Sau Khi Pháo Hôi Biến Thành Ngốc Nghếch

Chương 15

Trước Sau
Editor: Saobienmap

Chương 15 mời

Biết nơi này là chỗ ở của Tuyên Triết, thừa dịp đối phương đi lấy thuốc, Văn Sương nắm chặt thời gian rửa mặt.

Năm phút sau, Tuyên Triết vừa xem Văn Sương nhe răng trợn mắt bôi dầu hoa hồng trên trán vừa đánh giá cái tượng điêu khắc gỗ ở đuôi giường, cái giường này đủ lớn cho người trưởng thành tùy tiện lăn một vòng nên anh nghĩ không ra làm thế nào Văn Sương đụng phải.

“Đau đau đau……” Văn Sương vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng chọt thái dương hai cái giống như mấy nước thuốc đó có thể thẩm thấu đi vào.

Tuyên Triết chưa từng thấy hành vi không hề có hiệu suất như này, ôm cánh tay dựa vào bên cửa sổ, lên tiếng nhắc nhở: “Xoa nữa vào nếu không cũng vô dụng.”

“Hữu dụng!” Văn Sương đau đến mức không muốn nhấn vào, nghĩ cứ từ từ cũng sẽ tốt lên.

Sau đó đỉnh đầu rơi xuống một bóng ma, Văn Sương nhìn đồng từ đen láy của Tuyên Triết, tim cậu thình thịch giật thót: “Làm sao vậy Tuyên tổng?”

Tuyên Triết cũng không vô nghĩa, lấy dầu hoa hồng từ trong tay cậu đổ xuống lòng bàn tay, nhìn vậy là Văn Sương nháy mắt hiểu ra, theo bản năng cậu cất bước chạy nhưng tốc độ Tuyên Triết ra sao? Túm lại còn chuẩn xác không sai lầm, lòng bàn tay dán lên thái dương, dùng sức xoa vào!

Không nói khoa trương thì linh hồn Văn Sương thiếu chút nữa bay luôn.

Chỉ cần đứng trước mặt không phải là Tuyên Triết, Văn Sương bất chấp tất cả mắng một trận trước nhưng cố tình là đùi vàng, nước mắt chỉ có thể thành dòng thành dòng nuốt vào trong bụng, phía sau lưng cậu phủ một tầng mồ hôi lạnh, lúc ban đầu đau đớn như bổ cả đỉnh đầu qua đi, thái dương vừa trướng vừa nóng từng chút một thoải mái.

“Tuyên tổng…… được rồi.” Giọng Văn Sương khàn khàn.

Tuyên Triết nghe vậy buông ra, ném dầu hoa hồng du vào lòng Văn Sương sau đó tiếp tục lạnh lùng nhìn từ trên cao xuống.

Văn Sương là người thông minh, ngơ ngác ngắn ngủi qua đi, cậu biết Tuyên Triết đang đợi một lời giải thích, vì sao ngày hôm qua mình đến trước mặt Lý Quân Sơn, vì sao uống thành như vậy.

“Tôi không có tìm Lý thiếu.” Văn Sương gãi gãi đầu: “Là Lôi Ôn Húc.”

Tuyên Triết: “Cậu tìm hắn làm gì?”

“Anh ta nhân vật lớn ở ngành rượu trong nước, tôi nghĩ bên Tân Lan……”



Không đợi Văn Sương nói xong, sắc mặt Tuyên Triết đột nhiên sâu xa khó hiểu, Văn Sương thấy sự trào phúng chợt lóe qua trong mắt anh.

Bầu không khí vốn còn hài hòa đột nhiên im bặt, Văn Sương theo bản năng câm miệng.

Cậu ta có biết mình từng làm gì và hiện tại đang làm gì sao? Đây là ý nghĩ duy nhất của Tuyên Triết, Du Phong rơi vào tình cảnh hôm nay không phải do thời vận không tốt cũng không phải năng lực không được, mà do mệnh phạm tiểu nhân nhưng bây giờ tiểu nhân lắc mình biến hoá muốn trở thành chúa cứu thế cho Du Phong, thật sự quá mức hoang đường.

Tuyên Triết là người làm ăn, đối với người bình thường bất thình lình nhiệt huyết và trợ giúp thì lòng anh vẫn giữ ba phần hoài nghi, càng đừng nói chính Văn Sương là đầu sỏ gây tội đẩy Du Phong vào vực sâu, đây là đỉnh điểm diễn kịch, hóa thân nhập tâm quá trớn?

Nói chuyện tan rã trong không vui, Tuyên Triết không hỏi tiếp, Văn Sương cũng không nói nhưng trước khi ra cửa Tuyên Triết trầm giọng mở miệng: “Bởi vì cậu mà tối hôm qua tôi từ chối lời mời của ngài Duranda, Văn Sương, phiên dịch của tôi không nhất thiết phải là cậu.”

Tuyên Triết càng giận càng nhìn không ra cảm xúc, giọng điệu bình thản nhưng không biết từ đâu khiến lòng người lạnh lẽo, Văn Sương cũng không ngoại lệ, cậu gục đầu xuống, khẽ nói: “Tôi biết rồi, Tuyên tổng yên tâm, tuyệt đối không có lần thứ hai.”

Tào Nam Du tới đón người, nhìn thấy Văn Sương còn sống mới nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi đến công ty ai bận việc nấy, Văn Sương đói bụng kêu ọc ọc, cũng may cô gái ngồi đối diện cho hai miếng bánh quy qua đây, cậu tạm chấp nhận một phen, giữa trưa Phương Túc lại đây, hai người ngồi ăn ở căn tin công ty, chị ta cười hỏi: “Ngày hôm qua bàn chuyện được chứ?”

“Không ổn lắm chị ạ.” Văn Sương có chút nhụt chí, Lôi Ôn Húc cố tình là bạn tốt của Lý Quân Sơn, theo bản tính Lý Quân Sơn có thù oán tất báo thì khoản nợ của mình sợ là không dễ bỏ qua, chắc phải ngâm nước nóng.

“Hả?” Vẻ mặt Phương Túc nghi hoặc: “Vậy sao? Nhưng sáng nay chị hỏi Lôi tổng thì anh ta nói chờ em trả lời rồi mới đánh giá.”

Trả lời? Văn Sương sửng sốt, chẳng lẽ là những số liệu đó? Lôi Ôn Húc nguyện ý cho cậu cơ hội?

Mặc kệ có phải thật không nhưng nếu Lôi Ôn Húc nói vậy với Phương Túc thì cậu cảm thấy có hy vọng, ánh mắt cậu sáng ngời nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng! Đúng rồi! Lôi tổng nói thử xem, ngại quá chị Phương, em uống say nên choáng váng.”

“Choáng váng nên đụng đầu hả?” Phương Túc chỉ chỉ vào thái dương cậu: “Sưng đỏ kìa.”

“Không sao, ba ngày xẹp xuống ấy mà!” Văn Sương chẳng hề để ý.

Nguyên chủ đã từng làm sổ sách của Tân Lan, trong máy tính còn giữ may mắn chưa xóa bỏ, Văn Sương về đến nhà tốn hai giờ sửa sang lại một lần, cố gắng đạt tới mức Lôi Ôn Húc liếc mắt là hiểu, sắp 10 giờ thì nhận được điện thoại Tào Nam Du.

“Bây giờ hả?” Văn Sương có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, Duranda ra xem cảnh đêm à nên cậu cần phải trình diện.



Tào Nam Du: “Tôi chưa hỏi bộ phận nhân sự về địa chỉ, giờ cậu ở đâu? Tôi tới đón.”

Duranda ở thì Tuyên Triết chắc chắn sẽ cùng đi, nghĩ đến khuôn mặt băng sương hờ hững kia, Văn Sương lại lăn long lóc bò dậy, báo địa chỉ rồi vớt quần áo ra cửa.

Tào Nam Du ở gần đó, năm phút sau nhận được tin cậu, hai người chạy đến nơi mục đích.

Tào Nam Du thông qua kính chiếu hậu nhìn Văn Sương: “Cũng không tệ lắm, biết mặc chính trang đấy.”

“Hắc hắc.”

Nói thật, Tào Nam Du có chút tò mò. Văn Sương có một đống lịch sử đen, ngẫu nhiên nói chuyện làm việc đều là dẫm vào khu mìn của Tuyên tổng nhưng vẫn bình yên vô sự đến bây giờ, tuy phiên dịch nước G hiếm nhưng theo mối quan hệ của Tuyên tổng căn bản không thành vấn đề, Tào Nam Du cảm thấy Tuyên tổng dùng tâm thái xem náo nhiệt lặng lẽ nên mới giữ cậu lại bên người, tựa như giữ lại một món đồ cảm thấy hứng thú mới lạ.

Tào Nam Du cảm giác được thì Văn Sương tất nhiên cũng thế, ánh mắt anh ngẫu nhiên đánh giá và tìm tòi nghiên cứu đều khiến cậu chú ý tới, bình thường bản tính con người không giống nhau, Tuyên Triết nhiều lắm xem như thú vị ác một chút nhưng cho tới nay chưa làm bất kì chuyện tổn thương nào với mình cho nên Văn Sương mặc kệ nó.

Duranda đặt một căn phòng trang nhã lộ thiên, chủ đề tài là “Biển cả”, bởi vì dưới lòng bàn chân là pha lê trong suốt, ánh đèn nhu hòa chiếu sáng từ dưới lên trên, nhìn rõ các loại sinh vật biển bên trong chậm rãi bơi lội, bao gồm một con cá mập trắng dài gần 3 mét.

Văn Sương không hiểu mấy niềm yêu thích của kẻ có tiền, từ xa cậu nhìn thấy bầu không khí giữa Tuyên Triết và Duranda hài hòa uống rượu, mà mình thì giẫm lên pha lê còn run chân.

Đặt mông ngồi xuống, lúc này Văn Sương mới an lòng chút.

Có lẽ là cậu biểu hiện sợ hãi quá rõ ràng nên Duranda cười hỏi có phải bị dọa không? Tay Văn Sương bấu chặt góc bàn, lắc đầu cứng đờ như cái máy đáp lại không sợ hãi.

Tuyên Triết có lẽ nghe không hiểu đoạn đối thoại này nhưng anh nhìn thấy cậu lắc đầu thì hừ, vịt chết còn cứng mỏ.

Duranda kế thừa thiên phú người G, không chỉ dí dỏm hài hước mà còn biết chơi lãng mạn, 11 giờ rồi Duranda uống hai ly rượu xuống bụng, men say chếnh choáng nhẹ nhàng vỗ tay lập tức có bồi bàn cầm đàn violon tiến vào, phía sau còn đi theo vài cô gái mặc lễ phục xinh đẹp.

Được nha! Văn Sương cảm thán ở trong lòng thoạt nhìn Duranda muốn chọn một người trong số các cô để khiêu vũ.

Văn Sương rất muốn nắm hạt dưa đặt ở trước mặt, cậu cảm thấy người như vậy khiêu vũ nhất định rất đẹp. Ai ngờ giây tiếp theo, Duranda đứng dậy, vươn tay với cậu.

Văn Sương: “……”

Tuyên Triết: “……” khi nào thì đã hành động “Liếc mắt đưa tình” vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau