Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng
Chương 169
Lúc cầu treo sắp rơi xuống, Thiệu Hoa Trì hạ Phó Thần khỏi lưng mình, từ cõng thành ôm. Những sợi tóc của Phó Thần bị gió cuốn bay, phe phất trên mặt y. Trong lòng Thiệu Hoa Trì càng kiên quyết. Có lẽ hơn năm năm nay, lần đầu tiên y cảm thấy vui sướng như vậy. Y thật sự cảm nhận được giá trị tồn tại của mình, không phải một kẻ có cũng được không có cũng chẳng sao. Phó Thần cần đến y, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể hắn đang kề sát y. Lúc hai người bị hất lên không trung, Thiệu Hoa Trì hét lớn, "Dù ngươi có căm ghét ta đến mấy, bây giờ ngươi nhất định phải tin ta."
Tin cái gì?
Tin tưởng người đang ôm lấy mình, giao tính mạng cho y sao?
Trong khoảnh khắc đó, tim Phó Thần đập hẫng một nhịp. Phán đoán đang hình thành trong đầu khiến hắn bất giác run lên.
Cuồng phong gào thét như muốn thổi bay cả hai người.
Ban đầu hắn còn cảm thấy nực cười, vô lý, nhưng sau đó lại không cười nổi. Hắn sống đến lúc này, chưa từng được ai bảo vệ như thế bao giờ, cũng chưa một ai bình tĩnh nói với hắn những lời đó. Thực ra, hắn cũng không có lựa chọn nào cả, người đứng gần hắn nhất là nam nhân này.
Nhưng tại thời điểm tính mạng của bản thân còn chưa chắc đã bảo vệ được mà Ẩn vương còn nghĩ đến hắn, còn nói ra một lời như thế. Y thấu hiểu hắn sâu sắc như vậy, khiến tâm hồn Phó Thần bị đả kích trùng trùng.
Đáy lòng như một bình nguyên hoang vu bỗng mọc lên ngọn cỏ. Mảnh đất lạnh lẽo chợt nứt ra, cho một sinh vật sống chậm chạp vươn lên, dù rất nhỏ bé, rất yếu ớt, không đáng để tâm.
Thiệu Hoa Trì ôm lấy nam nhân còn cường tráng hơn cả mình vào lòng, kiên định chưa từng thấy. Có đôi khi, ưu điểm của Phó Thần lại chính là khuyết điểm. Ví dụ như, hắn không bao giờ tin tưởng kẻ khác, nhất là vào hoàn cảnh ngặt nghèo như thế này, nhiều khả năng hắn sẽ tìm cách tự dựa vào bản thân dể sinh tồn. Thiệu Hoa Trì không dám liều lĩnh để hắn rời khỏi mình, nhất là khi hắn đang mù cả hai mắt.
Bọn họ chỉ lơ lửng trên không trung trong tích rắc, rồi theo chiếc cầu treo đứt, chuẩn bị va thẳng vào vách núi.
Hai mắt y rực sáng, kiếm đã cầm sẵn trong tay.
"Chuẩn bị kiếm sẵn sàng, khi ta đếm đến ba, đồng loạt đâm vào vách đá!" Thiệu Hoa Trì hô lên với các thuộc hạ khác.
Những người y dẫn theo lần này đêu là cao thủ, mang đủ thứ vũ khí khác nhau trên người. Bọn họ cũng hiểu ý Thiệu Hoa Trì, nếu cứ thế va thẳng vào vách núi thì chỉ có tan xương nát thịt rồi rơi xuống.
Trừ giây phút hoảng loạn ban đầu, bọn họ nhanh chóng bình tĩnh lại, một tay nắm chặt dây thừng, một tay cầm vũ khí hướng vào vách đá. Thiệu Hoa Trì bắt đầu đếm. Hàng loạt mũi kiếm đâm tới, kim loại ma sát với sát phát ra ánh lửa bắt tóe cùng âm thanh chói tai. Những ván gố trên cầu treo vốn không quá chắc chắn, rơi xuống lả tả. Vài thanh kiếm không tốt bị gãy làm đôi, nhưng với sự đồng tâm hiệp lực của cả nhóm người, cuối cùng sức va đập của cầu treo giảm bớt, khiến bọn họ tránh được trọng thương.
Cũng có vài kẻ địch ban nãy kịp bám vào dây thừng, may mắt sống sót. Bọn họ chuẩn bị lao lên, đồng quy vu tận với đám người Phó Thần. Thiệu Hoa Trì không có ý định lưu lại hậu hoạn. Không cho lính của mình thời gian nghỉ ngơi, cũng không cho địch cơ hội đối phó, lâp tức ra lệnh đánh nhanh diệt gọn, "Giết chúng."
Đám Tùng Dịch vừa nghe lệnh, lập tức không hề do dự xuống tay. Những kẻ kia bị đá rơi xuống đáy vực, gào thét thê thảm.
Không ai thương xót, cũng chẳng dám thương xót. Thương xót kẻ địch là tự hại chính mình.
Ở vách núi đối diện cũng có vài ánh đuốc lấp lánh sáng. May sao hai bên bờ vực cách nhau khá xa, dù địch có đông cũng chẳng thể làm gì họ.
Nhưng khốn cảnh trước mắt vẫn chưa thể giảu quyết. Dù bọn họ võ công cao cường cũng không thể bám mãi trên vách núi thế này, nhất là Thiệu Hoa Trì còn đang phải ôm một nam nhân không hề nhẹ hơn mình tí nào. Một người phải gánh trọng lượng của cả hai chắc chắn không giữ được bao lâu. Bàn tay y đã phồng rộp lên, máu chảy ròng ròng.
"Ta có thể tự mình bám." Phó Thần không phải nói lời khách khí mà chỉ đang tường thuật đúng sự thật thôi. "Ngươi buông ra đi."
Phó Thần vừa định cử động, Thiệu Hoa Trì chợt thở dốc. Hơi thở nóng bỏng phả lên gò má Phó Thần, y khẽ than một tiếng đau đớn. "Bám cũng chẳng ích gì. Ngươi nghĩ mấy sợi dây cầu treo này giữ được chúng ta trong bao lâu? Nhất là truy binh bên kia sẽ mau chóng đuổi tới. Nếu một đầu dây thừng du nhất cũng bị chúng chém đứt, thì hai ta cùng nhau tự tử vì tình."
Giọng điệu Thiệu Hoa Trì có chút trêu ghẹo.
"Lúc này mà ngươi còn có tâm trạng nói đùa?" Phó Thần cau mày.
"Chẳng lẽ ta nên u sầu ủ đột. Đằng nào cũng vậy rồi. Hơn nữa, với ta mà nói, được chết chung một chỗ với ngươi cũng rất tuyệt..." Thiệu Hoa Trì chép miệng.
Còn chưa nói xong, y chợt cảm thấy eo mình bị một thanh dao sắc kề sát.
Đó vốn là dao phòng thân Thiệu Hoa Trì mang bên mình, chẳng biết Phó Thần đã nhanh tay trộm mất từ khi nào.
"Này này này, ngươi đừng có ra tay, tốt xấu gì ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi định lấy oán trả ơn sao?" Thiệu Hoa Trì như thể hoàn toàn không để ý đến sinh mạng của mình đang bị uy hiếp. Y biết Phó Thần là người không biết nói đùa, bảo giết là giết chứ không chỉ đơn giản là đe dọa, nhưng y vẫn không đứng đắn buông lời trêu ghẹo, "Vết thương trên lưng ta vẫn chưa lành. Nếu ngươi động chạm linh tinh thì lại rách ra mất. Hơn nữa, sợi dây thừng trên kía chắc không chịu được lâu nữa. Bên dưới người của ta là các thuộc hạ đắc lực Thanh Nhiễm, Phì Hổ của ngươi. Ngươi không muốn bọn họ xảy ra chuyện gì chứ?"
Thiệu Hoa Trì cười xấu xa, uy hiếp Phó Thần một cách trắng trợn.
Vết thương? Phó Thần không chú ý lắm, lúc này mới nhận ra trên người y có mùi máu tươi nhàn nhạt. Kết hợp mọi nghi hoặc lúc trước, từ giọng nói, cảm giác, bước chân, hắn liền hiểu ra, thanh nhiên đáng ngờ đứng bên cạnh Diệp Huệ Ly ở sườn núi mấy ngày trước chính là Ẩn vương. Y dám giả bộ đáng thương chạy đến tận địa bàn của hắn, quả nhiên là kẻ co được giãn được, Phó Thần cũng âm thầm đánh giá cao.
Nhưng Phó Thần là người ân oán rõ ràng. Khi ấy, Ẩn vương che chở cho y khỏi vụ nổ nên mới bị thương sau lưng.
Trong lòng Phó Thần hơi khó chịu. Dù hắn biết Ẩn vương là người tâm tư kín đáo, nhưng dám diễn trò đến mức để bản thân gặp nguy hiểm cũng thật đáng phục. Hắn thu con dao kia lại, "Ngươi....nên nghỉ ngơi."
Giọng nói cũng nhu hòa hơn nhiều.
"Được, xử lý xong đám con cháu này, ngươi chăm ta."
"...." Phó Thần nhận thấy, hình như hắn sắp miễn dịch với mấy lời trêu hoa ghẹo nguyệt của Ẩn vương rồi.
Ánh mắt Thiệu Hoa Trì lại ấm áp như đốt lò. Y biết mà, Phó Thần chẳng thể nào cứng rắn với người yếu thế được. Bọn họ quen biết nhau đã lâu, nên y biết cách làm thế nào để giả vờ đáng thương một cách trơn tru nhất trước mặt hắn. Dù Ẩn vương chỉ là một người xa lạ, nhưng chỉ cần thật lòng đốt xử tốt với Phó Thần, hắn sẽ không nỡ tàn nhẫn.
Quả nhiên Phó Thần vẫn chưa hề thay đổi.
Thanh Nhiễm không nó gì, nhìn hai người bên trên. Có lẽ chủ tửu cũng không phát hiện ra, lúc đối mặt với những lời đùa giỡn dong dài của Ẩn vương thì bản thân hắn cũng nói nhiều hơn bình thường một chút.
Nhưng mà hai ngài có thể ngừng nói chuyện phiếm, không coi ai ra gì được không ạ?
Phó Thần đương nhiên không muốn tiếp tục ở đây đôi co với Ẩn vương. Vấn đề của Ẩn vương thì sau khi thoát hiểm, ứng phó tiếp cũng được. Việc cấp bách lúc này là phải nhanh chóng giải quyết Phi Khanh. Nhiều năm nay, thân thể Phi Khanh càng lúc càng suy yếu. Nếu không vì thế thì Lý Biến Thiên cũng không sai hắn đến đây tiếp quản vị trí của Phi Khanh.
Hơn nữa, hắn cảm giác rất rõ, tuy Phi Khanh không quay về Kích quốc, cũng không gặp tận mặt Lý Ngộ bao giờ, nhưng chưa từng thôi nghi ngờ hắn. Y hết lần này đến lần khác âm thầm điều tra, vài lần khiến hắn suýt lộ sơ hở.
Khinh địch là tối kị. Đám Thẩm Kiêu, Hưu Hàn Học đều chết vì lý do đó. Phó Thần nhất định sẽ không phạm phải sai lầm như họ.
Phía bên kia lại một lần nữa bắn tên. Lần này thì không có mục tiêu nhất định, bởi vì người bên kia vách núi không nhìn rõ được bên này còn người nào bám được hay không.
Nhưng nếu bọn họ cản tên thì sẽ phát ra âm thanh cùng tia lửa, như vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Quả nhiên, sau đợt bắn tên này, bọn họ đã bị lộ.
"Chúng còn sống, tiếp tục bắn!" Thủ lĩnh bờ bên kia hô, ánh mắt sáng rực, thầm nghĩ quả nhiên là vậy. Không hổ là Phi đại nhân, đã đoán trước được bọn chúng có thể kéo dài hơi tàn. Một lũ sống dai như gián, rơi vào tình cảnh đó rồi mà còn bám được vào vách núi. Nhưng mà cũng chỉ làm được đến thế thôi.
Tuy Thiệu Hoa Trì lúc nào cũng tranh thủ từng giây từng phút để tạo cảm giác tồn tại trước mặt Phó Thần, nhưng vào hoàn cảnh nguy hiểm, y cũng biết phân biệt nặng nhẹ. Dù tay giữ Phó Thần đã đau mỏi đến tê dại vẫn không muốn buông ra, nhưng lúc này đành phải để hắn tự bám vào người mình. Một tay y níu dây thừng, một tay huơ kiếm ngăn cản mũi tên. Y nghiêng người sang, dùng thân làm lá chắn che chở cho Phó Thần. Nhưng trận mưa tên càng dày đặc. Thiệu Hoa Trì cũng dần khó ứng phó, "A!"
Trúng tên là điều khó tránh khỏi. Ngay cả Thiệu Hoa Trì mà còn chật vật như vậy, những người còn lại muốn giữ mạng cũng chẳng dễ dàng gì.
Trong lòng Phó Thần nghe được đối phương nhân mã như vậy hô, Phó Thần là xem như trong cả chi đội ngũ, trừ thụ thương nhân bên ngoài tối vô dụng nhân, hắn chưa bao giờ như vậy mê mang qua, cũng không nguyện trở thành trói buộc người. Trong đầu xuất hiện Lý Biến Thiên kia trương vô luận bất cứ tình huống đều sẽ không thất thố mặt, cái kia có được lãnh tụ mị lực nam nhân đích xác cũng mang theo so bất luận kẻ nào đều uyên bác lòng dạ khí độ, nếu là người nọ mà nói lúc này sẽ làm sao?
Phó Thần tâm dần dần an định xuống dưới, hắn nâng tay nhẹ nhàng sờ Thiệu Hoa Trì eo, này ước chừng là thứ nhất cũng chỉ sợ là duy nhất một, Phó Thần tại biết đối phương đối với chính mình mưu đồ làm loạn sau, còn chủ động bính nhân.
Thiệu Hoa Trì đang tập trung ứng phó với những đợt mưa tên. Y hoài nghi không biết có phải mình và người này bát tự xung khắc hay không mà mỗi lần gặp nhau đều có chuyện bất thình lình xảy đến.
Vết thương trên lưng y trước đó mấy ngày còn chưa lành, lần này lại chồng chất thêm vài vết thương mới. Bị thương thì cũng chẳng sao, đằng nào lúc ra chiến trường y cũng chịu không ít rồi. Nhưng khó khăn lắm mới gặp lại nhau, y không muốn vì chút thương tích này mà mất đi cơ hội kề cận với Phó Thần.
Cho nên, khi Phó Thần chạm vào eo Thiệu Hoa Trì, y bất giác run rẩy một trận. Tay chân đầu óc mềm nhũn, suýt chút nữa không cầm được kiếm.
Y khổ sở nói, "Tay...đừng chạm..."
Lúc này mà đụng vào ta là dễ chết cả đôi.
Đương nhiên, Phó Thần không nghĩ mình chỉ đơn giản muốn kiểm tra thương thế của đối phương mà lại khiến y kích động như vậy.
Chết tiệt, Thiệu Hoa Trì, chẳng qua bị hắn đụng có một cái thôi, kích động cái gì mà kích động!
Thiệu Hoa Trì không nhịn được mà trợn mắt tự mắng mình, lặng lẽ dịch người ra. Y cảm thấy thân thể mình lúc này nhạy cảm đến phát điên.
Phó Thần làm như không nghe thấy, tiếp túc sợ soạng tìm kiếm. Lúc chạm vào chỗ mũi tên găm vào thân thể Ẩn vương, hắn dùng ngón tay ước chừng một chút. Đâm không sâu, vị trí cũng không phải nơi yếu hại.
Tách, tách.
Có tiếng động nhẹ tênh.
"Ngươi nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt không?" Phó Thần ngẩng mặt.
Thiệu Hoa Trì đầu óc một lúc phân thành mấy nhánh, cẩn thận nghe ngóng xung quanh. Y chỉ nghe được tiếng binh khí va chạm chói tai, "Không."
Dưới vách núi làm sao có tiếng nước nhỏ giọt được. Mấy ngày nay trời không mưa, nước ở đâu ra.
Phó Thần lại căng tai lên lần nữa, khẳng định không phải mình ảo tưởng. Chẳng qua tiếng động này đã hoàn toàn bị vùi lấp, không ai phát hiện ra. May mắn là mắt hắn mù, thính lực vượt xa những người khác, cho nên phân biệt được từng âm thanh nhỏ trong những tiếng ồn ào.
Để xác định vị trí chính xác, Phó Thần áp tai lên vách đá. Hiện tại, nhiệt độ là trên ba mươi độ, tốc độ truyền âm thanh của trong không khí là 320/s, nhưng tố độ truyền thanh trong thể rắn cao hơn thể khí nhiều, cho nên tốc độ trong vách đá ước chừng 3800m/s.
Lúc nghe thấy tiếng giọt nước rõ ràng hơn, Phó Thần mới xác định, hẳn là cạnh vách núi này có một hang động đá vôi, nằm về phía bên trái, không quá xa.
Cùng lúc đó, có tiếng bước chân dồn dập đang đến gần bên trên. Là đám người Phi Khanh. Chúng tới rồi!
Phó Thần nhẹ giọng nói với Thiệu Hoa Trì phỏng đoán của mình.
Thiệu Hoa Trì cũng không nhiều lời, không tiếc dùng cách có khả năng làm mình bại lộ, "Sờ ngực của ta, trong đó có chiết hỏa tử (bật lửa gỗ). Giờ tay ta không rảnh, ngươi đốt lửa lên."
Phó Thần lập tức đồng ý, nhưng khi mò vào áo Thiệu Hoa Trì thì thấy y run lên. Phó Thần không nghĩ nhiều, lấy ra được thì châm lửa, ném về phía bên trái.
Trong ánh lửa nhỏ, Thiệu Hoa Trì loáng thoáng nhìn thấy một cửa động cách chỗ bọn họ mấy bước chân, nhưng rất khó nhìn thấy.
Thiệu Hoa Trì lặng lẽ ra lệnh cho binh lính bắt chước tiếng kêu, giả vờ rơi xuống vách núi. Nhưng thực chất, bọn họ mừng như điên, tay bám vào vách đá, chậm rãi bò về phía hang động đá vôi.
Sau khi an toàn, Phó Thần mới sai người nhặt lấy toàn bộ số dây thừng có thể lấy được trên chiếc cầu treo. Cây cầu đã bị bắn tan nát, thiếu đi vài bộ phận cũng chẳng ai nhận ra.
Tuy không biết Phó Thần nhặt thứ này về làm gì, Thanh Nhiễm vốn đã rất hiểu Phó Thần, Thiệu Hoa Trì cũng biết Phó Thần là người phòng ngừa rất chu đáo, luôn chuẩn bị sẵn những thứ mà người khác luôn cho là vô dụng.
Bọn họ trốn trong một hang động tối đen, có cảm giác vừa mới sống lại một kiếm. Ấn tượng dành cho Phó Thần cũng thay đổi một trăm tám mươi độ. Đám Tùng Dịch lúc đầu còn khinh thường một kẻ mù lòa, nhưng giờ lập tức nghĩ lại. Phó Thần xứng đáng được tôn trọng.
Đa số bọn họ đều thương tích đầy mình, nhưng cũng may là có mang theo thuốc trị thương. Họ quay sang băng bó, bôi thuốc cho nhau. Một nhóm người từ xa lạ, thậm chí còn đối địch, bỗng dưng lại hòa thuận hơn hẳn.
"Rút tên cho ta." Thiệu Hoa Trì vẫn luôn ở cạnh Phó Thần. Y xé mấy mảnh vải, tự nhét vào miệng mình.
Phó Thần ngay thấy giọng điệu lạnh nhạt của Ẩn vương, âm thầm tán thưởng từ tận đáy lòng. Tán thưởng Ẩn vương không sợ đau đớn, khí phách đường đường. Đánh giá này không liên quan đến bạn hay địch, cũng giống như hắn, ở một góc độ nào đó, rất thích những phẩm phất của Lý Biến Thiên. Mỗi một vị lãnh tụ đều có mị lực không thể chối bỏ.
Phó Thần biết cơn đau khi mũi tên bị rút ra khỏi cơ thể như thế nào. Lúc ở ngoại thành Ấm Đột quốc hắn từng trải qua, suýt chút nữa là mất mạng.
Cho nên khi thấy đối phương cùng chung hoàn cảnh, hắn cũng có cảm giác xót thương đồng bào.
Bất kể ngươi có mục đích gì, nhưng giờ khắc này, ngươi là một nam nhân đáng để ta kính nể.
Phó Thần yên lặng lấy mảnh vải trong miệng Thiệu Hoa Trì ra. Thiệu Hoa Trì cũng không ngăn đối phương áp lại gần mình. Dù là Thụy vượng hay thân phận Ẩn vương hiện giờ đều không thích người lạ tiếp xúc vứi mình. Không phải là vì kiêu ngạo, mà vì nguy hiểm. Địa vị càng cao thì càng tiếc mạng.
Phó Thần đặt tay lên đầu Thiệu Hoa Trì, đẩy hắn tựa vào mình. Giọng nói điềm đạm, giống như khi hắn còn làm nghề tư vấn tâm lý, nhẹ nhàng hướng dẫn từng bước, "Dùng mảnh vải mỏng như vậy không có tác dụng, ngươi cắn ta đi. Ra là dân thô lậu, người cũng tạm coi là rắn chắc."
Thiệu Hoa Trì ngẩn ra, "Phó Thần, ngươi có biết mình đang làm gì không?"
Ẩn vương có thể điều tra ra cái tên Phó Thần cũng không khiến hắn ngạc nhiên.
"Ngươi phải nhanh chóng bình phục mới có thêm hy vọng cho chúng ta."
"Bao gồm cả ngươi sao?"
"Đương nhiên." Phó Thần thoải mái đáp, phân tán sự chú ý của Thiệu Hoa Trì để rút mũi tên.
Bàn tay Thiệu Hoa Trì siết chặt. Phó Thần từng là người thầy chỉ bảo y cách sinh tồn, từng ân cần hầu hạ y, xem y như trẻ nhỏ mà chăm sóc, cuốc cùng cũng đã thừa nhận năng lực của y. Nỗi xúc động trong lòng Thiệu Hoa Trì lúc này chẳng thể che giấu.
Y nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu mùi hương trên người Phó Thần. Không phải hương vị thơm tho gì, nhưng Thiệu Hoa Trì lại rất thích mùi của giống đực thuần khiết, mùi mồ hôi nam tính chứa đầy nội tiết tố khiến y choáng váng, không uống rượu mà người tự say. Thực ra, trước khi gặp Phó Thần, y cũng không cho rằng mình sẽ có hứng thú với nam nhân. Ngay từ đầu, y đã thua trong tình trường rồi, nhưng mà không muốn mình thua quá thê thảm.
Tùng Dịch đốt lửa ở một góc thật sâu trong hang, hơ thanh chủy thủ. Phó Thần nhận lấy, tuy rằng thô sơ nhưng đó cũng là một cách hiệu quả để diệt khuẩn, tránh cho Thiệu Hoa Trì bị nhiễm trùng.
Thiệu Hoa Trì dựa vào người hắn, im lặng hoàn toàn.
Y nhớ lúc nãy xông vào phòng, thấy Phó Thần để trần nửa thân trên, lộ ra bờ vai có một góc thịt giống như bị người ta cắn mất. Tuy y không biết kẻ đó là ai, nhưng không có nghĩa thế là cho qua được. Trái lại, nỗi khó chịu còn nhức nhối hơn trong đáy lòng. Giờ Phó Thần đã dâng đến cửa, để mỡ trên miệng mèo, không cắn một miếng thì thật có lỗi với bản thân. Y đã chịu đựng đói khát lâu như thế mà.
Thiệu Hoa Trì ngả vào ngực Phó Thần.Phó Thần cầm lấy thân tên dùng chủy thủ rạch chỗ bị bắn trúng. Lúc rút tên ra, Thiệu Hoa Trì không do dự, cắn mạnh một cái lên đầu vai hắn.
Nếu không thể xóa dấu vết của người khác thì y tự đè dấu vết của mình lên.
Phó Thần bôi thuốc bột, băng bó đơn giản cho Thiệu Hoa Trì. Lúc này, Thiệu Hoa Trì cũng mất sức, ngang nhiên ngả vào lòng Phó Thần. Đám Tùng Dịch cũng rất biết điều, không đến quấy rầy chuyện tốt của chủ tử. Chủ tử nhà họ được mệnh danh là sát thần. Danh hiệu này không chỉ nói đến sức ảnh hưởng của Thụy vương ở Tây Bắc mà còn để ca ngợi những chiến tích của y trên chiến trường. Vậy mà giờ y lại có vẻ yếu ớt như thế, bọn họ tự nhiên thấy sởn hết cả da gà.
Thiệu Hoa Trì hoàn toàn không vờ vịt. Y đâu phải mình đồng da sắt. Mấy ngày trước đã bị thương không nhẹ, sau đó lại liên tục bỏ ăn bỏ ngủ tìm kiếm Phó Thần, lại vừa quản lý việc chuyển dời địa điểm thực nghiệm đã bị hủy mất một nửa trên núi Thái Thường bởi hiện giờ có rất nhiều thế lực đang chú ý tới chỗ đó. Cả thân thể lẫn tinh thần y đều không chống đỡ thêm được.
Hang này rất sâu, có tiếng nước tí tách nhỏ giọt bên trong. Phó Thần đoán có của ra ở đầu kia.
Nhưng trong tình trạng của họ lúc này thì không thể đi thăm dò đến cùng.
Người trong đoàn dù mệt cũng không dám ngủ. Ai nấy đều vểnh tai lên nghe ngóng mọi tiếng động. Kẻ địch vẫn không ngừng tìm kiếm bên trên.
Bên nào cũng rất kiên nhẫn.
Cho đến khi tiếng động nhỏ dần, những người kia có lẽ tin rằng họ đã rơi xuống vực chết toàn bộ nên kéo nhau rời đi.
Mọi người dần dần thả lỏng. Cuối cùng cũng đi rồi.
Nhưng Phó Thần thì không. Phi Khanh không phải người thường. Bọn họ rơi xuống vực như vậy, y sẽ đi thật sao?
Không đời nào. Nếu là Phi Khanh, y nhất định sẽ phải sống thấy người, chết thấy xác mới thôi. Bọn họ không phải bỏ đi, mà là xuống đáy vực tìm kiếm.
Nếu dưới đáy vực không có đủ người, sớm muộn Phi Khanh cũng sẽ nghi ngờ. Tìm ra nơi này chỉ là vấn đề thời gian.
Phó Thần có chút lo lắng, nhưng một bàn tay lạnh lẽo đặt lên tay hắn. Thiệu Hoa Trì nói, "Ngươi cũng biết là chúng sẽ không bỏ đi."
"Phải, kẻ cầm đầu dẫn đa số quân lính đi rồi, nhưng chắc chắn sẽ để lại vài người trên kia. Dựa vào tiếng hét của những kẻ rơi xuống từ trên cầu ban nãy, ta đoán độ cao của vách núi này khoảng hai trăm thước. Từ trên kia xuống đáy vực ít cũng phải mất một canh giờ." Phó Thần phân tích những tin tức mình có, lại hình dung một sơ đồ trong đầu, "Ta nhớ ngươi đang cải trang?"
Tin cái gì?
Tin tưởng người đang ôm lấy mình, giao tính mạng cho y sao?
Trong khoảnh khắc đó, tim Phó Thần đập hẫng một nhịp. Phán đoán đang hình thành trong đầu khiến hắn bất giác run lên.
Cuồng phong gào thét như muốn thổi bay cả hai người.
Ban đầu hắn còn cảm thấy nực cười, vô lý, nhưng sau đó lại không cười nổi. Hắn sống đến lúc này, chưa từng được ai bảo vệ như thế bao giờ, cũng chưa một ai bình tĩnh nói với hắn những lời đó. Thực ra, hắn cũng không có lựa chọn nào cả, người đứng gần hắn nhất là nam nhân này.
Nhưng tại thời điểm tính mạng của bản thân còn chưa chắc đã bảo vệ được mà Ẩn vương còn nghĩ đến hắn, còn nói ra một lời như thế. Y thấu hiểu hắn sâu sắc như vậy, khiến tâm hồn Phó Thần bị đả kích trùng trùng.
Đáy lòng như một bình nguyên hoang vu bỗng mọc lên ngọn cỏ. Mảnh đất lạnh lẽo chợt nứt ra, cho một sinh vật sống chậm chạp vươn lên, dù rất nhỏ bé, rất yếu ớt, không đáng để tâm.
Thiệu Hoa Trì ôm lấy nam nhân còn cường tráng hơn cả mình vào lòng, kiên định chưa từng thấy. Có đôi khi, ưu điểm của Phó Thần lại chính là khuyết điểm. Ví dụ như, hắn không bao giờ tin tưởng kẻ khác, nhất là vào hoàn cảnh ngặt nghèo như thế này, nhiều khả năng hắn sẽ tìm cách tự dựa vào bản thân dể sinh tồn. Thiệu Hoa Trì không dám liều lĩnh để hắn rời khỏi mình, nhất là khi hắn đang mù cả hai mắt.
Bọn họ chỉ lơ lửng trên không trung trong tích rắc, rồi theo chiếc cầu treo đứt, chuẩn bị va thẳng vào vách núi.
Hai mắt y rực sáng, kiếm đã cầm sẵn trong tay.
"Chuẩn bị kiếm sẵn sàng, khi ta đếm đến ba, đồng loạt đâm vào vách đá!" Thiệu Hoa Trì hô lên với các thuộc hạ khác.
Những người y dẫn theo lần này đêu là cao thủ, mang đủ thứ vũ khí khác nhau trên người. Bọn họ cũng hiểu ý Thiệu Hoa Trì, nếu cứ thế va thẳng vào vách núi thì chỉ có tan xương nát thịt rồi rơi xuống.
Trừ giây phút hoảng loạn ban đầu, bọn họ nhanh chóng bình tĩnh lại, một tay nắm chặt dây thừng, một tay cầm vũ khí hướng vào vách đá. Thiệu Hoa Trì bắt đầu đếm. Hàng loạt mũi kiếm đâm tới, kim loại ma sát với sát phát ra ánh lửa bắt tóe cùng âm thanh chói tai. Những ván gố trên cầu treo vốn không quá chắc chắn, rơi xuống lả tả. Vài thanh kiếm không tốt bị gãy làm đôi, nhưng với sự đồng tâm hiệp lực của cả nhóm người, cuối cùng sức va đập của cầu treo giảm bớt, khiến bọn họ tránh được trọng thương.
Cũng có vài kẻ địch ban nãy kịp bám vào dây thừng, may mắt sống sót. Bọn họ chuẩn bị lao lên, đồng quy vu tận với đám người Phó Thần. Thiệu Hoa Trì không có ý định lưu lại hậu hoạn. Không cho lính của mình thời gian nghỉ ngơi, cũng không cho địch cơ hội đối phó, lâp tức ra lệnh đánh nhanh diệt gọn, "Giết chúng."
Đám Tùng Dịch vừa nghe lệnh, lập tức không hề do dự xuống tay. Những kẻ kia bị đá rơi xuống đáy vực, gào thét thê thảm.
Không ai thương xót, cũng chẳng dám thương xót. Thương xót kẻ địch là tự hại chính mình.
Ở vách núi đối diện cũng có vài ánh đuốc lấp lánh sáng. May sao hai bên bờ vực cách nhau khá xa, dù địch có đông cũng chẳng thể làm gì họ.
Nhưng khốn cảnh trước mắt vẫn chưa thể giảu quyết. Dù bọn họ võ công cao cường cũng không thể bám mãi trên vách núi thế này, nhất là Thiệu Hoa Trì còn đang phải ôm một nam nhân không hề nhẹ hơn mình tí nào. Một người phải gánh trọng lượng của cả hai chắc chắn không giữ được bao lâu. Bàn tay y đã phồng rộp lên, máu chảy ròng ròng.
"Ta có thể tự mình bám." Phó Thần không phải nói lời khách khí mà chỉ đang tường thuật đúng sự thật thôi. "Ngươi buông ra đi."
Phó Thần vừa định cử động, Thiệu Hoa Trì chợt thở dốc. Hơi thở nóng bỏng phả lên gò má Phó Thần, y khẽ than một tiếng đau đớn. "Bám cũng chẳng ích gì. Ngươi nghĩ mấy sợi dây cầu treo này giữ được chúng ta trong bao lâu? Nhất là truy binh bên kia sẽ mau chóng đuổi tới. Nếu một đầu dây thừng du nhất cũng bị chúng chém đứt, thì hai ta cùng nhau tự tử vì tình."
Giọng điệu Thiệu Hoa Trì có chút trêu ghẹo.
"Lúc này mà ngươi còn có tâm trạng nói đùa?" Phó Thần cau mày.
"Chẳng lẽ ta nên u sầu ủ đột. Đằng nào cũng vậy rồi. Hơn nữa, với ta mà nói, được chết chung một chỗ với ngươi cũng rất tuyệt..." Thiệu Hoa Trì chép miệng.
Còn chưa nói xong, y chợt cảm thấy eo mình bị một thanh dao sắc kề sát.
Đó vốn là dao phòng thân Thiệu Hoa Trì mang bên mình, chẳng biết Phó Thần đã nhanh tay trộm mất từ khi nào.
"Này này này, ngươi đừng có ra tay, tốt xấu gì ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi định lấy oán trả ơn sao?" Thiệu Hoa Trì như thể hoàn toàn không để ý đến sinh mạng của mình đang bị uy hiếp. Y biết Phó Thần là người không biết nói đùa, bảo giết là giết chứ không chỉ đơn giản là đe dọa, nhưng y vẫn không đứng đắn buông lời trêu ghẹo, "Vết thương trên lưng ta vẫn chưa lành. Nếu ngươi động chạm linh tinh thì lại rách ra mất. Hơn nữa, sợi dây thừng trên kía chắc không chịu được lâu nữa. Bên dưới người của ta là các thuộc hạ đắc lực Thanh Nhiễm, Phì Hổ của ngươi. Ngươi không muốn bọn họ xảy ra chuyện gì chứ?"
Thiệu Hoa Trì cười xấu xa, uy hiếp Phó Thần một cách trắng trợn.
Vết thương? Phó Thần không chú ý lắm, lúc này mới nhận ra trên người y có mùi máu tươi nhàn nhạt. Kết hợp mọi nghi hoặc lúc trước, từ giọng nói, cảm giác, bước chân, hắn liền hiểu ra, thanh nhiên đáng ngờ đứng bên cạnh Diệp Huệ Ly ở sườn núi mấy ngày trước chính là Ẩn vương. Y dám giả bộ đáng thương chạy đến tận địa bàn của hắn, quả nhiên là kẻ co được giãn được, Phó Thần cũng âm thầm đánh giá cao.
Nhưng Phó Thần là người ân oán rõ ràng. Khi ấy, Ẩn vương che chở cho y khỏi vụ nổ nên mới bị thương sau lưng.
Trong lòng Phó Thần hơi khó chịu. Dù hắn biết Ẩn vương là người tâm tư kín đáo, nhưng dám diễn trò đến mức để bản thân gặp nguy hiểm cũng thật đáng phục. Hắn thu con dao kia lại, "Ngươi....nên nghỉ ngơi."
Giọng nói cũng nhu hòa hơn nhiều.
"Được, xử lý xong đám con cháu này, ngươi chăm ta."
"...." Phó Thần nhận thấy, hình như hắn sắp miễn dịch với mấy lời trêu hoa ghẹo nguyệt của Ẩn vương rồi.
Ánh mắt Thiệu Hoa Trì lại ấm áp như đốt lò. Y biết mà, Phó Thần chẳng thể nào cứng rắn với người yếu thế được. Bọn họ quen biết nhau đã lâu, nên y biết cách làm thế nào để giả vờ đáng thương một cách trơn tru nhất trước mặt hắn. Dù Ẩn vương chỉ là một người xa lạ, nhưng chỉ cần thật lòng đốt xử tốt với Phó Thần, hắn sẽ không nỡ tàn nhẫn.
Quả nhiên Phó Thần vẫn chưa hề thay đổi.
Thanh Nhiễm không nó gì, nhìn hai người bên trên. Có lẽ chủ tửu cũng không phát hiện ra, lúc đối mặt với những lời đùa giỡn dong dài của Ẩn vương thì bản thân hắn cũng nói nhiều hơn bình thường một chút.
Nhưng mà hai ngài có thể ngừng nói chuyện phiếm, không coi ai ra gì được không ạ?
Phó Thần đương nhiên không muốn tiếp tục ở đây đôi co với Ẩn vương. Vấn đề của Ẩn vương thì sau khi thoát hiểm, ứng phó tiếp cũng được. Việc cấp bách lúc này là phải nhanh chóng giải quyết Phi Khanh. Nhiều năm nay, thân thể Phi Khanh càng lúc càng suy yếu. Nếu không vì thế thì Lý Biến Thiên cũng không sai hắn đến đây tiếp quản vị trí của Phi Khanh.
Hơn nữa, hắn cảm giác rất rõ, tuy Phi Khanh không quay về Kích quốc, cũng không gặp tận mặt Lý Ngộ bao giờ, nhưng chưa từng thôi nghi ngờ hắn. Y hết lần này đến lần khác âm thầm điều tra, vài lần khiến hắn suýt lộ sơ hở.
Khinh địch là tối kị. Đám Thẩm Kiêu, Hưu Hàn Học đều chết vì lý do đó. Phó Thần nhất định sẽ không phạm phải sai lầm như họ.
Phía bên kia lại một lần nữa bắn tên. Lần này thì không có mục tiêu nhất định, bởi vì người bên kia vách núi không nhìn rõ được bên này còn người nào bám được hay không.
Nhưng nếu bọn họ cản tên thì sẽ phát ra âm thanh cùng tia lửa, như vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Quả nhiên, sau đợt bắn tên này, bọn họ đã bị lộ.
"Chúng còn sống, tiếp tục bắn!" Thủ lĩnh bờ bên kia hô, ánh mắt sáng rực, thầm nghĩ quả nhiên là vậy. Không hổ là Phi đại nhân, đã đoán trước được bọn chúng có thể kéo dài hơi tàn. Một lũ sống dai như gián, rơi vào tình cảnh đó rồi mà còn bám được vào vách núi. Nhưng mà cũng chỉ làm được đến thế thôi.
Tuy Thiệu Hoa Trì lúc nào cũng tranh thủ từng giây từng phút để tạo cảm giác tồn tại trước mặt Phó Thần, nhưng vào hoàn cảnh nguy hiểm, y cũng biết phân biệt nặng nhẹ. Dù tay giữ Phó Thần đã đau mỏi đến tê dại vẫn không muốn buông ra, nhưng lúc này đành phải để hắn tự bám vào người mình. Một tay y níu dây thừng, một tay huơ kiếm ngăn cản mũi tên. Y nghiêng người sang, dùng thân làm lá chắn che chở cho Phó Thần. Nhưng trận mưa tên càng dày đặc. Thiệu Hoa Trì cũng dần khó ứng phó, "A!"
Trúng tên là điều khó tránh khỏi. Ngay cả Thiệu Hoa Trì mà còn chật vật như vậy, những người còn lại muốn giữ mạng cũng chẳng dễ dàng gì.
Trong lòng Phó Thần nghe được đối phương nhân mã như vậy hô, Phó Thần là xem như trong cả chi đội ngũ, trừ thụ thương nhân bên ngoài tối vô dụng nhân, hắn chưa bao giờ như vậy mê mang qua, cũng không nguyện trở thành trói buộc người. Trong đầu xuất hiện Lý Biến Thiên kia trương vô luận bất cứ tình huống đều sẽ không thất thố mặt, cái kia có được lãnh tụ mị lực nam nhân đích xác cũng mang theo so bất luận kẻ nào đều uyên bác lòng dạ khí độ, nếu là người nọ mà nói lúc này sẽ làm sao?
Phó Thần tâm dần dần an định xuống dưới, hắn nâng tay nhẹ nhàng sờ Thiệu Hoa Trì eo, này ước chừng là thứ nhất cũng chỉ sợ là duy nhất một, Phó Thần tại biết đối phương đối với chính mình mưu đồ làm loạn sau, còn chủ động bính nhân.
Thiệu Hoa Trì đang tập trung ứng phó với những đợt mưa tên. Y hoài nghi không biết có phải mình và người này bát tự xung khắc hay không mà mỗi lần gặp nhau đều có chuyện bất thình lình xảy đến.
Vết thương trên lưng y trước đó mấy ngày còn chưa lành, lần này lại chồng chất thêm vài vết thương mới. Bị thương thì cũng chẳng sao, đằng nào lúc ra chiến trường y cũng chịu không ít rồi. Nhưng khó khăn lắm mới gặp lại nhau, y không muốn vì chút thương tích này mà mất đi cơ hội kề cận với Phó Thần.
Cho nên, khi Phó Thần chạm vào eo Thiệu Hoa Trì, y bất giác run rẩy một trận. Tay chân đầu óc mềm nhũn, suýt chút nữa không cầm được kiếm.
Y khổ sở nói, "Tay...đừng chạm..."
Lúc này mà đụng vào ta là dễ chết cả đôi.
Đương nhiên, Phó Thần không nghĩ mình chỉ đơn giản muốn kiểm tra thương thế của đối phương mà lại khiến y kích động như vậy.
Chết tiệt, Thiệu Hoa Trì, chẳng qua bị hắn đụng có một cái thôi, kích động cái gì mà kích động!
Thiệu Hoa Trì không nhịn được mà trợn mắt tự mắng mình, lặng lẽ dịch người ra. Y cảm thấy thân thể mình lúc này nhạy cảm đến phát điên.
Phó Thần làm như không nghe thấy, tiếp túc sợ soạng tìm kiếm. Lúc chạm vào chỗ mũi tên găm vào thân thể Ẩn vương, hắn dùng ngón tay ước chừng một chút. Đâm không sâu, vị trí cũng không phải nơi yếu hại.
Tách, tách.
Có tiếng động nhẹ tênh.
"Ngươi nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt không?" Phó Thần ngẩng mặt.
Thiệu Hoa Trì đầu óc một lúc phân thành mấy nhánh, cẩn thận nghe ngóng xung quanh. Y chỉ nghe được tiếng binh khí va chạm chói tai, "Không."
Dưới vách núi làm sao có tiếng nước nhỏ giọt được. Mấy ngày nay trời không mưa, nước ở đâu ra.
Phó Thần lại căng tai lên lần nữa, khẳng định không phải mình ảo tưởng. Chẳng qua tiếng động này đã hoàn toàn bị vùi lấp, không ai phát hiện ra. May mắn là mắt hắn mù, thính lực vượt xa những người khác, cho nên phân biệt được từng âm thanh nhỏ trong những tiếng ồn ào.
Để xác định vị trí chính xác, Phó Thần áp tai lên vách đá. Hiện tại, nhiệt độ là trên ba mươi độ, tốc độ truyền âm thanh của trong không khí là 320/s, nhưng tố độ truyền thanh trong thể rắn cao hơn thể khí nhiều, cho nên tốc độ trong vách đá ước chừng 3800m/s.
Lúc nghe thấy tiếng giọt nước rõ ràng hơn, Phó Thần mới xác định, hẳn là cạnh vách núi này có một hang động đá vôi, nằm về phía bên trái, không quá xa.
Cùng lúc đó, có tiếng bước chân dồn dập đang đến gần bên trên. Là đám người Phi Khanh. Chúng tới rồi!
Phó Thần nhẹ giọng nói với Thiệu Hoa Trì phỏng đoán của mình.
Thiệu Hoa Trì cũng không nhiều lời, không tiếc dùng cách có khả năng làm mình bại lộ, "Sờ ngực của ta, trong đó có chiết hỏa tử (bật lửa gỗ). Giờ tay ta không rảnh, ngươi đốt lửa lên."
Phó Thần lập tức đồng ý, nhưng khi mò vào áo Thiệu Hoa Trì thì thấy y run lên. Phó Thần không nghĩ nhiều, lấy ra được thì châm lửa, ném về phía bên trái.
Trong ánh lửa nhỏ, Thiệu Hoa Trì loáng thoáng nhìn thấy một cửa động cách chỗ bọn họ mấy bước chân, nhưng rất khó nhìn thấy.
Thiệu Hoa Trì lặng lẽ ra lệnh cho binh lính bắt chước tiếng kêu, giả vờ rơi xuống vách núi. Nhưng thực chất, bọn họ mừng như điên, tay bám vào vách đá, chậm rãi bò về phía hang động đá vôi.
Sau khi an toàn, Phó Thần mới sai người nhặt lấy toàn bộ số dây thừng có thể lấy được trên chiếc cầu treo. Cây cầu đã bị bắn tan nát, thiếu đi vài bộ phận cũng chẳng ai nhận ra.
Tuy không biết Phó Thần nhặt thứ này về làm gì, Thanh Nhiễm vốn đã rất hiểu Phó Thần, Thiệu Hoa Trì cũng biết Phó Thần là người phòng ngừa rất chu đáo, luôn chuẩn bị sẵn những thứ mà người khác luôn cho là vô dụng.
Bọn họ trốn trong một hang động tối đen, có cảm giác vừa mới sống lại một kiếm. Ấn tượng dành cho Phó Thần cũng thay đổi một trăm tám mươi độ. Đám Tùng Dịch lúc đầu còn khinh thường một kẻ mù lòa, nhưng giờ lập tức nghĩ lại. Phó Thần xứng đáng được tôn trọng.
Đa số bọn họ đều thương tích đầy mình, nhưng cũng may là có mang theo thuốc trị thương. Họ quay sang băng bó, bôi thuốc cho nhau. Một nhóm người từ xa lạ, thậm chí còn đối địch, bỗng dưng lại hòa thuận hơn hẳn.
"Rút tên cho ta." Thiệu Hoa Trì vẫn luôn ở cạnh Phó Thần. Y xé mấy mảnh vải, tự nhét vào miệng mình.
Phó Thần ngay thấy giọng điệu lạnh nhạt của Ẩn vương, âm thầm tán thưởng từ tận đáy lòng. Tán thưởng Ẩn vương không sợ đau đớn, khí phách đường đường. Đánh giá này không liên quan đến bạn hay địch, cũng giống như hắn, ở một góc độ nào đó, rất thích những phẩm phất của Lý Biến Thiên. Mỗi một vị lãnh tụ đều có mị lực không thể chối bỏ.
Phó Thần biết cơn đau khi mũi tên bị rút ra khỏi cơ thể như thế nào. Lúc ở ngoại thành Ấm Đột quốc hắn từng trải qua, suýt chút nữa là mất mạng.
Cho nên khi thấy đối phương cùng chung hoàn cảnh, hắn cũng có cảm giác xót thương đồng bào.
Bất kể ngươi có mục đích gì, nhưng giờ khắc này, ngươi là một nam nhân đáng để ta kính nể.
Phó Thần yên lặng lấy mảnh vải trong miệng Thiệu Hoa Trì ra. Thiệu Hoa Trì cũng không ngăn đối phương áp lại gần mình. Dù là Thụy vượng hay thân phận Ẩn vương hiện giờ đều không thích người lạ tiếp xúc vứi mình. Không phải là vì kiêu ngạo, mà vì nguy hiểm. Địa vị càng cao thì càng tiếc mạng.
Phó Thần đặt tay lên đầu Thiệu Hoa Trì, đẩy hắn tựa vào mình. Giọng nói điềm đạm, giống như khi hắn còn làm nghề tư vấn tâm lý, nhẹ nhàng hướng dẫn từng bước, "Dùng mảnh vải mỏng như vậy không có tác dụng, ngươi cắn ta đi. Ra là dân thô lậu, người cũng tạm coi là rắn chắc."
Thiệu Hoa Trì ngẩn ra, "Phó Thần, ngươi có biết mình đang làm gì không?"
Ẩn vương có thể điều tra ra cái tên Phó Thần cũng không khiến hắn ngạc nhiên.
"Ngươi phải nhanh chóng bình phục mới có thêm hy vọng cho chúng ta."
"Bao gồm cả ngươi sao?"
"Đương nhiên." Phó Thần thoải mái đáp, phân tán sự chú ý của Thiệu Hoa Trì để rút mũi tên.
Bàn tay Thiệu Hoa Trì siết chặt. Phó Thần từng là người thầy chỉ bảo y cách sinh tồn, từng ân cần hầu hạ y, xem y như trẻ nhỏ mà chăm sóc, cuốc cùng cũng đã thừa nhận năng lực của y. Nỗi xúc động trong lòng Thiệu Hoa Trì lúc này chẳng thể che giấu.
Y nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu mùi hương trên người Phó Thần. Không phải hương vị thơm tho gì, nhưng Thiệu Hoa Trì lại rất thích mùi của giống đực thuần khiết, mùi mồ hôi nam tính chứa đầy nội tiết tố khiến y choáng váng, không uống rượu mà người tự say. Thực ra, trước khi gặp Phó Thần, y cũng không cho rằng mình sẽ có hứng thú với nam nhân. Ngay từ đầu, y đã thua trong tình trường rồi, nhưng mà không muốn mình thua quá thê thảm.
Tùng Dịch đốt lửa ở một góc thật sâu trong hang, hơ thanh chủy thủ. Phó Thần nhận lấy, tuy rằng thô sơ nhưng đó cũng là một cách hiệu quả để diệt khuẩn, tránh cho Thiệu Hoa Trì bị nhiễm trùng.
Thiệu Hoa Trì dựa vào người hắn, im lặng hoàn toàn.
Y nhớ lúc nãy xông vào phòng, thấy Phó Thần để trần nửa thân trên, lộ ra bờ vai có một góc thịt giống như bị người ta cắn mất. Tuy y không biết kẻ đó là ai, nhưng không có nghĩa thế là cho qua được. Trái lại, nỗi khó chịu còn nhức nhối hơn trong đáy lòng. Giờ Phó Thần đã dâng đến cửa, để mỡ trên miệng mèo, không cắn một miếng thì thật có lỗi với bản thân. Y đã chịu đựng đói khát lâu như thế mà.
Thiệu Hoa Trì ngả vào ngực Phó Thần.Phó Thần cầm lấy thân tên dùng chủy thủ rạch chỗ bị bắn trúng. Lúc rút tên ra, Thiệu Hoa Trì không do dự, cắn mạnh một cái lên đầu vai hắn.
Nếu không thể xóa dấu vết của người khác thì y tự đè dấu vết của mình lên.
Phó Thần bôi thuốc bột, băng bó đơn giản cho Thiệu Hoa Trì. Lúc này, Thiệu Hoa Trì cũng mất sức, ngang nhiên ngả vào lòng Phó Thần. Đám Tùng Dịch cũng rất biết điều, không đến quấy rầy chuyện tốt của chủ tử. Chủ tử nhà họ được mệnh danh là sát thần. Danh hiệu này không chỉ nói đến sức ảnh hưởng của Thụy vương ở Tây Bắc mà còn để ca ngợi những chiến tích của y trên chiến trường. Vậy mà giờ y lại có vẻ yếu ớt như thế, bọn họ tự nhiên thấy sởn hết cả da gà.
Thiệu Hoa Trì hoàn toàn không vờ vịt. Y đâu phải mình đồng da sắt. Mấy ngày trước đã bị thương không nhẹ, sau đó lại liên tục bỏ ăn bỏ ngủ tìm kiếm Phó Thần, lại vừa quản lý việc chuyển dời địa điểm thực nghiệm đã bị hủy mất một nửa trên núi Thái Thường bởi hiện giờ có rất nhiều thế lực đang chú ý tới chỗ đó. Cả thân thể lẫn tinh thần y đều không chống đỡ thêm được.
Hang này rất sâu, có tiếng nước tí tách nhỏ giọt bên trong. Phó Thần đoán có của ra ở đầu kia.
Nhưng trong tình trạng của họ lúc này thì không thể đi thăm dò đến cùng.
Người trong đoàn dù mệt cũng không dám ngủ. Ai nấy đều vểnh tai lên nghe ngóng mọi tiếng động. Kẻ địch vẫn không ngừng tìm kiếm bên trên.
Bên nào cũng rất kiên nhẫn.
Cho đến khi tiếng động nhỏ dần, những người kia có lẽ tin rằng họ đã rơi xuống vực chết toàn bộ nên kéo nhau rời đi.
Mọi người dần dần thả lỏng. Cuối cùng cũng đi rồi.
Nhưng Phó Thần thì không. Phi Khanh không phải người thường. Bọn họ rơi xuống vực như vậy, y sẽ đi thật sao?
Không đời nào. Nếu là Phi Khanh, y nhất định sẽ phải sống thấy người, chết thấy xác mới thôi. Bọn họ không phải bỏ đi, mà là xuống đáy vực tìm kiếm.
Nếu dưới đáy vực không có đủ người, sớm muộn Phi Khanh cũng sẽ nghi ngờ. Tìm ra nơi này chỉ là vấn đề thời gian.
Phó Thần có chút lo lắng, nhưng một bàn tay lạnh lẽo đặt lên tay hắn. Thiệu Hoa Trì nói, "Ngươi cũng biết là chúng sẽ không bỏ đi."
"Phải, kẻ cầm đầu dẫn đa số quân lính đi rồi, nhưng chắc chắn sẽ để lại vài người trên kia. Dựa vào tiếng hét của những kẻ rơi xuống từ trên cầu ban nãy, ta đoán độ cao của vách núi này khoảng hai trăm thước. Từ trên kia xuống đáy vực ít cũng phải mất một canh giờ." Phó Thần phân tích những tin tức mình có, lại hình dung một sơ đồ trong đầu, "Ta nhớ ngươi đang cải trang?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất