Chương 16
Dịch: LTLT
Đám mấy người Hầu Tuấn đều là học sinh nội trú, học sinh nội trú của lớp 7 dựa theo tỉ lệ mà nói thì không hề ít, cộng lại có hơn mười người, theo lý thì học sinh nội trú sau khi ăn tối xong còn phải quay lại phòng học học tiết tự học buổi tối.
Mạnh Quốc Vĩ cũng đang nhấn mạnh: “Đừng nghĩ rằng đến cuối tuần thì có thể nghỉ đó. Bây giờ đang là lúc vô cùng quan trọng của các em. Lớp 11, là một giai đoạn chuyển tiếp, đừng cứ trông chờ vào lớp 12 vẫn còn mấy vòng ôn tập tổng hợp nên lười biếng…”
Các bạn học sinh lề mà lề mề trả lời: “Biết rồi.”
Hứa Thịnh xoay bút, vẫn còn nhớ rõ sứ mệnh thần thánh “để Thiệu Trạm chuyên tâm giải đề” trên người mình, cậu mơ hồ nghe thấy phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân. Tiếng bước chân này đi rất chậm, cậu quay đầu lại… Quả nhiên là Trương Phong đang bước từng bước nhỏ lén la lén lút chuẩn bị mò vào từ cửa sau.
Trương Phong không biết lớp bọn họ còn chưa tan học, muốn đến tìm Hứa Thịnh tán dóc một hồi, vì vậy hành động hiện ra vô cùng hèn mọn.
Trương Phong vừa cẩn thận thò nửa cái đầu ra từ cửa sổ đằng sau. Hứa Thịnh nhanh tay nhanh mắt muốn cướp bút và đề thi trong tay Thiệu Trạm.
“Đại ca!”
Chuyện chỉ xảy ra trong hai giây ngắn ngủi.
Do ngoại lực kéo, dấu căn mà Thiệu Trạm viết trên giấy bị kéo ra ngoài mấy centimet, hắn ngước mắt, muốn hỏi Hứa Thịnh làm cái gì.
Hứa Thịnh thấy không kịp giật đề thi, chỉ đành phải làm chuyện khác đỡ hơn.
Thế là Trương Phong từ cửa sổ thò cả đầu vào, nhìn thấy trên bàn của “Hứa Thịnh” dạo này càng ngày càng lạnh lùng đang để một tờ đề, trong tay cầm một cây bút, mà tay học thần vừa vặn che lên trên tay Hứa Thịnh đang cầm bút.
Tay hai người đang chồng lên nhau.
Cái tư thế chết tiệt này khiến người ta không đoán được gì lại có hơi mập mờ.
“…”
“Hai người đang làm gì đó?” Trương Phong hốt hoảng nói.
Hứa Thịnh cũng hốt hoảng, lúc cậu nắm tay căn bản không nghĩ nhiều như thế, hoàn toàn không kịp giật giấy bút lại.
Thiệu Trạm lại kịp phản ứng, hắn ám chỉ: “Đang giảng bài.”
“À.” Hứa Thịnh nhận được ám chỉ, tiếp lời, “Đúng, tôi đang giảng bài cho cậu ấy.”
“Hứa…” Hứa Thịnh không thả tay ra, vốn định gọi Hứa Thịnh, nhưng tự mình gọi tên mình luôn cảm thấy kỳ lạ, thế là chữ “Hứa” ngoặt một cái, “Bạn cùng bàn, câu này nghe hiểu chưa, chưa nghe hiểu thì tôi giảng lại cho cậu lần nữa.”
Thiệu Trạm nào dám để cho cậu giảng, cái người này sợ là ngay cả đề cũng nhìn không hiểu: “Nghe hiểu rồi.”
Hứa Thịnh am hiểu đạo lý đóng kịch phải đóng đến cùng, ngay lập tức cậu chuyển sang một câu nói nghe có vẻ như không có vấn đề, nhưng hoàn toàn không có hàm lượng kiến thức: “Sau này gặp phải đề thế này, đừng sốt ruột, trước tiên đọc đề cẩn thận kỹ càng, sau khi nghĩ rõ ràng thì đặt bút viết.”
Hứa Thịnh không suy xét đến trình độ học tập bình thường của mình, mở miệng nói: “Cậu nói nó khó sao? Không khó chút nào, câu hỏi như này chỉ là câu hỏi tặng điểm, nhắm mắt giải cũng có thể kiếm điểm.”
Thiệu Trạm cong ngón tay trỏ lên, đụng vào lòng bàn tay của Hứa Thịnh coi như cảnh cáo, giọng lạnh lùng nói: “Giảng xong chưa?”
Hứa Thịnh buông tay ra.
Thời tiết dạo gần đây vẫn oi bức, lòng bàn tay Hứa Thịnh có hơi chảy mồ hôi, rõ ràng là nắm tay của mình… Sao lại cảm thấy có hơi kỳ lạ nói không rõ.
Trương Phong càng cảm thấy hai người họ là lạ: “Chờ chút đã, hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây à? Mày đang học bài?”
Cậu ta nói xong nhìn lên trên bàn, phát hiện nét chữ trên giấy nháp quả thật là chữ của học thần, nhìn dáng vẻ “học tập” không chỉ ngừng ở một câu hỏi của bọn họ, rất có thể là cả tiết họp lớp hai người đều xúm lại một chỗ, tay nắm tay giảng bài.
Thiệu Trạm dùng một giọng điệu “mời cậu rời khỏi” hỏi: “Mày có chuyện gì à?”
Trương Phong gãi đầu: “Tao chỉ muốn hỏi chuyện quán net…” Chuyện quán net là thế nào.
Thiệu Trạm tưởng rằng cậu ta lại đến rủ hắn đi chơi net, hắn thật sự không có hứng thú với hoạt động này, để tránh tai họa vô tận sau này, thế là mượn câu nói Hứa Thịnh vừa mới nói, nhân đề tài này phát huy luôn, ngắt lời cậu ta: “Trương Phong.”
Anh em của mình từ khi nào nghiêm túc, trịnh trọng gọi cả họ lẫn tên của mình chứ, Trương Phong không nhịn được đứng thẳng người lên.
Thiệu Trạm lại nói: “Tao cảm thấy mày cũng nên đặt nhiều tâm tư vào việc học tập đi.”
Trương Phong trống rỗng một giây: “Hả?”
Sau khi Trương Phong trống rỗng, thầm nói:
Ai có thể nói cho cậu ta biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì không!
Đây là Hứa Thịnh người đi thi có thể nộp giấy trắng, lên lớp chưa từng nghe giảng, mỗi ngày đứng phạt có thể nói ra sao?
Hứa Thịnh “khụ” một tiếng, sợ ngay sau đó Thiệu Trạm lại nói ra câu gì khiến Trương Phong nghi ngờ cuộc đời: “Tan học rồi, cậu cũng mau về đi, chúng ta còn có mấy câu phải giảng.”
Trương Phong nhìn học thần, lại liếc nhìn Hứa Thịnh.
Cậu ta thật sự khó mà chấp nhận, vì sao, anh em của cậu ta thay đổi rồi!
Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, cậu không còn là Hứa Thịnh cùng đi chơi net với cậu ta nữa, cậu dần dần trở nên khiến người ta lạ lẫm!
Lúc Trương Phong đi về phía cầu thang, thậm chí còn đi ra dáng điệu tay chân cùng nhịp: “Vậy tao đi về trước đây… Hai người từ từ giảng bài…”
Mạnh Quốc Vĩ nói huyên thuyên một đống mới xua tay bảo các bạn học sinh tan học.
Sau khi tan học Hứa Thịnh về thẳng ký túc xá, ngủ một giấc, khi thức dậy đúng lúc lỡ giờ cơm. Cậu đang định chờ lát nữa ra ngoài trường tùy tiện ăn gì đó, màn hình điện thoại sáng lên.
Trên đó không có thêm lời thừa thãi, ngắn gọn giống như ghi nhớ điện thoại.
Thiệu Trạm: Tự học buổi tối 6 giờ 15 phút.
Trong cuộc đời của Hứa Thịnh làm gì trải qua cái chuyện tự học buổi tối này, đơn giản ăn tối xong, đúng giờ vào lớp, học sinh nội trú trong lớp gần như đã đến đủ rồi. Thiệu Trạm không ở đây, nói là muộn một chút mới đến.
Đám Hầu Tuấn đều thay đổi vị trí, cả đám ngồi ở dãy cuối cùng, sợ Cố Diêm Vương đến kiểm tra tiết học, có thể dựa ra sau bao nhiêu thì dựa bấy nhiêu.
Bọn họ chụm đầu lại, xếp thành một vòng, nghe thấy có người đến, Hầu Tuấn giật mình một cái: “Có người, có người!”
“Đù má, Cố Diêm Vương đến kiểm tra?”
Những người khác cũng nhao nhao ngồi lại chỗ, sau khi ngồi về lại thì nhìn thấy “Thiệu Trạm”, lại thở phào: “Học thần, cậu hù chết tụi tui rồi.”
Khung cảnh này Hứa Thịnh vô cùng quen thuộc, chắc chắn đang lén lút chơi game. Năm lớp 10 trước đây, nhóm nhỏ như này lấy cậu làm trung tâm, có thể ở cuối lớp học xếp thành mấy vòng. Cậu cười nói: “Tôi vừa đi ngang qua văn phòng của Cố Diêm Vương, thầy ấy không ở đó, chắc là trong chốc lát không về được, mấy cậu chơi tiếp đi.”
Hầu Tuấn ngẩn người mấy giây, mặc dù bọn họ đều sùng bái học thần, nhưng nếu như nói quen thân thì vẫn hoàn toàn không thân thật. Bọn họ cũng hoàn toàn không dám tiếp cận… Nào từng thấy dáng vẻ bình dị gần gũi như thế này của học thần.
Hứa Thịnh nghĩ đến buổi tự học buổi tối phải học đủ ba tiếng đồng hồ liền đau đầu. Bước chân cậu ngừng lại, chuyển đến chỗ trống phía sau Hầu Tuấn: “Tôi có thể ngồi đây không?”
Hầu Tuấn lập tức cảm thấy góc nhỏ này của bản thân giống như rồng đến nhà tôm: “Được, được. Đương nhiên được.”
Hứa Thịnh lần đầu tiên nhận ra thân phận học thần này vẫn dùng rất tốt, nếu như lấy thân phận “Hứa Thịnh” thì đám người này lập tức tan tác như chim muông.
Hầu Tuấn lấy điện thoại giấu ở trong hộc bàn ra, bọn họ tiếp tục đánh ván game chưa kết thúc.
“Anh Hầu, bụi cỏ đối diện có một người.”
“Đúng đúng đúng, đm, hình như nó muốn bắn lét ông.”
Hầu Tuấn: “Xem một súng nổ đầu của tui nè! Các bạn học sinh, chuẩn bị reo hò cho anh Hầu của mọi người đi.”
Tiếng reo hò không có vang lên như dự định.
Giữa lúc im lặng, có người nói: “Kỹ thuật này của cậu, không được… Bắn mười phát không trúng phát nào.”
Game bọn họ chơi là một game đấu súng rất nổi tiếng lúc bấy giờ, tài khoản của Hứa Thịnh đã tiến vào top 100 cả server rồi.
Vừa chia lớp, Hứa Thịnh cũng không quen thuộc với các bạn học của lớp 11-7, bình thường mọi người đều nghiêm túc lên lớp, hoàn toàn không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy cảnh lớp trưởng cầm đầu cả lớp chơi game.
Xem ra là bình thường sống quá kiềm chế, dù sau đều là thiếu niên mười mấy tuổi, sao thể kìm nén được lòng nhiệt huyết trong lòng.
Hầu Tuấn nhìn thấy thanh máu trong màn hình điện thoại từ từ rớt xuống, đang chuẩn bị bắt đầu một ván nữa… Một tay lại từ bên cạnh duỗi ngang ra, khớp xương bàn tay kia tuy rõ ràng, trông lại không có dùng sức, tùy ý ấn nhẹ lên trên màn hình, kéo nhân vật nhẹ nhàng tránh khỏi công kích của kẻ thù, thật sự là dựa vào di chuyển rối loạn tạo thành hình chữ “S” thành công trốn vào một góc chết.
“Trâu bò ghê.”
Hầu Tuấn sợ hãi khâm phục: “Quả thật là gặp được đường sống trong chỗ chết.”
Sau đó, cậu ta mới quay đầu lại muốn nhìn xem là ai, nhìn thuận theo cái tay kia, đập vào trong mắt là đồng phục màu lam xám quen thuộc, đồng phục ngay ngắn được người đó mặc ra mấy phần tùy ý. Bởi vì cách một dãy bàn, tay của “Thiệu Trạm” có thể duỗi qua đây hoàn toàn là vì cả người cậu nghiêng người vượt qua nửa cái bàn, ngồi ở trên bàn, một cái chân dài tùy ý cong lại.
Hứa Thịnh thao tác xong, rút tay về nói: “Từ góc độ kia của tên đó không bắn được đến đây, lần sau chạy theo góc chết là được”
Hầu Tuấn vỗ tay: “Ngoại trừ trâu bò, tôi tìm không được từ thứ hai, cho nên xin hãy cho tui nói lại một câu nữa, quá trâu bò rồi.”
Tình cảm giữa bạn học và bạn học được thành lập đơn giản như thế thôi.
Sau hai ván, vị trí trung tâm đổi người.
Hứa Thịnh được vây ở chính giữa.
Không chỉ chơi game, mấy người bọn họ đã xưng huynh gọi đệ, Hứa Thịnh được mọi người thân thiết gọi là “anh Trạm”, còn Hứa Thịnh cũng gọi Hầu Tuấn là “Hầu Tử”.
Trước khi Thiệu Trạm vào lớp nhìn thấy khung cảnh này.
Có người hỏi: “Anh Trạm, bình thường ông cũng thích chơi game à?”
Hứa Thịnh theo bản năng định nói không thích chơi game thì còn được coi là thanh niên thời đại bình thường sao. Nhưng ngay vào khoảnh khắc sắp nói ra khỏi miệng, cậu kịp phản ứng bây giờ mình là ai.
“Cũng bình thường.” Hứa Thịnh điều khiển nhân vật vào khu nhà, nhân lúc nhân vật mặc quần áo sặc sỡ trong game tự động khom người đang nhặt trang bị trong game nói, “Tôi chơi game chủ yếu là vì để rèn luyện phương thức suy nghĩ và năng lực phản ứng của tôi, từ đó nâng cao năng suất học tập.”
“Cảnh giới suy nghĩ này của anh Trạm.” Nam sinh phía trên Hầu Tuấn nói, “Quả nhiên không giống người bình thường chúng ta.”
Cậu nam sinh đó Hứa Thịnh có ấn tượng, vừa rồi lúc bầu ban cán sự hình như cậu ta được tất cả phiếu thông qua, cuối cùng đảm nhiện chức cán sự bộ môn thể dục.
Các sự môn thể dục tên Đàm Khải, dáng người chưa đến một mét bảy, cách hình tượng cán sự môn thể dục tướng tá cao to của lớp khác chênh lệch rất xa, đầu tóc cắt rất giống “đầu đạn”, ở giữa hơi dài chút, tóc dựng thẳng lên.
Đàm Khải: “Phương thức suy nghĩ có thể nâng cao năng suất học tập này, có thể nói cụ thể với chúng tôi một chút không?”
“Được.” Hứa Thịnh đúng lúc thao tác nhân vật móc ra đạo cụ, “Giống như cái lựu đạn này, nhìn thấy nó cậu có thể nghĩ đến chuyện gì?”
Đàm Khải không hiểu lắm: “Chuyện gì?”
Hứa Thịnh quăng lựu đạn đi, lời nói xằng bậy vừa mới nói làm thế nào cũng phải tiếp tục kéo ra, cậu bình tĩnh nói: “Đường parabol.”
Nhưng mong là anh em đừng hỏi cậu định lý công thức đường parabol.
Cậu ngoại trừ biết cái danh từ riêng này ra thì những cái khác hoàn toàn không biết.
Cũng may Đàm Khải chỉ lo hoảng sợ, rất khó để cậu ta lập tức giảng giải công thức đường parabol. Cậu ta trợn mắt hốc mồm, sau đó thật lòng nói: “Tui phục rồi đo! Thật sự là khiến người ta hổ thẹn. Tui chơi game vậy mà chỉ vì chơi thôi.”
“Anh Trạm quả nhiên là học thần.”
“Chẳng trách người ta ném lựu đạn chuẩn đến thế! Chơi game thật sự là vừa học vừa chơi mà.”
Sắc mặt Thiệu Trạm càng ngày càng đen theo mấy câu tám nhảm của bọn họ…
Đám mấy người Hầu Tuấn đều là học sinh nội trú, học sinh nội trú của lớp 7 dựa theo tỉ lệ mà nói thì không hề ít, cộng lại có hơn mười người, theo lý thì học sinh nội trú sau khi ăn tối xong còn phải quay lại phòng học học tiết tự học buổi tối.
Mạnh Quốc Vĩ cũng đang nhấn mạnh: “Đừng nghĩ rằng đến cuối tuần thì có thể nghỉ đó. Bây giờ đang là lúc vô cùng quan trọng của các em. Lớp 11, là một giai đoạn chuyển tiếp, đừng cứ trông chờ vào lớp 12 vẫn còn mấy vòng ôn tập tổng hợp nên lười biếng…”
Các bạn học sinh lề mà lề mề trả lời: “Biết rồi.”
Hứa Thịnh xoay bút, vẫn còn nhớ rõ sứ mệnh thần thánh “để Thiệu Trạm chuyên tâm giải đề” trên người mình, cậu mơ hồ nghe thấy phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân. Tiếng bước chân này đi rất chậm, cậu quay đầu lại… Quả nhiên là Trương Phong đang bước từng bước nhỏ lén la lén lút chuẩn bị mò vào từ cửa sau.
Trương Phong không biết lớp bọn họ còn chưa tan học, muốn đến tìm Hứa Thịnh tán dóc một hồi, vì vậy hành động hiện ra vô cùng hèn mọn.
Trương Phong vừa cẩn thận thò nửa cái đầu ra từ cửa sổ đằng sau. Hứa Thịnh nhanh tay nhanh mắt muốn cướp bút và đề thi trong tay Thiệu Trạm.
“Đại ca!”
Chuyện chỉ xảy ra trong hai giây ngắn ngủi.
Do ngoại lực kéo, dấu căn mà Thiệu Trạm viết trên giấy bị kéo ra ngoài mấy centimet, hắn ngước mắt, muốn hỏi Hứa Thịnh làm cái gì.
Hứa Thịnh thấy không kịp giật đề thi, chỉ đành phải làm chuyện khác đỡ hơn.
Thế là Trương Phong từ cửa sổ thò cả đầu vào, nhìn thấy trên bàn của “Hứa Thịnh” dạo này càng ngày càng lạnh lùng đang để một tờ đề, trong tay cầm một cây bút, mà tay học thần vừa vặn che lên trên tay Hứa Thịnh đang cầm bút.
Tay hai người đang chồng lên nhau.
Cái tư thế chết tiệt này khiến người ta không đoán được gì lại có hơi mập mờ.
“…”
“Hai người đang làm gì đó?” Trương Phong hốt hoảng nói.
Hứa Thịnh cũng hốt hoảng, lúc cậu nắm tay căn bản không nghĩ nhiều như thế, hoàn toàn không kịp giật giấy bút lại.
Thiệu Trạm lại kịp phản ứng, hắn ám chỉ: “Đang giảng bài.”
“À.” Hứa Thịnh nhận được ám chỉ, tiếp lời, “Đúng, tôi đang giảng bài cho cậu ấy.”
“Hứa…” Hứa Thịnh không thả tay ra, vốn định gọi Hứa Thịnh, nhưng tự mình gọi tên mình luôn cảm thấy kỳ lạ, thế là chữ “Hứa” ngoặt một cái, “Bạn cùng bàn, câu này nghe hiểu chưa, chưa nghe hiểu thì tôi giảng lại cho cậu lần nữa.”
Thiệu Trạm nào dám để cho cậu giảng, cái người này sợ là ngay cả đề cũng nhìn không hiểu: “Nghe hiểu rồi.”
Hứa Thịnh am hiểu đạo lý đóng kịch phải đóng đến cùng, ngay lập tức cậu chuyển sang một câu nói nghe có vẻ như không có vấn đề, nhưng hoàn toàn không có hàm lượng kiến thức: “Sau này gặp phải đề thế này, đừng sốt ruột, trước tiên đọc đề cẩn thận kỹ càng, sau khi nghĩ rõ ràng thì đặt bút viết.”
Hứa Thịnh không suy xét đến trình độ học tập bình thường của mình, mở miệng nói: “Cậu nói nó khó sao? Không khó chút nào, câu hỏi như này chỉ là câu hỏi tặng điểm, nhắm mắt giải cũng có thể kiếm điểm.”
Thiệu Trạm cong ngón tay trỏ lên, đụng vào lòng bàn tay của Hứa Thịnh coi như cảnh cáo, giọng lạnh lùng nói: “Giảng xong chưa?”
Hứa Thịnh buông tay ra.
Thời tiết dạo gần đây vẫn oi bức, lòng bàn tay Hứa Thịnh có hơi chảy mồ hôi, rõ ràng là nắm tay của mình… Sao lại cảm thấy có hơi kỳ lạ nói không rõ.
Trương Phong càng cảm thấy hai người họ là lạ: “Chờ chút đã, hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây à? Mày đang học bài?”
Cậu ta nói xong nhìn lên trên bàn, phát hiện nét chữ trên giấy nháp quả thật là chữ của học thần, nhìn dáng vẻ “học tập” không chỉ ngừng ở một câu hỏi của bọn họ, rất có thể là cả tiết họp lớp hai người đều xúm lại một chỗ, tay nắm tay giảng bài.
Thiệu Trạm dùng một giọng điệu “mời cậu rời khỏi” hỏi: “Mày có chuyện gì à?”
Trương Phong gãi đầu: “Tao chỉ muốn hỏi chuyện quán net…” Chuyện quán net là thế nào.
Thiệu Trạm tưởng rằng cậu ta lại đến rủ hắn đi chơi net, hắn thật sự không có hứng thú với hoạt động này, để tránh tai họa vô tận sau này, thế là mượn câu nói Hứa Thịnh vừa mới nói, nhân đề tài này phát huy luôn, ngắt lời cậu ta: “Trương Phong.”
Anh em của mình từ khi nào nghiêm túc, trịnh trọng gọi cả họ lẫn tên của mình chứ, Trương Phong không nhịn được đứng thẳng người lên.
Thiệu Trạm lại nói: “Tao cảm thấy mày cũng nên đặt nhiều tâm tư vào việc học tập đi.”
Trương Phong trống rỗng một giây: “Hả?”
Sau khi Trương Phong trống rỗng, thầm nói:
Ai có thể nói cho cậu ta biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì không!
Đây là Hứa Thịnh người đi thi có thể nộp giấy trắng, lên lớp chưa từng nghe giảng, mỗi ngày đứng phạt có thể nói ra sao?
Hứa Thịnh “khụ” một tiếng, sợ ngay sau đó Thiệu Trạm lại nói ra câu gì khiến Trương Phong nghi ngờ cuộc đời: “Tan học rồi, cậu cũng mau về đi, chúng ta còn có mấy câu phải giảng.”
Trương Phong nhìn học thần, lại liếc nhìn Hứa Thịnh.
Cậu ta thật sự khó mà chấp nhận, vì sao, anh em của cậu ta thay đổi rồi!
Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, cậu không còn là Hứa Thịnh cùng đi chơi net với cậu ta nữa, cậu dần dần trở nên khiến người ta lạ lẫm!
Lúc Trương Phong đi về phía cầu thang, thậm chí còn đi ra dáng điệu tay chân cùng nhịp: “Vậy tao đi về trước đây… Hai người từ từ giảng bài…”
Mạnh Quốc Vĩ nói huyên thuyên một đống mới xua tay bảo các bạn học sinh tan học.
Sau khi tan học Hứa Thịnh về thẳng ký túc xá, ngủ một giấc, khi thức dậy đúng lúc lỡ giờ cơm. Cậu đang định chờ lát nữa ra ngoài trường tùy tiện ăn gì đó, màn hình điện thoại sáng lên.
Trên đó không có thêm lời thừa thãi, ngắn gọn giống như ghi nhớ điện thoại.
Thiệu Trạm: Tự học buổi tối 6 giờ 15 phút.
Trong cuộc đời của Hứa Thịnh làm gì trải qua cái chuyện tự học buổi tối này, đơn giản ăn tối xong, đúng giờ vào lớp, học sinh nội trú trong lớp gần như đã đến đủ rồi. Thiệu Trạm không ở đây, nói là muộn một chút mới đến.
Đám Hầu Tuấn đều thay đổi vị trí, cả đám ngồi ở dãy cuối cùng, sợ Cố Diêm Vương đến kiểm tra tiết học, có thể dựa ra sau bao nhiêu thì dựa bấy nhiêu.
Bọn họ chụm đầu lại, xếp thành một vòng, nghe thấy có người đến, Hầu Tuấn giật mình một cái: “Có người, có người!”
“Đù má, Cố Diêm Vương đến kiểm tra?”
Những người khác cũng nhao nhao ngồi lại chỗ, sau khi ngồi về lại thì nhìn thấy “Thiệu Trạm”, lại thở phào: “Học thần, cậu hù chết tụi tui rồi.”
Khung cảnh này Hứa Thịnh vô cùng quen thuộc, chắc chắn đang lén lút chơi game. Năm lớp 10 trước đây, nhóm nhỏ như này lấy cậu làm trung tâm, có thể ở cuối lớp học xếp thành mấy vòng. Cậu cười nói: “Tôi vừa đi ngang qua văn phòng của Cố Diêm Vương, thầy ấy không ở đó, chắc là trong chốc lát không về được, mấy cậu chơi tiếp đi.”
Hầu Tuấn ngẩn người mấy giây, mặc dù bọn họ đều sùng bái học thần, nhưng nếu như nói quen thân thì vẫn hoàn toàn không thân thật. Bọn họ cũng hoàn toàn không dám tiếp cận… Nào từng thấy dáng vẻ bình dị gần gũi như thế này của học thần.
Hứa Thịnh nghĩ đến buổi tự học buổi tối phải học đủ ba tiếng đồng hồ liền đau đầu. Bước chân cậu ngừng lại, chuyển đến chỗ trống phía sau Hầu Tuấn: “Tôi có thể ngồi đây không?”
Hầu Tuấn lập tức cảm thấy góc nhỏ này của bản thân giống như rồng đến nhà tôm: “Được, được. Đương nhiên được.”
Hứa Thịnh lần đầu tiên nhận ra thân phận học thần này vẫn dùng rất tốt, nếu như lấy thân phận “Hứa Thịnh” thì đám người này lập tức tan tác như chim muông.
Hầu Tuấn lấy điện thoại giấu ở trong hộc bàn ra, bọn họ tiếp tục đánh ván game chưa kết thúc.
“Anh Hầu, bụi cỏ đối diện có một người.”
“Đúng đúng đúng, đm, hình như nó muốn bắn lét ông.”
Hầu Tuấn: “Xem một súng nổ đầu của tui nè! Các bạn học sinh, chuẩn bị reo hò cho anh Hầu của mọi người đi.”
Tiếng reo hò không có vang lên như dự định.
Giữa lúc im lặng, có người nói: “Kỹ thuật này của cậu, không được… Bắn mười phát không trúng phát nào.”
Game bọn họ chơi là một game đấu súng rất nổi tiếng lúc bấy giờ, tài khoản của Hứa Thịnh đã tiến vào top 100 cả server rồi.
Vừa chia lớp, Hứa Thịnh cũng không quen thuộc với các bạn học của lớp 11-7, bình thường mọi người đều nghiêm túc lên lớp, hoàn toàn không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy cảnh lớp trưởng cầm đầu cả lớp chơi game.
Xem ra là bình thường sống quá kiềm chế, dù sau đều là thiếu niên mười mấy tuổi, sao thể kìm nén được lòng nhiệt huyết trong lòng.
Hầu Tuấn nhìn thấy thanh máu trong màn hình điện thoại từ từ rớt xuống, đang chuẩn bị bắt đầu một ván nữa… Một tay lại từ bên cạnh duỗi ngang ra, khớp xương bàn tay kia tuy rõ ràng, trông lại không có dùng sức, tùy ý ấn nhẹ lên trên màn hình, kéo nhân vật nhẹ nhàng tránh khỏi công kích của kẻ thù, thật sự là dựa vào di chuyển rối loạn tạo thành hình chữ “S” thành công trốn vào một góc chết.
“Trâu bò ghê.”
Hầu Tuấn sợ hãi khâm phục: “Quả thật là gặp được đường sống trong chỗ chết.”
Sau đó, cậu ta mới quay đầu lại muốn nhìn xem là ai, nhìn thuận theo cái tay kia, đập vào trong mắt là đồng phục màu lam xám quen thuộc, đồng phục ngay ngắn được người đó mặc ra mấy phần tùy ý. Bởi vì cách một dãy bàn, tay của “Thiệu Trạm” có thể duỗi qua đây hoàn toàn là vì cả người cậu nghiêng người vượt qua nửa cái bàn, ngồi ở trên bàn, một cái chân dài tùy ý cong lại.
Hứa Thịnh thao tác xong, rút tay về nói: “Từ góc độ kia của tên đó không bắn được đến đây, lần sau chạy theo góc chết là được”
Hầu Tuấn vỗ tay: “Ngoại trừ trâu bò, tôi tìm không được từ thứ hai, cho nên xin hãy cho tui nói lại một câu nữa, quá trâu bò rồi.”
Tình cảm giữa bạn học và bạn học được thành lập đơn giản như thế thôi.
Sau hai ván, vị trí trung tâm đổi người.
Hứa Thịnh được vây ở chính giữa.
Không chỉ chơi game, mấy người bọn họ đã xưng huynh gọi đệ, Hứa Thịnh được mọi người thân thiết gọi là “anh Trạm”, còn Hứa Thịnh cũng gọi Hầu Tuấn là “Hầu Tử”.
Trước khi Thiệu Trạm vào lớp nhìn thấy khung cảnh này.
Có người hỏi: “Anh Trạm, bình thường ông cũng thích chơi game à?”
Hứa Thịnh theo bản năng định nói không thích chơi game thì còn được coi là thanh niên thời đại bình thường sao. Nhưng ngay vào khoảnh khắc sắp nói ra khỏi miệng, cậu kịp phản ứng bây giờ mình là ai.
“Cũng bình thường.” Hứa Thịnh điều khiển nhân vật vào khu nhà, nhân lúc nhân vật mặc quần áo sặc sỡ trong game tự động khom người đang nhặt trang bị trong game nói, “Tôi chơi game chủ yếu là vì để rèn luyện phương thức suy nghĩ và năng lực phản ứng của tôi, từ đó nâng cao năng suất học tập.”
“Cảnh giới suy nghĩ này của anh Trạm.” Nam sinh phía trên Hầu Tuấn nói, “Quả nhiên không giống người bình thường chúng ta.”
Cậu nam sinh đó Hứa Thịnh có ấn tượng, vừa rồi lúc bầu ban cán sự hình như cậu ta được tất cả phiếu thông qua, cuối cùng đảm nhiện chức cán sự bộ môn thể dục.
Các sự môn thể dục tên Đàm Khải, dáng người chưa đến một mét bảy, cách hình tượng cán sự môn thể dục tướng tá cao to của lớp khác chênh lệch rất xa, đầu tóc cắt rất giống “đầu đạn”, ở giữa hơi dài chút, tóc dựng thẳng lên.
Đàm Khải: “Phương thức suy nghĩ có thể nâng cao năng suất học tập này, có thể nói cụ thể với chúng tôi một chút không?”
“Được.” Hứa Thịnh đúng lúc thao tác nhân vật móc ra đạo cụ, “Giống như cái lựu đạn này, nhìn thấy nó cậu có thể nghĩ đến chuyện gì?”
Đàm Khải không hiểu lắm: “Chuyện gì?”
Hứa Thịnh quăng lựu đạn đi, lời nói xằng bậy vừa mới nói làm thế nào cũng phải tiếp tục kéo ra, cậu bình tĩnh nói: “Đường parabol.”
Nhưng mong là anh em đừng hỏi cậu định lý công thức đường parabol.
Cậu ngoại trừ biết cái danh từ riêng này ra thì những cái khác hoàn toàn không biết.
Cũng may Đàm Khải chỉ lo hoảng sợ, rất khó để cậu ta lập tức giảng giải công thức đường parabol. Cậu ta trợn mắt hốc mồm, sau đó thật lòng nói: “Tui phục rồi đo! Thật sự là khiến người ta hổ thẹn. Tui chơi game vậy mà chỉ vì chơi thôi.”
“Anh Trạm quả nhiên là học thần.”
“Chẳng trách người ta ném lựu đạn chuẩn đến thế! Chơi game thật sự là vừa học vừa chơi mà.”
Sắc mặt Thiệu Trạm càng ngày càng đen theo mấy câu tám nhảm của bọn họ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất