Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng
Chương 75
"Mẹ...mẹ cũng không biết." Triệu Thị theo bản năng đẩy bọn nhỏ ra sau lưng, dùng thân hình gầy guộc mà che chắn.
Cha lũ nhỏ còn đang ra ngoài kiếm ăn, còn lâu mới trở về. Triệu thị kinh hãi. Bà không biết vì sao bỗng nhiên có nhiều người tới như vậy.
Nơi này đã nghèo tới mức ngay cả cường đạo Khương Vu cũng chẳng buồn cướp phá, huống chi là một đám người cưỡi ngựa ăn mặc sang trọng, chỉ nhìn qua thôi đã biết là không thể đắc tội rồi. Đã thế bọn họ còn mang vẻ hung thần ác sát, khiến người ta chỉ nhìn đã sợ mất mật.
Người quyền cao nhất bọn họ từng gặp từ trước đến giờ chỉ có trưởng thôn, ngay cả huyện lệnh trong mắt họ đã là nhân vật giống như thần tiên trên trời, không thể nào nhìn thấy.
Đám người kia xuống ngựa trước sân, vó ngựa hất lên vô số bụi cát, che cả tầm nhìn.
Người cầm đầu trông thấy bọn họ, bước chân đi tới tạo nên tiếng động vang dội, âm thanh kia cũng khiến bà muốn rụng tim.
"Các người...." Có lẽ vì vội vã đi suốt chặng đường dài, giọng người cầm đầu kia có chút khàn khàn, càng lộ rõ vẻ thô bạo.
"Chúng ta không biết gì hết!" Triệu thị lập tức nói, sợ bọn họ đến gây phiền toái. Bà ôm lấy Phó Dung, bé con cũng co rúm, rúc đầu vào lòng bà.
Người dẫn đầu kia nghĩ bọn họ cất công phong trần mệt mỏi chạy đến Cao Châu, màn trời chiếu đất, muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ Thiệu Hoa Trì giao cho, có thể xem là cực kỳ tận tâm với chức trách, chẳng hề dễ dàng gì. Thế mà đến nơi lại thấy mấy người này bị dọa sợ vỡ mật, bọn họ đáng sợ đến thế sao? Lần trước Phó Thần từng nhờ cậy, mang một vài người nghiện nha phiến ở Tây Bắc đến Loan kinh, Thiệu Hoa Trì hỏi có muốn ghé qua hỏi thăm người nhà hắn hay không. Những việc này Thiệu Hoa Trì đều ghi tạc trong lòng, dặn dò kỹ lưỡng.
Người cầm đầu tên là Chúc Lương Bằng, quản lý thư tín và bôn tẩu các nơi, trợ giúp Thiệu Hoa Trì làm những việc y không tiện tự mình lộ mặt. Da mặt hắn đen đúa, lại rèn luyện nhiều, bộ dạng cũng xem là khôi ngô.
Hắn tháo khăn che mặt xuống, cố gắng mỉm cười để cho mình trông ôn hòa hơn một ít. Phó gia thôn cực kỳ hoang vắng, bọn họ đi suốt cả chặng đường dài mà không có bóng người, thật vất vả mới tìm được, đương nhiên muốn chào hỏi tử tế mấy câu, "Các ngươi có người nhà tên là Phó Thần đúng không? Chữ thần trong tinh thần."
Hắn còn sợ mấy nông dân này không hiểu nên cố gắng giải thích.
Hắn đã hoàn thành công sự Thiệu Hoa Trì giao cho, bắt mấy kẻ từng hút nha phiến, rồi nhân tiện làm thêm việc được nhờ, đó là tìm người nhà Phó Thần trong Phó gia thôn. Nhưng nhìn tình cảnh này, chỉ e người nhà hắn đã đi tha hương, cả một thôn chỉ còn lại một hộ gia đình.
Tiểu Thần !
Nghe tên Phó Thần, Triệu thị run lên, "Vị quan gia này...Phó Thần là nhi tử của ta....đã vào cung rồi."
Không biết bọn họ tìm Phó Thần làm gì, bà cũng không muốn nói quá nhiều, nhưng chuyện có liên quan đến tính mạng nhi tử, dù có do dự cũng phải nói.
"Bà chính là mẫu thân của Phó Thần?" Chúc Lương Bằng hỏi đi hỏi lại, không nghĩ mình may mắn thế. Người trong thôn đã đi hết rồi, chỉ còn một nhà ở lại. Nhìn bọn họ gầy đến độ da bọc xương, hai gò má cũng hõm sâu vào. Nghe nói Phó Thần có hai tỷ tỷ, một ca ca, nhưng cả hai đều không được ăn uống tử tế nên không lớn nổi, cứ như gập một cái là gãy, so với Phó Thần còn có vẻ nhỏ hơn. Chúc Lương Bằng không dám tưởng tượng, nếu hắn tới chậm mấy ngày, cả nhà này có phải sẽ đói chết hay không.
"Vâng, đúng là ta...." Triệu thị trả lời, giọng còn khẽ run.
"Vậy là tốt rồi, Phó gia nhờ chúng ta đến đây, mang cho các người vài thứ." Vừa nói, Chúc Lương Bằng vừa sai thị vệ dỡ đồ trên lưng ngựa xuống.
"Phó gia?" Phó Tinh ngẩn người, tam muội Phó Liễu cũng quay sang ngơ ngác nhìn nhau. Mấy người kia đang nói đến đệ đệ của họ sao?
"Ngài có phải nhị gia không? Sao lại bị thương thế này? Mau mau, tới đây xem cho Phó nhị gia." Chúc Lương Bằng thấy đùi Phó Tinh còn đang chảy máu, liền gọi đại phu trong đoàn của bọn họ tới khám.
Hắn còn nhớ rõ lúc trước khi xuất phát, điện hạ đã căn dặn bọn họ nhất định phải đối xử tốt với người nhà Phó Thần, dùng mọi lời tốt đẹp, thái độ cung kính, không thể vì đối phương là thường dân mà đối đãi sơ sài.
Phó Tinh cả đời chưa từng được ai gọi là gia, không tưởng tượng nổi đã xảy ra chuyện gì. Cho đến khi được vị đại phu trông có vẻ tinh thông y thuận kia đỡ đến bên một tảng đá lớn, dùng nước sạch tẩy rửa vết thương, cảm giác đau mới khiến hắn bừng tỉnh.
Những người này đều do Phó Thần phái tới?
Suốt nhiều năm qua, Phó Tinh vẫn luôn áy náy trong lòng. Khi biết đệ đệ thay mình bán vào cung thì Phó Thần đã trên đường đến Loan kinh rồi. Đệ đệ thay hắn vào cung chịu khổ, hắn cảm thấy mình mới là kẻ có lỗi với Phó Thần. Bây giờ nghe tình trạng Phó Thần có vẻ không tồi, hắn vui mừng hơn ai hết.
"Mẹ, là Tiểu Thần, Tiểu Thần đó !" Phó Tinh bấy giờ mới kịp phản ứng, kinh hãi kêu lên, khiến người nhà vẫn còn đang hoang mang cũng sự tỉnh.
Lúc này, từng bao lớn chứa đầy gạo, ngũ cốc, một thùng nước to, một nồi cháo nóng cũng được đưa tới. Chúc Lương Bằng theo lời phân phó của thất điện hạ nhà mình, mua thật nhiều lương thực ở Cao Châu. Nếu không phải vận chuyển đường dài khó khăn thì chỗ lương thực mang đến còn nhiều hơn gấp bội.
Phó gia chưa từng thấy nhiều đồ ăn như thế, chẳng biết phải phản ứng thế nào.
Thấy bộ dạng bọn họ nghẹn họng trân trối nhìn chằm chằm chỗ lương thực. Chúc Lương Bằng có chút buồn cười, cũng cảm thấy may mắt. Chỉ cần có chút lương tri, nhìn thầy một gia đình đói khổ như thể một trận gió lớn cũng cuốn bay đi, sẽ đều xúc động. Bọn họ gầy đến mức xương cốt muốn chọc thủng da, vậy mà vẫn kiên cường sống.
Hắn lặng lẽ đáng dấu bảng nhiệm vụ của thất điện hạ, đã xong mục đầu tiên: Mang cho người nhà Phó Thần những thứ bọn họ cần nhất, là nước và lương thực.
"Nhiều lương thực nhứ thế, nhà chúng ta...không có bạc đâu."
"Không cần bạc, đều là chủ tử nhà ta tặng." Đã đói như vậy mà còn biết đường hỏi thăm. Họ hiểu rằng trên đời này không có miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Quả không hổ là những người nuôi dưỡng được bậc kỳ tài như Phó Thần, dù sống ở nơi khỉ ho cò gáy nhưng vẫn là lương dân.
"Vậy chủ tử ngài là vị đại nhân nào, để sau này dân phụ lập bài vị thờ cúng vị đó như trưởng bối."
"Là thất điện hạ Thiệu Hoa Trì. Bài vị thì khôn cần, điện hạ rất coi trọng Phó đại nhân. Điện hạ làm những việc này chỉ để thể hiện chút tấm lòng, các người hãy nhận đi."
Yêu cầu thứ hai: Phải nhắc đến tên ta trước mặt người nhà Phó Thần một cách thật tự nhiên.
Chúc Lương Bằng đánh dấu nhiệm vụ thứ hai.
Thất điện hạ, hoàng tử?
Cả nhà sợ đến trợn mắt há mồm. Đó là nhi tử của hoàng đế, là con rồng con phượng, ai mà tưởng tượng nổi. Phó Tinh và Phó Liễu đề đã trưởng thành, đương nhiên biết điều đó nghĩa là gì. Chuyện tốt đến mức phần mộ tổ tiên cũng phải bốc khói xanh. Đệ đệ vào cung đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên chính thức nghe tin hắn bình an vô sự. Chẳng những bình an, còn làm thủ hạ cho hoàng tử nữa.
Chỉ có Phó Dung nhỏ tuổi nhất, trông thấy nhiều lương thực như vậy thì vui vẻ khoa chân múa tay. Nó không nghe hiểu những gì Chúc Lương Bằng nói, chỉ biết là có đồ ăn.
Tiểu cô nương không phải không đói bụng. Nhưng nó hiểu nhà không có đồ ăn, nên không thể khiến cha mẹ lo lắng.
Một lúc lâu sau, Triệu thị mới có thể run rẩy cất tiếng. Bà xúc động đến nỗi suýt nữa ngã lăn ra, Chúc Lương Bằng phải đưa tay đỡ.
Bà nghẹn ngào nói: "Tiểu Thần nhà ta, nó có khỏe không?"
"Không cần khách khí như vậy, đại tẩu tử cứ gọi ta Lương Bằng là được. Phó gia rất khỏe, cao lớn hơn nhiều rồi. Hắn nhờ ta nhắn với mọi người: hiện giờ hắn theo giúp đớ thất điện hạ. Điện hạ rất khoan dung với mọi người, tài đức sáng suốt rộng lượng. Ở cạnh điện hạ rất tốt, mọi chuyện đều ổn thỏa, chớ lo." Điện hạ, ngài tự khen mình như thế mà được sao?
Chúc Lương Bằng thuật lại nguyên văn lời của điện hạ, mặt không đổi sắc.
Yêu cầu thứ ba: Khiến người nhà đó biết ta là người tốt.
Tuy Chúc Lương Bằng cảm thấy mấy yêu cầu của thất điện hạ, cái nào cũng hết sức kỳ cục, nhưng chủ nhân hẳn có thâm ý, bọn họ chỉ cần làm theo. (Chẳng có thâm ý gì đâu anh, lấy lòng bố mẹ chồng thôi.)
Chúc Lương Bằng không ở lại lâu. Sau khi làm đủ mấy yêu cầu của thất điện hạ, nhiệm vụ của hắn xem như kết thúc tốt đẹp. Hắn để một thị vệ ở lại chăm sóc cho người Phó gia, sau đó đưa mấy kẻ nghiện nha phiến về kinh thành.
Cáo biệt Chúc Lương Bằng, cả nhà nhìn đống lương thực cùng mấy thùng nước lớn, đói đến sôi bụng, vừa khóc vừa cười.
Chúc Lương Bằng còn rất chu đáo. Ngoài ít lương khô, hắn còn mang mấy bịch bánh bao nhân thịt cùng một nồi cháo nóng.
Phó Tinh vừa lau nước mắt vừa nhai nuốt. Nếu không phải khắp nhà tràn ngập đồ ăn, hắn còn tưởng mình gặp ảo giác.
"Tiểu đệ còn sống.....Ô....Khụ khụ." Cháo rất nóng, nóng bỏng mồm, nhưng không nỡ phun ra.
Không ai chê cười Phó Tinh. Trong nhà này, hắn là người áy náy với Phó Thần nhất. Bình thường hắn chẳng bao giờ nói, đều giữ ở trong lòng. Mỗi lần lên trấn, hắn đều chạy khắp nơi hỏi thăm tin tức, chỉ sợ nghe được tin dữ.
Bọn họ chịu bao khổ sở, biết rằng có chút đồ ăn thật không dễ dàng. Phó Liễu cắn một miệng ngập bánh bao. Đây là lần đầu tiên từ bé đến lớn, nàng được ăn thịt, mà còn là một miếng thịt to. Nàng không ăn hùng hục vì đói khát, trái lại còn cực kỳ trân trọng, mỗi miếng đều phải để trên đầu lưỡi thật lâu mới dám nuốt xuống. Đây là thức ăn tiểu đệ đổi mạng đem về, nàng nhất định phải ăn thật từ tốn.
Một đêm trước khi tiểu đệ rời khỏi nhà, nàng và tiểu đệ nói chuyện rất nhiều. Ban đầu, mẹ muốn nàng khuyên tiểu đệ đừng vào cung, nhưng sau đó nàng lại bị tiểu đệ thuyết phục.
Những điều hắn nói, nàng còn ghi nhớ như in. Nàng vẫn biết tiểu đệ thông minh nhất trong nhà, thông minh đến nỗi không giống người nhà họ.
Hắn nói, nhận được thứ gì thì phải trả gấp bội.
Vào cung rồi, mạng sẽ không còn là của mình nữa.
Tam tỷ, nhà này cần tỷ.
Phó Liễu nuốt miếng bánh bao lẫn nước mắt, nghèn nghẹn trong lòng, không rõ là chua hay ngọt.
Tiểu đệ, để kiếm được thức ăn cho chúng ta, đệ đã phải trả cái giá gì?
Kinh thành
Túc Ngọc nhận được mệnh lệnh tử cấp trên, đưa mấy người Thanh Nhiễm đến một trạch viện.
Trạch viện này trên danh nghĩa là được một phú thương mua về, dùng là nơi dừng chân trong những lúc tới kinh thành buôn bán, nhưng thực ra là nhà riêng của thất hoàng tử.
Nửa tháng trước, sau khi quốc yến kết thúc, điện hạ ra ngoài du thuyền, bị rắn độc cắn bị thương. Chuyện này kinh động đến cả hoàng thượng, điện hạ cũng được đặc xá tạm thời không phải đến thư phòng. Túc Ngọc ở ngoài cung, biết chuyện của thất điện hạ, vẫn luôn chờ tin tức.
Y đi qua một con hẻm vắng lặng yên tĩnh, vào trạch viện bằng cửa sao. Chỉ cần ra ám hiệu là có người tới đón.
Đây là lối bí mật, đi xuống đường hầm. Ở hai bên bậc thang có treo cây đuốc, đỉnh đuốc quấn vải tẩm mỡ và nhựa thông, chỉ cháy được không đầy nửa nén hương. Cho nên những cảnh đuốc cháy suốt đêm mà người đời sau thấy trên phim đều không có thật. Nhất định phải có người đều đặn đến thay dầu. Việc này tương đối hao phí nhân lực vật lực, chỉ có người có điều kiện mới tạo ra được một chỗ ẩn thân như thế, rất thuận tiện để bắt giữ, tra tấn.
Cây đuốc lúc sáng lúc tối, ở trong đường hầm âm u chỉ có thể nhìn được sự vật một cách lờ mờ.
Khi bước lại gần, gió quét qua khiến lửa trên đầu ngọn đuốc lay động.
Còn có thể nghe được tiếng cháy lách tách như tiếng rên rỉ cực kỳ thống khổ.
Thanh Nhiễm cũng có chút hoang mang. May mà nàng đã trải qua huấn luyện, dù sắc mặt trắng bệch cũng không để lộ vẻ sợ hãi.
Ở tận cùng đường hầm có các loại hình cụ đủ kiểu dáng, thậm chí có những món còn chưa thấy bao giờ, treo ở nơi tối tăm như thế càng thêm đáng sợ.
Túc Ngọc nhìn kỹ mới nhận ra có người ở bức tường trước mặt, hai tay bị xích treo lên, thân dưới ngâm trọng vại nước. Người hắn có bao nhiêu vết thương, không sao đếm hết được, còn lộ cả xương trắng. Tóc tai rối bời, đầu gục xuống, đau đớn rên rỉ.
Y không thấy rõ mặt mũi người này, chỉ nhìn lướt qua. Túc Ngọc đang định cúi đầu, kẻ bị treo lên kia dường như nhận ra điều gì đó, ngẩng lên. Trên mặt đã chằng chịt vết cắt nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra đường nét ban đầu.
Túc Ngọc biết người đó.
Tuy rằng chỉ gặp một lần duy nhất, chính là thái giám từng đến tiểu quan quán nhờ Tân Di giúp đỡ, tên là Lý Tường Anh.
Chẳng phải gã sẽ bị trượng trách, sau đó ném tới bãi tha ma sao, cớ gì lại xuất hiện ở nơi này?
Gã thì có thể gây thù chuốc oán gì với thất điện hạ.
Túc Ngọc không dám nghĩ, chỉ yên lặng cúi đầu. "Điện hạ, Túc Ngọc tới rồi."
Phòng tra tấn cũng không phải quá lớn, chỉ là có chỗ không thích hợp. Nam nhân ngồi trên ghế, bên cạnh là mấy người Quỷ Tử theo hầu. Dưới đất lót một tấm thảm da hỏa hồ lớn. Hỏa hồ cực kỳ hiểm, một tấm thảm lớn như vậy chẳng biết cần tới mấy bộ da. Đây là phần thưởng của Thiệu Hoa Trì trong đợt săn bắn của hoàng gia mấy năm trước.
Y học theo tư thế của người nào đó, miễn cưỡng nằm, sau đó lại phát hiện tư thế này rất thoải mái. Người kia dù có rơi vào cảnh bị bạc đãi cũng sẽ không bạc đãi chính mình. Nghe Túc Ngọc lên tiếng, y không nói gì. Cánh tay vẫn còn quấn băng, vết thương do rắn độc cắn còn sưng. Thái y nói rắn này cực độc, nhưng may sao Thiệu Hoa Trì sinh ra đã mang độc trong người, suốt mười mấy năm điều trị thuốc thang nên có thể kháng lại đa số các loại độc, so với người thường tốt hơn rất nhiều.
Muốn thanh trừ độc tố hoàn toàn có lẽ phải mất mười ngày nửa tháng, nhưng Thiệu Hoa Trì chẳng thèm quan tâm. Trên người y có thêm một thứ độc này cũng không hề gì.
Không biết Thiệu Hoa Trì có gì sai bảo, Túc Ngọc âm thầm suy nghĩ.
Thiệu Hoa Trì lại sai Quỷ Tị treo Lý Tường Anh lên, vẫn không thèm để ý tới Túc Ngọc.
Tứ Tường Anh chỉ mong sao mình mau chết. Lão đã không chịu nổi tra tấn như vậy nữa, "Cầu xin ngài...cho ta chết..."
Thiệu Hoa Trì chỉ cười khẽ, nhẹ nhành vuốt lớp băng vải trên tay, cực kỳ nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng lời nói ra lại như hàn sương tháng sáu, "Mạng ngươi không nằm trong tay ta."
Trong đôi mắt đục ngầu của Lý Tường Anh chỉ còn nỗi tuyệt vọng. Lão chưa từng hối hận đã trêu chọc một tên sát thần như thế. Lão và thất hoàng tử vốn không thù không oán, rốt cuộc lão đã làm gì mà khiến y muốn hành hạ lão như vậy?
"Ác quỷ...Ngươi là Ác quỷ chốn Âm Ti.,.."
Lão gục đầu, hôn mê bất tỉnh.
Bị gọi là ác quỷ nhưng Thiệu Hoa Trì chẳng hề tức giận. Phật từng nói, nếu ta không vào địa ngục thì ai vào? Y sinh ra trong địa ngục, cần gì phải bận tâm.
"Châm cho lão một cái." Dùng kim đâm vào huyệt đạo, người kia tự nhiên sẽ tỉnh.
Nghe lệnh Thiệu Hoa Trì, Quỷ Tị bước tới, lấy kim châm.
Túc Ngọc khẽ khàng run rẩy.
Thiệu Hoa Trì giống như thể bấy giờ mới nhận ra Túc Ngọc đã tới, hỏi y chút tin tức, cách bố trí của Phó Thần, rồi việc sắp xếp hội đèn lồng trong Tết Trùng Dương.
Hai người một hỏi một đáp, cực kỳ hòa hợp.
Sau đó, Thiệu Hoa Trì bỗng nhiên nhìn sang Thanh Nhiễm vẫn đang im lặng, cố hết sức để xóa cảm giác tồn tại của mình, "Nàng ta là người ngươi đích thân chọn?"
"Bây giờ nàng tên là Thanh Nhiễm, trước là Nhất Hào trong những người có chung chữ Hồn." Túc Ngọc giới thiệu đồ đệ đích thân mình dạy dỗ, "Lam Âm, Tranh Tâm đều đã thuận lợi vào Tiêu Tương quán."
Cũng như đám Quỷ Tử, tên có chung chữ Quỷ, đám người Thanh Nhiễm cũng có biệt hiệu riêng.
Khi bị quan sát, Thanh Nhiễm liếc mắt đưa tình theo phản xạ. Đây là động tác tự nhiên của nàng với bất cứ nam nhân nào, chứ không thật sự muốn quyến rũ chủ tử. Nàng được huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, dù có mấy là gan cũng không dám tơ tưởng thất điện hạ.
Thiệu Hoa Trì cau mày, "Xem ra người của ngươi không hiểu quy củ, về dạy lại đi."
Lời này cho thấy, Thiệu Hoa Trì cực kỳ không hài lòng.
Túc Ngọc hiểu rõ.
Y nhấp một ngụm rượu, không nhìn đến Thanh Nhiễm nữa. Rượu này được Tây Vực tiến cống, Tấn Thành đế ban thưởng cho y. Có lần y nghe Phó Thần nói, bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, y vốn dĩ không có hứng thú gì với rượu cũng học đòi văn vẻ một phen.
"Sắp tới, kinh thành nhất định sẽ hỗn loạn."
Thiệu Hoa Trì nhìn vào bóng đêm hư vô, thản nhiên nói.
Sau khi phân phó thêm vài việc, lúc Túc Ngọc chuẩn bị cáo lui, Thiệu Hoa Trì bỗng lên tiếng.
"Hôm quốc yến, nghe nói ngươi dẫn người đến các phố lớn ngõ nhỏ, rêu rao khắp nơi?" Giọng Thiệu Hoa Trì vang lên, không mặn không nhạt.
Túc Ngọc hẫng một nhịp thở, rồi hít một hơi thật sâu, "Hôm ấy rất náo nhiệt. Thuộc hạ và người trong viện đều thất bức bối, cũng muốn mấy đứa nhỏ được vui vẻ một phen nên mới dẫn các nàng ra ngoài thăm thú."
"Thăm thú? Thậm chí...còn tiện tay vớt người dưới sông?"
"!" Sao điện hạ biết được?
"Túc Ngọc..."
"Có thuộc hạ."
"Chẳng lẽ ngươi thật sự cho là ta không biết, ngươi đầu phục Phó Thần?"
Túc Ngọc kinh hãi, cả thân ướt đàm mồ hôi lạnh, từng hạt chảy xuống hai bên thái dương.
Cha lũ nhỏ còn đang ra ngoài kiếm ăn, còn lâu mới trở về. Triệu thị kinh hãi. Bà không biết vì sao bỗng nhiên có nhiều người tới như vậy.
Nơi này đã nghèo tới mức ngay cả cường đạo Khương Vu cũng chẳng buồn cướp phá, huống chi là một đám người cưỡi ngựa ăn mặc sang trọng, chỉ nhìn qua thôi đã biết là không thể đắc tội rồi. Đã thế bọn họ còn mang vẻ hung thần ác sát, khiến người ta chỉ nhìn đã sợ mất mật.
Người quyền cao nhất bọn họ từng gặp từ trước đến giờ chỉ có trưởng thôn, ngay cả huyện lệnh trong mắt họ đã là nhân vật giống như thần tiên trên trời, không thể nào nhìn thấy.
Đám người kia xuống ngựa trước sân, vó ngựa hất lên vô số bụi cát, che cả tầm nhìn.
Người cầm đầu trông thấy bọn họ, bước chân đi tới tạo nên tiếng động vang dội, âm thanh kia cũng khiến bà muốn rụng tim.
"Các người...." Có lẽ vì vội vã đi suốt chặng đường dài, giọng người cầm đầu kia có chút khàn khàn, càng lộ rõ vẻ thô bạo.
"Chúng ta không biết gì hết!" Triệu thị lập tức nói, sợ bọn họ đến gây phiền toái. Bà ôm lấy Phó Dung, bé con cũng co rúm, rúc đầu vào lòng bà.
Người dẫn đầu kia nghĩ bọn họ cất công phong trần mệt mỏi chạy đến Cao Châu, màn trời chiếu đất, muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ Thiệu Hoa Trì giao cho, có thể xem là cực kỳ tận tâm với chức trách, chẳng hề dễ dàng gì. Thế mà đến nơi lại thấy mấy người này bị dọa sợ vỡ mật, bọn họ đáng sợ đến thế sao? Lần trước Phó Thần từng nhờ cậy, mang một vài người nghiện nha phiến ở Tây Bắc đến Loan kinh, Thiệu Hoa Trì hỏi có muốn ghé qua hỏi thăm người nhà hắn hay không. Những việc này Thiệu Hoa Trì đều ghi tạc trong lòng, dặn dò kỹ lưỡng.
Người cầm đầu tên là Chúc Lương Bằng, quản lý thư tín và bôn tẩu các nơi, trợ giúp Thiệu Hoa Trì làm những việc y không tiện tự mình lộ mặt. Da mặt hắn đen đúa, lại rèn luyện nhiều, bộ dạng cũng xem là khôi ngô.
Hắn tháo khăn che mặt xuống, cố gắng mỉm cười để cho mình trông ôn hòa hơn một ít. Phó gia thôn cực kỳ hoang vắng, bọn họ đi suốt cả chặng đường dài mà không có bóng người, thật vất vả mới tìm được, đương nhiên muốn chào hỏi tử tế mấy câu, "Các ngươi có người nhà tên là Phó Thần đúng không? Chữ thần trong tinh thần."
Hắn còn sợ mấy nông dân này không hiểu nên cố gắng giải thích.
Hắn đã hoàn thành công sự Thiệu Hoa Trì giao cho, bắt mấy kẻ từng hút nha phiến, rồi nhân tiện làm thêm việc được nhờ, đó là tìm người nhà Phó Thần trong Phó gia thôn. Nhưng nhìn tình cảnh này, chỉ e người nhà hắn đã đi tha hương, cả một thôn chỉ còn lại một hộ gia đình.
Tiểu Thần !
Nghe tên Phó Thần, Triệu thị run lên, "Vị quan gia này...Phó Thần là nhi tử của ta....đã vào cung rồi."
Không biết bọn họ tìm Phó Thần làm gì, bà cũng không muốn nói quá nhiều, nhưng chuyện có liên quan đến tính mạng nhi tử, dù có do dự cũng phải nói.
"Bà chính là mẫu thân của Phó Thần?" Chúc Lương Bằng hỏi đi hỏi lại, không nghĩ mình may mắn thế. Người trong thôn đã đi hết rồi, chỉ còn một nhà ở lại. Nhìn bọn họ gầy đến độ da bọc xương, hai gò má cũng hõm sâu vào. Nghe nói Phó Thần có hai tỷ tỷ, một ca ca, nhưng cả hai đều không được ăn uống tử tế nên không lớn nổi, cứ như gập một cái là gãy, so với Phó Thần còn có vẻ nhỏ hơn. Chúc Lương Bằng không dám tưởng tượng, nếu hắn tới chậm mấy ngày, cả nhà này có phải sẽ đói chết hay không.
"Vâng, đúng là ta...." Triệu thị trả lời, giọng còn khẽ run.
"Vậy là tốt rồi, Phó gia nhờ chúng ta đến đây, mang cho các người vài thứ." Vừa nói, Chúc Lương Bằng vừa sai thị vệ dỡ đồ trên lưng ngựa xuống.
"Phó gia?" Phó Tinh ngẩn người, tam muội Phó Liễu cũng quay sang ngơ ngác nhìn nhau. Mấy người kia đang nói đến đệ đệ của họ sao?
"Ngài có phải nhị gia không? Sao lại bị thương thế này? Mau mau, tới đây xem cho Phó nhị gia." Chúc Lương Bằng thấy đùi Phó Tinh còn đang chảy máu, liền gọi đại phu trong đoàn của bọn họ tới khám.
Hắn còn nhớ rõ lúc trước khi xuất phát, điện hạ đã căn dặn bọn họ nhất định phải đối xử tốt với người nhà Phó Thần, dùng mọi lời tốt đẹp, thái độ cung kính, không thể vì đối phương là thường dân mà đối đãi sơ sài.
Phó Tinh cả đời chưa từng được ai gọi là gia, không tưởng tượng nổi đã xảy ra chuyện gì. Cho đến khi được vị đại phu trông có vẻ tinh thông y thuận kia đỡ đến bên một tảng đá lớn, dùng nước sạch tẩy rửa vết thương, cảm giác đau mới khiến hắn bừng tỉnh.
Những người này đều do Phó Thần phái tới?
Suốt nhiều năm qua, Phó Tinh vẫn luôn áy náy trong lòng. Khi biết đệ đệ thay mình bán vào cung thì Phó Thần đã trên đường đến Loan kinh rồi. Đệ đệ thay hắn vào cung chịu khổ, hắn cảm thấy mình mới là kẻ có lỗi với Phó Thần. Bây giờ nghe tình trạng Phó Thần có vẻ không tồi, hắn vui mừng hơn ai hết.
"Mẹ, là Tiểu Thần, Tiểu Thần đó !" Phó Tinh bấy giờ mới kịp phản ứng, kinh hãi kêu lên, khiến người nhà vẫn còn đang hoang mang cũng sự tỉnh.
Lúc này, từng bao lớn chứa đầy gạo, ngũ cốc, một thùng nước to, một nồi cháo nóng cũng được đưa tới. Chúc Lương Bằng theo lời phân phó của thất điện hạ nhà mình, mua thật nhiều lương thực ở Cao Châu. Nếu không phải vận chuyển đường dài khó khăn thì chỗ lương thực mang đến còn nhiều hơn gấp bội.
Phó gia chưa từng thấy nhiều đồ ăn như thế, chẳng biết phải phản ứng thế nào.
Thấy bộ dạng bọn họ nghẹn họng trân trối nhìn chằm chằm chỗ lương thực. Chúc Lương Bằng có chút buồn cười, cũng cảm thấy may mắt. Chỉ cần có chút lương tri, nhìn thầy một gia đình đói khổ như thể một trận gió lớn cũng cuốn bay đi, sẽ đều xúc động. Bọn họ gầy đến mức xương cốt muốn chọc thủng da, vậy mà vẫn kiên cường sống.
Hắn lặng lẽ đáng dấu bảng nhiệm vụ của thất điện hạ, đã xong mục đầu tiên: Mang cho người nhà Phó Thần những thứ bọn họ cần nhất, là nước và lương thực.
"Nhiều lương thực nhứ thế, nhà chúng ta...không có bạc đâu."
"Không cần bạc, đều là chủ tử nhà ta tặng." Đã đói như vậy mà còn biết đường hỏi thăm. Họ hiểu rằng trên đời này không có miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Quả không hổ là những người nuôi dưỡng được bậc kỳ tài như Phó Thần, dù sống ở nơi khỉ ho cò gáy nhưng vẫn là lương dân.
"Vậy chủ tử ngài là vị đại nhân nào, để sau này dân phụ lập bài vị thờ cúng vị đó như trưởng bối."
"Là thất điện hạ Thiệu Hoa Trì. Bài vị thì khôn cần, điện hạ rất coi trọng Phó đại nhân. Điện hạ làm những việc này chỉ để thể hiện chút tấm lòng, các người hãy nhận đi."
Yêu cầu thứ hai: Phải nhắc đến tên ta trước mặt người nhà Phó Thần một cách thật tự nhiên.
Chúc Lương Bằng đánh dấu nhiệm vụ thứ hai.
Thất điện hạ, hoàng tử?
Cả nhà sợ đến trợn mắt há mồm. Đó là nhi tử của hoàng đế, là con rồng con phượng, ai mà tưởng tượng nổi. Phó Tinh và Phó Liễu đề đã trưởng thành, đương nhiên biết điều đó nghĩa là gì. Chuyện tốt đến mức phần mộ tổ tiên cũng phải bốc khói xanh. Đệ đệ vào cung đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên chính thức nghe tin hắn bình an vô sự. Chẳng những bình an, còn làm thủ hạ cho hoàng tử nữa.
Chỉ có Phó Dung nhỏ tuổi nhất, trông thấy nhiều lương thực như vậy thì vui vẻ khoa chân múa tay. Nó không nghe hiểu những gì Chúc Lương Bằng nói, chỉ biết là có đồ ăn.
Tiểu cô nương không phải không đói bụng. Nhưng nó hiểu nhà không có đồ ăn, nên không thể khiến cha mẹ lo lắng.
Một lúc lâu sau, Triệu thị mới có thể run rẩy cất tiếng. Bà xúc động đến nỗi suýt nữa ngã lăn ra, Chúc Lương Bằng phải đưa tay đỡ.
Bà nghẹn ngào nói: "Tiểu Thần nhà ta, nó có khỏe không?"
"Không cần khách khí như vậy, đại tẩu tử cứ gọi ta Lương Bằng là được. Phó gia rất khỏe, cao lớn hơn nhiều rồi. Hắn nhờ ta nhắn với mọi người: hiện giờ hắn theo giúp đớ thất điện hạ. Điện hạ rất khoan dung với mọi người, tài đức sáng suốt rộng lượng. Ở cạnh điện hạ rất tốt, mọi chuyện đều ổn thỏa, chớ lo." Điện hạ, ngài tự khen mình như thế mà được sao?
Chúc Lương Bằng thuật lại nguyên văn lời của điện hạ, mặt không đổi sắc.
Yêu cầu thứ ba: Khiến người nhà đó biết ta là người tốt.
Tuy Chúc Lương Bằng cảm thấy mấy yêu cầu của thất điện hạ, cái nào cũng hết sức kỳ cục, nhưng chủ nhân hẳn có thâm ý, bọn họ chỉ cần làm theo. (Chẳng có thâm ý gì đâu anh, lấy lòng bố mẹ chồng thôi.)
Chúc Lương Bằng không ở lại lâu. Sau khi làm đủ mấy yêu cầu của thất điện hạ, nhiệm vụ của hắn xem như kết thúc tốt đẹp. Hắn để một thị vệ ở lại chăm sóc cho người Phó gia, sau đó đưa mấy kẻ nghiện nha phiến về kinh thành.
Cáo biệt Chúc Lương Bằng, cả nhà nhìn đống lương thực cùng mấy thùng nước lớn, đói đến sôi bụng, vừa khóc vừa cười.
Chúc Lương Bằng còn rất chu đáo. Ngoài ít lương khô, hắn còn mang mấy bịch bánh bao nhân thịt cùng một nồi cháo nóng.
Phó Tinh vừa lau nước mắt vừa nhai nuốt. Nếu không phải khắp nhà tràn ngập đồ ăn, hắn còn tưởng mình gặp ảo giác.
"Tiểu đệ còn sống.....Ô....Khụ khụ." Cháo rất nóng, nóng bỏng mồm, nhưng không nỡ phun ra.
Không ai chê cười Phó Tinh. Trong nhà này, hắn là người áy náy với Phó Thần nhất. Bình thường hắn chẳng bao giờ nói, đều giữ ở trong lòng. Mỗi lần lên trấn, hắn đều chạy khắp nơi hỏi thăm tin tức, chỉ sợ nghe được tin dữ.
Bọn họ chịu bao khổ sở, biết rằng có chút đồ ăn thật không dễ dàng. Phó Liễu cắn một miệng ngập bánh bao. Đây là lần đầu tiên từ bé đến lớn, nàng được ăn thịt, mà còn là một miếng thịt to. Nàng không ăn hùng hục vì đói khát, trái lại còn cực kỳ trân trọng, mỗi miếng đều phải để trên đầu lưỡi thật lâu mới dám nuốt xuống. Đây là thức ăn tiểu đệ đổi mạng đem về, nàng nhất định phải ăn thật từ tốn.
Một đêm trước khi tiểu đệ rời khỏi nhà, nàng và tiểu đệ nói chuyện rất nhiều. Ban đầu, mẹ muốn nàng khuyên tiểu đệ đừng vào cung, nhưng sau đó nàng lại bị tiểu đệ thuyết phục.
Những điều hắn nói, nàng còn ghi nhớ như in. Nàng vẫn biết tiểu đệ thông minh nhất trong nhà, thông minh đến nỗi không giống người nhà họ.
Hắn nói, nhận được thứ gì thì phải trả gấp bội.
Vào cung rồi, mạng sẽ không còn là của mình nữa.
Tam tỷ, nhà này cần tỷ.
Phó Liễu nuốt miếng bánh bao lẫn nước mắt, nghèn nghẹn trong lòng, không rõ là chua hay ngọt.
Tiểu đệ, để kiếm được thức ăn cho chúng ta, đệ đã phải trả cái giá gì?
Kinh thành
Túc Ngọc nhận được mệnh lệnh tử cấp trên, đưa mấy người Thanh Nhiễm đến một trạch viện.
Trạch viện này trên danh nghĩa là được một phú thương mua về, dùng là nơi dừng chân trong những lúc tới kinh thành buôn bán, nhưng thực ra là nhà riêng của thất hoàng tử.
Nửa tháng trước, sau khi quốc yến kết thúc, điện hạ ra ngoài du thuyền, bị rắn độc cắn bị thương. Chuyện này kinh động đến cả hoàng thượng, điện hạ cũng được đặc xá tạm thời không phải đến thư phòng. Túc Ngọc ở ngoài cung, biết chuyện của thất điện hạ, vẫn luôn chờ tin tức.
Y đi qua một con hẻm vắng lặng yên tĩnh, vào trạch viện bằng cửa sao. Chỉ cần ra ám hiệu là có người tới đón.
Đây là lối bí mật, đi xuống đường hầm. Ở hai bên bậc thang có treo cây đuốc, đỉnh đuốc quấn vải tẩm mỡ và nhựa thông, chỉ cháy được không đầy nửa nén hương. Cho nên những cảnh đuốc cháy suốt đêm mà người đời sau thấy trên phim đều không có thật. Nhất định phải có người đều đặn đến thay dầu. Việc này tương đối hao phí nhân lực vật lực, chỉ có người có điều kiện mới tạo ra được một chỗ ẩn thân như thế, rất thuận tiện để bắt giữ, tra tấn.
Cây đuốc lúc sáng lúc tối, ở trong đường hầm âm u chỉ có thể nhìn được sự vật một cách lờ mờ.
Khi bước lại gần, gió quét qua khiến lửa trên đầu ngọn đuốc lay động.
Còn có thể nghe được tiếng cháy lách tách như tiếng rên rỉ cực kỳ thống khổ.
Thanh Nhiễm cũng có chút hoang mang. May mà nàng đã trải qua huấn luyện, dù sắc mặt trắng bệch cũng không để lộ vẻ sợ hãi.
Ở tận cùng đường hầm có các loại hình cụ đủ kiểu dáng, thậm chí có những món còn chưa thấy bao giờ, treo ở nơi tối tăm như thế càng thêm đáng sợ.
Túc Ngọc nhìn kỹ mới nhận ra có người ở bức tường trước mặt, hai tay bị xích treo lên, thân dưới ngâm trọng vại nước. Người hắn có bao nhiêu vết thương, không sao đếm hết được, còn lộ cả xương trắng. Tóc tai rối bời, đầu gục xuống, đau đớn rên rỉ.
Y không thấy rõ mặt mũi người này, chỉ nhìn lướt qua. Túc Ngọc đang định cúi đầu, kẻ bị treo lên kia dường như nhận ra điều gì đó, ngẩng lên. Trên mặt đã chằng chịt vết cắt nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra đường nét ban đầu.
Túc Ngọc biết người đó.
Tuy rằng chỉ gặp một lần duy nhất, chính là thái giám từng đến tiểu quan quán nhờ Tân Di giúp đỡ, tên là Lý Tường Anh.
Chẳng phải gã sẽ bị trượng trách, sau đó ném tới bãi tha ma sao, cớ gì lại xuất hiện ở nơi này?
Gã thì có thể gây thù chuốc oán gì với thất điện hạ.
Túc Ngọc không dám nghĩ, chỉ yên lặng cúi đầu. "Điện hạ, Túc Ngọc tới rồi."
Phòng tra tấn cũng không phải quá lớn, chỉ là có chỗ không thích hợp. Nam nhân ngồi trên ghế, bên cạnh là mấy người Quỷ Tử theo hầu. Dưới đất lót một tấm thảm da hỏa hồ lớn. Hỏa hồ cực kỳ hiểm, một tấm thảm lớn như vậy chẳng biết cần tới mấy bộ da. Đây là phần thưởng của Thiệu Hoa Trì trong đợt săn bắn của hoàng gia mấy năm trước.
Y học theo tư thế của người nào đó, miễn cưỡng nằm, sau đó lại phát hiện tư thế này rất thoải mái. Người kia dù có rơi vào cảnh bị bạc đãi cũng sẽ không bạc đãi chính mình. Nghe Túc Ngọc lên tiếng, y không nói gì. Cánh tay vẫn còn quấn băng, vết thương do rắn độc cắn còn sưng. Thái y nói rắn này cực độc, nhưng may sao Thiệu Hoa Trì sinh ra đã mang độc trong người, suốt mười mấy năm điều trị thuốc thang nên có thể kháng lại đa số các loại độc, so với người thường tốt hơn rất nhiều.
Muốn thanh trừ độc tố hoàn toàn có lẽ phải mất mười ngày nửa tháng, nhưng Thiệu Hoa Trì chẳng thèm quan tâm. Trên người y có thêm một thứ độc này cũng không hề gì.
Không biết Thiệu Hoa Trì có gì sai bảo, Túc Ngọc âm thầm suy nghĩ.
Thiệu Hoa Trì lại sai Quỷ Tị treo Lý Tường Anh lên, vẫn không thèm để ý tới Túc Ngọc.
Tứ Tường Anh chỉ mong sao mình mau chết. Lão đã không chịu nổi tra tấn như vậy nữa, "Cầu xin ngài...cho ta chết..."
Thiệu Hoa Trì chỉ cười khẽ, nhẹ nhành vuốt lớp băng vải trên tay, cực kỳ nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng lời nói ra lại như hàn sương tháng sáu, "Mạng ngươi không nằm trong tay ta."
Trong đôi mắt đục ngầu của Lý Tường Anh chỉ còn nỗi tuyệt vọng. Lão chưa từng hối hận đã trêu chọc một tên sát thần như thế. Lão và thất hoàng tử vốn không thù không oán, rốt cuộc lão đã làm gì mà khiến y muốn hành hạ lão như vậy?
"Ác quỷ...Ngươi là Ác quỷ chốn Âm Ti.,.."
Lão gục đầu, hôn mê bất tỉnh.
Bị gọi là ác quỷ nhưng Thiệu Hoa Trì chẳng hề tức giận. Phật từng nói, nếu ta không vào địa ngục thì ai vào? Y sinh ra trong địa ngục, cần gì phải bận tâm.
"Châm cho lão một cái." Dùng kim đâm vào huyệt đạo, người kia tự nhiên sẽ tỉnh.
Nghe lệnh Thiệu Hoa Trì, Quỷ Tị bước tới, lấy kim châm.
Túc Ngọc khẽ khàng run rẩy.
Thiệu Hoa Trì giống như thể bấy giờ mới nhận ra Túc Ngọc đã tới, hỏi y chút tin tức, cách bố trí của Phó Thần, rồi việc sắp xếp hội đèn lồng trong Tết Trùng Dương.
Hai người một hỏi một đáp, cực kỳ hòa hợp.
Sau đó, Thiệu Hoa Trì bỗng nhiên nhìn sang Thanh Nhiễm vẫn đang im lặng, cố hết sức để xóa cảm giác tồn tại của mình, "Nàng ta là người ngươi đích thân chọn?"
"Bây giờ nàng tên là Thanh Nhiễm, trước là Nhất Hào trong những người có chung chữ Hồn." Túc Ngọc giới thiệu đồ đệ đích thân mình dạy dỗ, "Lam Âm, Tranh Tâm đều đã thuận lợi vào Tiêu Tương quán."
Cũng như đám Quỷ Tử, tên có chung chữ Quỷ, đám người Thanh Nhiễm cũng có biệt hiệu riêng.
Khi bị quan sát, Thanh Nhiễm liếc mắt đưa tình theo phản xạ. Đây là động tác tự nhiên của nàng với bất cứ nam nhân nào, chứ không thật sự muốn quyến rũ chủ tử. Nàng được huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, dù có mấy là gan cũng không dám tơ tưởng thất điện hạ.
Thiệu Hoa Trì cau mày, "Xem ra người của ngươi không hiểu quy củ, về dạy lại đi."
Lời này cho thấy, Thiệu Hoa Trì cực kỳ không hài lòng.
Túc Ngọc hiểu rõ.
Y nhấp một ngụm rượu, không nhìn đến Thanh Nhiễm nữa. Rượu này được Tây Vực tiến cống, Tấn Thành đế ban thưởng cho y. Có lần y nghe Phó Thần nói, bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, y vốn dĩ không có hứng thú gì với rượu cũng học đòi văn vẻ một phen.
"Sắp tới, kinh thành nhất định sẽ hỗn loạn."
Thiệu Hoa Trì nhìn vào bóng đêm hư vô, thản nhiên nói.
Sau khi phân phó thêm vài việc, lúc Túc Ngọc chuẩn bị cáo lui, Thiệu Hoa Trì bỗng lên tiếng.
"Hôm quốc yến, nghe nói ngươi dẫn người đến các phố lớn ngõ nhỏ, rêu rao khắp nơi?" Giọng Thiệu Hoa Trì vang lên, không mặn không nhạt.
Túc Ngọc hẫng một nhịp thở, rồi hít một hơi thật sâu, "Hôm ấy rất náo nhiệt. Thuộc hạ và người trong viện đều thất bức bối, cũng muốn mấy đứa nhỏ được vui vẻ một phen nên mới dẫn các nàng ra ngoài thăm thú."
"Thăm thú? Thậm chí...còn tiện tay vớt người dưới sông?"
"!" Sao điện hạ biết được?
"Túc Ngọc..."
"Có thuộc hạ."
"Chẳng lẽ ngươi thật sự cho là ta không biết, ngươi đầu phục Phó Thần?"
Túc Ngọc kinh hãi, cả thân ướt đàm mồ hôi lạnh, từng hạt chảy xuống hai bên thái dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất