Chương 53: Phiên ngoại cuối cùng, giang hồ Tái kiến
Một nhà năm người Lâm Nhất và ba đứa nhà Đại Hắc đi dọc theo con sông ngoài thôn. Ven đường đi ngang qua Xà thị, Ưng thị, Ngư thị và nhiều bộ lạc, bọn họ không dừng chân lại. Hiện đang mùa đông, không có ai ở ngoài săn thú, cho nên cũng không ai biết có mấy người và mấy con trâu đi ngang qua.
Nửa tháng sau, bọn Lâm Nhất dừng bên bờ sông, dựng lửa cá nướng. Mặc dù là bên ngoài màn trời chiếu đất, nhưng tinh thần đều không tệ, có thể do không có áp lực, như là đang đi du ngoạn.
"Không ăn."
Đứa nhỏ ăn thịt hai bên bụng cá, sau đó xoay người ném cá trong tay cho Lâm Nhất. Lâm Nhất cũng không để ý, khi cúi đầu muốn hạ miệng mới phát hiện thịt trên lưng cá đã không còn xương.
Cậu ăn một miếng thịt cá rồi liếc mắt nhìn người đàn ông nướng khoai tây bên cạnh.
Đứa út sáp đến, đưa con cá mình gặm bừa bãi qua, "Anh hai, em cũng muốn."
"Muốn cái gì?" Đứa nhỏ liếc mắt.
"Em thấy hết rồi." Đứa út nhỏ gọng lẩm bẩm: "Anh lấy hết xương cá ra cho ba, anh hai, anh cũng giúp em..."
Mặt đứa nhỏ biến sắc, lạnh lùng cắt ngang: "Đi sang bên kia." Nói xong rồi xách đứa út sắp khóc nhè ra, đứng dậy rời.
Thấy nó đi về phía rừng cây, Lâm Nhất nhíu mày, không yên tâm nói: "Đi đâu? Đừng chạy lung tung."
"Dong dài." Đứa nhỏ không vui đáp lại, khóe miệng lại bất giác hơi cong lên.
Đứa út mếu máo, kéo góc áo đứa lớn mách tội. Cứ như một con thỏ lông mềm chọc xoa, đứa lớn sờ sờ tóc nó, đối phương thoải mái nheo mắt lại cọ cọ.
Lâm Nhất không cảm giác được ánh mắt lia qua của đứa con lớn. Cậu đang cúi đầu giải quyết cá trong tay, đầy đầu đều là chuyện hai mảnh vỡ kia.
Thấy cậu thất thần, đứa lớn khó phát hiện mà giật giật mày, "Đừng lo ạ, cứ đi thế này rồi sẽ tìm được thôi."
Lâm Nhất mím môi, con trai lớn quả là cái áo bành tô tri kỷ* của cậu. Lần nào cũng có thể biết rõ cậu nghĩ gì, sau đó thỏa mãn cậu từng cái một. Tựa như lần này, thật ra cậu rất muốn nghe người khác nói đừng lo, rồi có ngày sẽ tìm được linh tinh, con trai lớn thật sự nói như vậy.
(*)Con gái là áo bông nhỏ tri kỉ, Lâm Nhất không có con gái nên chắc tự chế ra con trai là áo bành tô tri kỉ=))
Thấy bên miệng có một củ khoai tây, Lâm Nhất cắn một miếng, lúng búng không rõ nói nhỏ: "Em muốn đi sang đó nhìn xem."
Theo tầm mắt cậu, Phục Phong nhìn tầng tầng núi non trùng điệp mây mù lượn lờ. Nheo mắt, hắn gật đầu, "Được."
"Em chợp mắt một lát." Lâm Nhất nghiêng đầu dựa vào vai Phục Phong, hô hấp dần đều đều.
Phục Phong duỗi tay cởi áo che cho Lâm Nhất, ôm cả người lẫn áo vào trong ngực, vươn tay đặt cậu lên đùi. Đứa lớn và đứa út đối diện thấy được có một ánh mắt nhìn lại đây đều lập tức im lặng. Đứt út vỗ vỗ tay, hít hít mũi, đưa miệng kề bên tai đứa lớn: "Anh cả, em đi tìm Hoàng Hoàng."
Đại Hắc và người nhà nó đầu tựa đầu dính lấy nhau, đứa con đã ngủ khò khò. Khi đứa út đến thì rất thân mật vẫy vẫy cái đuôi, giống một con mèo bự.
Đứa lớn dùng nhánh cây khảy củi lửa. Cách ánh lửa lay động không ngừng, nó nhìn người em dựa vào thân cây cách đó không xa. Hai anh em không hẹn mà cùng đưa tầm mắt xẹt qua nơi hai người rúc vào nhau kia, trên khuôn mặt giống nhau như đúc đều hiện lên cảm xúc dao động rõ ràng.
Lại qua hơn mười ngày, nhà Lâm Nhất đã đứng trên ngọn núi lửa hoạt động năm đó kia. Đập vào mắt là hoang vu thê lương, khắp nơi vươn vãi đá đen đã nguội lạnh, hình thù kỳ quái, nhiều viên đều rỗng ruột là trước đó từng bao bọc quanh rễ cây. Những viên đá núi lửa có vô số lỗ nhỏ rải rác đầy khắp mặt đất dưới chân. Gió lạnh thổi qua, cuốn theo những mảnh vụn lớn, khi không cẩn thận để bị thổi vào trong mắt sẽ có chút đau đớn.
Khi nhà Lâm Nhất chuẩn bị rời đi, tiếng động của trâu đực ngăn bọn họ lại. Từ trong khe đá núi lửa bò ra một con bọ nhỏ màu xanh lục, đúng là phát ra vị cỏ xanh nồng đậm hấp dẫn trâu đực.
Phía dưới có rất nhiều loại bọ nhỏ như thế, chúng nó linh hoạt hơn kiến gấp trăm lần. Có lẽ là cảm nhận được nguy hiểm, chúng nó không ngừng trốn đi, kỳ quái là chỉ tập trung hết về một hướng mà không tán ra tứ phía. Miếng nham thạch trong tay đứa thứ hai cứ như một hòn đá nhỏ, bọ chạy tới chỗ nào, nó liền phá hủy đến đó. Dần dần, vẻ mặt Lâm Nhất chuyển từ hoang mang đến khiếp sợ. Cậu không ngờ dưới ngọn núi lửa đang hoạt động và đã từng phun trào kia lại có vật thể màu đen hình vòm vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
Vật thể quá lớn, nó khảm ở bên trong, xung quanh là nham thạch dày đặc, hoàn toàn không nhìn được toàn bộ hình dáng. Tầng ngoài có gợn sóng rất nhỏ, bên trên bề mặt màu bạc đều là tiếng Anh và chữ Hán Lâm quen thuộc. Cậu run rẩy dùng ngón tay vuốt ve từng nét bút, AXL-75.
Khi Lâm Nhất lấy hai mảnh vỡ được bọc lại bằng da thú ra bày trên vật thể, chất liệu giống nhau, đến những vệt xoắn cũng theo cùng một hướng. Trong nháy mắt có quá nhiều tin tức, những rối rắm băn khoăn đó dường như đã có đáp án.
Vật thể không thể bị phá hủy bởi lớp magma* phun trào ra từ quyển mềm** ở phần đỉnh mà lại bị phá hủy trong tay Phục Phong. Một tiếng nổ lớn, tảng nham thạch lớn chấn động rơi xuống, mặt đất rung lên, không ai ngờ tới bên trong lại còn có một bí ẩn lớn. Trong lòng Lâm Nhất không cách nào thôi run rẩy, cậu biết lần này bản thân tới đúng rồi.
(*)Magma: Thông thường là đá nóng chảy
(**)Quyển mềm: Nằm ngay phía dưới thạch quyển và là tác nhân tham gia vào các chuyển động địa tầng. (Nguồn: wikipedia)
Thái độ Phục Phong hiếm khi mà cường ngạnh, bảo ba đứa nhỏ chờ ở bên ngoài, hắn che chở Lâm Nhất đi vào.
Bụi đất phủ đầy lọt vào trong hô hấp, không khí lại khô ráo đến kỳ lạ. Theo mồi lửa trong tay Phục Phong, mọi thứ xung quanh đều lộ ra từ bóng tối. Lâm Nhất phát hiện máy móc con người để lại, rải rác, hỏng hóc, chất đống ở khắp mọi nơi. Có rất nhiều máng nước trong suốt làm từ vật liệu đặc biệt, bên trong đã khô lại, chỉ các góc máng là có thứ chất đặc màu xanh lục không biết tên. Bọn họ đang ở trong khoang một con tàu phi hành khổng lồ nào đó.
Càng đi càng cảm thấy đáng sợ. Con tàu phi hành này có hai tầng, trống trải đến mức có thể nghe tiếng hít thở dồn dập của bản thân và tiếng bước chân soàn soạt. Lâm Nhất bất giác nắm chặt tay Phục Phong, cậu ngừng tại một cánh cửa hình bầu dục, bên trên có rất nhiều nấc cắt, hiện chi chít chữ.
"Chúng tôi xuất phát từ tuyến Bình Lang, đến hành tinh đã được xác nhận là có sự sống. Nhưng không may ở cú nhảy thứ hai gặp phải khe hở thời không, tôi và đồng đội mất liên lạc với đội của những người khác..."
Mắt Lâm Nhất mở to, cả người cậu rơi vào trạng thái mất hồn. Cơ thể cứng đờ không thể động đậy, đại não vẫn tự hoạt động, không chịu khống chế tiếp nhận những tin tức đó.
"Có thể là vài năm, vài thập niên, mấy trăm năm, hoặc là vạn năm, vài tỷ năm, sẽ có ngày chúng nó thức tỉnh. Sinh ra nhiều sinh mệnh nhỏ, sẽ sinh sống trên địa cầu này, thống lĩnh toàn bộ địa cầu trở thành bá chủ. Đó sẽ là khởi đầu của một nền văn minh đáng mong chờ."
Cuối cùng có một dãy con số: 4019. 7. 27.
Ánh mắt quét qua một vật thể không xác định trong góc, hầu kết Lâm Nhất cục cựa hai lần. Cậu lớn mật suy đoán, nếu con tàu phi hành này là đỉnh cao kỹ thuật của thời đại vậy thì mọi chuyện đã rõ. Bởi vì không một ai biết nhân loại sẽ đạt được công nghệ đáng sợ gì khi đi tới đỉnh cao. Khi đó vật chất đều đã dồi dào đến đỉnh điểm, nghiên cứu lớn nhất chính là tiến hóa gen, quốc gia sẽ tiêu tốn không biết bao nhiêu nhân tài nhân lực.
Có thể Phục Phong là một trong những sự sống mới được phát triển, hắn đã không còn được xem như là nhân loại nữa rồi.
Càng nghĩ càng cảm thấy không thể tin được. Lâm Nhất nắm chặt tay Phục Phong, trong mấy năm nay, cậu tổng cộng chứng kiến vài ba lần sức lực kinh khủng đó. Có lẽ Phục Phong hoàn toàn không phô hết ra, hơn nữa gen của Đại Bảo, Nhị Bảo vàTam Bảo đều đã xảy ra biến dị không biết sẽ trở nên thế nào. Tiến hóa gen có quá nhiều nhân tố vô hướng.
Phục Phong ở bên cạnh sắc mặt không đổi, đỡ lấy Lâm Nhất bắp chân khẽ run lên, im lặng để cho cậu đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Bọn họ ở đó gần như cả ngày. Cuối cùng Lâm Nhất bị Phục Phong cưỡng ép ôm đi, móng tay còn sống chết giữ lấy một cái vỏ bạc, mê muội nói muốn nhìn lại, ánh mắt trầm mê như hút thuốc phiện. Phục Phong không còn cách nào, chỉ có thể hứa hẹn nói thung lũng hắn ở có rất nhiều thứ như thế.
Sau khi bí ẩn Lâm Nhất băn khoăn nhiều năm được cởi bỏ, lòng cậu mới vừa bình tĩnh lại đã bị lực hấp dẫn còn lớn hơn nữa kéo đi. Tò mò về những sinh mệnh đó, bọn họ có thể thiết lập một nền văn minh trên địa cầu này khác với bất cứ nền văn minh nào được ghi lại trong lịch sử. Đó chính là "nhà" mà Phục Phong đã từng nhắc đến vài lần.
Lâm Nhất và Phục Phong vừa đi ra, đứa lớn đang gục đầu xuống đột nhiên ngẩng lên, khuôn mặt dịu xuống, đứa nhỏ vẫn luôn nôn nóng bất an cũng an tâm lại. Nó nhăn mi kiểm tra Lâm Nhất từ trên xuống dưới một lần.
Hôn lên mặt đứa út vài cái, cảm giác mềm mại chân thật giống hệt như người bình thường. Lâm Nhất đặt nó xuống đất, xoay người đi đến bên cạnh Phục Phong, hạ giọng hỏi: "Phục Phong, anh bao nhiêu tuổi rồi?" Dường như trước nay cậu chưa từng suy xét về vấn đề này, từ bề ngoài không hề có chút thay đổi nào này thật sự không thể nhìn ra được.
Phục Phong khẽ nhướng mày, "Vấn đề này rất quan trọng sao?"
"Cũng không phải." Lâm Nhất bĩu môi, tò mò sờ soạng khuôn mặt bóng loáng của hắn, "Nhưng mà em muốn biết."
Phục Phong không dễ phát hiện mím môi dưới, lặng thinh nửa ngày, trong mắt sinh ra chút tủi thân.
"Em sẽ không ghét bỏ anh." Lâm Nhất ôm lấy Phục Phong. Ngay sau đó cảm giác được ngực hắn rung lên, tiếng cười nhẹ vang trên đỉnh đầu, mới phát hiện mình bị lừa.
Lâm Nhất chạy đến trước mặt Đại Hắc, Đại Hắc cong cái chân trước, sừng trâu chọc chọc cánh tay cậu. Cậu quen thuộc sải bước leo lên, đứa út cưỡi trên lưng Hoàng Hoàng con của Đại Hắc vươn tay ra với Lâm Nhất. Lâm Nhất ôm nó vào trong lòng, làm đứa nhỏ thèm mà không được, ngược lại đứa lớn có vẻ thờ ơ không để bụng. Hành trình tiếp theo Phục Phong đều một mình lẻ loi đi ở phía sau cùng.
Rời khỏi núi đá, nhà Lâm Nhất di chuyển đến hướng rừng già. Băng trên mặt sông ngày càng tan mỏng ra, cây già mọc chồi non, vạn vật khắp nơi sống lại. Thời tiết dần nóng lên, quần áo ít đi từng chiếc.
Hơn hai tháng sau.
Sâu trong rừng già, từ xa đã nghe được tiếng nước đổ xuống, âm thanh dữ dội phiêu đãng trên không. Đến gần, tiếng nước đổ xuống vang lên như sấm. Lâm Nhất hít sâu vào một hơi không khí thanh tân, bước chân bất giác nhanh hơn. Phục Phong ở phía sau cậu không nhanh không chậm đi theo. Trâu đực đột nhiên nhảy ra ngoài, lướt qua Lâm Nhất chạy thẳng đến đầu nguồn dòng nước.
Lâm Nhất vội chạy theo sau. Một thác nước chảy xiết rơi vào trong mắt, mưa bụi bay lên không trung. Bên dưới thác nước hình thành một hồ nước sâu mấy trăm mét vuông, có đá nổi lên dựng đứng trong nước, trong suốt thấy đáy, bầy cá vòng quanh phiến đá bơi qua bơi lại.
Trâu đực dẫn theo bạn già và con trai nó, dàn hàng duỗi cổ vào nước trong hồ uống ừng ực. Đứa út vừa chạy vừa cởi quần, khi nhảy vào toàn thân đã không còn không còn mảnh vải.
"Tam Bảo, đừng ra giữa!" Lâm Nhất nhịn không được kêu, nói với hai anh em song sinh: "Hai đứa cũng đi rửa mặt đi."
Đứa lớn nghe vậy liền ngồi xổm xuống vốc nước rửa mặt. Đứa nhỏ lui chân về sau hai bước, cả người giống như một mũi tên nhọn bật nhảy đến tảng đá nhô ra kia. Ngẩng đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh, sau đó mượn sức một sợi dây đằng nhanh nhẹn leo lên trên phiến đá cao cao, chẳng mấy chốc đã biến mất giữa cây cối rậm rạp. Lâm Nhất mặc kệ nó, chỉ cần không nhảy vào thác nước là được.
Đứa nhỏ thoải mái nheo mắt, ngẩng khuôn mặt được rửa sạch sẽ trắng nõn. Lâm Nhất cúi đầu hôn một cái, lấy khăn sợi thô vắt khô đi lau nước trên người nó.
Một lát sau vài người ngồi nghỉ ngơi trên cỏ. Đứa nhỏ cuộn thành một cục, mệt rã rời dụi mắt. Đứa lớn ôm một vốc quả dại đã được rửa sạch sẽ, đỏ rực, nhìn trông đã chín mọng, rất muốn ăn.
Đây đã là nơi sâu nhất trong rừng già. Không còn đường đi, hoàn toàn không có người ở, đến cả dấu vết sự sống con người cũng chẳng có, giống như là nơi không không ai đặt chân đến.
"Nhị Bảo, có phát hiện gì không?" Lâm Nhất ngẩng đầu hỏi đứa nhỏ vừa trở về.
Đứa nhỏ lấy mấy quả dại trong tay anh nó đi, cắn một cái, còn lại đều ném cho Lâm Nhất, "Non xanh nước biếc."
"..."
Lâm Nhất gặm một miếng lớn, nước trái cây ngọt lành tràn đầy khoang miệng. Cậu liếm liếm môi, lấy nửa còn dư lại nhét vào miệng Phục Phong, "Cái này ăn ngon, rất ngọt."
"Đã sắp cuối đường rồi." Lâm Nhất đứng lên nhìn trái nhìn phải, "Phục Phong, nhà anh ở đâu?"
Phục Phong nâng cằm, "Ở ngay trước mặt em."
"... Phía trước?" Lâm Nhất yên lặng nhìn chằm chằm thác nước đổ thẳng xuống. Đón gió mát lạnh, đầu óc lại loạn thành một mớ, anh đây là đùa em à? Bên trong thác nước có Thủy Liêm Động*?
(*)Phim Tây Du Ký có một hang động bên trong thác nước, là Thủy Liêm Động, tại Hoa Quả Sơn=))
Phục Phong vuốt tóc dài có hơi rối của Lâm Nhất một chút, cúi đầu dùng tay vuốt phẳng cổ áo cậu, lại ngồi xổm xuống vỗ bụi trên ống quần cậu.
Nhìn thấy hắn sửa sang cho mình một lượt từ đầu đến chân, Lâm Nhất đột nhiên căng thẳng. Cảm giác lo lắng con dâu xấu đi gặp cha mẹ chồng nổi lên.
"Nhà anh có nhiều người sao? Không xong rồi, em quên chuẩn bị quà mất rồi." Cậu càng nói càng cấp, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Không sao." Phục Phong hôn lên trán Lâm Nhất một cái. Cánh tay vòng qua đè lên lưng cậu, ôm cả người cậu vào trong ngực, nghiền lên đôi môi mềm mại của cậu, chưa dừng bao lâu đã lui ra.
Sau đó Lâm Nhất nhìn thấy Phục Phong đứng bên hồ sâu chắp tay sau lưng, khép mắt thiền định. Mặt trời từ đông về tây, sắc trời dần dần tối xuống. Hắn động đậy, bước chân di chuyển rất nhỏ, như là đang tìm kiếm thứ gì đó.
Đám Đại Hắc dừng lại động tác ăn cỏ chạy tới, Lâm Nhất ôm đứa út vào trong ngực, đứa lớn và đứa nhỏ đứng hai bên cậu. Cậu dường như nghe được tiếng động gì đó, không khí xuất hiện chấn động, như mặt hồ tĩnh lặng nổi lên gợn sóng. Ngay sau đó một đốm sáng đột nhiên nổ tung quanh nơi Phục Phong chỉ tay vào. Trong chớp mắt có thể thấy thị giác bị một tầng ánh sáng bao phủ.
Dường như có một bức tường vô hình bị phá vỡ. Đối mặt với cảnh tượng không thể dùng khoa học giải thích, đầu tiên Lâm Nhất liên tưởng đến là dị năng, phép thuật, nghĩ sâu hơn lại là thần quang.
Vầng sáng kia rõ ràng không chói mắt, ngược lại rất dịu dàng, chiếu lên trên mặt có cảm giác như gió ấm phất qua. Nhưng Lâm Nhất vẫn theo bản năng nhắm mắt lại, cả người rơi vào ôm ấp quen thuộc, bên tai có gióng nói dịu dàng từ tính.
"Lâm, chúng ta về nhà rồi."
Toàn Văn Hoàn.
Nửa tháng sau, bọn Lâm Nhất dừng bên bờ sông, dựng lửa cá nướng. Mặc dù là bên ngoài màn trời chiếu đất, nhưng tinh thần đều không tệ, có thể do không có áp lực, như là đang đi du ngoạn.
"Không ăn."
Đứa nhỏ ăn thịt hai bên bụng cá, sau đó xoay người ném cá trong tay cho Lâm Nhất. Lâm Nhất cũng không để ý, khi cúi đầu muốn hạ miệng mới phát hiện thịt trên lưng cá đã không còn xương.
Cậu ăn một miếng thịt cá rồi liếc mắt nhìn người đàn ông nướng khoai tây bên cạnh.
Đứa út sáp đến, đưa con cá mình gặm bừa bãi qua, "Anh hai, em cũng muốn."
"Muốn cái gì?" Đứa nhỏ liếc mắt.
"Em thấy hết rồi." Đứa út nhỏ gọng lẩm bẩm: "Anh lấy hết xương cá ra cho ba, anh hai, anh cũng giúp em..."
Mặt đứa nhỏ biến sắc, lạnh lùng cắt ngang: "Đi sang bên kia." Nói xong rồi xách đứa út sắp khóc nhè ra, đứng dậy rời.
Thấy nó đi về phía rừng cây, Lâm Nhất nhíu mày, không yên tâm nói: "Đi đâu? Đừng chạy lung tung."
"Dong dài." Đứa nhỏ không vui đáp lại, khóe miệng lại bất giác hơi cong lên.
Đứa út mếu máo, kéo góc áo đứa lớn mách tội. Cứ như một con thỏ lông mềm chọc xoa, đứa lớn sờ sờ tóc nó, đối phương thoải mái nheo mắt lại cọ cọ.
Lâm Nhất không cảm giác được ánh mắt lia qua của đứa con lớn. Cậu đang cúi đầu giải quyết cá trong tay, đầy đầu đều là chuyện hai mảnh vỡ kia.
Thấy cậu thất thần, đứa lớn khó phát hiện mà giật giật mày, "Đừng lo ạ, cứ đi thế này rồi sẽ tìm được thôi."
Lâm Nhất mím môi, con trai lớn quả là cái áo bành tô tri kỷ* của cậu. Lần nào cũng có thể biết rõ cậu nghĩ gì, sau đó thỏa mãn cậu từng cái một. Tựa như lần này, thật ra cậu rất muốn nghe người khác nói đừng lo, rồi có ngày sẽ tìm được linh tinh, con trai lớn thật sự nói như vậy.
(*)Con gái là áo bông nhỏ tri kỉ, Lâm Nhất không có con gái nên chắc tự chế ra con trai là áo bành tô tri kỉ=))
Thấy bên miệng có một củ khoai tây, Lâm Nhất cắn một miếng, lúng búng không rõ nói nhỏ: "Em muốn đi sang đó nhìn xem."
Theo tầm mắt cậu, Phục Phong nhìn tầng tầng núi non trùng điệp mây mù lượn lờ. Nheo mắt, hắn gật đầu, "Được."
"Em chợp mắt một lát." Lâm Nhất nghiêng đầu dựa vào vai Phục Phong, hô hấp dần đều đều.
Phục Phong duỗi tay cởi áo che cho Lâm Nhất, ôm cả người lẫn áo vào trong ngực, vươn tay đặt cậu lên đùi. Đứa lớn và đứa út đối diện thấy được có một ánh mắt nhìn lại đây đều lập tức im lặng. Đứt út vỗ vỗ tay, hít hít mũi, đưa miệng kề bên tai đứa lớn: "Anh cả, em đi tìm Hoàng Hoàng."
Đại Hắc và người nhà nó đầu tựa đầu dính lấy nhau, đứa con đã ngủ khò khò. Khi đứa út đến thì rất thân mật vẫy vẫy cái đuôi, giống một con mèo bự.
Đứa lớn dùng nhánh cây khảy củi lửa. Cách ánh lửa lay động không ngừng, nó nhìn người em dựa vào thân cây cách đó không xa. Hai anh em không hẹn mà cùng đưa tầm mắt xẹt qua nơi hai người rúc vào nhau kia, trên khuôn mặt giống nhau như đúc đều hiện lên cảm xúc dao động rõ ràng.
Lại qua hơn mười ngày, nhà Lâm Nhất đã đứng trên ngọn núi lửa hoạt động năm đó kia. Đập vào mắt là hoang vu thê lương, khắp nơi vươn vãi đá đen đã nguội lạnh, hình thù kỳ quái, nhiều viên đều rỗng ruột là trước đó từng bao bọc quanh rễ cây. Những viên đá núi lửa có vô số lỗ nhỏ rải rác đầy khắp mặt đất dưới chân. Gió lạnh thổi qua, cuốn theo những mảnh vụn lớn, khi không cẩn thận để bị thổi vào trong mắt sẽ có chút đau đớn.
Khi nhà Lâm Nhất chuẩn bị rời đi, tiếng động của trâu đực ngăn bọn họ lại. Từ trong khe đá núi lửa bò ra một con bọ nhỏ màu xanh lục, đúng là phát ra vị cỏ xanh nồng đậm hấp dẫn trâu đực.
Phía dưới có rất nhiều loại bọ nhỏ như thế, chúng nó linh hoạt hơn kiến gấp trăm lần. Có lẽ là cảm nhận được nguy hiểm, chúng nó không ngừng trốn đi, kỳ quái là chỉ tập trung hết về một hướng mà không tán ra tứ phía. Miếng nham thạch trong tay đứa thứ hai cứ như một hòn đá nhỏ, bọ chạy tới chỗ nào, nó liền phá hủy đến đó. Dần dần, vẻ mặt Lâm Nhất chuyển từ hoang mang đến khiếp sợ. Cậu không ngờ dưới ngọn núi lửa đang hoạt động và đã từng phun trào kia lại có vật thể màu đen hình vòm vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
Vật thể quá lớn, nó khảm ở bên trong, xung quanh là nham thạch dày đặc, hoàn toàn không nhìn được toàn bộ hình dáng. Tầng ngoài có gợn sóng rất nhỏ, bên trên bề mặt màu bạc đều là tiếng Anh và chữ Hán Lâm quen thuộc. Cậu run rẩy dùng ngón tay vuốt ve từng nét bút, AXL-75.
Khi Lâm Nhất lấy hai mảnh vỡ được bọc lại bằng da thú ra bày trên vật thể, chất liệu giống nhau, đến những vệt xoắn cũng theo cùng một hướng. Trong nháy mắt có quá nhiều tin tức, những rối rắm băn khoăn đó dường như đã có đáp án.
Vật thể không thể bị phá hủy bởi lớp magma* phun trào ra từ quyển mềm** ở phần đỉnh mà lại bị phá hủy trong tay Phục Phong. Một tiếng nổ lớn, tảng nham thạch lớn chấn động rơi xuống, mặt đất rung lên, không ai ngờ tới bên trong lại còn có một bí ẩn lớn. Trong lòng Lâm Nhất không cách nào thôi run rẩy, cậu biết lần này bản thân tới đúng rồi.
(*)Magma: Thông thường là đá nóng chảy
(**)Quyển mềm: Nằm ngay phía dưới thạch quyển và là tác nhân tham gia vào các chuyển động địa tầng. (Nguồn: wikipedia)
Thái độ Phục Phong hiếm khi mà cường ngạnh, bảo ba đứa nhỏ chờ ở bên ngoài, hắn che chở Lâm Nhất đi vào.
Bụi đất phủ đầy lọt vào trong hô hấp, không khí lại khô ráo đến kỳ lạ. Theo mồi lửa trong tay Phục Phong, mọi thứ xung quanh đều lộ ra từ bóng tối. Lâm Nhất phát hiện máy móc con người để lại, rải rác, hỏng hóc, chất đống ở khắp mọi nơi. Có rất nhiều máng nước trong suốt làm từ vật liệu đặc biệt, bên trong đã khô lại, chỉ các góc máng là có thứ chất đặc màu xanh lục không biết tên. Bọn họ đang ở trong khoang một con tàu phi hành khổng lồ nào đó.
Càng đi càng cảm thấy đáng sợ. Con tàu phi hành này có hai tầng, trống trải đến mức có thể nghe tiếng hít thở dồn dập của bản thân và tiếng bước chân soàn soạt. Lâm Nhất bất giác nắm chặt tay Phục Phong, cậu ngừng tại một cánh cửa hình bầu dục, bên trên có rất nhiều nấc cắt, hiện chi chít chữ.
"Chúng tôi xuất phát từ tuyến Bình Lang, đến hành tinh đã được xác nhận là có sự sống. Nhưng không may ở cú nhảy thứ hai gặp phải khe hở thời không, tôi và đồng đội mất liên lạc với đội của những người khác..."
Mắt Lâm Nhất mở to, cả người cậu rơi vào trạng thái mất hồn. Cơ thể cứng đờ không thể động đậy, đại não vẫn tự hoạt động, không chịu khống chế tiếp nhận những tin tức đó.
"Có thể là vài năm, vài thập niên, mấy trăm năm, hoặc là vạn năm, vài tỷ năm, sẽ có ngày chúng nó thức tỉnh. Sinh ra nhiều sinh mệnh nhỏ, sẽ sinh sống trên địa cầu này, thống lĩnh toàn bộ địa cầu trở thành bá chủ. Đó sẽ là khởi đầu của một nền văn minh đáng mong chờ."
Cuối cùng có một dãy con số: 4019. 7. 27.
Ánh mắt quét qua một vật thể không xác định trong góc, hầu kết Lâm Nhất cục cựa hai lần. Cậu lớn mật suy đoán, nếu con tàu phi hành này là đỉnh cao kỹ thuật của thời đại vậy thì mọi chuyện đã rõ. Bởi vì không một ai biết nhân loại sẽ đạt được công nghệ đáng sợ gì khi đi tới đỉnh cao. Khi đó vật chất đều đã dồi dào đến đỉnh điểm, nghiên cứu lớn nhất chính là tiến hóa gen, quốc gia sẽ tiêu tốn không biết bao nhiêu nhân tài nhân lực.
Có thể Phục Phong là một trong những sự sống mới được phát triển, hắn đã không còn được xem như là nhân loại nữa rồi.
Càng nghĩ càng cảm thấy không thể tin được. Lâm Nhất nắm chặt tay Phục Phong, trong mấy năm nay, cậu tổng cộng chứng kiến vài ba lần sức lực kinh khủng đó. Có lẽ Phục Phong hoàn toàn không phô hết ra, hơn nữa gen của Đại Bảo, Nhị Bảo vàTam Bảo đều đã xảy ra biến dị không biết sẽ trở nên thế nào. Tiến hóa gen có quá nhiều nhân tố vô hướng.
Phục Phong ở bên cạnh sắc mặt không đổi, đỡ lấy Lâm Nhất bắp chân khẽ run lên, im lặng để cho cậu đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Bọn họ ở đó gần như cả ngày. Cuối cùng Lâm Nhất bị Phục Phong cưỡng ép ôm đi, móng tay còn sống chết giữ lấy một cái vỏ bạc, mê muội nói muốn nhìn lại, ánh mắt trầm mê như hút thuốc phiện. Phục Phong không còn cách nào, chỉ có thể hứa hẹn nói thung lũng hắn ở có rất nhiều thứ như thế.
Sau khi bí ẩn Lâm Nhất băn khoăn nhiều năm được cởi bỏ, lòng cậu mới vừa bình tĩnh lại đã bị lực hấp dẫn còn lớn hơn nữa kéo đi. Tò mò về những sinh mệnh đó, bọn họ có thể thiết lập một nền văn minh trên địa cầu này khác với bất cứ nền văn minh nào được ghi lại trong lịch sử. Đó chính là "nhà" mà Phục Phong đã từng nhắc đến vài lần.
Lâm Nhất và Phục Phong vừa đi ra, đứa lớn đang gục đầu xuống đột nhiên ngẩng lên, khuôn mặt dịu xuống, đứa nhỏ vẫn luôn nôn nóng bất an cũng an tâm lại. Nó nhăn mi kiểm tra Lâm Nhất từ trên xuống dưới một lần.
Hôn lên mặt đứa út vài cái, cảm giác mềm mại chân thật giống hệt như người bình thường. Lâm Nhất đặt nó xuống đất, xoay người đi đến bên cạnh Phục Phong, hạ giọng hỏi: "Phục Phong, anh bao nhiêu tuổi rồi?" Dường như trước nay cậu chưa từng suy xét về vấn đề này, từ bề ngoài không hề có chút thay đổi nào này thật sự không thể nhìn ra được.
Phục Phong khẽ nhướng mày, "Vấn đề này rất quan trọng sao?"
"Cũng không phải." Lâm Nhất bĩu môi, tò mò sờ soạng khuôn mặt bóng loáng của hắn, "Nhưng mà em muốn biết."
Phục Phong không dễ phát hiện mím môi dưới, lặng thinh nửa ngày, trong mắt sinh ra chút tủi thân.
"Em sẽ không ghét bỏ anh." Lâm Nhất ôm lấy Phục Phong. Ngay sau đó cảm giác được ngực hắn rung lên, tiếng cười nhẹ vang trên đỉnh đầu, mới phát hiện mình bị lừa.
Lâm Nhất chạy đến trước mặt Đại Hắc, Đại Hắc cong cái chân trước, sừng trâu chọc chọc cánh tay cậu. Cậu quen thuộc sải bước leo lên, đứa út cưỡi trên lưng Hoàng Hoàng con của Đại Hắc vươn tay ra với Lâm Nhất. Lâm Nhất ôm nó vào trong lòng, làm đứa nhỏ thèm mà không được, ngược lại đứa lớn có vẻ thờ ơ không để bụng. Hành trình tiếp theo Phục Phong đều một mình lẻ loi đi ở phía sau cùng.
Rời khỏi núi đá, nhà Lâm Nhất di chuyển đến hướng rừng già. Băng trên mặt sông ngày càng tan mỏng ra, cây già mọc chồi non, vạn vật khắp nơi sống lại. Thời tiết dần nóng lên, quần áo ít đi từng chiếc.
Hơn hai tháng sau.
Sâu trong rừng già, từ xa đã nghe được tiếng nước đổ xuống, âm thanh dữ dội phiêu đãng trên không. Đến gần, tiếng nước đổ xuống vang lên như sấm. Lâm Nhất hít sâu vào một hơi không khí thanh tân, bước chân bất giác nhanh hơn. Phục Phong ở phía sau cậu không nhanh không chậm đi theo. Trâu đực đột nhiên nhảy ra ngoài, lướt qua Lâm Nhất chạy thẳng đến đầu nguồn dòng nước.
Lâm Nhất vội chạy theo sau. Một thác nước chảy xiết rơi vào trong mắt, mưa bụi bay lên không trung. Bên dưới thác nước hình thành một hồ nước sâu mấy trăm mét vuông, có đá nổi lên dựng đứng trong nước, trong suốt thấy đáy, bầy cá vòng quanh phiến đá bơi qua bơi lại.
Trâu đực dẫn theo bạn già và con trai nó, dàn hàng duỗi cổ vào nước trong hồ uống ừng ực. Đứa út vừa chạy vừa cởi quần, khi nhảy vào toàn thân đã không còn không còn mảnh vải.
"Tam Bảo, đừng ra giữa!" Lâm Nhất nhịn không được kêu, nói với hai anh em song sinh: "Hai đứa cũng đi rửa mặt đi."
Đứa lớn nghe vậy liền ngồi xổm xuống vốc nước rửa mặt. Đứa nhỏ lui chân về sau hai bước, cả người giống như một mũi tên nhọn bật nhảy đến tảng đá nhô ra kia. Ngẩng đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh, sau đó mượn sức một sợi dây đằng nhanh nhẹn leo lên trên phiến đá cao cao, chẳng mấy chốc đã biến mất giữa cây cối rậm rạp. Lâm Nhất mặc kệ nó, chỉ cần không nhảy vào thác nước là được.
Đứa nhỏ thoải mái nheo mắt, ngẩng khuôn mặt được rửa sạch sẽ trắng nõn. Lâm Nhất cúi đầu hôn một cái, lấy khăn sợi thô vắt khô đi lau nước trên người nó.
Một lát sau vài người ngồi nghỉ ngơi trên cỏ. Đứa nhỏ cuộn thành một cục, mệt rã rời dụi mắt. Đứa lớn ôm một vốc quả dại đã được rửa sạch sẽ, đỏ rực, nhìn trông đã chín mọng, rất muốn ăn.
Đây đã là nơi sâu nhất trong rừng già. Không còn đường đi, hoàn toàn không có người ở, đến cả dấu vết sự sống con người cũng chẳng có, giống như là nơi không không ai đặt chân đến.
"Nhị Bảo, có phát hiện gì không?" Lâm Nhất ngẩng đầu hỏi đứa nhỏ vừa trở về.
Đứa nhỏ lấy mấy quả dại trong tay anh nó đi, cắn một cái, còn lại đều ném cho Lâm Nhất, "Non xanh nước biếc."
"..."
Lâm Nhất gặm một miếng lớn, nước trái cây ngọt lành tràn đầy khoang miệng. Cậu liếm liếm môi, lấy nửa còn dư lại nhét vào miệng Phục Phong, "Cái này ăn ngon, rất ngọt."
"Đã sắp cuối đường rồi." Lâm Nhất đứng lên nhìn trái nhìn phải, "Phục Phong, nhà anh ở đâu?"
Phục Phong nâng cằm, "Ở ngay trước mặt em."
"... Phía trước?" Lâm Nhất yên lặng nhìn chằm chằm thác nước đổ thẳng xuống. Đón gió mát lạnh, đầu óc lại loạn thành một mớ, anh đây là đùa em à? Bên trong thác nước có Thủy Liêm Động*?
(*)Phim Tây Du Ký có một hang động bên trong thác nước, là Thủy Liêm Động, tại Hoa Quả Sơn=))
Phục Phong vuốt tóc dài có hơi rối của Lâm Nhất một chút, cúi đầu dùng tay vuốt phẳng cổ áo cậu, lại ngồi xổm xuống vỗ bụi trên ống quần cậu.
Nhìn thấy hắn sửa sang cho mình một lượt từ đầu đến chân, Lâm Nhất đột nhiên căng thẳng. Cảm giác lo lắng con dâu xấu đi gặp cha mẹ chồng nổi lên.
"Nhà anh có nhiều người sao? Không xong rồi, em quên chuẩn bị quà mất rồi." Cậu càng nói càng cấp, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Không sao." Phục Phong hôn lên trán Lâm Nhất một cái. Cánh tay vòng qua đè lên lưng cậu, ôm cả người cậu vào trong ngực, nghiền lên đôi môi mềm mại của cậu, chưa dừng bao lâu đã lui ra.
Sau đó Lâm Nhất nhìn thấy Phục Phong đứng bên hồ sâu chắp tay sau lưng, khép mắt thiền định. Mặt trời từ đông về tây, sắc trời dần dần tối xuống. Hắn động đậy, bước chân di chuyển rất nhỏ, như là đang tìm kiếm thứ gì đó.
Đám Đại Hắc dừng lại động tác ăn cỏ chạy tới, Lâm Nhất ôm đứa út vào trong ngực, đứa lớn và đứa nhỏ đứng hai bên cậu. Cậu dường như nghe được tiếng động gì đó, không khí xuất hiện chấn động, như mặt hồ tĩnh lặng nổi lên gợn sóng. Ngay sau đó một đốm sáng đột nhiên nổ tung quanh nơi Phục Phong chỉ tay vào. Trong chớp mắt có thể thấy thị giác bị một tầng ánh sáng bao phủ.
Dường như có một bức tường vô hình bị phá vỡ. Đối mặt với cảnh tượng không thể dùng khoa học giải thích, đầu tiên Lâm Nhất liên tưởng đến là dị năng, phép thuật, nghĩ sâu hơn lại là thần quang.
Vầng sáng kia rõ ràng không chói mắt, ngược lại rất dịu dàng, chiếu lên trên mặt có cảm giác như gió ấm phất qua. Nhưng Lâm Nhất vẫn theo bản năng nhắm mắt lại, cả người rơi vào ôm ấp quen thuộc, bên tai có gióng nói dịu dàng từ tính.
"Lâm, chúng ta về nhà rồi."
Toàn Văn Hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất