Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng
Chương 115
Đã đến niên tế mỗi năm một lần. Đây là sự kiện lớn nhất mỗi đợt cuối năm ở Tấn quốc. Vừa qua giờ mẹo đã có không ít người ra khỏi cổng thánh, hướng về tế đàn. Tế đàn chỉ được mở ra vào những dịp lễ lớn, cho phép dân chúng đi vào. Chân trời còn chưa có một tia sáng. Đêm mùa đông vào giờ cũng dài hơn bình thường. Cả kinh thành xa hoa như lắng đọng lại trong dòng lịch sử dài dằng dặc. Phía chân núi mờ mịt, ánh lửa nở rộ như hoa trong đêm tối, khẽ khàng lay động.
Trong trận gió đông se sắt, những thành viên hoàng thất và các triều thần đã lẳng lặng chờ bên ngoài tế đàn. Từng đội cấm vệ quân thủ hộ xung quanh bảo địa của hoàng triều Thiệu gia, bao vây khắp trong ngoài khu vực tế lễ đễ ngăn ngừa chuyện ngoài ý muốn. Ở chỗ xa nhất là nơi bách tính chiêm ngưỡng lễ tế và cầu nguyện. Cú mỗi đợt niên yến giao thừa và rạng sáng mùng một, người dân sẽ được thấy cảnh náo nhiệt như vậy ở tế đàn.
Trên tế đàn, các lô hương được dâng lên, tỏa sương khói lượn lờ, tạo nên cảnh tượng đầy tiên khí. Quốc sư Phi Khanh trông có vẻ như đã bình phục lại, đứng trên tế đàn, mặc pháp bào màu trắng nạm vàng. Trong mắt vẫn đầy vẻ nhu hòa lưu luyến tựa nước chảy mây trôi, gương măt bình thản, nhẹ nhàng mỉm cười. Chỉ nhìn thôi đã có cảm giác có gió thổi mát rượi cõi lòng, thoải mái không sao nói hết được. Đây là khí tức toát ra từ bản thân Phi Khanh, khiến người ta cảm thấy dù trên thế gian có thứ gì ô uế cũng chẳng thế chạm đến được người này.
Bên cạnh y còn một vị cao tăng. Tín ngưỡng chủ yếu ở Tấn quốc là Phật giáo, cho nên lúc này nhất định cần có một vị hòa thượng đức cao vọng trọng.
Đương nhiên là trong lòng Tấn Thành đế vẫn coi trọng Phi Khanh hơn. Dù trước kia có nhiều lời đồn thất thiệt nhưng vẫn không thể thay đổi vị thế của Phi Khanh trong mắt hoàng đế.
Cách đây một thời gian, có tin đồn từ các nạn dân của An nhạc chi gia. Lưu dân bỗng nhiên chết một cách bí ẩn, mà thi thể lại rất khủng khiếp. Bọn họ nghi rằng những người đó được đưa đi làm "dược nhân" thử nghiệm thuốc cho hoàng đế nên mới chết thảm như vậy. Từ đó, không ít người có tâm lý sợ hãi hoặc căm ghét An nhạc chi gia. Tuy sau này, lời ồn đã được Phi Khanh giàn xếp ổn thỏa, nhưng những chứng cớ trước kia như vết thương chảy máu đầm đìa phơi ra trước mắt công chúng. Dù Phi Khanh có bản lĩnh thông thiên, muốn mua chuộc lại lòng dân trong một thời gian ngắn như vậy cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
Đây có thể xem là lần đầu tiên Phi Khanh xuất hiện tại một buổi lễ long trọng sau sự kiện chó dữ tấn công lễ cầu nguyện và lời đồn về An nhạc chi gia. Dường như tất cả những lời đồn kia chẳng hề ảnh hưởng gì đến y. Phi Khanh vẫn khiêm nhường như trước, vẫn phiêu dạt khắp nơi cứu giúp bách tính, không nhanh không chậm, thái độ vẫn như mười năm nay. Do đó, uy vọng ở Tấn quốc lại càng tăng cao, gần đây còn có nhiều người lên tiếng phản bác lại tin đồn, nói rằng quốc sư bị oan.
Nếu Phó Thần ở đây thì sẽ biết ngay đây là nguyên lý vật cực tất phản, nhiều người bôi nhọ đương nhiên sẽ có người tẩy trắng. Phi Khanh thông minh chính ở điểm này. Y biết rằng bằng chứng như núi, thay vì nói dối thì chẳng bằng im lặng. Im lặng có khi là lời biện giải hữu hiệu nhất, trên thực tế, kết quả cũng không tồi chút nào.
Nhưng lúc này, mọi tâm tư của Phi Khanh cũng không nằm ở đó. Dù dáng vẻ vẫn như thường ngày nhưng không sao xua đi được nỗi lo âu đè nặng đáy lòng.
Đối với những phỏng đoán của hắn, chủ nhân thà tin còn hơn không tin, có thể thuận tay giải quyết được thì giải quyết. Cho nên đối với việc tìm Thất Sát, giết Thất Sát, ngài không quá hứng thú. Trước kia, Lý Biến Thiên tẩy máu hoàng gia để kế vị, giành được nhiều cương thổ hơn so với người ta biết rất nhiều. Những thứ hắn đạt được ngày hôm nay, bao gồm vinh quang, tài nguyên, đất đai, đều dựa vào chính đôi bàn tay mình. Có thể nói, thiên hạ của Lý hoàng thực ra là giết chóc mà đạt được, cho nên sao có thể gửi gắm tương lai vào một lời tiên đoán mờ mịt không rõ thực hư được.
Hắn lại càng tin nhân định thắng thiên, nói trắng ra là, tin mình hơn tin trời.
Phi Khanh chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời đêm. Sắp đến đầu ngày, trăng sao dần lặn, màn đêm sắp tan. Vậy mà thứ ánh sáng kiên định của ngôi sao Thất Tinh kia lại khiến y tim đập trong lo sợ.
Mấy ngày trước, lại xuất hiện một vì sao bên cạnh Thất Sát, chính là Thiên Tuyền tinh, tâm tư chu đáo, cần mẫn, giỏi về hậu cần cùng xử lý chi tiết, là một trợ lực hết sức to lớn.
Tính ra, cho đến giờ, bên cạnh Thất sát đã có Toàn Cơ tinh đại diện cho thần y cứu thế, Tố Nữ tinh đại diện cho khuynh thế yêu phi, Thiên tuyền tinh đại diện cho phụ trách hậu cần, như vậy là chỉ còn lại bốn phụ tinh nữa. Mà hai trong số Sát Phá Lang là Thất Sát và Tham Lang đã hội hợp trước đó vài ngày, tinh đồ thay đổi tuyệt đối không sai. Thất Sát là chủ tinh của Sát Phá Lang, cũng là mấu chốt để thay đổi tử vi mệnh cách. Hiện giờ, chỉ cần tìm được thêm Phá Quân là có thể hợp thành Sát Phá Lang hoàn chỉnh.
Một khi Sát Phá Lang hội hợp, chỉ cần thời cơ đến, tử vi mệnh cách sẽ thay đổi hoàn toàn. Đế vương tinh vốn dĩ thuộc về Lý Biến Thiên sẽ dần u ám không rõ tiền đồ, còn Tử Vi tinh được Thất Sát thay đổi sẽ tở thành thiên hạ tân chủ, thiên hạ chắc chắn đổi chủ!
Ánh mắt ấm áp của Phi Khanh nhìn về phía các phi tần, liếc nhìn một chút đã thất được người đứng ở đầu bài. Mai phi nương nương Mai giác mặc một thân trang phục hoa lệ của nhị phẩm phỉ tử, dáng vẻ càng thêm lóa mắt người nhìn. Quả thật nàng có phong tư khuynh nước khuynh thành, hiện giờ y có thể khẳng định nàng chính là một trong các phụ tinh, Tố Nữ tinh, kẻ mê hoặc đế vương.
Lúc này, ba vị cầm quyền lớn nhất hậu cung vẫn còn chưa tới, Phi Khanh tạm thời lui xuống phía dưới tế đàn, nói với một hộ vệ : Thống báo với tai mắt trong cung, ta muốn bọn họ tiếp cận được Mai Giác và giải quyết nàng ta trong thời gian ngắn nhất, không cần biết phải dùng biện pháp gì."
Những vụ ám sát trước đây đều thất bại cả. Những lần Mai phi ở Phi Vũ các hay là khi đi ra ngoài đều bị hoàng quý phi xử lý thẳng tay, vây kín không chừa một kẽ hở. Người của bọn họ trong cung lần lượt bị lật tẩy, chỉ còn những người đã cắm rễ sâu nhất, còn lại thì không ai có thể chen chân vào.
Phi Khanh rất ít khi nói những lời nhữ vậy, thậm chí còn có chút vẻ điên cuồng. Từ khi bị Thất Sát đẩy đến hoàn cảnh này, y chỉ còn biết bí quá hóa liều. Thất Sát tinh là ai, bây giờ còn chưa biết, vậy mà đã khiến vận số của Kích quốc bọn họ thay đổi rất nhiều. Dù là một phụ tá đắc lực của thất sát thôi cũng được, ba chủ tinh cũng được, giết đi từng người thì Thất Sát chỉ còn lại một mình, chẳng gây nổi sóng gió.
Phi Khanh khẽ nở nụ cười nhàn nhạt nhưng ý vị thâm sâu.
Phía dưới kia, các hoàng tử đứng chung một cụm với nhau, thì thầm nói khẽ.
"Này, lão cửu, nghe gì chưa?" Trong đoàn, đại hoàng tử Thiệu Mộ Tiễn hỏi Thiệu Tử Du bên cạnh mình, ánh mắt như thể đang chờ kịch vui.
"Cái gì?" Cửu hoàng tử Thiệu Tử Du bất động thanh sắc nhìn tế đàn, vẫn luôn giữ thái độ tao nhã hữu lễ.
"Lần niên tế này, phụ hoàng không chọn ta và ngươi đi theo, cũng không hủy bỏ lệnh cấm túc của lão nhị. Huynh đệ chúng ta có mấy người đều đến đủ cả rồi, đệ xem trong đoàn còn thiếu ai nào?" Nhìn quanh một vòng, các hoàng tử đủ tuổi tham dự đều đã đến, chỉ mỗi Thiệu Hoa Trì vắng mặt. "Ha ha, ta thấy chưa đến lượt đệ mà lão thất đã nhanh chân xí phần rồi, không biết đệ thông minh hay ngu xuẩn nữa? Ngươi cho là y sẽ phò trợ đệ thật sao?"
Thiệu Tử Du chẳng tỏ rõ ý kiến trước những lời khiêu khích của Thiệu Mộ Tiễn, chỉ cười nhẹ, "Trước nay thất ca cũng chẳng thuận lợi gì. Thân trúng kịch độc, mỗi khi phát bệnh đều rất đau đớn, cho tới giờ còn chưa khỏi hẳn, vẫn phải chịu đựng liên tục, phụ hoàng ưu ái huynh ấy một chút là điều nên làm. Huynh đệ chúng ta càng phải vui mừng cho y, chẳng lẽ đại ca lại bất mãn với thất ca vì chuyện này sao?"
Y là, chẳng lẽ ngươi còn muốn đi tranh giành tình cảm với một hoàng tử thân tàn, không thấy nực cười à?
Cũng biểu hiện thêm một ý khác, ngươi có châm ngòi ly gián ta với thất ca thế nào cũng vô ích thôi. Ta và thất ca đã là một thể không sao tác rời, tách ra chẳng có lợi gì cho đôi bên cả.
Thiệu Mộ Tiễn ám chỉ : Lão cửu này đúng là thằng oắt con lúc nào cũng tự cho mình là đúng, khôn quá hóa ngu. Chắc nó không tưởng bở mình hâm mộ nó vì có được trợ lực như lão thất chứ?
Có cái con khỉ, hâm mộ cái đầu mi. Lão thất ấy hả, dâng đến cửa ta cũng chẳng thèm. Ngươi cứ chứa chấp lão thất đi, ta nhìn xem cuối cùng nó thành cái dạng gì, không bị lão thất ăn tươi nuốt sống mới là lạ. Ngươi tưởng lão thất vẫn còn là lão thất trước kia sao?
Thiệu Tử Du vẫn luôn diễn vai huynh đệ tình thâm, khiến Thiệu Mộ Tiễn nhìn mà thất tởm. Lão cửu đúng là càng ngày càng có khiếu đóng kịch. Y không tin trong lòng lão cửu sẽ tin tưởng lão thất hoàn toàn. Đương nhiên, trước mắt mọi người, phụ hoàng sủng ái lão thất hơi quá mức. Chính sự sủng ái này khiến bọn họ phải đề cao cảnh giác.
Cho dù lão thất không có quyền thừa kế đi chăng nữa nhưng vinh sủng có thể sánh ngang với Thiệu Hoa Dương năm xưa.
Nhắc đến lão nhị cũng thật là ức đến tận cổ thay y, cho đến giờ còn chưa ra được khỏi phủ của mình.
Ha ha, nếu bây giờ phụ hoàng còn chưa thả lão nhi, vậy tốt nhất là cứ nhốt y suốt đời đi.
Hai huynh đệ này mỗi người ôm một tâm tư riêng nhưng trên mặt nhìn vẫn rất hòa thuận.
An Trung Hải xuất hiện trên đài cao. Lúc này, hoàng liễn (kiệu vua) đã tới, hô vang, "Thái hậu nương nương giác lâm lâm --" "Hoàng thượng giá lâm --" "Hoàng hậu nương nương giá lâm --"
Ba vị có quyền lực lớn nhất trong cung đều đã tới. Các hoàng tử phi tần, văn võ bá quan cùng muôn dân trăm họ đồng loạt quỳ xuống, hô vang tiếng thỉnh an.
Tấn Thành đế cười ha hả, giọng cười sang sảng, bảo mọi người bình thân.
Lúc này, Thiệu Hoa Trì đã đứng dưới bộ liễn, chuẩn bị đưa tay dìu thái hậu xuống.
Bách tính bình thường đương nhiên không cảm thấy gì, nhưng những người trong đoàn tế lễ đều mang đủ tứ ánh mắt, nào suy tư, nào sửng sốt, nào không thể tin được, nào ghen tức đầy vơi, nào cho rằng không đúng. Chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Mỗi lần niên tế hàng năm, các hoàng tử đều phải có mặt đầy đủ, ai cũng muốn được theo hầu ba vị có quyền lực lớn nhất trong cung. Hoàng tử được Tấn Thành đế dẫn theo đều là những nhân tuyển cho ngôi vị hoàng đế. Trước kia đều là Thiệu Hoa Dương được chọn, nhưng năm nay Thiệu Hoa Dương bị cấm túc trong phủ của mình, cho nên ai nấy đều ôm hy vọng. Còn nhiều hoàng tử như vậy, không biết Tấn Thành đế sẽ chọn ai đây.
Vậy mà vạn lần không ngờ tới, là thất hoàng tử Thiệu Hoa Trì, quả thật ngoài dự đoán. Ai cũng biết thất hoàng tử không có khả năng trở thành hoàng trữ, nói thế nào đó cũng là sự thực. Cũng như khi mọi người thấy tứ hoàng tử có bệnh về mắt, đương nhiên cũng cho rằng Tấn Thành đế sẽ không đời nào chọn một hoàng tử tàn tật làm trữ quân.
Cho nên Tấn Thành đế phải sủng ái hoàng tử này hết mực mới đối xử như thế, sao kẻ khác không ghen tị cho được?
Điểm duy nhất xoa dịu sự căm hận của các hoàng tử, đó là nửa khuôn mặt bị phá hủy hoàn toàn của Thiệu Hoa Trì.
Mà những quan viên biết rõ tình hình trong triều đều nhìn về phía cửu hoàng tử với hai mắt sáng rực. Gần đây hai vị hoàng tử này qua lại rất gần, xem ra bọn họ sắp phải tính đến chuyện đổi phe rồi.
Thái hậu trông thấy Thiệu Hoa Trì chờ bên dưới liễn, mỉm cười cực kỳ hòa ái, cực kỳ nhân hậu. Ngoại trừ gầy đi đôi chút, thái hậu trông vẫn có vẻ khỏe mạnh. Điều này khiến cho những lời đồn đại thái hậu bệnh nặng qua đời tạm thời lắng xuống. Bà thong thả nâng bàn tay lên, đặt vào tay Thiệu Hoa Trì, sư dịu dàng trong mắt không thể không thấy. Ai cũng nhận ra được hai bà cháu này tình cảm sâu nặng biết bao nhiêu.
Nghe nói việc Thiệu Hoa Trì được theo bồi giá lần này, có một nửa là do thái hậu đề xuất.
Không ít hoàng tử giận đến ngh diến răng nghiến lợi. Lão thất đúng là ti tiện, dám đi đường vòng như thế.
Tấn Thành đế cũng liếc mắt nhìn thái hậu và nhi tử nhà mình, lộ vẻ hài lòng. Sau khi được Thiệu Hoa Trì trị liệu, thái hậu quả nhiên ngày một khỏe mạnh, tinh thần cũng tốt hơn trước nhiều. Tấn Thành đế nghe lời nhi tử của mình, nhân dịp giao thừa trọng đại này, thả thái hậu khỏi Duyên Thọ cung. Nhìn xem, thế này mới gọi là niên tế, mới gọi là đoàn viên.
Tâm tình Tấn Thành đế tốt chưa từng có, nhưng lúc đưa tay dìu hoàng hậu, ánh mắt lại thoáng dừng. Hắn liếc nhìn sang đội ngũ các phi tần, chạm phải cặp mắt chứa đầy ẩn tình của Mai Giác, cảm thấy áy náy không thôi. Hắn thậm chí còn có chút suy nghĩ hoang đường, nếu lúc này, người hắn cầm tay là Mai Giác thì tốt biết mấy.
Những bách tính vừa quỳ xuống thỉnh an ba vị tốn quý nhất trong cung cũng trông thấy thất hoàng tử yêu dân như con của bọn họ. Gần đây, thất hoàng tử rất có tiếng tăm trong kinh thành, lời đồn cũng được khống chế vô cùng tốt. Những điều này đều nhờ công Cảnh Dật hỗ trợ sau lưng Thiệu Hoa Trì. Có người chưa từng thấy Thiệu Hoa Trì bao giờ, còn đang suy nghĩ, không phải người người đều nói thất hoàng tử có bộ dạng xấu xí như quỷ dữ, miệng lòi răng nay sao? Hôm nay tận mắt chứng kiến mới biết không thể tin lời đồn. Thất hoàng tử mặc một thân huyền đoan trắng muốt, làm nổi lên dáng dấp ngọc thụ lâm phong. Dù nửa bên mặt đeo mặt nạ nhưng cũng không che lấp ngũ được phong tư trác tuyệt của phần ngũ quan lộ ra kia, rõ ràng là một hoàng tử đẹp tựa thần tiên.
Dân chúng đồng loạt hô vang, "Thất hoàng tử thánh an!"
Suốt nửa năm nay, dù là đón tiếp thương binh, chăm lo cho lưu dân,, hay là phát cháo cứu tế, đều khiến hình tượng Thiệu Hoa Trì khắc sâu trong lòng dân chúng, cũng rất được bánh tính kính yêu.
Y vừa đỡ thái hậu, vừa không hề giữ giá của một hoàng tử mà quay về phía dân chúng, gật đầu cười chào. Người dân không ngờ sẽ được hoàng tử tôn quý đáp lại, cho nên càng nhiệt tình hô thỉnh an.
"Một tên ma quỷ khiến cả diêm vương cũng sợ hãi như ngươi mà còn có người yêu thích, ông trời đúng là mù hai mắt rồi." Thái hậu cũng trông thấy cảnh này, ghé sát vào tai Thiệu Hoa Trì, nói lời cay độc.
Tấn Thành đế và hoàng hậu đi ngay phía trước, nhưng tiếng hô hào của dân chúng quá náo nhiệt cho nên không ai nghe thấy được lời này.
Tên nhãi ranh Thiệu Hoa Trì này đoạt sạch thế lực suốt mấy chục năm qua của bà, đương nhiên bà ta không thể có sắc mặt tốt được rồi. Bây giờ, sự căm ghét của thái hậu đối với Thiệu Hoa Trì còn vượt xa Tấn Thành đế và những kẻ khác. Bà hân không thể nuốt gan uống máu y, nhưng bà biết rõ mình đã bị Thiệu Hoa Trì vắt kiệt mọi giá trị tồn tại, từng bước dồn đến đường cùng. Không còn gây được sóng gió nào nữa, giờ chỉ có thể dựa vào Thiệu Hoa Trì mà sống thôi.
Thiệu Hoa Trì nghe vậy, nở nụ cười khiến người ta tam trầm mê. Y sửa sang vạt áo cho thái hậu, hiếu thuận vô cùng, khiến bách tính vây xem lại càng hết lời tán dương. Tấn quốc lấy hiếu trị thiên hạ. Thiệu Hoa Trì tự lấy mình làm gương mẫu, đương nhiên rất có tác dụng cổ vũ dân tâm.
Nhưng lời từ miệng ra lại như từng mũi băng nhọn. Y ghé vào tai thái hậu, giọng điệu ôn hòa. "Vậy hoàng tổ mẫu cứ mở to hai mắt mà nhìn xem, ta làm thế nào để khiến người người yêu thích ta. Đấy là nếu người sống được tới ngày đó."
Sắc mặt thái hậu đỏ trắng đan xen. Muốn mắng người nhưng không sao mắng được, còn phải bày ra dáng vẻ nhân hậu dịu dàng, thật là khiến người ta nghẹn đến cần cổ.
Đối phó với thái hậu xong, Thiệu Hoa Trì quay nhìn dân chúng đông nghìn nghịt. Do có cẩm vệ quân ngăn chặn, bách tính trăm họ người này ngã xuống người kia xông lên nhưng vẫn không thể chen qua được. Ánh mắt yêu thích đối với y không hề giả dối.
Từ nhỏ đã không ai yêu mến y, nhưng lại có người chỉ vì y ra tay làm chút "việc thiện" mà ủng hộ y.
Trong đầu y lại thoáng hiện lên một bóng hình y không hề muốn nhớ đến.
Người đó từng nói, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, có được bách tính sẽ có được thiên hạ.
Lần đầu tiên, y có một cái nhìn khác về khát vọng với ngôi vị hoàng đế. Y không chỉ cho rằng đó là một vị trí có thể hiệu lệnh toàn thiên hạ, một con đường duy nhất đề tồn tại và thoát khỏi cảnh bị khi nhục, mà muốn làm chút gì đó cho những bách tính này. Y muốn trở thành minh quân.
Thiệu Hoa Trì nhìn thấy trong đám phi tần đang thỉnh an ba vị quyền lực tối cao, hoàng quý phi Mục Quân Ngưng mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền nơi khóe miệng. Sau khi được hoàng đế nâng dậy, khóe mắt Mục Quân Ngưng liếc qua Thiệu Hoa Trì. Hai người nhìn nhau mỉnh cười, nhìn như lơ đãng, nhưng thực tế lại sấm chớp đùng đùng.
Mục Quân Ngưng: Đồ tiện nhân lập dị.
Thiệu Hoa Trì: Ta đã hết kiên nhẫn với mụ rồi, đừng có thách ta!
Lễ niên tế thường diễn ra trọn một ngày. Đầu tiên là tế cáo thiên địa, cầu cho năm sau mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an vân vân và vân vân. Mà trong quá trình này, mọi người đều phải quỳ xuống, thành tâm cầu nguyện. Đến khi trời tối, các nghi lễ kết thúc, tiếp theo là niên yến giao thừa. Niên yến đương nhiên không diễn ra ở tế đàn mà được cử hành ở Chính Đức điện. Hôm nay Tấn Thành đế đặc biệt cao hứng, đối ẩm cùng vô số triều thần. Những lúc vui chơi náo nhiệt nhất, ngay cả hoàng đế cũng buông thả một chút, cho nên những người ban đầu câu nệ cũng dần dần lớn gan hơn, quay sang kính rượu lẫn nhau.
Chỗ Thiệu Hoa Trì lại càng tấp nập. Từ các hoàng tử đến văn võ bá quan đều lần lượt kính rượu y, có bao nhiêu lời hay lấy lòng đều tuôn ra hết.
Thiệu Hoa Trì chẳng biết bị làm sao, ai đến cũng không cự tuyệt, uống hết ly này đến ly khác.
Dùng xong niên yến ở Chính Đức điện, tiếp theo là lễ mừng tân niên ở Điểm Giáng đài, cùng xem ca múa. Đây là thời điểm náo nhiệt nhất trong cung hàng năm.
Gánh hát biểu diễn trên đài, Mai Giác lẳng lặng xem, thi thoảng lại quay sang cười nói với các vị phi tần, hoặc ăn chút hạt dưa. Bỗng nhiên, có một tiểu công công nhân lúc không ai chú ý, nói nhỏ vào tai nàng. "Nương nương, hoàng thượng cho mời."
Mai Giác nghe vậy, nhìn quanh xem, không thấy có ai chú ý đến mình, chỉ có duy nhất ánh mắt của Mục Quân Ngưng. Gần đây, những lần Mai Giác bị ám sát đều có Mục Quân Ngưng ra tay ngăn chặn kịp thời, do đó mối quan hệ hợp tác càng thêm bền chặt.
Chí ít, ở trong cung, Mục Quân Ngưng là người Phó Thần tin tưởng nhất trong mắt Mai Giác.
Họ chỉ nhìn nhau một lát rồi dời ánh mắt đi ngay, các nàng biết rõ làm thế nào để trao đổi mà không bị ai pát hiện.
Mai Giác tìm cớ rời buổi tiệc, tới Điểm Giáng đài. Bên ngoài có không ít cung nhân đang chuẩn bị, bước chân nhẹ nhàng ưu nhã, tay bưng khay hoa quả và điểm tâm đủ màu sắc, khiến nàng không khỏi cảm khái. Nếu nàng vẫn còn là cô cô thì chắc cũng sẽ trở thành một người trong số đó, bận rộn tối mắt vì niên yến. Còn hoàn cảnh hiện giờ, trước kia nàng chưa từng nghĩ tới.
Đi đến một hàng lang vắng vẻ, Tấn Thành đế đã ở kia mỉm cười chờ nàng.
"Thần thiếp thỉnh an hoàng...." Mai Giác mềm mại, dịu dàng hành lễ, nhưng còn chưa cúi người đã bị Tấn Thành đế nắm lấy tay.
"Giữa ta và nàng, còn phải lễ nghi gì nữa?"
Ánh mắt hoàng đế rất chăm chú. Vì hoàng đế phong lưu thành tính này, kể từ khi đưa Mai Giác vào hậu cung, đã rất lâu nay chưa từng chạm vào nữ nhân khác.
Thậm chí, bởi vì trân trọng Mai Giác, cho dù đến cung của nàng cũng chỉ đến vào ban ngày, còn buổi tối thì ngủ một mình tại Ngự thư phòng hoặc Dưỡng Tâm điện, không gọi bất cứ phi tần nào tới. Hắn cư xử với Mai Giác vẫn theo lễ nghĩa, chưa hề sỗ sàng.
Hoàng hậu muốn nhắc nhở một chút, Tấn Thành đế chẳng lâm hạnh một ai. Không lẽ hắn định treo cái danh họa quốc lên đầu Mai Giác, chuyện này không thể chấp nhận được. Nhưng hắn lấy cớ là tuổi tác đã cao, lưc bất tòng tâm.
Dám dùng đến lý do lực bất tòng tâm để vũ nhục bản thân mình như thế, ngay cả hoàng hậu cũng chẳng biết đáp lại câu gì.
Nhân dịp niên tế lần này, hoàng hậu muốn nói việc này cho thái hậu. Sau đó nàng kinh ngạc vô cùng, xem thái hậu nói sao này?
Bà nói hoàng đế đã có nhiều hài tử, dù không lâm hạnh hậu cung nữa cũng chẳng có vấn đề gì. Tuổi cao thì kiềm chế một chút chẳng tốt hay sao, chuyện này có gì mà phải quản. Hoàng hậu nghe thế thì sững người.
"Vậy, nếu bị phát hiện ra........"
"Không sao, trẫm đã sắp xếp cả rồi. Đêm nay là giao thừa, trẫm chỉ muốn ở bên cạnh nàng."
"Hoàng thượng......"
"Trẫm không thể biểu hiện sủng ái nàng trước mặt quá nhiều người, khiến nàng chịu thiệt thòi."
Mai Giác ngước mắt nhìn hắn, mỉm cười. Đôi mắt long lanh châu ngọc, như chứa một dòng suối ôn hòa trong vắt, dịu dàng khuyên nhủ, "Vinh sủng của hoàng thượng với thần thiếp là độc nhất vô nhị, thần thiếp sao có thể bất mãn được."Tấn Thành đế nghe vậy, thở dài một tiếng, nắm lấy bàn tay thon thả mềm mại của Mai Giác, "Nàng lúc nào cũng vậy, chẳng muốn cái gì, cho nên càng khiến trẫm có cảm giác đối với nàng bao nhiêu cũng không đủ tốt. Hôm nay trẫm thật muốn được nắm tay nàng."
"Hoàng thượng, không thể phá vỡ quy củ được. Hoàng hậu nương nương là quốc mẫu, đó là lẽ thường." Trong mắt hoàng đế, nàng không giống các phi tần khác, không mưu đò gì, chỉ chân thành đối xử tốt với mọi người.
"Trẫm biết, nàng luôn là người hiểu đạo lý. Nếu khôn phải năm đó có vết xe đổ của Lệ phi.....Trẫm đâu cần phải thế. Mọi người đều bảo hoàng đế có thể muốn gì làm nấy, nhưng thật ra trên đời này đâu có mấy ai có thể theo ý mình?"
Năm đó hắn si mê Lệ phi nên thường bỏ triều sớm, cuối cùng khiến cho Lệ phi mang danh yêu phi họa quốc, còn khiến cho Thiệu Hoa Trì chưa ra đời đã mang độc tố. Từ khi sinh ra y đã phải chịu bao khổ sở, thường xuyên phát bệnh. Đó là sai lầm thời trẻ của hắn, hại một đời mẹ con Lệ phi. Bây giờ, hắn sẽ không lặp lại sai lầm ấy nữa. Thà rằng phải kiềm chế bản thân cũng không muốn chạm vào người khác. Cũng muốn chạm vào nàng, nhưng không muốn nàng bị bêu danh.
Ai mà nghĩ được rằng, Tấn Thành đế một đời phong lưu, tới khi về già lại có thể vì một nữ nhân mà làm đến như vậy, có thể nói là kỳ tích.
Đôi mắt lóng lánh của Mai Giác bỗng nhiên bị che khuất.
Trong ánh sáng mơ hồ, Tấn Thành đế dùng một giải lụa mềm che mắt nàng. Hắn giống như một thiếu niên vừa mới biết yêu, đối với mối tình đầu của mình, vừa có chút hồi hộp, lại vừa có chút ý muốn khoe khoang, hơi kích động, "Trẫm đưa nàng tới một nơi."
Mai Giác bị che mắt, có chút bất an nói. "Hoàng thượng, thần thiếp sợ."
"Đừng sợ, có trẫm nắm tay nàng, sẽ không để nàng ngã đâu. Một lát là tới ngay thôi."
Mai Giác còn hơi run rẩy, Tấn Thành đế nắm chặt lấy tay nàng, hơi ấm truyền qua lòng bàn tay.
"Trời dẫu lạnh, có hơi ấm từ tay bệ hạ, thần thiếp không cảm thấy lạnh nữa." Giọng nói nhẹ nhàng của nàng như một sợi lông vũ phe phẩy đầu quả tim.
Tấn Thành đế hơi sửng sốt. Hắn rất ít khi nghe Mai Giác nói lời ngọt ngào, thất hiếm thấy. Hoàng đế vậy mà cũng có lúc rơi vào cảm xúc thụ sủng nhược kinh (vì được yêu mà cảm thấy sợ).
Hắn biết ngay từ khi ép Mai Giác trở thành phi tử của mình, nàng vẫn luôn không bằng lòng cho nên vẫn mong được nàng tha thứ. Hắn chỉ không muốn rời xa nàng, vốn không mong chờ nàng cũng yêu lại mình.
Vẻ mặt hắn có chút bối rối chẳng biết phải làm sao. May thay lúc này Mai Giác không nhìn thấy, khiến hắn đỡ ngại ngùng.
Không biết qua bao lâu, Tấn Thành đế mới dịu dàng như dòng nước nhìn Mai Giác, "Tới rồi."
Tấn Thành đế cởi tấm lụa. Cảnh tượng trải rộng rực rỡ trước mắt Mai Giác. Đó là cái cây lớn nhất trong cung, ở sau Dưỡng Tâm điện, thường ngày chỉ có Tấn Thành đế và một vài nội thị được phép bước vào. Lúc này, trên cây treo rất nhiều đèn màu, mỗi ngọn đèn đều được làm công phu đến từng chi tiết, tỏa ra quang mang óng ánh trong đêm. Trên mỗi đèn đều viết chữ, nhìn nét chữ là có thể nhận ran gay, Tấn Thành đế tự tay đề bút.
Nhiều như vậy, chẳng biết đã viết bao đêm, sau đó còn treo những lời hứa nguyện này lên cây, không biết là tốn bao nhiêu tâm sức.
Cảnh tượng quá lộng lẫy. Mai Giác vui sướng nhìn Tấn Thành đế, đáy mắt tràn đầy lệ quang, lời nói cũng lộn xộn, "Bệ hạ..., thần thiếp, thần thiếp......."
Nàng cảm động vô cùng. Đế vương chưa từng lấy lòng vị phi tần nào như thế, bởi vì không cần thiết.
Tấn Thành đế chậm rãi ôm lấy nàng từ sau lưng, phát hiện nàng không kháng cự mới nhẹ nhàng thở phào, siết vòng tay, ôm nữ tử mảnh mai vào trọn lồng ngực mình, "Nàng có rất nhiều nguyện vọng, có lẽ bây giờ trẫm không thể thực hiện toàn bộ, nhưng chúng ta cứ làm từng điều một. Trên đó còn nhiều ngọn đèn trống, khi nào nàng nghĩ ra ước nguyện mới, trẫm sẽ viết lên."
Mai Giác dựa vào lòng Tấn Thành đế, hai người như hòa làm một dưới trời đêm, "Thần thiếp, thật sự hạnh phúc......"
Thật hạnh phúc.......
Hạnh phúc rằng....ngày ngươi băng hà cũng đang đến gần.
Một năm, hai năm, hay ba năm?
Tóm lại, chờ hắn quay về, ta mới ra tay.
Hắn sẽ không chết dễ dàng như vậy.
Ánh mắt Mai Giác lẳng lặng nhìn những chiếc đèn màu, nở nụ cười rạng rỡ hồn nhiên.
Trên ngã tư đường Đan Hô thành, A Tam đi qua đi lại trước cửa phủ đô úy, có chút sốt ruột. Sao Lý Ngộ đi lâu như vậy mà còn chưa về?
A Nhất vừa ra thay ca trực ban, thấy vẻ mặt lạnh băng của A Tam hiếm khi xuất hiện cảm xúc do dự, liền đi tới hỏi, "Làm sao? Lại phiền não chuyện gì? Ta có cảm giác gần đây ngươi không yên lòng, trạng thái không tốt, nhưng đừng có làm hỏng việc."
"Lý Ngộ còn chưa về."
A Nhất khẽ cau mày, "A Tam, ngươi có phải là hơi quan tâm đến Lý Ngộ quá mức rồi không. Hắn lớn như vậy rồi, còn đi lạc được à?"
"........" A Tam nhíu mi nhưng chẳng biết nói gì.
"Những hiềm nghi về hắn còn chưa tẩy sạch hêt được đâu. Tiểu tử này rất khôn khéo, ta vẫn cho là hắn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, chẳng qua chỉ là chưa lộ sơ hở mà thôi. Tất cả chúng ta đều từ phản cảm đến yêu thích hắn, không có một người nào ghét hắn, ngươi không cảm thấy chuyện này có gì bất thường sao. Trước nay chúng ta vốn không phải loại dễ dàng tin tưởng người khác. Dù chủ công nhận hắn làm đệ tử nhưng ta vẫn cảm thấy có chút bất an, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó vậy, mong sao đó chỉ là ảo giác của ta thôi. Tuy ngươi là người ít nói nhất trong số chúng ta, nhưng lòng dạ cũng đơn thuần. Ta cho rằng ngươi không nên quan tâm đến tiểu tử kia quá." Kẻo có ngày bị hắn phản bội, thân xác chẳng còn một mẩu tro tàn.
"Ta đi tìm hắn." A Tam nghe xong, ngẫm nghĩ một lát, lại khôi phục vẻ lạnh băng.
A Nhất đờ cả người, uổng công hắn nói nhiều như vậy, đều là nước đổ lá khoai.
A Tam đi trên đường lớn ở Đan Hô thành. Sắp đến giao thừa, bọn họ nhất định phải về đến Kích quốc trước thời điểm đó. Hành trình tiếp theo càng phải tính toán kỹ càng, Đan Hô thành cũng không phải đại bản doanh của bọn họ. Biên thùy của Ấm Đột quốc đương nhiên không phải nơi an toàn, loại người nào cũng có, hắn không muốn Lý Ngộ xảy ra chuyện gì.
Đang đi tìm trên đường, nhìn đám bách tính quần áo tả tơi, vẻ lạnh lùng trên mặt hắn thoáng lộ vẻ nôn nóng.
Bỗng nhiên trông thấy cách đó không xa, Lý Ngộ đang bị một đám người vây quanh, trông cực kỳ lúng túng.
Đến gần mới phát hiện ra những kẻ đó đều là dân đầu đường xó chợ. Tuy Lý Ngộ không ăn mặc sang trọng, nhưng so với người trong thành đã khá lắm rồi.
Những người này đều ngửa tay xin tiền Lý Ngộ, Lý Ngộ đương nhiên không muốn cho. Một người trong số họ còn chuẩn bị dùng bạo lực.
A Tam có chút tức giận. Cái tên này, mấy chiêu phòng địch ta dạy ngươi đều ném ra sông ra bể hết!
Gã du côn kia còn chưa động đến Phó Thần đã bị một quyền của A Tam đánh ngã lăn ra đất.
"A Tam ca!" Phó Thần mừng rỡ hô.
Không sai, giờ đã từ A Tam đại nhân thành A Tam ca rồi.
A Tam nghe cách xưng hô này, cảm thấy trái tim ấm sực.
"Ừ, đệ cứ đứng đó nhìn đi." Đừng dính vào, xem ta dạy bảo chúng ra sao!
Phó Thần nghe ra ý, cười đến dương quang rực rỡ.
Nhận thấy ánh mắt đầy sùng bái của Lý Ngộ, A Tam cảm giác như được bơm đầy sức mạnh, đánh càng hăng say.
Thấy A Tam chỉ vung tay hai ba cái đã khiến những tên lưu manh ngã lăn lông lốc, luôn miệng kêu đau, Phó Thần không nhin được, vỗ tay tanh tách.
Không ít người vây quanh nơi này xem náo nhiệt.
Cách đó khá xa, một nữ tử xinh đẹp quấn mình trong những tấm vải rách, che đi dung mạo thật sự. Nàng ẩn trong đám người, nhìn thấy cảnh này. Nàng cùng hai người nữa ở lại Đan Hô thành, tiếp ứng cho Thanh Nhiễm đại nhân.
Vừa nãy nàng đã nhận được nhiệm vụ mới cho nên đến để làm quen tình hình.
Nàng trông thấy thiếu niên đứng sau lưng A Tam, run cầm cập nhưng lại cố tình tỏ ra quật cường, không sợ hãi, có chút cạn lời. Đây là công tử mà Thanh Nhiễm đại nhân nói sao? Thanh Nhiễm đại nhân đã dặn dò thật kỹ, tuyệt đối không được bất kính với người này.
Bộ dạng yếu nhớt như vậy, một thiếu niên còn chưa nhược quán thì có cái tích sự gì?
Dựa vào đâu mà nàng phải nghe lệnh hắn, còn chẳng bằng ở lại kinh thành, đi theo thất hoàng tử.
Nàng và những người khác đều có chút bất mãn, chỉ là không biểu lộ ra thôi. Bởi Túc Ngọc và Thanh Nhiễm có ảnh hưởng lớn với bọn họ, đã nguyện cả đời trung thành cho nên mới quyết định đi theo tới nơi này.
Quyết định mạo hiểm đó có thể đẩy hai vị đại nhân vào chỗ chết. Bọn họ cũng không hiểu vì sao cấp trên của mình lại lựa chọn như thế.
Nhưng lòng trung thành từ trong máu khiến bọn họ không thể không theo.
Đối với thiếu niên chưa từng gặp mặt này, nàng chẳng có chút cảm tình nào.
Cũng không phải vì thiếu niên ấy khiến cho bọn họ rơi vào cảnh bị người của thất hoàng tử đuổi giết, bọn họ vốn không sợ chết. Cái quan trọng là họ không phục. Các nàng ai nấy đều có bản lĩnh riêng, nếu không dưng phải nghe lời một người lạ thì không cam lòng. Nàng thậm chí còn có chút tức giận khi trông thấy chủ nhân mới.
Nàng không muốn đi theo một kẻ vô dụng. Chẳng biết hắn đánh bùa mê thuốc lú gì cho Túc Ngọc và Thanh Nhiễm đại nhâ, khiến cho hai vị đó cùng nhau phản bội thất hoàng tử mà trung thành với hắn.
Ta khinh......
Đúng lúc này, thiếu nhiên kia nhìn thẳng vào nàng.
Ánh mắt sắc bén như đao, lại tĩnh lặng như mặt biển, không thấy gợn sóng nào bên dưới nhưng một khi bị cuốn vào là tan xương nát thịt.
Thậm chí, trong tíc tắc đó, nàng có cảm giác như thiếu niên kia biết rõ nàng đang nghĩ gì.
Trong trận gió đông se sắt, những thành viên hoàng thất và các triều thần đã lẳng lặng chờ bên ngoài tế đàn. Từng đội cấm vệ quân thủ hộ xung quanh bảo địa của hoàng triều Thiệu gia, bao vây khắp trong ngoài khu vực tế lễ đễ ngăn ngừa chuyện ngoài ý muốn. Ở chỗ xa nhất là nơi bách tính chiêm ngưỡng lễ tế và cầu nguyện. Cú mỗi đợt niên yến giao thừa và rạng sáng mùng một, người dân sẽ được thấy cảnh náo nhiệt như vậy ở tế đàn.
Trên tế đàn, các lô hương được dâng lên, tỏa sương khói lượn lờ, tạo nên cảnh tượng đầy tiên khí. Quốc sư Phi Khanh trông có vẻ như đã bình phục lại, đứng trên tế đàn, mặc pháp bào màu trắng nạm vàng. Trong mắt vẫn đầy vẻ nhu hòa lưu luyến tựa nước chảy mây trôi, gương măt bình thản, nhẹ nhàng mỉm cười. Chỉ nhìn thôi đã có cảm giác có gió thổi mát rượi cõi lòng, thoải mái không sao nói hết được. Đây là khí tức toát ra từ bản thân Phi Khanh, khiến người ta cảm thấy dù trên thế gian có thứ gì ô uế cũng chẳng thế chạm đến được người này.
Bên cạnh y còn một vị cao tăng. Tín ngưỡng chủ yếu ở Tấn quốc là Phật giáo, cho nên lúc này nhất định cần có một vị hòa thượng đức cao vọng trọng.
Đương nhiên là trong lòng Tấn Thành đế vẫn coi trọng Phi Khanh hơn. Dù trước kia có nhiều lời đồn thất thiệt nhưng vẫn không thể thay đổi vị thế của Phi Khanh trong mắt hoàng đế.
Cách đây một thời gian, có tin đồn từ các nạn dân của An nhạc chi gia. Lưu dân bỗng nhiên chết một cách bí ẩn, mà thi thể lại rất khủng khiếp. Bọn họ nghi rằng những người đó được đưa đi làm "dược nhân" thử nghiệm thuốc cho hoàng đế nên mới chết thảm như vậy. Từ đó, không ít người có tâm lý sợ hãi hoặc căm ghét An nhạc chi gia. Tuy sau này, lời ồn đã được Phi Khanh giàn xếp ổn thỏa, nhưng những chứng cớ trước kia như vết thương chảy máu đầm đìa phơi ra trước mắt công chúng. Dù Phi Khanh có bản lĩnh thông thiên, muốn mua chuộc lại lòng dân trong một thời gian ngắn như vậy cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
Đây có thể xem là lần đầu tiên Phi Khanh xuất hiện tại một buổi lễ long trọng sau sự kiện chó dữ tấn công lễ cầu nguyện và lời đồn về An nhạc chi gia. Dường như tất cả những lời đồn kia chẳng hề ảnh hưởng gì đến y. Phi Khanh vẫn khiêm nhường như trước, vẫn phiêu dạt khắp nơi cứu giúp bách tính, không nhanh không chậm, thái độ vẫn như mười năm nay. Do đó, uy vọng ở Tấn quốc lại càng tăng cao, gần đây còn có nhiều người lên tiếng phản bác lại tin đồn, nói rằng quốc sư bị oan.
Nếu Phó Thần ở đây thì sẽ biết ngay đây là nguyên lý vật cực tất phản, nhiều người bôi nhọ đương nhiên sẽ có người tẩy trắng. Phi Khanh thông minh chính ở điểm này. Y biết rằng bằng chứng như núi, thay vì nói dối thì chẳng bằng im lặng. Im lặng có khi là lời biện giải hữu hiệu nhất, trên thực tế, kết quả cũng không tồi chút nào.
Nhưng lúc này, mọi tâm tư của Phi Khanh cũng không nằm ở đó. Dù dáng vẻ vẫn như thường ngày nhưng không sao xua đi được nỗi lo âu đè nặng đáy lòng.
Đối với những phỏng đoán của hắn, chủ nhân thà tin còn hơn không tin, có thể thuận tay giải quyết được thì giải quyết. Cho nên đối với việc tìm Thất Sát, giết Thất Sát, ngài không quá hứng thú. Trước kia, Lý Biến Thiên tẩy máu hoàng gia để kế vị, giành được nhiều cương thổ hơn so với người ta biết rất nhiều. Những thứ hắn đạt được ngày hôm nay, bao gồm vinh quang, tài nguyên, đất đai, đều dựa vào chính đôi bàn tay mình. Có thể nói, thiên hạ của Lý hoàng thực ra là giết chóc mà đạt được, cho nên sao có thể gửi gắm tương lai vào một lời tiên đoán mờ mịt không rõ thực hư được.
Hắn lại càng tin nhân định thắng thiên, nói trắng ra là, tin mình hơn tin trời.
Phi Khanh chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời đêm. Sắp đến đầu ngày, trăng sao dần lặn, màn đêm sắp tan. Vậy mà thứ ánh sáng kiên định của ngôi sao Thất Tinh kia lại khiến y tim đập trong lo sợ.
Mấy ngày trước, lại xuất hiện một vì sao bên cạnh Thất Sát, chính là Thiên Tuyền tinh, tâm tư chu đáo, cần mẫn, giỏi về hậu cần cùng xử lý chi tiết, là một trợ lực hết sức to lớn.
Tính ra, cho đến giờ, bên cạnh Thất sát đã có Toàn Cơ tinh đại diện cho thần y cứu thế, Tố Nữ tinh đại diện cho khuynh thế yêu phi, Thiên tuyền tinh đại diện cho phụ trách hậu cần, như vậy là chỉ còn lại bốn phụ tinh nữa. Mà hai trong số Sát Phá Lang là Thất Sát và Tham Lang đã hội hợp trước đó vài ngày, tinh đồ thay đổi tuyệt đối không sai. Thất Sát là chủ tinh của Sát Phá Lang, cũng là mấu chốt để thay đổi tử vi mệnh cách. Hiện giờ, chỉ cần tìm được thêm Phá Quân là có thể hợp thành Sát Phá Lang hoàn chỉnh.
Một khi Sát Phá Lang hội hợp, chỉ cần thời cơ đến, tử vi mệnh cách sẽ thay đổi hoàn toàn. Đế vương tinh vốn dĩ thuộc về Lý Biến Thiên sẽ dần u ám không rõ tiền đồ, còn Tử Vi tinh được Thất Sát thay đổi sẽ tở thành thiên hạ tân chủ, thiên hạ chắc chắn đổi chủ!
Ánh mắt ấm áp của Phi Khanh nhìn về phía các phi tần, liếc nhìn một chút đã thất được người đứng ở đầu bài. Mai phi nương nương Mai giác mặc một thân trang phục hoa lệ của nhị phẩm phỉ tử, dáng vẻ càng thêm lóa mắt người nhìn. Quả thật nàng có phong tư khuynh nước khuynh thành, hiện giờ y có thể khẳng định nàng chính là một trong các phụ tinh, Tố Nữ tinh, kẻ mê hoặc đế vương.
Lúc này, ba vị cầm quyền lớn nhất hậu cung vẫn còn chưa tới, Phi Khanh tạm thời lui xuống phía dưới tế đàn, nói với một hộ vệ : Thống báo với tai mắt trong cung, ta muốn bọn họ tiếp cận được Mai Giác và giải quyết nàng ta trong thời gian ngắn nhất, không cần biết phải dùng biện pháp gì."
Những vụ ám sát trước đây đều thất bại cả. Những lần Mai phi ở Phi Vũ các hay là khi đi ra ngoài đều bị hoàng quý phi xử lý thẳng tay, vây kín không chừa một kẽ hở. Người của bọn họ trong cung lần lượt bị lật tẩy, chỉ còn những người đã cắm rễ sâu nhất, còn lại thì không ai có thể chen chân vào.
Phi Khanh rất ít khi nói những lời nhữ vậy, thậm chí còn có chút vẻ điên cuồng. Từ khi bị Thất Sát đẩy đến hoàn cảnh này, y chỉ còn biết bí quá hóa liều. Thất Sát tinh là ai, bây giờ còn chưa biết, vậy mà đã khiến vận số của Kích quốc bọn họ thay đổi rất nhiều. Dù là một phụ tá đắc lực của thất sát thôi cũng được, ba chủ tinh cũng được, giết đi từng người thì Thất Sát chỉ còn lại một mình, chẳng gây nổi sóng gió.
Phi Khanh khẽ nở nụ cười nhàn nhạt nhưng ý vị thâm sâu.
Phía dưới kia, các hoàng tử đứng chung một cụm với nhau, thì thầm nói khẽ.
"Này, lão cửu, nghe gì chưa?" Trong đoàn, đại hoàng tử Thiệu Mộ Tiễn hỏi Thiệu Tử Du bên cạnh mình, ánh mắt như thể đang chờ kịch vui.
"Cái gì?" Cửu hoàng tử Thiệu Tử Du bất động thanh sắc nhìn tế đàn, vẫn luôn giữ thái độ tao nhã hữu lễ.
"Lần niên tế này, phụ hoàng không chọn ta và ngươi đi theo, cũng không hủy bỏ lệnh cấm túc của lão nhị. Huynh đệ chúng ta có mấy người đều đến đủ cả rồi, đệ xem trong đoàn còn thiếu ai nào?" Nhìn quanh một vòng, các hoàng tử đủ tuổi tham dự đều đã đến, chỉ mỗi Thiệu Hoa Trì vắng mặt. "Ha ha, ta thấy chưa đến lượt đệ mà lão thất đã nhanh chân xí phần rồi, không biết đệ thông minh hay ngu xuẩn nữa? Ngươi cho là y sẽ phò trợ đệ thật sao?"
Thiệu Tử Du chẳng tỏ rõ ý kiến trước những lời khiêu khích của Thiệu Mộ Tiễn, chỉ cười nhẹ, "Trước nay thất ca cũng chẳng thuận lợi gì. Thân trúng kịch độc, mỗi khi phát bệnh đều rất đau đớn, cho tới giờ còn chưa khỏi hẳn, vẫn phải chịu đựng liên tục, phụ hoàng ưu ái huynh ấy một chút là điều nên làm. Huynh đệ chúng ta càng phải vui mừng cho y, chẳng lẽ đại ca lại bất mãn với thất ca vì chuyện này sao?"
Y là, chẳng lẽ ngươi còn muốn đi tranh giành tình cảm với một hoàng tử thân tàn, không thấy nực cười à?
Cũng biểu hiện thêm một ý khác, ngươi có châm ngòi ly gián ta với thất ca thế nào cũng vô ích thôi. Ta và thất ca đã là một thể không sao tác rời, tách ra chẳng có lợi gì cho đôi bên cả.
Thiệu Mộ Tiễn ám chỉ : Lão cửu này đúng là thằng oắt con lúc nào cũng tự cho mình là đúng, khôn quá hóa ngu. Chắc nó không tưởng bở mình hâm mộ nó vì có được trợ lực như lão thất chứ?
Có cái con khỉ, hâm mộ cái đầu mi. Lão thất ấy hả, dâng đến cửa ta cũng chẳng thèm. Ngươi cứ chứa chấp lão thất đi, ta nhìn xem cuối cùng nó thành cái dạng gì, không bị lão thất ăn tươi nuốt sống mới là lạ. Ngươi tưởng lão thất vẫn còn là lão thất trước kia sao?
Thiệu Tử Du vẫn luôn diễn vai huynh đệ tình thâm, khiến Thiệu Mộ Tiễn nhìn mà thất tởm. Lão cửu đúng là càng ngày càng có khiếu đóng kịch. Y không tin trong lòng lão cửu sẽ tin tưởng lão thất hoàn toàn. Đương nhiên, trước mắt mọi người, phụ hoàng sủng ái lão thất hơi quá mức. Chính sự sủng ái này khiến bọn họ phải đề cao cảnh giác.
Cho dù lão thất không có quyền thừa kế đi chăng nữa nhưng vinh sủng có thể sánh ngang với Thiệu Hoa Dương năm xưa.
Nhắc đến lão nhị cũng thật là ức đến tận cổ thay y, cho đến giờ còn chưa ra được khỏi phủ của mình.
Ha ha, nếu bây giờ phụ hoàng còn chưa thả lão nhi, vậy tốt nhất là cứ nhốt y suốt đời đi.
Hai huynh đệ này mỗi người ôm một tâm tư riêng nhưng trên mặt nhìn vẫn rất hòa thuận.
An Trung Hải xuất hiện trên đài cao. Lúc này, hoàng liễn (kiệu vua) đã tới, hô vang, "Thái hậu nương nương giác lâm lâm --" "Hoàng thượng giá lâm --" "Hoàng hậu nương nương giá lâm --"
Ba vị có quyền lực lớn nhất trong cung đều đã tới. Các hoàng tử phi tần, văn võ bá quan cùng muôn dân trăm họ đồng loạt quỳ xuống, hô vang tiếng thỉnh an.
Tấn Thành đế cười ha hả, giọng cười sang sảng, bảo mọi người bình thân.
Lúc này, Thiệu Hoa Trì đã đứng dưới bộ liễn, chuẩn bị đưa tay dìu thái hậu xuống.
Bách tính bình thường đương nhiên không cảm thấy gì, nhưng những người trong đoàn tế lễ đều mang đủ tứ ánh mắt, nào suy tư, nào sửng sốt, nào không thể tin được, nào ghen tức đầy vơi, nào cho rằng không đúng. Chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Mỗi lần niên tế hàng năm, các hoàng tử đều phải có mặt đầy đủ, ai cũng muốn được theo hầu ba vị có quyền lực lớn nhất trong cung. Hoàng tử được Tấn Thành đế dẫn theo đều là những nhân tuyển cho ngôi vị hoàng đế. Trước kia đều là Thiệu Hoa Dương được chọn, nhưng năm nay Thiệu Hoa Dương bị cấm túc trong phủ của mình, cho nên ai nấy đều ôm hy vọng. Còn nhiều hoàng tử như vậy, không biết Tấn Thành đế sẽ chọn ai đây.
Vậy mà vạn lần không ngờ tới, là thất hoàng tử Thiệu Hoa Trì, quả thật ngoài dự đoán. Ai cũng biết thất hoàng tử không có khả năng trở thành hoàng trữ, nói thế nào đó cũng là sự thực. Cũng như khi mọi người thấy tứ hoàng tử có bệnh về mắt, đương nhiên cũng cho rằng Tấn Thành đế sẽ không đời nào chọn một hoàng tử tàn tật làm trữ quân.
Cho nên Tấn Thành đế phải sủng ái hoàng tử này hết mực mới đối xử như thế, sao kẻ khác không ghen tị cho được?
Điểm duy nhất xoa dịu sự căm hận của các hoàng tử, đó là nửa khuôn mặt bị phá hủy hoàn toàn của Thiệu Hoa Trì.
Mà những quan viên biết rõ tình hình trong triều đều nhìn về phía cửu hoàng tử với hai mắt sáng rực. Gần đây hai vị hoàng tử này qua lại rất gần, xem ra bọn họ sắp phải tính đến chuyện đổi phe rồi.
Thái hậu trông thấy Thiệu Hoa Trì chờ bên dưới liễn, mỉm cười cực kỳ hòa ái, cực kỳ nhân hậu. Ngoại trừ gầy đi đôi chút, thái hậu trông vẫn có vẻ khỏe mạnh. Điều này khiến cho những lời đồn đại thái hậu bệnh nặng qua đời tạm thời lắng xuống. Bà thong thả nâng bàn tay lên, đặt vào tay Thiệu Hoa Trì, sư dịu dàng trong mắt không thể không thấy. Ai cũng nhận ra được hai bà cháu này tình cảm sâu nặng biết bao nhiêu.
Nghe nói việc Thiệu Hoa Trì được theo bồi giá lần này, có một nửa là do thái hậu đề xuất.
Không ít hoàng tử giận đến ngh diến răng nghiến lợi. Lão thất đúng là ti tiện, dám đi đường vòng như thế.
Tấn Thành đế cũng liếc mắt nhìn thái hậu và nhi tử nhà mình, lộ vẻ hài lòng. Sau khi được Thiệu Hoa Trì trị liệu, thái hậu quả nhiên ngày một khỏe mạnh, tinh thần cũng tốt hơn trước nhiều. Tấn Thành đế nghe lời nhi tử của mình, nhân dịp giao thừa trọng đại này, thả thái hậu khỏi Duyên Thọ cung. Nhìn xem, thế này mới gọi là niên tế, mới gọi là đoàn viên.
Tâm tình Tấn Thành đế tốt chưa từng có, nhưng lúc đưa tay dìu hoàng hậu, ánh mắt lại thoáng dừng. Hắn liếc nhìn sang đội ngũ các phi tần, chạm phải cặp mắt chứa đầy ẩn tình của Mai Giác, cảm thấy áy náy không thôi. Hắn thậm chí còn có chút suy nghĩ hoang đường, nếu lúc này, người hắn cầm tay là Mai Giác thì tốt biết mấy.
Những bách tính vừa quỳ xuống thỉnh an ba vị tốn quý nhất trong cung cũng trông thấy thất hoàng tử yêu dân như con của bọn họ. Gần đây, thất hoàng tử rất có tiếng tăm trong kinh thành, lời đồn cũng được khống chế vô cùng tốt. Những điều này đều nhờ công Cảnh Dật hỗ trợ sau lưng Thiệu Hoa Trì. Có người chưa từng thấy Thiệu Hoa Trì bao giờ, còn đang suy nghĩ, không phải người người đều nói thất hoàng tử có bộ dạng xấu xí như quỷ dữ, miệng lòi răng nay sao? Hôm nay tận mắt chứng kiến mới biết không thể tin lời đồn. Thất hoàng tử mặc một thân huyền đoan trắng muốt, làm nổi lên dáng dấp ngọc thụ lâm phong. Dù nửa bên mặt đeo mặt nạ nhưng cũng không che lấp ngũ được phong tư trác tuyệt của phần ngũ quan lộ ra kia, rõ ràng là một hoàng tử đẹp tựa thần tiên.
Dân chúng đồng loạt hô vang, "Thất hoàng tử thánh an!"
Suốt nửa năm nay, dù là đón tiếp thương binh, chăm lo cho lưu dân,, hay là phát cháo cứu tế, đều khiến hình tượng Thiệu Hoa Trì khắc sâu trong lòng dân chúng, cũng rất được bánh tính kính yêu.
Y vừa đỡ thái hậu, vừa không hề giữ giá của một hoàng tử mà quay về phía dân chúng, gật đầu cười chào. Người dân không ngờ sẽ được hoàng tử tôn quý đáp lại, cho nên càng nhiệt tình hô thỉnh an.
"Một tên ma quỷ khiến cả diêm vương cũng sợ hãi như ngươi mà còn có người yêu thích, ông trời đúng là mù hai mắt rồi." Thái hậu cũng trông thấy cảnh này, ghé sát vào tai Thiệu Hoa Trì, nói lời cay độc.
Tấn Thành đế và hoàng hậu đi ngay phía trước, nhưng tiếng hô hào của dân chúng quá náo nhiệt cho nên không ai nghe thấy được lời này.
Tên nhãi ranh Thiệu Hoa Trì này đoạt sạch thế lực suốt mấy chục năm qua của bà, đương nhiên bà ta không thể có sắc mặt tốt được rồi. Bây giờ, sự căm ghét của thái hậu đối với Thiệu Hoa Trì còn vượt xa Tấn Thành đế và những kẻ khác. Bà hân không thể nuốt gan uống máu y, nhưng bà biết rõ mình đã bị Thiệu Hoa Trì vắt kiệt mọi giá trị tồn tại, từng bước dồn đến đường cùng. Không còn gây được sóng gió nào nữa, giờ chỉ có thể dựa vào Thiệu Hoa Trì mà sống thôi.
Thiệu Hoa Trì nghe vậy, nở nụ cười khiến người ta tam trầm mê. Y sửa sang vạt áo cho thái hậu, hiếu thuận vô cùng, khiến bách tính vây xem lại càng hết lời tán dương. Tấn quốc lấy hiếu trị thiên hạ. Thiệu Hoa Trì tự lấy mình làm gương mẫu, đương nhiên rất có tác dụng cổ vũ dân tâm.
Nhưng lời từ miệng ra lại như từng mũi băng nhọn. Y ghé vào tai thái hậu, giọng điệu ôn hòa. "Vậy hoàng tổ mẫu cứ mở to hai mắt mà nhìn xem, ta làm thế nào để khiến người người yêu thích ta. Đấy là nếu người sống được tới ngày đó."
Sắc mặt thái hậu đỏ trắng đan xen. Muốn mắng người nhưng không sao mắng được, còn phải bày ra dáng vẻ nhân hậu dịu dàng, thật là khiến người ta nghẹn đến cần cổ.
Đối phó với thái hậu xong, Thiệu Hoa Trì quay nhìn dân chúng đông nghìn nghịt. Do có cẩm vệ quân ngăn chặn, bách tính trăm họ người này ngã xuống người kia xông lên nhưng vẫn không thể chen qua được. Ánh mắt yêu thích đối với y không hề giả dối.
Từ nhỏ đã không ai yêu mến y, nhưng lại có người chỉ vì y ra tay làm chút "việc thiện" mà ủng hộ y.
Trong đầu y lại thoáng hiện lên một bóng hình y không hề muốn nhớ đến.
Người đó từng nói, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, có được bách tính sẽ có được thiên hạ.
Lần đầu tiên, y có một cái nhìn khác về khát vọng với ngôi vị hoàng đế. Y không chỉ cho rằng đó là một vị trí có thể hiệu lệnh toàn thiên hạ, một con đường duy nhất đề tồn tại và thoát khỏi cảnh bị khi nhục, mà muốn làm chút gì đó cho những bách tính này. Y muốn trở thành minh quân.
Thiệu Hoa Trì nhìn thấy trong đám phi tần đang thỉnh an ba vị quyền lực tối cao, hoàng quý phi Mục Quân Ngưng mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền nơi khóe miệng. Sau khi được hoàng đế nâng dậy, khóe mắt Mục Quân Ngưng liếc qua Thiệu Hoa Trì. Hai người nhìn nhau mỉnh cười, nhìn như lơ đãng, nhưng thực tế lại sấm chớp đùng đùng.
Mục Quân Ngưng: Đồ tiện nhân lập dị.
Thiệu Hoa Trì: Ta đã hết kiên nhẫn với mụ rồi, đừng có thách ta!
Lễ niên tế thường diễn ra trọn một ngày. Đầu tiên là tế cáo thiên địa, cầu cho năm sau mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an vân vân và vân vân. Mà trong quá trình này, mọi người đều phải quỳ xuống, thành tâm cầu nguyện. Đến khi trời tối, các nghi lễ kết thúc, tiếp theo là niên yến giao thừa. Niên yến đương nhiên không diễn ra ở tế đàn mà được cử hành ở Chính Đức điện. Hôm nay Tấn Thành đế đặc biệt cao hứng, đối ẩm cùng vô số triều thần. Những lúc vui chơi náo nhiệt nhất, ngay cả hoàng đế cũng buông thả một chút, cho nên những người ban đầu câu nệ cũng dần dần lớn gan hơn, quay sang kính rượu lẫn nhau.
Chỗ Thiệu Hoa Trì lại càng tấp nập. Từ các hoàng tử đến văn võ bá quan đều lần lượt kính rượu y, có bao nhiêu lời hay lấy lòng đều tuôn ra hết.
Thiệu Hoa Trì chẳng biết bị làm sao, ai đến cũng không cự tuyệt, uống hết ly này đến ly khác.
Dùng xong niên yến ở Chính Đức điện, tiếp theo là lễ mừng tân niên ở Điểm Giáng đài, cùng xem ca múa. Đây là thời điểm náo nhiệt nhất trong cung hàng năm.
Gánh hát biểu diễn trên đài, Mai Giác lẳng lặng xem, thi thoảng lại quay sang cười nói với các vị phi tần, hoặc ăn chút hạt dưa. Bỗng nhiên, có một tiểu công công nhân lúc không ai chú ý, nói nhỏ vào tai nàng. "Nương nương, hoàng thượng cho mời."
Mai Giác nghe vậy, nhìn quanh xem, không thấy có ai chú ý đến mình, chỉ có duy nhất ánh mắt của Mục Quân Ngưng. Gần đây, những lần Mai Giác bị ám sát đều có Mục Quân Ngưng ra tay ngăn chặn kịp thời, do đó mối quan hệ hợp tác càng thêm bền chặt.
Chí ít, ở trong cung, Mục Quân Ngưng là người Phó Thần tin tưởng nhất trong mắt Mai Giác.
Họ chỉ nhìn nhau một lát rồi dời ánh mắt đi ngay, các nàng biết rõ làm thế nào để trao đổi mà không bị ai pát hiện.
Mai Giác tìm cớ rời buổi tiệc, tới Điểm Giáng đài. Bên ngoài có không ít cung nhân đang chuẩn bị, bước chân nhẹ nhàng ưu nhã, tay bưng khay hoa quả và điểm tâm đủ màu sắc, khiến nàng không khỏi cảm khái. Nếu nàng vẫn còn là cô cô thì chắc cũng sẽ trở thành một người trong số đó, bận rộn tối mắt vì niên yến. Còn hoàn cảnh hiện giờ, trước kia nàng chưa từng nghĩ tới.
Đi đến một hàng lang vắng vẻ, Tấn Thành đế đã ở kia mỉm cười chờ nàng.
"Thần thiếp thỉnh an hoàng...." Mai Giác mềm mại, dịu dàng hành lễ, nhưng còn chưa cúi người đã bị Tấn Thành đế nắm lấy tay.
"Giữa ta và nàng, còn phải lễ nghi gì nữa?"
Ánh mắt hoàng đế rất chăm chú. Vì hoàng đế phong lưu thành tính này, kể từ khi đưa Mai Giác vào hậu cung, đã rất lâu nay chưa từng chạm vào nữ nhân khác.
Thậm chí, bởi vì trân trọng Mai Giác, cho dù đến cung của nàng cũng chỉ đến vào ban ngày, còn buổi tối thì ngủ một mình tại Ngự thư phòng hoặc Dưỡng Tâm điện, không gọi bất cứ phi tần nào tới. Hắn cư xử với Mai Giác vẫn theo lễ nghĩa, chưa hề sỗ sàng.
Hoàng hậu muốn nhắc nhở một chút, Tấn Thành đế chẳng lâm hạnh một ai. Không lẽ hắn định treo cái danh họa quốc lên đầu Mai Giác, chuyện này không thể chấp nhận được. Nhưng hắn lấy cớ là tuổi tác đã cao, lưc bất tòng tâm.
Dám dùng đến lý do lực bất tòng tâm để vũ nhục bản thân mình như thế, ngay cả hoàng hậu cũng chẳng biết đáp lại câu gì.
Nhân dịp niên tế lần này, hoàng hậu muốn nói việc này cho thái hậu. Sau đó nàng kinh ngạc vô cùng, xem thái hậu nói sao này?
Bà nói hoàng đế đã có nhiều hài tử, dù không lâm hạnh hậu cung nữa cũng chẳng có vấn đề gì. Tuổi cao thì kiềm chế một chút chẳng tốt hay sao, chuyện này có gì mà phải quản. Hoàng hậu nghe thế thì sững người.
"Vậy, nếu bị phát hiện ra........"
"Không sao, trẫm đã sắp xếp cả rồi. Đêm nay là giao thừa, trẫm chỉ muốn ở bên cạnh nàng."
"Hoàng thượng......"
"Trẫm không thể biểu hiện sủng ái nàng trước mặt quá nhiều người, khiến nàng chịu thiệt thòi."
Mai Giác ngước mắt nhìn hắn, mỉm cười. Đôi mắt long lanh châu ngọc, như chứa một dòng suối ôn hòa trong vắt, dịu dàng khuyên nhủ, "Vinh sủng của hoàng thượng với thần thiếp là độc nhất vô nhị, thần thiếp sao có thể bất mãn được."Tấn Thành đế nghe vậy, thở dài một tiếng, nắm lấy bàn tay thon thả mềm mại của Mai Giác, "Nàng lúc nào cũng vậy, chẳng muốn cái gì, cho nên càng khiến trẫm có cảm giác đối với nàng bao nhiêu cũng không đủ tốt. Hôm nay trẫm thật muốn được nắm tay nàng."
"Hoàng thượng, không thể phá vỡ quy củ được. Hoàng hậu nương nương là quốc mẫu, đó là lẽ thường." Trong mắt hoàng đế, nàng không giống các phi tần khác, không mưu đò gì, chỉ chân thành đối xử tốt với mọi người.
"Trẫm biết, nàng luôn là người hiểu đạo lý. Nếu khôn phải năm đó có vết xe đổ của Lệ phi.....Trẫm đâu cần phải thế. Mọi người đều bảo hoàng đế có thể muốn gì làm nấy, nhưng thật ra trên đời này đâu có mấy ai có thể theo ý mình?"
Năm đó hắn si mê Lệ phi nên thường bỏ triều sớm, cuối cùng khiến cho Lệ phi mang danh yêu phi họa quốc, còn khiến cho Thiệu Hoa Trì chưa ra đời đã mang độc tố. Từ khi sinh ra y đã phải chịu bao khổ sở, thường xuyên phát bệnh. Đó là sai lầm thời trẻ của hắn, hại một đời mẹ con Lệ phi. Bây giờ, hắn sẽ không lặp lại sai lầm ấy nữa. Thà rằng phải kiềm chế bản thân cũng không muốn chạm vào người khác. Cũng muốn chạm vào nàng, nhưng không muốn nàng bị bêu danh.
Ai mà nghĩ được rằng, Tấn Thành đế một đời phong lưu, tới khi về già lại có thể vì một nữ nhân mà làm đến như vậy, có thể nói là kỳ tích.
Đôi mắt lóng lánh của Mai Giác bỗng nhiên bị che khuất.
Trong ánh sáng mơ hồ, Tấn Thành đế dùng một giải lụa mềm che mắt nàng. Hắn giống như một thiếu niên vừa mới biết yêu, đối với mối tình đầu của mình, vừa có chút hồi hộp, lại vừa có chút ý muốn khoe khoang, hơi kích động, "Trẫm đưa nàng tới một nơi."
Mai Giác bị che mắt, có chút bất an nói. "Hoàng thượng, thần thiếp sợ."
"Đừng sợ, có trẫm nắm tay nàng, sẽ không để nàng ngã đâu. Một lát là tới ngay thôi."
Mai Giác còn hơi run rẩy, Tấn Thành đế nắm chặt lấy tay nàng, hơi ấm truyền qua lòng bàn tay.
"Trời dẫu lạnh, có hơi ấm từ tay bệ hạ, thần thiếp không cảm thấy lạnh nữa." Giọng nói nhẹ nhàng của nàng như một sợi lông vũ phe phẩy đầu quả tim.
Tấn Thành đế hơi sửng sốt. Hắn rất ít khi nghe Mai Giác nói lời ngọt ngào, thất hiếm thấy. Hoàng đế vậy mà cũng có lúc rơi vào cảm xúc thụ sủng nhược kinh (vì được yêu mà cảm thấy sợ).
Hắn biết ngay từ khi ép Mai Giác trở thành phi tử của mình, nàng vẫn luôn không bằng lòng cho nên vẫn mong được nàng tha thứ. Hắn chỉ không muốn rời xa nàng, vốn không mong chờ nàng cũng yêu lại mình.
Vẻ mặt hắn có chút bối rối chẳng biết phải làm sao. May thay lúc này Mai Giác không nhìn thấy, khiến hắn đỡ ngại ngùng.
Không biết qua bao lâu, Tấn Thành đế mới dịu dàng như dòng nước nhìn Mai Giác, "Tới rồi."
Tấn Thành đế cởi tấm lụa. Cảnh tượng trải rộng rực rỡ trước mắt Mai Giác. Đó là cái cây lớn nhất trong cung, ở sau Dưỡng Tâm điện, thường ngày chỉ có Tấn Thành đế và một vài nội thị được phép bước vào. Lúc này, trên cây treo rất nhiều đèn màu, mỗi ngọn đèn đều được làm công phu đến từng chi tiết, tỏa ra quang mang óng ánh trong đêm. Trên mỗi đèn đều viết chữ, nhìn nét chữ là có thể nhận ran gay, Tấn Thành đế tự tay đề bút.
Nhiều như vậy, chẳng biết đã viết bao đêm, sau đó còn treo những lời hứa nguyện này lên cây, không biết là tốn bao nhiêu tâm sức.
Cảnh tượng quá lộng lẫy. Mai Giác vui sướng nhìn Tấn Thành đế, đáy mắt tràn đầy lệ quang, lời nói cũng lộn xộn, "Bệ hạ..., thần thiếp, thần thiếp......."
Nàng cảm động vô cùng. Đế vương chưa từng lấy lòng vị phi tần nào như thế, bởi vì không cần thiết.
Tấn Thành đế chậm rãi ôm lấy nàng từ sau lưng, phát hiện nàng không kháng cự mới nhẹ nhàng thở phào, siết vòng tay, ôm nữ tử mảnh mai vào trọn lồng ngực mình, "Nàng có rất nhiều nguyện vọng, có lẽ bây giờ trẫm không thể thực hiện toàn bộ, nhưng chúng ta cứ làm từng điều một. Trên đó còn nhiều ngọn đèn trống, khi nào nàng nghĩ ra ước nguyện mới, trẫm sẽ viết lên."
Mai Giác dựa vào lòng Tấn Thành đế, hai người như hòa làm một dưới trời đêm, "Thần thiếp, thật sự hạnh phúc......"
Thật hạnh phúc.......
Hạnh phúc rằng....ngày ngươi băng hà cũng đang đến gần.
Một năm, hai năm, hay ba năm?
Tóm lại, chờ hắn quay về, ta mới ra tay.
Hắn sẽ không chết dễ dàng như vậy.
Ánh mắt Mai Giác lẳng lặng nhìn những chiếc đèn màu, nở nụ cười rạng rỡ hồn nhiên.
Trên ngã tư đường Đan Hô thành, A Tam đi qua đi lại trước cửa phủ đô úy, có chút sốt ruột. Sao Lý Ngộ đi lâu như vậy mà còn chưa về?
A Nhất vừa ra thay ca trực ban, thấy vẻ mặt lạnh băng của A Tam hiếm khi xuất hiện cảm xúc do dự, liền đi tới hỏi, "Làm sao? Lại phiền não chuyện gì? Ta có cảm giác gần đây ngươi không yên lòng, trạng thái không tốt, nhưng đừng có làm hỏng việc."
"Lý Ngộ còn chưa về."
A Nhất khẽ cau mày, "A Tam, ngươi có phải là hơi quan tâm đến Lý Ngộ quá mức rồi không. Hắn lớn như vậy rồi, còn đi lạc được à?"
"........" A Tam nhíu mi nhưng chẳng biết nói gì.
"Những hiềm nghi về hắn còn chưa tẩy sạch hêt được đâu. Tiểu tử này rất khôn khéo, ta vẫn cho là hắn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, chẳng qua chỉ là chưa lộ sơ hở mà thôi. Tất cả chúng ta đều từ phản cảm đến yêu thích hắn, không có một người nào ghét hắn, ngươi không cảm thấy chuyện này có gì bất thường sao. Trước nay chúng ta vốn không phải loại dễ dàng tin tưởng người khác. Dù chủ công nhận hắn làm đệ tử nhưng ta vẫn cảm thấy có chút bất an, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó vậy, mong sao đó chỉ là ảo giác của ta thôi. Tuy ngươi là người ít nói nhất trong số chúng ta, nhưng lòng dạ cũng đơn thuần. Ta cho rằng ngươi không nên quan tâm đến tiểu tử kia quá." Kẻo có ngày bị hắn phản bội, thân xác chẳng còn một mẩu tro tàn.
"Ta đi tìm hắn." A Tam nghe xong, ngẫm nghĩ một lát, lại khôi phục vẻ lạnh băng.
A Nhất đờ cả người, uổng công hắn nói nhiều như vậy, đều là nước đổ lá khoai.
A Tam đi trên đường lớn ở Đan Hô thành. Sắp đến giao thừa, bọn họ nhất định phải về đến Kích quốc trước thời điểm đó. Hành trình tiếp theo càng phải tính toán kỹ càng, Đan Hô thành cũng không phải đại bản doanh của bọn họ. Biên thùy của Ấm Đột quốc đương nhiên không phải nơi an toàn, loại người nào cũng có, hắn không muốn Lý Ngộ xảy ra chuyện gì.
Đang đi tìm trên đường, nhìn đám bách tính quần áo tả tơi, vẻ lạnh lùng trên mặt hắn thoáng lộ vẻ nôn nóng.
Bỗng nhiên trông thấy cách đó không xa, Lý Ngộ đang bị một đám người vây quanh, trông cực kỳ lúng túng.
Đến gần mới phát hiện ra những kẻ đó đều là dân đầu đường xó chợ. Tuy Lý Ngộ không ăn mặc sang trọng, nhưng so với người trong thành đã khá lắm rồi.
Những người này đều ngửa tay xin tiền Lý Ngộ, Lý Ngộ đương nhiên không muốn cho. Một người trong số họ còn chuẩn bị dùng bạo lực.
A Tam có chút tức giận. Cái tên này, mấy chiêu phòng địch ta dạy ngươi đều ném ra sông ra bể hết!
Gã du côn kia còn chưa động đến Phó Thần đã bị một quyền của A Tam đánh ngã lăn ra đất.
"A Tam ca!" Phó Thần mừng rỡ hô.
Không sai, giờ đã từ A Tam đại nhân thành A Tam ca rồi.
A Tam nghe cách xưng hô này, cảm thấy trái tim ấm sực.
"Ừ, đệ cứ đứng đó nhìn đi." Đừng dính vào, xem ta dạy bảo chúng ra sao!
Phó Thần nghe ra ý, cười đến dương quang rực rỡ.
Nhận thấy ánh mắt đầy sùng bái của Lý Ngộ, A Tam cảm giác như được bơm đầy sức mạnh, đánh càng hăng say.
Thấy A Tam chỉ vung tay hai ba cái đã khiến những tên lưu manh ngã lăn lông lốc, luôn miệng kêu đau, Phó Thần không nhin được, vỗ tay tanh tách.
Không ít người vây quanh nơi này xem náo nhiệt.
Cách đó khá xa, một nữ tử xinh đẹp quấn mình trong những tấm vải rách, che đi dung mạo thật sự. Nàng ẩn trong đám người, nhìn thấy cảnh này. Nàng cùng hai người nữa ở lại Đan Hô thành, tiếp ứng cho Thanh Nhiễm đại nhân.
Vừa nãy nàng đã nhận được nhiệm vụ mới cho nên đến để làm quen tình hình.
Nàng trông thấy thiếu niên đứng sau lưng A Tam, run cầm cập nhưng lại cố tình tỏ ra quật cường, không sợ hãi, có chút cạn lời. Đây là công tử mà Thanh Nhiễm đại nhân nói sao? Thanh Nhiễm đại nhân đã dặn dò thật kỹ, tuyệt đối không được bất kính với người này.
Bộ dạng yếu nhớt như vậy, một thiếu niên còn chưa nhược quán thì có cái tích sự gì?
Dựa vào đâu mà nàng phải nghe lệnh hắn, còn chẳng bằng ở lại kinh thành, đi theo thất hoàng tử.
Nàng và những người khác đều có chút bất mãn, chỉ là không biểu lộ ra thôi. Bởi Túc Ngọc và Thanh Nhiễm có ảnh hưởng lớn với bọn họ, đã nguyện cả đời trung thành cho nên mới quyết định đi theo tới nơi này.
Quyết định mạo hiểm đó có thể đẩy hai vị đại nhân vào chỗ chết. Bọn họ cũng không hiểu vì sao cấp trên của mình lại lựa chọn như thế.
Nhưng lòng trung thành từ trong máu khiến bọn họ không thể không theo.
Đối với thiếu niên chưa từng gặp mặt này, nàng chẳng có chút cảm tình nào.
Cũng không phải vì thiếu niên ấy khiến cho bọn họ rơi vào cảnh bị người của thất hoàng tử đuổi giết, bọn họ vốn không sợ chết. Cái quan trọng là họ không phục. Các nàng ai nấy đều có bản lĩnh riêng, nếu không dưng phải nghe lời một người lạ thì không cam lòng. Nàng thậm chí còn có chút tức giận khi trông thấy chủ nhân mới.
Nàng không muốn đi theo một kẻ vô dụng. Chẳng biết hắn đánh bùa mê thuốc lú gì cho Túc Ngọc và Thanh Nhiễm đại nhâ, khiến cho hai vị đó cùng nhau phản bội thất hoàng tử mà trung thành với hắn.
Ta khinh......
Đúng lúc này, thiếu nhiên kia nhìn thẳng vào nàng.
Ánh mắt sắc bén như đao, lại tĩnh lặng như mặt biển, không thấy gợn sóng nào bên dưới nhưng một khi bị cuốn vào là tan xương nát thịt.
Thậm chí, trong tíc tắc đó, nàng có cảm giác như thiếu niên kia biết rõ nàng đang nghĩ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất