Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn

Chương 47: Ngược tra ngược tra. [4]

Trước Sau
Nhận được tin nhắn Nghiêm Ngộ Sâm gửi đến, Cố Chiêu Lương cũng đang nghĩ, hắn cảm thấy mình cần phải nói chuyện với Nghiêm Ngộ Sâm, tuyệt đối không thể để anh ở cùng người tâm thuật bất chính như Đường Trì, cũng tuyệt đối không thể chỉ dựa vào lời hắn nói mà kết luật người khác có lỗi.

*Tâm thuật bất chính: Cơ mưu thâm sâu, đầu cơ trục lợi.

Cho nên, Cố Chiêu Lương rất sảng khoái trả lời được.

Ban đầu, Cố Chiêu Lương muốn đặt bao sương ở một nhà hàng bên ngoài, nhưng sang ngày hôm sau, Nghiêm Ngộ Sâm trực tiếp gọi hắn vào văn phòng.

"Chú, sắp đến giờ trưa rồi, có chuyện gì, chúng ta ra ngoài vừa ăn vừa nói đi." Cố Chiêu Lương cười nói.

"Không cần, nói ở đây đi, thuận tiện." Nghiêm Ngộ Sâm mí mắt cũng không thèm nhấc, mặt không cảm xúc nhìn văn kiện trong tay.

Thái độ này của anh, ngược lại khiến Cố Chiêu Lương có chút câu nệ.

"Cũng được." Cố Chiêu Lương ngồi xuống đối diện Nghiêm Ngộ Sâm: "Kỳ thực, vừa vặn tôi cũng muốn tìm chú nói chuyện, không nghĩ chúng ta lại có chung ý nghĩ."

"Phải không?" Nghiêm Ngộ Sâm uống một ngụm cà phê, mở to mắt, lạnh lùng nhìn Cố Chiêu Lương.

Cố Chiêu Lương mặc dù là ảnh để, ở trước máy quay khí tràng cộng nhận rất mạnh, nhưng ở trước mặt Nghiêm Ngộ Sâm, so với tiểu thư ký Bành Nghiêu quả thật không có gì sai biệt.

"Chú, tôi cảm thấy chú đang có hiểu lầm gì đó với tôi, nhưng tôi thật sự muốn nhắc nhở chú một câu." Cố Chiêu Lương nói: "Tuy rằng Đường Trì trên danh nghĩa là nhị thiếu gia tập đoàn Đường Trì, nhưng cậu ta sinh ra trong hoàn cảnh khác, được giáo dục không giống chúng ta, phẩm hạnh của cậu ta thật sự cần chứng minh thêm, chú tuyệt đối không nên bị cậu ta che mắt."

Cha mẹ nguyên chủ, là tình một đêm.

Sau đó mẹ nguyên chủ mang thai, dẫn con đi tìm cha nguyên chủ, bị ông đuổi ra ngoài.

Sau khi sinh ra nguyên chủ, mẹ cậu liền that đổi.

Cho đến khi nguyên chủ lên cấp ba, cha của nguyên chủ mới đoán nói ra, nói rằng trong gia đình có người con đang lưu lạc bên ngoài, nếu không mang về thì công việc kinh doanh của công ty bọn họ sẽ không bao giờ so với người kia.

Dù sao thì khá là mê tín.

Mà mấu chốt là, cha nguyên chủ tin thật.

Sau đó, thật sự đưa nguyên chủ về lại gia tộc.

Nói chung, nguyên chủ cũng không phải là một vị thiếu gia từ đầu đến cuối, chỉ có thể nói nửa đường may mắn gặp được cha bạo phú.

Mà cha nguyên chủ mệnh không dài, không qua mấy năm thì mất, anh trai nguyên chủ là Đường Việt cũng không có bao nhiêu hảo cảm với cậu, tất cả tài sản đều chuyển cho y. Đây chính là lý do vì sao chó cùng rứt giậu, không tiếc dựa vào số tiền ít ỏi còn lại, tìm Nghiêm Ngộ Sâm giao dịch kết hôn.

*Chó cùng rứt giậu — 狗急跳墙: con giun xéo lắm cũng oằn; tức nước vỡ bờ.

Nghiêm Ngộ Sâm buông văn kiện trong tay xuống, khinh thường liếc nhìn Cố Chiêu Lương: "Em ấy ở trong hoàn cảnh kia thì sao? Năm đó cha cậu so với em ấy cũng không khác hơn bao nhiêu."

Cha của Cố Chiêu Lương, xuất thân không cao, tập đoàn Cố thị có thể có thành tựu như ngày hôm nay, một phần lớn có từ mẹ Cố Chiêu Lương, cũng chính là chị gái Nghiêm Ngộ Sâm.

Mà chị gái Nghiêm Ngộ Sâm là con gái của vợ trước của cha anh, hai người cũng không tính là chị em ruột.

"Cà phê này không phải pha cho cậu." Nghiêm Ngộ Sâm đưa tay lấy tách cà phê trong tay Cố Chiêu Lương, nhàn nhạt nói: "Cha mẹ tôi mất sớm, lúc đó để lại số tài sản chia đều cho tôi và mẹ cậu mỗi người một nửa. Nhưng khi đó vì tôi còn nhỏ, tạm thời không có năng lực tiếp quản tài sản, cho nên giao cho mẹ cậu tạm thời bảo quản. Lúc đó, cha cậu vừa xây dựng sự nghiệp, công ty xuất hiện khủng hoảng kinh tế, cần phải mượn tiền, mẹ cậu cảm thấy rủi ro quá lớn, liền trực tiếp chuyển nhượng 30% tài sản mà tôi được chia sang, đến bây giờ còn chưa trả lại cho tôi."

Cố Chiêu Lương sắc mặt đen xanh lẫn lộn nói: "Chú ngày hôm nay tìm tôi, là vì tính sổ tôi?"

Nghiêm Ngộ Sâm nhẹ như mây gió ừm một tiếng, sau đó lất mấy phần tài liệu đưa cho Cố Chiêu Lương: "Năm đó khi phân phối tài sảnh, cân nhắc đến tuổi tác của tôi, cha đã nói rõ trong di chúc, đem toàn bộ bất động sản mang tên ông đưa hết cho tôi, nhưng lúc đó mẹ cậu lấy đi, cũng chính là bất động sản trên danh nghĩa của tôi."

"Đây là con số sáng nay tôi cho người tính toán." Nghiêm Ngộ Sâm đưa cho Cố Chiêu Lương: "Nói cách khác, năm đó mẹ cậu lấy tiền của tôi, cho tới hôm nay, tổng cộng gần 3.500 trăm triệu, đại khái giá trị cao hơn công ty ba cậu hơn chút."

Cố Chiêu Lương lúng túng cười nói: "Chuyện này, chẳng phải chú nên nói với mẹ tôi hơn sao?"

Nghiêm Ngộ Sâm nhíu mày: "Mặc dù tôi không muốn thấy cậu, mà tôi càng không muốn thấy chị ta, hơn nữa cậu là con trai chị ta, những câu nói này cùng hợp đồng năm đó nhờ cậu nói cho mẹ cậu cũng không có vấn đề gì."

Sắc mặt Cố Chiêu Lương hết sức khó coi.

Nếu như Nghiêm Ngộ Sâm khăng khăng muốn bọ họ trả số tiền này, chắc chắn bọn họ trả không nổi, chỉ có thể bán đi cổ phần thì may ra.



Tập đoàn Cố thị của bọn họ tuy lớn, nhưng so với tập đoàn dưới tay Nghiêm Ngộ Sâm, bất quá như đồ đệ gặp sư phụ. Số tiền 3.500 trăm triệu đối với tập đoàn Nghiêm thị mà nói, dựa theo giá thị trưởng mùa trái vụ đổi thành cổ phần, bất quá chỉ chiếm 5%, nhưng đối với bọn hắn, chiếm khoảng chừng 60%.

Cứ như vậy, Nghiêm Ngộ Sâm sẽ trở thành ông chủ của tập đoàn Cố thị với tỉ lệ cổ phần gần như tuyệt đối.

"Chú, chuyện này đã trải qua nhiều năm như vậy rồi, tình thế năm đó khác bây giờ bao nhiêu ngài cũng rõ, chúng ta ở quan hệ này, cần tính toán rõ ràng như thế sao?" Cố Chiêu Lương cố gắng trấn định nói.

Ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm rùng mình, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ vì đã qua nhiều năm, có thể cho rằng nó không tồn tại?"

Cố Chiêu Lương vội vàng giải thích: "Tôi không có ý đó."

"Vậy cậu có ý gì?" Nghiêm Ngộ Sâm nói: "Lúc trước tôi không muốn hỏi các người, đó là vì tôi còn chân trọng mấy phần tinh thân còn sót, nhưng cậu, một lần lại một lần chửi bới vợ tôi, đã bao giờ cậu đặt tôi ở trong mắt chưa?"

"Cố Chiêu Lương, giả vờ nhiều năm như vậy không thấy mệt mỏi sao?" Nghiêm Ngộ Sâm khinh thường nói: "Tôi với cậu lớn lên cùng nhau, cậu là cái dạng người gì tôi biết rất rõ. Từ nhỏ cậu đã tự cho rằng mình đúng, tất cả mọi người trên thế giới phải xoay quanh cậu. Chỉ cần cậu muốn ra ngoài chơi, cậu sẽ để tôi ở một mình trong căn hộ, còn đường hoàng trịnh trọng đảm bảo với mẹ cậu, nói tôi ở nhà một mình sẽ không có chuyện gì."

"Thời điểm sinh nhật cậu, tất cậu mọi người phải cùng cậu, nhưng khi đến sinh nhật tôi, qua ba bốn ngày các người mới nhớ tới."

"Sau đó mẹ cậu đi công tác về, thật lâu mới nhớ tới sinh nhật tôi một lần, mua cho tôi một hộp quà, khi đó tôi lớn như vậy mới có một người tặng quà cho tôi, nhưng lại bị cậu cướp đi."

Cố Chiêu Lương không nhịn được ngắt lời nói: "Nhưng lúc đó tôi còn nhỏ."

"Một đứa nhỏ mười tuổi, lễ nghĩa liêm sỉ khiêm cung lễ nhượng, dùng sao cũng nên hiểu phải không?" Nghiêm Ngộ Sâm nhịn nhiều năm như vậy, lần này, rốt cuộc cũng nói ta: "Cũng vì tuổi cậu nhỏ hơn, cậu liền so với người khác nói có lý hơn? Vậy tôi nhỏ tuổi hơn mẹ cậu, vậy tại sao mẹ cậu còn cướp đi thứ của tôi?!"

*Khiêm cung — 谦恭: Nhún nhường và kính trọng. Đức khiêm cung của người quân tử.

*Lễ nghĩa — 礼义: Những phép tắc phải theo để cư xử trong gia đình, xã hội sao cho phải đạo người trên kẻ dưới, theo tư tưởng nho giáo.

Cố Lương không dám nhìn thẳng vào Nghiêm Ngộ Sâm: "Tôi biết năm đó chúng tôi có lỗi với chú, nhưng những năm này chúng tôi đã tận lực đền bù."

"Bù đắp? Cậu gọi là bù đắp chính là không ngừng đâm vào vết thương của tôi, không ngừng nhắc nhở tôi, người yêu của tôi thích cậu, không ngừng ở trước mặt tôi chửi bới người tôi yêu?" Âm thanh của Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lẽo nói: "Tôi không cần cậu bù đắp, hơn nữa các người bù đắp không nổi, lúc tôi mười lăm tuổi gặp phải sự kiện kia tôi không muốn nhắc tới, không phải bởi vì giữ mặt mũi cho các người, mà tôi chỉ không muốn nghĩ về nó."

Cố Chiêu Lương nhất thời không nói được gì.

Nghiêm Ngộ Sâm bình phục tâm tình, ném hợp đồng tới trước mặt Cố Chiêu Lương: "Tôi đã tìm người đánh giá khả năng tài chính của tập đoàn Cố thị, tôi nghĩ các người hẳn sẽ không đủ khả năng trả món nợ này, cho nên, tôi chuẩn bị thu mua tập đoàn Cố thị. Đương nhiên, nếu như cha cậu đồng ý, vẫn như trước có thể chấp hành quản lý."

Cố Chiêu Lương siết chặt hợp đồng, một lúc lâu mới gian nan mở miệng: "Chú, nhất định phải đi đến bước này sao?"

"Không." Nghiêm Ngộ Sâm nhàn nhạt nói, Cố Chiêu Lương giống như nắm bắt được tia hi vọng, nhưng lúc trong mắt hắn xuất hiện ngọn lửa hi vọng, lập tức bị Nghiêm Ngộ Sâm tạt một xô nước lạnh dập tắt: "Đây chỉ là bước đầu."

Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên.

Đạo diễn cười hì hì bước vào, nhìn tình huống trong phòng, có chút không rõ: "Ơ! Thầy Cố cũng ở đây sao."

Cố Chiêu Lương cùng đạo diễn chào hỏi một chút.

Đạo diễn liếc mắt nhìn Cố Chiêu Lương, đưa hợp đồng trong tay cho Nghiêm Ngộ Sâm: "Dựa theo điều khoảng lúc sáng ngài nói, tôi đã viết xong hợp đồng, ngài nhìn một chút."

Cố Chiêu Lương thấy ánh mắt đạo diễn không đúng, không nhịn được hỏi: "Vấn đề này để Nghiêm tổng nói đi."

Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng, sau khi xác nhận hợp đồng không có vấn đề gì, đưa cho Cố Chiêu Lương: "Xem chút đi, đây là hợp đồng giải ước của cậu."

"Giải ước?" Cố Chiêu Lương ngạc nhiên, vội vã cầm hợp đồng lật xem.

"Bởi vì trong lúc cậu đảm nhận chức vụ đạo sư của trại huấn luyện, hết lần này đến lần khác dùng chức đạo sư của mình phá vỡ quy tắc, cho nên, dựa trên điều thứ ba trong hợp đồng, tôi tuyên bố, sẽ ngưng hợp tác hoàn toàn với cậu." Sắc mặt Nghiêm Ngộ Sâm không thay đổi nói: "Bất quá cậu yên tâm, tôi sẽ giữ thể diện lại cho cậu, sẽ không nói cho mọi người là cậu bị khai trừ."

Cố Chiêu Lương: "..."

Ngày hôm nay Cố Chiêu Lương đại khái đã chịu đủ hoảng loạn, một ngày chật vật.

Lúc thường, hắn ở trước mặt người khác, là ảnh đế cao cao tại thượng, là đại thiếu gia của tập đoàn Cố thị, nhưng ở trước mặt Nghiêm Ngộ Sâm, hắn lại không đáng giá một đồng.

Bởi vì không quản hắn so cái gì, đều không sánh bằng Nghiêm Ngộ Sâm.

"Đúng rồi, Cố Chiêu Lương, lúc trước tôi đã nói, đừng bao giờ nói năng lỗ mãng với Đường Trì, nếu không tôi làm thế nào đem cậu ngồi trên vị trí ảnh đế này, cũng sẽ tìm cách kéo cậu xuống." Nghiêm Ngộ Sâm hờ hững nói: "Xem ở mấy phần tình thân cuối cùng này, tôi sẽ không động vào cậu. Nhưng Giang Miện, cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu ta xuất đạo."

Cố Chiêu Lương khẩn trương nói: "Chuyện này căn bản không liên quan đến Tiểu Miện!"



"Phải không?" Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói: "Vu Kiều lén lút quan hệ với em trai bại hoại của Đường Trì. Giang Miện không chỉ cố ý dung túng, mà còn lợi dụng quyền của cậu để Vu Kiều tham gia buổi phát thanh trực tiếp ngày hôm qua, chuyện này không liên quan đến cậu ta?"

Cố Chiêu Lương không có sức nói: "Em... em ấy không phải cố ý."

"Nhưng tôi cố ý." Nghiêm Ngộ Sâm xem thường Cố Chiêu Lương: "Ngành giải trí là vũng nước đục, cậu không lội qua, không có nghĩa người khác sẽ không có. Giang Miện đi đến hiện tại, nhìn như là kết quả của sự cố gắng, nhưng sau lưng không phải đang có cậu làm chỗ dựa hay sao? Hiện tại không có cậu, con đường cậu ta đi cũng nên chấm dứt. Đây là số mệnh, cậu ta vốn không hợp ở trong giới giải trí, xem như có thể tiến vào, cũng sẽ bị người khác áp thở không nổi. Lại như năm đó, nếu như Lâm Vệ Kỳ cùng cậu xuất đạo, kỳ thực cậu chỉ là một cái phông nền, căn bản sẽ không đến bước này. Nhưng số cậu may mắn, Lâm Vệ Kỳ không thành công xuất đạo, không ai giành danh tiếng với cậu. Nhưng hắn không giống, trong giới học viên, hắn chẳng là cái thá gì."

"Cậu tự mình suy nghĩ đi, nghĩ xong lập tức dọn đồ rời đi, nơi này cách kí túc xá đạo sư rất gần, thuận tiện." Nghiêm Ngộ Sâm nói xong, liền quay người đi.

Trước khi ra cửa, Cố Chiêu Lương đột nhiên nói: "Sự tình của Giang Miện tôi có thể không quan tâm, chuyện của công ty tôi cũng không hỏi, nhưng khi xảy ra sự kiện năm đó, tôi tự hỏi những năm này bồi thường cho chú đã đủ rồi, mặc dù nguyên nhân do tôi, mẹ tôi về trễ, nhưng cuối cùng chú vẫn sống sót đấy sao? Mấy kẻ bắt cóc chú cũng bị bắt, chú còn muốn thế nào?"

"Tôi muốn thế nào?" Nghiêm Ngộ Sâm cười lạnh tang, hai mắt che kín tơ máu: "Như như có thể, tôi muốn gϊếŧ cậu."

Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm mở cửa rời đi.

Vừa bước ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Đường Trì không biết đã đứng ở bên ngoài bao lâu, ánh mắt âm lệ rốt cuộc mềm nhũn ra: "Đường Trì? Em đến đây từ khi nào?"

"Trước khi đạo diễn tới em đã đến rồi." Nói xong, Đường Trì liếc mắt nhìn Nghiêm Ngộ Sâm, trực tiếp vào phòng, sau đó khóa trái cửa lại.

"Đường Trì, em mau mở cửa." Nghiêm Ngộ Sâm thử qua mấy lần, đều không mở cửa ra được, trực tiếp đạp cửa, chất lượng cửa quá tốt.

"Nhìn cái gì? Còn không mau đi tìm người mở khóa!" Nghiêm Ngộ Sâm sợ Đường Trì có chuyện, giục đạo diễn.

Đạo diễn sửng sốt một chút, nhanh chống đi làm theo.

Bên này, trong phòng làm việc.

"Anh ấy sống rất tốt? Anh nói những câu này không thấy xấu hổ hay sai? Con mẹ nó anh bị mù à?!" Đường Trì đấm một quyền vào mặt Cố Chiêu Lương: "Tôi nói tại sao tối qua anh ấy đột nhiên hỏi tôi như vậy, tôi tự hỏi vì sao vô duyên vô cơ anh ấy lại biến thành cái dạng này, thì ra đều do tên khốn kiếp này!"

Cú đấm này lực đạo quá nặng, Cố Chiêu Lương ngây người quên mất mình phải tránh, mũi bị đánh chảy ra máu.

"Anh ấy không nhắc đến sự kia, không phải vì anh ấy quên rồi, càng không phải vì anh ấy tha thứ, mà là vì anh ấy niệm tình mối quan hệ trước đây với các người." Cố Chiêu Lương muốn đánh trả, Đường Trì trở tay đấm một quyền: "Anh ngược lại là thượng cương thượng tuyến, trên mặt còn đeo thiếp vàng, anh đáng cái chó gì? Nhân vật chính trong văn gốc làm không nổi nữa? Con mẹ nó anh chính là tên xấu xa! Tên cặn bã!"

*Thượng cương thượng tuyến — 上纲上线: Ý chỉ xuyên thấu qua hiện tượng để nhìn rõ bản chất.

"Mỗi ngày còn nói lão tử thích anh, nói thật cho anh biết, chỉ với dạng người như anh, cho tôi cũng không thèm!" Đường Trì vẫy vẫy cổ tay tê ẩm, vừa nữa dùng sức quá mạnh có chút đau, sau đó trừng mắt với Cố Chiêu Lương bị đánh cho sưng mặt nói không ra lời, giận đùng đùng mở cửa.

"Bảo bối, em không sao chứ, nó có làm chuyện gì với em không?" Nghiêm Ngộ Sâm ôm Đường Trì, căng thẳng nhìn từ trên xuống dưới.

"Em không sao, anh ta mới sao ấy." Đường Trì vung vẩy cổ tay, một mặt oan ức nhìn Nghiêm Ngộ Sâm nói: "Làm sao bây giờ, vừa nãy dùng sức quá lớn, tay đau."

Nghiêm Ngộ Sâm nhéo mặt Đường Trì, thở phào nhẹ nhõm, sau đó nắm tay Đường Trì, vừa xoa vừa nói: "Bảo bối, em quá hung dữ."

Đường Trì liếc mắt nhìn anh: "Anh lại nói, ngay cả anh em cũng đánh."

"Bất quá..." Đường Trì hậu tri hậu giác nói: "Trong văn phòng của anh có camera, vạn nhất anh ta báo cảnh sát thì sao bây giờ? Em có phải ăn cơm tù không?"

Nghiêm Ngộ Sâm không vấn đề nói: "Nói người xóa đi là được."

Đường Trì nhíu mày: "Có lý."

........

Chờ đạo diễn dẫn thợ mở khóa đến, đã không thấy Nghiêm Ngộ Sâm và Đường Trì đâu, hắn cùng thợ mở khóa ngạc nhiên đi vào, nhìn thấy người nằm trên sofa, mặt mũi sưng vù như bị muỗi hương chích thành cái đầu heo, nhất thời há hốc mồm: "Tôi thao, đây là ai vậy?"

—————————

Phàn Phàn: Đáng đời tra nam cặn bã. Nếu Sâm Sâm chết trong lần hỏa hoạn khi đó, Cố cặn bã bù đắp thế nào? Chẳng lẽ chết theo để đền?

Chương này dài ơi là dài, ngồi dịch muốn gãy cái lưng. Tui tính để mai dịch tiếp nhưng đang rảnh thì dịch cho xong, mai kia bận lại không dịch được. Chụt chụt...

—————————

=> Chương 50: Nhá nhá nhá nhá. [1]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau