Thế Thân Thì Mãi Vẫn Là Thế Thân
Chương 30: PN4 (Cp phụ)
Đi một lát lại bị lạc mất, kéo lại một cô ý tá hỏi:"Cho tôi hỏi bác sĩ chăm sóc bệnh nhân ở phòng vip 005 hiện tại đang ở đâu vậy"
Nhìn khuôn mặt điển trai của Tống Nam, cô y tá đỏ mặt ngượng ngùng nói:"Anh... anh đi thẳng quẹo phải. Đi đến cuối hành lang sẽ đến phòng anh ấy"
Tống Nam cười cảm ơn, trước khi đi còn không quên thả thính nháy mắt một cái.
Mở cửa ra, thấy một người đàn ông mặc áo blouse trắng đang chăm chú nhìn một vật gì đó.
Tống Nam đành đóng cửa lại rồi lễ phép gõ "cốc cốc cốc" ba cái. Bên trong liền nghe được một giọng nói trầm ổn vang lên:"Vào đi"
Cậu đi vào bên trong không khách khí kéo một chiếc ghế ra ngồi đối diện với anh ta.
"Tôi có chuyện muốn hỏi về bệnh nhân ở phòng vip 005"
Nghe vậy ông bác sĩ kia liền ngước mắt lên nhìn cậu, dường như là đang đánh giá. Làm cả người cậu không được tự nhiên một chút nào cả.
Nghiêm:"Ồ, vậy cậu là gì của bệnh nhân?"
Nam:"Tôi là bạn thân của cậu ấy"
Nghiêm:"Tôi không tin"
Đệt! Ông bác sĩ này ỷ mình đẹp trai rồi làm khó cậu đấy à? Gắng nở một nụ cười "xinh đẹp" cậu hỏi lại.
"Vậy làm sao anh mới tin"
"Tôi muốn xem ảnh chụp giữa cậu và cậu ấy"
Nghe vậy Tống Nam hoà hoãn lại một chút, đưa tay xuống sờ sờ túi. Ơ đệt? Điện thoại đâu rồi?!
Lại nhìn ông bác sĩ, thôi kệ không tìm ra cũng đành chịu lần sau lại hỏi vậy.
Vốn định rời đi, nhưng quay lại nhìn ông bác sĩ lúc nào cũng bộ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng làm cậu muốn chọc ghẹo một chút. Dù sao bản tính của cậu là vậy rồi nha, ghẹo một chút thì có mất miếng thịt nào đâu.
Cậu sấn đến ôm cổ anh bác sĩ thuận thế thấy được bảng tên liền hô:"Ai nha... Nghiêm ca ca nói đi mà, huynh là gu của ta nha, nếu nói chuyện của Tiểu Ly cho ta xong, ta nguyện lấy thân.. ĐỀN ĐÁP"
Nghiêm Cẩn Thành cứng người lại.
Cậu lại tiếp tục đùa dai, hôn chụt một cái lên má hắn.
Ngay lặp tức, cậu cảm nhận được cổ tay bị ai bóp lấy. Xung quanh trở nên quay cuồng.
Ngay sau đó cậu bị ném mạnh lên chiếc giường bệnh nhân trong góc phòng.
"Đệt mẹ đùa một chút, có cần phải vậy không" Cậu hét to.
"Không phải hồi nãy mạnh miệng lắm à?, Tôi đây liền dạy cho cậu hết cái nết lẳng lơ"
Không phải định làm thật đấy chứ??? Cảm nhận phía dưới mát lạnh, cậu rùng mình một cái.
Vội đưa chân đá lung tung, "Bộp" một tiếng thanh thuý làm cậu cứng người lại.
"Tôi vẫn chưa làm gì cơ mà!" Xoa xoa một bên má đang nóng ran.
"Vậy anh mau thả tôi ra..."
Nghiêm Cẩn Thành vốn chỉ muốn trêu lại một chút lại xui xẻo dính một chưởng của cậu, nhất thời chán nản buông ra.
Sau khi thoát ra được Tống Nam đứng dậy kéo quần lên, trước ánh mắt chằm chằm của Nghiêm Cẩn Thành trực tiếp chạy ra bên ngoài.
"Lão già thối, làm ta hết cả hồn" Vừa đi cậu vừa nghĩ hình như bản thân đã quên cái gì đó rồi.
Ra đến chỗ lấy xe, cậu không suy nghĩ chạy đến quán gay bar quen thuộc. Bây giờ cậu chỉ muốn tìm một bé tiểu thịt tươi mọng nước để vui vẻ một đêm, nuốt trôi cục tức khi nãy.
"Tiểu thịt tươi ta đến đây" Đạp chân ga chạy đến.
Đây là quán bar hội viên, ai có thẻ thành viên mới được vào để tránh những thanh niên không hiểu chuyện vào quậy phá.
Cậu vừa bước đến liền có hai bảo tiêu vạm vỡ đứng chắn lại, chờ đến khi cậu quẹt thẻ hội viên mới cho bước vào.
Mở cửa ra bước vào, tiếng nhạc xập xình, khung cảnh mờ ảo của các chàng trai đang quấn lấy nhau nhảy múa. Trên đài có một vũ công xinh đẹp da trắng răng trắng đang đu xà. Cứ như con rắn mê hoặc uốn lượn làm bao chàng top bên dưới đê mê.
"Ha.... đúng là chốn thần tiên nha" Cậu kêu lên một tiếng, tiến đến quầy pha chế, gọi một ly rượu Whisky chầm chậm nhấp môi.
Bây giờ chỉ còn ngồi chờ "con mồi" đưa đến thôi a, còn cậu chỉ việc chọn lựa.
Một lát sau có một bàn tay đưa ly rượu đến trước mặt cậu, là một chàng trai cao to vạm vỡ? Đùa, nhìn thế nào người trước mắt cũng nằm trên được không? tại sao lại tới mời cậu???
"Tôi có thể mời em một ly được không"
Cậu giật giật môi cười gượng một tiếng:"Xin lỗi tôi là top"
Anh chàng kia tỏ vẻ ngạc nhiên sau đó cười lễ phép:"Xin lỗi, làm phiền anh rồi, ly rượu này coi như tạ lễ" Đưa cho cậu xong liền rời đi.
Cậu cũng không khó chịu mấy, dù sao chỉ là hiểu lầm thôi mà...
Cậu ngồi được hai tiếng rồi, bây giờ đã là mười một giờ tối. Không phải là không có bé bot nào để ý mà là những bé bot tìm đến đều không phải gu của cậu, còn lại có vài chàng top tới hỏi cậu làm quen.
Cậu triệt để đen mặt rồi, chẳng lẽ đêm nay không có thu hoạch gì sao??
...
Nhìn khuôn mặt điển trai của Tống Nam, cô y tá đỏ mặt ngượng ngùng nói:"Anh... anh đi thẳng quẹo phải. Đi đến cuối hành lang sẽ đến phòng anh ấy"
Tống Nam cười cảm ơn, trước khi đi còn không quên thả thính nháy mắt một cái.
Mở cửa ra, thấy một người đàn ông mặc áo blouse trắng đang chăm chú nhìn một vật gì đó.
Tống Nam đành đóng cửa lại rồi lễ phép gõ "cốc cốc cốc" ba cái. Bên trong liền nghe được một giọng nói trầm ổn vang lên:"Vào đi"
Cậu đi vào bên trong không khách khí kéo một chiếc ghế ra ngồi đối diện với anh ta.
"Tôi có chuyện muốn hỏi về bệnh nhân ở phòng vip 005"
Nghe vậy ông bác sĩ kia liền ngước mắt lên nhìn cậu, dường như là đang đánh giá. Làm cả người cậu không được tự nhiên một chút nào cả.
Nghiêm:"Ồ, vậy cậu là gì của bệnh nhân?"
Nam:"Tôi là bạn thân của cậu ấy"
Nghiêm:"Tôi không tin"
Đệt! Ông bác sĩ này ỷ mình đẹp trai rồi làm khó cậu đấy à? Gắng nở một nụ cười "xinh đẹp" cậu hỏi lại.
"Vậy làm sao anh mới tin"
"Tôi muốn xem ảnh chụp giữa cậu và cậu ấy"
Nghe vậy Tống Nam hoà hoãn lại một chút, đưa tay xuống sờ sờ túi. Ơ đệt? Điện thoại đâu rồi?!
Lại nhìn ông bác sĩ, thôi kệ không tìm ra cũng đành chịu lần sau lại hỏi vậy.
Vốn định rời đi, nhưng quay lại nhìn ông bác sĩ lúc nào cũng bộ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng làm cậu muốn chọc ghẹo một chút. Dù sao bản tính của cậu là vậy rồi nha, ghẹo một chút thì có mất miếng thịt nào đâu.
Cậu sấn đến ôm cổ anh bác sĩ thuận thế thấy được bảng tên liền hô:"Ai nha... Nghiêm ca ca nói đi mà, huynh là gu của ta nha, nếu nói chuyện của Tiểu Ly cho ta xong, ta nguyện lấy thân.. ĐỀN ĐÁP"
Nghiêm Cẩn Thành cứng người lại.
Cậu lại tiếp tục đùa dai, hôn chụt một cái lên má hắn.
Ngay lặp tức, cậu cảm nhận được cổ tay bị ai bóp lấy. Xung quanh trở nên quay cuồng.
Ngay sau đó cậu bị ném mạnh lên chiếc giường bệnh nhân trong góc phòng.
"Đệt mẹ đùa một chút, có cần phải vậy không" Cậu hét to.
"Không phải hồi nãy mạnh miệng lắm à?, Tôi đây liền dạy cho cậu hết cái nết lẳng lơ"
Không phải định làm thật đấy chứ??? Cảm nhận phía dưới mát lạnh, cậu rùng mình một cái.
Vội đưa chân đá lung tung, "Bộp" một tiếng thanh thuý làm cậu cứng người lại.
"Tôi vẫn chưa làm gì cơ mà!" Xoa xoa một bên má đang nóng ran.
"Vậy anh mau thả tôi ra..."
Nghiêm Cẩn Thành vốn chỉ muốn trêu lại một chút lại xui xẻo dính một chưởng của cậu, nhất thời chán nản buông ra.
Sau khi thoát ra được Tống Nam đứng dậy kéo quần lên, trước ánh mắt chằm chằm của Nghiêm Cẩn Thành trực tiếp chạy ra bên ngoài.
"Lão già thối, làm ta hết cả hồn" Vừa đi cậu vừa nghĩ hình như bản thân đã quên cái gì đó rồi.
Ra đến chỗ lấy xe, cậu không suy nghĩ chạy đến quán gay bar quen thuộc. Bây giờ cậu chỉ muốn tìm một bé tiểu thịt tươi mọng nước để vui vẻ một đêm, nuốt trôi cục tức khi nãy.
"Tiểu thịt tươi ta đến đây" Đạp chân ga chạy đến.
Đây là quán bar hội viên, ai có thẻ thành viên mới được vào để tránh những thanh niên không hiểu chuyện vào quậy phá.
Cậu vừa bước đến liền có hai bảo tiêu vạm vỡ đứng chắn lại, chờ đến khi cậu quẹt thẻ hội viên mới cho bước vào.
Mở cửa ra bước vào, tiếng nhạc xập xình, khung cảnh mờ ảo của các chàng trai đang quấn lấy nhau nhảy múa. Trên đài có một vũ công xinh đẹp da trắng răng trắng đang đu xà. Cứ như con rắn mê hoặc uốn lượn làm bao chàng top bên dưới đê mê.
"Ha.... đúng là chốn thần tiên nha" Cậu kêu lên một tiếng, tiến đến quầy pha chế, gọi một ly rượu Whisky chầm chậm nhấp môi.
Bây giờ chỉ còn ngồi chờ "con mồi" đưa đến thôi a, còn cậu chỉ việc chọn lựa.
Một lát sau có một bàn tay đưa ly rượu đến trước mặt cậu, là một chàng trai cao to vạm vỡ? Đùa, nhìn thế nào người trước mắt cũng nằm trên được không? tại sao lại tới mời cậu???
"Tôi có thể mời em một ly được không"
Cậu giật giật môi cười gượng một tiếng:"Xin lỗi tôi là top"
Anh chàng kia tỏ vẻ ngạc nhiên sau đó cười lễ phép:"Xin lỗi, làm phiền anh rồi, ly rượu này coi như tạ lễ" Đưa cho cậu xong liền rời đi.
Cậu cũng không khó chịu mấy, dù sao chỉ là hiểu lầm thôi mà...
Cậu ngồi được hai tiếng rồi, bây giờ đã là mười một giờ tối. Không phải là không có bé bot nào để ý mà là những bé bot tìm đến đều không phải gu của cậu, còn lại có vài chàng top tới hỏi cậu làm quen.
Cậu triệt để đen mặt rồi, chẳng lẽ đêm nay không có thu hoạch gì sao??
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất