Chương 53
Cửa hàng thú cưng của Sở Gia Hòa bắt đầu liên lạc sửa chữa.
Ngụy Tư Triết đã thể hiện nguyện vọng được giúp một tay rất nhiều lần rồi, Sở Gia Hòa không đồng ý, bình thường đi làm đã cực bao nhiêu, y không thể để anh phải lo lắng hai ba thứ chuyện.
“Chẳng phải đã nói với em.” Ngụy Tư Triết nói vào điện thoại: “Phải dựa vào anh thật nhiều, anh hy vọng mình được em cần à?”
“Anh đừng có vội.” Sở Gia Hòa ngồi ở băng ghế dài ngoài tòa nhà chính viện dưỡng lão cúi người, tay trái cầm tô cơm của Quýt Bự: “Phần sau có chỗ của anh đó.”
Bây giờ tuần nào Ngụy Tư Triết cũng mong ngóng đến cuối tuần, chỉ nghe thấy giọng nói Sở Gia Hòa mỗi ngày khó mà an ủi được thân xác và tinh thần mệt nhọc này: “Thứ sáu tan làm anh đến đón em, hai đứa mình về nhà sớm chút xíu.”
“Vâng ạ.” Ghé môi lại gần điện thoại, Sở Gia Hòa cố tình hạ nhỏ âm lượng, dịu giọng: “Sớm chút xíu cho anh ôm em.”
Hậu quả câu nói rồi gây ra báo hại Ngụy Tư Triết phải lao thẳng vào phòng vệ sinh tắm nước lạnh ngay sau khi cúp máy.
Tối thứ sáu, Ngụy Tư Triết ở cạnh trông Ngụy Kiều cơm nước xong xuôi, hai cha con ngồi quanh ti vi xem thời sự. Sở Gia Hòa về ký túc xá gói ghém hành lý muốn mang về nhà tuần này. Ngụy Kiều đợi y ra khỏi cửa, ông buông điều khiển xuống, xác nhận cửa đã đóng kín mới tháo kính vỗ vỗ tay Ngụy Tư Triết.
Ngụy Kiều hỏi: “Con trai, gần đây Tiểu Sở đang bận bịu gì đấy?”
Ngụy Tư Triết trả lời: “Tiệm thú cưng của em ấy chuẩn bị sửa chữa.”
“Ngày nào thằng bé cũng chạy về tiệm à?” Ngụy Kiều quan tâm hỏi han: “Chạy tới chạy lui mệt người lắm.”
“Hiện giờ thì chưa cần ghé tiệm đâu ba.” Ngụy Tư Triết nói: “Em ấy vẫn đang chọn công ty lắp đặt có chi phí hợp lý.”
Ngụy Kiều nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Không cần ghé tiệm? Vậy mấy bữa này chiều nào thằng bé cũng xin viện trưởng nghỉ làm, nói ra ngoài có chuyện cần giải quyết là chuyện gì hả con?”
Nét mặt Ngụy Tư Triết hơi cứng lại, nhất thời ngẩn ra, hai cha con nhìn nhìn nhau.
Ngụy Tư Triết xách va li của Sở Gia Hòa, khóa xe dắt y vào nhà, tiện đưa tay bật đèn phòng khách. Sở Gia Hòa vừa thay giày, mùi hương hổ phách thân thuộc xộc đến trước mặt, Ngụy Tư Triết cúi đầu hôn y, nụ hôn hun ấm y, sau đó bế vào phòng vệ sinh, đặt xuống bồn, nước nóng dần thấm ướt hai cơ thể.
Chừng nửa tiếng sau, Sở Gia Hòa bị Ngụy Tư Triết rút cạn sức lực chật vật hít thở, nửa gương mặt ngả trên vai anh. Nghỉ lấy hơi giữa dòng nước sôi nóng chốc lát, y ngáp một cái, nghiêng sang dựa vào Ngụy Tư Triết, ngái ngủ nói: “Em thiết kế xong cửa hàng thú cưng rồi, nhưng mà có cái này cần anh trợ giúp.”
“Hiếm có thật.” Ngụy Tư Triết lau nước nóng trên lưng Sở Gia Hòa đi, sợ y cảm lạnh, cười hỏi: “Rốt cuộc cũng chịu sai anh à?”
Sở Gia Hòa cũng cười, vòng tay lấy cổ Ngụy Tư Triết: “Ừm, cho anh một cơ hội thể hiện.”
Ngụy Tư Triết nói: “Cam kết hoàn thành nhiệm vụ.”
Sở Gia Hòa nói thỉnh cầu ra: “Phiền anh Ngụy cho cửa hàng của em một cái tên ạ.”
Ngụy Tư Triết nhướng mi: “Mỗi thế?”
“Sao chứ.” Sở Gia Hòa ấn chặt đôi mày chẳng biết an phận kia: “Đây là chuyện quan trọng nhất đó.”
Màn hơi nước mông lung làm tầm nhìn mờ ảo, duy chỉ có gương mặt trước mắt là rõ nét. Ngụy Tư Triết trầm ngâm vài giây, hôn lên trán Sở Gia Hòa một cái: “Tên Tư Hòa đi.”
Sở Gia Hòa hỏi: “Tư trong Ngụy Tư Triết, Hòa trong Sở Gia Hòa ấy hả anh?”
Ngụy Tư Triết lắc đầu: “Là tư trong tư niệm, tư trong tư tình, tư của tương tư đêm ngày.”
Đến khi nước trong bồn lạnh lẽo, hai người mới ra khỏi phòng tắm, về phòng ngủ một giấc đến tận lúc mặt trời lên cao. Buổi chiều Sở Gia Hòa muốn đến cửa hàng quét tước vệ sinh, trùng hợp bộ ghép hình theo yêu cầu y đặt làm cũng đã xong, bên vận chuyển báo hôm nay giao đến. Nên hôm nay Ngụy Tư Triết ở nhà chờ nhận hàng.
Hoàng hôn dần buông, Sở Gia Hòa chưa về, Ngụy Tư Triết gọi điện thoại cũng không thấy bắt máy, chắc là còn đang bận bịu. Anh định bụng ra siêu thị chọn chút nguyên liệu về nấu nướng, san sẻ với y phần việc làm cơm tối. Ngụy Tư Triết không định sẵn mua bao nhiêu thứ, cầm chìa khóa lên, mua xong có thể tiện đường tạt sang đón Sở Gia Hòa.
Sáu giờ đúng, chiếc Porsche dừng ngay dưới chân cầu vượt, đối diện cửa tiệm thú cưng. Ngụy Tư Triết hạ cửa sổ xe xuống, đèn đóm trong tiệm tối om, cửa khóa kín, không thấy bóng Sở Gia Hòa đâu.
Ngụy Tư Triết mở điện thoại, gọi vào số Sở Gia Hòa. Đường dây kết nối sau năm tiếng “tít”, phía đối diện vang lên giọng nói điện tử của xe buýt báo trạm, trạm xe đó Ngụy tư Triết quen thuộc, nhưng anh không sao đến đó được, vì nó ở rất xa nội thành.
Anh hỏi: “Em không ở trong tiệm à?”
“Em đang đến một trại chó ngoài ngoại ô, muốn bàn chuyện hợp tác với người ta.” Tạp âm xung quanh ồn ào, Sở Gia Hòa che điện thoại lại trả lời: “Trước đây em có ghé một cửa hàng thú cưng khá nổi tiếng trong thành phố học hỏi, bên trong tiệm chúng ta chẳng phải có hai căn phòng nhỏ à? Em định thông hai gian lại với nhau, lắp thiết bị làm salon, tuyển một chuyên gia chăm sóc làm đẹp cho thú cưng nữa, thêm được một đường kiếm tiền.”
Ngụy Tư Triết tỏ ý tán thành, nói: “Anh vừa mua đồ ăn, cơm tối để anh.”
Sở Gia Hòa đáp: “Vậy anh cứ từ từ thôi, đừng gấp, bên em kẹt xe lắm, về đến nhà cũng phải tầm hơn tám giờ.”
Độ sáng màn hình tự động tắt dần, Ngụy Tư Triết yên tĩnh ngồi trong xe, nhìn ngọn đèn đường phố thị xa xa ngoài cửa chắn gió. Gần đây Sở Gia Hòa đúng thật rất lạ thường, y rất hiếm khi làm rồi mới báo. Về chuyện hành tung có đúng như lời y nói hay không, Ngụy Tư Triết không hỏi nhiều hơn, anh sẽ không can thiệp vào sự tự do của Sở Gia Hòa, hơn nữa anh biết, y quyết định không nói ra tất có lý do riêng.
Chiều thứ tư tuần tiếp theo, Ngụy Tư Triết đến viện dưỡng lão thăm Ngụy Kiều như thường lệ, quả nhiên, Sở Gia Hòa không có ở đây. Anh lên tầng hai khu ký túc, lấy chìa khóa mở cửa, căn phòng của Sở Gia Hòa đó giờ vẫn luôn tươm tất sạch sẽ, điều khác biệt duy nhất chính là có thêm một xấp giấy viết thư và một chiếc bút máy trên bàn sách.
Trưa thứ sáu, đang lúc phân tích thị trường chứng khoán tuần này trong phòng làm việc của Hà Nguyên, điện thoại nhét trong túi quần của Ngụy Tư Triết rung lên. Anh lấy ra lướt mắt nhìn, đang tính ném sang một bên thì khựng lại.
“Bất động sản Thắng Kiệt tiếp tục giảm, có điều mức sụt giảm đã thu hẹp, tuy không nói trước được điều gì nhưng ít ra xuất hiện xu hướng tăng trở lại.” Hà Nguyên vịn lên tay ghế xoay nửa vòng, gõ bút lên Ngụy Tư Triết, định nghe đề xuất của anh, chợt hạ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Ngụy Tư Triết phẩy tay với anh ta, đến cửa sổ sát đất hứng nắng gắt giữa trưa. Anh nhìn dòng tin nhắn ngắn ngủn mình vừa nhận được chăm chú, nếp nhắn giữa đôi mày sâu thêm.
– Gặp nhau đi.
Đến từ một số lạ. Có thể người này nhắn lộn địa chỉ rồi, nhưng không rõ vì sao, Ngụy Tư Triết không chọn làm lơ hay xóa nó đi. Trực giác và sự chắc chắn đến từ đâu không giải thích được, anh do dự hồi lâu, đầu ngón tay treo lơ lửng trên không cuối cùng cũng ấn xuống, trả lời: Thẩm Hựu Thanh?
Người bên kia nhắn lại rất nhanh, hỏi một đằng trả lời một nẻo: Thứ bảy ngày mai, tôi tiếp các cậu ở nhà.
Xác nhận được thân phận chủ tin nhắn nhưng mối nghi ngờ trong lòng càng gia tăng, ban đầu Ngụy Tư Triết cho rằng “các cậu” ở đây chỉ Hà Nguyên và Tề Khiêm. Sau nhiều lần tự hỏi, anh mới phát giác ra chuyện lạ lùng, đã sáu năm trôi qua, với tính cách của Thẩm Hựu Thanh tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ liên lạc cho anh, việc đã qua lâu như vậy, tất cả đã nên kết thúc từ lâu, tại sao lại đột nhiên có tin tức?
Hà Nguyên gõ gõ năm ngón tay lên mặt bàn: “Tư Triết, tình hình sao rồi?”
“Không việc gì.” Trong lòng Ngụy Tư Triết đã rõ ràng, nếu Hà Nguyên và Tề Khiêm có động tĩnh gì hẳn sẽ không gạt mình, “Chúng ta tiếp tục đi.”
Chỉ có thể là Sở Gia Hòa.
Chín giờ ba mươi phút tối, chiếc Porsche rời khỏi viện dưỡng lão về đến khu dân cư Ngự Hoa. Ba lô của Sở Gia Hòa đựng kha khá đồ cá nhân lặt vặt, theo đà ít dần của đồ đạc trong ký túc xá, khoảng cách ngày Ngụy Kiều xuất viện cũng đến càng gần. Nhìn trăng và sao ngự trị trên bầu trời, y bắt đầu đợi mong một gia đình mới nơi có người mình yêu, có người cha người thầy, cuộc đời y sẽ được tình yêu và tình thân vun lấp đầy tràn —— Sở Gia Hòa đang trên đường hiện thực hóa cuộc sống lý tưởng của mình.
Sở Gia Hòa ấn mở khóa vân tay, vào huyền quan thay dép đặt ba lô xuống, định vào bếp nấu ít bánh trôi rượu gạo làm bữa khuya. Ngụy Tư Triết dựa lưng vào ván cửa, khoanh tay nhìn bóng lưng y chăm chú, anh lên tiếng gọi, giọng nói vừa trầm lại vừa dịu dàng.
“Gia Hòa.”
Sở Gia Hòa đối diện với ánh mắt anh, xắn tay áo lên mỉm cười hỏi: “Sao lại nhìn em như thế?”
Hai người thân mật quá mức có rất nhiều chuyện chẳng thể giấu nhau lâu, giống như sắc mặt Sở Gia Hòa lúc này không bình tĩnh như trước nữa, người khác có thể không nhìn ra, nhưng không qua mắt được Ngụy Tư Triết. Dù cho biểu cảm của người anh yêu thay đổi nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, anh cũng có thể bắt được dễ dàng.
Ngụy Tư Triết lên tiếng: “Thẩm Hựu Thanh hẹn gặp anh.”
Ngay in lúc Ngụy Tư Triết nói xong, Sở Gia Hòa bật thốt lên: “Thật ạ?”
Vẻ mặt đầy bất ngờ, giọng nói hàm chứa niềm vui ngoài mong đợi, Sở Gia Hòa như đang thở phào nhẹ nhõm. Mọi biểu hiện của y đã giải đáp toàn bộ nghi hoặc của Ngụy Tư Triết.
Cảm giác xót xa đột ngột bùng lên, Ngụy Tư Triết ngưng mắt nhìn Sở Gia Hòa, chậm rãi tiến đến ôm lấy y, chậm rãi riết chặt đôi tay. Bờ môi chạm lên tai Sở Gia Hòa, anh ghé vào tai y cất giọng nhẹ nhàng: “Vậy là bây giờ có thể nói cho anh biết, rốt cuộc khoảng thời gian rồi em bận rộn việc gì được chưa?”
Ngụy Tư Triết đã thể hiện nguyện vọng được giúp một tay rất nhiều lần rồi, Sở Gia Hòa không đồng ý, bình thường đi làm đã cực bao nhiêu, y không thể để anh phải lo lắng hai ba thứ chuyện.
“Chẳng phải đã nói với em.” Ngụy Tư Triết nói vào điện thoại: “Phải dựa vào anh thật nhiều, anh hy vọng mình được em cần à?”
“Anh đừng có vội.” Sở Gia Hòa ngồi ở băng ghế dài ngoài tòa nhà chính viện dưỡng lão cúi người, tay trái cầm tô cơm của Quýt Bự: “Phần sau có chỗ của anh đó.”
Bây giờ tuần nào Ngụy Tư Triết cũng mong ngóng đến cuối tuần, chỉ nghe thấy giọng nói Sở Gia Hòa mỗi ngày khó mà an ủi được thân xác và tinh thần mệt nhọc này: “Thứ sáu tan làm anh đến đón em, hai đứa mình về nhà sớm chút xíu.”
“Vâng ạ.” Ghé môi lại gần điện thoại, Sở Gia Hòa cố tình hạ nhỏ âm lượng, dịu giọng: “Sớm chút xíu cho anh ôm em.”
Hậu quả câu nói rồi gây ra báo hại Ngụy Tư Triết phải lao thẳng vào phòng vệ sinh tắm nước lạnh ngay sau khi cúp máy.
Tối thứ sáu, Ngụy Tư Triết ở cạnh trông Ngụy Kiều cơm nước xong xuôi, hai cha con ngồi quanh ti vi xem thời sự. Sở Gia Hòa về ký túc xá gói ghém hành lý muốn mang về nhà tuần này. Ngụy Kiều đợi y ra khỏi cửa, ông buông điều khiển xuống, xác nhận cửa đã đóng kín mới tháo kính vỗ vỗ tay Ngụy Tư Triết.
Ngụy Kiều hỏi: “Con trai, gần đây Tiểu Sở đang bận bịu gì đấy?”
Ngụy Tư Triết trả lời: “Tiệm thú cưng của em ấy chuẩn bị sửa chữa.”
“Ngày nào thằng bé cũng chạy về tiệm à?” Ngụy Kiều quan tâm hỏi han: “Chạy tới chạy lui mệt người lắm.”
“Hiện giờ thì chưa cần ghé tiệm đâu ba.” Ngụy Tư Triết nói: “Em ấy vẫn đang chọn công ty lắp đặt có chi phí hợp lý.”
Ngụy Kiều nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Không cần ghé tiệm? Vậy mấy bữa này chiều nào thằng bé cũng xin viện trưởng nghỉ làm, nói ra ngoài có chuyện cần giải quyết là chuyện gì hả con?”
Nét mặt Ngụy Tư Triết hơi cứng lại, nhất thời ngẩn ra, hai cha con nhìn nhìn nhau.
Ngụy Tư Triết xách va li của Sở Gia Hòa, khóa xe dắt y vào nhà, tiện đưa tay bật đèn phòng khách. Sở Gia Hòa vừa thay giày, mùi hương hổ phách thân thuộc xộc đến trước mặt, Ngụy Tư Triết cúi đầu hôn y, nụ hôn hun ấm y, sau đó bế vào phòng vệ sinh, đặt xuống bồn, nước nóng dần thấm ướt hai cơ thể.
Chừng nửa tiếng sau, Sở Gia Hòa bị Ngụy Tư Triết rút cạn sức lực chật vật hít thở, nửa gương mặt ngả trên vai anh. Nghỉ lấy hơi giữa dòng nước sôi nóng chốc lát, y ngáp một cái, nghiêng sang dựa vào Ngụy Tư Triết, ngái ngủ nói: “Em thiết kế xong cửa hàng thú cưng rồi, nhưng mà có cái này cần anh trợ giúp.”
“Hiếm có thật.” Ngụy Tư Triết lau nước nóng trên lưng Sở Gia Hòa đi, sợ y cảm lạnh, cười hỏi: “Rốt cuộc cũng chịu sai anh à?”
Sở Gia Hòa cũng cười, vòng tay lấy cổ Ngụy Tư Triết: “Ừm, cho anh một cơ hội thể hiện.”
Ngụy Tư Triết nói: “Cam kết hoàn thành nhiệm vụ.”
Sở Gia Hòa nói thỉnh cầu ra: “Phiền anh Ngụy cho cửa hàng của em một cái tên ạ.”
Ngụy Tư Triết nhướng mi: “Mỗi thế?”
“Sao chứ.” Sở Gia Hòa ấn chặt đôi mày chẳng biết an phận kia: “Đây là chuyện quan trọng nhất đó.”
Màn hơi nước mông lung làm tầm nhìn mờ ảo, duy chỉ có gương mặt trước mắt là rõ nét. Ngụy Tư Triết trầm ngâm vài giây, hôn lên trán Sở Gia Hòa một cái: “Tên Tư Hòa đi.”
Sở Gia Hòa hỏi: “Tư trong Ngụy Tư Triết, Hòa trong Sở Gia Hòa ấy hả anh?”
Ngụy Tư Triết lắc đầu: “Là tư trong tư niệm, tư trong tư tình, tư của tương tư đêm ngày.”
Đến khi nước trong bồn lạnh lẽo, hai người mới ra khỏi phòng tắm, về phòng ngủ một giấc đến tận lúc mặt trời lên cao. Buổi chiều Sở Gia Hòa muốn đến cửa hàng quét tước vệ sinh, trùng hợp bộ ghép hình theo yêu cầu y đặt làm cũng đã xong, bên vận chuyển báo hôm nay giao đến. Nên hôm nay Ngụy Tư Triết ở nhà chờ nhận hàng.
Hoàng hôn dần buông, Sở Gia Hòa chưa về, Ngụy Tư Triết gọi điện thoại cũng không thấy bắt máy, chắc là còn đang bận bịu. Anh định bụng ra siêu thị chọn chút nguyên liệu về nấu nướng, san sẻ với y phần việc làm cơm tối. Ngụy Tư Triết không định sẵn mua bao nhiêu thứ, cầm chìa khóa lên, mua xong có thể tiện đường tạt sang đón Sở Gia Hòa.
Sáu giờ đúng, chiếc Porsche dừng ngay dưới chân cầu vượt, đối diện cửa tiệm thú cưng. Ngụy Tư Triết hạ cửa sổ xe xuống, đèn đóm trong tiệm tối om, cửa khóa kín, không thấy bóng Sở Gia Hòa đâu.
Ngụy Tư Triết mở điện thoại, gọi vào số Sở Gia Hòa. Đường dây kết nối sau năm tiếng “tít”, phía đối diện vang lên giọng nói điện tử của xe buýt báo trạm, trạm xe đó Ngụy tư Triết quen thuộc, nhưng anh không sao đến đó được, vì nó ở rất xa nội thành.
Anh hỏi: “Em không ở trong tiệm à?”
“Em đang đến một trại chó ngoài ngoại ô, muốn bàn chuyện hợp tác với người ta.” Tạp âm xung quanh ồn ào, Sở Gia Hòa che điện thoại lại trả lời: “Trước đây em có ghé một cửa hàng thú cưng khá nổi tiếng trong thành phố học hỏi, bên trong tiệm chúng ta chẳng phải có hai căn phòng nhỏ à? Em định thông hai gian lại với nhau, lắp thiết bị làm salon, tuyển một chuyên gia chăm sóc làm đẹp cho thú cưng nữa, thêm được một đường kiếm tiền.”
Ngụy Tư Triết tỏ ý tán thành, nói: “Anh vừa mua đồ ăn, cơm tối để anh.”
Sở Gia Hòa đáp: “Vậy anh cứ từ từ thôi, đừng gấp, bên em kẹt xe lắm, về đến nhà cũng phải tầm hơn tám giờ.”
Độ sáng màn hình tự động tắt dần, Ngụy Tư Triết yên tĩnh ngồi trong xe, nhìn ngọn đèn đường phố thị xa xa ngoài cửa chắn gió. Gần đây Sở Gia Hòa đúng thật rất lạ thường, y rất hiếm khi làm rồi mới báo. Về chuyện hành tung có đúng như lời y nói hay không, Ngụy Tư Triết không hỏi nhiều hơn, anh sẽ không can thiệp vào sự tự do của Sở Gia Hòa, hơn nữa anh biết, y quyết định không nói ra tất có lý do riêng.
Chiều thứ tư tuần tiếp theo, Ngụy Tư Triết đến viện dưỡng lão thăm Ngụy Kiều như thường lệ, quả nhiên, Sở Gia Hòa không có ở đây. Anh lên tầng hai khu ký túc, lấy chìa khóa mở cửa, căn phòng của Sở Gia Hòa đó giờ vẫn luôn tươm tất sạch sẽ, điều khác biệt duy nhất chính là có thêm một xấp giấy viết thư và một chiếc bút máy trên bàn sách.
Trưa thứ sáu, đang lúc phân tích thị trường chứng khoán tuần này trong phòng làm việc của Hà Nguyên, điện thoại nhét trong túi quần của Ngụy Tư Triết rung lên. Anh lấy ra lướt mắt nhìn, đang tính ném sang một bên thì khựng lại.
“Bất động sản Thắng Kiệt tiếp tục giảm, có điều mức sụt giảm đã thu hẹp, tuy không nói trước được điều gì nhưng ít ra xuất hiện xu hướng tăng trở lại.” Hà Nguyên vịn lên tay ghế xoay nửa vòng, gõ bút lên Ngụy Tư Triết, định nghe đề xuất của anh, chợt hạ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Ngụy Tư Triết phẩy tay với anh ta, đến cửa sổ sát đất hứng nắng gắt giữa trưa. Anh nhìn dòng tin nhắn ngắn ngủn mình vừa nhận được chăm chú, nếp nhắn giữa đôi mày sâu thêm.
– Gặp nhau đi.
Đến từ một số lạ. Có thể người này nhắn lộn địa chỉ rồi, nhưng không rõ vì sao, Ngụy Tư Triết không chọn làm lơ hay xóa nó đi. Trực giác và sự chắc chắn đến từ đâu không giải thích được, anh do dự hồi lâu, đầu ngón tay treo lơ lửng trên không cuối cùng cũng ấn xuống, trả lời: Thẩm Hựu Thanh?
Người bên kia nhắn lại rất nhanh, hỏi một đằng trả lời một nẻo: Thứ bảy ngày mai, tôi tiếp các cậu ở nhà.
Xác nhận được thân phận chủ tin nhắn nhưng mối nghi ngờ trong lòng càng gia tăng, ban đầu Ngụy Tư Triết cho rằng “các cậu” ở đây chỉ Hà Nguyên và Tề Khiêm. Sau nhiều lần tự hỏi, anh mới phát giác ra chuyện lạ lùng, đã sáu năm trôi qua, với tính cách của Thẩm Hựu Thanh tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ liên lạc cho anh, việc đã qua lâu như vậy, tất cả đã nên kết thúc từ lâu, tại sao lại đột nhiên có tin tức?
Hà Nguyên gõ gõ năm ngón tay lên mặt bàn: “Tư Triết, tình hình sao rồi?”
“Không việc gì.” Trong lòng Ngụy Tư Triết đã rõ ràng, nếu Hà Nguyên và Tề Khiêm có động tĩnh gì hẳn sẽ không gạt mình, “Chúng ta tiếp tục đi.”
Chỉ có thể là Sở Gia Hòa.
Chín giờ ba mươi phút tối, chiếc Porsche rời khỏi viện dưỡng lão về đến khu dân cư Ngự Hoa. Ba lô của Sở Gia Hòa đựng kha khá đồ cá nhân lặt vặt, theo đà ít dần của đồ đạc trong ký túc xá, khoảng cách ngày Ngụy Kiều xuất viện cũng đến càng gần. Nhìn trăng và sao ngự trị trên bầu trời, y bắt đầu đợi mong một gia đình mới nơi có người mình yêu, có người cha người thầy, cuộc đời y sẽ được tình yêu và tình thân vun lấp đầy tràn —— Sở Gia Hòa đang trên đường hiện thực hóa cuộc sống lý tưởng của mình.
Sở Gia Hòa ấn mở khóa vân tay, vào huyền quan thay dép đặt ba lô xuống, định vào bếp nấu ít bánh trôi rượu gạo làm bữa khuya. Ngụy Tư Triết dựa lưng vào ván cửa, khoanh tay nhìn bóng lưng y chăm chú, anh lên tiếng gọi, giọng nói vừa trầm lại vừa dịu dàng.
“Gia Hòa.”
Sở Gia Hòa đối diện với ánh mắt anh, xắn tay áo lên mỉm cười hỏi: “Sao lại nhìn em như thế?”
Hai người thân mật quá mức có rất nhiều chuyện chẳng thể giấu nhau lâu, giống như sắc mặt Sở Gia Hòa lúc này không bình tĩnh như trước nữa, người khác có thể không nhìn ra, nhưng không qua mắt được Ngụy Tư Triết. Dù cho biểu cảm của người anh yêu thay đổi nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, anh cũng có thể bắt được dễ dàng.
Ngụy Tư Triết lên tiếng: “Thẩm Hựu Thanh hẹn gặp anh.”
Ngay in lúc Ngụy Tư Triết nói xong, Sở Gia Hòa bật thốt lên: “Thật ạ?”
Vẻ mặt đầy bất ngờ, giọng nói hàm chứa niềm vui ngoài mong đợi, Sở Gia Hòa như đang thở phào nhẹ nhõm. Mọi biểu hiện của y đã giải đáp toàn bộ nghi hoặc của Ngụy Tư Triết.
Cảm giác xót xa đột ngột bùng lên, Ngụy Tư Triết ngưng mắt nhìn Sở Gia Hòa, chậm rãi tiến đến ôm lấy y, chậm rãi riết chặt đôi tay. Bờ môi chạm lên tai Sở Gia Hòa, anh ghé vào tai y cất giọng nhẹ nhàng: “Vậy là bây giờ có thể nói cho anh biết, rốt cuộc khoảng thời gian rồi em bận rộn việc gì được chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất