Chương 46
Editor: Calcium
Từ Tư Lễ cuối cùng cũng biết Hoắc Kiệt đang hẹn hò với Diệp Hà Thanh. Sáng sớm hôm đó, đi thẳng tới phòng trưng bày tranh, điểm danh muốn tìm Diệp Hà Thanh.
"Em đang hẹn hò với anh trai tôi đúng không?" Từ Tư Lễ vào thẳng vấn đề, cảm xúc hồi hộp, gân xanh trên cổ nổi lên rõ ràng, đuổi theo Diệp Hà Thanh hỏi: "Tại sao em lại hẹn hò với anh trai của tôi chứ, em có thể cân nhắc đến tôi mà, anh tôi từ nhỏ đến lớn luôn vẫn ưu tú, mọi người trong nhà rất xem trọng anh ấy, sẽ không đồng ý cho anh ấy quen đồng tính đâu."
Nói được lời này, Từ Tư Lễ tự cảm thấy có thêm chút lòng tin nói: "Tiểu Diệp à, tôi sẽ đối xử thật tốt với em, đây không phải lời nói tùy tiện đâu."
Từ Tư Lễ liếm liếm khóe môi: "Nói ra có thể em sẽ không tin nhưng tôi quyết định sẽ nói cho em biết chân tướng một chuyện."
Diệp Hà Thanh không hiểu rốt cuộc Từ Tư Lễ đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì: "Chân tướng?"
Từ Tư Lễ gật đầu, nhìn xuống chân trái Diệp Hà Thanh, ánh mắt áy náy nói: "Chân trái của em bị như vậy là do hồi bé cứu người, thằng bé em cứu năm đó, chính là tôi."
Vẻ mặt Diệp Hà Thanh trở nên khiếp sợ, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào liên hệ mọi chuyện trong quá khứ và Từ Tư Lễ trước mặt thành một.
Để đảm bảo tính chân thực của sự việc, Từ Tư Lễ kể lại mọi chuyện xảy ra lúc đó theo ký ức của mình cho cậu nghe. Lúc đó Hoắc gia vừa trải qua một cuộc cải tổ toàn gia, con cái loạn hết cả lên, Từ Tư Lễ vốn đã nổi loạn chống đối từ nhỏ, thậm chí còn trốn khỏi Hoắc gia.
Sau đó Hoắc gia mặc dù có bồi thường cho Diệp Hà Thanh nhưng sau đó không hề để ý xem đứa nhỏ vì cứu Từ Tư Lễ mà bị xe tông thế nào, Từ Tư Lễ nhìn rõ mọi chuyện Diệp Hà Thanh trải qua ngày hôm đó, nhưng hắn nghĩ tiền cũng đã bồi thường rồi thì sẽ không còn liên quan gì tới hắn nữa.
Nhưng mỗi khi hắn nhìn cậu nỗ lực trong công việc và cuộc sống thì tâm tình hắn không tránh khỏi bị xúc động, vốn dĩ hắn đã có hảo cảm đối với Diệp Hà Thanh rồi, lại thêm chuyện này nữa khiến hắn thấy thương tiếc và áy náy hơn nữa.
Từ Tư Lễ cười cười, khuôn mặt trẻ trung tuấn lãng vô cùng chân thành tha thiết: "Tôi đối với em đúng là không phải ôm tâm tư thuần khiết, anh trai tôi cũng đã sớm biết nhưng anh ấy lại không hề nói cho em biết sao?"
Diệp Hà Thanh theo bản năng lắc đầu, tâm tư trở nên hỗn loạn.
Từ Tư Lễ nhìn cậu: "Tôi nói ra chuyện này cho em không phải vì muốn tranh thủ tâm ý của em mà chỉ đơn thuần muốn nói cho em biết mà thôi, tình cảm của tôi đối với em là thật, mặt khác hổ thẹn cũng là thật. Nhưng yêu thích và bồi thường, hai chuyện này không bị lẫn lộn với nhau, em hiểu chứ? Gia đình ít quản tôi nên áp lực sẽ không lớn như anh trai tôi. Anh ấy từ nhỏ đã rất ưu tú, cha mẹ vô cùng xem trọng anh ấy cho nên áp lực sẽ lớn lắm, bất kể là đối với anh ấy hay những gì mà em sẽ phải đối mặt trong tương lai."
Từ Tư Lễ từ nhỏ đã đứng phía sau Hoắc Kiệt, bị bao phủ bởi hào quang của anh trai mình nhưng Hoắc Kiệt xứng đáng với vầng hào quang này. Hơn ai hết hắn hiểu rõ sự kiên cường và nghị lực của Hoắc Kiệt, một khi đã quyết định điều gì đều sẽ khó từ bỏ, bình tĩnh suy xét lại thì hắn không còn cách nào khác ngoài việc bắt đầu khuyên nhủ từ chỗ Diệp Hà Thanh.
Đối với chuyện tình cảm không ai có thể tỏ ra vô tư không hề sợ hãi, Từ Tư Lễ thừa nhận bản thân mình ích kỷ, nói chung hắn cũng không hy vọng sau này Diệp Hà Thanh sẽ phải đối mặt với sức ép đến từ Hoắc gia.
"Tiểu Diệp, tôi không có ác ý, em cứ nghĩ kỹ đi, coi như không phải là tôi cũng được, Hoắc gia thật sự..."
Diệp Hà Thanh ngắt lời hắn: "Cảm ơn anh, tôi sẽ suy nghĩ kỹ." . ngôn tình hài
Trên người cậu đeo một chiếc tạp dề màu xanh nhạt, vạt dưới còn nhuộm mấy màu sắc do thuốc màu, đường nét phác họa ra chiếc eo nhỏ nhắn, nhìn như một ngọn trúc thon dài thẳng tắp.
Hoàn cảnh ảnh hưởng rất nhiều tới sự trưởng thành của một con người, khoảng thời gian sau khi không còn ra ngoài giao đồ ăn mà chỉ làm việc trong phòng tranh đã khiến khí chất của cậu tăng thêm một tầng. Trước đây lúc nào trên trán cũng thấm đẫm mồ hôi đứng dưới ánh nắng chói chang gấp gáp giao đồ ăn thì hiện tại cậu đã phần nào khôi phục lại sức sống của tuổi trẻ, lại thêm sự nuôi dưỡng của tình yêu mà sắc mặt càng tốt hơn.
Từ Tư Lễ vừa cảm thấy Diệp Hà Thanh trước mặt mình lúc này có hơi xa lạ vừa cảm thấy có thể Hoắc Kiệt đã mang tới cho cậu sự thay đổi này. Có vài lời muốn nói nhưng lại không thốt ra thành tiếng, sau khi hắn rời đi, Diệp Hà Thanh vẫn như bình thường trở lại phòng tranh tiếp tục vẽ.
Trước kia cậu muốn vẽ một bức chân dung của Hoắc Kiệt nhưng hắn lại muốn cậu tự vẽ mình.
Trước mặt cậu có lắp một chiếc gương, cậu nhìn chính mình rồi vẽ tranh, biểu cảm vừa tập trung lại vừa tinh tế, trong suốt quá trình cậu dường như có thể hy sinh bản thân mình dâng lên cho Hoắc Kiệt vậy, các học sinh trong phòng tranh dần tản đi, tiếng bụng đói réo lên mới khiến Diệp Hà Thanh hoàn hồn.
Cậu mở điểm tâm trong túi mình lót bụng, lúc này mới để ý điện thoại hết pin tự tắt mấy mất rồi. Diệp Hà Thanh lấy sạc điện thoại ra cắm vào, trực tiếp khởi động máy, lập tức nhảy ra thông báo.
Cậu vừa cắn điểm tâm vừa mơ hồ nói chuyện, Hoắc Kiệt tối nay có một bữa tiệc nên không tới ngay đón cậu về được.
Diệp Hà Thanh cảm thấy bản thân mình vốn không phải người mảnh mai như vậy, nhưng sau khi hẹn hò, Hoắc Kiệt ngày nào cũng đưa đón cậu khiến cậu càng ngày càng thấy bản thân dựa dẫm hơn.
Cuộc hội thoại giữa hai người đang yêu đương thường phát triển một cách ám muội không rõ ràng, trước khi cúp máy Hoắc Kiệt muốn Diệp Hà Thanh hôn hắn một cái qua điện thoại, Diệp Hà Thanh đối mặt với màn hình điện thoại giương mắt nhìn.
"Hôn không tiện, chờ gặp mặt đi..."
Hoắc Kiệt chẹp một tiếng: "Chờ anh."
Diệp Hà Thanh không biết Hoắc Kiệt muốn cậu chờ cái gì, mãi đến ba giờ sáng thì gọi một cuộc qua đánh thức cậu dậy.
Từ sau khi hai người hẹn hò, buổi tối khi đi ngủ Diệp Hà Thanh có thói quen không tắt điện thoại nữa, điện thoại cũng luôn đặt ở vị trí trong tầm tay, có động tĩnh gì là có thể với tay lấy ngay được.
Cách điện thoại Diệp Hà Thanh nghe ra tiếng Hoắc Kiệt hơi hơi say.
"Hoắc ca, anh uống say à, có khó chịu lắm không?"
Hoắc Kiệt bảo tài xế hạ thấp cửa sổ xe, nhìn chằm chằm hướng cửa sổ đen thui trên lầu, chỉ chốc lát sau lại thấy đèn sáng lên. Hắn từ ghế tựa ngồi thẳng lưng, vốn chỉ muốn thừa dịp hơi say say nói chuyện với cậu một chút, không ngờ đèn sáng suốt hai phút vẫn chưa tắt.
Hoắc Kiệt hỏi: "Sao em không nằm xuống."
Diệp Hà Thanh ôm điện thoại ngồi xuống cuối giường hóng gió quạt, nghe Hoắc Kiệt nói xong thì tâm tư nảy lên một cái, vội vàng chạy ra cửa sổ ngó nghiêng dáo dác, một chiếc xe dừng dưới chân đèn đường.
Hoắc Kiệt mơ hồ nhìn thấy một bóng người thấp thoáng trên cửa sổ sau đó lại biến mất.
Diệp Hà Thanh xuống dưới lầu, Hoắc Kiệt vừa mở cửa xe cậu đã xông vào, hơi rượu trong xe vẫn chưa tiêu tán, Hoắc Kiệt ôm lấy đoạn eo thon trầm thấp cười: "Sao lúc nào em cũng mặc kiểu áo ba lỗ của mấy ông già thế hả?"
Áo ba lỗ cùng quần đùi nhỏ, ngắn ngủn, tay tùy tiện tìm tòi liền chạm vào một số địa phương.
Diệp Hà Thanh nhẹ nhàng kêu lên một tiếng: "Này ——"
Hoắc Kiệt cười xoay mặt cậu qua: "Vậy giờ đã có thể hôn chưa hả?"
Hơi rượu phả vào hai má Diệp Hà Thanh, nhiệt độ trong nháy mắt tăng vọt. Cậu ngồi trong lồng ngực Hoắc Kiệt, nghĩ thầm người này có phải hơi điên rồi không hả, đã uống rượu say lại còn nửa đêm nửa hôm chạy đến đây lại chỉ vì cú điện thoại vào ban ngày kia.
Hoắc Kiệt đòi hôn, Diệp Hà Thanh liền nâng mặt hắn lên hôn một cái, vừa đụng vào đã tách ra, hắn lập tức ấn gáy cậu không có trốn thoát.
Mùi rượu còn lưu lại giữa kẽ răng, Diệp Hà Thanh ngất ngất ngây ngây, đầu óc không quá thanh tỉnh. Hôm nay cậu vẫn còn giữ chuyện mà Từ Tư Lễ nói trong lòng, đối với cậu mà nói mặc dù đã trải qua mọi chuyện, không phải chuyện quá lớn nhưng nó vẫn như một khối mụn nhọt cộm lên, có lẽ nói ra khỏi miệng thì sẽ thoải mái hơn.
Chất rượu quấy nhiễu thần kinh đại não, tâm lý chấn động, Diệp Hà Thanh đem mọi chuyện nói ra, nói xong bản thân rơi vào sự ngây ngốc.
"Hoắc ca, em...nói lung tung thôi."
Hắn bóp bóp mặt cậu rồi ôm người vào ngực.
"Anh còn cho là có chuyện gì, tên tiểu tử Từ Tư Lễ này đúng là ngứa đòn mà." Hoắc Kiệt lại nói: "Giờ em có còn cảm thấy khó chịu không? Không phải anh cố ý giấu em chuyện này."
Diệp Hà Thanh nói: "Không khó chịu nữa, cũng hiểu tại sao anh lại không nói mọi chuyện cho em."
Hoắc Kiệt bưng mặt cậu lên, ôn nhu cười.
"Ngoài những chuyện mà Từ Tư Lễ đã nói với em, Hoắc gia có lỗi với em, anh là anh trai, anh thay nó trả nợ. Nợ gì cũng phải trả hết,bao gồm cả cái thân thể này có được không?"
Từ Tư Lễ cuối cùng cũng biết Hoắc Kiệt đang hẹn hò với Diệp Hà Thanh. Sáng sớm hôm đó, đi thẳng tới phòng trưng bày tranh, điểm danh muốn tìm Diệp Hà Thanh.
"Em đang hẹn hò với anh trai tôi đúng không?" Từ Tư Lễ vào thẳng vấn đề, cảm xúc hồi hộp, gân xanh trên cổ nổi lên rõ ràng, đuổi theo Diệp Hà Thanh hỏi: "Tại sao em lại hẹn hò với anh trai của tôi chứ, em có thể cân nhắc đến tôi mà, anh tôi từ nhỏ đến lớn luôn vẫn ưu tú, mọi người trong nhà rất xem trọng anh ấy, sẽ không đồng ý cho anh ấy quen đồng tính đâu."
Nói được lời này, Từ Tư Lễ tự cảm thấy có thêm chút lòng tin nói: "Tiểu Diệp à, tôi sẽ đối xử thật tốt với em, đây không phải lời nói tùy tiện đâu."
Từ Tư Lễ liếm liếm khóe môi: "Nói ra có thể em sẽ không tin nhưng tôi quyết định sẽ nói cho em biết chân tướng một chuyện."
Diệp Hà Thanh không hiểu rốt cuộc Từ Tư Lễ đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì: "Chân tướng?"
Từ Tư Lễ gật đầu, nhìn xuống chân trái Diệp Hà Thanh, ánh mắt áy náy nói: "Chân trái của em bị như vậy là do hồi bé cứu người, thằng bé em cứu năm đó, chính là tôi."
Vẻ mặt Diệp Hà Thanh trở nên khiếp sợ, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào liên hệ mọi chuyện trong quá khứ và Từ Tư Lễ trước mặt thành một.
Để đảm bảo tính chân thực của sự việc, Từ Tư Lễ kể lại mọi chuyện xảy ra lúc đó theo ký ức của mình cho cậu nghe. Lúc đó Hoắc gia vừa trải qua một cuộc cải tổ toàn gia, con cái loạn hết cả lên, Từ Tư Lễ vốn đã nổi loạn chống đối từ nhỏ, thậm chí còn trốn khỏi Hoắc gia.
Sau đó Hoắc gia mặc dù có bồi thường cho Diệp Hà Thanh nhưng sau đó không hề để ý xem đứa nhỏ vì cứu Từ Tư Lễ mà bị xe tông thế nào, Từ Tư Lễ nhìn rõ mọi chuyện Diệp Hà Thanh trải qua ngày hôm đó, nhưng hắn nghĩ tiền cũng đã bồi thường rồi thì sẽ không còn liên quan gì tới hắn nữa.
Nhưng mỗi khi hắn nhìn cậu nỗ lực trong công việc và cuộc sống thì tâm tình hắn không tránh khỏi bị xúc động, vốn dĩ hắn đã có hảo cảm đối với Diệp Hà Thanh rồi, lại thêm chuyện này nữa khiến hắn thấy thương tiếc và áy náy hơn nữa.
Từ Tư Lễ cười cười, khuôn mặt trẻ trung tuấn lãng vô cùng chân thành tha thiết: "Tôi đối với em đúng là không phải ôm tâm tư thuần khiết, anh trai tôi cũng đã sớm biết nhưng anh ấy lại không hề nói cho em biết sao?"
Diệp Hà Thanh theo bản năng lắc đầu, tâm tư trở nên hỗn loạn.
Từ Tư Lễ nhìn cậu: "Tôi nói ra chuyện này cho em không phải vì muốn tranh thủ tâm ý của em mà chỉ đơn thuần muốn nói cho em biết mà thôi, tình cảm của tôi đối với em là thật, mặt khác hổ thẹn cũng là thật. Nhưng yêu thích và bồi thường, hai chuyện này không bị lẫn lộn với nhau, em hiểu chứ? Gia đình ít quản tôi nên áp lực sẽ không lớn như anh trai tôi. Anh ấy từ nhỏ đã rất ưu tú, cha mẹ vô cùng xem trọng anh ấy cho nên áp lực sẽ lớn lắm, bất kể là đối với anh ấy hay những gì mà em sẽ phải đối mặt trong tương lai."
Từ Tư Lễ từ nhỏ đã đứng phía sau Hoắc Kiệt, bị bao phủ bởi hào quang của anh trai mình nhưng Hoắc Kiệt xứng đáng với vầng hào quang này. Hơn ai hết hắn hiểu rõ sự kiên cường và nghị lực của Hoắc Kiệt, một khi đã quyết định điều gì đều sẽ khó từ bỏ, bình tĩnh suy xét lại thì hắn không còn cách nào khác ngoài việc bắt đầu khuyên nhủ từ chỗ Diệp Hà Thanh.
Đối với chuyện tình cảm không ai có thể tỏ ra vô tư không hề sợ hãi, Từ Tư Lễ thừa nhận bản thân mình ích kỷ, nói chung hắn cũng không hy vọng sau này Diệp Hà Thanh sẽ phải đối mặt với sức ép đến từ Hoắc gia.
"Tiểu Diệp, tôi không có ác ý, em cứ nghĩ kỹ đi, coi như không phải là tôi cũng được, Hoắc gia thật sự..."
Diệp Hà Thanh ngắt lời hắn: "Cảm ơn anh, tôi sẽ suy nghĩ kỹ." . ngôn tình hài
Trên người cậu đeo một chiếc tạp dề màu xanh nhạt, vạt dưới còn nhuộm mấy màu sắc do thuốc màu, đường nét phác họa ra chiếc eo nhỏ nhắn, nhìn như một ngọn trúc thon dài thẳng tắp.
Hoàn cảnh ảnh hưởng rất nhiều tới sự trưởng thành của một con người, khoảng thời gian sau khi không còn ra ngoài giao đồ ăn mà chỉ làm việc trong phòng tranh đã khiến khí chất của cậu tăng thêm một tầng. Trước đây lúc nào trên trán cũng thấm đẫm mồ hôi đứng dưới ánh nắng chói chang gấp gáp giao đồ ăn thì hiện tại cậu đã phần nào khôi phục lại sức sống của tuổi trẻ, lại thêm sự nuôi dưỡng của tình yêu mà sắc mặt càng tốt hơn.
Từ Tư Lễ vừa cảm thấy Diệp Hà Thanh trước mặt mình lúc này có hơi xa lạ vừa cảm thấy có thể Hoắc Kiệt đã mang tới cho cậu sự thay đổi này. Có vài lời muốn nói nhưng lại không thốt ra thành tiếng, sau khi hắn rời đi, Diệp Hà Thanh vẫn như bình thường trở lại phòng tranh tiếp tục vẽ.
Trước kia cậu muốn vẽ một bức chân dung của Hoắc Kiệt nhưng hắn lại muốn cậu tự vẽ mình.
Trước mặt cậu có lắp một chiếc gương, cậu nhìn chính mình rồi vẽ tranh, biểu cảm vừa tập trung lại vừa tinh tế, trong suốt quá trình cậu dường như có thể hy sinh bản thân mình dâng lên cho Hoắc Kiệt vậy, các học sinh trong phòng tranh dần tản đi, tiếng bụng đói réo lên mới khiến Diệp Hà Thanh hoàn hồn.
Cậu mở điểm tâm trong túi mình lót bụng, lúc này mới để ý điện thoại hết pin tự tắt mấy mất rồi. Diệp Hà Thanh lấy sạc điện thoại ra cắm vào, trực tiếp khởi động máy, lập tức nhảy ra thông báo.
Cậu vừa cắn điểm tâm vừa mơ hồ nói chuyện, Hoắc Kiệt tối nay có một bữa tiệc nên không tới ngay đón cậu về được.
Diệp Hà Thanh cảm thấy bản thân mình vốn không phải người mảnh mai như vậy, nhưng sau khi hẹn hò, Hoắc Kiệt ngày nào cũng đưa đón cậu khiến cậu càng ngày càng thấy bản thân dựa dẫm hơn.
Cuộc hội thoại giữa hai người đang yêu đương thường phát triển một cách ám muội không rõ ràng, trước khi cúp máy Hoắc Kiệt muốn Diệp Hà Thanh hôn hắn một cái qua điện thoại, Diệp Hà Thanh đối mặt với màn hình điện thoại giương mắt nhìn.
"Hôn không tiện, chờ gặp mặt đi..."
Hoắc Kiệt chẹp một tiếng: "Chờ anh."
Diệp Hà Thanh không biết Hoắc Kiệt muốn cậu chờ cái gì, mãi đến ba giờ sáng thì gọi một cuộc qua đánh thức cậu dậy.
Từ sau khi hai người hẹn hò, buổi tối khi đi ngủ Diệp Hà Thanh có thói quen không tắt điện thoại nữa, điện thoại cũng luôn đặt ở vị trí trong tầm tay, có động tĩnh gì là có thể với tay lấy ngay được.
Cách điện thoại Diệp Hà Thanh nghe ra tiếng Hoắc Kiệt hơi hơi say.
"Hoắc ca, anh uống say à, có khó chịu lắm không?"
Hoắc Kiệt bảo tài xế hạ thấp cửa sổ xe, nhìn chằm chằm hướng cửa sổ đen thui trên lầu, chỉ chốc lát sau lại thấy đèn sáng lên. Hắn từ ghế tựa ngồi thẳng lưng, vốn chỉ muốn thừa dịp hơi say say nói chuyện với cậu một chút, không ngờ đèn sáng suốt hai phút vẫn chưa tắt.
Hoắc Kiệt hỏi: "Sao em không nằm xuống."
Diệp Hà Thanh ôm điện thoại ngồi xuống cuối giường hóng gió quạt, nghe Hoắc Kiệt nói xong thì tâm tư nảy lên một cái, vội vàng chạy ra cửa sổ ngó nghiêng dáo dác, một chiếc xe dừng dưới chân đèn đường.
Hoắc Kiệt mơ hồ nhìn thấy một bóng người thấp thoáng trên cửa sổ sau đó lại biến mất.
Diệp Hà Thanh xuống dưới lầu, Hoắc Kiệt vừa mở cửa xe cậu đã xông vào, hơi rượu trong xe vẫn chưa tiêu tán, Hoắc Kiệt ôm lấy đoạn eo thon trầm thấp cười: "Sao lúc nào em cũng mặc kiểu áo ba lỗ của mấy ông già thế hả?"
Áo ba lỗ cùng quần đùi nhỏ, ngắn ngủn, tay tùy tiện tìm tòi liền chạm vào một số địa phương.
Diệp Hà Thanh nhẹ nhàng kêu lên một tiếng: "Này ——"
Hoắc Kiệt cười xoay mặt cậu qua: "Vậy giờ đã có thể hôn chưa hả?"
Hơi rượu phả vào hai má Diệp Hà Thanh, nhiệt độ trong nháy mắt tăng vọt. Cậu ngồi trong lồng ngực Hoắc Kiệt, nghĩ thầm người này có phải hơi điên rồi không hả, đã uống rượu say lại còn nửa đêm nửa hôm chạy đến đây lại chỉ vì cú điện thoại vào ban ngày kia.
Hoắc Kiệt đòi hôn, Diệp Hà Thanh liền nâng mặt hắn lên hôn một cái, vừa đụng vào đã tách ra, hắn lập tức ấn gáy cậu không có trốn thoát.
Mùi rượu còn lưu lại giữa kẽ răng, Diệp Hà Thanh ngất ngất ngây ngây, đầu óc không quá thanh tỉnh. Hôm nay cậu vẫn còn giữ chuyện mà Từ Tư Lễ nói trong lòng, đối với cậu mà nói mặc dù đã trải qua mọi chuyện, không phải chuyện quá lớn nhưng nó vẫn như một khối mụn nhọt cộm lên, có lẽ nói ra khỏi miệng thì sẽ thoải mái hơn.
Chất rượu quấy nhiễu thần kinh đại não, tâm lý chấn động, Diệp Hà Thanh đem mọi chuyện nói ra, nói xong bản thân rơi vào sự ngây ngốc.
"Hoắc ca, em...nói lung tung thôi."
Hắn bóp bóp mặt cậu rồi ôm người vào ngực.
"Anh còn cho là có chuyện gì, tên tiểu tử Từ Tư Lễ này đúng là ngứa đòn mà." Hoắc Kiệt lại nói: "Giờ em có còn cảm thấy khó chịu không? Không phải anh cố ý giấu em chuyện này."
Diệp Hà Thanh nói: "Không khó chịu nữa, cũng hiểu tại sao anh lại không nói mọi chuyện cho em."
Hoắc Kiệt bưng mặt cậu lên, ôn nhu cười.
"Ngoài những chuyện mà Từ Tư Lễ đã nói với em, Hoắc gia có lỗi với em, anh là anh trai, anh thay nó trả nợ. Nợ gì cũng phải trả hết,bao gồm cả cái thân thể này có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất