Lục Địa Bị Mất

Chương 6: Bác sĩ Lâm: KHÁM PHÁ MÓN ĂN MỚI

Trước Sau
Ngày hôm sau Lâm Nhất dậy rất sớm, cậu lén cầm da thú Phục Phong gác bên giường bọc lên người, lại rút ra bộ da thú kém chất lượng đã chuẩn bị trước ra, cắt lông thú thành một dải, quấn lông quanh chân, thật sự là quá lạnh.

Giải quyết rét lạnh xong rồi mang theo một số thảo dược lúc khẩn cấp, làm xong đâu đó, Lâm Nhất xuất phát.

Mành da thú xốc lên lại thả xuống, người nằm trên giường mở mắt ra, nhìn bóng dáng cao gầy kia biến mất khỏi tầm mắt hắn. Gân xanh trên thái dương thấp thoáng nổi lên, hắn mặc quần áo đi ra ngoài.

Sau mấy ngày mưa to nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, trên mặt đất có dấu chân nông sâu không giống nhau, hoặc có quy tắc, hoặc hỗn loạn, Phục Phong đi theo một dấu chân trong đó. Đi dọc theo rào tre không bao xa, hắn thấy người nọ đứng ở sau đám người, một lúc sau lấy ra một quả mọng từ sọt trữ đồ ăn giấu đi, dáng vẻ đáng khinh, hắn không khỏi nhăn mày.

Đi tới phía này là một thiếu nữ, khuôn mặt kiêu ngạo mang theo dã tính, trên người đeo một bộ cung. Cô mặc ít hơn những cô gái khác, lại không hề có chút sợ lạnh nào, hơi khom người với Phục Phong.

“Vu.”

“Bối Bối, để ý cậu ta.” Ánh mắt Phục Phong dừng trên bóng người đang nhìn đông ngó tây kia. Sau khi bói, tuy rằng không có hung tướng, nhưng lại lo lắng sẽ thay đổi.

Tìm được mục tiêu, Bối Bối gật đầu không hỏi gì, xoay người bước nhanh chân đuổi theo nhóm người.

Đi theo đoàn thôn nữ như tổ ong tiến vào rừng cây, Lâm Nhất đi ở phía sau cùng, cậu cũng cõng một cái cái sọt, thuần túy là vì để dễ bề giấu thức ăn xung làm của riêng.

Bụi cỏ ấm áp ẩm ướt, tầng đất dày, lá mục và cỏ dại tầng tầng lớp lớp bao phủ lên, dưới đất có nhiều nấm không lớn được mà mục rữa. Lâm Nhất vừa đi vừa nhìn, ngừng lại dưới gốc cây sồi, thấy có mấy gốc nắm tròn ủng lộ ra lấm tấm trắng. Cậu ngồi xổm xuống thuần thục gỡ những thứ chắn ra, dùng liềm đá đào nấm lên, phủi bùn đất và cỏ bên trên rồi ném vào trong sọt.

Những người phụ nữ vốn đang tìm rau dại xung quanh đều trừng lớn mắt ríu rít cả lên. Trước kia các cô hái một ít về, ngay đêm hôm đó người trong làng đều nôn mửa, còn chết hai người.

Từ đó về sau các cô thấy đều trốn rất xa.

Tuy rằng không hiểu các cô đang ồn ào cái gì, nhưng kinh sợ trên mặt các cô rất rõ ràng, tầm mắt Lâm Nhất dừng một chút trên thiếu nữ không hề lộ ra chút cảm xúc bất an nào.

Đào hết nấm còn dư ra, Lâm Nhất đứng lên kiểm tra ngón tay một chút, cậu ngẩng đầu cười cười, “Không phải tất cả nấm đều có thể ăn, cũng không phải tất cả nấm đều không thể ăn.”

Vẻ mặt Bối Bối không đổi, cô biết Vu yêu cầu mình để mắt người này, chuyện khác không thèm nghĩ.

Đi đến trước một bãi dây leo âm u dơ bẩn, Lâm Nhất chỉ vào gốc nấm xinh đẹp màu tím kia, “Cái này không thể ăn, có độc, xui rủi còn chết người.” Nói xong sau đó cậu liền làm động tác ngỏm củ tỏi.

Có vẻ như là hơi buồn cười, những người phụ nữ đó đều nở nụ cười.

Khóe miệng Lâm Nhất giật giật, yên lặng bước đi tiếp tục tìm nấm.

Kế tiếp cậu đi đến chỗ nào, những người khác liền theo tới chỗ đó.

Phía sau mang cái theo đuôi dài, Lâm Nhất dở khóc dở cười, cậu còn muốn tìm nguyên liệu nấu ăn tươi mới, hi vọng buổi tối ăn cho no nê.

Nhưng một đám người đi theo phía sau, cậu không tiện gian lận.

“Xem hai cái này đi.”

Lâm Nhất đào ra hai gốc nấm khác nhau, gốc bên tay trái mũ nấm bằng phẳng, bề mặt trơn nhẵn, trên nấm không có vòng bao quanh, bên dưới không có các đốm nấm.

Mà gốc bên tay phải kia giữa mũ hơi nhô lên, hình dạng quái dị, bề mặt dày cứng, trên nắp nấm có đốm nấm, thon dài, bẻ nhẹ một cái đã gãy.

Bẻ cuống của chiếc nấm bên tay trái, chất tiết ra trong như nước. Lâm Nhất hơi nâng lên, nghiêm túc nói: "Thấy không, loại chảy ra nước là có thể ăn.”

Nói rồi cậu ném gốc nấm kia vào trong sọt.

Tiếp theo bẻ tiếp cuống nấm bên tay phải, chất tiết ra sền sệt, lộ ra màu nâu đỏ, không bao lâu đã đổi màu. Nghe được tiếng cảm thán, Lâm Nhất bày ra vẻ mặt nghiêm túc, “Loại này không thể ăn.”

Sau đó cậu chặt nát mấy gốc nấm có vẻ ngoài trông xinh đẹp kia, còn nói cho các cô không thể hái loại nấm đầu nhỏ. Đã làm đến nước này, nếu những người phụ nữ này còn không hiểu vậy thì cậu cũng đành bó tay.



Những người phụ nữ đó lại khoa tay múa chân một hồi, Bối Bối ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm thứ kỳ lạ trước mặt, bất kể là vẻ ngoài, hình dạng hay mùi hương đều khác hẳn. Cô lại quét mắt nhìn chàng trai còn kỳ lạ hơn.

Sau một hồi lâu, Bối Bối đứng lên nói với mọi người vài câu. Cô nói người nọ là người Vu tán thành, hẳn là đáng để tin tưởng, còn nói mùa đông sắp tới, đồ ăn vốn là không nhiều lắm, không bằng thử xem.

Ngay sau đó, lúc các cô nhìn về Lâm Nhất, trên mặt đều lộ ra vẻ như nói “sừ gô i*".

(*)Sugoi, tiếng Nhật, nghĩa là tuyệt vời. Chắc là từ này tại do tác giả chia sẻ lúc viết đang lậm Kuroko no basket=))

“Hiểu không?” Lâm Nhất phất tay, “Giải tán đi.”

Bất đồng ngôn ngữ, nói ít làm nhiều, giao tiếp thật ra vẫn ổn.

Có thêm một món ăn được, những người phụ nữ đều rất hăng hái, đào còn nhiều hơn cả Lâm Nhất.

Lâm Nhất nhìn các cô nhảy như khỉ rừng, trên đầu cậu xẹt qua một đường hắc tuyến.

Không đến chốn đông người hóng náo nhiệt, Lâm Nhất một mình đi theo một hướng khác.

Đi được một đoạn đường, cậu phát hiện ở trong bụi cỏ có một gốc nấm lớn, đào ra dí sát vào ngửi ngửi, chóp mũi quanh quẩn mùi tanh quái dị. Có chút đáng tiếc thở dài, như vậy mà lại không thể ăn.

Bụi cỏ đối diện phát ra tếng động, Lâm Nhất mới vừa quay đầu đã thấy một vật xẹt qua trước mắt cậu.

Bối Bối đi qua đi xách con thỏ rừng vẫn còn giãy giụa hấp hối kia lên, một cái liếc mắt cũng chẳng thèm cho Lâm Nhất.

Nghe những người phụ nữa kia gọi đối phương là Bối Bối. Cậu quét mắt nhìn thiếu nữ toàn thân đều tản ra hương vị “Tôi là người phụ nữ lực điền”, Lâm Nhất nhướng mày, xem có vẻ là phụ trách an toàn lần hái lượm này.

Không dám đi quá xa, Lâm Nhất tìm được một ít nấm và hai cây cùng loại với hành lá liền quay đầu trở về.

Lỡ đâu đột nhiên nhảy ra một con thú, cậu không có cái tự tin có thể giải quyết nhẹ nhàng đâu.

Cậu về đã thấy mấy người phụ nữ nọ tụm lại một chỗ vừa nói vừa cười, xem ra thu hoạch rất lớn, là vui sướng.

Gần hai mươi người phụ nữ hào phóng giương rộng chân ngồi trên cỏ còn mang theo hơi ẩm, phía dưới váy da thú trống hoác, phong cảnh nhìn không sót thứ gì.

Lâm Nhất vội vàng lui về sau một bước, ngẩng đầu lau lau cái mũi, lại dụi dụi mắt, sẽ không mọc lẹo mắt đó chứ?

Lúc gần đến giữa trưa đoàn người mới trở về, trong sọt đều đầy ắp.

Bối Bối đi bên cạnh đột nhiên dừng bước, cô nói một câu với người kề bên rồi một mình nhảy vào rừng cây.

Những người khác đều đứng chờ tại chỗ, qua một chốc Bối Bối đã trở lại, chỉ là sắc mặt không tốt lắm.

Nhìn thấy trên đùi phải đối phương có vết máu, Lâm Nhất nhíu mày, đi đến dò hỏi, “Cô bị thương?” Cậu theo bản năng mang thái độ nghề nghiệp dùng ánh mắt đánh giá.

Khuôn mặt không cảm xúc kia của Bối Bối xuất hiện dao động rõ ràng, cô dùng sức đẩy Lâm Nhất ra.

“Thật là không biết điều.” Bị đẩy đụng va vào cây, Lâm Nhất không thể giữ nụ cười trên mặt nữa, "Cô cho rằng mình là đàn ông thật đấy à?”

Bối Bối nhíu mày, đoán được không phải là lời gì hay ho. Cô hơi mím môi dưới, cảnh cáo Lâm Nhất đừng lại đây, sau đó không nói một lời rời đi.

“Đồ nữ nhân ngu muội.” Lâm Nhất chửi nhỏ một câu, vẫn là Phục Phong đáng yêu.

Không nói nhiều lắm, giọng nói mê người, lại đẹp trai, có thể cảm nhận sức mạnh thiên nhiên thần bí, không thô tục, lượng cơm ăn cũng không nhiều, rất dễ nuôi.

Nếu ưu tú như vậy, vì sao không biến anh ta thành của riêng mình?

Lâm Nhất yên lặng phun ra một ngụm máu, chắc chắn là cậu đang mắc di chứng của việc xuyên không rồi.



Mọi người tò mò nhìn qua, Lâm Nhất lắc đầu, tỏ vẻ bản thân chẳng biết gì.

Lần này đồ ăn phong phú bất ngờ, Đức Lỗ rất vui vẻ, những tên đàn ông săn thú về cũng vậy.

Phục Phong không dấu vết dời ánh mắt đến trên mặt cái người sắp rỏ cả nước miếng kia.

Rửa sạch sẽ nấm và thịt nai rồi nướng cùng nhau, tuy rằng không có gia vị nhưng hương vị lại rất tươi ngon. Lâm Nhất là người đầu tiên ăn, tiếp theo là Phục Phong, mọi người đều không sao cả.

Đêm nay, bộ lạc thâu hoan thật lâu.

Sau đêm đó, Lâm Nhất né tránh mọi người cực kỳ nhiệt tình, cậu lấy một chút nấm và một miếng thịt nai còn lưu lại đặt trước nơi gặp được thiếu niên.

Trước kia người khác đối đãi với cậu như vậy, sau này cậu cũng đối với chó mèo hoang như thế.

Trực trốn trong bóng tối ngáp vài cái, Lâm Nhất nhíu mày, chẳng lẽ mình đã đoán sai?

Lúc cậu chuẩn bị rời đi, có tiếng bước chân rất nhẹ vang lên, bóng dáng nhỏ gầy kia bước ra, tốc độ đi đường dường như chậm hơn so với lần trước, người cũng gầy hơn.

Lâm Nhất nhìn mà kinh hãi, cậu thở thật nhẹ.

Thiếu niên vẫn giống như lần trước, có vẻ như biết Lâm Nhất ở đó, nhìn hồi lâu rồi nhanh chóng lấy mu bàn tay lau mắt.

Lâm Nhất đi theo thiếu niên, cậu nhìn thấy đối phương đi vào một cái sơn động, bên trong thấp thoáng có tiếng ho khan, tiếng khóc.

“Em may mắn thật.” Giống như cậu năm đó vậy.

Lâm Nhất mím môi, cậu xoay người rời đi, quyết định dốc hết sức chữa khỏi cho thiếu niên kia.

Trở lại chỗ ở, bên trong lều ấm áp, Lâm Nhất bỏ thêm hai khúc củi vào đống lửa, cậu nhìn ánh lửa, có hơi xuất thần.

“Còn chưa ngủ à?”

Lâm Nhất đứng ở bên giường bằng đá nhìn chăm chú người đàn ông hơi khép mắt, không phát hiện bản thân vừa hỏi một câu vô nghĩa.

“Hôm nay tôi phát hiện một cái tổ chim.” Cánh tay làm động tác chim bay lên, Lâm Nhất huýt sáo, học hai tiếng chim kêu, có đủ cả “tiếng” lẫn “âm”.

Phục Phong nâng mắt, nhìn chằm chằm hai bờ môi no đủ của Lâm Nhất.

Vừa rồi mấy tiếng kia rất giống như chim kêu…

“Chúng ta đi trộm đi, anh leo cây, tôi canh chừng.” Lâm Nhất thấy đối phương vẫn luôn nhìn mình, có hơi thất thần.

Tuy rằng cậu rất có tự tin với khuôn mặt này của mình, dù gì cũng làm hot boy mấy năm.

Nhưng cậu lại không cho rằng người trước mặt chỉ sau chưa đến một tuần đã có hảo cảm với cậu.

“Trên mặt tôi có…”

Cùng với hơi thở nhàn nhạt, có hô hấp phà trên môi cậu. Ngứa, đầu Lâm Nhất nóng lên, cậu lại nhỏ giọng kêu: “Phục Phong?”

Phục Phong mím nhẹ môi, giọng nói vẫn luôn có từ tính chậm lại một chút, sẽ khiến cho người sinh ra một loại ảo giác bị mê hoặc, “Cậu kêu thêm hai tiếng đi.”

Cái gì? Lâm Nhất nghe không hiểu, cậu nuốt một ngụm nước miếng, đã đưa tận cửa rồi, hôn cũng chẳng hôn.

Nghĩ như vậy, cậu dứt khoát đâm sầm vào…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau