Chương 33: Chu Bân: A Xuyên, ông cao lên đấy à?
05/06/2021
Edit: Nhật Nhật
...
"Bởi vì sandwich ăn rất ngon." Nhiếp Xuyên tự cho mình một like vì sự nhanh trí này.
"Ăn xong rồi thì đi học thôi."
Reese đã đứng dậy, bắt đầu thu dọn laptop của mình cho vào ba lô.
"A, tôi không mang máy tính theo, làm sao bây giờ?" Giờ mà chạy về lấy kiểu gì cũng đi học muộn cho xem.
Reese ném vào trong ngực Nhiếp Xuyên một cái bút ghi âm: "Có thời gian ghi chép, không bằng để tư duy của mình đuổi kịp giáo sư."
Bút ghi âm? Nhiếp Xuyên từ lâu đã muốn mua một cái như vậy rồi!
Cậu nhìn theo bóng lưng Reese đang thu dọn khay đĩa đựng đồ ăn cho vào bồn rửa, không nhịn được mở miệng nói: "Reese này... Thực ra anh là người rất tốt!"
"Lẽ nào từ trước đến giờ cậu cảm thấy tôi không phải người tốt à?"
Không cần Reese quay đầu lại, Nhiếp Xuyên cũng có thể đoán được, lông mày của người này nhất định là đang nhướng lên.
"Ý của tôi không phải như thế..." Nhiếp Xuyên hoang mang, không biết phải giải thích thế nào.
"Đi học thôi." Reese lạnh nhạt nói, nghe không ra là rốt cuộc có tức giận hay là không.
Khi Nhiếp Xuyên với Reese một trước một sau đi vào lớp học, ánh mắt mấy bạn nữ trong lớp hầu như đều bị Reese đi đằng trước kéo đi hết.
Còn Nhiếp Xuyên thì vẫn như bình thường, ngồi cùng mấy du học sinh Trung Quốc mà cậu có quan hệ tương đối tốt.
Nhưng làm cậu không thể ngờ được là, Reese vậy mà lại mang theo máy tính xách tay ngồi xuống bên cạnh cậu.
Bởi vì có Reese ở đây, cho nên Nhiếp Xuyên không dám ở trong lớp buôn chuyện với bạn học bên cạnh, cũng không dám lấy điện thoại ra chơi game, tập trung 100% tinh thần nghe giảng. Ngay cả phần lý thuyết khó nhằn nhất, Nhiếp Xuyên cũng phát hiện, thế mà mình cũng có thể nghe hiểu đến 90%.
Buổi trưa, Nhiếp Xuyên hẹn ăn trưa với Chu Bân ở nhà ăn Châu Á như thường lệ. Chỉ là nghĩ một chút tầm này chắc Chu Bân đang dính lấy bạn gái của cậu ta ngọt ngọt ngào ngào, trong lòng Nhiếp Xuyên lại thấy khó chịu.
Lúc cậu đang đi ở đường nhỏ trong rừng cây, thì thấy ở đối diện, Celine cũng ôm sách vở cùng bạn học của mình vừa nói vừa cười đi về phía cậu.
Ngay trong nháy mắt thấy Nhiếp Xuyên, cô trực tiếp hất mặt qua một bên, không thèm nhìn.
Mãi đến khi cô đã đi xa, Nhiếp Xuyên mới gãi gãi đầu của mình.
"Ài... Bị cô ấy ghét rồi..."
Trong lòng Nhiếp Xuyên có chút chua xót, nếu cậu không vạch trần Celine một cách trực tiếp như vậy thì tốt rồi...
Chương trình học buổi chiều kết thúc, Reese lại dẫn Nhiếp Xuyên đến chỗ kho hàng đã được cải tạo thành sân bóng rổ kia.
Lúc trước Nhiếp Xuyên không để ý, hóa ra ở trong góc nhà kho thực sự có một cái máy ném bóng tự động!
Có nó, Nhiếp Xuyên có thể tập đón bóng và ném rổ rồi!
"Cái máy phát bóng tự động này đắt lắm đúng không? Reese... Anh lấy tiền đâu ra để mua nó thế?"
"Đây là quà sinh nhật năm ngoái của tôi."
"Là ba mẹ anh tặng à?"
"Ba tôi."
"Ba anh làm gì vậy?"
"Luật sư."
"A! Có phải kiểu luật sư vô cùng lợi hai không?" Nhiếp Xuyên đột nhiên cảm thấy hết sức hứng thú với gia đình của Reese.
"Có thể coi như vậy."
"Thảo nào..." Nhiếp Xuyên bĩu môi.
"Thảo nào cái gì?"
"Anh nói chuyện vừa sắc bén lại còn vừa vô tình. Có lẽ là được di truyền của ba anh..."
Chết cha, sao tự nhiên cậu lại nói mấy lời thực sự nghĩ trong lòng ra vậy không biết?
"Ba của tôi đúng là như vậy. Ông ấy kiếm được nhiều tiền hơn người bình thường, kẻ thù cũng nhiều hơn so với những người bình thường khác."
Nhiếp Xuyên lại thấy được nụ cười lạnh quen thuộc trên môi Reese.
"Chờ đã, nếu nhỡ mà kẻ thù của ba anh bắt cóc anh, sau đó bọn bắt cóc gọi cho tôi, nói không trả tiền chuộc sẽ giết con tin thì biết làm sao giờ?"
Nhiếp Xuyên thực lòng cảm thấy chuyện như vậy hoàn toàn có thể xảy ra lắm!
Mấy bộ phim truyền hình Mỹ không phải toàn diễn như thế à?
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Reese đứng ở vạch ba điểm tập ném rổ, nhìn về phía Nhiếp Xuyên. "Bài tập đón bóng của cậu tại sao lại dừng lại?"
"À."
Mười mấy giây sau, Reese lại đột nhiên hỏi một câu: "Vậy nếu cậu thật sự nhận được một cuộc điện thoại như vậy thì sao?"
"Dập máy." Nhiếp Xuyên trả lời một cách hết sức ngắn gọn.
"Cậu muốn chết à?" Đuôi lông mày của Reese nhướng lên.
"Điện thoại kiểu vậy quá nửa là của mấy tên lừa đảo gọi tới! Tôi nói cho anh biết, tôi nhận được mấy cuộc gọi kiểu đó rồi đấy! Nói cái gì mà mẹ tôi bị tai nạn xe, đang nằm ở bệnh viện abc xyz nào đó, mà rõ ràng bà ấy đang ở nhà làm sủi cảo với tôi!"
"Nếu đối phương không phải kẻ lừa đảo thì sao?" Reese dường như đột nhiên rất có hứng thú với đề tài này.
Nhiếp Xuyên dừng một chút, châm chước một hồi rồi mới trả lời: "... Nếu hắn ta yêu cầu tôi trả hai ngàn đô tiền chuộc tôi sẽ đưa. Nhiều hơn thì quên đi."
"Hai ngàn đô là tất cả tài sản của cậu à?"
"Trên người tôi đến hai trăm đô cũng không có đâu." Tiền tiêu vặt của Nhiếp Xuyên là được ba mẹ phát theo tháng.
"Vậy cậu lấy đâu ra hai ngàn đô?" Reese cười khẽ một tiếng, hoàn toàn không phải kiểu lạnh băng mọi khi, trái lại còn rất dễ nghe.
"Tôi đi làm thuê ở cửa hàng thức ăn nhanh." Nhiếp Xuyên rất nghiêm túc trả lời.
Cậu chắc là có thể đi KFC hoặc là McDonald rán gà đi! Nếu không thì đi làm vệ sinh, quét sàn, lau dọn bàn ghế?
"Thôi, tôi sẽ nói bọn bắt cóc không tìm cậu là được." Reese đáp.
"Vậy cám ơn nhiều ha!"
Nhiếp Xuyên cuối cùng cũng hoàn thành xong bài tập đón bóng và chuyền bóng của ngày hôm nay.
Nhưng bài tập bật nhảy tiếp theo mới thực sự là cái làm cho cậu kiệt sức.
May mà Reese nể tình sáng nay cậu mới chạy ba nghìn mét, cho nên đã giảm cho cậu một phần ba khối lượng luyện tập.
Sau khi Nhiếp Xuyên hoàn thành huấn luyện của mình thì trực tiếp nằm lăn ra sân bóng, không muốn nhúc nhích nữa.
Reese ném khăn mặt lên trên mặt Nhiếp Xuyên.
"Đứng dậy, đi lại nhẹ nhàng đi. Nếu không tim của cậu không chịu được đâu."
"Cứ để nó ngừng đập, cho tôi chết luôn đi."
Reese mặc kệ cậu, mở một chai nước khoáng ra, ngồi xuống bên người Nhiếp Xuyên.
"Này, Reese, tôi có thể nhờ anh giúp tôi một việc được không?"
"Việc gì?"
"Tối ngày thứ sáu, một người bạn của tôi tổ chức tiệc sinh nhật, anh có thể mang giúp tôi một bó hoa cho cô ấy không?"
Nhiếp Xuyên biết, quá nửa Reese sẽ không đồng ý với yêu cầu này.
"Cho nên người đó là một cô gái?"
"Ừ."
"Tôi không đi."
"Tại sao?"
"Nếu cậu thích cô ta, vậy cậu nên tự đi."
"Nhưng mà người cô ấy thích là anh." Nhiếp Xuyên lấy khăn che lên mặt mình, không muốn nhìn Reese, "Đổi lại là anh, hẳn anh chưa bao giờ biết cảm giác thất tình nó như thế nào đâu nhỉ."
"Tôi không có."
"... Nhưng tôi lại thất tình. Ngay cả hôn cũng chưa từng được hôn nữa... Tuổi trẻ quá đáng tiếc."
"Khi cậu vô cùng khao khát muốn có một người nào đó, khi đối phương không biết, hãy dùng ánh mắt của cậu miêu tả lại hình dáng của cậu ta, từ cổ, đến sống lưng, từ hông dọc theo chân, xuống đến tận mắt cá chân, khi đối phương xoay người lại, tầm mắt của cậu đúng lúc chạm vào đôi môi người ấy, dùng trí tưởng tượng của cậu, chạm vào đầu lưỡi mềm mại của đối phương, mút lấy, trêu ghẹo, như vậy cậu cũng đã hôn cậu ta rồi. Còn nếu đối phương cũng đang nhìn cậu, thì đó là hai người đang hôn môi, đụng chạm trực tiếp chỉ mang tính hình thức mà thôi."
Thanh âm của Reese rất rõ ràng, cùng rất thong thả.
Nhiếp Xuyên chưa bao giờ biết, thanh âm lạnh như băng của người này vậy mà cũng có thể tạo ra hiệu quả kiều diễm như thế.
Không hiểu sao, Nhiếp Xuyên cảm thấy chính mình giống như đang được ai đó hôn vậy, đối phương nuốt trọn mọi thứ giữa môi lưỡi cậu, phá vỡ mọi quy luật, kéo cậu sa vào một thế giới khác.
Đó là ảo giác.
Cậu vô thức nuốt nước miếng, trên người không hiểu sao cảm thấy nóng lên, vì vậy cậu cong đầu gối, muốn che giấu cảm giác ngay lúc này của chính mình.
"Nghe có vẻ cũng rất tốt... Tôi hình như chưa bao giờ nghĩ như vậy với cô ấy." Nhiếp Xuyên lúng túng cười gượng hai tiếng, sau đó đột nhiên phản ứng lại, "Từ từ, anh dùng 'he' chứ không phải 'she'! Anh lại đang đùa giỡn tôi à!"
Nhiếp Xuyên có thể tượng tượng ra nụ cười trên mặt Reese lúc này.
Chẳng qua là khi hất cái khăn đang che trên mặt mình ra, cả người cậu đều thấy choáng váng, bởi vì Reese gần như đã nằm đè lên người cậu, tay trái anh ta chống ở bên cạnh tai cậu, mặt hơi nghiêng đi, hàng mi rũ xuống phảng phất như đang quét lên trái tim Nhiếp Xuyên, toàn bộ máu trong người cậu lúc này không biết sao không thể kiềm chế mà chạy loạn.
Nhiếp Xuyên ngây ngốc trợn to hai mắt, cậu nghi là nếu cậu không gạt khăn mặt xuống, không biết liệu Reese có thế cứ thế mà hôn xuống hay không nữa?
Giả thiết như vậy khiến Nhiếp Xuyên dựng hết cả tóc gáy.
"Có muốn tôi dạy cho cậu không?" Reese tiến lại càng gần hơn.
Giọng nói của anh ta rất nhẹ, tựa như một giai điệu mê hoặc lòng người.
Nhiếp Xuyên chống tay lùi về phía sau, sống lưng cứng còng, chỉ sợ mình không cẩn thận sẽ đụng tới Reese.
"Không... Không cần..."
Anh dạy tôi chuyện này kiểu gì được chứ?
"Thật sự không cần à?" Reese tiến lên theo một chút, cái cằm xinh đẹp của anh ta lần thứ hai lại gần với Nhiếp Xuyên.
"Không cần không cần!" Nhiếp Xuyền vội lùi về phía sau nhanh hơn.
Vừa mới hơi mất tập trung, khuỷu tay của cậu trượt đi, đầu thiếu chút nữa đập cái bốp lên sàn nhà.
Reese duỗi tay ra, vững vàng đỡ lấy gáy cậu: "Thật là ngốc."
Tiếng cười khẽ kia, khiến Nhiếp Xuyên cố hí mắt ra nhìn.
Cánh tay Reese duỗi rất dài, đường nét giữa bả vài và cánh tay kéo căng, khiến tầm mắt Nhiếp Xuyên không nhịn được đi theo phác họa lại độ cong đó.
"Đứng lên, hôm nay tập tới đây thôi."
Trên mặt Reese mới vừa rồi còn lộ ra biểu tình trêu đùa, nhoáng cái đã quay trở về vẻ lạnh lùng mọi khi.
Anh ta tức giận, nhưng mà Nhiếp Xuyên không biết là tại sao.
Rõ ràng là Reese trêu chọc cậu trước mà! Cớ gì mà bây giờ người này lại tức giận chứ?
Reese vẫn im lặng như mọi khi, dọc đường anh ta đều không mở miệng nói tiếng nào.
Đương nhiên, nếu người này đột nhiên mở miệng nói chuyện với Nhiếp Xuyên, thì Nhiếp Xuyên thấy đó mới gọi là kỳ quái.
Khi xe dừng lại trước khu ký túc xá của Nhiếp Xuyên, Reese chỉ mở khóa của xe, lúc cậu xuống xe, anh ta mới nói: "Mỗi tuần huấn luyện viên Gordon sẽ tiến hành phụ đạo một chọi một cho các thành viên trong đội bóng, thời gian phụ đạo sẽ không vượt quá hai tiếng."
"Ở sân bóng rổ trong trường à?"
"Không, ở sân bóng dưới nhà ông ấy."
Nói xong, Reese lái xe đi luôn.
A, huấn luyện viên Gordon phụ đạo à? Nhiếp Xuyên có cảm giác như hồi tiểu học thi bị điểm kém, sắp bị giáo viên yêu cầu đến nhà học bù. Cảm giác thấp thỏm trong lòng khó mà dùng lời lẽ nào diễn ta cho được...
Cậu trở về phòng, không cần nghĩ cũng biết, cái tên Chu Bân kí nhất định là đang gọi điện thoại tình yêu, nhắm mắt lại cũng thấy bong bóng màu hường bay chấp chới quanh tên này.
Nhiếp Xuyên bất lực thở ra một hơi. Trước kia chưa yêu đương gì, cái tên Chu Bân này còn có thể quanh co lòng vòng trào phúng chỉ số thông minh của Nhiếp Xuyên không đạt chuẩn. Còn Chu Bân của bây giờ, chắc cũng không còn tồn tại cái gọi là chỉ số thông minh nữa rồi. Thế mà có thể nói với bạn gái cả tiếng đồng hồ, chỉ về mỗi cái chuyện nên dùng vỏ gối màu gì. Đời này thật sự không còn gì có thể nhàm chán hơn.
Nhiếp Xuyên từ phòng tắm đi ra, ngồi ở mép giường, lấy một quyển tạp chí 'Playboy' đặt lên đùi, vừa xem vừa lau tóc.
A... Đã lâu chưa mơ thấy mấy em gái tóc vàng xinh đẹp, ngực tấn công mông phòng thủ rồi!
Nhiếp Xuyên còn đang nghĩ xem tối nay có muốn mời một em gái tóc vàng ghé thăm giấc mơ của mình hay không thì Chu Bân cuối cùng cũng cúp điện thoại.
Cái tên này chống cằm nhìn Nhiếp Xuyên, tầm mắt đi từ đầu đối của cậu xuống đến mắt cá chân, sau đó đột nhiên cảm thán một câu: "A Xuyên, chân của ông nhìn gợi cảm thật đấy."
Ngụm nước Nhiếp Xuyên vừa mới nuốt xuống cổ họng không kìm được phun thẳng ra ngoài.
"Cái... Cái gì gợi cảm cơ?"
Xem ra cái tên Chu Bân này không chỉ có chỉ số IQ vì đang yêu đương mà không online, ngay cả mắt thẩm mỹ cũng có vấn đề cực lớn.
"Bắp chân của ông ấy. Từ mắt cá đến bụng chân, vừa thẳng lại còn vừa dài, lên trên nữa, đường cong cơ bắp chân không khoa trương chút nào, lại còn rất có hương vị. Xem ra chơi bóng rổ giúp ông có thêm không ít cơ bắp!" Chu Bân vừa nói, vừa nghiêm trang lấy ngón tay vẽ một đường trong không khí, "A Xuyên, có phải ông cao thêm không vậy?"
Hai mắt Nhiếp Xuyên sáng lên: "Ông mới nói gì cơ? Ông thật sự cảm thấy tôi cao hơn à?"
Chu Bân trịnh trọng gật đầu một cái: "Không thì ông mua cái thước dây về đo thử chút là được."
"Ha ha! Nói không chừng tôi có thể cao được 1,80 đấy? Tôi muốn đo thử! Ngày mai tôi nhất định sẽ đi mau thước dây về đo!"
Nhìn bộ dang vui mừng hớn hở của Nhiếp Xuyên, Chu Bân thở dài một hơi: "Ài... Tôi chỉ khen cẳng chân của ông nhìn đẹp thôi mà. Đàn ông con trai, chân nhìn có đẹp hay không thì có tác dụng gì? Cũng có cần mặc bikini đi thi hoa hậu đâu."
Nói xong, Chu Bân lật người, lấy sách chuyên ngành của mình ra bắt đầu ôn tập.
Còn tối hôm đó, Nhiếp Xuyên không mơ thấy mấy em gái xinh đẹp tóc vàng mắt xanh, mà mơ thấy mình cao đến 1m95. Cậu chuyền một đường bóng mạnh mẽ, vượt qua đối thủ cao to nhanh chóng chạy lên rổ, một cú đập mạnh, chấn động toàn trường!
Cậu hoàn toàn là sung sướng cười đến tỉnh.
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Xuyên lại chuẩn bị cùng chạy bộ buổi sáng với Reese, nhưng ngoài ý muốn, hôm nay cậu vậy mà gặp được cả Carlo.
"Hey! Allen! Anh đến chạy bộ sáng buổi sáng với cậu này!"
Carlo nhe nhởn cười, Nhiếp Xuyên bị nụ cười của anh ta làm chói đến độ không mở mắt ra nổi.
Reese chẳng nói chẳng rằng, chỉ giữ nguyên tốc độ của mình chạy về phía trước.
Căn bản là Reese chạy xong ba vòng, Nhiếp Xuyên mới hoàn thành được hai vòng.
"Nhìn đi, anh đã biết trước là cái tên này sẽ chạy một mình mà! Anh sợ cậu cô đơn nên đặc biệt tới chạy cùng này!"
Nhiếp Xuyên nhìn trái nhìn phải, sau đó nhỏ giọng nói với Carlo: "Sao tôi thấy nữ sinh đến tập thể dục buổi sáng hôm nay đặc biệt nhiều nhỉ?"
"Há, thế à?" Carlo nhìn về phía sau, cười một cái tươi roi rói với mấy cô gái kia.
Đừng thấy cái tên này bình thường nói chuyện với Nhiếp Xuyên y như một tên ngơ mà nhầm, lúc cười với mấy cô gái, anh ta lại đặc biệt lịch thiệp, y như hình quảng cáo trên poster vậy. Chính Nhiếp Xuyên cũng thấy hoài nghi, không biết có phải ngày nào tên này cũng về nhà tập cười trước gương không nữa.
"Anh cá với cậu, ngày mai Reese sẽ dẫn cậu đi chỗ khác tập luyện buổi sáng."
"Tại sao?"
"Cậu ta không thích bị quấy rầy."
Carlo nhún nhún vai, xem ra mục đích mấy cô gái này tới đây đều là vì Reese!
"Cái tên Reese này nổi tiếng là thủ đoạn mạnh mẽ, vừa cứng rắn lại máu lạnh, cậu có trụ được không đó?"
Vấn đề này đâm thẳng vào trong lòng Nhiếp Xuyên.
Cậu ngửa đầu lên trời, thở dài một hơi: "Reese đã làm tăng sức chịu đựng của tôi lên một tầm cao mới rồi, mỗi lần tôi nghĩ mình không thể chịu thêm được nữa, thì lại phát hiện khả năng chịu đựng của mình đã được tăng thêm."
Carlo khúc khích cười: "Đúng thế, đây chính là chỗ đặc biệt của Reese đó. Đi theo cậu ta, cậu cũng sẽ trở nên cố chấp. Nhớ lại mùa giải năm ngoái... Đội của chúng ta bị CBU dồn đến đường cùng, năm phút cuối, chúng ta thua CBU tới mười tám điểm. Ở trong mắt mọi người đây chính là chênh lệch không thể vượt qua. Thế mà ở phút đếm ngược thứ tư, Reese lại ném vào hai quả. Cậu ta không nói cái gì quá khoa trương, kỹ thuật thực hiện cũng không hoa lệ, chỉ dùng cách không ngừng cướp lại điểm để khích lệ ý chí chiến đấu của toàn đội."
Trong đầu Nhiếp Xuyên hiện lên hình ảnh Reese dẫn bóng chạy trên sân, giống như một tia chớp không gì có thể ngăn cản, lướt qua tầng tầng chướng ngại, vào thời điểm mà tất cả mọi người đều nghĩ là không có khả năng, anh ta lại mở ra được một cục diện khác.
"Sau đó, khi bọn anh nản lòng muốn buông xuôi thêm lần nữa, cậu ta lại lần thứ hai xông lên. Đó là lần đầu tiên, anh cảm thấy mỗi giây mỗi phút trên sân bóng đều vô cùng quan trọng. Cậu có tưởng tượng được không, ba phút cuối cùng, bọn anh không những không để CBU kiếm thêm được một điểm nào, còn mất luôn mười lăm điểm! Bọn anh chỉ hơn đối phương có đúng một điểm, lấy ưu thế hơn một điểm đó để vào được vòng bán kết!"
*Chỗ này tôi giải thích một tí nhé, sợ edit loằng ngoằng quá các cô bị lẫn lộn. CBU ban đầu hơn DK 18 điểm, phút thứ tư cuối trận, Reese làm hai quả, mỗi quả là 2 điểm, ba phút cuối thêm 15 điểm nữa là 19 điểm, hơn CBU 1 điểm.
Carlo hơi ngưỡng cằm, suy nghĩ của anh ta đã bay về khoảnh khắc xuất thần đó.
"Tất cả các đội bóng có thể đi vào vòng bảng đều không phải đội yếu, chênh lệch thực lực giữa các đội không lớn. Chỉ là xem, trong tình thế khó khăn, ai có thể quyết tâm kiên trì đến cùng mà thôi."
Nhiếp Xuyên nhớ tới Reese đã từng có lần nói với cậu: Kiên trì, cũng là một loại tài năng.
"Hey, Allen."
"Hả?"
"Thực ra cậu rất may mắn." Carlo cười, vuốt sợi tóc rơi trước trán ra phía sau.
"Cái gì?" Nhiếp Xuyên nhìn về phía đối phương.
"Reese chưa từng dạy ai nghiêm túc như vậy cả."
Nói xong, Carlo sải bước, chạy càng lúc càng xa.
Nhiếp Xuyên đuổi theo: "Này! Anh không phải nói là đặc biệt đến chạy cùng tôi à?"
"Cậu thực sự quá chậm!" Carlo mỉm cười bỏ chạy.
Nhiếp Xuyên nhịn, chạy như bay đuổi theo.
Carlo liếc xéo sang, xoa xoa đầu Nhiếp Xuyên: "Há, Allen, có phải cậu cao lên không thế?"
Hai mắt Nhiếp Xuyên sáng bừng: "Anh cũng cảm thấy là tôi cao lên à?"
Vậy xem ra cậu không chỉ cao lên có một chút chút đâu!
Carlo thu lại nụ cười trên mặt, đột nhiên dùng ngữ khí hết sức nghiêm túc nói: "Nhiếp Xuyên, có phải cậu nghĩ mình cao lên độ năm phân nữa thôi là có thể chinh phục cả vũ trụ không?"
"Đương nhiên! Cao thêm năm phân nữa là tôi được 1m83 rồi!"
Ewing cũng cao 1m83, cao được đến tầm đó, cậu sẽ không còn là người thấp nhất trong đội bóng nữa, đúng không?
"Cậu không thấy là mỗi lần anh cùng cậu nói chuyện đều không ngẩng đầu lên được à? Carlo dùng loại ngữ điệu mang theo vẻ sùng bái nói.
"... Vì anh ước ao ghen tị với chỉ số thông minh của tôi hả?" Nhiếp Xuyên không chắc lắm, hỏi lại.
Nếu căn cứ vào suy đoán thực tế, chắc là chỉ số thông mình của cậu cao hơn Carlo... Nhỉ...
Carlo chuyển sang chủ đề khác, hỏi: "Cậu có khi nào tưởng tượng, bản thân thích một con ngựa, nhưng mà không tài nào cưỡi được nó không?"
"Tôi chưa tưởng tương như thế bao giờ..."
Đang yên đang lành, tại sao lại phải tưởng tượng mình thích một con ngựa vậy?
Khẩu vị của các người nặng quá đấy!
"Vậy cậu bây giờ thử tưởng tượng xem?"
Nhiếp Xuyên nghiêng đầu nghĩ một chút: "Hình như lúc trèo lên cưỡi sẽ hơi khó..."
"Đó là vì cậu quá lùn." Carlo híp mắt cười như được mùa.
Anh lần thứ hai sải bước chạy nhanh hơn.
Lần này, Nhiếp XUyên quyết định không đuổi theo nữa.
"... Chúng ta nghỉ chơi đi."
Lúc này Reese đã chạy xong vòng nữa, vượt qua bên cạnh Nhiếp Xuyên.
Anh ta chỉ lạnh lùng chạy qua, ánh mắt quét qua bả vai của Nhiếp Xuyên, cảm giác căng thẳng đột nhiên ập đến, Nhiếp Xuyên vô thức nuốt nước miếng, nhấc chân lên, chạy về phía trước.
Bên ngoài nhìn như cậu và Reese chỉ cách nhau có mấy mét, nhưng thực ra lại là mấy trăm mét.
Carlo quay đầu chạy ngược lại, nghiêng mặt nhìn Nhiếp Xuyên: "Hey, Allen."
Nhiếp Xuyên không định để ý đến anh ta nữa.
"Cuối tuần này cậu muốn đến buổi phụ đạo một chọi một của huấn luyện viên Gordon đúng không?"
Được rồi, cái đề tài này đối với Nhiếp Xuyên là chuyện rất quan trọng, cậu bèn quyết định phản ứng lại người này một tí.
"Đúng thế."
"Thời gian sắp xếp phụ đạo của chúng ta cùng nhau đấy. Có thể đi chung ha." Carlo tỏ vẻ rất muốn biết huấn luyện viên Gordond đánh giá thế nào về Nhiếp Xuyên.
Nhiếp Xuyên vừa mới định mở miệng nói "Có hâm mới muốn đi cùng anh", thì bụng chân trái đột nhiên co quắp, cảm giác đau đớn dọc theo bắp chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, Nhiếp Xuyên ngã nhào sang một bên.
May mắn Carlo nhanh tay nhanh mắt đỡ được cậu.
"Allen! Allen, cậu làm sao vậy? Có phải bị chuột rút không?"
Nhiếp Xuyên nhảy lò cò bằng chân kia, ra ngồi xuống cạnh đường chạy. Bắp chân của cậu không tài nào duỗi thẳng ra được, chỉ có thể ôm đầu gối, cơ bắp căng chặt như là muốn đứt ra đến nơi vậy, cả khuôn mặt vì đau mà đỏ chót.
"Hey! Allen! Cậu phải thả lỏng ra! Có phải cường độ huấn luyện của Reese quá cao, nên thân thể cậu không chịu nổi không?"
Lúc này Nhiếp Xuyên còn đang bận đau, căn bản là không có cách nào mở miệng nói chuyện.
Ngoại trừ hồi năm lớp mười cao lên quá nhanh, từ 1m68 lên đến 1m75, cậu chưa từng bị chuột rút thế này bao giờ.
"Tránh ra." Thanh âm lạnh lẽo của Reese vang lên.
Không biết anh ta đã đi đến trước mặt Nhiếp Xuyên từ bao giờ.
"Này, Reese, cái tên nhà ông đừng có bắt Allen phải tập theo đúng cường độ của mình chứ! Phải từ từ mà tiến!" Carlo cũng sốt ruột, chỉ sợ Nhiếp Xuyên sẽ bị thương ở đâu đó.
Reese dường như không nghe thấy Carlo nói gì, chỉ cởi dây giày của Nhiếp Xuyên, nắm bàn chân cậu, ép cho đầu gối Nhiếp Xuyên duỗi thẳng ra.
"Đau quá..." Nhiếp Xuyên thấp giọng, kêu lên đau đớn.
"Tiểu Xuyên, nhịn một chút. Phải để chân cậu duỗi thẳng ra." Reese quỳ một gối xuống ở trước mặt Nhiếp Xuyên, dùng tiếng Trung nói với cậu.
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Xuyên nghe thấy Reese dùng ngữ điệu nhẹ nhàng như vậy để nói chuyện với cậu, tuy là ôn hòa, nhưng lại mang theo quyết tâm nhất định phải làm được.
Reese nâng mắt cá chân của Nhiếp Xuyên, duỗi thẳng chân của cậu ra, rồi nhanh chóng bẻ khớp cổ chân của Nhiếp Xuyên ra phía bên ngoài, một chuỗi động tác liền mạch, nhanh đến nỗi cậu còn chưa kịp phản ứng, cơn đâu ê ẩm đã lan ra khắp người, cậu hừ hừ ngửa người ra phía sau, dùng củi chỏ chống đỡ chính mình.
Tiếp đó, bàn tay Reese nâng bụng chân của Nhiếp Xuyên lên, chậm rãi xoa nắn.
Nhiệt độ ở lòng bàn tay anh tựa hồ khiến máu trong người Nhiếp Xuyên tăng tốc tuần hoàn, lực độ ở đầu ngón tay vừa đủ, làm Nhiếp Xuyên thấy vô cùng dễ chịu.
Dần dần, cảm giác đâu đớn ê ẩm ban đầu cùng bị xúc cảm hai bàn tay Reese mang lại thay thế, cái cảm giác được người khác đối xử cẩn thận như thế này khiến cậu cảm thấy rất kỳ lạ.
"Này, Allen! Cậu có ổn không?"
"Tôi... Tôi không sao... Ha ha... Ngại quá, dọa anh sợ rồi!"
Carlo nhắm mắt lại thở dài: "Cậu biết mình đã dọa đến anh là được rồi."
Reese buông lỏng bàn tay đang nâng Nhiếp Xuyên ra, đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Hôm nay tới đây thôi. Buổi tối nhớ uống sữa."
Ý là, cậu – Nhiếp Xuyên bị thiếu canxi hả?
Nhiếp Xuyên được Carlo đỡ, chậm rãi đi mấy bước.
Reese không nói gì thêm, chỉ im lặng đi ở phía trước. Nhiếp Xuyên nhìn bóng lưng của đối phương, không hiểu sao trong lòng lại thấy có chút tội lỗi.
Cậu biết, thực ra Reese hoàn toàn không yêu cầu cậu thực hiện thêm bất cứ bài tập huấn luyện nào ngoài kế hoạch ban đầu, toàn bộ đều tuân theo sự hướng dẫn của huấn luyện viên Gordon.
Editor có lời muốn nói: Mai không có chương nha, tôi bận đi ăn rồi, mà chương sau cũng dài lắm, không làm kịp được đâu. He he he
Edit: Nhật Nhật
...
"Bởi vì sandwich ăn rất ngon." Nhiếp Xuyên tự cho mình một like vì sự nhanh trí này.
"Ăn xong rồi thì đi học thôi."
Reese đã đứng dậy, bắt đầu thu dọn laptop của mình cho vào ba lô.
"A, tôi không mang máy tính theo, làm sao bây giờ?" Giờ mà chạy về lấy kiểu gì cũng đi học muộn cho xem.
Reese ném vào trong ngực Nhiếp Xuyên một cái bút ghi âm: "Có thời gian ghi chép, không bằng để tư duy của mình đuổi kịp giáo sư."
Bút ghi âm? Nhiếp Xuyên từ lâu đã muốn mua một cái như vậy rồi!
Cậu nhìn theo bóng lưng Reese đang thu dọn khay đĩa đựng đồ ăn cho vào bồn rửa, không nhịn được mở miệng nói: "Reese này... Thực ra anh là người rất tốt!"
"Lẽ nào từ trước đến giờ cậu cảm thấy tôi không phải người tốt à?"
Không cần Reese quay đầu lại, Nhiếp Xuyên cũng có thể đoán được, lông mày của người này nhất định là đang nhướng lên.
"Ý của tôi không phải như thế..." Nhiếp Xuyên hoang mang, không biết phải giải thích thế nào.
"Đi học thôi." Reese lạnh nhạt nói, nghe không ra là rốt cuộc có tức giận hay là không.
Khi Nhiếp Xuyên với Reese một trước một sau đi vào lớp học, ánh mắt mấy bạn nữ trong lớp hầu như đều bị Reese đi đằng trước kéo đi hết.
Còn Nhiếp Xuyên thì vẫn như bình thường, ngồi cùng mấy du học sinh Trung Quốc mà cậu có quan hệ tương đối tốt.
Nhưng làm cậu không thể ngờ được là, Reese vậy mà lại mang theo máy tính xách tay ngồi xuống bên cạnh cậu.
Bởi vì có Reese ở đây, cho nên Nhiếp Xuyên không dám ở trong lớp buôn chuyện với bạn học bên cạnh, cũng không dám lấy điện thoại ra chơi game, tập trung 100% tinh thần nghe giảng. Ngay cả phần lý thuyết khó nhằn nhất, Nhiếp Xuyên cũng phát hiện, thế mà mình cũng có thể nghe hiểu đến 90%.
Buổi trưa, Nhiếp Xuyên hẹn ăn trưa với Chu Bân ở nhà ăn Châu Á như thường lệ. Chỉ là nghĩ một chút tầm này chắc Chu Bân đang dính lấy bạn gái của cậu ta ngọt ngọt ngào ngào, trong lòng Nhiếp Xuyên lại thấy khó chịu.
Lúc cậu đang đi ở đường nhỏ trong rừng cây, thì thấy ở đối diện, Celine cũng ôm sách vở cùng bạn học của mình vừa nói vừa cười đi về phía cậu.
Ngay trong nháy mắt thấy Nhiếp Xuyên, cô trực tiếp hất mặt qua một bên, không thèm nhìn.
Mãi đến khi cô đã đi xa, Nhiếp Xuyên mới gãi gãi đầu của mình.
"Ài... Bị cô ấy ghét rồi..."
Trong lòng Nhiếp Xuyên có chút chua xót, nếu cậu không vạch trần Celine một cách trực tiếp như vậy thì tốt rồi...
Chương trình học buổi chiều kết thúc, Reese lại dẫn Nhiếp Xuyên đến chỗ kho hàng đã được cải tạo thành sân bóng rổ kia.
Lúc trước Nhiếp Xuyên không để ý, hóa ra ở trong góc nhà kho thực sự có một cái máy ném bóng tự động!
Có nó, Nhiếp Xuyên có thể tập đón bóng và ném rổ rồi!
"Cái máy phát bóng tự động này đắt lắm đúng không? Reese... Anh lấy tiền đâu ra để mua nó thế?"
"Đây là quà sinh nhật năm ngoái của tôi."
"Là ba mẹ anh tặng à?"
"Ba tôi."
"Ba anh làm gì vậy?"
"Luật sư."
"A! Có phải kiểu luật sư vô cùng lợi hai không?" Nhiếp Xuyên đột nhiên cảm thấy hết sức hứng thú với gia đình của Reese.
"Có thể coi như vậy."
"Thảo nào..." Nhiếp Xuyên bĩu môi.
"Thảo nào cái gì?"
"Anh nói chuyện vừa sắc bén lại còn vừa vô tình. Có lẽ là được di truyền của ba anh..."
Chết cha, sao tự nhiên cậu lại nói mấy lời thực sự nghĩ trong lòng ra vậy không biết?
"Ba của tôi đúng là như vậy. Ông ấy kiếm được nhiều tiền hơn người bình thường, kẻ thù cũng nhiều hơn so với những người bình thường khác."
Nhiếp Xuyên lại thấy được nụ cười lạnh quen thuộc trên môi Reese.
"Chờ đã, nếu nhỡ mà kẻ thù của ba anh bắt cóc anh, sau đó bọn bắt cóc gọi cho tôi, nói không trả tiền chuộc sẽ giết con tin thì biết làm sao giờ?"
Nhiếp Xuyên thực lòng cảm thấy chuyện như vậy hoàn toàn có thể xảy ra lắm!
Mấy bộ phim truyền hình Mỹ không phải toàn diễn như thế à?
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Reese đứng ở vạch ba điểm tập ném rổ, nhìn về phía Nhiếp Xuyên. "Bài tập đón bóng của cậu tại sao lại dừng lại?"
"À."
Mười mấy giây sau, Reese lại đột nhiên hỏi một câu: "Vậy nếu cậu thật sự nhận được một cuộc điện thoại như vậy thì sao?"
"Dập máy." Nhiếp Xuyên trả lời một cách hết sức ngắn gọn.
"Cậu muốn chết à?" Đuôi lông mày của Reese nhướng lên.
"Điện thoại kiểu vậy quá nửa là của mấy tên lừa đảo gọi tới! Tôi nói cho anh biết, tôi nhận được mấy cuộc gọi kiểu đó rồi đấy! Nói cái gì mà mẹ tôi bị tai nạn xe, đang nằm ở bệnh viện abc xyz nào đó, mà rõ ràng bà ấy đang ở nhà làm sủi cảo với tôi!"
"Nếu đối phương không phải kẻ lừa đảo thì sao?" Reese dường như đột nhiên rất có hứng thú với đề tài này.
Nhiếp Xuyên dừng một chút, châm chước một hồi rồi mới trả lời: "... Nếu hắn ta yêu cầu tôi trả hai ngàn đô tiền chuộc tôi sẽ đưa. Nhiều hơn thì quên đi."
"Hai ngàn đô là tất cả tài sản của cậu à?"
"Trên người tôi đến hai trăm đô cũng không có đâu." Tiền tiêu vặt của Nhiếp Xuyên là được ba mẹ phát theo tháng.
"Vậy cậu lấy đâu ra hai ngàn đô?" Reese cười khẽ một tiếng, hoàn toàn không phải kiểu lạnh băng mọi khi, trái lại còn rất dễ nghe.
"Tôi đi làm thuê ở cửa hàng thức ăn nhanh." Nhiếp Xuyên rất nghiêm túc trả lời.
Cậu chắc là có thể đi KFC hoặc là McDonald rán gà đi! Nếu không thì đi làm vệ sinh, quét sàn, lau dọn bàn ghế?
"Thôi, tôi sẽ nói bọn bắt cóc không tìm cậu là được." Reese đáp.
"Vậy cám ơn nhiều ha!"
Nhiếp Xuyên cuối cùng cũng hoàn thành xong bài tập đón bóng và chuyền bóng của ngày hôm nay.
Nhưng bài tập bật nhảy tiếp theo mới thực sự là cái làm cho cậu kiệt sức.
May mà Reese nể tình sáng nay cậu mới chạy ba nghìn mét, cho nên đã giảm cho cậu một phần ba khối lượng luyện tập.
Sau khi Nhiếp Xuyên hoàn thành huấn luyện của mình thì trực tiếp nằm lăn ra sân bóng, không muốn nhúc nhích nữa.
Reese ném khăn mặt lên trên mặt Nhiếp Xuyên.
"Đứng dậy, đi lại nhẹ nhàng đi. Nếu không tim của cậu không chịu được đâu."
"Cứ để nó ngừng đập, cho tôi chết luôn đi."
Reese mặc kệ cậu, mở một chai nước khoáng ra, ngồi xuống bên người Nhiếp Xuyên.
"Này, Reese, tôi có thể nhờ anh giúp tôi một việc được không?"
"Việc gì?"
"Tối ngày thứ sáu, một người bạn của tôi tổ chức tiệc sinh nhật, anh có thể mang giúp tôi một bó hoa cho cô ấy không?"
Nhiếp Xuyên biết, quá nửa Reese sẽ không đồng ý với yêu cầu này.
"Cho nên người đó là một cô gái?"
"Ừ."
"Tôi không đi."
"Tại sao?"
"Nếu cậu thích cô ta, vậy cậu nên tự đi."
"Nhưng mà người cô ấy thích là anh." Nhiếp Xuyên lấy khăn che lên mặt mình, không muốn nhìn Reese, "Đổi lại là anh, hẳn anh chưa bao giờ biết cảm giác thất tình nó như thế nào đâu nhỉ."
"Tôi không có."
"... Nhưng tôi lại thất tình. Ngay cả hôn cũng chưa từng được hôn nữa... Tuổi trẻ quá đáng tiếc."
"Khi cậu vô cùng khao khát muốn có một người nào đó, khi đối phương không biết, hãy dùng ánh mắt của cậu miêu tả lại hình dáng của cậu ta, từ cổ, đến sống lưng, từ hông dọc theo chân, xuống đến tận mắt cá chân, khi đối phương xoay người lại, tầm mắt của cậu đúng lúc chạm vào đôi môi người ấy, dùng trí tưởng tượng của cậu, chạm vào đầu lưỡi mềm mại của đối phương, mút lấy, trêu ghẹo, như vậy cậu cũng đã hôn cậu ta rồi. Còn nếu đối phương cũng đang nhìn cậu, thì đó là hai người đang hôn môi, đụng chạm trực tiếp chỉ mang tính hình thức mà thôi."
Thanh âm của Reese rất rõ ràng, cùng rất thong thả.
Nhiếp Xuyên chưa bao giờ biết, thanh âm lạnh như băng của người này vậy mà cũng có thể tạo ra hiệu quả kiều diễm như thế.
Không hiểu sao, Nhiếp Xuyên cảm thấy chính mình giống như đang được ai đó hôn vậy, đối phương nuốt trọn mọi thứ giữa môi lưỡi cậu, phá vỡ mọi quy luật, kéo cậu sa vào một thế giới khác.
Đó là ảo giác.
Cậu vô thức nuốt nước miếng, trên người không hiểu sao cảm thấy nóng lên, vì vậy cậu cong đầu gối, muốn che giấu cảm giác ngay lúc này của chính mình.
"Nghe có vẻ cũng rất tốt... Tôi hình như chưa bao giờ nghĩ như vậy với cô ấy." Nhiếp Xuyên lúng túng cười gượng hai tiếng, sau đó đột nhiên phản ứng lại, "Từ từ, anh dùng 'he' chứ không phải 'she'! Anh lại đang đùa giỡn tôi à!"
Nhiếp Xuyên có thể tượng tượng ra nụ cười trên mặt Reese lúc này.
Chẳng qua là khi hất cái khăn đang che trên mặt mình ra, cả người cậu đều thấy choáng váng, bởi vì Reese gần như đã nằm đè lên người cậu, tay trái anh ta chống ở bên cạnh tai cậu, mặt hơi nghiêng đi, hàng mi rũ xuống phảng phất như đang quét lên trái tim Nhiếp Xuyên, toàn bộ máu trong người cậu lúc này không biết sao không thể kiềm chế mà chạy loạn.
Nhiếp Xuyên ngây ngốc trợn to hai mắt, cậu nghi là nếu cậu không gạt khăn mặt xuống, không biết liệu Reese có thế cứ thế mà hôn xuống hay không nữa?
Giả thiết như vậy khiến Nhiếp Xuyên dựng hết cả tóc gáy.
"Có muốn tôi dạy cho cậu không?" Reese tiến lại càng gần hơn.
Giọng nói của anh ta rất nhẹ, tựa như một giai điệu mê hoặc lòng người.
Nhiếp Xuyên chống tay lùi về phía sau, sống lưng cứng còng, chỉ sợ mình không cẩn thận sẽ đụng tới Reese.
"Không... Không cần..."
Anh dạy tôi chuyện này kiểu gì được chứ?
"Thật sự không cần à?" Reese tiến lên theo một chút, cái cằm xinh đẹp của anh ta lần thứ hai lại gần với Nhiếp Xuyên.
"Không cần không cần!" Nhiếp Xuyền vội lùi về phía sau nhanh hơn.
Vừa mới hơi mất tập trung, khuỷu tay của cậu trượt đi, đầu thiếu chút nữa đập cái bốp lên sàn nhà.
Reese duỗi tay ra, vững vàng đỡ lấy gáy cậu: "Thật là ngốc."
Tiếng cười khẽ kia, khiến Nhiếp Xuyên cố hí mắt ra nhìn.
Cánh tay Reese duỗi rất dài, đường nét giữa bả vài và cánh tay kéo căng, khiến tầm mắt Nhiếp Xuyên không nhịn được đi theo phác họa lại độ cong đó.
"Đứng lên, hôm nay tập tới đây thôi."
Trên mặt Reese mới vừa rồi còn lộ ra biểu tình trêu đùa, nhoáng cái đã quay trở về vẻ lạnh lùng mọi khi.
Anh ta tức giận, nhưng mà Nhiếp Xuyên không biết là tại sao.
Rõ ràng là Reese trêu chọc cậu trước mà! Cớ gì mà bây giờ người này lại tức giận chứ?
Reese vẫn im lặng như mọi khi, dọc đường anh ta đều không mở miệng nói tiếng nào.
Đương nhiên, nếu người này đột nhiên mở miệng nói chuyện với Nhiếp Xuyên, thì Nhiếp Xuyên thấy đó mới gọi là kỳ quái.
Khi xe dừng lại trước khu ký túc xá của Nhiếp Xuyên, Reese chỉ mở khóa của xe, lúc cậu xuống xe, anh ta mới nói: "Mỗi tuần huấn luyện viên Gordon sẽ tiến hành phụ đạo một chọi một cho các thành viên trong đội bóng, thời gian phụ đạo sẽ không vượt quá hai tiếng."
"Ở sân bóng rổ trong trường à?"
"Không, ở sân bóng dưới nhà ông ấy."
Nói xong, Reese lái xe đi luôn.
A, huấn luyện viên Gordon phụ đạo à? Nhiếp Xuyên có cảm giác như hồi tiểu học thi bị điểm kém, sắp bị giáo viên yêu cầu đến nhà học bù. Cảm giác thấp thỏm trong lòng khó mà dùng lời lẽ nào diễn ta cho được...
Cậu trở về phòng, không cần nghĩ cũng biết, cái tên Chu Bân kí nhất định là đang gọi điện thoại tình yêu, nhắm mắt lại cũng thấy bong bóng màu hường bay chấp chới quanh tên này.
Nhiếp Xuyên bất lực thở ra một hơi. Trước kia chưa yêu đương gì, cái tên Chu Bân này còn có thể quanh co lòng vòng trào phúng chỉ số thông minh của Nhiếp Xuyên không đạt chuẩn. Còn Chu Bân của bây giờ, chắc cũng không còn tồn tại cái gọi là chỉ số thông minh nữa rồi. Thế mà có thể nói với bạn gái cả tiếng đồng hồ, chỉ về mỗi cái chuyện nên dùng vỏ gối màu gì. Đời này thật sự không còn gì có thể nhàm chán hơn.
Nhiếp Xuyên từ phòng tắm đi ra, ngồi ở mép giường, lấy một quyển tạp chí 'Playboy' đặt lên đùi, vừa xem vừa lau tóc.
A... Đã lâu chưa mơ thấy mấy em gái tóc vàng xinh đẹp, ngực tấn công mông phòng thủ rồi!
Nhiếp Xuyên còn đang nghĩ xem tối nay có muốn mời một em gái tóc vàng ghé thăm giấc mơ của mình hay không thì Chu Bân cuối cùng cũng cúp điện thoại.
Cái tên này chống cằm nhìn Nhiếp Xuyên, tầm mắt đi từ đầu đối của cậu xuống đến mắt cá chân, sau đó đột nhiên cảm thán một câu: "A Xuyên, chân của ông nhìn gợi cảm thật đấy."
Ngụm nước Nhiếp Xuyên vừa mới nuốt xuống cổ họng không kìm được phun thẳng ra ngoài.
"Cái... Cái gì gợi cảm cơ?"
Xem ra cái tên Chu Bân này không chỉ có chỉ số IQ vì đang yêu đương mà không online, ngay cả mắt thẩm mỹ cũng có vấn đề cực lớn.
"Bắp chân của ông ấy. Từ mắt cá đến bụng chân, vừa thẳng lại còn vừa dài, lên trên nữa, đường cong cơ bắp chân không khoa trương chút nào, lại còn rất có hương vị. Xem ra chơi bóng rổ giúp ông có thêm không ít cơ bắp!" Chu Bân vừa nói, vừa nghiêm trang lấy ngón tay vẽ một đường trong không khí, "A Xuyên, có phải ông cao thêm không vậy?"
Hai mắt Nhiếp Xuyên sáng lên: "Ông mới nói gì cơ? Ông thật sự cảm thấy tôi cao hơn à?"
Chu Bân trịnh trọng gật đầu một cái: "Không thì ông mua cái thước dây về đo thử chút là được."
"Ha ha! Nói không chừng tôi có thể cao được 1,80 đấy? Tôi muốn đo thử! Ngày mai tôi nhất định sẽ đi mau thước dây về đo!"
Nhìn bộ dang vui mừng hớn hở của Nhiếp Xuyên, Chu Bân thở dài một hơi: "Ài... Tôi chỉ khen cẳng chân của ông nhìn đẹp thôi mà. Đàn ông con trai, chân nhìn có đẹp hay không thì có tác dụng gì? Cũng có cần mặc bikini đi thi hoa hậu đâu."
Nói xong, Chu Bân lật người, lấy sách chuyên ngành của mình ra bắt đầu ôn tập.
Còn tối hôm đó, Nhiếp Xuyên không mơ thấy mấy em gái xinh đẹp tóc vàng mắt xanh, mà mơ thấy mình cao đến 1m95. Cậu chuyền một đường bóng mạnh mẽ, vượt qua đối thủ cao to nhanh chóng chạy lên rổ, một cú đập mạnh, chấn động toàn trường!
Cậu hoàn toàn là sung sướng cười đến tỉnh.
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Xuyên lại chuẩn bị cùng chạy bộ buổi sáng với Reese, nhưng ngoài ý muốn, hôm nay cậu vậy mà gặp được cả Carlo.
"Hey! Allen! Anh đến chạy bộ sáng buổi sáng với cậu này!"
Carlo nhe nhởn cười, Nhiếp Xuyên bị nụ cười của anh ta làm chói đến độ không mở mắt ra nổi.
Reese chẳng nói chẳng rằng, chỉ giữ nguyên tốc độ của mình chạy về phía trước.
Căn bản là Reese chạy xong ba vòng, Nhiếp Xuyên mới hoàn thành được hai vòng.
"Nhìn đi, anh đã biết trước là cái tên này sẽ chạy một mình mà! Anh sợ cậu cô đơn nên đặc biệt tới chạy cùng này!"
Nhiếp Xuyên nhìn trái nhìn phải, sau đó nhỏ giọng nói với Carlo: "Sao tôi thấy nữ sinh đến tập thể dục buổi sáng hôm nay đặc biệt nhiều nhỉ?"
"Há, thế à?" Carlo nhìn về phía sau, cười một cái tươi roi rói với mấy cô gái kia.
Đừng thấy cái tên này bình thường nói chuyện với Nhiếp Xuyên y như một tên ngơ mà nhầm, lúc cười với mấy cô gái, anh ta lại đặc biệt lịch thiệp, y như hình quảng cáo trên poster vậy. Chính Nhiếp Xuyên cũng thấy hoài nghi, không biết có phải ngày nào tên này cũng về nhà tập cười trước gương không nữa.
"Anh cá với cậu, ngày mai Reese sẽ dẫn cậu đi chỗ khác tập luyện buổi sáng."
"Tại sao?"
"Cậu ta không thích bị quấy rầy."
Carlo nhún nhún vai, xem ra mục đích mấy cô gái này tới đây đều là vì Reese!
"Cái tên Reese này nổi tiếng là thủ đoạn mạnh mẽ, vừa cứng rắn lại máu lạnh, cậu có trụ được không đó?"
Vấn đề này đâm thẳng vào trong lòng Nhiếp Xuyên.
Cậu ngửa đầu lên trời, thở dài một hơi: "Reese đã làm tăng sức chịu đựng của tôi lên một tầm cao mới rồi, mỗi lần tôi nghĩ mình không thể chịu thêm được nữa, thì lại phát hiện khả năng chịu đựng của mình đã được tăng thêm."
Carlo khúc khích cười: "Đúng thế, đây chính là chỗ đặc biệt của Reese đó. Đi theo cậu ta, cậu cũng sẽ trở nên cố chấp. Nhớ lại mùa giải năm ngoái... Đội của chúng ta bị CBU dồn đến đường cùng, năm phút cuối, chúng ta thua CBU tới mười tám điểm. Ở trong mắt mọi người đây chính là chênh lệch không thể vượt qua. Thế mà ở phút đếm ngược thứ tư, Reese lại ném vào hai quả. Cậu ta không nói cái gì quá khoa trương, kỹ thuật thực hiện cũng không hoa lệ, chỉ dùng cách không ngừng cướp lại điểm để khích lệ ý chí chiến đấu của toàn đội."
Trong đầu Nhiếp Xuyên hiện lên hình ảnh Reese dẫn bóng chạy trên sân, giống như một tia chớp không gì có thể ngăn cản, lướt qua tầng tầng chướng ngại, vào thời điểm mà tất cả mọi người đều nghĩ là không có khả năng, anh ta lại mở ra được một cục diện khác.
"Sau đó, khi bọn anh nản lòng muốn buông xuôi thêm lần nữa, cậu ta lại lần thứ hai xông lên. Đó là lần đầu tiên, anh cảm thấy mỗi giây mỗi phút trên sân bóng đều vô cùng quan trọng. Cậu có tưởng tượng được không, ba phút cuối cùng, bọn anh không những không để CBU kiếm thêm được một điểm nào, còn mất luôn mười lăm điểm! Bọn anh chỉ hơn đối phương có đúng một điểm, lấy ưu thế hơn một điểm đó để vào được vòng bán kết!"
*Chỗ này tôi giải thích một tí nhé, sợ edit loằng ngoằng quá các cô bị lẫn lộn. CBU ban đầu hơn DK 18 điểm, phút thứ tư cuối trận, Reese làm hai quả, mỗi quả là 2 điểm, ba phút cuối thêm 15 điểm nữa là 19 điểm, hơn CBU 1 điểm.
Carlo hơi ngưỡng cằm, suy nghĩ của anh ta đã bay về khoảnh khắc xuất thần đó.
"Tất cả các đội bóng có thể đi vào vòng bảng đều không phải đội yếu, chênh lệch thực lực giữa các đội không lớn. Chỉ là xem, trong tình thế khó khăn, ai có thể quyết tâm kiên trì đến cùng mà thôi."
Nhiếp Xuyên nhớ tới Reese đã từng có lần nói với cậu: Kiên trì, cũng là một loại tài năng.
"Hey, Allen."
"Hả?"
"Thực ra cậu rất may mắn." Carlo cười, vuốt sợi tóc rơi trước trán ra phía sau.
"Cái gì?" Nhiếp Xuyên nhìn về phía đối phương.
"Reese chưa từng dạy ai nghiêm túc như vậy cả."
Nói xong, Carlo sải bước, chạy càng lúc càng xa.
Nhiếp Xuyên đuổi theo: "Này! Anh không phải nói là đặc biệt đến chạy cùng tôi à?"
"Cậu thực sự quá chậm!" Carlo mỉm cười bỏ chạy.
Nhiếp Xuyên nhịn, chạy như bay đuổi theo.
Carlo liếc xéo sang, xoa xoa đầu Nhiếp Xuyên: "Há, Allen, có phải cậu cao lên không thế?"
Hai mắt Nhiếp Xuyên sáng bừng: "Anh cũng cảm thấy là tôi cao lên à?"
Vậy xem ra cậu không chỉ cao lên có một chút chút đâu!
Carlo thu lại nụ cười trên mặt, đột nhiên dùng ngữ khí hết sức nghiêm túc nói: "Nhiếp Xuyên, có phải cậu nghĩ mình cao lên độ năm phân nữa thôi là có thể chinh phục cả vũ trụ không?"
"Đương nhiên! Cao thêm năm phân nữa là tôi được 1m83 rồi!"
Ewing cũng cao 1m83, cao được đến tầm đó, cậu sẽ không còn là người thấp nhất trong đội bóng nữa, đúng không?
"Cậu không thấy là mỗi lần anh cùng cậu nói chuyện đều không ngẩng đầu lên được à? Carlo dùng loại ngữ điệu mang theo vẻ sùng bái nói.
"... Vì anh ước ao ghen tị với chỉ số thông minh của tôi hả?" Nhiếp Xuyên không chắc lắm, hỏi lại.
Nếu căn cứ vào suy đoán thực tế, chắc là chỉ số thông mình của cậu cao hơn Carlo... Nhỉ...
Carlo chuyển sang chủ đề khác, hỏi: "Cậu có khi nào tưởng tượng, bản thân thích một con ngựa, nhưng mà không tài nào cưỡi được nó không?"
"Tôi chưa tưởng tương như thế bao giờ..."
Đang yên đang lành, tại sao lại phải tưởng tượng mình thích một con ngựa vậy?
Khẩu vị của các người nặng quá đấy!
"Vậy cậu bây giờ thử tưởng tượng xem?"
Nhiếp Xuyên nghiêng đầu nghĩ một chút: "Hình như lúc trèo lên cưỡi sẽ hơi khó..."
"Đó là vì cậu quá lùn." Carlo híp mắt cười như được mùa.
Anh lần thứ hai sải bước chạy nhanh hơn.
Lần này, Nhiếp XUyên quyết định không đuổi theo nữa.
"... Chúng ta nghỉ chơi đi."
Lúc này Reese đã chạy xong vòng nữa, vượt qua bên cạnh Nhiếp Xuyên.
Anh ta chỉ lạnh lùng chạy qua, ánh mắt quét qua bả vai của Nhiếp Xuyên, cảm giác căng thẳng đột nhiên ập đến, Nhiếp Xuyên vô thức nuốt nước miếng, nhấc chân lên, chạy về phía trước.
Bên ngoài nhìn như cậu và Reese chỉ cách nhau có mấy mét, nhưng thực ra lại là mấy trăm mét.
Carlo quay đầu chạy ngược lại, nghiêng mặt nhìn Nhiếp Xuyên: "Hey, Allen."
Nhiếp Xuyên không định để ý đến anh ta nữa.
"Cuối tuần này cậu muốn đến buổi phụ đạo một chọi một của huấn luyện viên Gordon đúng không?"
Được rồi, cái đề tài này đối với Nhiếp Xuyên là chuyện rất quan trọng, cậu bèn quyết định phản ứng lại người này một tí.
"Đúng thế."
"Thời gian sắp xếp phụ đạo của chúng ta cùng nhau đấy. Có thể đi chung ha." Carlo tỏ vẻ rất muốn biết huấn luyện viên Gordond đánh giá thế nào về Nhiếp Xuyên.
Nhiếp Xuyên vừa mới định mở miệng nói "Có hâm mới muốn đi cùng anh", thì bụng chân trái đột nhiên co quắp, cảm giác đau đớn dọc theo bắp chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, Nhiếp Xuyên ngã nhào sang một bên.
May mắn Carlo nhanh tay nhanh mắt đỡ được cậu.
"Allen! Allen, cậu làm sao vậy? Có phải bị chuột rút không?"
Nhiếp Xuyên nhảy lò cò bằng chân kia, ra ngồi xuống cạnh đường chạy. Bắp chân của cậu không tài nào duỗi thẳng ra được, chỉ có thể ôm đầu gối, cơ bắp căng chặt như là muốn đứt ra đến nơi vậy, cả khuôn mặt vì đau mà đỏ chót.
"Hey! Allen! Cậu phải thả lỏng ra! Có phải cường độ huấn luyện của Reese quá cao, nên thân thể cậu không chịu nổi không?"
Lúc này Nhiếp Xuyên còn đang bận đau, căn bản là không có cách nào mở miệng nói chuyện.
Ngoại trừ hồi năm lớp mười cao lên quá nhanh, từ 1m68 lên đến 1m75, cậu chưa từng bị chuột rút thế này bao giờ.
"Tránh ra." Thanh âm lạnh lẽo của Reese vang lên.
Không biết anh ta đã đi đến trước mặt Nhiếp Xuyên từ bao giờ.
"Này, Reese, cái tên nhà ông đừng có bắt Allen phải tập theo đúng cường độ của mình chứ! Phải từ từ mà tiến!" Carlo cũng sốt ruột, chỉ sợ Nhiếp Xuyên sẽ bị thương ở đâu đó.
Reese dường như không nghe thấy Carlo nói gì, chỉ cởi dây giày của Nhiếp Xuyên, nắm bàn chân cậu, ép cho đầu gối Nhiếp Xuyên duỗi thẳng ra.
"Đau quá..." Nhiếp Xuyên thấp giọng, kêu lên đau đớn.
"Tiểu Xuyên, nhịn một chút. Phải để chân cậu duỗi thẳng ra." Reese quỳ một gối xuống ở trước mặt Nhiếp Xuyên, dùng tiếng Trung nói với cậu.
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Xuyên nghe thấy Reese dùng ngữ điệu nhẹ nhàng như vậy để nói chuyện với cậu, tuy là ôn hòa, nhưng lại mang theo quyết tâm nhất định phải làm được.
Reese nâng mắt cá chân của Nhiếp Xuyên, duỗi thẳng chân của cậu ra, rồi nhanh chóng bẻ khớp cổ chân của Nhiếp Xuyên ra phía bên ngoài, một chuỗi động tác liền mạch, nhanh đến nỗi cậu còn chưa kịp phản ứng, cơn đâu ê ẩm đã lan ra khắp người, cậu hừ hừ ngửa người ra phía sau, dùng củi chỏ chống đỡ chính mình.
Tiếp đó, bàn tay Reese nâng bụng chân của Nhiếp Xuyên lên, chậm rãi xoa nắn.
Nhiệt độ ở lòng bàn tay anh tựa hồ khiến máu trong người Nhiếp Xuyên tăng tốc tuần hoàn, lực độ ở đầu ngón tay vừa đủ, làm Nhiếp Xuyên thấy vô cùng dễ chịu.
Dần dần, cảm giác đâu đớn ê ẩm ban đầu cùng bị xúc cảm hai bàn tay Reese mang lại thay thế, cái cảm giác được người khác đối xử cẩn thận như thế này khiến cậu cảm thấy rất kỳ lạ.
"Này, Allen! Cậu có ổn không?"
"Tôi... Tôi không sao... Ha ha... Ngại quá, dọa anh sợ rồi!"
Carlo nhắm mắt lại thở dài: "Cậu biết mình đã dọa đến anh là được rồi."
Reese buông lỏng bàn tay đang nâng Nhiếp Xuyên ra, đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Hôm nay tới đây thôi. Buổi tối nhớ uống sữa."
Ý là, cậu – Nhiếp Xuyên bị thiếu canxi hả?
Nhiếp Xuyên được Carlo đỡ, chậm rãi đi mấy bước.
Reese không nói gì thêm, chỉ im lặng đi ở phía trước. Nhiếp Xuyên nhìn bóng lưng của đối phương, không hiểu sao trong lòng lại thấy có chút tội lỗi.
Cậu biết, thực ra Reese hoàn toàn không yêu cầu cậu thực hiện thêm bất cứ bài tập huấn luyện nào ngoài kế hoạch ban đầu, toàn bộ đều tuân theo sự hướng dẫn của huấn luyện viên Gordon.
Editor có lời muốn nói: Mai không có chương nha, tôi bận đi ăn rồi, mà chương sau cũng dài lắm, không làm kịp được đâu. He he he
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất