Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng
Chương 145
Bầy dơi kia lao đến rất nhanh, Thiệu Hoa Trì đưa một tay ôm chặt lấy Phó Thần, kéo hắn sát vào người mình, che chở hắn khỏi bầy dơi tấn công, giọng nói nghiêm nghị, "Đừng cử động !"
Trong âm thanh vù vù ghê rợn, bầy dơi bị cây đuốc phân làm hai lối, chỉ có vài con bị lửa thiêu rơi xuống đất. Sau lưng là tiếng kiếm vung lên chém, một vài thân binh bị bị chúng hất ngã xuống đất, cực kỳ chật vật.
Phó Thần thấy Thiệu Hoa Trì che chắn cho mình, không ngờ y lại là người chăm sóc thuộc hạ như thế, bỗng chốc ngây người. Nhưng cũng chỉ trong tíc tắc mà thôi, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quát lên với những binh lính đang rối loạn đằng sau, "Không được hoảng, mau đứng dậy, chúng không đáng sợ như các ngươi tưởng, cũng không cắn chết người đâu. Cố gắng ở yên tại chỗ, đừng lộn xộn. Đốt đuốc, tất cả đốt đuốc lên !"
Nếu chúng không tấn công thì đương nhiên có cách khác để tránh né, nhưng giờ đã chọc giận chúng rồi thì dùng lửa để đối phó là nhanh nhất. Những sinh vật sống trong bóng tối luôn sợ lửa.
Nghe tiếng Phó Thần, những người khác như được trấn an. Nếu hắn không quát lên như thế thì trong âm thanh rít gào của bầy dơi lúc này, sẽ chẳng ai nghe được tiếng hắn. Phó Thần kịp thời ra lệnh, tránh cho những người này hỗ loạn, hao binh tổn tướng ngay từ đầu.
Ở Trung Nguyên, không mấy người từng trông thấy loài dơi. Bản năng của con người là sợ hãi những thứ họ không có hiểu biết, cho nên lúc này đương nhiên sẽ kinh hoảng. Cho dù có là binh lính của Thiệu Hoa Trì dày dặn kinh nghiệm đi nữa thì cũng hoang mang lo sợ. Nhưng điều này là tối kỵ, bởi khi trong lòng sợ hãi quá mức thì vốn những chuyện có thể thản nhiên vượt qua được lại trở nên hết sức khó khăn.
Sau lần tấn công đầu tiên, chúng bay lượn một vòng, định tập kích lần nữa. Thiệu Hoa Trì nắm chặt đuốc, vung thẳng về hướng chúng lao đến.
Có Thiệu Hoa Trì chống đỡ phúa trước, những người đứng lên cùng dần nhiều hơn. Các thân binh đều bình tĩnh trở lại, thắp thêm vài ngọn đuốc, số dơi cũng bị đốt thưa thớt dần.
Khi đám dơi đã tổn hại phân nửa, chúng dừng tấn công, tụ lại thành bầy, bay ra khỏi hang.
"Chúng...đi rồi?" Bên cạnh Phó Thần là lính hầu từng bê nước đến cho hắn tắm. Gã nghẹn họng trân trối nhìn bầy dơi bay đi.
"Dơi không bao giờ sống ở môi trường khép kín, cho nên nơi này đương nhiên phải có đường ra." Ngay từ lúc vào, Phó Thần đã nhận ra ở đây có luồng không khí lưu thông, nếu không thì trong hang đá kín bưng như vậy chắc chắn phải cảm thấy ngột ngạt. Mà bầy dơi này không thể này cũng không thể sinh sống trong hang kín, chúng phải có chỗ bay ra bay vào để tìm mồi. Ban nãy, ánh lửa khiến chúng hoảng sợ, cho nên chắc sẽ không quay lại trong thời gian ngắn.
Phó Thần nói những điều hắn nghĩ ra cho người khác nghe. Lính hầu trợn mắt đầy sửng sốt, "Sao ngươi lại biết nhiều như thế?"
"Ta là thương nhân, thường xuyên vào nam ra bắc, nghe được nhiều thứ nên đương nhiên có chút hiểu biết." Phó Thần vẫn bình tĩnh như trước. Trên mặt Thiệu Hoa Trì lại chẳng hề có chút bất ngờ nào, giống như Phó Thần biết những chuyện đó là lẽ đương nhiên.
Lính hầu vẫn không tin. Trên đời này làm gì có thương nhân nào lợi hại như vậy chứ?
Thiệu Hoa Trì làm như không nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, cầm đuốc quan sát vài lần, kiểm tra xem trên người Phó Thần có thương tích gì hay không. Không bị cắn, vậy là tốt rồi.
Y lại nhìn cánh tay Phó Thần vẫn còn băng bó, là vết cắt trước khi vào trong hang. Dù Phó Thần tùy tiện hành động, nhưng dường như vẫn luôn có trật tự nhất định nào đó. Có một loại người dù thay đổi thế nào, chỉ cần nhìn cách hắn sinh hoạt cũng có thể nhận ra manh mối, dù những manh mối đó chẳng thể chứng tỏ điều gì.
Trong đội chỉ có một binh lính bị dơi cắn, vết thương khá nặng. Thiệu Hoa Trì sai những người khác bôi thuốc cho gã, bảo gã nghỉ ngơi tại chỗ, không cần đi theo.
Ban nãy cả bầy dơi tấn công, chỉ tổn thất một người đã là may lắm rồi.
"Bên, bên trên !!!" Một binh lính khác cầm đuốc chiếu lên vách đá trên đỉnh đầu họ, kinh hãi kêu.
Thiệu Hoa Trì và Phó Thần đồng thời ngẩng lên. Đó là một cái đầu lâu khô, hai hốc mắt đen ngòm nhìn xuống dưới. Cái đầu bị chông chặt trong vách đá phía trên, không biết vì sao lại ở đó.
Phải chăng là một "người dẫn đường", đồng thời cũng là kẻ xây nên huyệt động này đang cảnh báo với người tới, đừng đi vào nữa.
Nơi mà có người dẫn đường như vậy thì phía trước nhiều khả năng là kho báu hoặc hầm mộ, hoặc cả hai.
Phó Thần nhớ đến hình vẽ tê tước trên cột, lại nhớ con mắt của chim ưng khắc trên vách đá. Hắn dường như có chút hình dung, Mật Lai quốc và Khiển tộc có mối quan hệ.
Cách đây rất lâu, người Khiển tộc bị tàn sát hàng loạt, gần như biết mất không dấu vết. Thật ra vẫn còn một bộ phận còn tồn tại, chỉ là sử sách không còn tìm thấy tung tích bọn họ nữa. Giờ Phó Thần đã biết vì sau Lý Biến Thiên lại sở hữu nhiều tê tước, còn biết cách nuôi dưỡng chúng.
Nhóm người Khiển tộc cuối cùng đã di cư từ rừng nhiệt đới đến nơi này để mai danh ẩn tích, thành lập quốc gia riêng ngay trên con đường Tơ Lụa. Nếu như vậy thì sẽ không khiến người khác chú ý, nởi đây là nơi thương nhân qua lại thường xuyên. Chỉ cần có nhiều người đi thì sẽ hình thành đường xá, các trạm trung chuyển, thành thị, quốc gia...là nơi cho các thương nhân, lữ khách nghỉ ngơi, uống nước, ở trọ. Lịch sử vẫn luôn hình thành như thế.
Đó chính là sự ra đời của Mật Lai quốc.
Mật Lai quốc là quốc gia do người Khiển tộc xây dựng. Nơi này cách Kích quốc không xa, cho nên Lý Biến Thiên có được tê tước cùng với dược để tạo nên khí tức của người Khiển tộc cũng không phải chuyện lạ lùng. Nhưng Lý hoàng hình như không biết rằng giữa Mật Lai quốc và Khiển tộc có ngàn vạn mối liên hệ.
Trong truyền thuyết, người Khiển tộc đã bị sát hại đến gần như không còn một ai. Bọn họ trải qua trăm ngìn cay đắng mới tìm được đường sống trong chỗ chết, an cư ở sa mạc Hốt Thạch này, vậy mà cuối cùng vẫn biến mất, đáng tiếc làm sao.
Phó Thần nhớ đến bản đồ kho tàng của Khiển tộc mà Lý hoàng vẫn đang giữ, hơn nữa còn tìm kiếm người Khiển tộc rất nhiều năm, nhưng Lý Biến Thiên đã nghĩ sai ngay từ đầu.
Nơi hắn sai người tìm kiếm là khu rừng nhiệt đới, căn cứ cũ của Khiển tộc, chứ không phái người đến điều tra Mật Lai quốc.
Mà cái gọi là bản đồ kho báu, cũng không ơ phía nam, mà ở sa mạc Hốt Thạch!
Ngay dưới chân hắn luôn !
Sau đó, bọn họ cầm đuốc soi quanh, nhận ra nơi mình đang đứng là một đài cao bằng phẳng, đủ cho vài chục người đứng. Đài có hình tròn, không khắc bất cứ hoa văn gì, bên cạnh là vách núi tối đen. Nếu ban nãy Phó Thần không nhắc nhở thì có khi bọn họ lại hoảng loạn bỏ chạy mà rơi xuống không chừng.
Một binh lính vừa suýt trượt chân cảm kích nhìn Phó Thần. Phó Thần chỉ đưa ra quyết định trong nháy mắt, mệnh lệnh dứt khoát, hành vi đáng để tôn trọng.
Thiệu Hoa Trì liếc nhìn Phó Thần một khắc rồi lại bình tĩnh quay đi, dời mắt tới con đường duy nhất có thể nhìn thấy. Y cầm đuốc lên soi, hóa ra là một đoạn đường sỏi.
Tại sao lại có một con đường sỏi xuất hiện ở hai bên vách núi dựng đứng. Nơi này là một hang động khổng lồ, trước nay vẫn bị chôn vùi dưới lòng đất, không ai biết trước khi trở thành sa mạc, nơi này trông ra sao. Một hang động dưới lòng đất như vậy có lẽ đã hình thành không biết bao nhiêu năm trước khi các lục địa chuyển động, va chạm vào nhau. Nhưng chỉ có Phó Thần biết nguyên nhân sơ lược, còn với những người khác thì chỉ có thể thốt lên ca ngợi, xem cảnh tượng trước mắt như tác phẩm của thần linh.
Con đường sỏi này rất hẹp, chỉ có thể đi thành hàng từng người một. Lúc di chuyển, bọn họ không thể cầm đuốc được. Tay vừa cầm đuốc vừa di chuyển trong trạng thái cân bằng là việc hết sức khó khăn. Hơn nữa, trong hang đá rộng lớn thế này, đuốc chẳng thể soi được gì nhiều.
Thay vì sử dụng đuốc một cách lãng phí, chẳng bằng học cách thích nghi với bóng tối. Phó Thần tới cạnh Thiệu Hoa Trì đang đứng trầm ngâm.
Bình thường, Thiệu Hoa Trì sẽ không để ai lại gần, cho nên khi Phó Thần tiếp cận, phản ứng đầu tiên của y là tấn công. Nhưng lúc nhận ra người tới là Phó Thần, y vội vàng thu tay, lúng túng khoanh lại trước ngực, vẻ mặt vẫn như thể ngươi tìm ta có chuyện gì, "Khụ, có phải nghĩ ra gì rồi không?"
Phó Thần nói suy nghĩ của mình cho Thiệu Hoa Trì. Thiệu Hoa Trì trầm ngâm một lát rồi dặn dò mười chín người còn lại, "Lụi tắt đuốc đi. Chúng ta đã vào trong này rồi, phải học cách thích úng với ánh sáng của đá huỳnh quang, như thế sau này mới thuận lợi."
Sau khi Thiệu Hoa Trì hạ lệnh, binh lính tắt đuốc, hang động lại quay về tối om như ban đầu.
"Ta đi trước ngươi." Thiệu Hoa Trì kéo Phó Thần đang định bước lên. Lúc này đã có một vài binh lính bám chặt vào vách đá, cẩn thận dè chừng dò từng bước trên đường mòn, chỉ sợ mình đạp phải không khí.
Ai cũng tự ý thức được, phía trước chắc chắn còn nhiều nguy hiểm hơn.
"Thụy vương gia, để ta đi trước thì hơn...." Ngươi nên ngồi một chỗ mà chờ giống tên lính bị thương ban nãy là tốt nhất.
"Hơn cái gì, bổn vương trước nay chưa từng để binh lính liều mạng dò đường, còn bản thân ngồi đó hưởng phúc,"
Trong bóng tối, Phó Thần không nhìn được vẻ mặt Thiệu Hoa Trìm nhưng hắn lại cảm nhận được ánh mắt chất chứa thứ cảm xúc nào đó khó hiểu của đối phương. Trong lúc hắn còn đang ngẩn người ngẫm nghĩ, thì Thiệu Hoa Trì đã cẩn thận bước lên con đường sỏi, theo binh lính phía trước, thong thả tiến lên.
Phó Thần cũng đi ngay sau y. Phía sau hắn còn vài binh lính nữa. Hắn bám sát vách núi, di chuyển từng bước một. Con đường dưới chân hắn dường như càng lúc càng hẹp hơn.
Bóng tối cùng những điều bí ẩn là kẻ địch đáng sợ nhất của con người.
"Nếu cảm thấy nguy hiểm thì bắt lấy ta." Bên tai Phó Thần chợt có âm thanh nam nhân khàn khàn vang lên, chất chứa thứ ma lực khiến người ta trấn định, "Đừng sợ, ta ở đây."
Phó Thần suýt chút nữa trẹo chân, bởi vì lời nói này cực kỳ không hợp lý. Lẽ ra người nghe câu này phải là Điền phu nhân chứ.
Nhưng Phó Thần cũng không có thời gian sửa cách dùng từ của chủ tử cũ, chuyên tâm bước đi.
Dần dần, đôi mắt bọn họ cũng thích nghi với bóng tối, nhìn thấy được sơ sơ hình dáng trong động. Con đường này quả nhiên dẫn xuống đáy sâu.
Đường đi càng lúc càng dốc đứng, không bao lâu đã xuống tới đáy vực. Trái tim bọn họ như quay về lồng ngực, nhẹ nhõm thở phào !
Bọn họ vừa mới an tâm được một lát, lúc Thiệu Hoa Trì bước xuống thì đạp phải một thứ gì đó. Tập trung nhìn kỹ, hóa ra là một bộ xương người. Mới chỉ đi có đến đây mà đã có hai cái xác, một cái trên đỉnh đầu, một cái nằm dưới chân, chẳng biết lầm đường xông vào hay ngay từ đầu đã ở đây.
"Trên người kẻ này...." Thiệu Hoa Trì đang định rời đi thì bỗng nhìn chăm chú bộ xương này, trên khung xương là một bộ khải giáp đã vỡ nát.
Thiệu Hoa Trì ngồi xuống, nhìn bộ giáp đã hầu như không còn nguyên vẹn, lật tới lật lui một hồi để quan sát, âm thanh trầm xuống, "Là binh lính của Tấn quốc ta, nhưng họ dùng loại khải giáp mà binh lính của hoàng tổ phụ thường mang, trước khi phụ hoàng ta kế vị." Bọn họ bị ai giết?
Từ thời Tấn Thái Tổ đến nay đã qua bao nhiêu năm?
Thi hài của binh lính Tấn quốc mà lại xuất hiện ở nơi này, không phải rất kỳ lạ sao?
"Chuyện này bổn vương nhất định phải tra đến cùng. Binh lính Tấn quốc ta không thể chết vô duyên vô cớ !" Lúc Thiệu Hoa Trì nói ra những lời này, tràn ngập khí thế quân lâm thiên hạ, là lời cổ vũ cực kỳ xúc động nhân tâm.
Những lời ấy vang vọng trong tâm quân lính. Không người lính nào không mang tinh thần đền đáp tổ quốc, nhưng suy nghĩ ấy ở thời đại ăn thịt người thế này chẳng bao giờ chịu nổi đả kích. Đến cơm còn ăn chưa no thì đền đáp ai.
Nhưng điều đó không có nghĩa bọn họ không yêu nước. Họ là người Tấn quốc, đương nhân có lòng trung quân ái quốc, thậm chí so với người hiện đại chỉ hơn chứ không kém.
Quả nhiên, sau khi Thiệu Hoa Trì nói ra những lời này, Phó Thần nhận thấy ánh mắt những binh lính kia ngời sáng, vẻ mặt càng thêm trang trọng, tôn kính.
Khái niệm về quốc gia, năm năm trước, Phó Thần đã giảng giải cho thiếu niên Thiệu Hoa Trì. Khi ấy, hắn vẫn còn là thân tín của Thất hoàng tử, ngày ngày theo hầu Thiệu Hoa Trì, cùng hắn trò chuyện. Lúc nhắc tới nha phiến, hắn nói, "Điện hạ, nếu có lòng yêu nước thì nhất định phải làm vì bách tính Tấn quốc."
"Thế nào là yêu nước?"
"Là trong lòng mỗi người, chỉ cần nghĩ ta là người của quốc gia này thì sẽ mong muốn duy trì lãnh thổ hoàn chỉnh, không chịu để kẻ địch xâm phạm, không chịu cho người ngoài vũ nhục, đoàn kết nhất trí. Xâm phạm đất đai của ta, tàn sát người dân của ta, nhất định phải tiêu diệt!"
Đó là bài học trong sách đạo đức sau này, thời này chưa nghe tới.
Phó Thần vẫn còn nhớ, khi nghe những lời cuối cùng, hai mắt Thiệu Hoa Trì sáng rực.
Năm đó, Thiệu Hoa Trì nhớ kỹ khái niệm quân với dân, hình thành tư tưởng tự hào dân tộc. Không ngờ năm năm sau, đến ngày hôm nay, Thiệu Hoa Trì đã tự thân biểu hiện sức hấp dẫn với nhiều người như thế, khiến họ một lòng với mình.
Đây là mị lực trời sinh, có thể lôi kéo cảm xúc người khác, có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện vì mình.
Nếu......
Phó Thần chợt ý thức được suy nghĩ của mình đã đi quá xa, tới điều không nên nghĩ, chỉ biết cười khổ lắc đầu.
Không nên mơ tưởng đến những chuyện thiếu thực tế, qua được ải này mới là quan trọng.
Nhìn bóng dáng Phó Thần đi xa, ánh mắt Thiệu Hoa Trì dường như phảng phất thiên la địa võng, bình tĩnh chờ đợi.
Đi đến tận cùng con đường, một ao nước lớn hiện ra trước mặt họ, còn lớn hơn cái ao từng thấy ở thủy lao tộc Ô Ưởng đến năm sáu lần. Trong bóng tối không thể thấy được màu sắc, nhưng trực giác mách bảo cho Phó Thần biết, nước này màu đen, cũng giống như ở thủy lao kia vậy. Nếu như hai nơi này có quan hệ với nhau thì hẳn phải do cùng một người xây dựng.
"Đừng xuống nước, trên mặt nước hình như có gì đó." Phó Thần nói. Bởi chuyện bầy dơi lúc nãy cho nên bây giờ, tiếng nói của Phó Thần tương đối có trọng lượng. Lúc này, hắn có phải thương nhân hay không cũng không quan trọng. Trong cảnh nguy nan thì chỉ có bản lĩnh thật sự mới đáng để ý.
Quả thật, trên mặt ao có thứ gì đang nổi lềnh phền.
Tập trung nhìn kỹ, đó là quan tài, có tất cả bảy cái. Mỗi cỗ đều yên tĩnh nổi lềnh bềnh, chỉ lộ hơn một nửa.
Bờ bên kia ao là một mảnh đất khác.
Phó Thần bỗng nhiên xé rách áo đay trên người, vừa ngẩng lên thì chạm phải ánh mắt Thiệu Hoa Trì đang nhìn chằm chằm. Trong bóng tối, hắn gần như cảm nhận được hơi thở của đối phương, hai người đứng sát vào nhau.Không biết Thiệu Hoa Trì đã xuất hiện đằng sau hắn như hồn ma bóng quế từ khi nào. Phó Thần cả kinh, suýt nữa thì ngã ra sau, nhưng Thiệu Hoa Trì lại làm như chẳng có chuyện gì cả, lạnh nhạt hỏi, "Ngươi xé áo làm gì?"
"Tiểu nhân từng thấy loại nước này trên đường đi. Nó rất kỳ lạ, có thể ăn mòn vạn vật."
Phó Thần nói, ném mảnh áo vừa mới cắt trên người xuống. Quả nhiên miếng vải cũng như con chó ngao hồi trước, đầu tiên là nổi lềnh phềnh, sau đó xuất hiện một đám bọt đen ngòm, nhanh chóng nuốt chửng mảnh vải kia.
Không phải chìm, cũng không phải ướt, mà là bị ăn mòn. Có thể mơ hồ ngửi thấy mùi cháy khét trong không khí, chỉ vài cái sủi bọt lăn tăn là nuốt chửng miếng vải.
Thiệu Hoa Trì lại sai các binh lính thử nghiệm một chút, thử bỏ vũ khí và hành lý xuống, đều xảy ra tình trạng tương tự. Dù vật lớn bằng nào, hay vũ khí cứng rắn đến đâu, chỉ cần rơi xuống thì không sót một mẩu.
Phát hiện này đã trở thành bóng ma ám ảnh tâm lý những người ở đây.
Vậy thì qua sông kiểu gì được.
Mười chín binh lính thương lượng cách băng qua. Bọn họ tính toán khoảng cách giữa các cỗ quan tài, dùng chúng làm cầu để lên bờ.
Vị trí của bảy cỗ quan tài cũng vừa khéo, hình thành một con đường.
Đây là biện pháp tốt. Năm binh lính xung phong đi trước dò đường. Thiệu Hoa Trì nhìn họ hồi lâu rồi nói, "Cẩn thận."
"Vương gia yên tâm." Những người này đều đã chuẩn bị tinh thần làm sĩ tốt hy sinh. Vào thời điểm mấu chốt, đương nhiên không thể để Thụy vương thật sự liều mạng. Bọn họ được chọn làm thân binh, tiến vào đội ngũ nguy hiểm này bởi vì nhận được đãi ngộ tốt nhất. Muốn có thứ gì cũng phải trả giá tương ứng, sứ mệnh của bọn họ vốn là như vậy.
Phó Thần quan sát bốn phía. Nếu giống với thủy lao lúc trước thì nơi này nhiều khả năng sẽ có cơ quan ghim trên tường.
Nhưng ở đâu mới được? Thứ đó sẽ xuất hiện khi nào?
Phó Thần nhìn chằm chằm bảy cỗ quan tài. Hắn nhận ra chất liệu của chúng khác với quan tài bình thường, nhưng không thể nói rõ là khác ở điểm nào.
Có quá nhiều vấn đề, không thể tìm ra manh mối ngay được.
Theo Phó Thần nhắc nhở, hầu như các binh lính đều đứng im tại chỗ, không tùy tiện chạy lung kẻo phát động cơ quan.
Năm người dò đường lần lượt bước lên quan tài. Chiếc quan tài thứ nhất chỉ hơi lay động mộtchút nhưng vẫn nổi vững vàng trên mặt nước.
Không sao rồi. Người đầu tiên ra hiệu, những người khác cũng lần lượt đi lên.
Phó Thần nhìn họ đạp lên quan tài, khiến nó lún sâu hơn một chút, gần như đã song song với mặt nước rồi.
Độ chìm xuống có gì đó không đúng. Dựa theo mật độ nước cùng với trọng lượng của quan tài mà tính, nếu cộng thêm trọng lượng của một nam nhân trưởng thành cũng không thể nào chìm sâu xuống như vậy.
Phó Thần bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, không phát hiện Thiệu Hoa Trì vẫn luôn quan sát hắn bằng ánh mắt khác lạ. Vẻ mặt cổ quái của Phó Thần cho thấy quan tài này chắc hẳn có cạm bẫy. Y nhìn về phía các binh lính đã gần tới được bờ bên kia. Ao nước dù lớn nhưng bọn họ đều là người luyện công phu, dùng nắp quan tài làm bàn đạp dể di chuyển cũng không quá khó, tốc độ tương đối nhanh.
"Không ổn, dừng lại ! Đừng đi tiếp nữa." Phó Thần còn chưa suy nghĩ cẩn thận. Những cỗ quan tài này được sắp đặt quá khéo, mục đích rất rõ ràng, như để người ta dùng nó băng qua bờ bên kia. Sao lại có đường tắt ngon lành như thế, chắc hẳn có gì gian trá ở đây. Phó Thần vội hô lên với năm binh lính kia.
Đúng, vị trí đặt, trọng lượng, cùng bóng tối trùng trùng ! Đó là hai cỗ quan tài cùng đặt một chỗ, cỗ lớn chứa cỗ nhỏ, tổng cộng mười bốn người, cho nên mới nặng như vậy.
Mười bốn, tương đương với mười bốn căn phòng giam ở thủy lao ngày trước. Đó là mắt xích của cơ quan.
Hắn nhớ rõ lúc ấy, sau nhà lao la con chó ngao, cơ quan, hồ nước.....
Lúc đó, để đảm bảo an toàn, hắn không nghiên cứu những nơi khác trong thủy lao. Hắn không phải nhà thám hiểm, chẳng việc gì phải tìm thêm phiền phức cho bản thân. Nếu bọn Địa Thử đã đến cứu thì sao hắn không tiết kiệm chút thời gian, rời đi càng nhanh càng tốt.
Nào ngờ, đến đây lại gặp một căn hầm tương tự.
Lúc tất cả mọi người còn chưa chú ý, trong bóng tối, có một cặp mắt lẳng lặng quan sát bọn họ từ đằng xa, chứng kiến tất cả mọi việc, rồi lập tức biến mất.
Lúc Phó Thần lên tiếng thì không còn kịp nữa. Vệ binh đi đầu đã nhảy lên chiếc quan tài thứ bảy. Ngay lúc hắn đặt chân đến, cỗ quan tài nhìn có vẻ rất vững trãi, bỗng nhiên như được làm từ giấy vụn, tức thì tan thành bột phấn.
Những người lính kia đều rơi xuống ao nước. Dọc đường đi, bọn họ đã bước vô cùng cẩn thận, biết rất rõ hồ nước này đáng sợ đến thế nào cho nên tuyệt đối chẳng dám khinh thường.
Tiếng người lính kia kêu rên vang vọng trong hang động. Gã không ngừng vùng vẫy trong hồ nước tối đen. Đó cũng là khoảnh khắc cuối cùng trong sinh mạng, thậm chí cả hai tiếng "cứu mạng" cũng chỉ vừa kịp thốt lên đã tắt ngấm.
Bốn người còn lại không cách nào cứu được gã.
Ngay sau khi cỗ quan tài tan ra, sáu cỗ còn lại cũng sinh ra phản ứng dây chuyền, lần lượt sụp đổ. Người đứng trên đó cũng rơi xuống nước.
Bảy cỗ qyan tài, sáu cái là thật, cái thứ bảy là giả. Mà chỉ cần động vào cái thứ bảy, sáu cái còn lại cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Con người thường thả lỏng cảnh giác ở phút cuối cùng, cũng như năm người kia. Càng đi, tốc độ càng nhanh, nên mới không thể dừng lại kịp lúc Phó Thần lên tiếng.
Cảnh tượng đó khiến những người trên bờ kinh hãi, nhưng không có cách nào cứu người. Chỉ cần bước xuống, ngay cả bọn họ cũng chết.
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thế, da thịt năm người kia bị ăn mòn, mùi cháy khét tràn ngập không gian.
Phó Thần cũng chỉ ở cùng họ vài ngày, không giao thiệp bao nhiêu mà còn cảm thấy đau lòng khó chịu nổi. Bọn họ ban nãy vẫn còn là người sống sờ sờ. Huống chi là các huynh đệ cùng tiến cùng lùi với nhau, ai nấy đều không đành lòng nhìn cảnh tượng đau đớn này.
Chỉ mấy phút trước vẫn còn sinh long hoạt hổ, giừ đã thành một bộ xương nổi lềnh bềnh, trên khung xương vướng chút thịt vụn chưa cháy hết.Khuôn mặt lạnh lùng của Thiệu Hoa Trì như rạn nứt, theo bản năng muốn nhào đến, nhưng bị thân tín bên cạnh ôm chặt lấy, không cho y tới gần bờ hồ. Những người lính này đều do y dốc lòng bồi dưỡng suốt năm năm. Để không dẫm vào vết xe đổ của bọn Thanh Nhiễm lúc trước, y toàn tâm toàn ý với họ. Dù thân là vương gia nhưng lúc lãnh binh lên chiến trường, y cùng ăn cùng ngủ với lính. Cho nên làm sao y có thể không có cảm giác gì cho được. Đó là lính của y !
Ánh mắt Thiệu Hoa Trì mở to đầy thống khổ, toàn thân run lên. Y lấy làm áy náy. Tuy rằng bọn họ biết vào đây sẽ phải mạo hiểm, nhưng đó đều là những người gắn bó với Thiệu Hoa Trì, y khó lòng khắc chế được cảm xúc.
Trong mắt những người lính khác cũng ẩn chứa ánh lệ.
Áp lực nặng nề khiến tất cả mọi người hít thở không thông.
Phó Thần vẫn là người đầu tiên nhận thấy điểm khác thường. Hắn ngửi được mùi vụn gỗ.
Mùi này là??
Thứ bột phấn mà cỗ quan tài tan ra ban nãy vẫn lơ lửng trong không khí, dần bat về bờ bên này.
"Che mũi và miệng lại, không được hít vào!" Nhưng nếu vậy cũng sẽ chết vì ngạt thở. Nơi này lớn như vậy mà chẳng có một chỗ tránh né.
Mùi hương đã ập tới nhanh chóng. Khi Phó Thần ngã xuống, những người bên cạnh cũng lần lượt gục theo.
Lúc Phó Thần kêu lên cảnh báo, Thiệu Hoa Trì đã kịp khôi phục thần trí. Trước lúc hôn mê, y dùng hết sức lực, nhào đến bên cạnh Phó Thần, nắm chặt tay hắn, "Bám vào ta, giữ thật chắc. Ta sẽ bảo vệ ngươi."
Đó là lời hứa hẹn của Thiệu Hoa Trì, hứa hẹn chỉ cần y còn sống, nhất định sẽ không để hắn chết.
Cho dù là lúc hôn mê cũng sẽ không buông ra.
Từ lúc bọn họ gặp lại đến giờ, Phó Thần chưa từng nở nụ cười nào thật lòng, nhưng giờ hắn lại mỉm cười.
Nhưng nụ cười này lại không thuần túy như vậy.....
Nếu không có những chuyện trước kia, ta thatah muốn cùng ngươi một lần nữa. Ta chưa từng hoài nghi ánh mắt mình năm đó.
Nhưng trên đời này, không có nếu như......
Cho đến bây giờ ta vẫn đang lừa gạt ngươi. Nếu ngươi biết được thân phận thực sự của ta, thì có còn thành thật với ta thế này nữa sao?
Ta làm nhiều chuyện, tốt xấu đều có, ta chưa bao giò hối hận. Nhưng vẫn có một chuyện ta lấy làm tiếc, chính là năm xưa nhận thức sai về ngươi, cho nên mới dẫn đến hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này.
Ngươi không làm sai, nhưng ta không thể ngồi chờ chết. Ta không thể chết. Để sống sót, ta có thể trả bất cứ cái giá nào.
Loại người như ta chắc chết đi sẽ xuống địa ngục.
Nụ cười của Phó Thần trước lúc hôn mê là nụ cười chua chát.
Thực ra, so với đám người Thiệu Hoa Trì thì hắn yếu hơn nhiều. Lúc trước đã bị thương, sau đó còn đánh nhau, cả đêm không ngủ nghiêm cứu hoa văn trên bức tường đều là dựa vào ý chí.
Lúc ngửi thấy mùi hương kì lạ kia, đa số mọi người, bao gồm cả Phó Thần cũng trúng đòn.
Ai mà nghĩ được ngay cả bột phấn mà quan tài tan ra cũng có vấn đề.
Thấy Phó Thần đã bất tỉnh hoàn toàn, Thiệu Hoa Trì mới chậm rãi mở lòng bàn tay hắn, trượt tay mình vào, mười ngón đan nhau siết càng lúc càng chặt.
Nét lạnh lùng trên mặt hiện ra chút nét cười, sau đó mới ngất đi.
Trong âm thanh vù vù ghê rợn, bầy dơi bị cây đuốc phân làm hai lối, chỉ có vài con bị lửa thiêu rơi xuống đất. Sau lưng là tiếng kiếm vung lên chém, một vài thân binh bị bị chúng hất ngã xuống đất, cực kỳ chật vật.
Phó Thần thấy Thiệu Hoa Trì che chắn cho mình, không ngờ y lại là người chăm sóc thuộc hạ như thế, bỗng chốc ngây người. Nhưng cũng chỉ trong tíc tắc mà thôi, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quát lên với những binh lính đang rối loạn đằng sau, "Không được hoảng, mau đứng dậy, chúng không đáng sợ như các ngươi tưởng, cũng không cắn chết người đâu. Cố gắng ở yên tại chỗ, đừng lộn xộn. Đốt đuốc, tất cả đốt đuốc lên !"
Nếu chúng không tấn công thì đương nhiên có cách khác để tránh né, nhưng giờ đã chọc giận chúng rồi thì dùng lửa để đối phó là nhanh nhất. Những sinh vật sống trong bóng tối luôn sợ lửa.
Nghe tiếng Phó Thần, những người khác như được trấn an. Nếu hắn không quát lên như thế thì trong âm thanh rít gào của bầy dơi lúc này, sẽ chẳng ai nghe được tiếng hắn. Phó Thần kịp thời ra lệnh, tránh cho những người này hỗ loạn, hao binh tổn tướng ngay từ đầu.
Ở Trung Nguyên, không mấy người từng trông thấy loài dơi. Bản năng của con người là sợ hãi những thứ họ không có hiểu biết, cho nên lúc này đương nhiên sẽ kinh hoảng. Cho dù có là binh lính của Thiệu Hoa Trì dày dặn kinh nghiệm đi nữa thì cũng hoang mang lo sợ. Nhưng điều này là tối kỵ, bởi khi trong lòng sợ hãi quá mức thì vốn những chuyện có thể thản nhiên vượt qua được lại trở nên hết sức khó khăn.
Sau lần tấn công đầu tiên, chúng bay lượn một vòng, định tập kích lần nữa. Thiệu Hoa Trì nắm chặt đuốc, vung thẳng về hướng chúng lao đến.
Có Thiệu Hoa Trì chống đỡ phúa trước, những người đứng lên cùng dần nhiều hơn. Các thân binh đều bình tĩnh trở lại, thắp thêm vài ngọn đuốc, số dơi cũng bị đốt thưa thớt dần.
Khi đám dơi đã tổn hại phân nửa, chúng dừng tấn công, tụ lại thành bầy, bay ra khỏi hang.
"Chúng...đi rồi?" Bên cạnh Phó Thần là lính hầu từng bê nước đến cho hắn tắm. Gã nghẹn họng trân trối nhìn bầy dơi bay đi.
"Dơi không bao giờ sống ở môi trường khép kín, cho nên nơi này đương nhiên phải có đường ra." Ngay từ lúc vào, Phó Thần đã nhận ra ở đây có luồng không khí lưu thông, nếu không thì trong hang đá kín bưng như vậy chắc chắn phải cảm thấy ngột ngạt. Mà bầy dơi này không thể này cũng không thể sinh sống trong hang kín, chúng phải có chỗ bay ra bay vào để tìm mồi. Ban nãy, ánh lửa khiến chúng hoảng sợ, cho nên chắc sẽ không quay lại trong thời gian ngắn.
Phó Thần nói những điều hắn nghĩ ra cho người khác nghe. Lính hầu trợn mắt đầy sửng sốt, "Sao ngươi lại biết nhiều như thế?"
"Ta là thương nhân, thường xuyên vào nam ra bắc, nghe được nhiều thứ nên đương nhiên có chút hiểu biết." Phó Thần vẫn bình tĩnh như trước. Trên mặt Thiệu Hoa Trì lại chẳng hề có chút bất ngờ nào, giống như Phó Thần biết những chuyện đó là lẽ đương nhiên.
Lính hầu vẫn không tin. Trên đời này làm gì có thương nhân nào lợi hại như vậy chứ?
Thiệu Hoa Trì làm như không nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, cầm đuốc quan sát vài lần, kiểm tra xem trên người Phó Thần có thương tích gì hay không. Không bị cắn, vậy là tốt rồi.
Y lại nhìn cánh tay Phó Thần vẫn còn băng bó, là vết cắt trước khi vào trong hang. Dù Phó Thần tùy tiện hành động, nhưng dường như vẫn luôn có trật tự nhất định nào đó. Có một loại người dù thay đổi thế nào, chỉ cần nhìn cách hắn sinh hoạt cũng có thể nhận ra manh mối, dù những manh mối đó chẳng thể chứng tỏ điều gì.
Trong đội chỉ có một binh lính bị dơi cắn, vết thương khá nặng. Thiệu Hoa Trì sai những người khác bôi thuốc cho gã, bảo gã nghỉ ngơi tại chỗ, không cần đi theo.
Ban nãy cả bầy dơi tấn công, chỉ tổn thất một người đã là may lắm rồi.
"Bên, bên trên !!!" Một binh lính khác cầm đuốc chiếu lên vách đá trên đỉnh đầu họ, kinh hãi kêu.
Thiệu Hoa Trì và Phó Thần đồng thời ngẩng lên. Đó là một cái đầu lâu khô, hai hốc mắt đen ngòm nhìn xuống dưới. Cái đầu bị chông chặt trong vách đá phía trên, không biết vì sao lại ở đó.
Phải chăng là một "người dẫn đường", đồng thời cũng là kẻ xây nên huyệt động này đang cảnh báo với người tới, đừng đi vào nữa.
Nơi mà có người dẫn đường như vậy thì phía trước nhiều khả năng là kho báu hoặc hầm mộ, hoặc cả hai.
Phó Thần nhớ đến hình vẽ tê tước trên cột, lại nhớ con mắt của chim ưng khắc trên vách đá. Hắn dường như có chút hình dung, Mật Lai quốc và Khiển tộc có mối quan hệ.
Cách đây rất lâu, người Khiển tộc bị tàn sát hàng loạt, gần như biết mất không dấu vết. Thật ra vẫn còn một bộ phận còn tồn tại, chỉ là sử sách không còn tìm thấy tung tích bọn họ nữa. Giờ Phó Thần đã biết vì sau Lý Biến Thiên lại sở hữu nhiều tê tước, còn biết cách nuôi dưỡng chúng.
Nhóm người Khiển tộc cuối cùng đã di cư từ rừng nhiệt đới đến nơi này để mai danh ẩn tích, thành lập quốc gia riêng ngay trên con đường Tơ Lụa. Nếu như vậy thì sẽ không khiến người khác chú ý, nởi đây là nơi thương nhân qua lại thường xuyên. Chỉ cần có nhiều người đi thì sẽ hình thành đường xá, các trạm trung chuyển, thành thị, quốc gia...là nơi cho các thương nhân, lữ khách nghỉ ngơi, uống nước, ở trọ. Lịch sử vẫn luôn hình thành như thế.
Đó chính là sự ra đời của Mật Lai quốc.
Mật Lai quốc là quốc gia do người Khiển tộc xây dựng. Nơi này cách Kích quốc không xa, cho nên Lý Biến Thiên có được tê tước cùng với dược để tạo nên khí tức của người Khiển tộc cũng không phải chuyện lạ lùng. Nhưng Lý hoàng hình như không biết rằng giữa Mật Lai quốc và Khiển tộc có ngàn vạn mối liên hệ.
Trong truyền thuyết, người Khiển tộc đã bị sát hại đến gần như không còn một ai. Bọn họ trải qua trăm ngìn cay đắng mới tìm được đường sống trong chỗ chết, an cư ở sa mạc Hốt Thạch này, vậy mà cuối cùng vẫn biến mất, đáng tiếc làm sao.
Phó Thần nhớ đến bản đồ kho tàng của Khiển tộc mà Lý hoàng vẫn đang giữ, hơn nữa còn tìm kiếm người Khiển tộc rất nhiều năm, nhưng Lý Biến Thiên đã nghĩ sai ngay từ đầu.
Nơi hắn sai người tìm kiếm là khu rừng nhiệt đới, căn cứ cũ của Khiển tộc, chứ không phái người đến điều tra Mật Lai quốc.
Mà cái gọi là bản đồ kho báu, cũng không ơ phía nam, mà ở sa mạc Hốt Thạch!
Ngay dưới chân hắn luôn !
Sau đó, bọn họ cầm đuốc soi quanh, nhận ra nơi mình đang đứng là một đài cao bằng phẳng, đủ cho vài chục người đứng. Đài có hình tròn, không khắc bất cứ hoa văn gì, bên cạnh là vách núi tối đen. Nếu ban nãy Phó Thần không nhắc nhở thì có khi bọn họ lại hoảng loạn bỏ chạy mà rơi xuống không chừng.
Một binh lính vừa suýt trượt chân cảm kích nhìn Phó Thần. Phó Thần chỉ đưa ra quyết định trong nháy mắt, mệnh lệnh dứt khoát, hành vi đáng để tôn trọng.
Thiệu Hoa Trì liếc nhìn Phó Thần một khắc rồi lại bình tĩnh quay đi, dời mắt tới con đường duy nhất có thể nhìn thấy. Y cầm đuốc lên soi, hóa ra là một đoạn đường sỏi.
Tại sao lại có một con đường sỏi xuất hiện ở hai bên vách núi dựng đứng. Nơi này là một hang động khổng lồ, trước nay vẫn bị chôn vùi dưới lòng đất, không ai biết trước khi trở thành sa mạc, nơi này trông ra sao. Một hang động dưới lòng đất như vậy có lẽ đã hình thành không biết bao nhiêu năm trước khi các lục địa chuyển động, va chạm vào nhau. Nhưng chỉ có Phó Thần biết nguyên nhân sơ lược, còn với những người khác thì chỉ có thể thốt lên ca ngợi, xem cảnh tượng trước mắt như tác phẩm của thần linh.
Con đường sỏi này rất hẹp, chỉ có thể đi thành hàng từng người một. Lúc di chuyển, bọn họ không thể cầm đuốc được. Tay vừa cầm đuốc vừa di chuyển trong trạng thái cân bằng là việc hết sức khó khăn. Hơn nữa, trong hang đá rộng lớn thế này, đuốc chẳng thể soi được gì nhiều.
Thay vì sử dụng đuốc một cách lãng phí, chẳng bằng học cách thích nghi với bóng tối. Phó Thần tới cạnh Thiệu Hoa Trì đang đứng trầm ngâm.
Bình thường, Thiệu Hoa Trì sẽ không để ai lại gần, cho nên khi Phó Thần tiếp cận, phản ứng đầu tiên của y là tấn công. Nhưng lúc nhận ra người tới là Phó Thần, y vội vàng thu tay, lúng túng khoanh lại trước ngực, vẻ mặt vẫn như thể ngươi tìm ta có chuyện gì, "Khụ, có phải nghĩ ra gì rồi không?"
Phó Thần nói suy nghĩ của mình cho Thiệu Hoa Trì. Thiệu Hoa Trì trầm ngâm một lát rồi dặn dò mười chín người còn lại, "Lụi tắt đuốc đi. Chúng ta đã vào trong này rồi, phải học cách thích úng với ánh sáng của đá huỳnh quang, như thế sau này mới thuận lợi."
Sau khi Thiệu Hoa Trì hạ lệnh, binh lính tắt đuốc, hang động lại quay về tối om như ban đầu.
"Ta đi trước ngươi." Thiệu Hoa Trì kéo Phó Thần đang định bước lên. Lúc này đã có một vài binh lính bám chặt vào vách đá, cẩn thận dè chừng dò từng bước trên đường mòn, chỉ sợ mình đạp phải không khí.
Ai cũng tự ý thức được, phía trước chắc chắn còn nhiều nguy hiểm hơn.
"Thụy vương gia, để ta đi trước thì hơn...." Ngươi nên ngồi một chỗ mà chờ giống tên lính bị thương ban nãy là tốt nhất.
"Hơn cái gì, bổn vương trước nay chưa từng để binh lính liều mạng dò đường, còn bản thân ngồi đó hưởng phúc,"
Trong bóng tối, Phó Thần không nhìn được vẻ mặt Thiệu Hoa Trìm nhưng hắn lại cảm nhận được ánh mắt chất chứa thứ cảm xúc nào đó khó hiểu của đối phương. Trong lúc hắn còn đang ngẩn người ngẫm nghĩ, thì Thiệu Hoa Trì đã cẩn thận bước lên con đường sỏi, theo binh lính phía trước, thong thả tiến lên.
Phó Thần cũng đi ngay sau y. Phía sau hắn còn vài binh lính nữa. Hắn bám sát vách núi, di chuyển từng bước một. Con đường dưới chân hắn dường như càng lúc càng hẹp hơn.
Bóng tối cùng những điều bí ẩn là kẻ địch đáng sợ nhất của con người.
"Nếu cảm thấy nguy hiểm thì bắt lấy ta." Bên tai Phó Thần chợt có âm thanh nam nhân khàn khàn vang lên, chất chứa thứ ma lực khiến người ta trấn định, "Đừng sợ, ta ở đây."
Phó Thần suýt chút nữa trẹo chân, bởi vì lời nói này cực kỳ không hợp lý. Lẽ ra người nghe câu này phải là Điền phu nhân chứ.
Nhưng Phó Thần cũng không có thời gian sửa cách dùng từ của chủ tử cũ, chuyên tâm bước đi.
Dần dần, đôi mắt bọn họ cũng thích nghi với bóng tối, nhìn thấy được sơ sơ hình dáng trong động. Con đường này quả nhiên dẫn xuống đáy sâu.
Đường đi càng lúc càng dốc đứng, không bao lâu đã xuống tới đáy vực. Trái tim bọn họ như quay về lồng ngực, nhẹ nhõm thở phào !
Bọn họ vừa mới an tâm được một lát, lúc Thiệu Hoa Trì bước xuống thì đạp phải một thứ gì đó. Tập trung nhìn kỹ, hóa ra là một bộ xương người. Mới chỉ đi có đến đây mà đã có hai cái xác, một cái trên đỉnh đầu, một cái nằm dưới chân, chẳng biết lầm đường xông vào hay ngay từ đầu đã ở đây.
"Trên người kẻ này...." Thiệu Hoa Trì đang định rời đi thì bỗng nhìn chăm chú bộ xương này, trên khung xương là một bộ khải giáp đã vỡ nát.
Thiệu Hoa Trì ngồi xuống, nhìn bộ giáp đã hầu như không còn nguyên vẹn, lật tới lật lui một hồi để quan sát, âm thanh trầm xuống, "Là binh lính của Tấn quốc ta, nhưng họ dùng loại khải giáp mà binh lính của hoàng tổ phụ thường mang, trước khi phụ hoàng ta kế vị." Bọn họ bị ai giết?
Từ thời Tấn Thái Tổ đến nay đã qua bao nhiêu năm?
Thi hài của binh lính Tấn quốc mà lại xuất hiện ở nơi này, không phải rất kỳ lạ sao?
"Chuyện này bổn vương nhất định phải tra đến cùng. Binh lính Tấn quốc ta không thể chết vô duyên vô cớ !" Lúc Thiệu Hoa Trì nói ra những lời này, tràn ngập khí thế quân lâm thiên hạ, là lời cổ vũ cực kỳ xúc động nhân tâm.
Những lời ấy vang vọng trong tâm quân lính. Không người lính nào không mang tinh thần đền đáp tổ quốc, nhưng suy nghĩ ấy ở thời đại ăn thịt người thế này chẳng bao giờ chịu nổi đả kích. Đến cơm còn ăn chưa no thì đền đáp ai.
Nhưng điều đó không có nghĩa bọn họ không yêu nước. Họ là người Tấn quốc, đương nhân có lòng trung quân ái quốc, thậm chí so với người hiện đại chỉ hơn chứ không kém.
Quả nhiên, sau khi Thiệu Hoa Trì nói ra những lời này, Phó Thần nhận thấy ánh mắt những binh lính kia ngời sáng, vẻ mặt càng thêm trang trọng, tôn kính.
Khái niệm về quốc gia, năm năm trước, Phó Thần đã giảng giải cho thiếu niên Thiệu Hoa Trì. Khi ấy, hắn vẫn còn là thân tín của Thất hoàng tử, ngày ngày theo hầu Thiệu Hoa Trì, cùng hắn trò chuyện. Lúc nhắc tới nha phiến, hắn nói, "Điện hạ, nếu có lòng yêu nước thì nhất định phải làm vì bách tính Tấn quốc."
"Thế nào là yêu nước?"
"Là trong lòng mỗi người, chỉ cần nghĩ ta là người của quốc gia này thì sẽ mong muốn duy trì lãnh thổ hoàn chỉnh, không chịu để kẻ địch xâm phạm, không chịu cho người ngoài vũ nhục, đoàn kết nhất trí. Xâm phạm đất đai của ta, tàn sát người dân của ta, nhất định phải tiêu diệt!"
Đó là bài học trong sách đạo đức sau này, thời này chưa nghe tới.
Phó Thần vẫn còn nhớ, khi nghe những lời cuối cùng, hai mắt Thiệu Hoa Trì sáng rực.
Năm đó, Thiệu Hoa Trì nhớ kỹ khái niệm quân với dân, hình thành tư tưởng tự hào dân tộc. Không ngờ năm năm sau, đến ngày hôm nay, Thiệu Hoa Trì đã tự thân biểu hiện sức hấp dẫn với nhiều người như thế, khiến họ một lòng với mình.
Đây là mị lực trời sinh, có thể lôi kéo cảm xúc người khác, có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện vì mình.
Nếu......
Phó Thần chợt ý thức được suy nghĩ của mình đã đi quá xa, tới điều không nên nghĩ, chỉ biết cười khổ lắc đầu.
Không nên mơ tưởng đến những chuyện thiếu thực tế, qua được ải này mới là quan trọng.
Nhìn bóng dáng Phó Thần đi xa, ánh mắt Thiệu Hoa Trì dường như phảng phất thiên la địa võng, bình tĩnh chờ đợi.
Đi đến tận cùng con đường, một ao nước lớn hiện ra trước mặt họ, còn lớn hơn cái ao từng thấy ở thủy lao tộc Ô Ưởng đến năm sáu lần. Trong bóng tối không thể thấy được màu sắc, nhưng trực giác mách bảo cho Phó Thần biết, nước này màu đen, cũng giống như ở thủy lao kia vậy. Nếu như hai nơi này có quan hệ với nhau thì hẳn phải do cùng một người xây dựng.
"Đừng xuống nước, trên mặt nước hình như có gì đó." Phó Thần nói. Bởi chuyện bầy dơi lúc nãy cho nên bây giờ, tiếng nói của Phó Thần tương đối có trọng lượng. Lúc này, hắn có phải thương nhân hay không cũng không quan trọng. Trong cảnh nguy nan thì chỉ có bản lĩnh thật sự mới đáng để ý.
Quả thật, trên mặt ao có thứ gì đang nổi lềnh phền.
Tập trung nhìn kỹ, đó là quan tài, có tất cả bảy cái. Mỗi cỗ đều yên tĩnh nổi lềnh bềnh, chỉ lộ hơn một nửa.
Bờ bên kia ao là một mảnh đất khác.
Phó Thần bỗng nhiên xé rách áo đay trên người, vừa ngẩng lên thì chạm phải ánh mắt Thiệu Hoa Trì đang nhìn chằm chằm. Trong bóng tối, hắn gần như cảm nhận được hơi thở của đối phương, hai người đứng sát vào nhau.Không biết Thiệu Hoa Trì đã xuất hiện đằng sau hắn như hồn ma bóng quế từ khi nào. Phó Thần cả kinh, suýt nữa thì ngã ra sau, nhưng Thiệu Hoa Trì lại làm như chẳng có chuyện gì cả, lạnh nhạt hỏi, "Ngươi xé áo làm gì?"
"Tiểu nhân từng thấy loại nước này trên đường đi. Nó rất kỳ lạ, có thể ăn mòn vạn vật."
Phó Thần nói, ném mảnh áo vừa mới cắt trên người xuống. Quả nhiên miếng vải cũng như con chó ngao hồi trước, đầu tiên là nổi lềnh phềnh, sau đó xuất hiện một đám bọt đen ngòm, nhanh chóng nuốt chửng mảnh vải kia.
Không phải chìm, cũng không phải ướt, mà là bị ăn mòn. Có thể mơ hồ ngửi thấy mùi cháy khét trong không khí, chỉ vài cái sủi bọt lăn tăn là nuốt chửng miếng vải.
Thiệu Hoa Trì lại sai các binh lính thử nghiệm một chút, thử bỏ vũ khí và hành lý xuống, đều xảy ra tình trạng tương tự. Dù vật lớn bằng nào, hay vũ khí cứng rắn đến đâu, chỉ cần rơi xuống thì không sót một mẩu.
Phát hiện này đã trở thành bóng ma ám ảnh tâm lý những người ở đây.
Vậy thì qua sông kiểu gì được.
Mười chín binh lính thương lượng cách băng qua. Bọn họ tính toán khoảng cách giữa các cỗ quan tài, dùng chúng làm cầu để lên bờ.
Vị trí của bảy cỗ quan tài cũng vừa khéo, hình thành một con đường.
Đây là biện pháp tốt. Năm binh lính xung phong đi trước dò đường. Thiệu Hoa Trì nhìn họ hồi lâu rồi nói, "Cẩn thận."
"Vương gia yên tâm." Những người này đều đã chuẩn bị tinh thần làm sĩ tốt hy sinh. Vào thời điểm mấu chốt, đương nhiên không thể để Thụy vương thật sự liều mạng. Bọn họ được chọn làm thân binh, tiến vào đội ngũ nguy hiểm này bởi vì nhận được đãi ngộ tốt nhất. Muốn có thứ gì cũng phải trả giá tương ứng, sứ mệnh của bọn họ vốn là như vậy.
Phó Thần quan sát bốn phía. Nếu giống với thủy lao lúc trước thì nơi này nhiều khả năng sẽ có cơ quan ghim trên tường.
Nhưng ở đâu mới được? Thứ đó sẽ xuất hiện khi nào?
Phó Thần nhìn chằm chằm bảy cỗ quan tài. Hắn nhận ra chất liệu của chúng khác với quan tài bình thường, nhưng không thể nói rõ là khác ở điểm nào.
Có quá nhiều vấn đề, không thể tìm ra manh mối ngay được.
Theo Phó Thần nhắc nhở, hầu như các binh lính đều đứng im tại chỗ, không tùy tiện chạy lung kẻo phát động cơ quan.
Năm người dò đường lần lượt bước lên quan tài. Chiếc quan tài thứ nhất chỉ hơi lay động mộtchút nhưng vẫn nổi vững vàng trên mặt nước.
Không sao rồi. Người đầu tiên ra hiệu, những người khác cũng lần lượt đi lên.
Phó Thần nhìn họ đạp lên quan tài, khiến nó lún sâu hơn một chút, gần như đã song song với mặt nước rồi.
Độ chìm xuống có gì đó không đúng. Dựa theo mật độ nước cùng với trọng lượng của quan tài mà tính, nếu cộng thêm trọng lượng của một nam nhân trưởng thành cũng không thể nào chìm sâu xuống như vậy.
Phó Thần bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, không phát hiện Thiệu Hoa Trì vẫn luôn quan sát hắn bằng ánh mắt khác lạ. Vẻ mặt cổ quái của Phó Thần cho thấy quan tài này chắc hẳn có cạm bẫy. Y nhìn về phía các binh lính đã gần tới được bờ bên kia. Ao nước dù lớn nhưng bọn họ đều là người luyện công phu, dùng nắp quan tài làm bàn đạp dể di chuyển cũng không quá khó, tốc độ tương đối nhanh.
"Không ổn, dừng lại ! Đừng đi tiếp nữa." Phó Thần còn chưa suy nghĩ cẩn thận. Những cỗ quan tài này được sắp đặt quá khéo, mục đích rất rõ ràng, như để người ta dùng nó băng qua bờ bên kia. Sao lại có đường tắt ngon lành như thế, chắc hẳn có gì gian trá ở đây. Phó Thần vội hô lên với năm binh lính kia.
Đúng, vị trí đặt, trọng lượng, cùng bóng tối trùng trùng ! Đó là hai cỗ quan tài cùng đặt một chỗ, cỗ lớn chứa cỗ nhỏ, tổng cộng mười bốn người, cho nên mới nặng như vậy.
Mười bốn, tương đương với mười bốn căn phòng giam ở thủy lao ngày trước. Đó là mắt xích của cơ quan.
Hắn nhớ rõ lúc ấy, sau nhà lao la con chó ngao, cơ quan, hồ nước.....
Lúc đó, để đảm bảo an toàn, hắn không nghiên cứu những nơi khác trong thủy lao. Hắn không phải nhà thám hiểm, chẳng việc gì phải tìm thêm phiền phức cho bản thân. Nếu bọn Địa Thử đã đến cứu thì sao hắn không tiết kiệm chút thời gian, rời đi càng nhanh càng tốt.
Nào ngờ, đến đây lại gặp một căn hầm tương tự.
Lúc tất cả mọi người còn chưa chú ý, trong bóng tối, có một cặp mắt lẳng lặng quan sát bọn họ từ đằng xa, chứng kiến tất cả mọi việc, rồi lập tức biến mất.
Lúc Phó Thần lên tiếng thì không còn kịp nữa. Vệ binh đi đầu đã nhảy lên chiếc quan tài thứ bảy. Ngay lúc hắn đặt chân đến, cỗ quan tài nhìn có vẻ rất vững trãi, bỗng nhiên như được làm từ giấy vụn, tức thì tan thành bột phấn.
Những người lính kia đều rơi xuống ao nước. Dọc đường đi, bọn họ đã bước vô cùng cẩn thận, biết rất rõ hồ nước này đáng sợ đến thế nào cho nên tuyệt đối chẳng dám khinh thường.
Tiếng người lính kia kêu rên vang vọng trong hang động. Gã không ngừng vùng vẫy trong hồ nước tối đen. Đó cũng là khoảnh khắc cuối cùng trong sinh mạng, thậm chí cả hai tiếng "cứu mạng" cũng chỉ vừa kịp thốt lên đã tắt ngấm.
Bốn người còn lại không cách nào cứu được gã.
Ngay sau khi cỗ quan tài tan ra, sáu cỗ còn lại cũng sinh ra phản ứng dây chuyền, lần lượt sụp đổ. Người đứng trên đó cũng rơi xuống nước.
Bảy cỗ qyan tài, sáu cái là thật, cái thứ bảy là giả. Mà chỉ cần động vào cái thứ bảy, sáu cái còn lại cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Con người thường thả lỏng cảnh giác ở phút cuối cùng, cũng như năm người kia. Càng đi, tốc độ càng nhanh, nên mới không thể dừng lại kịp lúc Phó Thần lên tiếng.
Cảnh tượng đó khiến những người trên bờ kinh hãi, nhưng không có cách nào cứu người. Chỉ cần bước xuống, ngay cả bọn họ cũng chết.
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thế, da thịt năm người kia bị ăn mòn, mùi cháy khét tràn ngập không gian.
Phó Thần cũng chỉ ở cùng họ vài ngày, không giao thiệp bao nhiêu mà còn cảm thấy đau lòng khó chịu nổi. Bọn họ ban nãy vẫn còn là người sống sờ sờ. Huống chi là các huynh đệ cùng tiến cùng lùi với nhau, ai nấy đều không đành lòng nhìn cảnh tượng đau đớn này.
Chỉ mấy phút trước vẫn còn sinh long hoạt hổ, giừ đã thành một bộ xương nổi lềnh bềnh, trên khung xương vướng chút thịt vụn chưa cháy hết.Khuôn mặt lạnh lùng của Thiệu Hoa Trì như rạn nứt, theo bản năng muốn nhào đến, nhưng bị thân tín bên cạnh ôm chặt lấy, không cho y tới gần bờ hồ. Những người lính này đều do y dốc lòng bồi dưỡng suốt năm năm. Để không dẫm vào vết xe đổ của bọn Thanh Nhiễm lúc trước, y toàn tâm toàn ý với họ. Dù thân là vương gia nhưng lúc lãnh binh lên chiến trường, y cùng ăn cùng ngủ với lính. Cho nên làm sao y có thể không có cảm giác gì cho được. Đó là lính của y !
Ánh mắt Thiệu Hoa Trì mở to đầy thống khổ, toàn thân run lên. Y lấy làm áy náy. Tuy rằng bọn họ biết vào đây sẽ phải mạo hiểm, nhưng đó đều là những người gắn bó với Thiệu Hoa Trì, y khó lòng khắc chế được cảm xúc.
Trong mắt những người lính khác cũng ẩn chứa ánh lệ.
Áp lực nặng nề khiến tất cả mọi người hít thở không thông.
Phó Thần vẫn là người đầu tiên nhận thấy điểm khác thường. Hắn ngửi được mùi vụn gỗ.
Mùi này là??
Thứ bột phấn mà cỗ quan tài tan ra ban nãy vẫn lơ lửng trong không khí, dần bat về bờ bên này.
"Che mũi và miệng lại, không được hít vào!" Nhưng nếu vậy cũng sẽ chết vì ngạt thở. Nơi này lớn như vậy mà chẳng có một chỗ tránh né.
Mùi hương đã ập tới nhanh chóng. Khi Phó Thần ngã xuống, những người bên cạnh cũng lần lượt gục theo.
Lúc Phó Thần kêu lên cảnh báo, Thiệu Hoa Trì đã kịp khôi phục thần trí. Trước lúc hôn mê, y dùng hết sức lực, nhào đến bên cạnh Phó Thần, nắm chặt tay hắn, "Bám vào ta, giữ thật chắc. Ta sẽ bảo vệ ngươi."
Đó là lời hứa hẹn của Thiệu Hoa Trì, hứa hẹn chỉ cần y còn sống, nhất định sẽ không để hắn chết.
Cho dù là lúc hôn mê cũng sẽ không buông ra.
Từ lúc bọn họ gặp lại đến giờ, Phó Thần chưa từng nở nụ cười nào thật lòng, nhưng giờ hắn lại mỉm cười.
Nhưng nụ cười này lại không thuần túy như vậy.....
Nếu không có những chuyện trước kia, ta thatah muốn cùng ngươi một lần nữa. Ta chưa từng hoài nghi ánh mắt mình năm đó.
Nhưng trên đời này, không có nếu như......
Cho đến bây giờ ta vẫn đang lừa gạt ngươi. Nếu ngươi biết được thân phận thực sự của ta, thì có còn thành thật với ta thế này nữa sao?
Ta làm nhiều chuyện, tốt xấu đều có, ta chưa bao giò hối hận. Nhưng vẫn có một chuyện ta lấy làm tiếc, chính là năm xưa nhận thức sai về ngươi, cho nên mới dẫn đến hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này.
Ngươi không làm sai, nhưng ta không thể ngồi chờ chết. Ta không thể chết. Để sống sót, ta có thể trả bất cứ cái giá nào.
Loại người như ta chắc chết đi sẽ xuống địa ngục.
Nụ cười của Phó Thần trước lúc hôn mê là nụ cười chua chát.
Thực ra, so với đám người Thiệu Hoa Trì thì hắn yếu hơn nhiều. Lúc trước đã bị thương, sau đó còn đánh nhau, cả đêm không ngủ nghiêm cứu hoa văn trên bức tường đều là dựa vào ý chí.
Lúc ngửi thấy mùi hương kì lạ kia, đa số mọi người, bao gồm cả Phó Thần cũng trúng đòn.
Ai mà nghĩ được ngay cả bột phấn mà quan tài tan ra cũng có vấn đề.
Thấy Phó Thần đã bất tỉnh hoàn toàn, Thiệu Hoa Trì mới chậm rãi mở lòng bàn tay hắn, trượt tay mình vào, mười ngón đan nhau siết càng lúc càng chặt.
Nét lạnh lùng trên mặt hiện ra chút nét cười, sau đó mới ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất