Chương 30:
Cuối cùng, hôm nay em trai không thể không rời nhà đến trường học một chuyến, Lãnh Tiêu vui sướng ở lại trong nhà, vì Chu Uý Kì cũng ở đây, mặc dù trước khi em trai đi ám thị với anh ta ba lần, Chu Uý Kì rất quan trọng với cậu, mình không thể động vào cậu, nhưng…
“Đại thiếu gia tìm tôi có chuyện gì sao?” Chu Uý Kì không sợ sóng lớn đi đến ngồi xuống đối diện Lãnh Tiêu.
Phòng khác lớn yên lặng đến một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, Lãnh Tiêu ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha phòng khách, ánh mắt u ám chậm rãi dừng ở trên người anh, nhưng Chu Uý Kì giống như không cảm giác được.
“Tôi muốn cậu chủ động rời khỏi em trai tôi, để nó chết tâm với cậu.”
Suy nghĩ của Lãnh Tiêu rất đơn giản, nếu em trai đã trúng ma chú của người đàn ông này, anh ta đương nhiên không thể trực tiếp giết anh, như vậy chỉ ảnh hưởng đến tình cảm của anh ta và em trai, cho nên phải để Chu Uý Kì chủ động tổn thương em trai, như vậy anh ta mới dễ ra tay.
Chu Uý Kì nhướng mày: “Không thể nào, tôi rất thích cậu ấy.”
Lãnh Tiêu rõ ràng không tin, hơn nữa còn rất tức giận, cho nên anh ta khinh thường cười nhạo một tiếng: “Cái này không do cậu quyết định.”
“Ồ? Vậy đại thiếu gia muốn như thế nào?” Chu Uý Kì không chút sợ hãi.
Lãnh Tiêu hơi nhíu mày, mỗi lần Chu Uý Kì gọi anh ta đại thiếu gia anh ta sẽ nhớ đến ngày đó lúc anh đè anh ta điên cuồng thao, anh cũng gọi như vậy, giống như lúc anh ta nhìn thấy Chu Uý Kì thao em trai trong camera, cũng dùng giọng điệu này gọi em trai tiểu thiếu gia.
Nhưng sắc mặt Lãnh Tiêu vẫn lạnh lùng, anh ta dùng giọng điệu thản nhiên nói: “Nếu không, tôi sẽ để cậu sống không bằng chết.”
Lời Lãnh Tiêu vừa dừng lại, bỗng nhiên mười mấy người đàn ông áo đen nhanh chóng xông vào vây lấy Chu Uý Kì, trong tay mỗi người bọn họ một khẩu súng toàn bộ đều chĩa về đầu của Chu Uý Kì.
Tình cảnh này, phàm là người bình thường đều sẽ bị doạ tiểu ra quần, nhưng Chu Uý Kì vẫn mặt không đổi sắc như cũ, sau đó đột nhiên đứng lên, trong tầm mắt kinh ngạc của đám người chậm rãi bước về phía Lãnh Tiêu.
Không có mệnh lệnh của Lãnh Tiêu không ai dám nổ súng, ngay cả Lãnh Tiêu trong nháy mắt Chu Uý Kì đi về hướng anh ta cũng chợt căng thẳng, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn vững như Thái Sơn, trong hai mét mười mấy khẩu súng chĩa vào đầu Chu Uý Kì, anh ta tin người đàn ông này không dám làm loạn.
Chu Uý Kì đi đến trước mặt Lãnh Tiêu, bỗng nhiên sát đến bên tai anh ta thấp giọng nói: “Đại thiếu gia biết ngày đó tôi mở xích sắt tay chân ra như thế nào không?”
Ánh mắt Lãnh Tiêu tối lại, đây vẫn luôn là một vấn đề anh ta khó hiểu, theo lý mà nói chất liệu như vậy không có chìa khoá tuyệt đối không mở ra được, hơn nữa lúc đó anh ta ở ngay đấy, người đàn ông này hoàn toàn vô thanh vô tức, rốt cuộc có chỗ nào hơn người? Lẽ nào thật sự không phải người?
Chu Uý Kì tiếp tục nói: “Anh biết mà, lần đầu tiên lúc tiểu thiếu gia bị tôi cường bạo là có người khác ở đó nha.”
Lãnh Tiêu bỗng nhiên trừng lớn mắt, anh ta đương nhiên biết, em trai yêu quý của anh ta lại bị cường bạo trước mặt bốn thuộc hạ, đây là vũ nhục lớn bao nhiêu, cho nên em trai yêu người đàn ông này chắc chắn là trúng tà.
Không ngờ Chu Uý Kì nói một câu trực tiếp khiến anh ta cứng đờ: “Nếu như không muốn bị thao trước mặt nhiều thuộc hạ như vậy, tôi đề nghị anh để bọn họ ra ngoài trước đi.”
Ánh mắt Lãnh Tiêu lập tức tối lại, anh ta là ai? Ông chủ hắc đạo làm sao có thể để người khác không kiêng nể gì khiêu khích như vậy.
Trong nháy mắt, Lãnh Tiêu đã nhanh chóng nổ súng với Chu Uý Kì. Chỉ nghe một tiếng “đoàng”, giây tiếp theo cả người Lãnh Tiêu đã bị Chu Uý Kì bóp lấy cổ, mà Chu Uý Kì vừa mới đứng ở trước mặt anh ta giờ đã ở sau lưng rồi.
“Anh xem, súng của anh không nhanh bằng tôi.” Giọng Chu Uý Kì mang theo ý cười xuất hiện ở sau tai Lãnh Tiêu, dịu dàng cưng chiều như vậy, nhưng Lãnh Tiêu chỉ thấy được lạnh lẽo.
Tình thế trước mắt rất rõ ràng rồi, Lãnh Tiêu không phải người hồ đồ gì, anh ta bây giờ vô cùng rõ ràng thực lực của người đằng sau có bao nhiêu đáng sợ, cho nên anh nói với mười mấy thuộc hạ: “Các người ra ngoài trước, không có mệnh lệnh của tôi không được vào.”
Phòng khách lớn chỉ còn lại hai người bọn họ, Lãnh Tiêu cũng không giãy giụa bỏ súng xuống, dù sao cũng không bắn trúng được, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải đối thủ mạnh như vậy.
“Rốt cuộc cậu là ai, tiếp cận Tiểu Tịch có mục đích gì?”
Chu Uý Kì cười: “Không phải nói rồi sao, thích cậu ấy, không cảm thấy em trai anh rất đáng yêu à? Tôi thích cậu ấy có vấn đề gì?”
Mặt Lãnh Tiêu kiểu, giải thích như vậy cũng nói ra được, em trai anh quả thật đáng yêu, nhưng người đàn ông này rõ ràng là đặc biệt, cho nên anh ta không tin.
Chu Uý Kì nói xong tay bóp cổ anh ta lại giảm nhẹ lực đạo, sau đó đổi thành vuốt nhẹ, lòng bàn tay vuốt hầu kết, lên đến mặt. Động tác ấm áp lại tràn đầy trêu ghẹo.
Hô hấp Lãnh Tiêu bất giác cứng lại, vừa muốn tránh thoát lại bị Chu Uý Kì đẩy ngã đè lên: “Chu Uý Kì!”
Lãnh Tiêu gào thét, nhưng sức lực của người đàn ông trên người vô cùng lớn, đè đến anh ta hoàn toàn không phản kháng được, thân là ông chủ hắc đạo thân thủ cũng mất đi tác dụng, điều này khiến Lãnh Tiêu vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, mà vào lúc này, Chu Uý Kì lại sát đến vùng cổ anh ta bắt đầu hôn, hơn nữa nói ra một câu làm cả người anh ta run rẩy.
“Đại thiếu gia tìm tôi có chuyện gì sao?” Chu Uý Kì không sợ sóng lớn đi đến ngồi xuống đối diện Lãnh Tiêu.
Phòng khác lớn yên lặng đến một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, Lãnh Tiêu ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha phòng khách, ánh mắt u ám chậm rãi dừng ở trên người anh, nhưng Chu Uý Kì giống như không cảm giác được.
“Tôi muốn cậu chủ động rời khỏi em trai tôi, để nó chết tâm với cậu.”
Suy nghĩ của Lãnh Tiêu rất đơn giản, nếu em trai đã trúng ma chú của người đàn ông này, anh ta đương nhiên không thể trực tiếp giết anh, như vậy chỉ ảnh hưởng đến tình cảm của anh ta và em trai, cho nên phải để Chu Uý Kì chủ động tổn thương em trai, như vậy anh ta mới dễ ra tay.
Chu Uý Kì nhướng mày: “Không thể nào, tôi rất thích cậu ấy.”
Lãnh Tiêu rõ ràng không tin, hơn nữa còn rất tức giận, cho nên anh ta khinh thường cười nhạo một tiếng: “Cái này không do cậu quyết định.”
“Ồ? Vậy đại thiếu gia muốn như thế nào?” Chu Uý Kì không chút sợ hãi.
Lãnh Tiêu hơi nhíu mày, mỗi lần Chu Uý Kì gọi anh ta đại thiếu gia anh ta sẽ nhớ đến ngày đó lúc anh đè anh ta điên cuồng thao, anh cũng gọi như vậy, giống như lúc anh ta nhìn thấy Chu Uý Kì thao em trai trong camera, cũng dùng giọng điệu này gọi em trai tiểu thiếu gia.
Nhưng sắc mặt Lãnh Tiêu vẫn lạnh lùng, anh ta dùng giọng điệu thản nhiên nói: “Nếu không, tôi sẽ để cậu sống không bằng chết.”
Lời Lãnh Tiêu vừa dừng lại, bỗng nhiên mười mấy người đàn ông áo đen nhanh chóng xông vào vây lấy Chu Uý Kì, trong tay mỗi người bọn họ một khẩu súng toàn bộ đều chĩa về đầu của Chu Uý Kì.
Tình cảnh này, phàm là người bình thường đều sẽ bị doạ tiểu ra quần, nhưng Chu Uý Kì vẫn mặt không đổi sắc như cũ, sau đó đột nhiên đứng lên, trong tầm mắt kinh ngạc của đám người chậm rãi bước về phía Lãnh Tiêu.
Không có mệnh lệnh của Lãnh Tiêu không ai dám nổ súng, ngay cả Lãnh Tiêu trong nháy mắt Chu Uý Kì đi về hướng anh ta cũng chợt căng thẳng, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn vững như Thái Sơn, trong hai mét mười mấy khẩu súng chĩa vào đầu Chu Uý Kì, anh ta tin người đàn ông này không dám làm loạn.
Chu Uý Kì đi đến trước mặt Lãnh Tiêu, bỗng nhiên sát đến bên tai anh ta thấp giọng nói: “Đại thiếu gia biết ngày đó tôi mở xích sắt tay chân ra như thế nào không?”
Ánh mắt Lãnh Tiêu tối lại, đây vẫn luôn là một vấn đề anh ta khó hiểu, theo lý mà nói chất liệu như vậy không có chìa khoá tuyệt đối không mở ra được, hơn nữa lúc đó anh ta ở ngay đấy, người đàn ông này hoàn toàn vô thanh vô tức, rốt cuộc có chỗ nào hơn người? Lẽ nào thật sự không phải người?
Chu Uý Kì tiếp tục nói: “Anh biết mà, lần đầu tiên lúc tiểu thiếu gia bị tôi cường bạo là có người khác ở đó nha.”
Lãnh Tiêu bỗng nhiên trừng lớn mắt, anh ta đương nhiên biết, em trai yêu quý của anh ta lại bị cường bạo trước mặt bốn thuộc hạ, đây là vũ nhục lớn bao nhiêu, cho nên em trai yêu người đàn ông này chắc chắn là trúng tà.
Không ngờ Chu Uý Kì nói một câu trực tiếp khiến anh ta cứng đờ: “Nếu như không muốn bị thao trước mặt nhiều thuộc hạ như vậy, tôi đề nghị anh để bọn họ ra ngoài trước đi.”
Ánh mắt Lãnh Tiêu lập tức tối lại, anh ta là ai? Ông chủ hắc đạo làm sao có thể để người khác không kiêng nể gì khiêu khích như vậy.
Trong nháy mắt, Lãnh Tiêu đã nhanh chóng nổ súng với Chu Uý Kì. Chỉ nghe một tiếng “đoàng”, giây tiếp theo cả người Lãnh Tiêu đã bị Chu Uý Kì bóp lấy cổ, mà Chu Uý Kì vừa mới đứng ở trước mặt anh ta giờ đã ở sau lưng rồi.
“Anh xem, súng của anh không nhanh bằng tôi.” Giọng Chu Uý Kì mang theo ý cười xuất hiện ở sau tai Lãnh Tiêu, dịu dàng cưng chiều như vậy, nhưng Lãnh Tiêu chỉ thấy được lạnh lẽo.
Tình thế trước mắt rất rõ ràng rồi, Lãnh Tiêu không phải người hồ đồ gì, anh ta bây giờ vô cùng rõ ràng thực lực của người đằng sau có bao nhiêu đáng sợ, cho nên anh nói với mười mấy thuộc hạ: “Các người ra ngoài trước, không có mệnh lệnh của tôi không được vào.”
Phòng khách lớn chỉ còn lại hai người bọn họ, Lãnh Tiêu cũng không giãy giụa bỏ súng xuống, dù sao cũng không bắn trúng được, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải đối thủ mạnh như vậy.
“Rốt cuộc cậu là ai, tiếp cận Tiểu Tịch có mục đích gì?”
Chu Uý Kì cười: “Không phải nói rồi sao, thích cậu ấy, không cảm thấy em trai anh rất đáng yêu à? Tôi thích cậu ấy có vấn đề gì?”
Mặt Lãnh Tiêu kiểu, giải thích như vậy cũng nói ra được, em trai anh quả thật đáng yêu, nhưng người đàn ông này rõ ràng là đặc biệt, cho nên anh ta không tin.
Chu Uý Kì nói xong tay bóp cổ anh ta lại giảm nhẹ lực đạo, sau đó đổi thành vuốt nhẹ, lòng bàn tay vuốt hầu kết, lên đến mặt. Động tác ấm áp lại tràn đầy trêu ghẹo.
Hô hấp Lãnh Tiêu bất giác cứng lại, vừa muốn tránh thoát lại bị Chu Uý Kì đẩy ngã đè lên: “Chu Uý Kì!”
Lãnh Tiêu gào thét, nhưng sức lực của người đàn ông trên người vô cùng lớn, đè đến anh ta hoàn toàn không phản kháng được, thân là ông chủ hắc đạo thân thủ cũng mất đi tác dụng, điều này khiến Lãnh Tiêu vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, mà vào lúc này, Chu Uý Kì lại sát đến vùng cổ anh ta bắt đầu hôn, hơn nữa nói ra một câu làm cả người anh ta run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất