Chương 43: Phiên ngoại 2
Phiên ngoại 2: Đồ riêng tư, Trần Nam Nhất không được xem.
Xét thấy Hạ Quân Trì là một người rất quan trọng thời gian và kế hoạch, nên khi Trần Nam Nhất tìm được một quyển sổ cũ viết kế hoạch trong hành lý vừa chuyển đến, anh cũng không lấy làm bất ngờ.
Gần ngày khai giảng năm ba, Hạ Quân Trì kiếm ra một đống đồ sinh hoạt học hành hay dùng, nhưng vì khá luyến tiếc nên không bỏ đi, xách hết về nhà.
Chiếc vali nằm trong góc phòng đọc sách, ban đầu Trần Nam Nhất không để ý. Tối hôm nay là buổi nghỉ thường lệ của quán, anh về nhà rất sớm nên chợt nổi hứng muốn dọn dẹp. Anh khoanh chân ngồi dưới đất, sắp xếp phân loại đồ của Hạ Quân Trì.
Cuốn sổ này chắc là thứ duy nhất không thể phân loại được. Trần Nam Nhất lật xem vài tờ, phát hiện đây giống như To Do List của Hạ Quân Trì vậy, bắt đầu ghi chép từ mùa hè năm ngoái cho đến đầu năm nay. Nét chữ hắn ngay ngắn đẹp mắt, nội dung giản lược súc tích, dưới dòng ghi ngày tháng là liệt kê một số công việc hay học tập đã lên kế hoạch, đánh dấu hoặc khoanh tròn cuối dòng, phần sau là vài dòng tâm sự mỏng hằng ngày.
Trần Nam Nhất đọc mấy hàng, cảm thấy việc làm này của anh chắc cũng hơi hơi không tính là riêng tư lắm, tiếp tục dời mắt xuống.
Hạ Quân Trì viết rất ngắn gọn, mọi công việc sinh hoạt trong ngày đều biến thành một vài danh từ mấu chốt. Trần Nam Nhất đọc được một dòng nọ, nhớ đến bức ảnh không bao giờ có cơ hội được nhìn lần thứ hai, tai anh chợt đỏ bừng lên, rồi lại không nhịn được bật cười. Anh muốn cầm chứng cứ rành rành này đi tìm hung thủ vấn tội, cúi đầu đọc thêm hai lần nữa, tìm một cây bút trong đống đồ linh tinh hí hoáy trên trang sổ.
Anh vừa viết xong thì nghe ngoài huyền quan có tiếng bấm mật mã. Hạ Quân Trì đeo ba lô, mở cửa bước vào.
Thấy anh có nhà, Hạ Quân Trì như thả lỏng trong nháy mắt. Hắn thay giày, lười biếng nhào tới ôm anh: "Em quên mất hôm nay quán nghỉ sớm, vừa ghé sang tìm anh xong."
Nghe giọng hắn có nhuốm chút mệt mỏi, Trần Nam Nhất lập tức ném chuyện vấn tội ra sau đầu, xoa xoa lưng hắn: "Ở phòng thí nghiệm cả ngày à? Mệt lắm phải không?"
Hạ Quân Trì không hé răng, tay khoác bên hông anh sờ soạng mấy lần như câu trả lời, mãi sau mới nói: "Có chút chút."
Trần Nam Nhất cười, hợp tác để hắn dán dính trên người mình ôm ấp một lúc: "Không cần quá vất vả thế đâu."
Hạ Quân Trì ừm một tiếng, để ý đến món đồ trong tay anh. Hắn nhìn lướt qua, hơi ngạc nhiên: "Cuốn sổ này..."
"À, anh đang dọn dẹp phòng đọc sách." Trần Nam Nhất lùi về sau một bước, lắc lắc cuốn sổ cầm trong tay: "Em muốn để cái này ở đâu?"
Hạ Quân Trì bình tĩnh thản nhiên cầm lấy, càng nói càng thấy giấu đầu lòi đuôi: "Ghi chép thí nghiệm thôi, để em tự cất."
Trần Nam Nhất nhìn hắn bằng ánh mắt bắt quả tang đứa nhỏ làm bậy, vừa đưa cho hắn vừa cười: "Ừm, em giữ cẩn thận đó."
Hạ Quân Trì thấy có gì đó là lạ, không cầm lấy mà nắm lấy cổ tay anh, đổi thể chủ động về mình, hỏi nhỏ: "Anh nhìn lén đồ em à?"
Dù ra vẻ chính đáng đạo lý rất đường hoàng, Hạ Quân Trì vẫn không chiếm được thế thượng phong. Trần Nam Nhất đưa tay vân vê chiếc nhẫn treo trên sợi dây chuyền trước cổ hắn, mỉm cười: "Vậy lần sau em nhớ viết "Đồ riêng tư, Trần Nam Nhất không được xem" vào ha."
Hạ Quân Trì dừng lại một lúc, bất chợt không có ý định phản bác.
Thật ra xem cũng chẳng vấn đề gì.
Hắn đảo mắt, không chịu nhận thiệt phần mình, đòi đôi môi Trần Nam Nhất một cái hôn, sau đó mới ôm cuốn sổ chất chứa tâm sự thiếu nam của mình về phòng đọc sách.
Trần Nam Nhất dựa vào tay vịn sofa cười cười, nhìn bóng lưng cao lớn đứng trước kệ sách, cảm thấy cũng không nhất thiết phải nói cho bạn trai nhỏ nghe mình vừa viết cái gì.
Vì những tâm sự luôn là thứ cần sự phát hiện bất ngờ.
Trích đoạn "Đồ riêng tư, Trần Nam Nhất không được xem":
27.8
Vậy mà có người chuyển tới.
15.9
Nhặt được một con mèo.
16.9
Cuối tuần ăn cơm.
17.9
Cuối tuần ăn cơm.
18.9
Cuối tuần ăn cơm.
...
10.10
Làm một bó hoa.
Cũng không khó lắm.
15.10
Sau này không uống rượu nữa.
23.10
Được ăn cơm rồi.
Hạ Hi phiền thật.
24.10
Ảnh không tệ.
Hạ Phi phiền thật.
...
30.12
Hy vọng chuyến bay sẽ hạ cánh đúng giờ.
1.1
Năm mới vui vẻ.
Em yêu anh.
25.1
Làm xong dây chuyền rồi.
30.1
Chắc anh ấy không từ chối đâu.
Dù sao cũng đã gửi bài viết đi rồi.
Và một kiểu chữ viết tay khác cùng trang:
"Thanks to love from Yunchi He. I love you."
" – Your lifelong campanion."
*Người bạn đồng hành cả đời của em.
Edit: tokyo2soul
Xét thấy Hạ Quân Trì là một người rất quan trọng thời gian và kế hoạch, nên khi Trần Nam Nhất tìm được một quyển sổ cũ viết kế hoạch trong hành lý vừa chuyển đến, anh cũng không lấy làm bất ngờ.
Gần ngày khai giảng năm ba, Hạ Quân Trì kiếm ra một đống đồ sinh hoạt học hành hay dùng, nhưng vì khá luyến tiếc nên không bỏ đi, xách hết về nhà.
Chiếc vali nằm trong góc phòng đọc sách, ban đầu Trần Nam Nhất không để ý. Tối hôm nay là buổi nghỉ thường lệ của quán, anh về nhà rất sớm nên chợt nổi hứng muốn dọn dẹp. Anh khoanh chân ngồi dưới đất, sắp xếp phân loại đồ của Hạ Quân Trì.
Cuốn sổ này chắc là thứ duy nhất không thể phân loại được. Trần Nam Nhất lật xem vài tờ, phát hiện đây giống như To Do List của Hạ Quân Trì vậy, bắt đầu ghi chép từ mùa hè năm ngoái cho đến đầu năm nay. Nét chữ hắn ngay ngắn đẹp mắt, nội dung giản lược súc tích, dưới dòng ghi ngày tháng là liệt kê một số công việc hay học tập đã lên kế hoạch, đánh dấu hoặc khoanh tròn cuối dòng, phần sau là vài dòng tâm sự mỏng hằng ngày.
Trần Nam Nhất đọc mấy hàng, cảm thấy việc làm này của anh chắc cũng hơi hơi không tính là riêng tư lắm, tiếp tục dời mắt xuống.
Hạ Quân Trì viết rất ngắn gọn, mọi công việc sinh hoạt trong ngày đều biến thành một vài danh từ mấu chốt. Trần Nam Nhất đọc được một dòng nọ, nhớ đến bức ảnh không bao giờ có cơ hội được nhìn lần thứ hai, tai anh chợt đỏ bừng lên, rồi lại không nhịn được bật cười. Anh muốn cầm chứng cứ rành rành này đi tìm hung thủ vấn tội, cúi đầu đọc thêm hai lần nữa, tìm một cây bút trong đống đồ linh tinh hí hoáy trên trang sổ.
Anh vừa viết xong thì nghe ngoài huyền quan có tiếng bấm mật mã. Hạ Quân Trì đeo ba lô, mở cửa bước vào.
Thấy anh có nhà, Hạ Quân Trì như thả lỏng trong nháy mắt. Hắn thay giày, lười biếng nhào tới ôm anh: "Em quên mất hôm nay quán nghỉ sớm, vừa ghé sang tìm anh xong."
Nghe giọng hắn có nhuốm chút mệt mỏi, Trần Nam Nhất lập tức ném chuyện vấn tội ra sau đầu, xoa xoa lưng hắn: "Ở phòng thí nghiệm cả ngày à? Mệt lắm phải không?"
Hạ Quân Trì không hé răng, tay khoác bên hông anh sờ soạng mấy lần như câu trả lời, mãi sau mới nói: "Có chút chút."
Trần Nam Nhất cười, hợp tác để hắn dán dính trên người mình ôm ấp một lúc: "Không cần quá vất vả thế đâu."
Hạ Quân Trì ừm một tiếng, để ý đến món đồ trong tay anh. Hắn nhìn lướt qua, hơi ngạc nhiên: "Cuốn sổ này..."
"À, anh đang dọn dẹp phòng đọc sách." Trần Nam Nhất lùi về sau một bước, lắc lắc cuốn sổ cầm trong tay: "Em muốn để cái này ở đâu?"
Hạ Quân Trì bình tĩnh thản nhiên cầm lấy, càng nói càng thấy giấu đầu lòi đuôi: "Ghi chép thí nghiệm thôi, để em tự cất."
Trần Nam Nhất nhìn hắn bằng ánh mắt bắt quả tang đứa nhỏ làm bậy, vừa đưa cho hắn vừa cười: "Ừm, em giữ cẩn thận đó."
Hạ Quân Trì thấy có gì đó là lạ, không cầm lấy mà nắm lấy cổ tay anh, đổi thể chủ động về mình, hỏi nhỏ: "Anh nhìn lén đồ em à?"
Dù ra vẻ chính đáng đạo lý rất đường hoàng, Hạ Quân Trì vẫn không chiếm được thế thượng phong. Trần Nam Nhất đưa tay vân vê chiếc nhẫn treo trên sợi dây chuyền trước cổ hắn, mỉm cười: "Vậy lần sau em nhớ viết "Đồ riêng tư, Trần Nam Nhất không được xem" vào ha."
Hạ Quân Trì dừng lại một lúc, bất chợt không có ý định phản bác.
Thật ra xem cũng chẳng vấn đề gì.
Hắn đảo mắt, không chịu nhận thiệt phần mình, đòi đôi môi Trần Nam Nhất một cái hôn, sau đó mới ôm cuốn sổ chất chứa tâm sự thiếu nam của mình về phòng đọc sách.
Trần Nam Nhất dựa vào tay vịn sofa cười cười, nhìn bóng lưng cao lớn đứng trước kệ sách, cảm thấy cũng không nhất thiết phải nói cho bạn trai nhỏ nghe mình vừa viết cái gì.
Vì những tâm sự luôn là thứ cần sự phát hiện bất ngờ.
Trích đoạn "Đồ riêng tư, Trần Nam Nhất không được xem":
27.8
Vậy mà có người chuyển tới.
15.9
Nhặt được một con mèo.
16.9
Cuối tuần ăn cơm.
17.9
Cuối tuần ăn cơm.
18.9
Cuối tuần ăn cơm.
...
10.10
Làm một bó hoa.
Cũng không khó lắm.
15.10
Sau này không uống rượu nữa.
23.10
Được ăn cơm rồi.
Hạ Hi phiền thật.
24.10
Ảnh không tệ.
Hạ Phi phiền thật.
...
30.12
Hy vọng chuyến bay sẽ hạ cánh đúng giờ.
1.1
Năm mới vui vẻ.
Em yêu anh.
25.1
Làm xong dây chuyền rồi.
30.1
Chắc anh ấy không từ chối đâu.
Dù sao cũng đã gửi bài viết đi rồi.
Và một kiểu chữ viết tay khác cùng trang:
"Thanks to love from Yunchi He. I love you."
" – Your lifelong campanion."
*Người bạn đồng hành cả đời của em.
Edit: tokyo2soul
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất