Chương 5
Dịch: LTLT
Thiệu Trạm nói xong câu này, tiếng nghị luận trong lớp cũng im bặt.
Phòng học yên tĩnh giống như đã chết.
Các bạn học sinh lớp 11-7 sau khi biết danh sách chia lớp liền gấp rút lập nhóm chat lớp, tạm thời vẫn chưa có thêm giáo viên vô. Dự tính ban đầu lúc lập nhóm chat là vì muốn có một chỗ có thể khóc cùng với các chiến hữu, dự báo sớm về cuộc sống năm lớp 11 như ma quỷ, tiện thể cổ vũ lẫn nhau kiên cường sống tiếp.
Ngoại trừ giáo viên với anh đại không ở trong nhóm chat ra thì học thần cũng không có mặt trong đó. Chuyện học thần không ở trong đó hoàn toàn là xuất phát từ sự ngưỡng mộ với thần tượng, không tiện thêm bạn bè, huống hồ Thiệu Trạm xin nghỉ, lại có người từng học chung lớp 10 với Thiệu Trạm nói là hắn không xem tin trong nhóm chat của lớp.
Không ngờ rằng lúc này lại tạo cơ hội cho bọn họ hóng hớt.
Trong sự im lặng quỷ dị này, có người lên tiếng trước ở trong nhóm chat.
[Bạn học A]: Woa.
[Bạn học B]: Ừm này, hai người họ có chuyện gì thế? Trông có vẻ không bình thường lắm?
[Bạn học C]: Tui có cái tin này, không đảm bảo thật hay giả, nghe nói anh đại rèo tường bị bắt, chính là do học thần bắt được.
[Bạn học A]: Đỉnh cao, tin này ông lấy từ chỗ nào đó?
[Bạn học C]: Quản lý ký túc xá là bác hai của em họ của bạn học tui, tui nghe được từ chỗ cậu ta, mặc dù quan hệ có hơi xa, nhưng độ tin cậy chắc chắn có đó.
[Bạn học D]: Vậy anh đại với học thần chẳng phải là có thù oán với nhau rồi sao, không hổ là học thần mà, ngay cả anh đại trường cũng dám động đến, Dũng Sĩ có biết không? @Lý Minh Dũng
[Lý Minh Dũng]: … Tui không biết.
[Bạn học D]: Tui không dám quay đầu lại, Dũng Sĩ báo cáo chút đi, bây giờ anh đại có phản ứng gì?
[Lý Minh Dũng]: … Tui cũng không dám nìn.
[Bạn học D]: Dũng cảm lên! Có phản đàn ông không!
Lý Minh Dũng cách mười mấy giây mới trả lời lại: Phản ứng… Trông… Có hơi nguy hiểm.
Viên kẹo trong miệng Hứa Thịnh vừa cắn thành mấy miếng đã tan ra, hương vị ngọt ngấy, xông thẳng lên não, xông đến mức cậu lập tức ngây người.
Ngây người xong suy nghĩ đầu tiên là: Mẹ, nó, cậu, bị điên à?
Chỉ có Thiệu Trạm giống như không có chuyện gì, ném cái que nhựa vào trong thùng rác phía sau, kéo ghế ngồi cách Hứa Thịnh một lối đi không rộng cũng không hẹp rồi ngồi xuống.
“Hôm nay sao lại yên lặng như vậy?” Giáo viên môn Toán cầm thước tam giác bước vào lớp, vốn dĩ cho rằng mình đến trễ mấy phút trong lớp chắc chắn sẽ vô cùng hỗn loạn, “Biểu hiện không tệ, lát nữa sẽ khen ngợi điểm này cho lão Mạnh của mấy em.”
Tuổi tác của giáo viên môn Toán không lớn lắm, chưa đến ba mươi tuổi, tóc ngắn, nghiêm khắc quy củ, cô đặt thước tam giác xuống, lại lấy ra một viên phấn từ trong hộp phấn, một tay bẻ gãy sau đó nói: “Hôm nay học tiết thứ hai, đã chuẩn bị bài rồi đúng không, mấy đề cho làm có làm được không.”
Mọi người nhao nhao lật sách, trong nháy mắt chỉ có tiếng soạt soạt lật sách.
Hứa Thịnh dùng hết tất cả tố chất và lý trí trong đời mới không có nhào qua đó hỏi cậu có điên không ngay lúc này.
Ban đầu cậu tính ngủ bù trên lớp, lúc này cũng không còn buồn ngủ nữa, lật sách ra, lần đầu tiên nghe giáo viên giảng mấy cái công thức.
Nghe có hiểu hay không lại là một chuyện khác.
Hứa Thịnh khó khăn lắm mới trở lại bình thường, đang học giữa chừng, tin nhắn Trương Phong gửi đến khiến chút lý trí còn sót lại của cậu bị đốt sạch.
Trương Phong: Nghe nói học thần cướp kẹo mút của mày?
Hứa Thịnh: …
Trương Phong sốt ruột hóng hớt: Có thật hay không vậy, tin tức mới từ lớp 11-4 truyền đến đây, vì sao cậu ta lại cướp kẹo của cậu?
Cái kiểu một truyền mười mười truyền trăm này, truyền đến cuối cùng thì hoàn toàn thay đổi mùi vị, có thể từ ông nội của Tiểu Minh sống một trăm tuổi truyền thành Tiểu Minh không có ông nội luôn.
Hứa Thịnh: Tụi mày có rảnh quá không
Hứa Thịnh: Không có cướp kẹo
Hứa Thịnh: Cậu ta
Câu “cậu ta là một thằng điên” của Hứa Thịnh còn chưa gõ xong, mép bàn bị người khác gõ lên.
“Điện thoại.” Thiệu Trạm nói, “Cất vào.”
Lúc Thiệu Trạm nói câu này thậm chí chẳng quay đầu lại, chỉ là trong lúc nghe giảng đưa tay ra lấy bút gõ mép bàn của cậu mấy cái, giữa hai tổ 1 và 2 trong lớp có cách nhau một lối đi nhỏ, có điều khoảng cách chỉ bằng một cánh tay.
Hứa Thịnh trước tiên là giật mình, quay lại tức đến buồn cười.
Cậu liếm răng trong, ném di động vào trong hộc bàn, “cạch” một tiếng.
Cậu cảm thấy nếu cậu còn nhịn nữa thì có thể tức đến phát bệnh luôn.
Lúc tức giận thật sự trên mặt Hứa Thịnh lại mang theo chút ý cười, giống như lúc uy hiếp đám người kia ở ngoài quán net, thoạt nhìn còn tưởng rằng cậu rất bình tĩnh ôn hòa: “Cậu có ý gì vậy?”
Lý Minh Dũng kéo ghế dịch sang bên cạnh.
Thiệu Trạm dùng bút khoanh sơ qua công thức trọng điểm trên trang sách, thật ra hắn cũng lười quản lý cái người vừa ăn kẹo lại vừa chơi điện thoại bên cạnh, vì giáo viên chủ nhiệm mấy lần âm thầm ám chỉ trong văn phòng nên miễn cưỡng dành ra chút kiên nhẫn nói: “Lúc đang học cấm nói chuyện riêng.”
Hứa Thịnh: “Tôi có nói chuyện hay không thì liên quan khỉ gì đến cậu?”
“Cấm nói chuyện riêng, bốn chữ này nếu cậu nghe không hiểu thì tôi đổi cách khác.” Thiệu Trạm lại phun ra hai chữ, “Im miệng.”
“…”
Bàn trước cũng bắt đầu kéo ghế.
Hứa Thịnh không nhượng bộ chút nào, cậu ngửa ra sau, dựa vào lưng ghế nói: “Tôi chỉ nói một lần, mặc kệ tôi.”
Nhiệt độ chợt hạ xuống, bầu không khí càng ngày càng vi diệu.
“Tôi cũng chỉ nói một lần, muốn nói cũng được.” Lúc này Thiệu Trạm mới ngẩng đầu, hắn thả tay ra, bút rơi xuống, câu chuyện cũng xoay một vòng, lạnh lùng nói, “Nói xong nộp ba ngàn năm trăm chữ lên đây.”
“…” Hứa Thịnh không hé miệng.
“Còn nói không?” Thiệu Trạm hỏi.
“Không nói thì quay đầu về lại, nghe giảng.”
Hứa Thịnh tùy ý làm bậy hoành hành ngang ngược ở trong Lục Trung Lâm Giang, lần đầu tiên bị đâm cho đầu rơi máu chảy.
Cậu vẫn chưa từng nhìn thấy cái kiểu không sợ cậu, còn làm ra điệu bộ “mặc kệ cậu có phục hay không thì cũng phải phục cho tôi”.
Tin đồn càng ngày càng dữ dội, tin đồn học thần và anh đại không hợp nhau từ lớp 11-7 theo hành lang truyền thẳng đến lớp 11-1, cuối cùng không chỉ toàn thể khối 11 ngạc nhiên mà cả trường đều sôi trào.
“Sự nổi tiếng” của Thiệu Trạm không giống với Hứa Thịnh.
Bắt đầu từ điểm thi cấp 3 đứng nhất toàn trường, ngày đầu tiên nhập học đừng nói cả khối, hầu như cả trường đều biết Lục Trung có một vị học bá, học bá này còn trông đẹp cmn trai, chỉ là có hơi người lạ chớ đến gần.
Vị trí số một, dù là thi lớn hay thi nhỏ vẫn luôn ổn định hạng một chưa từng bị rớt xuống, khách quý thường xuyên của phòng thi số một, poster lớn ở cổng trường càng dán càng nhiều, đều là giấy khen.
Tóm lại thật sự rất khó liên hệ hai người với nhau.
Chơi điện thoại, truyền giấy, đi ngủ, ăn hàng, đọc truyện tranh, đối với Hứa Thịnh mà nói đều là thì quá khứ, nội quy trường học thì không hiểu sao lại học thuộc không ít, đến nỗi khi Trương Phong gửi tin nhắn đến hỏi tối có đi quán net hay không, cậu suýt nữa thì trả lại một cậu: Sau khi tan học cấm ra khỏi trường.
Lúc Hứa Thịnh trả lời tin nhắn thì chuông tan học đã vang lên, cậu rút dây khỏi cục sạc dự phòng, vừa đứng dậy vừa đáp: Đi.
Tiết cuối cùng và tiết trước đã điều chỉnh, giống như hôm qua, vẫn là môn Sinh.
Giáo viên môn Sinh ở trên bục giảng sắp xếp xong bài tập, so sánh câu hỏi bài tập đã đánh dấu với cán sự bộ môn, mắt thoáng nhìn, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng Hứa Thịnh đi ra ngoài.
Hôm qua cô vừa mới gặp phải chuyện bực bội từ trên người Hứa Thịnh, thù mới hận cũ trộn lẫn vào nhau, lần đầu tiên nhìn thấy một học sinh không có phép tắc đến vậy, quyết tâm phải dạy dỗ đàng hoàng, trầm giọng nói: “Hứa Thịnh em ra ngoài một lát.”
Giáo viên môn Sinh bước trên giày cao gót vượt qua mấy dãy bàn ghế trống đi ra ngoài, dẫn cậu đến cuối hành lang không có người nào ngang qua mới ngừng lại: “Lại không nộp bài tập?”
Hứa Thịnh tìm một cái lan can ở gần dựa vào, dạ một tiếng: “Không biết làm ạ.”
Người của các lớp bên cạnh ùa ra ngoài, giáo viên môn Sinh giận không có chỗ xả ra: “Không biết làm thì ngoan ngoãn nghe giảng! Nói một câu không biết là được rồi?”
Hứa Thịnh nước đổ đầu vịt, nói chuyện kiểu này nghe nhiều rồi thật sự không có chút tác dụng.
Thậm chí còn có thể dành chút tâm tư suy nghĩ bức tranh treo trên tường ở hành lang, khung ảnh màu nâu xám kẹp một bức tranh chân dung, phía dưới là một câu danh ngôn khích lệ.
Cậu bị một câu “sau này rốt cuộc em muốn làm cái gì” của giáo viên môn Sinh kéo về.
Giáo viên môn Sinh nói chuyện chói tai, cô cất cao giọng, giống như kim tiêm đâm thẳng đến: “Người như em có gì khác với những người ăn xong chờ chết? Trong đầu không có suy nghĩ gì hết, không có thứ yêu thích, cũng không biết sau này mình muốn làm gì, cả ngày chỉ biết vật vờ qua ngày.”
Dòng người tan học cuối cùng cũng ùa ra xong, trên hành lang vắng hoe, không còn bao nhiêu người.
Hứa Thịnh từ đó đến nay mồm miệng lanh lẹ chiến đấu với giáo viên chưa từng bại trận hiếm khi một hồi lâu không có trả lời.
– Đại ca, mày ở đâu?
– Tao chơi được ba ván game rồi, chẳng phải nói gặp nhau ở chỗ cũ sao?
– Mày có đến không vậy?
Trương Phong mệt mỏi ngồi chờ trong quán net, cuối cùng cầm điện thoại gõ câu cuối cùng: Nếu như mày không đến nữa thì mẹ tao sẽ hối tao về ăn cơm đó!
Chờ đến khi Hứa Thịnh hoàn hồn phát hiện mình đang ở đâu, cậu đã xuống xe buýt.
Cậu đứng gần trạm xe một hồi mới trả lời lại cho Trương Phong: Có chút chuyện, không đến.
Trước mặt là một con ngõ quen thuộc, kiến trúc kiểu rất cũ kỹ, dù mỗi năm đều quét lớp tường mới, cũng vẫn không che lấp được hoa văn cũ kỹ xấu xí bên trong, cành lá cây ngô đồng hai bên đường chen chúc nhau, tiếng ve kêu râm ran cùng cành lá bao phủ hết con đường này.
Hứa Thịnh men theo con đường đi một lát, sắc trời tối dần, cậu ngừng bước, trước mặt là một nhà kho bỏ hoang, nhà kho này trước đây cũng không biết là dùng để đựng hàng hóa gì, cửa sắt đã bị gỉ từ lâu.
Hứa Thịnh đưa tay vào trong cổ áo thun, theo sợi dây mỏng màu đen không đáng chú ý lấy ra một cái chìa khóa màu vàng đồng, tạo hình bình thường của cậu trên cổ có đeo thêm một sợi dây màu đen cũng không tính là gì, cũng không có ai chú ý.
Biết cánh cửa này khó mở, Hứa Thịnh một tay cầm tay cầm cánh cửa kéo chặt mới có thể cắm chìa khóa vào, xoay chìa, đẩy cửa ra thì vang lên một tiếng “két” chói tai.
Nhà kho này chỉ rộng khoảng hơn hai mươi mét vuông, không ít thùng sơn rỗng nằm ngổn ngang trên đất, từng cái xà nhà cách nhau thành từng đường một, hoàn toàn không hợp với khung cảnh cả nhà kho chính là một cái giá vẽ đứng thẳng ở chính giữa nhà kho.
Không có ghế vẽ, trước mặt giá vẽ chỉ có một cái thùng đồ cũ cao nửa mét dùng để ngồi.
Xếp chồng hai bên đều là giấy vẽ.
Trên tường dán mấy bức tranh mẫu xé từ trong sách xuống, trên thùng hàng bên cạnh rải rác mấy trang nháp phác họa, tấm phía trên cùng là vẽ Giuliano de ‘Medic, đường cong bức tượng gọn gàng, sắp xếp sáng tối rất có sức tác động.
Hứa Thịnh cũng không biết mình đến đây để làm gì, cậu đóng cửa nhà kho lại, bước nhanh mấy bước tiến đến, chút ánh sáng từ trên cửa sổ chiếu xuống, cậu ngồi lên cái thùng hàng cũ.
Một chân cậu gác lên trên thanh chắn ngang cuối cùng của giá vẽ, nhìn chằm chằm giá vẽ trống trơn trước mặt.
Bút chì 4B đã cùn đặt ở trong khe.
Đến khi chút ánh sáng còn lại từ cửa sổ chiếu xuống cũng mất đi, Hứa Thịnh mới bất chợt đạp chân xuống đất, đứng lên, cầm chìa khóa nhét vào trong cổ áo.
Thời gian mỗi chuyến xe buýt cách nhau rất lâu, nửa tiếng có một chuyến, Hứa Thịnh ra ngoài một chuyến lại trở về trường học đúng lúc trường đóng cửa.
Nếu là trước đây, chuyện này cũng không tính là gì, trèo tường vào là được, nhưng bây giờ cậu có ám ảnh với việc trèo tường.
Với lại không biết vì sao, mí mắt phải tự dưng bắt đầu nhảy lên.
Trong lòng Hứa Thịnh mơ hồ có một dự cảm không tốt, chờ cậu thoắt cái trèo lên, cong chân ngồi trên tường, nhìn thấy đồng phục quen thuộc, nhận ra ông trời quả thật là đang chơi cậu mà.
“Cậu rảnh rỗi không có gì làm.” Hứa Thịnh nói đến đây ngừng một giây, hít sâu một hơi nói, “… Cố ý ở đây chờ tôi?”
Mặc dù Thiệu Trạm tạm thời chấp nhận chức vụ lớp phó kỉ luật này trong sự khẩn cầu liên tục của Mạnh Quốc Vĩ nhưng hắn không có rảnh rỗi đến mức này, đơn thuần chỉ là trùng hợp: “Tôi không rảnh thế đâu.”
Hắn không rảnh, nhưng trèo tường đúng lúc trèo đến trước mặt hắn, cũng không thể mặc kệ.
Thiệu Trạm lại nói: “Xuống đây.”
Xuống dưới chính là bản kiểm điểm ba ngàn năm trăm chữ.
Hứa Thịnh đang tính thương lượng đàng hoàng với hắn, nhưng không biết tại sao xung lực chuẩn bị nhảy xuống trước đó không ngừng được, lực dưới chân mất cân bằng…
Thiệu Trạm vừa mới đến dưới tường rào, trước mặt là một mảng trắng xóa, quần áo trên người của Hứa Thịnh bị gió thổi phồng lên về phía sau, nhìn từ xa giống như một chú chim màu trắng đang bay, nhưng mà chú chim này cũng không thoát khỏi lực hút Trái Đất, đang rơi xuống bằng tốc độ kinh người.
“Rầm!”
Trong nháy mắt bầu trời nổi gió kéo mây, không biết từ đâu vang lên một tiếng sét, sấm sét vang dội giữa bầu trời đêm bắt đầu lấp lóe.
Thiệu Trạm nói xong câu này, tiếng nghị luận trong lớp cũng im bặt.
Phòng học yên tĩnh giống như đã chết.
Các bạn học sinh lớp 11-7 sau khi biết danh sách chia lớp liền gấp rút lập nhóm chat lớp, tạm thời vẫn chưa có thêm giáo viên vô. Dự tính ban đầu lúc lập nhóm chat là vì muốn có một chỗ có thể khóc cùng với các chiến hữu, dự báo sớm về cuộc sống năm lớp 11 như ma quỷ, tiện thể cổ vũ lẫn nhau kiên cường sống tiếp.
Ngoại trừ giáo viên với anh đại không ở trong nhóm chat ra thì học thần cũng không có mặt trong đó. Chuyện học thần không ở trong đó hoàn toàn là xuất phát từ sự ngưỡng mộ với thần tượng, không tiện thêm bạn bè, huống hồ Thiệu Trạm xin nghỉ, lại có người từng học chung lớp 10 với Thiệu Trạm nói là hắn không xem tin trong nhóm chat của lớp.
Không ngờ rằng lúc này lại tạo cơ hội cho bọn họ hóng hớt.
Trong sự im lặng quỷ dị này, có người lên tiếng trước ở trong nhóm chat.
[Bạn học A]: Woa.
[Bạn học B]: Ừm này, hai người họ có chuyện gì thế? Trông có vẻ không bình thường lắm?
[Bạn học C]: Tui có cái tin này, không đảm bảo thật hay giả, nghe nói anh đại rèo tường bị bắt, chính là do học thần bắt được.
[Bạn học A]: Đỉnh cao, tin này ông lấy từ chỗ nào đó?
[Bạn học C]: Quản lý ký túc xá là bác hai của em họ của bạn học tui, tui nghe được từ chỗ cậu ta, mặc dù quan hệ có hơi xa, nhưng độ tin cậy chắc chắn có đó.
[Bạn học D]: Vậy anh đại với học thần chẳng phải là có thù oán với nhau rồi sao, không hổ là học thần mà, ngay cả anh đại trường cũng dám động đến, Dũng Sĩ có biết không? @Lý Minh Dũng
[Lý Minh Dũng]: … Tui không biết.
[Bạn học D]: Tui không dám quay đầu lại, Dũng Sĩ báo cáo chút đi, bây giờ anh đại có phản ứng gì?
[Lý Minh Dũng]: … Tui cũng không dám nìn.
[Bạn học D]: Dũng cảm lên! Có phản đàn ông không!
Lý Minh Dũng cách mười mấy giây mới trả lời lại: Phản ứng… Trông… Có hơi nguy hiểm.
Viên kẹo trong miệng Hứa Thịnh vừa cắn thành mấy miếng đã tan ra, hương vị ngọt ngấy, xông thẳng lên não, xông đến mức cậu lập tức ngây người.
Ngây người xong suy nghĩ đầu tiên là: Mẹ, nó, cậu, bị điên à?
Chỉ có Thiệu Trạm giống như không có chuyện gì, ném cái que nhựa vào trong thùng rác phía sau, kéo ghế ngồi cách Hứa Thịnh một lối đi không rộng cũng không hẹp rồi ngồi xuống.
“Hôm nay sao lại yên lặng như vậy?” Giáo viên môn Toán cầm thước tam giác bước vào lớp, vốn dĩ cho rằng mình đến trễ mấy phút trong lớp chắc chắn sẽ vô cùng hỗn loạn, “Biểu hiện không tệ, lát nữa sẽ khen ngợi điểm này cho lão Mạnh của mấy em.”
Tuổi tác của giáo viên môn Toán không lớn lắm, chưa đến ba mươi tuổi, tóc ngắn, nghiêm khắc quy củ, cô đặt thước tam giác xuống, lại lấy ra một viên phấn từ trong hộp phấn, một tay bẻ gãy sau đó nói: “Hôm nay học tiết thứ hai, đã chuẩn bị bài rồi đúng không, mấy đề cho làm có làm được không.”
Mọi người nhao nhao lật sách, trong nháy mắt chỉ có tiếng soạt soạt lật sách.
Hứa Thịnh dùng hết tất cả tố chất và lý trí trong đời mới không có nhào qua đó hỏi cậu có điên không ngay lúc này.
Ban đầu cậu tính ngủ bù trên lớp, lúc này cũng không còn buồn ngủ nữa, lật sách ra, lần đầu tiên nghe giáo viên giảng mấy cái công thức.
Nghe có hiểu hay không lại là một chuyện khác.
Hứa Thịnh khó khăn lắm mới trở lại bình thường, đang học giữa chừng, tin nhắn Trương Phong gửi đến khiến chút lý trí còn sót lại của cậu bị đốt sạch.
Trương Phong: Nghe nói học thần cướp kẹo mút của mày?
Hứa Thịnh: …
Trương Phong sốt ruột hóng hớt: Có thật hay không vậy, tin tức mới từ lớp 11-4 truyền đến đây, vì sao cậu ta lại cướp kẹo của cậu?
Cái kiểu một truyền mười mười truyền trăm này, truyền đến cuối cùng thì hoàn toàn thay đổi mùi vị, có thể từ ông nội của Tiểu Minh sống một trăm tuổi truyền thành Tiểu Minh không có ông nội luôn.
Hứa Thịnh: Tụi mày có rảnh quá không
Hứa Thịnh: Không có cướp kẹo
Hứa Thịnh: Cậu ta
Câu “cậu ta là một thằng điên” của Hứa Thịnh còn chưa gõ xong, mép bàn bị người khác gõ lên.
“Điện thoại.” Thiệu Trạm nói, “Cất vào.”
Lúc Thiệu Trạm nói câu này thậm chí chẳng quay đầu lại, chỉ là trong lúc nghe giảng đưa tay ra lấy bút gõ mép bàn của cậu mấy cái, giữa hai tổ 1 và 2 trong lớp có cách nhau một lối đi nhỏ, có điều khoảng cách chỉ bằng một cánh tay.
Hứa Thịnh trước tiên là giật mình, quay lại tức đến buồn cười.
Cậu liếm răng trong, ném di động vào trong hộc bàn, “cạch” một tiếng.
Cậu cảm thấy nếu cậu còn nhịn nữa thì có thể tức đến phát bệnh luôn.
Lúc tức giận thật sự trên mặt Hứa Thịnh lại mang theo chút ý cười, giống như lúc uy hiếp đám người kia ở ngoài quán net, thoạt nhìn còn tưởng rằng cậu rất bình tĩnh ôn hòa: “Cậu có ý gì vậy?”
Lý Minh Dũng kéo ghế dịch sang bên cạnh.
Thiệu Trạm dùng bút khoanh sơ qua công thức trọng điểm trên trang sách, thật ra hắn cũng lười quản lý cái người vừa ăn kẹo lại vừa chơi điện thoại bên cạnh, vì giáo viên chủ nhiệm mấy lần âm thầm ám chỉ trong văn phòng nên miễn cưỡng dành ra chút kiên nhẫn nói: “Lúc đang học cấm nói chuyện riêng.”
Hứa Thịnh: “Tôi có nói chuyện hay không thì liên quan khỉ gì đến cậu?”
“Cấm nói chuyện riêng, bốn chữ này nếu cậu nghe không hiểu thì tôi đổi cách khác.” Thiệu Trạm lại phun ra hai chữ, “Im miệng.”
“…”
Bàn trước cũng bắt đầu kéo ghế.
Hứa Thịnh không nhượng bộ chút nào, cậu ngửa ra sau, dựa vào lưng ghế nói: “Tôi chỉ nói một lần, mặc kệ tôi.”
Nhiệt độ chợt hạ xuống, bầu không khí càng ngày càng vi diệu.
“Tôi cũng chỉ nói một lần, muốn nói cũng được.” Lúc này Thiệu Trạm mới ngẩng đầu, hắn thả tay ra, bút rơi xuống, câu chuyện cũng xoay một vòng, lạnh lùng nói, “Nói xong nộp ba ngàn năm trăm chữ lên đây.”
“…” Hứa Thịnh không hé miệng.
“Còn nói không?” Thiệu Trạm hỏi.
“Không nói thì quay đầu về lại, nghe giảng.”
Hứa Thịnh tùy ý làm bậy hoành hành ngang ngược ở trong Lục Trung Lâm Giang, lần đầu tiên bị đâm cho đầu rơi máu chảy.
Cậu vẫn chưa từng nhìn thấy cái kiểu không sợ cậu, còn làm ra điệu bộ “mặc kệ cậu có phục hay không thì cũng phải phục cho tôi”.
Tin đồn càng ngày càng dữ dội, tin đồn học thần và anh đại không hợp nhau từ lớp 11-7 theo hành lang truyền thẳng đến lớp 11-1, cuối cùng không chỉ toàn thể khối 11 ngạc nhiên mà cả trường đều sôi trào.
“Sự nổi tiếng” của Thiệu Trạm không giống với Hứa Thịnh.
Bắt đầu từ điểm thi cấp 3 đứng nhất toàn trường, ngày đầu tiên nhập học đừng nói cả khối, hầu như cả trường đều biết Lục Trung có một vị học bá, học bá này còn trông đẹp cmn trai, chỉ là có hơi người lạ chớ đến gần.
Vị trí số một, dù là thi lớn hay thi nhỏ vẫn luôn ổn định hạng một chưa từng bị rớt xuống, khách quý thường xuyên của phòng thi số một, poster lớn ở cổng trường càng dán càng nhiều, đều là giấy khen.
Tóm lại thật sự rất khó liên hệ hai người với nhau.
Chơi điện thoại, truyền giấy, đi ngủ, ăn hàng, đọc truyện tranh, đối với Hứa Thịnh mà nói đều là thì quá khứ, nội quy trường học thì không hiểu sao lại học thuộc không ít, đến nỗi khi Trương Phong gửi tin nhắn đến hỏi tối có đi quán net hay không, cậu suýt nữa thì trả lại một cậu: Sau khi tan học cấm ra khỏi trường.
Lúc Hứa Thịnh trả lời tin nhắn thì chuông tan học đã vang lên, cậu rút dây khỏi cục sạc dự phòng, vừa đứng dậy vừa đáp: Đi.
Tiết cuối cùng và tiết trước đã điều chỉnh, giống như hôm qua, vẫn là môn Sinh.
Giáo viên môn Sinh ở trên bục giảng sắp xếp xong bài tập, so sánh câu hỏi bài tập đã đánh dấu với cán sự bộ môn, mắt thoáng nhìn, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng Hứa Thịnh đi ra ngoài.
Hôm qua cô vừa mới gặp phải chuyện bực bội từ trên người Hứa Thịnh, thù mới hận cũ trộn lẫn vào nhau, lần đầu tiên nhìn thấy một học sinh không có phép tắc đến vậy, quyết tâm phải dạy dỗ đàng hoàng, trầm giọng nói: “Hứa Thịnh em ra ngoài một lát.”
Giáo viên môn Sinh bước trên giày cao gót vượt qua mấy dãy bàn ghế trống đi ra ngoài, dẫn cậu đến cuối hành lang không có người nào ngang qua mới ngừng lại: “Lại không nộp bài tập?”
Hứa Thịnh tìm một cái lan can ở gần dựa vào, dạ một tiếng: “Không biết làm ạ.”
Người của các lớp bên cạnh ùa ra ngoài, giáo viên môn Sinh giận không có chỗ xả ra: “Không biết làm thì ngoan ngoãn nghe giảng! Nói một câu không biết là được rồi?”
Hứa Thịnh nước đổ đầu vịt, nói chuyện kiểu này nghe nhiều rồi thật sự không có chút tác dụng.
Thậm chí còn có thể dành chút tâm tư suy nghĩ bức tranh treo trên tường ở hành lang, khung ảnh màu nâu xám kẹp một bức tranh chân dung, phía dưới là một câu danh ngôn khích lệ.
Cậu bị một câu “sau này rốt cuộc em muốn làm cái gì” của giáo viên môn Sinh kéo về.
Giáo viên môn Sinh nói chuyện chói tai, cô cất cao giọng, giống như kim tiêm đâm thẳng đến: “Người như em có gì khác với những người ăn xong chờ chết? Trong đầu không có suy nghĩ gì hết, không có thứ yêu thích, cũng không biết sau này mình muốn làm gì, cả ngày chỉ biết vật vờ qua ngày.”
Dòng người tan học cuối cùng cũng ùa ra xong, trên hành lang vắng hoe, không còn bao nhiêu người.
Hứa Thịnh từ đó đến nay mồm miệng lanh lẹ chiến đấu với giáo viên chưa từng bại trận hiếm khi một hồi lâu không có trả lời.
– Đại ca, mày ở đâu?
– Tao chơi được ba ván game rồi, chẳng phải nói gặp nhau ở chỗ cũ sao?
– Mày có đến không vậy?
Trương Phong mệt mỏi ngồi chờ trong quán net, cuối cùng cầm điện thoại gõ câu cuối cùng: Nếu như mày không đến nữa thì mẹ tao sẽ hối tao về ăn cơm đó!
Chờ đến khi Hứa Thịnh hoàn hồn phát hiện mình đang ở đâu, cậu đã xuống xe buýt.
Cậu đứng gần trạm xe một hồi mới trả lời lại cho Trương Phong: Có chút chuyện, không đến.
Trước mặt là một con ngõ quen thuộc, kiến trúc kiểu rất cũ kỹ, dù mỗi năm đều quét lớp tường mới, cũng vẫn không che lấp được hoa văn cũ kỹ xấu xí bên trong, cành lá cây ngô đồng hai bên đường chen chúc nhau, tiếng ve kêu râm ran cùng cành lá bao phủ hết con đường này.
Hứa Thịnh men theo con đường đi một lát, sắc trời tối dần, cậu ngừng bước, trước mặt là một nhà kho bỏ hoang, nhà kho này trước đây cũng không biết là dùng để đựng hàng hóa gì, cửa sắt đã bị gỉ từ lâu.
Hứa Thịnh đưa tay vào trong cổ áo thun, theo sợi dây mỏng màu đen không đáng chú ý lấy ra một cái chìa khóa màu vàng đồng, tạo hình bình thường của cậu trên cổ có đeo thêm một sợi dây màu đen cũng không tính là gì, cũng không có ai chú ý.
Biết cánh cửa này khó mở, Hứa Thịnh một tay cầm tay cầm cánh cửa kéo chặt mới có thể cắm chìa khóa vào, xoay chìa, đẩy cửa ra thì vang lên một tiếng “két” chói tai.
Nhà kho này chỉ rộng khoảng hơn hai mươi mét vuông, không ít thùng sơn rỗng nằm ngổn ngang trên đất, từng cái xà nhà cách nhau thành từng đường một, hoàn toàn không hợp với khung cảnh cả nhà kho chính là một cái giá vẽ đứng thẳng ở chính giữa nhà kho.
Không có ghế vẽ, trước mặt giá vẽ chỉ có một cái thùng đồ cũ cao nửa mét dùng để ngồi.
Xếp chồng hai bên đều là giấy vẽ.
Trên tường dán mấy bức tranh mẫu xé từ trong sách xuống, trên thùng hàng bên cạnh rải rác mấy trang nháp phác họa, tấm phía trên cùng là vẽ Giuliano de ‘Medic, đường cong bức tượng gọn gàng, sắp xếp sáng tối rất có sức tác động.
Hứa Thịnh cũng không biết mình đến đây để làm gì, cậu đóng cửa nhà kho lại, bước nhanh mấy bước tiến đến, chút ánh sáng từ trên cửa sổ chiếu xuống, cậu ngồi lên cái thùng hàng cũ.
Một chân cậu gác lên trên thanh chắn ngang cuối cùng của giá vẽ, nhìn chằm chằm giá vẽ trống trơn trước mặt.
Bút chì 4B đã cùn đặt ở trong khe.
Đến khi chút ánh sáng còn lại từ cửa sổ chiếu xuống cũng mất đi, Hứa Thịnh mới bất chợt đạp chân xuống đất, đứng lên, cầm chìa khóa nhét vào trong cổ áo.
Thời gian mỗi chuyến xe buýt cách nhau rất lâu, nửa tiếng có một chuyến, Hứa Thịnh ra ngoài một chuyến lại trở về trường học đúng lúc trường đóng cửa.
Nếu là trước đây, chuyện này cũng không tính là gì, trèo tường vào là được, nhưng bây giờ cậu có ám ảnh với việc trèo tường.
Với lại không biết vì sao, mí mắt phải tự dưng bắt đầu nhảy lên.
Trong lòng Hứa Thịnh mơ hồ có một dự cảm không tốt, chờ cậu thoắt cái trèo lên, cong chân ngồi trên tường, nhìn thấy đồng phục quen thuộc, nhận ra ông trời quả thật là đang chơi cậu mà.
“Cậu rảnh rỗi không có gì làm.” Hứa Thịnh nói đến đây ngừng một giây, hít sâu một hơi nói, “… Cố ý ở đây chờ tôi?”
Mặc dù Thiệu Trạm tạm thời chấp nhận chức vụ lớp phó kỉ luật này trong sự khẩn cầu liên tục của Mạnh Quốc Vĩ nhưng hắn không có rảnh rỗi đến mức này, đơn thuần chỉ là trùng hợp: “Tôi không rảnh thế đâu.”
Hắn không rảnh, nhưng trèo tường đúng lúc trèo đến trước mặt hắn, cũng không thể mặc kệ.
Thiệu Trạm lại nói: “Xuống đây.”
Xuống dưới chính là bản kiểm điểm ba ngàn năm trăm chữ.
Hứa Thịnh đang tính thương lượng đàng hoàng với hắn, nhưng không biết tại sao xung lực chuẩn bị nhảy xuống trước đó không ngừng được, lực dưới chân mất cân bằng…
Thiệu Trạm vừa mới đến dưới tường rào, trước mặt là một mảng trắng xóa, quần áo trên người của Hứa Thịnh bị gió thổi phồng lên về phía sau, nhìn từ xa giống như một chú chim màu trắng đang bay, nhưng mà chú chim này cũng không thoát khỏi lực hút Trái Đất, đang rơi xuống bằng tốc độ kinh người.
“Rầm!”
Trong nháy mắt bầu trời nổi gió kéo mây, không biết từ đâu vang lên một tiếng sét, sấm sét vang dội giữa bầu trời đêm bắt đầu lấp lóe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất