Chương 39
39. Tên hắn không phải là Lục Vãn Thừa.
Đêm đó, Lục Vãn Thừa chết trước mặt Lâm Thanh Vũ.
Mi dài khép lại, vẻ mặt bình an, mặc xiêm y đỏ thắm vui mừng, thân thể sạch sẽ. Một tay của hắn nằm trong tay Lâm Thanh Vũ, một tay khác để trên tay vịn xe lăn, như thể chỉ đang ngủ thiếp đi.
Mặt hắn mất lực nghiêng sang một bên, giống như ngày trước ngồi ngủ gục trên xe lăn. Lâm Thanh Vũ vô thức vứt dù trong tay xuống, nâng gò má lạnh lẽo của Lục Vãn Thừa.
Không có dù che, tuyết im lặng rơi trên tóc, trên mặt, trên vai họ.
Người làm của Hung Tứ đã nói quá trình tang lễ với Lâm Thanh Vũ. Y nhớ rõ, nhưng bây giờ, y lại có chút mờ mịt không biết phải làm sao - Lục Vãn Thừa chết, y phải làm sao đây.
Hoan Đồng thật sự không yên lòng, đi vào viện để xem tình hình. Cậu trông thấy thiếu gia nhà mình quỳ một gối trước xe lăn, đồ cưới đỏ tươi trải dài trên tuyết, tóc che một nửa gương mặt. Một tay y nắm tay tiểu Hầu gia, một tay ôm mặt tiểu Hầu gia, dù đang bung mở rơi dưới đất, phủ đầy tuyết trắng.
Hai người bất động, giống như những pho tượng.
"Tiểu Hầu gia!"
Lâm Thanh Vũ nghe thấy tiếng khóc từ sau lưng - Là giọng của Hoan Đồng.
Hoan Đồng là người y mang theo từ Lâm phủ đến, lúc ban đầu cũng giống như y, căm thù cả Nam An Hầu phủ đến tận xương tủy. Ai mà ngờ được, cuối cùng cậu chàng lại khóc thương tâm vì Lục Vãn Thừa như vậy.
Ngắn ngủi chưa đến một năm, Lục Vãn Thừa đã có thể thu phục lòng người đến thế này, thật là có bản lĩnh.
Hoan Đồng quỳ trước xe lăn, khóc đến không ra hơi. Tiếng khóc của cậu kéo Lâm Thanh Vũ từ hư vô mờ mịt về thực tế.
Lục Vãn Thừa chết rồi. Có lẽ hắn đã tái sinh trong một thế giới kỳ lạ nào đó, hoặc có lẽ, hắn đã thật sự chết rồi.
Không ai có thể cho y biết đáp án, y cũng không biết mình có thể chờ được đáp án hay không. Nhưng dù thế nào, y cũng đã hứa với Lục Vãn Thừa, sẽ nhìn hắn đi, rồi sống thật tốt.
Nửa trước y đã làm được.
Lâm Thanh Vũ từ từ đứng lên. Y giữ nguyên một tư thế quá lâu, lúc đứng dậy hai mắt tối đen, suýt nữa ngã xuống, nhưng cuối cùng vẫn ổn định được thân thể. "Đừng khóc," Y nghe thấy giọng mình nói, "Ngươi không nghe người của Hung Tứ nói hay sao. Ngươi rơi nước mắt trên người hắn, sau này sẽ nằm mơ thấy hắn."
Hoan Đồng run giọng: "Thiếu gia..."
Lâm Thanh Vũ dần nhớ lại lời người làm Hung Tứ từng nói, đờ đẫn dặn dò: "Di chuyển hắn vào phòng, lấy lụa trắng che mặt, đừng thay áo liệm, để hắn mặc bộ này nhập liệm là được. Làm xong những chuyện này, thì ngươi đi báo tang đi." Y dừng lại một chút, rồi nói: "Ừ, phải cõng trên lưng, đừng bế công chúa."
Hoan Đồng nghẹn ngào gật đầu: "Vậy còn ngươi, thiếu gia?"
"Ta đi thay bộ đồ khác."
Y không thể để người khác thấy y mặc giá y, vẽ hoa điền. Chỉ một mình Lục Vãn Thừa được nhìn, những người khác thì không được.
Báo tang, nhập liệm, gác quan... Tang sự của Lục Vãn Thừa được tiến hành một cách trật tự. Lâm Thanh Vũ đích thân lo liệu mọi việc, khi Nam An Hầu phủ lâm vào tình cảnh khó khăn, y vẫn phải lo liệu hậu sự cho Lục Vãn Thừa một cách nở mày nở mặt.
Tin tức truyền vào cung, Hoàng hậu cực kỳ buồn thương. Con trai của em gái dùng mạng sinh ra cuối cùng cũng không sống quá nhược quán. Nàng lại nghĩ tới con của mình ở biệt cung xa xôi, ngày thường gặp mặt đã khó, còn phải trơ mắt nhìn con của người khác phong quang vô hạn, trong lòng càng bi thống khó tả.
Hoàng hậu âm thầm rơi lệ trong Phượng Nghi cung. Nàng không thể rời khỏi cung, nên chỉ có thể phái công công tâm phúc của mình đến phủ phúng viếng. Thánh thượng thương cảm hạ thần, ban cho không ít thứ, cũng để Nam An Hầu an tâm dưỡng bệnh trong phủ, về phần công việc của Hộ bộ, cứ để Thái tử lo liệu trước đi.
Vợ chồng Ôn quốc công hay tin cháu ngoại qua đời cũng rơi nước mắt đầy mặt. Hai người họ đã lớn tuổi, không chịu được cảnh thương tâm này, nên cho mấy quản sự đắc lực đi giúp đỡ chàng vợ của cháu mình lo liệu hậu sự. Họ biết, cháu mình để ý chàng vợ này, nếu không cũng chẳng năm lần bảy lượt cần người ở chỗ họ, chỉ vì không muốn chàng dâu này mệt mỏi với chuyện quản lý nhà cửa.
Ngoại trừ tông tộc Lục thị, người đến phúng viếng đa số là bách quan trong triều và gia quyến của họ. Ai đến linh đường cũng gặp được vị nam thê được Thánh thượng tự mình tứ hôn kia, y vận đồ trắng quỳ trước quan tài, vẻ mặt lãnh đạm, từ đầu đến cuối không rơi một giọt nước mắt. Giữa linh đường có một chữ 'Điện' thật lớn, cờ trắng tung bay, càng làm nổi bật dung mạo mỹ lệ của y.
Trong một tháng, Nam An Hầu phủ ra đi liên tục hai vị thiếu gia, chủ quân ốm đau liệt giường, chủ mẫu lại điên điên khùng khùng, thu hút không ít người biết chuyện nghị luận: Cái gọi là vợ chồng, chỉ có thể là một nam một nữ, hai nam nhân kết làm phu thê, là nghịch thiên mà đi. Còn chưa kể người nam thê kia có dung mạo bực ấy, một con ma bệnh làm sao có thể giữ được. Nam An Hầu phủ ấy mà, ngày ấy xung không phải là hỉ, mà là họa.
Ban ngày, người phúng viếng nối đuôi không dứt, chỉ có ban đêm Lâm Thanh Vũ mới tìm được chút bình yên. Hoa Lộ bên cạnh vừa khóc vừa bỏ tiền giấy vào chậu than, cả Lam Phong các, chỉ có mình nàng là khóc thương tâm nhất.
"Có gì đâu mà khóc." Lâm Thanh Vũ nhẹ giọng, "Không phải đã nói với các ngươi từ sớm, hắn không sống được qua mùa đông rồi sao."
Hoa Lộ khóc như thác đổ: "Nhưng, nhưng mà... thiếu quân, ngài thật sự không có chút đau buồn nào sao?"
Lâm Thanh Vũ ngẩn người, "Vẫn được."
Mọi thứ đều nằm trong dự đoán của y. Vào lần đầu tiên gặp Lục Vãn Thừa, y đã biết hắn không sống lâu. Có thời gian một năm để chuẩn bị tâm lý, còn gì để mà buồn.
Lâm Thanh Vũ nhìn bài vị của Lục Vãn Thừa, nhìn thế nào cũng thấy khó chịu. Y suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới thấy có chỗ nào không đúng. Y chợt đứng dậy nói: "Các ngươi sai rồi."
"Thiếu quân, ngài nói gì ạ?"'
"Tên hắn không phải là Lục Vãn Thừa."
Phan thị và Hoa Lộ hai mắt nhìn nhau. Phan thị cho là Lâm Thanh Vũ không nghỉ ngơi đủ, làm cho tinh thần không rõ, khuyên nhủ: "Nếu không thì thiếu quân về phòng nghỉ một lát đi? Ở đây có ta trông coi."
Lâm Thanh Vũ lắc đầu, nói lại lời vừa nói: "Hắn không phải là Lục Vãn Thừa."
Phan thị bất đắc dĩ: "Tên hắn không phải là Lục Vãn Thừa, thì là gì."
Lâm Thanh Vũ hé miệng, "Hắn tên là Giang..."
Lời đến đây thì im bặt.
Tiếng khóc vẫn không ngừng, thút tha thút thít, đứt quãng, làm người ta phiền lòng.
Lâm Thanh Vũ cố gắng loại những tạp âm này ra bên ngoài. Y là người đã thấy là sẽ không quên, tai nghe rồi cũng không quên, chỉ cần người kia từng nói, y nhất định có thể nhớ lại.
Thế nhưng, y suy nghĩ thật lâu, nghĩ đến khi tất cả mọi người đi hết, nghĩ đến khi trong linh đường chỉ còn lại một mình y, y cũng không nghĩ ra được tên người nọ là gì. Y chỉ nhớ vào đêm trung thu ấy, người kia nói những lời cợt nhã:
"Ta họ Chu, tên Đại Tráng, ngoài việc anh gọi tôi là 'Vãn Thừa', còn có thể gọi tôi là 'Đại Tráng ca'."
"Được rồi được rồi, không chọc anh nữa. Thật ra, tôi họ Giang, tên..."
Lâm Thanh Vũ cười khẽ một tiếng.
Ánh nến chiếu trên dung nhan xinh đẹp tái nhợt của y. Y từ từ dập tắt nụ cười, sau đó, không còn biểu hiện nào khác.
Y cứ như thế, ngồi trước quan tài của người kia đến bình minh.
Sau khi Lục Vãn Thừa chết, thời gian như trôi qua cực nhanh, trong nháy mắt đã đến đầu thất của hắn.
Tương truyền, linh hồn người chết sẽ về nhà vào đầu thất, gặp thân nhân lần cuối, sau đó mới an tâm chuyển thế đầu thai. Đầu thất, đêm hồi hồn, người nhà tránh khỏi linh tiền, gặp người đã khuất trong mộng.
Lâm Thanh Vũ chưa bao giờ tin những điều này, nhưng y vẫn lên giường đi ngủ sớm. Không biết có phải do mấy ngày nay vất vả quá hay không, y chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Trong mơ, y mờ hồ nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình. Giọng rất lạ lẫm, nhưng ngữ điệu lại rất quen thuộc, tản mạn còn mang theo ý cười, cực kỳ giống người nào đó.
Lâm Thanh Vũ chợt mở to mắt. Y cho rằng mình gặp được Lục Vãn Thừa, nhưng không ngờ lại thấy một thiếu niên xa lạ.
Vóc dáng thiếu niên cao ráo, vai rộng chân dài, mặc một bộ đồ kỳ lạ y chưa từng thấy, tóc ngắn gọn sạch sẽ, nét mặt tự phụ nhưng thanh tú, nơi khóe mắt chân mày còn tản ra vị lười biếng mệt mỏi, bộ dạng trai đẹp thiếu ngủ.
Thiếu niên ngồi ở giường dưới, thấy y tỉnh thì cười gọi y: "Thanh Vũ."
Lâm Thanh Vũ kinh ngạc nhìn cậu.
"Tôi không gạt anh mà nhỉ," Thiếu niên chống má, cười nói, "Có phải tôi đẹp hơn Lục Vãn Thừa nhiều không?"
Lâm Thanh Vũ hoảng hốt khẽ gật đầu.
Thiếu niên lại hỏi: "Có phải giọng cũng hay hơn hắn đúng không?"
Lâm Thanh Vũ lại gật đầu.
Thiếu niên nắm tay y, để lên bụng mình: "Cho anh sờ cơ bụng của tôi nè."
Thiếu niên chỉ mặc một bộ quần áo đơn bạc, tay áo ngắn. Lâm Thanh Vũ chạm lên cái gọi là cơ bụng, ấm áp săn chắc, tràn đầy sức sống, rất chân thực.
- là mộng ư? Người này là Lục Vãn Thừa trong tưởng tượng của y ư?
Thiếu niên nhìn y một hồi, thở dài: "Khó khăn lắm mới gặp được anh, sao anh lại còn ngơ ngác như vậy. Nếu anh còn không nói nữa, tôi phải đi đó."
Lâm Thanh Vũ lo lắng trong lòng, nắm chặt vạt áo của thiếu niên: "Ngươi muốn đi đâu."
"Phía trước chỉ có một con đường, tôi chỉ có thể đi tiếp. Về phần con đường này dẫn tới đâu, tôi cũng không biết. Anh còn nhớ ám hiệu của chúng ta không?"
Lâm Thanh Vũ nói ngay lập tức.
Thiếu niên nở nụ cười hài lòng, đứng dậy: "Tôi phải đi rồi."
Lâm Thanh Vũ xuống giường theo, lúc này mới phát hiện thiếu niên cao hơn y nửa cái đầu. " Tên," Lâm Thanh Vũ vội hỏi, "Ngươi tên là gì?"
Thiếu niên trầm mặc, rồi đột nhiên bế ngang y lên. Lâm Thanh Vũ bị bế bất ngờ, vô thức ôm cổ thiếu niên. Thiếu niên cười đến là thoải mái: "Anh nhẹ quá, còn nhẹ hơn tôi tưởng."
Người này, không cho người ta bế cậu theo kiểu công chúa, nhưng cậu bế công chúa người ta lại thuận tay như vậy.
Lâm Thanh Vũ muốn chế nhạo, nhưng nghĩ lại người này đã chết, hai người đang ở trong mộng, y đành phải nuốt lời lại, hỏi chuyện quan trọng trước: "Đến cùng thì ngươi tên là gì. Ngươi không nói cho ta, thì sao ta cung phụng bài vị của ngươi được?"
Thiếu niên thả y lại lên giường, quỳ một gối xuống đất, giống như ngày ấy y quỳ trước xe lăn. "Nếu tôi có thể quay về, tôi sẽ nói cho anh biết. Còn nếu như không thể, anh cứ xem như tôi chưa từng xuất hiện."
"Không, ta muốn ngươi nói cho ta ngay bây giờ."
Thiếu niên không để ý đến y, quay người đi vào màn đêm, đưa lưng vẫy tay chào.
Lâm Thanh Vũ muốn đuổi theo, nhưng dưới chân lại như bén rễ, không cách nào nhúc nhích được.
"Giang..."
Giang gì?
Lâm Thanh Vũ bừng tỉnh khỏi mộng, chỉ thấy bầu trời hừng sáng, cả phòng tràn ngập ánh sáng trong trẻo mông lung.
__________________
Cmt Tấn Giang:
Cmt: Tụi tui vẫn chưa biết tên của Giang Đại Tráng.
Cmt: Gấp vãi chưởng hổng lẽ tên Giang Đông Mai hả!!!
=> Rep 1: Cái gì Đông Mai?
=> Rep 2: Giang cái gì Mai?
=> Rep 3: Giang Đông cái gì?
(((. = đang buồn mà mấy mẹ nhây.
Rêu: Sẵn đây tui nói lun, về sau sẽ có vài chương có cmt của mấy chị em Đại Lục khá dài , mang suy nghĩ cá nhân và phân tích, những cmt này tui sẽ để riêng trong cmt, còn vui vẻ nhây nhây thế này tui sẽ để bên ngoài m, bạn nào dễ tính có thể đọc, còn nếu không muốn ảnh hưởng đến cảm nhận riêng và mạch suy nghĩ của mình thì có thể bỏ qua nha hoặc nhắn tui để tui quăng hết vào cmt.
Thêm vào đó, ngoài 21 PN tác giả đã viết, tác giả còn tính viết riêng một PN nhỏ thời học sinh chích chòe bông của Vũ với bạn học Giang, tên là 'Quá tam ba bận, gả luôn lần bốn' ((((. = Trên tinh thần nếu ko có gì trục trắc thì tui quất luôn. Hi vọng lúc đó gõ song song được với tác giả.
Mới đổi cái bìa vừa có không khí cưới gả vừa có ỉn có tuyết có mai ????????????????????
Đêm đó, Lục Vãn Thừa chết trước mặt Lâm Thanh Vũ.
Mi dài khép lại, vẻ mặt bình an, mặc xiêm y đỏ thắm vui mừng, thân thể sạch sẽ. Một tay của hắn nằm trong tay Lâm Thanh Vũ, một tay khác để trên tay vịn xe lăn, như thể chỉ đang ngủ thiếp đi.
Mặt hắn mất lực nghiêng sang một bên, giống như ngày trước ngồi ngủ gục trên xe lăn. Lâm Thanh Vũ vô thức vứt dù trong tay xuống, nâng gò má lạnh lẽo của Lục Vãn Thừa.
Không có dù che, tuyết im lặng rơi trên tóc, trên mặt, trên vai họ.
Người làm của Hung Tứ đã nói quá trình tang lễ với Lâm Thanh Vũ. Y nhớ rõ, nhưng bây giờ, y lại có chút mờ mịt không biết phải làm sao - Lục Vãn Thừa chết, y phải làm sao đây.
Hoan Đồng thật sự không yên lòng, đi vào viện để xem tình hình. Cậu trông thấy thiếu gia nhà mình quỳ một gối trước xe lăn, đồ cưới đỏ tươi trải dài trên tuyết, tóc che một nửa gương mặt. Một tay y nắm tay tiểu Hầu gia, một tay ôm mặt tiểu Hầu gia, dù đang bung mở rơi dưới đất, phủ đầy tuyết trắng.
Hai người bất động, giống như những pho tượng.
"Tiểu Hầu gia!"
Lâm Thanh Vũ nghe thấy tiếng khóc từ sau lưng - Là giọng của Hoan Đồng.
Hoan Đồng là người y mang theo từ Lâm phủ đến, lúc ban đầu cũng giống như y, căm thù cả Nam An Hầu phủ đến tận xương tủy. Ai mà ngờ được, cuối cùng cậu chàng lại khóc thương tâm vì Lục Vãn Thừa như vậy.
Ngắn ngủi chưa đến một năm, Lục Vãn Thừa đã có thể thu phục lòng người đến thế này, thật là có bản lĩnh.
Hoan Đồng quỳ trước xe lăn, khóc đến không ra hơi. Tiếng khóc của cậu kéo Lâm Thanh Vũ từ hư vô mờ mịt về thực tế.
Lục Vãn Thừa chết rồi. Có lẽ hắn đã tái sinh trong một thế giới kỳ lạ nào đó, hoặc có lẽ, hắn đã thật sự chết rồi.
Không ai có thể cho y biết đáp án, y cũng không biết mình có thể chờ được đáp án hay không. Nhưng dù thế nào, y cũng đã hứa với Lục Vãn Thừa, sẽ nhìn hắn đi, rồi sống thật tốt.
Nửa trước y đã làm được.
Lâm Thanh Vũ từ từ đứng lên. Y giữ nguyên một tư thế quá lâu, lúc đứng dậy hai mắt tối đen, suýt nữa ngã xuống, nhưng cuối cùng vẫn ổn định được thân thể. "Đừng khóc," Y nghe thấy giọng mình nói, "Ngươi không nghe người của Hung Tứ nói hay sao. Ngươi rơi nước mắt trên người hắn, sau này sẽ nằm mơ thấy hắn."
Hoan Đồng run giọng: "Thiếu gia..."
Lâm Thanh Vũ dần nhớ lại lời người làm Hung Tứ từng nói, đờ đẫn dặn dò: "Di chuyển hắn vào phòng, lấy lụa trắng che mặt, đừng thay áo liệm, để hắn mặc bộ này nhập liệm là được. Làm xong những chuyện này, thì ngươi đi báo tang đi." Y dừng lại một chút, rồi nói: "Ừ, phải cõng trên lưng, đừng bế công chúa."
Hoan Đồng nghẹn ngào gật đầu: "Vậy còn ngươi, thiếu gia?"
"Ta đi thay bộ đồ khác."
Y không thể để người khác thấy y mặc giá y, vẽ hoa điền. Chỉ một mình Lục Vãn Thừa được nhìn, những người khác thì không được.
Báo tang, nhập liệm, gác quan... Tang sự của Lục Vãn Thừa được tiến hành một cách trật tự. Lâm Thanh Vũ đích thân lo liệu mọi việc, khi Nam An Hầu phủ lâm vào tình cảnh khó khăn, y vẫn phải lo liệu hậu sự cho Lục Vãn Thừa một cách nở mày nở mặt.
Tin tức truyền vào cung, Hoàng hậu cực kỳ buồn thương. Con trai của em gái dùng mạng sinh ra cuối cùng cũng không sống quá nhược quán. Nàng lại nghĩ tới con của mình ở biệt cung xa xôi, ngày thường gặp mặt đã khó, còn phải trơ mắt nhìn con của người khác phong quang vô hạn, trong lòng càng bi thống khó tả.
Hoàng hậu âm thầm rơi lệ trong Phượng Nghi cung. Nàng không thể rời khỏi cung, nên chỉ có thể phái công công tâm phúc của mình đến phủ phúng viếng. Thánh thượng thương cảm hạ thần, ban cho không ít thứ, cũng để Nam An Hầu an tâm dưỡng bệnh trong phủ, về phần công việc của Hộ bộ, cứ để Thái tử lo liệu trước đi.
Vợ chồng Ôn quốc công hay tin cháu ngoại qua đời cũng rơi nước mắt đầy mặt. Hai người họ đã lớn tuổi, không chịu được cảnh thương tâm này, nên cho mấy quản sự đắc lực đi giúp đỡ chàng vợ của cháu mình lo liệu hậu sự. Họ biết, cháu mình để ý chàng vợ này, nếu không cũng chẳng năm lần bảy lượt cần người ở chỗ họ, chỉ vì không muốn chàng dâu này mệt mỏi với chuyện quản lý nhà cửa.
Ngoại trừ tông tộc Lục thị, người đến phúng viếng đa số là bách quan trong triều và gia quyến của họ. Ai đến linh đường cũng gặp được vị nam thê được Thánh thượng tự mình tứ hôn kia, y vận đồ trắng quỳ trước quan tài, vẻ mặt lãnh đạm, từ đầu đến cuối không rơi một giọt nước mắt. Giữa linh đường có một chữ 'Điện' thật lớn, cờ trắng tung bay, càng làm nổi bật dung mạo mỹ lệ của y.
Trong một tháng, Nam An Hầu phủ ra đi liên tục hai vị thiếu gia, chủ quân ốm đau liệt giường, chủ mẫu lại điên điên khùng khùng, thu hút không ít người biết chuyện nghị luận: Cái gọi là vợ chồng, chỉ có thể là một nam một nữ, hai nam nhân kết làm phu thê, là nghịch thiên mà đi. Còn chưa kể người nam thê kia có dung mạo bực ấy, một con ma bệnh làm sao có thể giữ được. Nam An Hầu phủ ấy mà, ngày ấy xung không phải là hỉ, mà là họa.
Ban ngày, người phúng viếng nối đuôi không dứt, chỉ có ban đêm Lâm Thanh Vũ mới tìm được chút bình yên. Hoa Lộ bên cạnh vừa khóc vừa bỏ tiền giấy vào chậu than, cả Lam Phong các, chỉ có mình nàng là khóc thương tâm nhất.
"Có gì đâu mà khóc." Lâm Thanh Vũ nhẹ giọng, "Không phải đã nói với các ngươi từ sớm, hắn không sống được qua mùa đông rồi sao."
Hoa Lộ khóc như thác đổ: "Nhưng, nhưng mà... thiếu quân, ngài thật sự không có chút đau buồn nào sao?"
Lâm Thanh Vũ ngẩn người, "Vẫn được."
Mọi thứ đều nằm trong dự đoán của y. Vào lần đầu tiên gặp Lục Vãn Thừa, y đã biết hắn không sống lâu. Có thời gian một năm để chuẩn bị tâm lý, còn gì để mà buồn.
Lâm Thanh Vũ nhìn bài vị của Lục Vãn Thừa, nhìn thế nào cũng thấy khó chịu. Y suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới thấy có chỗ nào không đúng. Y chợt đứng dậy nói: "Các ngươi sai rồi."
"Thiếu quân, ngài nói gì ạ?"'
"Tên hắn không phải là Lục Vãn Thừa."
Phan thị và Hoa Lộ hai mắt nhìn nhau. Phan thị cho là Lâm Thanh Vũ không nghỉ ngơi đủ, làm cho tinh thần không rõ, khuyên nhủ: "Nếu không thì thiếu quân về phòng nghỉ một lát đi? Ở đây có ta trông coi."
Lâm Thanh Vũ lắc đầu, nói lại lời vừa nói: "Hắn không phải là Lục Vãn Thừa."
Phan thị bất đắc dĩ: "Tên hắn không phải là Lục Vãn Thừa, thì là gì."
Lâm Thanh Vũ hé miệng, "Hắn tên là Giang..."
Lời đến đây thì im bặt.
Tiếng khóc vẫn không ngừng, thút tha thút thít, đứt quãng, làm người ta phiền lòng.
Lâm Thanh Vũ cố gắng loại những tạp âm này ra bên ngoài. Y là người đã thấy là sẽ không quên, tai nghe rồi cũng không quên, chỉ cần người kia từng nói, y nhất định có thể nhớ lại.
Thế nhưng, y suy nghĩ thật lâu, nghĩ đến khi tất cả mọi người đi hết, nghĩ đến khi trong linh đường chỉ còn lại một mình y, y cũng không nghĩ ra được tên người nọ là gì. Y chỉ nhớ vào đêm trung thu ấy, người kia nói những lời cợt nhã:
"Ta họ Chu, tên Đại Tráng, ngoài việc anh gọi tôi là 'Vãn Thừa', còn có thể gọi tôi là 'Đại Tráng ca'."
"Được rồi được rồi, không chọc anh nữa. Thật ra, tôi họ Giang, tên..."
Lâm Thanh Vũ cười khẽ một tiếng.
Ánh nến chiếu trên dung nhan xinh đẹp tái nhợt của y. Y từ từ dập tắt nụ cười, sau đó, không còn biểu hiện nào khác.
Y cứ như thế, ngồi trước quan tài của người kia đến bình minh.
Sau khi Lục Vãn Thừa chết, thời gian như trôi qua cực nhanh, trong nháy mắt đã đến đầu thất của hắn.
Tương truyền, linh hồn người chết sẽ về nhà vào đầu thất, gặp thân nhân lần cuối, sau đó mới an tâm chuyển thế đầu thai. Đầu thất, đêm hồi hồn, người nhà tránh khỏi linh tiền, gặp người đã khuất trong mộng.
Lâm Thanh Vũ chưa bao giờ tin những điều này, nhưng y vẫn lên giường đi ngủ sớm. Không biết có phải do mấy ngày nay vất vả quá hay không, y chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Trong mơ, y mờ hồ nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình. Giọng rất lạ lẫm, nhưng ngữ điệu lại rất quen thuộc, tản mạn còn mang theo ý cười, cực kỳ giống người nào đó.
Lâm Thanh Vũ chợt mở to mắt. Y cho rằng mình gặp được Lục Vãn Thừa, nhưng không ngờ lại thấy một thiếu niên xa lạ.
Vóc dáng thiếu niên cao ráo, vai rộng chân dài, mặc một bộ đồ kỳ lạ y chưa từng thấy, tóc ngắn gọn sạch sẽ, nét mặt tự phụ nhưng thanh tú, nơi khóe mắt chân mày còn tản ra vị lười biếng mệt mỏi, bộ dạng trai đẹp thiếu ngủ.
Thiếu niên ngồi ở giường dưới, thấy y tỉnh thì cười gọi y: "Thanh Vũ."
Lâm Thanh Vũ kinh ngạc nhìn cậu.
"Tôi không gạt anh mà nhỉ," Thiếu niên chống má, cười nói, "Có phải tôi đẹp hơn Lục Vãn Thừa nhiều không?"
Lâm Thanh Vũ hoảng hốt khẽ gật đầu.
Thiếu niên lại hỏi: "Có phải giọng cũng hay hơn hắn đúng không?"
Lâm Thanh Vũ lại gật đầu.
Thiếu niên nắm tay y, để lên bụng mình: "Cho anh sờ cơ bụng của tôi nè."
Thiếu niên chỉ mặc một bộ quần áo đơn bạc, tay áo ngắn. Lâm Thanh Vũ chạm lên cái gọi là cơ bụng, ấm áp săn chắc, tràn đầy sức sống, rất chân thực.
- là mộng ư? Người này là Lục Vãn Thừa trong tưởng tượng của y ư?
Thiếu niên nhìn y một hồi, thở dài: "Khó khăn lắm mới gặp được anh, sao anh lại còn ngơ ngác như vậy. Nếu anh còn không nói nữa, tôi phải đi đó."
Lâm Thanh Vũ lo lắng trong lòng, nắm chặt vạt áo của thiếu niên: "Ngươi muốn đi đâu."
"Phía trước chỉ có một con đường, tôi chỉ có thể đi tiếp. Về phần con đường này dẫn tới đâu, tôi cũng không biết. Anh còn nhớ ám hiệu của chúng ta không?"
Lâm Thanh Vũ nói ngay lập tức.
Thiếu niên nở nụ cười hài lòng, đứng dậy: "Tôi phải đi rồi."
Lâm Thanh Vũ xuống giường theo, lúc này mới phát hiện thiếu niên cao hơn y nửa cái đầu. " Tên," Lâm Thanh Vũ vội hỏi, "Ngươi tên là gì?"
Thiếu niên trầm mặc, rồi đột nhiên bế ngang y lên. Lâm Thanh Vũ bị bế bất ngờ, vô thức ôm cổ thiếu niên. Thiếu niên cười đến là thoải mái: "Anh nhẹ quá, còn nhẹ hơn tôi tưởng."
Người này, không cho người ta bế cậu theo kiểu công chúa, nhưng cậu bế công chúa người ta lại thuận tay như vậy.
Lâm Thanh Vũ muốn chế nhạo, nhưng nghĩ lại người này đã chết, hai người đang ở trong mộng, y đành phải nuốt lời lại, hỏi chuyện quan trọng trước: "Đến cùng thì ngươi tên là gì. Ngươi không nói cho ta, thì sao ta cung phụng bài vị của ngươi được?"
Thiếu niên thả y lại lên giường, quỳ một gối xuống đất, giống như ngày ấy y quỳ trước xe lăn. "Nếu tôi có thể quay về, tôi sẽ nói cho anh biết. Còn nếu như không thể, anh cứ xem như tôi chưa từng xuất hiện."
"Không, ta muốn ngươi nói cho ta ngay bây giờ."
Thiếu niên không để ý đến y, quay người đi vào màn đêm, đưa lưng vẫy tay chào.
Lâm Thanh Vũ muốn đuổi theo, nhưng dưới chân lại như bén rễ, không cách nào nhúc nhích được.
"Giang..."
Giang gì?
Lâm Thanh Vũ bừng tỉnh khỏi mộng, chỉ thấy bầu trời hừng sáng, cả phòng tràn ngập ánh sáng trong trẻo mông lung.
__________________
Cmt Tấn Giang:
Cmt: Tụi tui vẫn chưa biết tên của Giang Đại Tráng.
Cmt: Gấp vãi chưởng hổng lẽ tên Giang Đông Mai hả!!!
=> Rep 1: Cái gì Đông Mai?
=> Rep 2: Giang cái gì Mai?
=> Rep 3: Giang Đông cái gì?
(((. = đang buồn mà mấy mẹ nhây.
Rêu: Sẵn đây tui nói lun, về sau sẽ có vài chương có cmt của mấy chị em Đại Lục khá dài , mang suy nghĩ cá nhân và phân tích, những cmt này tui sẽ để riêng trong cmt, còn vui vẻ nhây nhây thế này tui sẽ để bên ngoài m, bạn nào dễ tính có thể đọc, còn nếu không muốn ảnh hưởng đến cảm nhận riêng và mạch suy nghĩ của mình thì có thể bỏ qua nha hoặc nhắn tui để tui quăng hết vào cmt.
Thêm vào đó, ngoài 21 PN tác giả đã viết, tác giả còn tính viết riêng một PN nhỏ thời học sinh chích chòe bông của Vũ với bạn học Giang, tên là 'Quá tam ba bận, gả luôn lần bốn' ((((. = Trên tinh thần nếu ko có gì trục trắc thì tui quất luôn. Hi vọng lúc đó gõ song song được với tác giả.
Mới đổi cái bìa vừa có không khí cưới gả vừa có ỉn có tuyết có mai ????????????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất