Chương 59: Tiếng cổ vũ vang dội
20/07/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Được thôi, tôi cũng rất muốn biết, đối mặt với một đối thủ có xếp hạng cao trong giải đấu, trong tình huống không có Reese và Ewing trong sân, mình có thể đi được đến đâu?
Nhiếp Xuyên lắc lắc cổ tay đi vào sân bóng, hiệp thi đấu tiếp theo sắp bắt đầu.
Lynn đã lấy máy ảnh của mình ra, bắt đầu lắp đặt chân giá.
Trên khán đài, một vài sinh viên bắt đầu thảo luận.
"Sao lại để Reese cà Ewing ra sân hết vậy? Thay hai người họ ra, trận đấu này còn gì hay mà xem nữa chứ?"
"Đúng vậy, hiệp này ra quân đều là thành viên chủ lực của EFU đó!"
"Đành chịu thôi, ai bảo đây là đấu tập chứ? Phải thay thành viên chủ lực ra để những cầu thủ khác có cơ hội tập luyện với những đối thủ có trình độ cao nữa."
Ngồi trên khán đài, Lão Wood sờ sờ cằm: "Xem ra nửa trận sau, chúng ta lại trở thành đá mài dao cho DK rồi. Đúng lúc nhìn xem thực lực lớp kế cận của DK ra sao."
Sau khi tiếng còi khai cuộc vang lên, tiền phong hàng ngoài của EFU đón bóng, nhanh chóng vượt qua hàng phòng thủ của Chuck, đối đầu trực diện với Peter.
Cậu ta định chuyền bóng cho đồng đội bên phía cánh phải của mình, nhưng đường chuyền đã bị cắt đứt, hoàn toàn khiến cho người ta không kịp phản ứng.
"Quay về phòng thủ —— Quay về phòng thủ ——" Cầu thủ đừng ngoài sân của EFU hét lên.
Mà giờ phút này, Nhiếp Xuyên đã dẫn bóng lao thẳng đến vạch ba điểm bên phần sân của đối phương.
"Cái cậu tóc đen kia... Nhanh quá!"
Nhiếp Xuyên chuẩn bị ném rổ, nhưng trung phong của đối phương đã kịp chạy đến trước mặt cậu. Người này cao hơn Nhiếp Xuyên rất nhiều, nếu cậu cứ vậy tùy tiện ném rổ, xác suất bị đối phương phá bóng là cực kỳ cao.
Nhiếp Xuyên vẫn thực hiện động tác nhảy lên, nhưng thay vì ném rổ, cậu lại chuyền bóng chếch về phía sau, Carlo nhận bóng, lập tức ném bóng ghi điểm.
"Oa ——" Carlo xoay người lại, đu lên vai Nhiếp Xuyên, "Thật sự là một chuyện đáng để kỷ niệm! Đáng để kỷ niệm! Đây là quả đầu tiên cậu truyền cho anh trong trận này!"
Nhiếp Xuyên lắc lắc vai: "Carlo, anh nặng quá."
Nói xong, cậu lại chạy về.
Cậu vừa chạy, vừa bắt đầu tính toán tình huống trên sân. Tốc độ của cậu khá nhanh, nếu phát động tấn công nhanh sẽ rất có ưu thế, nhưng trong tình huống bất ngờ không có sự chuẩn bị trước, người theo kịp tốc độ của cậu chỉ có Carlo. Black Mount phỏng thủ chặt dưới giỏ, trình độ của Peter không tệ, chỉ là mức độ ăn ý giữa hai người còn chưa đủ. Năng lực ghi điểm ở vòng ngoài của Chuck cũng rất ổn, chỉ là luôn bị hào quang của Ewing làm lu mờ mà thôi, cậu nhất định phải tạo cơ hội ghi điểm cho cậu ta, giúp cậu ta tự tin hơn vào bản thân.
Lông mày Lão Wood nhăn lại: "Tốc độ của hậu vệ dẫn bóng này rất nhanh..."
Xét cho cùng, EFU dù sao cũng là gương mặt quen thuộc trong giải sinh viên toàn quốc, sau khi bọn họ biết được tốc độ của Nhiếp Xuyên, lập tức thực hiện chiến thuật phòng thủ một chọi một với cậu, hơn nữa đánh thẳng vào chiều cao còn khiêm tốn của Nhiếp Xuyên, người theo kèm cậu chính là trung phong to con kia.
Nhiếp Xuyên chỉ muốn ôm mặt khóc lớn một hồi, rõ ràng cậu đã cao hơn rồi, thế mà chiều cao vẫn bị người khác cho là nhược điểm để tóm lấy.
Cậu quay đầu, nhìn về phía Reese.
Reese đang ngồi cạnh Lynn, Lynn mở miệng hỏi: "Cậu cảm thấy cầu thủ được đối phương cử ra có thể kèm chặt Allen không?"
"Không thể." Reese lập tức trả lời, không cần băn khoăn suy nghĩ.
"Vậy cậu nghĩ họ nên phái ai ra để kèm Allen, hoặc là nên dùng chiến thuật gì để có thể chặn đứng Allen một cách hữu hiệu nhất?"
"Nếu như chơi một chọi một, trong số tất cả cầu thủ ở đây chỉ có một mình tôi có khả năng chặn lại cậu ấy."
Lynn nở một cụ cười: "Rốt cuộc là cậu quá tự tin với bản thân mình hay là đang mù quáng tin tưởng Allen đây?"
Reese không đáp lời, chỉ hất cằm ra hiệu, ý là: Xem đi rồi sẽ biết.
Peter dẫn bóng, bị hai cầu thủ phía đối phương chặn lại, cậu ta chuyền bóng cho Chuck. Chuck vừa mới dẫn bóng chạy vào phần sân của đối phương đã lập tức đối mặt với tiền phong hàng ngoài của họ, trong lúc cuống quýt, Chuck chuyền bóng về một bên, nhưng ở phía đó, không phải đồng đội của mình là là hậu vệ dẫn bóng của EFU.
"Ồ... Sai lầm cấp thấp như vậy mà cũng có thể phát sinh!"
"Cái tên này không được, nhanh đổi cậu ta ra sân đi!"
Hậu vệ dẫn bóng của EFU nhanh chóng dẫn dắt toàn đội tiến hành phản công, toàn bộ hàng công trên đầu đều kéo sang phần sân của DK.
Ngay lúc đó, Nhiếp Xuyên quay người chạy về phía bên trái, trung phong theo kèm cậu đuổi theo muốn ngăn cản, lại không ngờ cậu đột ngột dừng lại, chuyển hướng sang bên kia chạy đi, chờ trung phong của EFU phản ứng lại được, muốn đuổi theo, Nhiếp Xuyên đã bỏ rơi cậu ta, đối mặt với hậu về dẫn bóng của đối phương.
Peter cũng đuổi theo, Nhiếp Xuyên liếc mắt nhìn cậu ta, làm một động tác nắm chặt tay, cậu cũng không biết chắc liệu Peter có thể hiểu được ám hiệu của mình hay không.
Nhiếp Xuyên kèm chặt hậu vệ dẫn bóng của đối phương, hơn nữa tốc độ và nhịp điệu hoàn toàn theo sát với cậu ta, đối phương liên tiếp thực hiện mấy động tác giả nhưng đều không đánh lừa Nhiếp Xuyên.
Đối phương sốt ruột, nghiêng người sang, lại phát hiện đồng đội tới tiếp ứng cho cậu ta đã bị Peter kèm chặt, ngay trong nháy mắt khi cậu ta quay người muốn dẫn bóng chạy đi, trong tay đã trống không. Bóng đã bị Nhiếp Xuyên cướp đi.
"Ặc ——" Khán giả theo dõi trên sân đồng loạt ồ lên.
Bởi vì Nhiếp Xuyên ra tay quá nhanh, hơn nữa còn ngay trong tích tắc đối phương mất tập trung, khả năng nắm bắt cơ hội phải gọi là điêu luyện.
Nhiếp Xuyên tăng tốc, tiền phong hàng ngoài và hàng trong của đối phương đều chạy tới phòng thủ Nhiếp Xuyên, cậu đột nhiên hô: "Chuck —— Cơ hội!" Chuck nghiêng người sang, vị trí của cậu ta lúc này gần như không có ai phòng thủ.
Nhưng cậu ta cách Nhiếp Xuyên quá xa...
Ngay lúc mọi người nghĩ đó chỉ cách Nhiếp Xuyên đánh lạc hướng đối thủ, cậu lại chuyền bóng ra ngoài, quả bóng nhanh chóng vọt qua hai cầu thủ đội đối phương, được Chuck vững vàng tiếp được.
Trên khán đài tiếng cảm thán của khán giả lại "Ồ ——" vang.
Ngay cả Lynn đang cầm máy ảnh cũng ngây cả người.
Chuck nhảy lấy đà, tư thế trên không trung vô cùng vững vàng, không chút hồi hộp nào lấy được điểm này.
Nhiếp Xuyên chạy tới, từ phía sau nhào lên bá vai Chuck: "Ha ha! Chuck, cậu thật là đỉnh!"
Chuck cõng nhiếp Xuyên trên lưng, lộ ra nụ cười ngượng ngùng: "Tôi... Tôi cũng không ngờ được là không có ai theo kèm mình!"
Trên ghế dài, Ewing nhai kẹo cao su, dùng cùi chỏ huých Reese một cái: "Này, Allen đúng là lớn rồi có khác, biết giúp đồng đội của mình tạo dựng lòng tin."
Lynn lúc này mới nhận ra, vừa nãy Nhiếp Xuyên cố ý hấp dẫn sự chú ý của cầu thủ đội đối phương đến chỗ mình, giúp Chuck có đủ không gian để phát huy năng lực.
"Đường chuyền của cậu ấy, góc độ rất chính xác, nhưng anh không thể nào đoán trước cậu ấy sẽ dùng tốc độ nào để đưa bóng ra. Lấy năng lực khống chế bóng của một hậu vệ để đánh giá, cậu ấy rất xuất sắc. Nhưng một hậu vệ dẫn bóng có xuất sắc đến đâu mà đồng đội không thể phản ứng theo kịp, thì cậu ấy cũng không thể nào tận dụng hết khả năng điều tiết trận đấu của mình." Huấn luyện viên Gordon mở miệng nói.
Lynn cúi đầu xem lại đoạn video vừa ghi lại được lúc nãy, mới phát hiện, đường chuyền kia không chỉ có tốc độ cực nhanh, hơn nữa độ cao đường chuyền lại rất thấp, khiến cầu thủ đối phương khó lòng bắt kịp.
Không chỉ vậy, cú ném ba điểm này khiến sự tự tin của Chuck tăng lên gấp nhiều lần, sau pha bóng đó cậu ta liên tục ném được thêm hai cú ba điểm nữa.
Tuy thiếu đi những tay săn bàn thiện nghệ như Reese và Ewing ở vòng trong và vòng ngoài, nhưng DK vẫn bảo trì được khoảng cách chênh lệch điểm số với EFU trong hai chữ số.
Ánh mắt Lão Wood tối lại, ông nhìn chằm chằm bóng Nhiếp Xuyên trên sân: "Phải nghĩ ra cách gì đó."
Nhiếp Xuyên thở ra một hơi, bên cạnh cậu không phải chỉ có mình Chuck, năng lực mọi mặt của Peter rất toàn diện, khả năng bứt phá và kiểm soát bóng dưới rổ của Carlo và Black Mount còn chưa có cơ hội triển khai.
Lúc này, thành viên đội bóng rổ của EFU bên ngoài sân cùng nhau hô lớn: "Cố lên! Cố lên! EFU!"
Khí thế không hề kém cạnh đội cổ vũ của DK.
Lão Wood xòe bàn tay ra, sau đó làm động tác gọng kìm với trung phong của EFU, toàn bộ đội viên đều hiểu ý.
Trân đấu tiếp tục diễn ra, Nhiếp Xuyên rất nhanh đã phát hiện, EFU bắt đầu sự dụng chiến thuật canh người một chọi một. Trung phong vốn đang theo kèm Nhiếp Xuyên cũng quay trở lại phía dưới giỏ, theo sát Black Mount.
Hậu vệ dẫn bóng của EFU thuộc về loại hình linh hoạt, nhưng Nhiếp Xuyên vượt qua hàng phòng thủ của cậu ta không hề khó, thực hiện liên tục hai động tác giả một cách thuần thục, thoái mái đột phá hàng phòng thủ, tiến vào phần sân của đối phương.
Nhưng vị trí đón bóng của Chuck đã bị chặn lại, vị trí của Peter cũng không có lợi.
Black Mount và Carlo đang ở dưới giỏ, mà hậu vệ dẫn bóng của đối phương đã đuổi đến phía sau Nhiếp Xuyên rồi.
Nhiếp Xuyên không chút do dự xông thẳng đến dưới rổ, thực hiện một động tác layup.
Hậu vệ dẫn bóng và hậu vệ ghi điểm của đối phương đều vọt lên, Nhiếp Xuyên vẫn không chút do dự chạy lấy đà.
"Thằng nhóc này điên rồi ——"
Độ cao khi Nhiếp Xuyên bật lên hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của đối phương, nhưng như vậy cũng không có nghĩa cú ném này của cậu sẽ không mắc phải bất cứ một sai lầm nào.
Tiền phong hàng trong và trung phong của EFU đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế bắt bóng bật bảng, nhưng Nhiếp Xuyên lại ở giữa không trung thu bóng về, giống như quả lắc đồng hồ, nhoáng lên một cái, đã đưa bóng chuyền ra ngoài.
"Rầm ——" Một tiếng, bóng xẹt qua bên eo trung phòng đối phương, được Black Mount đón được.
Black Mount hét một tiếng, bật lên làm một cú Slam dunk, lúc trung phong đối phương xoay người muốn ngăn cản thì đã chậm.
Toàn bộ sân bóng đều vang lên thanh âm chấn động, khán giả cũng đồng loạt ồ lên.
Nhiếp Xuyên chạy đến dưới giỏ, đập tay với Black Mount.
"Black Mount, sao anh biết quả kia tôi không định ném bóng bật bảng thế?"
Nếu là ném bóng bật bảng, vị trí của Black Mount hoàn toàn bất lợi, nhưng khi trung phong của đối phương chặn trước mặt Black Mount chuẩn bị tư thế cướp bóng bật bảng bất cứ lúc nào, Black Mount lại di chuyển chếch ra phía ngoài một chút, cho Nhiếp Xuyên có đủ không gian để chuyền bóng.
"Bởi vì tôi hiểu rõ cậu. Đối mặt với hai cầu thủ đang phòng ngự, cậu vẫn lựa chọn ném rổ, mạo hiểm như vậy hoàn toàn vô nghĩa, cho nên động tác layup của cậu chỉ là động tác giả. Không chỉ vì muốn đánh lừa hàng thủ của đối phương, mà còn vì thu hút sự chú ý dưới giỏ."
Nhiếp Xuyên gãi gãi mũi, hóa ra Black Mount trông to lớn thô kệch thế này, tâm tư lại rất tinh tế. Hơn nữa anh ta còn luôn chú ý quan sát cậu.
Đột nhiên Nhiếp Xuyên cảm thấy, trong đội bóng có một đồng đội, khiêm tốn lại tỉ mỉ đáng tin như Black Mount là một chuyện rất may mắn.
Nhưng chiến thuật một chọi một của EFU quả thực đã hạn chế rất nhiều khả năng tấn công của DK, thế trận giằng co như này cho thấy năng lực phòng thủ của bọn họ vô cùng mạnh mẽ.
Nhiếp Xuyên nhồi bóng, mỗi một đợt tấn công cậu đều phải tạo ra cơ hội ghi bàn, điều này làm cho thần kinh Nhiếp Xuyên vô cùng căng thẳng.
Thế nhưng, chỉ cần là hàng phòng ngự do con người tạo tên, thì không phải là không thể phá vỡ.
Nhiếp Xuyên thở ra một hơi, cậu liếc mắt nhìn Peter đang đứng chếch bên trái trước mặt mình. Tuy giữa cậu và Peter bình thường không có trao đổi gì, còn vì chuyện đấu một chọi một hôm ở tiệc bể bơi mà có chút lúng túng, nhưng trong suốt trận bóng, Peter luôn theo sát Nhiếp Xuyên, không ngừng kèm chặt đối thủ, tạo khoảng trống cho Nhiếp Xuyên phát huy khả năng.
Nhiếp Xuyên cảm thấy một đồng đội nghiêm túc, không so đo thiệt hơn như Peter cũng trở nên rất đáng yêu.
Hàng phòng ngự của EFU chơi càng ngày càng chặt chẽ hơn, nhịp điệu trận đấu cũng vì vậy mà kéo chậm lại, Nhiếp Xuyên trở thành đối tượng trong điểm bị đối phương kìm kẹp, bọn họ cố gắng chặn không cho Nhiếp Xuyên cùng đồng đội có không gian để thực hiện chuyền bóng, Khu vực dưới giỏ là chiến trường của Carlo và Black Mount, thế trận vẫn hết sức căng thẳng, một khi tiếp cận giỏ, Nhiếp Xuyên biết cậu rất khó tìm được cơ hội để ghi bàn.
Hơn nữa độ ăn ý giữa tiền phong hàng ngoài và hậu vệ ghi điểm của đối phương cũng từ từ hiện ra, không cần biết là bên trong vạch ba điểm hay là từ xa ném rổ, cũng khiến DK bất ngờ không kịp trở tay. Chênh lệch điểm từ hai chữ số đã bị EFU kéo gần lại còn một chữ số.
Lynn đang đỡ camera cũng không khỏi thốt lên: "Thay cầu thủ có tốc độ và khả năng tấn công tốt như Reese ra sân, còn thiếu đi sự trợ giúp đắc lực của Ewing ở khu vực ném xa, muốn chống lại đội hình chính thức của EFU, quả nhiên là vẫn... Không thể được..."
Ngay lúc đối phương nhảy lấy đà chuẩn bị ném rổ, Nhiếp Xuyên bất chấp tất cả lao tới trước mặt cậu ca, dùng hết sức nhảy bật lên.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc với tốc độ của cậu, huấn luyện viên của EFU – Lão Wood nói thầm trong lòng: Chậm rồi, con ơi.
Nhưng độ cao mà cú nhảy kia đạt đến hoàn toàn vượt qua dự đoán của đối phương, đầu ngón tay cậu chạm vào bóng, khiến quỹ đạo của quả bóng thay đổi, đập vào trên khung giỏ.
Ngay lúc Nhiếp Xuyên ra tay, Black Mount cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần để bắt bóng bật bảng, anh ta lập tức di chuyển đến đứng chắn trước mặt trung phong của đối phương, lúc nhảy lấy đà thì hét lên một tiếng rất lớn, khí thế kinh người đoạt lại bóng.
"Black Mount!" Nhiếp Xuyên chạy tới hỗ trợ, Black Mount đang bị hai đầu thủ của đội đối phương kèm sát bèn chuyền bóng lại cho Nhiếp Xuyên trước, rõ ràng DK đang bị phòng thủ sát sao, vậy mà nhịp điệu trận đấu lại nghiêng về phía họ, bị DK khống chế.
Nhiếp Xuyên nhận bóng, hậu vệ dẫn bóng của đối phương đã chặn ngay trước mặt cậu, ánh mắt Nhiếp Xuyên đảo qua vai của người này, nhìn thấy Peter. Cậu ta quả nhiên đang đứng ở vị trí cách cậu rất gần. Nhiếp Xuyên bước một bước thăm dò ngay sau đó lại lùi về phía sau kéo giãn khoảng cách, nhảy lấy đà tại chỗ. Cho dù biết rõ đây có lẽ chỉ là động tác giả của Nhiếp Xuyên, nhưng từ khoảng cách này cậu vẫn có thể ném trúng rổ, cho nên hậu vệ dẫn bóng của EFU không thể không nhảy lấy đà chặn lại, mà đây quả nhiên chỉ là động tác giả của Nhiếp Xuyên, cậu căn bản không dốc toàn lực để lấy đà, mà nghiêng người chuyền bóng qua lưng vượt qua đối thủ, chạy thẳng về phía Carlo.
Carlo cũng đã sẵn sàng nhận bóng, tất cả thành viên của EFU đều tiến lại ngăn cản, không muốn hai người có đủ không gian để chuyền bóng, tốc độ của Nhiếp Xuyên rất nhanh, hai cầu thủ đội đối phương đuổi theo cản phá, nhưng lúc Nhiếp Xuyên chạy ngang qua chỗ Peter, cậu đã đưa bóng ra ngoài, những người khác chưa kịp phản ứng vẫn chạy theo sau cậu, một hai bước.
Ngay trong nháy mắt khi lực chú ý của tất cả thành viên EFU bị Nhiếp Xuyên dẫn đi, Peter nhanh chóng chạy đến dưới giỏ, lên rổ ghi bàn.
Pha bóng này phối hợp thực sự quá chuẩn xác, Lynn cũng sững ra: "Không ngờ mức độ ăn ý của DK lại cao như vậy!"
Lão Wood nheo mắt lại nhìn theo bóng lưng Nhiếp Xuyên, người có công lớn nhất trong pha bóng này, thực ra không phải Carlo cũng không phải Peter mà là Nhiếp Xuyên.
Xem ra DK đã tìm được một người khó đối phó để thay thế Connor rồi...
Nhưng EFU cũng không ngồi yên chờ chết, hậu vệ ghi điểm vốn đang phòng thủ Chuck quay sang cùng hậu vệ dẫn bóng kèm sát Nhiếp Xuyên.
"Ôi má, mấy ông thấy không, EFU cử ra tận hai người theo kèm cái cậu tóc đen kia kìa!"
"Chắc chắn rồi! Mỗi đường chuyền của cậu ta đều rất điêu luyện, cản cũng không cản nổi!"
"Hơn nữa, tốc độ của cậu ta lại còn siêu nhanh nữa chứ!"
"Động tác giả nhìn cứ như thật vậy!"
"Không phải ông nói đổi Reese với Ewing ra sân thì trận này không còn gì đáng xem à? Sao tôi thấy so với hiệp đầu tiên, hiệp thứ hai này còn phấn khích hơn thế?"
Lily nhìn Nhiếp Xuyên trên sân, thốt lên một câu: "Cậu có thấy biểu hiện tuyệt vời của cậu ấy không?"
Celine khẽ mỉm cười: "Ừ, cậu ấy rất chói mắt."
"Không tiếp nhận tâm ý của cậu ấy, giờ cậu có thấy hối hận không?" Lily nửa đùa nửa thật hỏi.
Celine lắc lắc đầu: "Tôi không hối hận, bởi vì người khiến cậu ấy trở nên chói mắt như vậy, cũng không phải là tôi."
Đối mặt với hàng thủ của hai người, Nhiếp Xuyên vừa dẫn bóng vừa nghiêng người sang một bên, như vậy tầm mắt của cậu có thể theo dõi được cả hai người một lúc.
Gordon gật đầu, nói với Reese bên cạnh: "Vốn tôi còn lo lắng lúc luyện tập trò ấy chủ yếu chơi một đối một, tầm mắt sẽ chỉ nhìn theo một đối thủ. Không ngờ tầm nhìn của trò ấy rất rộng, không chỉ giới hạn ở người chặn phía trước."
Lúc này, khóe mắt Nhiếp Xuyên lướt qua hàng ghế dài, khóe môi Reese dường như đang cong lên thành một nụ cười nhẹ.
Tất cả mọi người đều cho là bị kèm bởi hai người như vậy, sẽ có hạn chế rất lớn đối với khả năng phát huy của Nhiếp Xuyên, nhưng ba giây sau, Nhiếp Xuyên có bọn họ biết suy nghĩ của mình là võ đoán thế nào.
Bước chạy Châu Âu của cậu dao động lớn, ngả rạp xuống như con lật đật rồi lại nghiêng về bên khác vượt qua dự liệu của đối thủ trước mặt, trực tiếp vượt qua cả hai người, trong nháy mắt tăng tốc chạy đến dưới giỏ.
Tát cả mọi người đều nghĩ Nhiếp Xuyên sẽ chuyền bóng lại cho Chuck ở phía sau, vị trí ném bóng của Chuck lúc này lập tức bị EFU phong tỏa. Nhiếp Xuyên dường như đã đoán trước được chuyện này, hoàn toàn không có ý định đưa bóng ra mà dẫn bóng nhảy lên một cái.
Cú nhảy kia cao nên độ không kém gì cú Slam dunk!
Người xem trên khán đài há hốc miệng, chờ đợi tiếng bóng vào rổ vang dội.
Tiền phong hàng trong và hàng ngoài của EFU cùng lúc nhảy lên, chắn trước giỏ.
Ngay lúc mọi người còn đang tiếc hận vì pha bóng này không thể ghi điểm, Nhiếp Xuyên lại đảo cổ tay, trên không trung hơi nghiêng người, từ dưới khuỷu tay của bọn họ đưa bóng ra ngoài.
Quả bóng vững vàng lọt qua khung lưới.
Tư thế trên không của Nhiếp Xuyên hoàn toàn không có cảm giác vặn vẹo, ngay cả lúc tiếp đất cũng vô cùng vững chãi.
"Rầm rầm binh" một tiếng, toàn bộ sân bóng lặng như tờ.
Trọng tài thổi còi, ra hiệu kết thúc trận đấu.
Nhiếp Xuyên thở ra một hơi, kéo cổ áo phông lên lau mồ hôi đọng trên cằm.
Bên ngoài đột nhiên có người vỗ tay, Nhiếp Xuyên quay lại nhìn, là Reese.
Vẻ mặt của anh vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như đã sớm đoán được, cú ném này của Nhiếp Xuyên nhất định sẽ vào rổ, nhưng vỗ tay và gì đó, là lần đầu tiên Nhiếp Xuyên thấy anh thể hiện sự tán thưởng của mình với một người không hề che giấu.
Sau đó, trên khán đài cũng vang lên từng tràng pháo tay.
"Oh my God! Ông có thấy cú ném kia của cậu ta vào giỏ như thế nào không? Tôi cứ nghĩ cậu ta sẽ làm một cú Slam Dunk..."
"Nhưng mà so với Slam Dunk, pha này còn đặc sắc hơn! Cậu ta bật cao thật đấy! Hơn nữa còn có thể ở trên không thay đổi tư thế, quá đỉnh!"
"Năm nay không cần biết các trận trong giải sẽ tổ chức ở sân nào, tôi nhất định phải đi xem toàn bộ!"
Nhiếp Xuyên vô cùng vui vẻ, cậu bây giờ mới nhận ra điểm cuối cùng được ghi trong trận là của pha bóng cậu thực hiện! Cậu chạy đến chỗ Carlo đang đứng gần mình nhất, đu cả người lên người đối phương.
"Ha ha! Carlo! Tôi ghi bàn —— Anh có thấy pha ghi điểm của tôi không!"
"Thấy rồi! Thấy rồi! Vốn anh còn đang nghĩ thằng nhóc thối cậu từ bao giờ đã có thể nhảy cao để Slam dunk được đây! Không ngờ lại bị cậu đánh lừa, đó căn bản không phải là Slam dunk!" Carlo cũng vui vẻ ôm lại Nhiếp Xuyên, đứng ở đó nhảy lên hai cái.
Thành viên đội EFU trần mặc, bọn họ rất rõ ràng, trong tình huống không có cả Reese và Ewing, DK vẫn có thể bảo trì ưu thế dẫn trước cho đến khi trận đấu kết thúc, chênh lệch thực lực giữa hai bên là rất lớn.
Hơn nữa pha bóng cuối cùng của Nhiếp Xuyên đã hoàn toàn đạt đến một trình độ khác.
Xem phát lại đoạn video vừa quay được, Lynn thở dài nói: "Điều này là tôi nhớ đến cú Sky hook của cậu ấy. Không chỉ khống chế bóng, cậu ấy hoàn toàn có năng lực để trở thành tiền phong hàng ngoài. Tôi cứ nghĩ cậu ấy là một người luôn để lộ sự sắc bén của mình ra ngoài, nhưng mà tôi đã nhầm rồi. Cậu ấy giấu đi sự sắc bén của mình, sau đó một lần lại một lần phá vỡ hình dung của chúng ta về mình."
Huấn luyện viên Gordon lại trầm mặc không nói gì.
Điều này khiến Ewing ở bên cạnh không khỏi hiếu kỳ: "Huấn luyện viên, Allen biểu hiện xuất sắc như vậy, thầy không phải nên cho ít đánh giá sao?"
Gordon hỏi Reese: "Trên cổ tay trò ấy có phải vẫn còn phụ trọng không?"
"Đúng thế. Chỉ đấu tập mà thôi, không nhất thiết phải lấy xuống." Reese đáp.
Huấn luyện viên Gordon mỉm cười: "Trò đúng là xấu xa, muốn giấu đi sự sắc bén của Allen, chỉ tiếc là muốn giấu cũng không dễ đâu."
Thực ra thi đấu lâu như vậy, lúc sau vì quá chú tâm, Nhiếp Xuyên đã sớm không nhớ được là trên cổ tay của mình còn mang theo phụ trọng.
Huấn luyện viên của hai đội bắt đầu bình luận biểu hiện trên sân của cầu thủ cả hai bên.
Huấn luyện viên Gordon bày tỏ sự tán thưởng của mình đối với năng lực phòng ngự của EFU, đặc biệt là các pha phối hợp nhỏ cực kỳ ăn ý giữa các thành viên, đều được huấn luyện viên Gordon chỉ ra.
Mà Lão Wood thì lại vỗ vỗ vai Reese nói: "Tiếc là trò không chơi từ đầu trận đến cuối trận."
"Nếu như ngay từ đầu thầy đã tung hết thực lực của đội mình, có lẽ em sẽ ở lại trong sân đến cuối trận."
"Thực ra tôi rất muốn biết, có khả năng tấn công sắc bén của trò, lại có năng lực khống chế bóng của cậu nhóc kia nữa, DK sẽ mạnh đến mức nào." Ánh mắt Lão Wood nhìn về phía Nhiếp Xuyên.
Lúc này Nhiếp Xuyên đang lục tung áo khoác thể thao của mình lên để tìm sô cô la.
"Ớ, sao lại thế này! Tôi nhớ tôi để nó ở đây mà! Sao lại không thấy đâu hết vậy?"
"Allen, cậu tìm cái gì vậy? Ủi tới ủi lui cứ như chuột chũi ấy." Ewing buồn cười hỏi.
"Tôi đang tìm sô cô la của mình!
"Thực ra... Hình như ban nãy tôi thấy Reese có cho anh Lynn một viên sô cô la đấy..."
"Đó là của tôi mà... Tôi cố ý để dành chờ hết trận mới ăn..."
Nhiếp Xuyên ai oán nhìn về phía Reese, dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Reese quay đầu lại, dùng khẩu hình nói: Chuyện gì?
Không có chuyện gì, không có chuyện gì... Chẳng có gì cả...
"Hi vọng trước khi tiến hành huấn luyện tập trung vào tháng mười, sẽ có thêm vài trận đấu tập như thế này nữa." Ewing chậm rãi xoay người, "Tổng cộng lại tôi mới ra sân được mười mấy phút, thật sự là không vui chút nào cả!"
"Vậy hả? Nhưng mà tôi thấy rất vui mà!"
Dốc hết toàn lực chạy, vặn nát óc nghĩ cách chế tạo cơ hội, vân vân... Nhiếp Xuyên cảm thấy mình càng lúc càng thích bóng rổ hơn.
_____________________
Editor có lời muốn nói: Cỡ độ chục chương nữa là hai anh về chung một giường rồi. Mấy chương đó tôi sẽ đăng hẳn bản raw cho máu nhé. Hí hí hí...
Edit: Nhật Nhật
...
Được thôi, tôi cũng rất muốn biết, đối mặt với một đối thủ có xếp hạng cao trong giải đấu, trong tình huống không có Reese và Ewing trong sân, mình có thể đi được đến đâu?
Nhiếp Xuyên lắc lắc cổ tay đi vào sân bóng, hiệp thi đấu tiếp theo sắp bắt đầu.
Lynn đã lấy máy ảnh của mình ra, bắt đầu lắp đặt chân giá.
Trên khán đài, một vài sinh viên bắt đầu thảo luận.
"Sao lại để Reese cà Ewing ra sân hết vậy? Thay hai người họ ra, trận đấu này còn gì hay mà xem nữa chứ?"
"Đúng vậy, hiệp này ra quân đều là thành viên chủ lực của EFU đó!"
"Đành chịu thôi, ai bảo đây là đấu tập chứ? Phải thay thành viên chủ lực ra để những cầu thủ khác có cơ hội tập luyện với những đối thủ có trình độ cao nữa."
Ngồi trên khán đài, Lão Wood sờ sờ cằm: "Xem ra nửa trận sau, chúng ta lại trở thành đá mài dao cho DK rồi. Đúng lúc nhìn xem thực lực lớp kế cận của DK ra sao."
Sau khi tiếng còi khai cuộc vang lên, tiền phong hàng ngoài của EFU đón bóng, nhanh chóng vượt qua hàng phòng thủ của Chuck, đối đầu trực diện với Peter.
Cậu ta định chuyền bóng cho đồng đội bên phía cánh phải của mình, nhưng đường chuyền đã bị cắt đứt, hoàn toàn khiến cho người ta không kịp phản ứng.
"Quay về phòng thủ —— Quay về phòng thủ ——" Cầu thủ đừng ngoài sân của EFU hét lên.
Mà giờ phút này, Nhiếp Xuyên đã dẫn bóng lao thẳng đến vạch ba điểm bên phần sân của đối phương.
"Cái cậu tóc đen kia... Nhanh quá!"
Nhiếp Xuyên chuẩn bị ném rổ, nhưng trung phong của đối phương đã kịp chạy đến trước mặt cậu. Người này cao hơn Nhiếp Xuyên rất nhiều, nếu cậu cứ vậy tùy tiện ném rổ, xác suất bị đối phương phá bóng là cực kỳ cao.
Nhiếp Xuyên vẫn thực hiện động tác nhảy lên, nhưng thay vì ném rổ, cậu lại chuyền bóng chếch về phía sau, Carlo nhận bóng, lập tức ném bóng ghi điểm.
"Oa ——" Carlo xoay người lại, đu lên vai Nhiếp Xuyên, "Thật sự là một chuyện đáng để kỷ niệm! Đáng để kỷ niệm! Đây là quả đầu tiên cậu truyền cho anh trong trận này!"
Nhiếp Xuyên lắc lắc vai: "Carlo, anh nặng quá."
Nói xong, cậu lại chạy về.
Cậu vừa chạy, vừa bắt đầu tính toán tình huống trên sân. Tốc độ của cậu khá nhanh, nếu phát động tấn công nhanh sẽ rất có ưu thế, nhưng trong tình huống bất ngờ không có sự chuẩn bị trước, người theo kịp tốc độ của cậu chỉ có Carlo. Black Mount phỏng thủ chặt dưới giỏ, trình độ của Peter không tệ, chỉ là mức độ ăn ý giữa hai người còn chưa đủ. Năng lực ghi điểm ở vòng ngoài của Chuck cũng rất ổn, chỉ là luôn bị hào quang của Ewing làm lu mờ mà thôi, cậu nhất định phải tạo cơ hội ghi điểm cho cậu ta, giúp cậu ta tự tin hơn vào bản thân.
Lông mày Lão Wood nhăn lại: "Tốc độ của hậu vệ dẫn bóng này rất nhanh..."
Xét cho cùng, EFU dù sao cũng là gương mặt quen thuộc trong giải sinh viên toàn quốc, sau khi bọn họ biết được tốc độ của Nhiếp Xuyên, lập tức thực hiện chiến thuật phòng thủ một chọi một với cậu, hơn nữa đánh thẳng vào chiều cao còn khiêm tốn của Nhiếp Xuyên, người theo kèm cậu chính là trung phong to con kia.
Nhiếp Xuyên chỉ muốn ôm mặt khóc lớn một hồi, rõ ràng cậu đã cao hơn rồi, thế mà chiều cao vẫn bị người khác cho là nhược điểm để tóm lấy.
Cậu quay đầu, nhìn về phía Reese.
Reese đang ngồi cạnh Lynn, Lynn mở miệng hỏi: "Cậu cảm thấy cầu thủ được đối phương cử ra có thể kèm chặt Allen không?"
"Không thể." Reese lập tức trả lời, không cần băn khoăn suy nghĩ.
"Vậy cậu nghĩ họ nên phái ai ra để kèm Allen, hoặc là nên dùng chiến thuật gì để có thể chặn đứng Allen một cách hữu hiệu nhất?"
"Nếu như chơi một chọi một, trong số tất cả cầu thủ ở đây chỉ có một mình tôi có khả năng chặn lại cậu ấy."
Lynn nở một cụ cười: "Rốt cuộc là cậu quá tự tin với bản thân mình hay là đang mù quáng tin tưởng Allen đây?"
Reese không đáp lời, chỉ hất cằm ra hiệu, ý là: Xem đi rồi sẽ biết.
Peter dẫn bóng, bị hai cầu thủ phía đối phương chặn lại, cậu ta chuyền bóng cho Chuck. Chuck vừa mới dẫn bóng chạy vào phần sân của đối phương đã lập tức đối mặt với tiền phong hàng ngoài của họ, trong lúc cuống quýt, Chuck chuyền bóng về một bên, nhưng ở phía đó, không phải đồng đội của mình là là hậu vệ dẫn bóng của EFU.
"Ồ... Sai lầm cấp thấp như vậy mà cũng có thể phát sinh!"
"Cái tên này không được, nhanh đổi cậu ta ra sân đi!"
Hậu vệ dẫn bóng của EFU nhanh chóng dẫn dắt toàn đội tiến hành phản công, toàn bộ hàng công trên đầu đều kéo sang phần sân của DK.
Ngay lúc đó, Nhiếp Xuyên quay người chạy về phía bên trái, trung phong theo kèm cậu đuổi theo muốn ngăn cản, lại không ngờ cậu đột ngột dừng lại, chuyển hướng sang bên kia chạy đi, chờ trung phong của EFU phản ứng lại được, muốn đuổi theo, Nhiếp Xuyên đã bỏ rơi cậu ta, đối mặt với hậu về dẫn bóng của đối phương.
Peter cũng đuổi theo, Nhiếp Xuyên liếc mắt nhìn cậu ta, làm một động tác nắm chặt tay, cậu cũng không biết chắc liệu Peter có thể hiểu được ám hiệu của mình hay không.
Nhiếp Xuyên kèm chặt hậu vệ dẫn bóng của đối phương, hơn nữa tốc độ và nhịp điệu hoàn toàn theo sát với cậu ta, đối phương liên tiếp thực hiện mấy động tác giả nhưng đều không đánh lừa Nhiếp Xuyên.
Đối phương sốt ruột, nghiêng người sang, lại phát hiện đồng đội tới tiếp ứng cho cậu ta đã bị Peter kèm chặt, ngay trong nháy mắt khi cậu ta quay người muốn dẫn bóng chạy đi, trong tay đã trống không. Bóng đã bị Nhiếp Xuyên cướp đi.
"Ặc ——" Khán giả theo dõi trên sân đồng loạt ồ lên.
Bởi vì Nhiếp Xuyên ra tay quá nhanh, hơn nữa còn ngay trong tích tắc đối phương mất tập trung, khả năng nắm bắt cơ hội phải gọi là điêu luyện.
Nhiếp Xuyên tăng tốc, tiền phong hàng ngoài và hàng trong của đối phương đều chạy tới phòng thủ Nhiếp Xuyên, cậu đột nhiên hô: "Chuck —— Cơ hội!" Chuck nghiêng người sang, vị trí của cậu ta lúc này gần như không có ai phòng thủ.
Nhưng cậu ta cách Nhiếp Xuyên quá xa...
Ngay lúc mọi người nghĩ đó chỉ cách Nhiếp Xuyên đánh lạc hướng đối thủ, cậu lại chuyền bóng ra ngoài, quả bóng nhanh chóng vọt qua hai cầu thủ đội đối phương, được Chuck vững vàng tiếp được.
Trên khán đài tiếng cảm thán của khán giả lại "Ồ ——" vang.
Ngay cả Lynn đang cầm máy ảnh cũng ngây cả người.
Chuck nhảy lấy đà, tư thế trên không trung vô cùng vững vàng, không chút hồi hộp nào lấy được điểm này.
Nhiếp Xuyên chạy tới, từ phía sau nhào lên bá vai Chuck: "Ha ha! Chuck, cậu thật là đỉnh!"
Chuck cõng nhiếp Xuyên trên lưng, lộ ra nụ cười ngượng ngùng: "Tôi... Tôi cũng không ngờ được là không có ai theo kèm mình!"
Trên ghế dài, Ewing nhai kẹo cao su, dùng cùi chỏ huých Reese một cái: "Này, Allen đúng là lớn rồi có khác, biết giúp đồng đội của mình tạo dựng lòng tin."
Lynn lúc này mới nhận ra, vừa nãy Nhiếp Xuyên cố ý hấp dẫn sự chú ý của cầu thủ đội đối phương đến chỗ mình, giúp Chuck có đủ không gian để phát huy năng lực.
"Đường chuyền của cậu ấy, góc độ rất chính xác, nhưng anh không thể nào đoán trước cậu ấy sẽ dùng tốc độ nào để đưa bóng ra. Lấy năng lực khống chế bóng của một hậu vệ để đánh giá, cậu ấy rất xuất sắc. Nhưng một hậu vệ dẫn bóng có xuất sắc đến đâu mà đồng đội không thể phản ứng theo kịp, thì cậu ấy cũng không thể nào tận dụng hết khả năng điều tiết trận đấu của mình." Huấn luyện viên Gordon mở miệng nói.
Lynn cúi đầu xem lại đoạn video vừa ghi lại được lúc nãy, mới phát hiện, đường chuyền kia không chỉ có tốc độ cực nhanh, hơn nữa độ cao đường chuyền lại rất thấp, khiến cầu thủ đối phương khó lòng bắt kịp.
Không chỉ vậy, cú ném ba điểm này khiến sự tự tin của Chuck tăng lên gấp nhiều lần, sau pha bóng đó cậu ta liên tục ném được thêm hai cú ba điểm nữa.
Tuy thiếu đi những tay săn bàn thiện nghệ như Reese và Ewing ở vòng trong và vòng ngoài, nhưng DK vẫn bảo trì được khoảng cách chênh lệch điểm số với EFU trong hai chữ số.
Ánh mắt Lão Wood tối lại, ông nhìn chằm chằm bóng Nhiếp Xuyên trên sân: "Phải nghĩ ra cách gì đó."
Nhiếp Xuyên thở ra một hơi, bên cạnh cậu không phải chỉ có mình Chuck, năng lực mọi mặt của Peter rất toàn diện, khả năng bứt phá và kiểm soát bóng dưới rổ của Carlo và Black Mount còn chưa có cơ hội triển khai.
Lúc này, thành viên đội bóng rổ của EFU bên ngoài sân cùng nhau hô lớn: "Cố lên! Cố lên! EFU!"
Khí thế không hề kém cạnh đội cổ vũ của DK.
Lão Wood xòe bàn tay ra, sau đó làm động tác gọng kìm với trung phong của EFU, toàn bộ đội viên đều hiểu ý.
Trân đấu tiếp tục diễn ra, Nhiếp Xuyên rất nhanh đã phát hiện, EFU bắt đầu sự dụng chiến thuật canh người một chọi một. Trung phong vốn đang theo kèm Nhiếp Xuyên cũng quay trở lại phía dưới giỏ, theo sát Black Mount.
Hậu vệ dẫn bóng của EFU thuộc về loại hình linh hoạt, nhưng Nhiếp Xuyên vượt qua hàng phòng thủ của cậu ta không hề khó, thực hiện liên tục hai động tác giả một cách thuần thục, thoái mái đột phá hàng phòng thủ, tiến vào phần sân của đối phương.
Nhưng vị trí đón bóng của Chuck đã bị chặn lại, vị trí của Peter cũng không có lợi.
Black Mount và Carlo đang ở dưới giỏ, mà hậu vệ dẫn bóng của đối phương đã đuổi đến phía sau Nhiếp Xuyên rồi.
Nhiếp Xuyên không chút do dự xông thẳng đến dưới rổ, thực hiện một động tác layup.
Hậu vệ dẫn bóng và hậu vệ ghi điểm của đối phương đều vọt lên, Nhiếp Xuyên vẫn không chút do dự chạy lấy đà.
"Thằng nhóc này điên rồi ——"
Độ cao khi Nhiếp Xuyên bật lên hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của đối phương, nhưng như vậy cũng không có nghĩa cú ném này của cậu sẽ không mắc phải bất cứ một sai lầm nào.
Tiền phong hàng trong và trung phong của EFU đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế bắt bóng bật bảng, nhưng Nhiếp Xuyên lại ở giữa không trung thu bóng về, giống như quả lắc đồng hồ, nhoáng lên một cái, đã đưa bóng chuyền ra ngoài.
"Rầm ——" Một tiếng, bóng xẹt qua bên eo trung phòng đối phương, được Black Mount đón được.
Black Mount hét một tiếng, bật lên làm một cú Slam dunk, lúc trung phong đối phương xoay người muốn ngăn cản thì đã chậm.
Toàn bộ sân bóng đều vang lên thanh âm chấn động, khán giả cũng đồng loạt ồ lên.
Nhiếp Xuyên chạy đến dưới giỏ, đập tay với Black Mount.
"Black Mount, sao anh biết quả kia tôi không định ném bóng bật bảng thế?"
Nếu là ném bóng bật bảng, vị trí của Black Mount hoàn toàn bất lợi, nhưng khi trung phong của đối phương chặn trước mặt Black Mount chuẩn bị tư thế cướp bóng bật bảng bất cứ lúc nào, Black Mount lại di chuyển chếch ra phía ngoài một chút, cho Nhiếp Xuyên có đủ không gian để chuyền bóng.
"Bởi vì tôi hiểu rõ cậu. Đối mặt với hai cầu thủ đang phòng ngự, cậu vẫn lựa chọn ném rổ, mạo hiểm như vậy hoàn toàn vô nghĩa, cho nên động tác layup của cậu chỉ là động tác giả. Không chỉ vì muốn đánh lừa hàng thủ của đối phương, mà còn vì thu hút sự chú ý dưới giỏ."
Nhiếp Xuyên gãi gãi mũi, hóa ra Black Mount trông to lớn thô kệch thế này, tâm tư lại rất tinh tế. Hơn nữa anh ta còn luôn chú ý quan sát cậu.
Đột nhiên Nhiếp Xuyên cảm thấy, trong đội bóng có một đồng đội, khiêm tốn lại tỉ mỉ đáng tin như Black Mount là một chuyện rất may mắn.
Nhưng chiến thuật một chọi một của EFU quả thực đã hạn chế rất nhiều khả năng tấn công của DK, thế trận giằng co như này cho thấy năng lực phòng thủ của bọn họ vô cùng mạnh mẽ.
Nhiếp Xuyên nhồi bóng, mỗi một đợt tấn công cậu đều phải tạo ra cơ hội ghi bàn, điều này làm cho thần kinh Nhiếp Xuyên vô cùng căng thẳng.
Thế nhưng, chỉ cần là hàng phòng ngự do con người tạo tên, thì không phải là không thể phá vỡ.
Nhiếp Xuyên thở ra một hơi, cậu liếc mắt nhìn Peter đang đứng chếch bên trái trước mặt mình. Tuy giữa cậu và Peter bình thường không có trao đổi gì, còn vì chuyện đấu một chọi một hôm ở tiệc bể bơi mà có chút lúng túng, nhưng trong suốt trận bóng, Peter luôn theo sát Nhiếp Xuyên, không ngừng kèm chặt đối thủ, tạo khoảng trống cho Nhiếp Xuyên phát huy khả năng.
Nhiếp Xuyên cảm thấy một đồng đội nghiêm túc, không so đo thiệt hơn như Peter cũng trở nên rất đáng yêu.
Hàng phòng ngự của EFU chơi càng ngày càng chặt chẽ hơn, nhịp điệu trận đấu cũng vì vậy mà kéo chậm lại, Nhiếp Xuyên trở thành đối tượng trong điểm bị đối phương kìm kẹp, bọn họ cố gắng chặn không cho Nhiếp Xuyên cùng đồng đội có không gian để thực hiện chuyền bóng, Khu vực dưới giỏ là chiến trường của Carlo và Black Mount, thế trận vẫn hết sức căng thẳng, một khi tiếp cận giỏ, Nhiếp Xuyên biết cậu rất khó tìm được cơ hội để ghi bàn.
Hơn nữa độ ăn ý giữa tiền phong hàng ngoài và hậu vệ ghi điểm của đối phương cũng từ từ hiện ra, không cần biết là bên trong vạch ba điểm hay là từ xa ném rổ, cũng khiến DK bất ngờ không kịp trở tay. Chênh lệch điểm từ hai chữ số đã bị EFU kéo gần lại còn một chữ số.
Lynn đang đỡ camera cũng không khỏi thốt lên: "Thay cầu thủ có tốc độ và khả năng tấn công tốt như Reese ra sân, còn thiếu đi sự trợ giúp đắc lực của Ewing ở khu vực ném xa, muốn chống lại đội hình chính thức của EFU, quả nhiên là vẫn... Không thể được..."
Ngay lúc đối phương nhảy lấy đà chuẩn bị ném rổ, Nhiếp Xuyên bất chấp tất cả lao tới trước mặt cậu ca, dùng hết sức nhảy bật lên.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc với tốc độ của cậu, huấn luyện viên của EFU – Lão Wood nói thầm trong lòng: Chậm rồi, con ơi.
Nhưng độ cao mà cú nhảy kia đạt đến hoàn toàn vượt qua dự đoán của đối phương, đầu ngón tay cậu chạm vào bóng, khiến quỹ đạo của quả bóng thay đổi, đập vào trên khung giỏ.
Ngay lúc Nhiếp Xuyên ra tay, Black Mount cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần để bắt bóng bật bảng, anh ta lập tức di chuyển đến đứng chắn trước mặt trung phong của đối phương, lúc nhảy lấy đà thì hét lên một tiếng rất lớn, khí thế kinh người đoạt lại bóng.
"Black Mount!" Nhiếp Xuyên chạy tới hỗ trợ, Black Mount đang bị hai đầu thủ của đội đối phương kèm sát bèn chuyền bóng lại cho Nhiếp Xuyên trước, rõ ràng DK đang bị phòng thủ sát sao, vậy mà nhịp điệu trận đấu lại nghiêng về phía họ, bị DK khống chế.
Nhiếp Xuyên nhận bóng, hậu vệ dẫn bóng của đối phương đã chặn ngay trước mặt cậu, ánh mắt Nhiếp Xuyên đảo qua vai của người này, nhìn thấy Peter. Cậu ta quả nhiên đang đứng ở vị trí cách cậu rất gần. Nhiếp Xuyên bước một bước thăm dò ngay sau đó lại lùi về phía sau kéo giãn khoảng cách, nhảy lấy đà tại chỗ. Cho dù biết rõ đây có lẽ chỉ là động tác giả của Nhiếp Xuyên, nhưng từ khoảng cách này cậu vẫn có thể ném trúng rổ, cho nên hậu vệ dẫn bóng của EFU không thể không nhảy lấy đà chặn lại, mà đây quả nhiên chỉ là động tác giả của Nhiếp Xuyên, cậu căn bản không dốc toàn lực để lấy đà, mà nghiêng người chuyền bóng qua lưng vượt qua đối thủ, chạy thẳng về phía Carlo.
Carlo cũng đã sẵn sàng nhận bóng, tất cả thành viên của EFU đều tiến lại ngăn cản, không muốn hai người có đủ không gian để chuyền bóng, tốc độ của Nhiếp Xuyên rất nhanh, hai cầu thủ đội đối phương đuổi theo cản phá, nhưng lúc Nhiếp Xuyên chạy ngang qua chỗ Peter, cậu đã đưa bóng ra ngoài, những người khác chưa kịp phản ứng vẫn chạy theo sau cậu, một hai bước.
Ngay trong nháy mắt khi lực chú ý của tất cả thành viên EFU bị Nhiếp Xuyên dẫn đi, Peter nhanh chóng chạy đến dưới giỏ, lên rổ ghi bàn.
Pha bóng này phối hợp thực sự quá chuẩn xác, Lynn cũng sững ra: "Không ngờ mức độ ăn ý của DK lại cao như vậy!"
Lão Wood nheo mắt lại nhìn theo bóng lưng Nhiếp Xuyên, người có công lớn nhất trong pha bóng này, thực ra không phải Carlo cũng không phải Peter mà là Nhiếp Xuyên.
Xem ra DK đã tìm được một người khó đối phó để thay thế Connor rồi...
Nhưng EFU cũng không ngồi yên chờ chết, hậu vệ ghi điểm vốn đang phòng thủ Chuck quay sang cùng hậu vệ dẫn bóng kèm sát Nhiếp Xuyên.
"Ôi má, mấy ông thấy không, EFU cử ra tận hai người theo kèm cái cậu tóc đen kia kìa!"
"Chắc chắn rồi! Mỗi đường chuyền của cậu ta đều rất điêu luyện, cản cũng không cản nổi!"
"Hơn nữa, tốc độ của cậu ta lại còn siêu nhanh nữa chứ!"
"Động tác giả nhìn cứ như thật vậy!"
"Không phải ông nói đổi Reese với Ewing ra sân thì trận này không còn gì đáng xem à? Sao tôi thấy so với hiệp đầu tiên, hiệp thứ hai này còn phấn khích hơn thế?"
Lily nhìn Nhiếp Xuyên trên sân, thốt lên một câu: "Cậu có thấy biểu hiện tuyệt vời của cậu ấy không?"
Celine khẽ mỉm cười: "Ừ, cậu ấy rất chói mắt."
"Không tiếp nhận tâm ý của cậu ấy, giờ cậu có thấy hối hận không?" Lily nửa đùa nửa thật hỏi.
Celine lắc lắc đầu: "Tôi không hối hận, bởi vì người khiến cậu ấy trở nên chói mắt như vậy, cũng không phải là tôi."
Đối mặt với hàng thủ của hai người, Nhiếp Xuyên vừa dẫn bóng vừa nghiêng người sang một bên, như vậy tầm mắt của cậu có thể theo dõi được cả hai người một lúc.
Gordon gật đầu, nói với Reese bên cạnh: "Vốn tôi còn lo lắng lúc luyện tập trò ấy chủ yếu chơi một đối một, tầm mắt sẽ chỉ nhìn theo một đối thủ. Không ngờ tầm nhìn của trò ấy rất rộng, không chỉ giới hạn ở người chặn phía trước."
Lúc này, khóe mắt Nhiếp Xuyên lướt qua hàng ghế dài, khóe môi Reese dường như đang cong lên thành một nụ cười nhẹ.
Tất cả mọi người đều cho là bị kèm bởi hai người như vậy, sẽ có hạn chế rất lớn đối với khả năng phát huy của Nhiếp Xuyên, nhưng ba giây sau, Nhiếp Xuyên có bọn họ biết suy nghĩ của mình là võ đoán thế nào.
Bước chạy Châu Âu của cậu dao động lớn, ngả rạp xuống như con lật đật rồi lại nghiêng về bên khác vượt qua dự liệu của đối thủ trước mặt, trực tiếp vượt qua cả hai người, trong nháy mắt tăng tốc chạy đến dưới giỏ.
Tát cả mọi người đều nghĩ Nhiếp Xuyên sẽ chuyền bóng lại cho Chuck ở phía sau, vị trí ném bóng của Chuck lúc này lập tức bị EFU phong tỏa. Nhiếp Xuyên dường như đã đoán trước được chuyện này, hoàn toàn không có ý định đưa bóng ra mà dẫn bóng nhảy lên một cái.
Cú nhảy kia cao nên độ không kém gì cú Slam dunk!
Người xem trên khán đài há hốc miệng, chờ đợi tiếng bóng vào rổ vang dội.
Tiền phong hàng trong và hàng ngoài của EFU cùng lúc nhảy lên, chắn trước giỏ.
Ngay lúc mọi người còn đang tiếc hận vì pha bóng này không thể ghi điểm, Nhiếp Xuyên lại đảo cổ tay, trên không trung hơi nghiêng người, từ dưới khuỷu tay của bọn họ đưa bóng ra ngoài.
Quả bóng vững vàng lọt qua khung lưới.
Tư thế trên không của Nhiếp Xuyên hoàn toàn không có cảm giác vặn vẹo, ngay cả lúc tiếp đất cũng vô cùng vững chãi.
"Rầm rầm binh" một tiếng, toàn bộ sân bóng lặng như tờ.
Trọng tài thổi còi, ra hiệu kết thúc trận đấu.
Nhiếp Xuyên thở ra một hơi, kéo cổ áo phông lên lau mồ hôi đọng trên cằm.
Bên ngoài đột nhiên có người vỗ tay, Nhiếp Xuyên quay lại nhìn, là Reese.
Vẻ mặt của anh vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như đã sớm đoán được, cú ném này của Nhiếp Xuyên nhất định sẽ vào rổ, nhưng vỗ tay và gì đó, là lần đầu tiên Nhiếp Xuyên thấy anh thể hiện sự tán thưởng của mình với một người không hề che giấu.
Sau đó, trên khán đài cũng vang lên từng tràng pháo tay.
"Oh my God! Ông có thấy cú ném kia của cậu ta vào giỏ như thế nào không? Tôi cứ nghĩ cậu ta sẽ làm một cú Slam Dunk..."
"Nhưng mà so với Slam Dunk, pha này còn đặc sắc hơn! Cậu ta bật cao thật đấy! Hơn nữa còn có thể ở trên không thay đổi tư thế, quá đỉnh!"
"Năm nay không cần biết các trận trong giải sẽ tổ chức ở sân nào, tôi nhất định phải đi xem toàn bộ!"
Nhiếp Xuyên vô cùng vui vẻ, cậu bây giờ mới nhận ra điểm cuối cùng được ghi trong trận là của pha bóng cậu thực hiện! Cậu chạy đến chỗ Carlo đang đứng gần mình nhất, đu cả người lên người đối phương.
"Ha ha! Carlo! Tôi ghi bàn —— Anh có thấy pha ghi điểm của tôi không!"
"Thấy rồi! Thấy rồi! Vốn anh còn đang nghĩ thằng nhóc thối cậu từ bao giờ đã có thể nhảy cao để Slam dunk được đây! Không ngờ lại bị cậu đánh lừa, đó căn bản không phải là Slam dunk!" Carlo cũng vui vẻ ôm lại Nhiếp Xuyên, đứng ở đó nhảy lên hai cái.
Thành viên đội EFU trần mặc, bọn họ rất rõ ràng, trong tình huống không có cả Reese và Ewing, DK vẫn có thể bảo trì ưu thế dẫn trước cho đến khi trận đấu kết thúc, chênh lệch thực lực giữa hai bên là rất lớn.
Hơn nữa pha bóng cuối cùng của Nhiếp Xuyên đã hoàn toàn đạt đến một trình độ khác.
Xem phát lại đoạn video vừa quay được, Lynn thở dài nói: "Điều này là tôi nhớ đến cú Sky hook của cậu ấy. Không chỉ khống chế bóng, cậu ấy hoàn toàn có năng lực để trở thành tiền phong hàng ngoài. Tôi cứ nghĩ cậu ấy là một người luôn để lộ sự sắc bén của mình ra ngoài, nhưng mà tôi đã nhầm rồi. Cậu ấy giấu đi sự sắc bén của mình, sau đó một lần lại một lần phá vỡ hình dung của chúng ta về mình."
Huấn luyện viên Gordon lại trầm mặc không nói gì.
Điều này khiến Ewing ở bên cạnh không khỏi hiếu kỳ: "Huấn luyện viên, Allen biểu hiện xuất sắc như vậy, thầy không phải nên cho ít đánh giá sao?"
Gordon hỏi Reese: "Trên cổ tay trò ấy có phải vẫn còn phụ trọng không?"
"Đúng thế. Chỉ đấu tập mà thôi, không nhất thiết phải lấy xuống." Reese đáp.
Huấn luyện viên Gordon mỉm cười: "Trò đúng là xấu xa, muốn giấu đi sự sắc bén của Allen, chỉ tiếc là muốn giấu cũng không dễ đâu."
Thực ra thi đấu lâu như vậy, lúc sau vì quá chú tâm, Nhiếp Xuyên đã sớm không nhớ được là trên cổ tay của mình còn mang theo phụ trọng.
Huấn luyện viên của hai đội bắt đầu bình luận biểu hiện trên sân của cầu thủ cả hai bên.
Huấn luyện viên Gordon bày tỏ sự tán thưởng của mình đối với năng lực phòng ngự của EFU, đặc biệt là các pha phối hợp nhỏ cực kỳ ăn ý giữa các thành viên, đều được huấn luyện viên Gordon chỉ ra.
Mà Lão Wood thì lại vỗ vỗ vai Reese nói: "Tiếc là trò không chơi từ đầu trận đến cuối trận."
"Nếu như ngay từ đầu thầy đã tung hết thực lực của đội mình, có lẽ em sẽ ở lại trong sân đến cuối trận."
"Thực ra tôi rất muốn biết, có khả năng tấn công sắc bén của trò, lại có năng lực khống chế bóng của cậu nhóc kia nữa, DK sẽ mạnh đến mức nào." Ánh mắt Lão Wood nhìn về phía Nhiếp Xuyên.
Lúc này Nhiếp Xuyên đang lục tung áo khoác thể thao của mình lên để tìm sô cô la.
"Ớ, sao lại thế này! Tôi nhớ tôi để nó ở đây mà! Sao lại không thấy đâu hết vậy?"
"Allen, cậu tìm cái gì vậy? Ủi tới ủi lui cứ như chuột chũi ấy." Ewing buồn cười hỏi.
"Tôi đang tìm sô cô la của mình!
"Thực ra... Hình như ban nãy tôi thấy Reese có cho anh Lynn một viên sô cô la đấy..."
"Đó là của tôi mà... Tôi cố ý để dành chờ hết trận mới ăn..."
Nhiếp Xuyên ai oán nhìn về phía Reese, dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Reese quay đầu lại, dùng khẩu hình nói: Chuyện gì?
Không có chuyện gì, không có chuyện gì... Chẳng có gì cả...
"Hi vọng trước khi tiến hành huấn luyện tập trung vào tháng mười, sẽ có thêm vài trận đấu tập như thế này nữa." Ewing chậm rãi xoay người, "Tổng cộng lại tôi mới ra sân được mười mấy phút, thật sự là không vui chút nào cả!"
"Vậy hả? Nhưng mà tôi thấy rất vui mà!"
Dốc hết toàn lực chạy, vặn nát óc nghĩ cách chế tạo cơ hội, vân vân... Nhiếp Xuyên cảm thấy mình càng lúc càng thích bóng rổ hơn.
_____________________
Editor có lời muốn nói: Cỡ độ chục chương nữa là hai anh về chung một giường rồi. Mấy chương đó tôi sẽ đăng hẳn bản raw cho máu nhé. Hí hí hí...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất