Chương 41
Mao Tiểu Vũ theo bản năng che bụng lại, mông hướng ra sau, cơ thể trên ưỡn dưới cong, nhìn buồn cười hết sức. Nhưng Lương Sảng lại cười không nổi, chỉ trừng mắt nhìn cái bụng tròn vo của cậu, nghiến răng, không thể nói ra cảm xúc lúc này của mình, phẫn nộ rồi lại buồn bã, nói chung rất phức tạp.
Mao Tiểu Vũ cẩn thận nhìn cậu ta, do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn thừa nhận, "Uh...... Hơn năm tháng rồi."
Lương Sảng hít một hơi thật sâu, mới nói, "Cậu đã thế này rồi còn không cẩn thận nghỉ ngơi, chạy tới chạy lui làm gì hả? Cái tên Vương Tử Văn kia đâu? Để một mình cậu chạy khắp nơi thế này à?"
Mao Tiểu Vũ không biết vì sao, giọng điệu người này vẫn hung dữ như ngày trước, nhưng cậu lại không hề thấy sợ hãi, nhỏ giọng nói, "Không khoa trương như vậy đâu, vốn dĩ cũng phải duy trì vận động mà. Cái đó...... Gần đây anh ấy bận rộn, tôi tự đi cũng không vấn đề gì......"
Lương Sảng đột nhiên nhíu chặt mày, trầm giọng nói, "Nếu là tôi, dù có phải bỏ thi đấu cũng sẽ ở bên cạnh cậu."
Mao Tiểu Vũ vội vàng ngậm miệng, không nói gì nữa.
Lương Sảng nhìn chằm chằm cậu nửa ngày, lại như chịu thua, bả vai hơi hơi sụp xuống, dùng một loại ngữ khí vô cùng xa lạ lẩm bẩm, "Tiểu Vũ, nếu như tôi gặp được cậu trước, cậu......sẽ yêu tôi chứ?"
Mao Tiểu Vũ khẽ run lên, môi mím chặt.
Lương Sảng hình như cũng không trông đợi cậu trả lời, vẫn tự nói, "Cậu sẽ, nhất định sẽ yêu tôi. Thậm chí còn cùng tôi qua Mỹ, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho tôi, nghĩ mọi cách đối tốt với tôi, yêu tôi cả đời...... Cậu chính là người như thế."
Mao Tiểu Vũ bị cậu ta nói tới luống cuống tay chân, nhưng trong lòng lại hơi hơi đau đớn, không khỏi ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt thất thần của Lương Sảng.
Nếu như mình gặp được người này trước......
Mao Tiểu Vũ nhắm mắt lại, cười khổ một tiếng.
Nào có nhiều 'nếu như' như vậy, cậu cũng không muốn tưởng tượng đến những giả thiết ấy. Đời này trong mắt, trong tim cậu tất cả đều là Vương Tử Văn, ngay cả tưởng tượng cũng không nỡ, căn bản không chừa chút đường sống nào.
Nhưng cậu không đành lòng nói như thế, từ trước đến giờ cậu đều không muốn thương tổn người này, cậu rất khâm phục, cảm kích, quý trọng cậu ta, nhưng chỉ vậy mà thôi.
Lương Sảng trầm mặc hồi lâu, dần dần bình tĩnh lại, không biết nghĩ đến cái gì, xụ mặt nhìn đống đồ trong xe đẩy của cậu, không chút khách khí hỏi, "Cậu sống trong tiểu khu này à?"
Mao Tiểu Vũ thấy cậu ta nói sang chuyện khác thì không khỏi mừng rỡ, vội vàng đáp, "Học trưởng...... Ý tôi là Vương Tử Văn sống ở đây, tôi cũng mới dọn về."
Lương Sảng hừ một tiếng, lại nói, "Có chút tâm nhãn đi, tự mình tích góp nhiều tiền một chút, nhỡ ngày nào đó bị đuổi ra ngoài cũng không đến nỗi không tự nuôi được mình."
Mao Tiểu Vũ nói, "Không... không bị đuổi đâu......"
Lương Sảng, "......Hừ."
Lương Sảng như cái bóng bám theo cậu cả một đường, đợi Mao Tiểu Vũ nơm nớp lo sợ mua hết đồ mình cần, đi thanh toán, cậu ta liền giành trước quẹt thẻ, sau đó bá đạo ném hết đồ trong xe đẩy vào túi nilon, vừa ném vừa nói, "Tôi xách về giúp cậu, cẩn thận...... uhm... cái bụng của cậu."
Mao Tiểu Vũ bấy giờ mới hiểu cậu ta đi theo mình một đường để làm gì, có hơi chút cảm động, lộ ra một nụ cười thật lòng, "Cảm ơn cậu."
Lương Sảng trông thấy nụ cười quen thuộc lại xa lạ kia, động tác trên tay ngừng một chút, thoáng thất thần, sau đó như là tự phân cao thấp với chính mình, hung hăng hừ một tiếng.
Bị 'Lương Hừ Hừ' hừ một đường, Mao Tiểu Vũ quẫn bách, thật sự là vừa xấu hổ vừa ủy khuất, không biết nói gì mới phải, gượng gạo tìm chủ đề, "Cái đó......Sao cậu lại ở đây? Tiểu khu này phải có thẻ mới vào được đó......"
Lương Sảng đột nhiên không hừ nữa, sắc mặt còn có chút cứng ngắc, sau đó lại hừ một tiếng thật mạnh, "Có người quen sống ở đây, tối qua tôi......ờm...ở nhà anh ta."
Mao Tiểu Vũ à một tiếng, thuận miệng nói, "Quan hệ tốt lắm à? Tôi nhớ hồi trước cậu rất hiếm khi ngủ lại bên ngoài, mỗi lần cùng bạn ra ngoài chơi đến muộn, cậu đều phải về phòng ngủ cho bằng được."
Lương Sảng nghiến răng, lại hừ nói, "Ai cmn có quan hệ tốt với anh ta chứ, cái đồ nghé còi đó......"
Mao Tiểu Vũ lập tức im miệng, xấu hổ à một tiếng.
Hai người lại lâm vào trầm mặc, cho tới tận cửa nhà Vương Tử Văn, Mao Tiểu Vũ mới xấu hổ nói, "Con gái tôi đang ở nhà, cậu đừng......đừng vào thì hơn, cảm ơn cậu đã xách đồ giúp tôi......"
Lương Sảng nhìn cậu từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt thâm trầm, khiến Mao Tiểu Vũ không dám đối diện với cậu ta, vội vàng gục đầu xuống.
Không biết xuất phát từ tâm tư gì, Lương Sảng đột nhiên nói một câu, "Tôi có bạn trai rồi."
Mao Tiểu Vũ cả kinh, lập tức ngẩng đầu lên.
Lương Sảng cứng mặt nói, "Tôi có bạn trai rồi, thế nên......" Cậu ta thoáng ngừng lại, mắt khẽ liếc sang bên, nói tiếp, "Chúng ta còn có thể là bạn không?"
Mao Tiểu Vũ ngây người nửa ngày, trong lòng muốn vui mừng nhưng lại không dám, cẩn thận hỏi, "Chúng ta có thể trở lại làm bạn sao?"
Trời biết cậu có bao nhiêu trân trọng người bạn Lương Sảng này, bạn bè của cậu vốn không nhiều, người toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho mình lại càng ít đến đáng thương, cậu vốn dĩ cho rằng mình sẽ phải tuyệt giao với Lương Sảng, lúc trước còn từng vì thế mà khổ sở thật lâu đó.
Lương Sảng lại bực bội hỏi lại cậu, "Tôi hỏi cậu mà, chúng ta vẫn là bạn, đúng không?"
Mao Tiểu Vũ cắn môi, dùng sức gật đầu, "Đúng, đúng vậy."
Lương Sảng trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên nhắm mắt lại, tự giễu cười cười.
"Tiểu Vũ..." Cậu ta giơ tay lên, do dự tiến một bước về phía trước, "Tôi có thể ôm cậu một cái không?"
Mao Tiểu Vũ theo bản năng lui một bước nhỏ về phía sau, co quắp nói, "Xin lỗi......"
Lương Sảng cứng ngắc thu tay lại, 'ha' một tiếng bật cười, rốt cuộc quay người đi.
"Tiểu Vũ, tôi chúc cậu hạnh phúc." Cậu ta thấp giọng nói, lại nặng nề bổ sung một câu, "Thật lòng đấy."
Mao Tiểu Vũ nhìn bóng dáng thất lạc của cậu ta, nhịn không được nhỏ giọng nói một câu, "Cậu......cậu cũng phải hạnh phúc đó, tôi cũng thật lòng mong như vậy."
Lương Sảng không nói nữa, cũng không quay đầu lại, chỉ giơ tay vẫy vẫy về phía sau, trầm mặc rời đi.
Mao Tiểu Vũ đứng tại chỗ hồi lâu, mơ hồ như nghe thấy rất nhiều năm về trước, người kia đột nhiên xông tới ôm lấy vai mình, cười ha hả tự giới thiệu, "Ê, nhóc, tôi là Lương Sảng, trời nắng thế này quen biết được tôi là may mắn của cậu đấy nhé, ha ha!"
Lúc ấy mình đáp lại thế nào cậu đã không còn nhớ nữa rồi, có điều vẫn còn nhớ rõ nụ cười nhiệt tình, thoải mái của người kia lúc lần đầu gặp mặt, cho dù nụ cười ấy trước giờ không hề liên quan gì tới tình cảm, nhưng vẫn luôn lưu lại trong lòng cậu, từng sưởi ấm cho cậu trong quãng thời gian tuyệt vọng, bất lực nhất.
Chỉ là rốt cuộc vẫn có duyên không phận, nhưng tôi thật lòng chúc cậu hạnh phúc.
......
Mao Tiểu Vũ vừa đẩy cửa ra, Mao Văn Văn đã nhảy nhót chạy tới, vui vẻ hô, "Ba ba đã về!"
Chút phiền muộn trong lòng Mao Tiểu Vũ lập tức tiêu tán, nhanh chóng ném đồ trong tay xuống, ôm lấy con gái đang bổ nhào tới. Mao Văn Văn không dùng lực, chỉ treo trên người cậu chốc lát, cặp mày nhỏ nhăn lại, nói, "Ba ba, ba béo lên nhiều thật đấy."
Mao Tiểu Vũ xoa đầu bé, lại xoay người xách túi lên, "Ba ba không phải béo, mà là em trai Văn Văn lớn lên nha."
Mao Văn Văn sửng sốt, mừng rỡ nói, "Là em trai!"
Mao Tiểu Vũ cười nói, "Đúng vậy, có kết quả kiểm tra rồi, là bé trai đó."
Mao Văn Văn lập tức cảm thấy mới lạ, giúp Mao Tiểu Vũ xách một túi, lắc lư đi theo, vui vẻ chào hỏi, "Chào em trai, vậy là không có ai đoạt váy đoạt búp bê với Văn Văn rồi!"
Mao Tiểu Vũ nhéo nhéo chóp mũi bé, cười nói, "Là em gái cũng không ai đoạt với con, ba ba sẽ mua hai phần."
Mao Văn Văn hé miệng cười hắc hắc, vừa tò mò hỏi về em trai, vừa giúp Mao Tiểu Vũ bỏ đồ vào tủ lạnh.
Chờ Vương Tử Văn về đến nhà, hai cha con đã cùng nhau nấu cơm xong rồi, Vương Tử Văn hạnh phúc đến hai mắt híp lại, vội vàng cởi giày đi vào nhà, cười hỏi, "Hai người đang nói gì mà vui vẻ vậy?"
Mao Tiểu Vũ muốn đứng lên nghênh đón hắn, Vương Tử Văn lại nhanh chóng chạy tới đè cậu lại, bất đắc dĩ nói, "Bình thân, về sau đều miễn lễ."
Mao Tiểu Vũ phụt một tiếng, hướng về phía hắn chắp tay, "Vi thần tạ ân điển của bệ hạ."
Mao Văn Văn nhìn trái rồi lại nhìn phải, hai mắt trợn lên, vẻ mặt ghét bỏ.
Hai tên thiểu năng kia lại vẫn tự đùa tự vui, đùa giỡn thêm vài câu, Vương Tử Văn đột nhiên nói, "Đợi đến lúc con ra đời, bên anh chắc cũng tuyên truyền xong, đến lúc đó hai ta đều rảnh rỗi, tới đảo Bali làm lễ cưới đi."
Không chờ Mao Tiểu Vũ đáp lời, Mao Văn Văn đã kích động nói, "Con cũng đi!"
Vương Tử Văn bật cười ha ha, "Đương nhiên phải đi rồi, cả em trai của con nữa, cũng cùng đi."
"Ông bà nội thì sao ạ?'
"Đương nhiên cũng sẽ đi, cả nhà ta đều đi hết."
Cả tối đó Mao Văn Văn đều ngồi không yên, không ngừng hỏi em trai chừng nào ra đời, chừng nào ra đời, Mao Tiểu Vũ buồn cười xoa bụng nói Văn Văn mà ngoan ngoãn nghe lời thì em trai sẽ ra đời. Mao Văn Văn lập tức trở nên ngoan ngoãn vô cùng, còn tự giác tranh rửa bát nữa, chọc cho hai ba cười không ngừng.
Đêm đó dỗ Văn tiểu thư ngoan ngoãn lạ thường ngủ xong, chồng chồng hai người nằm trên giường nói chuyện phiếm. Vương Tử Văn nói, "Na Na thi xong bên Mỹ rồi, tuần sau sẽ về."
Mao Tiểu Vũ áy náy nói, "Lúc trước chưa nói với con bé câu nào đã từ chức, con bé gọi điện cho em suýt bật khóc, nói là em không cần con bé nữa."
Vương Tử Văn buồn cười nói, "Con bé xem em là người thân, không nỡ tách ra ấy mà, đợi nó về chúng ta mời nó một bữa cơm đi, lâu rồi không gặp, anh cũng nhớ con bé."
Mao Tiểu Vũ do dự, "Cái đó...... Em đang như thế này......"
"Em không muốn cho con bé biết à? Cũng đúng, vậy đợi đến lễ cưới......"
Mao Tiểu Vũ hít một hơi, lắc đầu, "Thôi, cả nhà anh đều biết rồi, con bé lại là em họ anh, đối xử với em cũng thật lòng, đừng nên gạt con bé thì hơn."
Vương Tử Văn cười nói, "Được đó, gan lớn hơn không ít rồi nhỉ."
Mao Tiểu Vũ cười hắc hắc, rúc trong ngực hắn nói, "Cảm thấy......có anh bên cạnh, những chuyện trước kia khiến em sợ hãi, dường như không còn đáng sợ như vậy nữa."
Vương Tử Văn nghe vậy không khỏi mềm lòng, đặt tay lên bụng cậu, dịu dàng nói, "Hóa ra bà xã mang thai là cảm giác này."
Mao Tiểu Vũ chớp chớp mắt, áp tay lên mu bàn tay hắn, "Cảm giác gì?"
"Rất hạnh phúc, như thể rơi vào vại mật vậy, hạnh phúc đến muốn chết chìm trong đó."
Mao Tiểu Vũ cười cười, nhắm mắt gác đầu bên cổ hắn, nhẹ giọng nói, "Em cũng vậy, hóa ra có ba đứa nhỏ bên cạnh, sẽ hạnh phúc thế này."
Con ngươi Vương Tử Văn run lên, khẽ thở dài một tiếng, cẩn thận ôm người vào lòng, cúi đầu hôn hôn môi cậu, "Về sau anh sẽ mãi mãi ở bên em, một phút một giây cũng không rời."
Mao Tiểu Vũ mím môi, vòng tay ôm cánh tay hắn, cười đến hai mắt cong cong.
Đêm đó hai người không làm mấy việc không thể miêu tả, mà khó được lãng mạn ôm ôm hôn hôn, chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày sau, nhà họ đón tiếp một vị khách quý, vừa vào cửa đã gào lớn, "A a a! Anh Tiểu Vũ! Em chết mất a a a!!"
Từ hành lang gào đến phòng khách, mãi cho tới khi Mao Tiểu Vũ đẩy cửa phòng ngủ bước ra, người nào đó mới đột ngột im bặt.
"......Anh? Ớ!"
Sợ đến mức ớ một tiếng.
Mao Tiểu Vũ xấu hổ gãi gãi đầu, mỉm cười chào hỏi, "Na Na, đã lâu không gặp."
Đào Y Na muốn điên rồi, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm bụng cậu, lập tức khóc không ra nước mắt, "Tuy anh họ đã nói trước với em rồi, cơ mà......" Cô đột nhiên nhảy tới trước mặt Mao Tiểu Vũ, bụp một tiếng quỳ xuống đất, giang hai tay ôm chặt lấy bụng cậu, dùng mặt cọ cọ không ngừng, "Cháu họ! Cô là cô họ của cháu nè! Tới hun một cái! Hun một cái nào!"
Mao Tiểu Vũ quả thật dở khóc dở cười, gien của nhà họ Vương nào đó mạnh mẽ thật, đến bà con xa cũng không buông tha......
Đào Y Na cảm thấy mới lạ, nhìn chằm chằm bụng Mao Tiểu Vũ hồi lâu, đột nhiên a một tiếng, kinh ngạc cảm thán, "Em nhớ ra rồi!"
"Hả?"
"Anh......" Đào Y Na nuốt một ngụm nước miếng, "Anh nhiều lần bị......đau bụng, không phải là do tới......tới cái đó chứ?"
Mao Tiểu Vũ lập tức đỏ bừng mặt, gian nan gật đầu.
Đào Y Na quả thật muốn sụp đổ luôn rồi, "Náo loạn nửa ngày, hóa ra anh là 'chị dâu' của em thật à."
Mao Tiểu Vũ khó xử vò đầu, nhỏ giọng phản kháng, "Vẫn là đừng......đừng gọi như vậy thì hơn, anh quen người khác coi mình là đàn ông rồi......"
Đào Y Na cười hắc hắc, không chọc cậu nữa, tò mò hỏi một vài vấn đề cần chú ý khi mang thai, hôm sau mang rất nhiều đồ bổ dưỡng thai tới tặng cho cậu. Mao Tiểu Vũ không biết nên khóc hay nên cười, không có cách nào khác chỉ đành vui lòng tiếp nhận.
Sau đó chỉ cần có thời gian rảnh, Đào Y Na sẽ tới chơi với Mao Tiểu Vũ. Dựa theo cách nói của cô, đàn ông chiếu cố người mang thai không tiện, vẫn nên có phụ nữ bên cạnh mới yên tâm. Mao Tiểu Vũ dẫu sao cũng nhàn rỗi, thấy cô đến chơi với mình thì rất vui, hai người thường xuyên tụ cùng một chỗ, bàn tán về mấy chuyện bát quái trong giới giải trí, thời gian trôi qua thật nhanh.
Cứ như vậy vội vàng vào thu, bốn tháng chớp mắt qua đi.
Hôm nay Đào Y Na lại tới ăn chực, bụng Mao Tiểu Vũ đã lớn lắm rồi, nhưng vẫn tự mình làm đồ ăn cho họ. Đào Y Na ăn đến cái bụng tròn xoe, ôm Mao Văn Văn đùa một lát, cười nói, "Văn Văn chỉ mấy ngày nữa thôi là thành chị gái rồi, có kích động không nè?"
Mao Văn Văn lập tức gật đầu, hai mắt cũng sáng lên, "Kích động! Muốn ôm em trai!"
Đào Y Na cười nói, "Thật không dễ dàng, ngày nay con nít không bì tị hiếm thấy lắm đấy."
Mao Tiểu Vũ cười theo, "Văn Văn nhà anh hiểu chuyện mà, từ nhỏ đã không khiến anh lo lắng rồi."
"Là do anh dạy dỗ tốt." Đào Y Na bóc bưởi cho Văn Văn, hỏi, "Anh họ chừng nào về vậy? Sắp đến ngày dự sinh rồi mà."
Mao Tiểu Vũ nói, "Đang đúng giai đoạn tuyên truyền mấu chốt, anh ấy còn bận bay đi khắp nơi, không sao, chẳng phải còn có em ở cạnh anh à."
Đào Y Na hừ một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm, lại cùng Mao Văn Văn chơi thêm một lát, sau đó rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.
Bởi vì Vương Tử Văn không ở nhà, Mao Tiểu Vũ lại sắp đến ngày dự sinh, Đào Y Na gần đây không có việc gì vẫn luôn ở bên cạnh Mao Tiểu Vũ, một tấc không rời. Vương Tử Văn còn thuê thêm hai bảo mẫu, Đào Y Na mà đi vắng thì để hai người trông giúp, thế nên Mao Tiểu Vũ cũng không lo lắng gì, chỉ là rất nhớ người kia, đôi khi cũng thấy hơi tịch mịch chút thôi.
Muốn gọi điện thoại cho Vương Tử Văn, nhưng người nọ liều mạng sắp xếp lịch trình tuyên truyền của 'Thiết hải' gói gọn trong một tuần, vốn dĩ phải chạy nguyên một tháng, một tuần thật sự quá gấp gáp, phỏng chừng cũng chẳng ngủ được bao nhiêu, Mao Tiểu Vũ đau lòng cho hắn, nên ngẫm lại vẫn thôi.
Đang chuẩn bị trèo lên giường ngủ, chuông điện thoại lại vang lên, Mao Tiểu Vũ vui vẻ trong lòng, vội vàng xoay người muốn nhận cuộc gọi, chân lại đột nhiên lảo đảo một cái, không đứng vững, quỳ thụp xuống đất.
Bụng lập tức truyền đến đau đớn, Mao Tiểu Vũ nhịn không được kêu thảm một tiếng, tiếng kêu này dọa đến Đào Y Na và Mao Văn Văn ở cách vách, hai người vội vàng đẩy cửa vọt vào, liền trông thấy Mao Tiểu Vũ ôm bụng ngã nhào trên đất, tay gắt gao túm chặt mép giường, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầy đầu, yếu ớt kêu, "Mau......mau đưa anh... đến bệnh viện..."
Mao Tiểu Vũ cẩn thận nhìn cậu ta, do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn thừa nhận, "Uh...... Hơn năm tháng rồi."
Lương Sảng hít một hơi thật sâu, mới nói, "Cậu đã thế này rồi còn không cẩn thận nghỉ ngơi, chạy tới chạy lui làm gì hả? Cái tên Vương Tử Văn kia đâu? Để một mình cậu chạy khắp nơi thế này à?"
Mao Tiểu Vũ không biết vì sao, giọng điệu người này vẫn hung dữ như ngày trước, nhưng cậu lại không hề thấy sợ hãi, nhỏ giọng nói, "Không khoa trương như vậy đâu, vốn dĩ cũng phải duy trì vận động mà. Cái đó...... Gần đây anh ấy bận rộn, tôi tự đi cũng không vấn đề gì......"
Lương Sảng đột nhiên nhíu chặt mày, trầm giọng nói, "Nếu là tôi, dù có phải bỏ thi đấu cũng sẽ ở bên cạnh cậu."
Mao Tiểu Vũ vội vàng ngậm miệng, không nói gì nữa.
Lương Sảng nhìn chằm chằm cậu nửa ngày, lại như chịu thua, bả vai hơi hơi sụp xuống, dùng một loại ngữ khí vô cùng xa lạ lẩm bẩm, "Tiểu Vũ, nếu như tôi gặp được cậu trước, cậu......sẽ yêu tôi chứ?"
Mao Tiểu Vũ khẽ run lên, môi mím chặt.
Lương Sảng hình như cũng không trông đợi cậu trả lời, vẫn tự nói, "Cậu sẽ, nhất định sẽ yêu tôi. Thậm chí còn cùng tôi qua Mỹ, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho tôi, nghĩ mọi cách đối tốt với tôi, yêu tôi cả đời...... Cậu chính là người như thế."
Mao Tiểu Vũ bị cậu ta nói tới luống cuống tay chân, nhưng trong lòng lại hơi hơi đau đớn, không khỏi ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt thất thần của Lương Sảng.
Nếu như mình gặp được người này trước......
Mao Tiểu Vũ nhắm mắt lại, cười khổ một tiếng.
Nào có nhiều 'nếu như' như vậy, cậu cũng không muốn tưởng tượng đến những giả thiết ấy. Đời này trong mắt, trong tim cậu tất cả đều là Vương Tử Văn, ngay cả tưởng tượng cũng không nỡ, căn bản không chừa chút đường sống nào.
Nhưng cậu không đành lòng nói như thế, từ trước đến giờ cậu đều không muốn thương tổn người này, cậu rất khâm phục, cảm kích, quý trọng cậu ta, nhưng chỉ vậy mà thôi.
Lương Sảng trầm mặc hồi lâu, dần dần bình tĩnh lại, không biết nghĩ đến cái gì, xụ mặt nhìn đống đồ trong xe đẩy của cậu, không chút khách khí hỏi, "Cậu sống trong tiểu khu này à?"
Mao Tiểu Vũ thấy cậu ta nói sang chuyện khác thì không khỏi mừng rỡ, vội vàng đáp, "Học trưởng...... Ý tôi là Vương Tử Văn sống ở đây, tôi cũng mới dọn về."
Lương Sảng hừ một tiếng, lại nói, "Có chút tâm nhãn đi, tự mình tích góp nhiều tiền một chút, nhỡ ngày nào đó bị đuổi ra ngoài cũng không đến nỗi không tự nuôi được mình."
Mao Tiểu Vũ nói, "Không... không bị đuổi đâu......"
Lương Sảng, "......Hừ."
Lương Sảng như cái bóng bám theo cậu cả một đường, đợi Mao Tiểu Vũ nơm nớp lo sợ mua hết đồ mình cần, đi thanh toán, cậu ta liền giành trước quẹt thẻ, sau đó bá đạo ném hết đồ trong xe đẩy vào túi nilon, vừa ném vừa nói, "Tôi xách về giúp cậu, cẩn thận...... uhm... cái bụng của cậu."
Mao Tiểu Vũ bấy giờ mới hiểu cậu ta đi theo mình một đường để làm gì, có hơi chút cảm động, lộ ra một nụ cười thật lòng, "Cảm ơn cậu."
Lương Sảng trông thấy nụ cười quen thuộc lại xa lạ kia, động tác trên tay ngừng một chút, thoáng thất thần, sau đó như là tự phân cao thấp với chính mình, hung hăng hừ một tiếng.
Bị 'Lương Hừ Hừ' hừ một đường, Mao Tiểu Vũ quẫn bách, thật sự là vừa xấu hổ vừa ủy khuất, không biết nói gì mới phải, gượng gạo tìm chủ đề, "Cái đó......Sao cậu lại ở đây? Tiểu khu này phải có thẻ mới vào được đó......"
Lương Sảng đột nhiên không hừ nữa, sắc mặt còn có chút cứng ngắc, sau đó lại hừ một tiếng thật mạnh, "Có người quen sống ở đây, tối qua tôi......ờm...ở nhà anh ta."
Mao Tiểu Vũ à một tiếng, thuận miệng nói, "Quan hệ tốt lắm à? Tôi nhớ hồi trước cậu rất hiếm khi ngủ lại bên ngoài, mỗi lần cùng bạn ra ngoài chơi đến muộn, cậu đều phải về phòng ngủ cho bằng được."
Lương Sảng nghiến răng, lại hừ nói, "Ai cmn có quan hệ tốt với anh ta chứ, cái đồ nghé còi đó......"
Mao Tiểu Vũ lập tức im miệng, xấu hổ à một tiếng.
Hai người lại lâm vào trầm mặc, cho tới tận cửa nhà Vương Tử Văn, Mao Tiểu Vũ mới xấu hổ nói, "Con gái tôi đang ở nhà, cậu đừng......đừng vào thì hơn, cảm ơn cậu đã xách đồ giúp tôi......"
Lương Sảng nhìn cậu từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt thâm trầm, khiến Mao Tiểu Vũ không dám đối diện với cậu ta, vội vàng gục đầu xuống.
Không biết xuất phát từ tâm tư gì, Lương Sảng đột nhiên nói một câu, "Tôi có bạn trai rồi."
Mao Tiểu Vũ cả kinh, lập tức ngẩng đầu lên.
Lương Sảng cứng mặt nói, "Tôi có bạn trai rồi, thế nên......" Cậu ta thoáng ngừng lại, mắt khẽ liếc sang bên, nói tiếp, "Chúng ta còn có thể là bạn không?"
Mao Tiểu Vũ ngây người nửa ngày, trong lòng muốn vui mừng nhưng lại không dám, cẩn thận hỏi, "Chúng ta có thể trở lại làm bạn sao?"
Trời biết cậu có bao nhiêu trân trọng người bạn Lương Sảng này, bạn bè của cậu vốn không nhiều, người toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho mình lại càng ít đến đáng thương, cậu vốn dĩ cho rằng mình sẽ phải tuyệt giao với Lương Sảng, lúc trước còn từng vì thế mà khổ sở thật lâu đó.
Lương Sảng lại bực bội hỏi lại cậu, "Tôi hỏi cậu mà, chúng ta vẫn là bạn, đúng không?"
Mao Tiểu Vũ cắn môi, dùng sức gật đầu, "Đúng, đúng vậy."
Lương Sảng trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên nhắm mắt lại, tự giễu cười cười.
"Tiểu Vũ..." Cậu ta giơ tay lên, do dự tiến một bước về phía trước, "Tôi có thể ôm cậu một cái không?"
Mao Tiểu Vũ theo bản năng lui một bước nhỏ về phía sau, co quắp nói, "Xin lỗi......"
Lương Sảng cứng ngắc thu tay lại, 'ha' một tiếng bật cười, rốt cuộc quay người đi.
"Tiểu Vũ, tôi chúc cậu hạnh phúc." Cậu ta thấp giọng nói, lại nặng nề bổ sung một câu, "Thật lòng đấy."
Mao Tiểu Vũ nhìn bóng dáng thất lạc của cậu ta, nhịn không được nhỏ giọng nói một câu, "Cậu......cậu cũng phải hạnh phúc đó, tôi cũng thật lòng mong như vậy."
Lương Sảng không nói nữa, cũng không quay đầu lại, chỉ giơ tay vẫy vẫy về phía sau, trầm mặc rời đi.
Mao Tiểu Vũ đứng tại chỗ hồi lâu, mơ hồ như nghe thấy rất nhiều năm về trước, người kia đột nhiên xông tới ôm lấy vai mình, cười ha hả tự giới thiệu, "Ê, nhóc, tôi là Lương Sảng, trời nắng thế này quen biết được tôi là may mắn của cậu đấy nhé, ha ha!"
Lúc ấy mình đáp lại thế nào cậu đã không còn nhớ nữa rồi, có điều vẫn còn nhớ rõ nụ cười nhiệt tình, thoải mái của người kia lúc lần đầu gặp mặt, cho dù nụ cười ấy trước giờ không hề liên quan gì tới tình cảm, nhưng vẫn luôn lưu lại trong lòng cậu, từng sưởi ấm cho cậu trong quãng thời gian tuyệt vọng, bất lực nhất.
Chỉ là rốt cuộc vẫn có duyên không phận, nhưng tôi thật lòng chúc cậu hạnh phúc.
......
Mao Tiểu Vũ vừa đẩy cửa ra, Mao Văn Văn đã nhảy nhót chạy tới, vui vẻ hô, "Ba ba đã về!"
Chút phiền muộn trong lòng Mao Tiểu Vũ lập tức tiêu tán, nhanh chóng ném đồ trong tay xuống, ôm lấy con gái đang bổ nhào tới. Mao Văn Văn không dùng lực, chỉ treo trên người cậu chốc lát, cặp mày nhỏ nhăn lại, nói, "Ba ba, ba béo lên nhiều thật đấy."
Mao Tiểu Vũ xoa đầu bé, lại xoay người xách túi lên, "Ba ba không phải béo, mà là em trai Văn Văn lớn lên nha."
Mao Văn Văn sửng sốt, mừng rỡ nói, "Là em trai!"
Mao Tiểu Vũ cười nói, "Đúng vậy, có kết quả kiểm tra rồi, là bé trai đó."
Mao Văn Văn lập tức cảm thấy mới lạ, giúp Mao Tiểu Vũ xách một túi, lắc lư đi theo, vui vẻ chào hỏi, "Chào em trai, vậy là không có ai đoạt váy đoạt búp bê với Văn Văn rồi!"
Mao Tiểu Vũ nhéo nhéo chóp mũi bé, cười nói, "Là em gái cũng không ai đoạt với con, ba ba sẽ mua hai phần."
Mao Văn Văn hé miệng cười hắc hắc, vừa tò mò hỏi về em trai, vừa giúp Mao Tiểu Vũ bỏ đồ vào tủ lạnh.
Chờ Vương Tử Văn về đến nhà, hai cha con đã cùng nhau nấu cơm xong rồi, Vương Tử Văn hạnh phúc đến hai mắt híp lại, vội vàng cởi giày đi vào nhà, cười hỏi, "Hai người đang nói gì mà vui vẻ vậy?"
Mao Tiểu Vũ muốn đứng lên nghênh đón hắn, Vương Tử Văn lại nhanh chóng chạy tới đè cậu lại, bất đắc dĩ nói, "Bình thân, về sau đều miễn lễ."
Mao Tiểu Vũ phụt một tiếng, hướng về phía hắn chắp tay, "Vi thần tạ ân điển của bệ hạ."
Mao Văn Văn nhìn trái rồi lại nhìn phải, hai mắt trợn lên, vẻ mặt ghét bỏ.
Hai tên thiểu năng kia lại vẫn tự đùa tự vui, đùa giỡn thêm vài câu, Vương Tử Văn đột nhiên nói, "Đợi đến lúc con ra đời, bên anh chắc cũng tuyên truyền xong, đến lúc đó hai ta đều rảnh rỗi, tới đảo Bali làm lễ cưới đi."
Không chờ Mao Tiểu Vũ đáp lời, Mao Văn Văn đã kích động nói, "Con cũng đi!"
Vương Tử Văn bật cười ha ha, "Đương nhiên phải đi rồi, cả em trai của con nữa, cũng cùng đi."
"Ông bà nội thì sao ạ?'
"Đương nhiên cũng sẽ đi, cả nhà ta đều đi hết."
Cả tối đó Mao Văn Văn đều ngồi không yên, không ngừng hỏi em trai chừng nào ra đời, chừng nào ra đời, Mao Tiểu Vũ buồn cười xoa bụng nói Văn Văn mà ngoan ngoãn nghe lời thì em trai sẽ ra đời. Mao Văn Văn lập tức trở nên ngoan ngoãn vô cùng, còn tự giác tranh rửa bát nữa, chọc cho hai ba cười không ngừng.
Đêm đó dỗ Văn tiểu thư ngoan ngoãn lạ thường ngủ xong, chồng chồng hai người nằm trên giường nói chuyện phiếm. Vương Tử Văn nói, "Na Na thi xong bên Mỹ rồi, tuần sau sẽ về."
Mao Tiểu Vũ áy náy nói, "Lúc trước chưa nói với con bé câu nào đã từ chức, con bé gọi điện cho em suýt bật khóc, nói là em không cần con bé nữa."
Vương Tử Văn buồn cười nói, "Con bé xem em là người thân, không nỡ tách ra ấy mà, đợi nó về chúng ta mời nó một bữa cơm đi, lâu rồi không gặp, anh cũng nhớ con bé."
Mao Tiểu Vũ do dự, "Cái đó...... Em đang như thế này......"
"Em không muốn cho con bé biết à? Cũng đúng, vậy đợi đến lễ cưới......"
Mao Tiểu Vũ hít một hơi, lắc đầu, "Thôi, cả nhà anh đều biết rồi, con bé lại là em họ anh, đối xử với em cũng thật lòng, đừng nên gạt con bé thì hơn."
Vương Tử Văn cười nói, "Được đó, gan lớn hơn không ít rồi nhỉ."
Mao Tiểu Vũ cười hắc hắc, rúc trong ngực hắn nói, "Cảm thấy......có anh bên cạnh, những chuyện trước kia khiến em sợ hãi, dường như không còn đáng sợ như vậy nữa."
Vương Tử Văn nghe vậy không khỏi mềm lòng, đặt tay lên bụng cậu, dịu dàng nói, "Hóa ra bà xã mang thai là cảm giác này."
Mao Tiểu Vũ chớp chớp mắt, áp tay lên mu bàn tay hắn, "Cảm giác gì?"
"Rất hạnh phúc, như thể rơi vào vại mật vậy, hạnh phúc đến muốn chết chìm trong đó."
Mao Tiểu Vũ cười cười, nhắm mắt gác đầu bên cổ hắn, nhẹ giọng nói, "Em cũng vậy, hóa ra có ba đứa nhỏ bên cạnh, sẽ hạnh phúc thế này."
Con ngươi Vương Tử Văn run lên, khẽ thở dài một tiếng, cẩn thận ôm người vào lòng, cúi đầu hôn hôn môi cậu, "Về sau anh sẽ mãi mãi ở bên em, một phút một giây cũng không rời."
Mao Tiểu Vũ mím môi, vòng tay ôm cánh tay hắn, cười đến hai mắt cong cong.
Đêm đó hai người không làm mấy việc không thể miêu tả, mà khó được lãng mạn ôm ôm hôn hôn, chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày sau, nhà họ đón tiếp một vị khách quý, vừa vào cửa đã gào lớn, "A a a! Anh Tiểu Vũ! Em chết mất a a a!!"
Từ hành lang gào đến phòng khách, mãi cho tới khi Mao Tiểu Vũ đẩy cửa phòng ngủ bước ra, người nào đó mới đột ngột im bặt.
"......Anh? Ớ!"
Sợ đến mức ớ một tiếng.
Mao Tiểu Vũ xấu hổ gãi gãi đầu, mỉm cười chào hỏi, "Na Na, đã lâu không gặp."
Đào Y Na muốn điên rồi, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm bụng cậu, lập tức khóc không ra nước mắt, "Tuy anh họ đã nói trước với em rồi, cơ mà......" Cô đột nhiên nhảy tới trước mặt Mao Tiểu Vũ, bụp một tiếng quỳ xuống đất, giang hai tay ôm chặt lấy bụng cậu, dùng mặt cọ cọ không ngừng, "Cháu họ! Cô là cô họ của cháu nè! Tới hun một cái! Hun một cái nào!"
Mao Tiểu Vũ quả thật dở khóc dở cười, gien của nhà họ Vương nào đó mạnh mẽ thật, đến bà con xa cũng không buông tha......
Đào Y Na cảm thấy mới lạ, nhìn chằm chằm bụng Mao Tiểu Vũ hồi lâu, đột nhiên a một tiếng, kinh ngạc cảm thán, "Em nhớ ra rồi!"
"Hả?"
"Anh......" Đào Y Na nuốt một ngụm nước miếng, "Anh nhiều lần bị......đau bụng, không phải là do tới......tới cái đó chứ?"
Mao Tiểu Vũ lập tức đỏ bừng mặt, gian nan gật đầu.
Đào Y Na quả thật muốn sụp đổ luôn rồi, "Náo loạn nửa ngày, hóa ra anh là 'chị dâu' của em thật à."
Mao Tiểu Vũ khó xử vò đầu, nhỏ giọng phản kháng, "Vẫn là đừng......đừng gọi như vậy thì hơn, anh quen người khác coi mình là đàn ông rồi......"
Đào Y Na cười hắc hắc, không chọc cậu nữa, tò mò hỏi một vài vấn đề cần chú ý khi mang thai, hôm sau mang rất nhiều đồ bổ dưỡng thai tới tặng cho cậu. Mao Tiểu Vũ không biết nên khóc hay nên cười, không có cách nào khác chỉ đành vui lòng tiếp nhận.
Sau đó chỉ cần có thời gian rảnh, Đào Y Na sẽ tới chơi với Mao Tiểu Vũ. Dựa theo cách nói của cô, đàn ông chiếu cố người mang thai không tiện, vẫn nên có phụ nữ bên cạnh mới yên tâm. Mao Tiểu Vũ dẫu sao cũng nhàn rỗi, thấy cô đến chơi với mình thì rất vui, hai người thường xuyên tụ cùng một chỗ, bàn tán về mấy chuyện bát quái trong giới giải trí, thời gian trôi qua thật nhanh.
Cứ như vậy vội vàng vào thu, bốn tháng chớp mắt qua đi.
Hôm nay Đào Y Na lại tới ăn chực, bụng Mao Tiểu Vũ đã lớn lắm rồi, nhưng vẫn tự mình làm đồ ăn cho họ. Đào Y Na ăn đến cái bụng tròn xoe, ôm Mao Văn Văn đùa một lát, cười nói, "Văn Văn chỉ mấy ngày nữa thôi là thành chị gái rồi, có kích động không nè?"
Mao Văn Văn lập tức gật đầu, hai mắt cũng sáng lên, "Kích động! Muốn ôm em trai!"
Đào Y Na cười nói, "Thật không dễ dàng, ngày nay con nít không bì tị hiếm thấy lắm đấy."
Mao Tiểu Vũ cười theo, "Văn Văn nhà anh hiểu chuyện mà, từ nhỏ đã không khiến anh lo lắng rồi."
"Là do anh dạy dỗ tốt." Đào Y Na bóc bưởi cho Văn Văn, hỏi, "Anh họ chừng nào về vậy? Sắp đến ngày dự sinh rồi mà."
Mao Tiểu Vũ nói, "Đang đúng giai đoạn tuyên truyền mấu chốt, anh ấy còn bận bay đi khắp nơi, không sao, chẳng phải còn có em ở cạnh anh à."
Đào Y Na hừ một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm, lại cùng Mao Văn Văn chơi thêm một lát, sau đó rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.
Bởi vì Vương Tử Văn không ở nhà, Mao Tiểu Vũ lại sắp đến ngày dự sinh, Đào Y Na gần đây không có việc gì vẫn luôn ở bên cạnh Mao Tiểu Vũ, một tấc không rời. Vương Tử Văn còn thuê thêm hai bảo mẫu, Đào Y Na mà đi vắng thì để hai người trông giúp, thế nên Mao Tiểu Vũ cũng không lo lắng gì, chỉ là rất nhớ người kia, đôi khi cũng thấy hơi tịch mịch chút thôi.
Muốn gọi điện thoại cho Vương Tử Văn, nhưng người nọ liều mạng sắp xếp lịch trình tuyên truyền của 'Thiết hải' gói gọn trong một tuần, vốn dĩ phải chạy nguyên một tháng, một tuần thật sự quá gấp gáp, phỏng chừng cũng chẳng ngủ được bao nhiêu, Mao Tiểu Vũ đau lòng cho hắn, nên ngẫm lại vẫn thôi.
Đang chuẩn bị trèo lên giường ngủ, chuông điện thoại lại vang lên, Mao Tiểu Vũ vui vẻ trong lòng, vội vàng xoay người muốn nhận cuộc gọi, chân lại đột nhiên lảo đảo một cái, không đứng vững, quỳ thụp xuống đất.
Bụng lập tức truyền đến đau đớn, Mao Tiểu Vũ nhịn không được kêu thảm một tiếng, tiếng kêu này dọa đến Đào Y Na và Mao Văn Văn ở cách vách, hai người vội vàng đẩy cửa vọt vào, liền trông thấy Mao Tiểu Vũ ôm bụng ngã nhào trên đất, tay gắt gao túm chặt mép giường, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầy đầu, yếu ớt kêu, "Mau......mau đưa anh... đến bệnh viện..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất