Chương 21
Nửa tháng trôi qua rất nhanh, Đổng Xán Xán có nhã ý mời Lễ Tiêu đến nhà, ông bà ngoại cuối tuần này sẽ đến nấu ăn cho cậu, nhưng Lễ Tiêu không chịu đi.
Hết giờ học, Đổng Xán Xán nhanh chóng chạy như bay đến tầng mười tám ký túc xá tìm Lễ Tiêu.
Lễ Tiêu cũng vừa mới về đến ký túc xá. Đổng Xán Xán đẩy cửa ra liền nhào lên người hắn: "Anh theo em về nhà được hong nha?"
Lễ Tiêu quay người chỉnh lại quần áo xộc xệch của cậu: "Không được."
"Ông bà ngoại của em rất tốt. Bà ngoại lại mổ gà mang đến nấu canh, gà bà tự nuôi đó."
Đổng Xán Xán cố gắng kể hết những lợi ích khi ăn con gà mái già mà bà cậu nuôi. Lúc này, ngoài cửa có người đi vào, Miếu Tinh đã biết Đổng Xán Xán, cười toe nói: "Sao thế, bạn trai nhỏ cũng muốn đi cùng à?"
Miếu Tinh lần nào cũng gọi Đổng Xán Xán là "bạn trai nhỏ", Lễ Tiêu cũng không phản đối. Đổng Xán Xán mỗi lần nghe thấy vậy trong lòng đều vui như bắn pháo.
"Đi đâu thế?"
Đổng Xán Xán ngẩng đầu hỏi Miếu Tinh. Hắn ta vứt cặp sách lên giường, cầm bình nước, vừa uống vừa nói: "Đi giao lưu với lớp bên cạnh đó."
Lễ Tiêu không để ý hai người họ, đi vào nhà vệ sinh nói: "Tôi không đi đâu hết."
"Thế sao được? Vậy tôi biết ăn nói với Tô Nhuế thế nào hả?"
Đổng Xán Xán nhíu mày, cảm thấy mọi chuyện không đơn giản.
"Tô Nhuế nào?"
Đổng Xán Xán lại hỏi, Miếu Tinh vội vàng che miệng. Người to con như hắn ta làm động tác này trông rất kỳ cục kẹo, rất buồn cười. Lễ Tiêu từ nhà vệ sinh đi ra liếc hắn ta: "Tôi nói rồi, không đi."
Trực giác Đổng Xán Xán cảm thấy việc này hơi bất thường, nghi hoặc nhìn Miếu Tinh, cúi đầu móc điện thoại ra ngồi trên giường Lễ Tiêu gửi tin nhắn cho Tống Đào. Tống Đào và cậu đã thêm bạn tốt trên QQ, hơn nữa hiện giờ cậu ta và Lễ Tiêu lại đang học cùng lớp, cậu hỏi Tống Đào: "Tống Đào, anh đang ở đâu vậy? Anh có biết ai tên là Tô Nhuế không?"
Tống Đào rất nhanh trả lời Đổng Xán Xán: "Có biết, là đội trưởng đội cổ động bóng đá trường. Sao thế?"
Sắc mặt Đổng Xán Xán càng thêm khó coi. Lễ Tiêu liếc cậu đang cúi đầu gửi tin nhắn, quay đầu hỏi Miếu Tinh: "Chúng ta không còn cách nào khác sao?"
Miếu Tinh duỗi cằm thấy Đổng Xán Xán đang không để ý mới lắc đầu: "Cậu cũng không phải không hiểu Tô Nhuế có ý gì, muốn cô ta giúp thì hẳn phải báo đáp một chút."
Lễ Tiêu cau mày, nhìn qua có hơi buồn bực, cúi đầu nhìn Đổng Xán Xán vẫn còn đang nhắn tin. Cậu ngẩng lên, ánh mắt sắc bén nhìn Lễ Tiêu, vô cùng khí thế nói: "Em biết Tô Nhuế kia là ai rồi! Em còn biết người ta trông như thế nào cơ!"
Đáy mắt Lễ Tiêu xẹt qua ý cười: "Hửm? Thế nào? Rất xinh đúng không?"
Đổng Xán Xán hơi bối rối. Cậu không thể trái lương tâm mà nói người ta không xinh, nhưng lúc này cậu căn bản không muốn trả lời.
"Hôm nay anh đi ăn cơm cùng cô ấy nên mới không chịu về nhà với em sao?"
Đổng Xán Xán cẩn thận từng tí hỏi. Lễ Tiêu lắc đầu: "Em trở về đi. Hôm nay tôi có việc."
Đổng Xán Xán nhìn chằm chằm Lễ Tiêu không nói lời nào. Lúc này, Miếu Tinh lặng lẽ chui vào phòng vệ sinh đóng cửa lại. Lễ Tiêu xoa xoa đầu Đổng Xán Xán: "Tôi cần người ta làm giúp một việc."
"Vậy có phải cô ấy thích anh không?"
Đổng Xán Xán hung hăng ép hỏi Lễ Tiêu, thực chất đôi mắt đã hơi ửng đỏ, qua vài giây liền lầu bầu: "Em đã bảo trường này nhiều nữ sinh xinh đẹp rồi mà..."
Bấy giờ Lễ Tiêu nhận được một cuộc gọi. Hắn nhìn thấy người gọi đến liền có chút đau đầu nhưng vẫn bắt máy. Đầu dây bên kia là một giọng nữ rất ngọt ngào: "Lễ Tiêu, bọn em đi trước đây, tí nữa anh đi cùng Miếu Tinh nhé, chờ anh đó!"
Thanh âm trong điện thoại vừa nhẹ nhàng vừa hoạt bát, khiến lòng người xao xuyến. Đổng Xán Xán đứng cạnh cũng nghe được.
Lễ Tiêu nhìn Đổng Xán Xán, nói với bên kia: "Được."
Đổng Xán Xán cắn môi dưới giương mắt nhìn hắn. Lễ Tiêu cúp điện thoại chưa kịp nói gì cậu đã đeo cặp lên nói: "Em biết rồi." Giọng nói mang theo chút run rẩy, quay người muốn rời đi. Lễ Tiêu kéo cậu lại, ngữ khí hơi ác liệt: "Em thì biết cái mẹ gì."
Đổng Xán Xán bị mắng, chớp mắt một cái, nước mắt liền rơi. Lễ Tiêu buồn bực buông tay cậu ra. Đổng Xán Xán tủi thân khịt khịt mũi, Lễ Tiêu bất đắc dĩ nói: "Em về trước đi, muộn một chút tôi đến tìm em."
Đáy mắt Đổng Xán Xán xẹt qua tia sáng. Lễ Tiêu nhìn cậu với ánh mắt tin hay không thì tùy. Đổng Xán Xán lập tức ôm lấy hắn: "Vậy em đợi anh đó nha!"
Lễ Tiêu gật đầu, Đổng Xán Xán đến giờ mới yên tâm rời đi. Lúc này cuối cùng Miếu Tinh cũng có thể ra khỏi nhà vệ sinh, vỗ vỗ vai Lễ Tiêu, cảm khái: "Tình yêu đúng là làm người ta đau đầu ha?"
Lễ Tiêu hất tay hắn ra hỏi: "Có đi không?"
Miếu Tinh gật đầu: "Đi chứ. Người ta muốn gặp cậu chứ đâu phải tôi, tôi nghe theo cậu."
Khi Đổng Xán Xán về đến nhà, ông bà ngoại còn đang bận bịu trong bếp, cả căn nhà tràn ngập hương thơm của các món ăn ngon. Sau khi đồ ăn đều đã được bày lên bàn, Đổng Xán Xán liền gửi cho Lễ Tiêu rất nhiều ảnh nhưng hắn cũng không trả lời. Đổng Xán Xán để dành cho hắn nửa con gà, có cả đùi gà cậu thích nhất đều đặt trong nồi hầm.
Chờ ông bà ngoại đều đã ngủ, Đổng Xán Xán ở trong phòng gửi tin nhắn cho Lễ Tiêu hỏi bao giờ hắn đến, hắn vẫn không hồi âm. Mãi đến tận hơn mười giờ đêm, Đổng Xán Xán đã bắt đầu mệt mỏi, nằm nhoài trên cửa sổ nhìn xuống. Trên đường cái cũng không còn nhiều xe, Đổng Xán Xán nằm sấp ở đó sắp được nửa tiếng thì nhận được vài cái tin nhắn. Cậu hưng phấn mở điện thoại mới phát hiện là Tống Đào gửi tới. Cậu ta gửi rất nhiều, có chữ cũng có ảnh, nói: "Hôm nay cậu hỏi tôi về Tô Nhuế là vì tối nay anh tôi đi liên hoan cùng người ta đúng không?", "Họ đăng rất nhiều hình trong vòng bạn bè. Tôi gửi cậu xem."
Cậu ta gửi thêm rất nhiều hình. Trong ảnh đều khá tối, có vẻ như là đang trong mấy nơi như KTV. Đổng Xán Xán chỉ có thể nhìn thấy viền mặt Lễ Tiêu. Hắn ngồi cạnh nữ sinh tên Tô Nhuế kia. Lúc chiều Tống Đào gửi ảnh cho cậu nên cậu biết cô ta trông ra sao.
Đổng Xán Xán chua chít chít, vại giấm trong lòng đổ hết cả ra. Trong ảnh đều là hình hai người đang nói chuyện, kéo đến tấm cuối cùng khiến Đổng Xán Xán đứng ngồi không yên. Tô Nhuế kia khom người quay lưng về phía ống kính, Lễ Tiêu thì vẫn ngồi đó, thân ảnh hai người chồng lên nhau. Đổng Xán Xán hít một hơi, lập tức đóng ảnh lại.
Đổng Xán Xán khép di động lại nhìn đèn đường ngoài cửa sổ, mắt không chớp một cái. Cảm thấy hơi lạnh, Đổng Xán Xán lên giường đắp chăn, lại mở máy nhìn mấy tấm ảnh kia. Cậu nhìn rất kỹ, mấy tấm đầu có thể thấy nét mặt Lễ Tiêu nhưng đến tấm cuối thì chả thấy gì, cả người hắn đều bị Tô Nhuế che lại, hai người không biết đang làm gì.
"Lễ Tiêu, hôm nay anh còn đến không?"
Đổng Xán Xán gửi một tin cho Lễ Tiêu. Cậu có cảm giác Lễ Tiêu như nắm cát trên tay, không thể nắm bắt.
Đến mười hai giờ Đổng Xán Xán cũng không nhận được hồi âm. Cậu mím chặt môi nhưng không khóc giống như lúc ban chiều ở trước mặt Lễ Tiêu. Cậu nhét di động xuống dưới gối, nhắm mắt lại. Bên tai không một tiếng động thế nhưng cậu cũng không tài nào ngủ được.
Chẳng biết qua bao lâu, Đổng Xán Xán bỗng cảm thấy di động dưới gối rung lên. Cậu giật cả mình, nhanh chóng bò dậy rút điện thoại dưới gối ra. Màn hình hiển thị tên Lễ Tiêu, tâm tình ủ dột khó chịu của Đổng Xán Xán lập tức thay bằng vui mừng ngập tràn. Cậu nhanh chóng nghe máy: "Lễ Tiêu!"
"Tôi không lên được, em xuống đón tôi đi."
Thanh âm Lễ Tiêu hơi uể oải. Hắn bị bảo an chặn dưới cổng tiểu khu. Bảo an thấy hắn không quen mắt, hắn cũng không có thẻ phòng, quan trọng là một thân hắn còn đang toàn mùi rượu.
Lễ Tiêu dựa vào tảng đá cạnh cổng, chưa tới ba phút đã thấy từ xa có một cậu trai lon ton chạy đến, trên người mặc quần áo ngủ, chân đeo dép lê, một mặt hưng phấn chạy tới đây. Lễ Tiêu trong mắt đang toàn men say chợt lóe lên ý cười.
Tóc Đổng Xán Xán bị gió thổi bay. Cậu chạy đến trước mặt Lễ Tiêu ôm chầm lấy hắn, lanh lảnh nói: "Em còn tưởng anh không đến!"
Lễ Tiêu duỗi tay ôm eo cậu, cùng cậu vào tiểu khu.
Đổng Xán Xán vội quá nên chỉ mặc một bộ đồ ngủ, hiện giờ có hơi lạnh. Lễ Tiêu cởi áo khoác ra khoác lên người cậu. Đổng Xán Xán cúi đầu nhìn tay hắn, ngẩng đầu lên ngoan ngoãn hỏi: "Có thể nắm tay không anh? Hiện giờ xung quanh hong có ai đâu nha."
Hết giờ học, Đổng Xán Xán nhanh chóng chạy như bay đến tầng mười tám ký túc xá tìm Lễ Tiêu.
Lễ Tiêu cũng vừa mới về đến ký túc xá. Đổng Xán Xán đẩy cửa ra liền nhào lên người hắn: "Anh theo em về nhà được hong nha?"
Lễ Tiêu quay người chỉnh lại quần áo xộc xệch của cậu: "Không được."
"Ông bà ngoại của em rất tốt. Bà ngoại lại mổ gà mang đến nấu canh, gà bà tự nuôi đó."
Đổng Xán Xán cố gắng kể hết những lợi ích khi ăn con gà mái già mà bà cậu nuôi. Lúc này, ngoài cửa có người đi vào, Miếu Tinh đã biết Đổng Xán Xán, cười toe nói: "Sao thế, bạn trai nhỏ cũng muốn đi cùng à?"
Miếu Tinh lần nào cũng gọi Đổng Xán Xán là "bạn trai nhỏ", Lễ Tiêu cũng không phản đối. Đổng Xán Xán mỗi lần nghe thấy vậy trong lòng đều vui như bắn pháo.
"Đi đâu thế?"
Đổng Xán Xán ngẩng đầu hỏi Miếu Tinh. Hắn ta vứt cặp sách lên giường, cầm bình nước, vừa uống vừa nói: "Đi giao lưu với lớp bên cạnh đó."
Lễ Tiêu không để ý hai người họ, đi vào nhà vệ sinh nói: "Tôi không đi đâu hết."
"Thế sao được? Vậy tôi biết ăn nói với Tô Nhuế thế nào hả?"
Đổng Xán Xán nhíu mày, cảm thấy mọi chuyện không đơn giản.
"Tô Nhuế nào?"
Đổng Xán Xán lại hỏi, Miếu Tinh vội vàng che miệng. Người to con như hắn ta làm động tác này trông rất kỳ cục kẹo, rất buồn cười. Lễ Tiêu từ nhà vệ sinh đi ra liếc hắn ta: "Tôi nói rồi, không đi."
Trực giác Đổng Xán Xán cảm thấy việc này hơi bất thường, nghi hoặc nhìn Miếu Tinh, cúi đầu móc điện thoại ra ngồi trên giường Lễ Tiêu gửi tin nhắn cho Tống Đào. Tống Đào và cậu đã thêm bạn tốt trên QQ, hơn nữa hiện giờ cậu ta và Lễ Tiêu lại đang học cùng lớp, cậu hỏi Tống Đào: "Tống Đào, anh đang ở đâu vậy? Anh có biết ai tên là Tô Nhuế không?"
Tống Đào rất nhanh trả lời Đổng Xán Xán: "Có biết, là đội trưởng đội cổ động bóng đá trường. Sao thế?"
Sắc mặt Đổng Xán Xán càng thêm khó coi. Lễ Tiêu liếc cậu đang cúi đầu gửi tin nhắn, quay đầu hỏi Miếu Tinh: "Chúng ta không còn cách nào khác sao?"
Miếu Tinh duỗi cằm thấy Đổng Xán Xán đang không để ý mới lắc đầu: "Cậu cũng không phải không hiểu Tô Nhuế có ý gì, muốn cô ta giúp thì hẳn phải báo đáp một chút."
Lễ Tiêu cau mày, nhìn qua có hơi buồn bực, cúi đầu nhìn Đổng Xán Xán vẫn còn đang nhắn tin. Cậu ngẩng lên, ánh mắt sắc bén nhìn Lễ Tiêu, vô cùng khí thế nói: "Em biết Tô Nhuế kia là ai rồi! Em còn biết người ta trông như thế nào cơ!"
Đáy mắt Lễ Tiêu xẹt qua ý cười: "Hửm? Thế nào? Rất xinh đúng không?"
Đổng Xán Xán hơi bối rối. Cậu không thể trái lương tâm mà nói người ta không xinh, nhưng lúc này cậu căn bản không muốn trả lời.
"Hôm nay anh đi ăn cơm cùng cô ấy nên mới không chịu về nhà với em sao?"
Đổng Xán Xán cẩn thận từng tí hỏi. Lễ Tiêu lắc đầu: "Em trở về đi. Hôm nay tôi có việc."
Đổng Xán Xán nhìn chằm chằm Lễ Tiêu không nói lời nào. Lúc này, Miếu Tinh lặng lẽ chui vào phòng vệ sinh đóng cửa lại. Lễ Tiêu xoa xoa đầu Đổng Xán Xán: "Tôi cần người ta làm giúp một việc."
"Vậy có phải cô ấy thích anh không?"
Đổng Xán Xán hung hăng ép hỏi Lễ Tiêu, thực chất đôi mắt đã hơi ửng đỏ, qua vài giây liền lầu bầu: "Em đã bảo trường này nhiều nữ sinh xinh đẹp rồi mà..."
Bấy giờ Lễ Tiêu nhận được một cuộc gọi. Hắn nhìn thấy người gọi đến liền có chút đau đầu nhưng vẫn bắt máy. Đầu dây bên kia là một giọng nữ rất ngọt ngào: "Lễ Tiêu, bọn em đi trước đây, tí nữa anh đi cùng Miếu Tinh nhé, chờ anh đó!"
Thanh âm trong điện thoại vừa nhẹ nhàng vừa hoạt bát, khiến lòng người xao xuyến. Đổng Xán Xán đứng cạnh cũng nghe được.
Lễ Tiêu nhìn Đổng Xán Xán, nói với bên kia: "Được."
Đổng Xán Xán cắn môi dưới giương mắt nhìn hắn. Lễ Tiêu cúp điện thoại chưa kịp nói gì cậu đã đeo cặp lên nói: "Em biết rồi." Giọng nói mang theo chút run rẩy, quay người muốn rời đi. Lễ Tiêu kéo cậu lại, ngữ khí hơi ác liệt: "Em thì biết cái mẹ gì."
Đổng Xán Xán bị mắng, chớp mắt một cái, nước mắt liền rơi. Lễ Tiêu buồn bực buông tay cậu ra. Đổng Xán Xán tủi thân khịt khịt mũi, Lễ Tiêu bất đắc dĩ nói: "Em về trước đi, muộn một chút tôi đến tìm em."
Đáy mắt Đổng Xán Xán xẹt qua tia sáng. Lễ Tiêu nhìn cậu với ánh mắt tin hay không thì tùy. Đổng Xán Xán lập tức ôm lấy hắn: "Vậy em đợi anh đó nha!"
Lễ Tiêu gật đầu, Đổng Xán Xán đến giờ mới yên tâm rời đi. Lúc này cuối cùng Miếu Tinh cũng có thể ra khỏi nhà vệ sinh, vỗ vỗ vai Lễ Tiêu, cảm khái: "Tình yêu đúng là làm người ta đau đầu ha?"
Lễ Tiêu hất tay hắn ra hỏi: "Có đi không?"
Miếu Tinh gật đầu: "Đi chứ. Người ta muốn gặp cậu chứ đâu phải tôi, tôi nghe theo cậu."
Khi Đổng Xán Xán về đến nhà, ông bà ngoại còn đang bận bịu trong bếp, cả căn nhà tràn ngập hương thơm của các món ăn ngon. Sau khi đồ ăn đều đã được bày lên bàn, Đổng Xán Xán liền gửi cho Lễ Tiêu rất nhiều ảnh nhưng hắn cũng không trả lời. Đổng Xán Xán để dành cho hắn nửa con gà, có cả đùi gà cậu thích nhất đều đặt trong nồi hầm.
Chờ ông bà ngoại đều đã ngủ, Đổng Xán Xán ở trong phòng gửi tin nhắn cho Lễ Tiêu hỏi bao giờ hắn đến, hắn vẫn không hồi âm. Mãi đến tận hơn mười giờ đêm, Đổng Xán Xán đã bắt đầu mệt mỏi, nằm nhoài trên cửa sổ nhìn xuống. Trên đường cái cũng không còn nhiều xe, Đổng Xán Xán nằm sấp ở đó sắp được nửa tiếng thì nhận được vài cái tin nhắn. Cậu hưng phấn mở điện thoại mới phát hiện là Tống Đào gửi tới. Cậu ta gửi rất nhiều, có chữ cũng có ảnh, nói: "Hôm nay cậu hỏi tôi về Tô Nhuế là vì tối nay anh tôi đi liên hoan cùng người ta đúng không?", "Họ đăng rất nhiều hình trong vòng bạn bè. Tôi gửi cậu xem."
Cậu ta gửi thêm rất nhiều hình. Trong ảnh đều khá tối, có vẻ như là đang trong mấy nơi như KTV. Đổng Xán Xán chỉ có thể nhìn thấy viền mặt Lễ Tiêu. Hắn ngồi cạnh nữ sinh tên Tô Nhuế kia. Lúc chiều Tống Đào gửi ảnh cho cậu nên cậu biết cô ta trông ra sao.
Đổng Xán Xán chua chít chít, vại giấm trong lòng đổ hết cả ra. Trong ảnh đều là hình hai người đang nói chuyện, kéo đến tấm cuối cùng khiến Đổng Xán Xán đứng ngồi không yên. Tô Nhuế kia khom người quay lưng về phía ống kính, Lễ Tiêu thì vẫn ngồi đó, thân ảnh hai người chồng lên nhau. Đổng Xán Xán hít một hơi, lập tức đóng ảnh lại.
Đổng Xán Xán khép di động lại nhìn đèn đường ngoài cửa sổ, mắt không chớp một cái. Cảm thấy hơi lạnh, Đổng Xán Xán lên giường đắp chăn, lại mở máy nhìn mấy tấm ảnh kia. Cậu nhìn rất kỹ, mấy tấm đầu có thể thấy nét mặt Lễ Tiêu nhưng đến tấm cuối thì chả thấy gì, cả người hắn đều bị Tô Nhuế che lại, hai người không biết đang làm gì.
"Lễ Tiêu, hôm nay anh còn đến không?"
Đổng Xán Xán gửi một tin cho Lễ Tiêu. Cậu có cảm giác Lễ Tiêu như nắm cát trên tay, không thể nắm bắt.
Đến mười hai giờ Đổng Xán Xán cũng không nhận được hồi âm. Cậu mím chặt môi nhưng không khóc giống như lúc ban chiều ở trước mặt Lễ Tiêu. Cậu nhét di động xuống dưới gối, nhắm mắt lại. Bên tai không một tiếng động thế nhưng cậu cũng không tài nào ngủ được.
Chẳng biết qua bao lâu, Đổng Xán Xán bỗng cảm thấy di động dưới gối rung lên. Cậu giật cả mình, nhanh chóng bò dậy rút điện thoại dưới gối ra. Màn hình hiển thị tên Lễ Tiêu, tâm tình ủ dột khó chịu của Đổng Xán Xán lập tức thay bằng vui mừng ngập tràn. Cậu nhanh chóng nghe máy: "Lễ Tiêu!"
"Tôi không lên được, em xuống đón tôi đi."
Thanh âm Lễ Tiêu hơi uể oải. Hắn bị bảo an chặn dưới cổng tiểu khu. Bảo an thấy hắn không quen mắt, hắn cũng không có thẻ phòng, quan trọng là một thân hắn còn đang toàn mùi rượu.
Lễ Tiêu dựa vào tảng đá cạnh cổng, chưa tới ba phút đã thấy từ xa có một cậu trai lon ton chạy đến, trên người mặc quần áo ngủ, chân đeo dép lê, một mặt hưng phấn chạy tới đây. Lễ Tiêu trong mắt đang toàn men say chợt lóe lên ý cười.
Tóc Đổng Xán Xán bị gió thổi bay. Cậu chạy đến trước mặt Lễ Tiêu ôm chầm lấy hắn, lanh lảnh nói: "Em còn tưởng anh không đến!"
Lễ Tiêu duỗi tay ôm eo cậu, cùng cậu vào tiểu khu.
Đổng Xán Xán vội quá nên chỉ mặc một bộ đồ ngủ, hiện giờ có hơi lạnh. Lễ Tiêu cởi áo khoác ra khoác lên người cậu. Đổng Xán Xán cúi đầu nhìn tay hắn, ngẩng đầu lên ngoan ngoãn hỏi: "Có thể nắm tay không anh? Hiện giờ xung quanh hong có ai đâu nha."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất