Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng
Chương 14
Kỳ quý tần bận rộn sửa sang thân thể cùng quần áo, so với vẻ mặt đằng đằng sát khí của Thiệu Hoa Dương, nàng càng thêm hoảng loạn. Hoàng đế nay đã lớn tuổi, hữu tâm vô lực, lại si mê đan dược nên ít lưu luyến chốn hậu cung. Nàng chẳng qua cũng chỉ muốn tìm chút kích thích, chứ không muốn mất đầu. Mà vị nhị hoàng tử này chẳng những anh tuấn, còn là người có cơ hội cao nhất trở thành quốc quân, nàng vốn đã bất mãn hoàng đế trên giường lực bất tòng tâm, nay có người trẻ tuổi xuất hiện, nàng liền ỡm ờ khiêu khích, khiến hai người ưa thích mới lạ kéo nhau ra đây làm không biết mệt.
Nhưng lúc này, nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi, vừa trách mình dại dột, lại vừa hận không thể lôi kẻ nấp trong rừng trúc kia ra phân thây vạn đoạn.
Trong khi đó, Thiệu Hoa Dương áo quần hoàn chỉnh, chỉ cần xếp lại vạt áo một chút liền mũ áo chỉnh tề không khác mọi khi. Hắn nhanh chóng bước ra khỏi hòn giả sơn, quét mắt vài lần, bèn dừng ở rừng trúc, bước lại càng nhanh.
Thiệu An Lân vẫn duy trì bộ dáng thanh sạch ưu nhã, ánh mắt đạm nhạt quét về phía trước khiến Phó Thần nhìn đến ngây người, sau đó liếc sang một chút, lại thấy trên vai y là một cục lông xù trắng toát.
Lúc nấp vào rừng trúc, Phó Thần không có nhiều thời gian để quan sát Thiệu An Lân, tránh mắc phải tội "đại bất kính", nên đương nhiên cũng không phát hiện ra tiểu gia hỏa này đã ở đó từ đầu, cũng chính là kẻ vừa gây ra tiếng động, con mèo cưng của Đức phi nương nương: Bánh trôi.
Phó Thần ý nói đã hiểu, nhưng ánh mắt nghi vấn kia dường như lại nói tiếp: Giờ phải làm thế nào? Thiệu An Lân ngẩn ra, không đáp lại, bởi không nghĩ tới Phó Thần lại lập tức hiểu được ý mình, trong mắt lóe lên chút thưởng thức. Hai người rõ ràng xa lạ, nhưng loại ăn ý này lại khiến người ta vui sướng.
Y đương nhiên không biết Phó Thần trên lĩnh vực tâm lý học đã có thành tựu nhất định, đoán biết tâm nhãn dĩ nhiên chỉ là chuyện trong tầm tay.
Thiệu An Lân ôm Bánh trôi trên tay, những ngón thon dài trắng nõn tựa tuyết sương vuốt ve bộ lông mềm mượt của ná rồi thả xuống đất.
Ánh mắt nhị hoàng tử Thiệu Hoa Dương nhìn chòng chọc về phía rừng trúc, theo sát từng tấc vuông.
Giữa khóm trúc xanh mượt vang lên thanh âm lao xao, mọi tiếng động đều trở nên rõ ràng. Bỗng nhiên, một cục lông trắng từ đó bò ra, kêu meo một tiếng.
Kỳ quý tần thở ra một hơi, lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ chói lọi thường ngày. Nàng ôn nhã bước ra, đôi tay ngọc vẽ một độ cong mềm mại như muốn ôm cục lông vào lòng, chẳng ngờ cái đầu tròn vo của tiểu gia hỏa né rất nhanh, tránh xa Kỳ quý tần. Người đời nói vạn vật có linh tính, người nào trọc khí quá nặng sẽ khiến chúng tự động bỏ chạy.
Kỳ quý tần cười gượng một chút, lại thả lỏng như không có gì xảy ra, nói với Thiệu Hoa Dương: "Ta thấy chàng đúng là thảo mộc giai binh, chỉ là một con súc sinh thôi mà. Tiểu súc sinh này thật bướng bỉnh, lúc nào cũng khiến Đức phi tỷ tỷ tìm kiếm khắp nơi."
Thiệu Hoa Dương không nói gì, thần sắc lãnh lệ, khí chất băng giá như một lưỡi kiếm sắc, một cái cong môi cười lạnh có thể khiến người phát run như đóng băng ba thước: "Đi ra, ta biết có người ở đó, hoặc chờ ta vào trong tìm?"
Dùng con mèo làm tấm chắn tất nhiên là ý hay, kẻ đầu óc hồ đồ nhất định sẽ bỏ qua chuyện này. Chỉ tiếc, Minh Thân uyển cách quá xa Phúc Hi cung của Đức phi, còn mèo có ba đầu sáu tay cũng không tự mình chạy xa được như vậy.
Phó Thần vẻ mặt ngưng trệ. Dù mang dáng vẻ ngoan cố bảo thủ, nhìn như rất dễ xúc động, nhưng nhị hoàng tử hoàn toàn không dễ qua mặt. Hiện giờ buộc hắn phải đưa ra lựa chọn, hoặc đợi Thiệu Hoa Dương đi vào bắt gặp, hoặc một trong hai người bước ra tự thú. Đối với tam hoàng tử, chuyện này đương nhiên trăm cái hại mà không lợi lộc gì, liên lụy đến nhiều người. Quan trọng nhất là về sau có thể phải đối mặt với sự áp bách của cả hai vị hoàng tử dưới trướng Thiệu Hoa Dương. Phó Thần kiên định muốn bước ra nhưng vừa cử động đã bị giữ lại, thân ảnh màu xanh lướt qua hắn đi tới. Hắn ngạc nhiên nhìn bóng dáng Thiệu Anh Lân, không biết nam nhân này có cân nhắc nặng nhẹ không mà cứ thế lộ diện.
Phó Thần bỗng nhiên nhớ ra, vị tam hoàng tử này uy vọng lừng lẫy trong dân gian, thường xuyên chẩn tai tế bần, vì dân trừ hại, vui cùng dân chúng... Giờ đây Phó Thầm thật sự ai oán mình chỉ là một tiểu thái giám vô quyền vô thế. Thiệu An ân có thể làm chuyện hại mình lợi người, chẳng trách dân chúng nơi nơi ca ngợi. Không cần biết sau lưng y có mục đích gì khác hay không, nhưng cách đối nhân xử thế này khiến ai cũng bị thuyết phục.
Khi Thiệu An Lân chậm rãi bước ra khỏi rừng trúc, chính Thiệu Hoa Dương cũng có chút ngạc nhiên, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng mới làm như không có gì mà cười: "Thật khéo quá, lão tam, đệ đưa mèo đi dạo sao?"
Quả nhân cục Bánh trôi kia nhanh chứ chớp chạy đến, cọ cọ chân Thiệu An Lân.
Thiệu An Lân cũng rất tự nhiên đáp: "Nhàn đến vô vị, vừa lúc mua đến hồ Dịch Đình ngắm hoa sen. Nhị ca, Kỳ quý tần, hai người cũng đi tản bộ ngắm cảnh sao?"
Lời này có hai tầng ý tứ: Thứ nhất nói cho Thiệu Hoa Dương, y trùng hợp qua đây, không hề cố ý. Thứ hai, chuyện cẩu thả giữa Thiệu Hoa Dương và Kỳ quý tần, y sẽ xem như không thấy, cũng nhắc Thiệu Hoa Dương an lòng.
Hai người hàn huyên vài câu xong, Thiệu Hoa Dương mới nói ra trọng điểm.
"Lão tam, lần trước ta đưa danh thiếp đến phủ của đệ, vừa lúc đệ ra ngoài. Mấy ngày nữa là tết Đoan Ngọ, không biết có thể thu xếp công việc ghé chỗ nhị ca?" Thiệu Hoa Dương dường như trải qua thiên hồi bách chuyển, nhếch khóe miệng, đem lệ khí kia biến mất không dấu vết, trong âm thanh bình thản lại có sự sắc bén.
Cuộc chiến tranh ngôi vị hoàng đế ngày càng kịch liệt, Tấn Thành đế kế vị từ khi còn trẻ, đã đến tuổi trung niên những vẫn chậm chạp chưa muốn lập thái tử. Đại hoàng tử giờ cũng đã gần bốn mươi, càng ngày càng nhiều hoàng tử trưởng thành, mấy năm nay cũng dần trở nên nóng nảy. Thiệu An Lân ở vị trí trung lập, là ứng cử viên hàng đầu để kế vị quốc sư, không về phe bất cứ hoàng tử nào. Chính vì lẽ đó, bên nào cũng ra sức lôi kéo y, nhưng y không tiếp hoàng tử nào đến phủ đưa bái thiếp.
Nếu Thiệu An Lân nhận lời mời của ai cũng sẽ hình thành tin đồn hắn về phe người đó, không thể tiếp tục làm người không màng thế sự.
"Mấy ngày trước đệ đi Ngũ Phúc sơn cầu phúc, vừa trở về, cũng muốn đến phủ nhị ca xin uống chén trà, còn mong nhị ca không ghét bỏ."
Lời này của Thiêu An Lân rõ ràng khiến Thiệu Hoa Dương rất khuây khỏa: "Vậy đến lúc đó, nhị ca sẽ chờ đệ."
Hai người huynh hữu đệ cung, vui vẻ hòa thuận nói lời từ biệt. Thiệu Hoa Dương xoay người rời đi, sát khí tràn ngập trong đáy mắt.
Kỳ quý tần hành lễ với Thiệu An Lân xong cũng vội vàng rời đi. Đợi khi yên ắng trở lại, một lát sau, Thiệu An Lân mới quay về phía rừng trúc nói: "Xuất hiện đi."
Phó Thần bước ra, đến trước mặt tam hoàng tử.
Đang đứng yên, đột nhiên đối phương duỗi ngón tay về phía Phó Thần, càng lúc càng gần, Phó Thần dường như có thể nghe thấy tiếng mình hít thở.
Ngón tay gạt lá trúc trên tóc Phó Thần, thả lên không trung, dù chưa tiếp xúc nhưng lại khiến người ta trống ngực phập phồng.
Phó Thần quỳ xuống hành đại lễ: "Tạ ơn tam điện hạ."
Đây là lời cảm tạ thực lòng, cứu hắn một mạng cũng là thật, thay hắn lãnh chịu khả năng bị Thiệu Hoa Dương công kích trả thù cũng là thật, nếu vừa rồi hắn đi ra thì chỉ có một kết cục là chết.
"Ta ơn ta cái gì?" Thiệu An Lân mỉm cười, đăm chiêu nhìn thái độ cung kính của Phó Thần.
"Ơn cứu mạng, nô tài đầu rơi máu chảy cũng không cách nào báo đáp." Phó Thần dập đầu sát đất, trả lời.
"Đầu rơi máu chảy? Ha ha, kết cục này, ta đã tính đến từ đầu." Thiệu An Lân ý vị thâm tường mà nói, chợt nghĩ đến điều gì, y nhắc đến một chút: "Vài ngày trước, ngươi đến sơn móng tay cho mẫu hậu?"
"Đúng vậy, nô tài may mắn được sơn móng cho nương nương một lần."
"Ta thấy ngươi vừa ra khỏi Phúc Hi cung đã nôn mửa, lòng có gì bất mãn?"
" ! " Phó Thần cúi đầu càng thấp, lời này của Thiệu An Lân khiến tim hắn suýt thì ngưng, "Nô tài bụng dạ không khỏe."
Hắn không nghĩ tới chuyện lần ấy lại bị nhìn thấy.
Càng không nghĩ tới, vị tam hoàng tử siêu tục thoát phàm này, thế mà lại trực tiếp hỏi thẳng.
"Đứng lên rồi nói", Thiệu An Lân tựa hồ như tiếp nhận lời giải thích này.
Phó Thần đứng lên, lại bị một bàn tay đối phương tóm lấy cằm, bắt ngẩng đầu lên, hai mắt đối diện.
Tư thái khuất nhục cùng chiều cao chênh lệch khiến Phó Thần cảm thấy có chút áp bách, nhưng mặt hắn từ đầu đến cuối vẫn ra vẻ cung kính thuận theo, dù ai nhìn thấy cũng phải gật gù khen một câu, hay cho một tên nô tài ngoan ngoãn.
Thiệu An Lần nhìn hắn chăm chú, chậm rãi nói: "Ngươi có biết, mỗi khi ngươi xưng nô tài, thì trong mắt ngươi chưa có một khắc nào tự xem mình là nô tài?"
Hắn bị ánh mắt sắc bén u ám của tam hoàng tử nhìn đến phát run, toàn thân lạnh toát, tứ chi đóng băng, lần đầu tiên không thể đối đáp trôi chảy.
Hắn có thể khúm núm, có thể luôn mồm nô tài, có thể quỳ, có thể xin tha, chỉ có không tự hạ thấp chính mình là điểm tôn nghiêm duy nhất còn sót lại.
Nhưng điều này trước nay chưa ai phát hiện ra, hắn cũng không biết từ đâu mà vị tam hoàng tử này nhận định như thế. Suy nghĩ cẩn thận, họ cũng mới chỉ gặp qua ba lần, mà lần đầu tiên Thiệu An Lân còn hoàn toàn không chú ý đến hắn.
"Nô tài, không, hiểu." Phó Thần cố gắng trấn định. Lời của Thiệu An Lân, nếu ở thời hiện đại thì chẳng qua cũng chỉ là đôi câu chuyện phiếm, nhưng ở nơi hoàng quyền tối thượng này thì là tội mất đầu. Cũng không màng đến bàn tay đang siết cằm mình, hắn cường ngạnh quỳ xuống dập đầu: "Nô tài đáng chết vạn lần!"
Dưới ánh mắt người này, tựa như cái gì cũng không thể che giấu, có cảm giác này thật giống như thân mình lõa thể vậy.
Nam nhân bất động thanh sắc cùng với cặp mắt thấy rõ hết thảy kia khiến Phó Thần càng trở nên khiêm tốn kính cẩn.
Thiệu An Lân không bảo hắn đứng lên, nhìn Phó Thần thỉnh tội rồi nói: "Nhớ kỹ, ngươi nợ ta một cái mạng, giờ theo ta đi một chuyến."
"Nô tài tuân lệnh." Trán Phó Thần hơi sưng đỏ, lần này dập đầu không chảy máu nhưng y cũng chẳng thả lỏng hơn chút nào.
Dọc đường đi, Thiệu Anh Lân vẫn không nói gì. Phó Thần theo sau vài bước, cũng im lặng không lên tiếng. Chủ tử không phân phó, nô tài không được phép quấy rầy, càng không thể hỏi mình sắp đi đâu.
Con mèo Bánh trôi bị hắn ôm trong ngực kêu khẽ, giương mắt đòi vuốt lông. Lông Bánh trôi rất mềm, vừa nhìn đã biết là được bảo dưỡng tỉ mỉ. Nó nhẹ nhàng cọ con ngực Phó Thần, khiến cảm xúc có đôi chút lắng dịu.
Hai người đi tới Lộc Cô viện. Những người ở đây đều có khả năng đặc thù, không thuộc công bộ, mà chỉ chuyên môn phục vụ cá nhân hoàng đế. Trong đó bao gồm thiết kế kiến trúc, chăm cây làm vườn, còn có những hạng mục khác như xây suối nước nóng lộ thiên... Lộc Cô viện cách hồ Dịch Đình không xa, cho nên nơi Thiệu An Lân vốn muốn tới là nơi này? Mà nhìn thấy nhị hoàng tử cùng Kỳ quý tần đúng thật chỉ là trùng hợp?
Khi đi đến cửa, hai thái giám nâng cáng đi ra, trên cáng là một người đã được bọc trong vải trắng.
Phó Thần đi lên hỏi một chút mới hay, đó là một lão thái giám sống thọ chết tại nhà. Sau khi báo lại danh tự cho Thiệu An Lân, y hơi nhíu mày: "Lại đúng ngay thời khắc này cơ chứ."
Phó Thần nghe không hiểu lời này có ý gì, nhưng cũng có thể đoán Thiệu An Lân vốn tới tìm người này, chỉ tiếc người đã đi.
Đi tiếp một hồi, Thiệu An Lân quay đầu, ánh mắt chậm rãi dừng trên người Phó Thần. Thiệu Anh Lân nhìn như bước ra khỏi tranh sơn thủy, bất cứ động tác nào cũng thoải mái tao nhã, không mang khí tức phàm trần, lại cộng thêm dung mạo như ngọc, càng tăng thêm vẻ phiêu nhiên thoát tục.
Nhưng trải qua chuyện ngày hôm nay, Phó Thần chỉ thấy sởn tóc gáy. Không ngờ Thiệu An Lân bỗng nhiên cười nhẹ, khuynh thành chi sắc.
Nhưng lúc này, nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi, vừa trách mình dại dột, lại vừa hận không thể lôi kẻ nấp trong rừng trúc kia ra phân thây vạn đoạn.
Trong khi đó, Thiệu Hoa Dương áo quần hoàn chỉnh, chỉ cần xếp lại vạt áo một chút liền mũ áo chỉnh tề không khác mọi khi. Hắn nhanh chóng bước ra khỏi hòn giả sơn, quét mắt vài lần, bèn dừng ở rừng trúc, bước lại càng nhanh.
Thiệu An Lân vẫn duy trì bộ dáng thanh sạch ưu nhã, ánh mắt đạm nhạt quét về phía trước khiến Phó Thần nhìn đến ngây người, sau đó liếc sang một chút, lại thấy trên vai y là một cục lông xù trắng toát.
Lúc nấp vào rừng trúc, Phó Thần không có nhiều thời gian để quan sát Thiệu An Lân, tránh mắc phải tội "đại bất kính", nên đương nhiên cũng không phát hiện ra tiểu gia hỏa này đã ở đó từ đầu, cũng chính là kẻ vừa gây ra tiếng động, con mèo cưng của Đức phi nương nương: Bánh trôi.
Phó Thần ý nói đã hiểu, nhưng ánh mắt nghi vấn kia dường như lại nói tiếp: Giờ phải làm thế nào? Thiệu An Lân ngẩn ra, không đáp lại, bởi không nghĩ tới Phó Thần lại lập tức hiểu được ý mình, trong mắt lóe lên chút thưởng thức. Hai người rõ ràng xa lạ, nhưng loại ăn ý này lại khiến người ta vui sướng.
Y đương nhiên không biết Phó Thần trên lĩnh vực tâm lý học đã có thành tựu nhất định, đoán biết tâm nhãn dĩ nhiên chỉ là chuyện trong tầm tay.
Thiệu An Lân ôm Bánh trôi trên tay, những ngón thon dài trắng nõn tựa tuyết sương vuốt ve bộ lông mềm mượt của ná rồi thả xuống đất.
Ánh mắt nhị hoàng tử Thiệu Hoa Dương nhìn chòng chọc về phía rừng trúc, theo sát từng tấc vuông.
Giữa khóm trúc xanh mượt vang lên thanh âm lao xao, mọi tiếng động đều trở nên rõ ràng. Bỗng nhiên, một cục lông trắng từ đó bò ra, kêu meo một tiếng.
Kỳ quý tần thở ra một hơi, lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ chói lọi thường ngày. Nàng ôn nhã bước ra, đôi tay ngọc vẽ một độ cong mềm mại như muốn ôm cục lông vào lòng, chẳng ngờ cái đầu tròn vo của tiểu gia hỏa né rất nhanh, tránh xa Kỳ quý tần. Người đời nói vạn vật có linh tính, người nào trọc khí quá nặng sẽ khiến chúng tự động bỏ chạy.
Kỳ quý tần cười gượng một chút, lại thả lỏng như không có gì xảy ra, nói với Thiệu Hoa Dương: "Ta thấy chàng đúng là thảo mộc giai binh, chỉ là một con súc sinh thôi mà. Tiểu súc sinh này thật bướng bỉnh, lúc nào cũng khiến Đức phi tỷ tỷ tìm kiếm khắp nơi."
Thiệu Hoa Dương không nói gì, thần sắc lãnh lệ, khí chất băng giá như một lưỡi kiếm sắc, một cái cong môi cười lạnh có thể khiến người phát run như đóng băng ba thước: "Đi ra, ta biết có người ở đó, hoặc chờ ta vào trong tìm?"
Dùng con mèo làm tấm chắn tất nhiên là ý hay, kẻ đầu óc hồ đồ nhất định sẽ bỏ qua chuyện này. Chỉ tiếc, Minh Thân uyển cách quá xa Phúc Hi cung của Đức phi, còn mèo có ba đầu sáu tay cũng không tự mình chạy xa được như vậy.
Phó Thần vẻ mặt ngưng trệ. Dù mang dáng vẻ ngoan cố bảo thủ, nhìn như rất dễ xúc động, nhưng nhị hoàng tử hoàn toàn không dễ qua mặt. Hiện giờ buộc hắn phải đưa ra lựa chọn, hoặc đợi Thiệu Hoa Dương đi vào bắt gặp, hoặc một trong hai người bước ra tự thú. Đối với tam hoàng tử, chuyện này đương nhiên trăm cái hại mà không lợi lộc gì, liên lụy đến nhiều người. Quan trọng nhất là về sau có thể phải đối mặt với sự áp bách của cả hai vị hoàng tử dưới trướng Thiệu Hoa Dương. Phó Thần kiên định muốn bước ra nhưng vừa cử động đã bị giữ lại, thân ảnh màu xanh lướt qua hắn đi tới. Hắn ngạc nhiên nhìn bóng dáng Thiệu Anh Lân, không biết nam nhân này có cân nhắc nặng nhẹ không mà cứ thế lộ diện.
Phó Thần bỗng nhiên nhớ ra, vị tam hoàng tử này uy vọng lừng lẫy trong dân gian, thường xuyên chẩn tai tế bần, vì dân trừ hại, vui cùng dân chúng... Giờ đây Phó Thầm thật sự ai oán mình chỉ là một tiểu thái giám vô quyền vô thế. Thiệu An ân có thể làm chuyện hại mình lợi người, chẳng trách dân chúng nơi nơi ca ngợi. Không cần biết sau lưng y có mục đích gì khác hay không, nhưng cách đối nhân xử thế này khiến ai cũng bị thuyết phục.
Khi Thiệu An Lân chậm rãi bước ra khỏi rừng trúc, chính Thiệu Hoa Dương cũng có chút ngạc nhiên, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng mới làm như không có gì mà cười: "Thật khéo quá, lão tam, đệ đưa mèo đi dạo sao?"
Quả nhân cục Bánh trôi kia nhanh chứ chớp chạy đến, cọ cọ chân Thiệu An Lân.
Thiệu An Lân cũng rất tự nhiên đáp: "Nhàn đến vô vị, vừa lúc mua đến hồ Dịch Đình ngắm hoa sen. Nhị ca, Kỳ quý tần, hai người cũng đi tản bộ ngắm cảnh sao?"
Lời này có hai tầng ý tứ: Thứ nhất nói cho Thiệu Hoa Dương, y trùng hợp qua đây, không hề cố ý. Thứ hai, chuyện cẩu thả giữa Thiệu Hoa Dương và Kỳ quý tần, y sẽ xem như không thấy, cũng nhắc Thiệu Hoa Dương an lòng.
Hai người hàn huyên vài câu xong, Thiệu Hoa Dương mới nói ra trọng điểm.
"Lão tam, lần trước ta đưa danh thiếp đến phủ của đệ, vừa lúc đệ ra ngoài. Mấy ngày nữa là tết Đoan Ngọ, không biết có thể thu xếp công việc ghé chỗ nhị ca?" Thiệu Hoa Dương dường như trải qua thiên hồi bách chuyển, nhếch khóe miệng, đem lệ khí kia biến mất không dấu vết, trong âm thanh bình thản lại có sự sắc bén.
Cuộc chiến tranh ngôi vị hoàng đế ngày càng kịch liệt, Tấn Thành đế kế vị từ khi còn trẻ, đã đến tuổi trung niên những vẫn chậm chạp chưa muốn lập thái tử. Đại hoàng tử giờ cũng đã gần bốn mươi, càng ngày càng nhiều hoàng tử trưởng thành, mấy năm nay cũng dần trở nên nóng nảy. Thiệu An Lân ở vị trí trung lập, là ứng cử viên hàng đầu để kế vị quốc sư, không về phe bất cứ hoàng tử nào. Chính vì lẽ đó, bên nào cũng ra sức lôi kéo y, nhưng y không tiếp hoàng tử nào đến phủ đưa bái thiếp.
Nếu Thiệu An Lân nhận lời mời của ai cũng sẽ hình thành tin đồn hắn về phe người đó, không thể tiếp tục làm người không màng thế sự.
"Mấy ngày trước đệ đi Ngũ Phúc sơn cầu phúc, vừa trở về, cũng muốn đến phủ nhị ca xin uống chén trà, còn mong nhị ca không ghét bỏ."
Lời này của Thiêu An Lân rõ ràng khiến Thiệu Hoa Dương rất khuây khỏa: "Vậy đến lúc đó, nhị ca sẽ chờ đệ."
Hai người huynh hữu đệ cung, vui vẻ hòa thuận nói lời từ biệt. Thiệu Hoa Dương xoay người rời đi, sát khí tràn ngập trong đáy mắt.
Kỳ quý tần hành lễ với Thiệu An Lân xong cũng vội vàng rời đi. Đợi khi yên ắng trở lại, một lát sau, Thiệu An Lân mới quay về phía rừng trúc nói: "Xuất hiện đi."
Phó Thần bước ra, đến trước mặt tam hoàng tử.
Đang đứng yên, đột nhiên đối phương duỗi ngón tay về phía Phó Thần, càng lúc càng gần, Phó Thần dường như có thể nghe thấy tiếng mình hít thở.
Ngón tay gạt lá trúc trên tóc Phó Thần, thả lên không trung, dù chưa tiếp xúc nhưng lại khiến người ta trống ngực phập phồng.
Phó Thần quỳ xuống hành đại lễ: "Tạ ơn tam điện hạ."
Đây là lời cảm tạ thực lòng, cứu hắn một mạng cũng là thật, thay hắn lãnh chịu khả năng bị Thiệu Hoa Dương công kích trả thù cũng là thật, nếu vừa rồi hắn đi ra thì chỉ có một kết cục là chết.
"Ta ơn ta cái gì?" Thiệu An Lân mỉm cười, đăm chiêu nhìn thái độ cung kính của Phó Thần.
"Ơn cứu mạng, nô tài đầu rơi máu chảy cũng không cách nào báo đáp." Phó Thần dập đầu sát đất, trả lời.
"Đầu rơi máu chảy? Ha ha, kết cục này, ta đã tính đến từ đầu." Thiệu An Lân ý vị thâm tường mà nói, chợt nghĩ đến điều gì, y nhắc đến một chút: "Vài ngày trước, ngươi đến sơn móng tay cho mẫu hậu?"
"Đúng vậy, nô tài may mắn được sơn móng cho nương nương một lần."
"Ta thấy ngươi vừa ra khỏi Phúc Hi cung đã nôn mửa, lòng có gì bất mãn?"
" ! " Phó Thần cúi đầu càng thấp, lời này của Thiệu An Lân khiến tim hắn suýt thì ngưng, "Nô tài bụng dạ không khỏe."
Hắn không nghĩ tới chuyện lần ấy lại bị nhìn thấy.
Càng không nghĩ tới, vị tam hoàng tử siêu tục thoát phàm này, thế mà lại trực tiếp hỏi thẳng.
"Đứng lên rồi nói", Thiệu An Lân tựa hồ như tiếp nhận lời giải thích này.
Phó Thần đứng lên, lại bị một bàn tay đối phương tóm lấy cằm, bắt ngẩng đầu lên, hai mắt đối diện.
Tư thái khuất nhục cùng chiều cao chênh lệch khiến Phó Thần cảm thấy có chút áp bách, nhưng mặt hắn từ đầu đến cuối vẫn ra vẻ cung kính thuận theo, dù ai nhìn thấy cũng phải gật gù khen một câu, hay cho một tên nô tài ngoan ngoãn.
Thiệu An Lần nhìn hắn chăm chú, chậm rãi nói: "Ngươi có biết, mỗi khi ngươi xưng nô tài, thì trong mắt ngươi chưa có một khắc nào tự xem mình là nô tài?"
Hắn bị ánh mắt sắc bén u ám của tam hoàng tử nhìn đến phát run, toàn thân lạnh toát, tứ chi đóng băng, lần đầu tiên không thể đối đáp trôi chảy.
Hắn có thể khúm núm, có thể luôn mồm nô tài, có thể quỳ, có thể xin tha, chỉ có không tự hạ thấp chính mình là điểm tôn nghiêm duy nhất còn sót lại.
Nhưng điều này trước nay chưa ai phát hiện ra, hắn cũng không biết từ đâu mà vị tam hoàng tử này nhận định như thế. Suy nghĩ cẩn thận, họ cũng mới chỉ gặp qua ba lần, mà lần đầu tiên Thiệu An Lân còn hoàn toàn không chú ý đến hắn.
"Nô tài, không, hiểu." Phó Thần cố gắng trấn định. Lời của Thiệu An Lân, nếu ở thời hiện đại thì chẳng qua cũng chỉ là đôi câu chuyện phiếm, nhưng ở nơi hoàng quyền tối thượng này thì là tội mất đầu. Cũng không màng đến bàn tay đang siết cằm mình, hắn cường ngạnh quỳ xuống dập đầu: "Nô tài đáng chết vạn lần!"
Dưới ánh mắt người này, tựa như cái gì cũng không thể che giấu, có cảm giác này thật giống như thân mình lõa thể vậy.
Nam nhân bất động thanh sắc cùng với cặp mắt thấy rõ hết thảy kia khiến Phó Thần càng trở nên khiêm tốn kính cẩn.
Thiệu An Lân không bảo hắn đứng lên, nhìn Phó Thần thỉnh tội rồi nói: "Nhớ kỹ, ngươi nợ ta một cái mạng, giờ theo ta đi một chuyến."
"Nô tài tuân lệnh." Trán Phó Thần hơi sưng đỏ, lần này dập đầu không chảy máu nhưng y cũng chẳng thả lỏng hơn chút nào.
Dọc đường đi, Thiệu Anh Lân vẫn không nói gì. Phó Thần theo sau vài bước, cũng im lặng không lên tiếng. Chủ tử không phân phó, nô tài không được phép quấy rầy, càng không thể hỏi mình sắp đi đâu.
Con mèo Bánh trôi bị hắn ôm trong ngực kêu khẽ, giương mắt đòi vuốt lông. Lông Bánh trôi rất mềm, vừa nhìn đã biết là được bảo dưỡng tỉ mỉ. Nó nhẹ nhàng cọ con ngực Phó Thần, khiến cảm xúc có đôi chút lắng dịu.
Hai người đi tới Lộc Cô viện. Những người ở đây đều có khả năng đặc thù, không thuộc công bộ, mà chỉ chuyên môn phục vụ cá nhân hoàng đế. Trong đó bao gồm thiết kế kiến trúc, chăm cây làm vườn, còn có những hạng mục khác như xây suối nước nóng lộ thiên... Lộc Cô viện cách hồ Dịch Đình không xa, cho nên nơi Thiệu An Lân vốn muốn tới là nơi này? Mà nhìn thấy nhị hoàng tử cùng Kỳ quý tần đúng thật chỉ là trùng hợp?
Khi đi đến cửa, hai thái giám nâng cáng đi ra, trên cáng là một người đã được bọc trong vải trắng.
Phó Thần đi lên hỏi một chút mới hay, đó là một lão thái giám sống thọ chết tại nhà. Sau khi báo lại danh tự cho Thiệu An Lân, y hơi nhíu mày: "Lại đúng ngay thời khắc này cơ chứ."
Phó Thần nghe không hiểu lời này có ý gì, nhưng cũng có thể đoán Thiệu An Lân vốn tới tìm người này, chỉ tiếc người đã đi.
Đi tiếp một hồi, Thiệu An Lân quay đầu, ánh mắt chậm rãi dừng trên người Phó Thần. Thiệu Anh Lân nhìn như bước ra khỏi tranh sơn thủy, bất cứ động tác nào cũng thoải mái tao nhã, không mang khí tức phàm trần, lại cộng thêm dung mạo như ngọc, càng tăng thêm vẻ phiêu nhiên thoát tục.
Nhưng trải qua chuyện ngày hôm nay, Phó Thần chỉ thấy sởn tóc gáy. Không ngờ Thiệu An Lân bỗng nhiên cười nhẹ, khuynh thành chi sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất