Chương 76: Kiến đực hiện thân
Cuối cùng buông được nỗi lo đối với tàu vũ trụ, Đường Vũ tập trung toàn bộ lực chú ý lên tàu Ngân Ưng.
Vì kích cỡ tàu Ngân Ưng nhỏ, hơn nữa là một chiếc chiến hạm, bên ngoài còn khá nhiều năng lượng, năng lượng phòng ngự có thể kéo dài, trước mắt ít nhất còn có thể duy trì gần một tiếng.
Mà mấu chốt để chiến đấu với tộc kiến, chính là trong một tiếng này!
Sau một hồi cảm ứng, Đường Vũ biết, họ đã vào được màn chắn đó!
Sau khi vào, Đường Vũ cảm thấy tộc kiến va chạm càng thêm điên cuồng, tổn thương tạo ra cũng càng lớn, trước đó là kiến thợ tấn công họ, hiện tại chắc đã tăng thêm không ít kiến binh.
Lực chiến đấu của kiến binh gấp đôi kiến thợ, tiếng va chạm truyền đều đều vào tai làm người ta lo sợ.
Hình như chúng cũng sử dụng vũ khí gì đó mà họ không biết, luôn khiến thân tàu lắc lư, nguồn sáng nhấp nháy không ổn định.
Hiện tại Đường Vũ không dám tưởng tượng thế giới bên ngoài sẽ như thế nào, cậu nghĩ, nếu cậu có chứng sợ đông đúc, vậy giờ mà nhìn ra ngoài, thì có lẽ đời này cũng xong luôn.
Tình trạng bên ngoài cũng đúng như cậu nghĩ, thi thể nổ bay, đốm lửa của đạn nổ tung tóe không ngừng như bắn pháo bông.
Kiến tộc dùng bụng kết thành đồ hình gì đó, từ chính giữa bắn năng lượng tấn công vào Ngân Ưng, khiến thân tàu lay động không ngừng.
Hình thức tấn công này, nếu để nhân loại nhìn thấy, nhất định sẽ thán phục.
Đường Vũ nhận thấy trong không gian này, dịch thể ở bụng tộc kiến không biến mất nhanh như vậy, mà nó sẽ lưu động như dịch thể bình thường. Có lẽ chỉ có ở trong không gian đó, dịch thể này mới biến mất nhanh như vậy, vì nơi đó sẽ hấp thu, cung cấp cho việc truyền tống.
Nhưng bất kể thế nào, dịch thể không bốc hơi nhanh chóng, đối với Đường Vũ là một chuyện tốt, cậu thấy một dãy số luôn tăng lên trên màn hình ở tàu Ngân ưng, mắt lộ nụ cười.
“Thứ cậu cần đã thu thập không ít rồi.” Giữa lúc tấn công không ngừng, Ian thấy Đường Vũ nhìn trị số nào đó rồi cười, nói.
“Đúng.” Cậu biết thượng tá không hiểu hành động của mình, nhưng bây giờ cậu không có cách nào giải thích. Lẽ nào lại nói, cậu chuẩn bị chuyển những dịch thể này về, nghiên cứu làm sao để anh sẽ không bị dịch cảm ứng bài xích trong cơ giáp, sau đó yên lành yêu đương với anh sao?
Ian thấy Đường Vũ không muốn nói nhiều, mắt lạnh nhìn trị số đó một lần nữa, sau đó bình tĩnh dặn dò bắn đạn thiêu.
Chiến hạm không trang bị nhiều đạn thiêu, vì khi di động trên bầu trời, thường đạn thiêu không sử dụng đến – cháy không nổi.
Trong tàu Ngân Ưng chỉ có ba viên.
Ba viên này lại được ký thác hy vọng của phần lớn mọi người.
Cấu tạo thân thể tộc kiến rõ ràng là sợ lửa, chỉ cần đốt hang ổ của chúng, phần thắng của họ sẽ càng lớn!
Đường Vũ không thấy rõ tình trạng cụ thể khi đạn thiêu được bắn ra, chỉ có một đường sáng biểu thị vụt qua, không thấy rõ tình huống qua cửa sổ, vẫn là một màu đen.
Cho đến mười mấy giây sau, bên ngoài mới có thể thấy ánh sáng vàng mơ hồ.
Cháy rồi!
“Đám nhân loại đáng chết này!” Ở trong hang ổ, Thiền nôn nóng bò về một hướng nào đó.
“Thiền, mẹ thì sao?”
Kiến binh đi sau Thiền hỏi.
“Ta dặn mi thế nào!” Thiền tức giận chất vấn kiến binh theo sau, “Ta nói lần này phải đặc biệt phòng bị, kết quả các ngươi lại không phát hiện những nhân loại đó lén lúc tập kết lực lượng đánh qua đây!”
Đối mặt với cơn giận của Thiền, con kiến binh khuỵu chi sau xuống đất, tỏ ra cực kỳ sợ hãi, “Cái này, cái này là chuyện không thể nào, trong lịch sử của tộc ta chưa từng xảy ra chuyện này, cho nên phòng bị…”
“Chưa từng xảy ra! Trước khi mở thông đạo bị cưỡng hành phá hoại trận pháp cũng chưa từng xảy ra, kết quả thì sao! Lẽ nào còn có thể có người…” Thiền đột nhiên dừng lại.
Có người… cái gì?
Lẽ nào có người không bị hoàn nguyên…?
Vừa nghĩ đến khả năng này, con mắt kép đen bóng ghê người của Thiền thoáng nhợt màu, lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó hồi phục bình thường.
Không thể nào!
Chỉ có người Hyde khoe khoang sống ở tầm cao hơn là có thể không chịu quy tắc hạn chế của thời không này.
Những người Hyde đó nếu phát hiện chúng, đã sớm bắt chúng, sao có thể mai phục lâu như thế.
Huống chi những người này không nỡ giết chết nhiều đồng loại của nó, toàn thân chúng nó, là báo vật chỉ có thể cầu đối với những kẻ kia.
Nhưng nếu không phải người Hyde, vậy có thể là ai?
“Còn mười mấy vòng nữa mẹ sẽ hoàn tất sinh sản, bây giờ phải làm sao? Không có đủ tinh thần lực, mẹ không thể sinh sản, hậu đại của chúng ta không thể ra đời.” Kiến binh đi sau nói.
“Đám nhân loại cấp thấp ghê tởm này, dám tổn thương tộc ta, mi thống lĩnh kiến binh tầng một, tầng hai đối phó chúng…” Âm thanh thô khan còn chưa kết thúc, mặt đất bỗng truyền đến một đợt dao động.
Thiền và con kiến binh dùng hết các chi túm chặt mặt đất.
“Thiền! Thiền!” Từ xa có một con kiến binh bò tới. “Vũ khí của chúng vô cùng lợi hại, có một viên đạn đã nổ banh tầng một tầng hai của chúng ta, lại có một viên khác đang thiêu cháy tầng một tầng hai.”
Lực chiến đấu của bọn chúng không mạnh lắm, vũ khí duy nhất chỉ có thân thể mà thôi.
Nghe đến đây, kiến binh trước đó lập tức nói: “Thiền, chúng ta vào tầng sáu đi, bọn chúng tấn công mạnh mẽ quá rồi.”
Thân thể Thiền hơi cong lên, thân hình to lớn lộ ra chiến ý mãnh liệt, “Ta đi đâm nát vỏ của chúng!”
“Thiền, Thiền đại nhân! Ngài là tộc trưởng đời kế, còn phải thống lĩnh tộc ta kéo dài phồn vinh, ngài không thể mạo hiểm!”
Nhưng, Thiền đã không bận tâm khuyên can của hai con kiến binh, sáu cái chân nhanh chóng di động, gần như đạt đến tốc độ của tàu vũ trụ, chớp mắt đã biến mất.
Khi Thiền bò lên mặt đất, đúng lúc con tàu vũ trụ đó lại bắn mấy phát đạn xuống, điều mà nó kinh sợ là, những phát đạn đó càng lúc càng gần chính giữa hang ổ của chúng.
Không thể nào, có người nào biết phân bố hang ổ của chúng sao!!
11hb67qzqs27ap39ly&arqw+!@ Lightraito @96~$zcoojk68`(bk%$kj!,#
~Sau khi phát đạn bắn tới, Đường Vũ căn cứ theo số lượng tộc kiến ra trận, phương hướng xuất hiện và độ sâu mà đạn chui vào do Ian cho cậu biết, phân tích ra phân bố của hang kiến này, kiến chúa đang ở đâu, cậu đã dần làm rõ.
Hiện tại điều họ cần làm, chính là chặn chết toàn bộ đường quanh hang ổ, để cuối cùng một kích tất trúng!
Đường Vũ chìm trong trạng thái hưng phấn quái dị.
Hang ổ tộc kiến giống như một mê cung to lớn không thể tin nổi, kết cấu quả thật phức tạp tinh xảo đến không tưởng nổi, khi thấy cửa động nhiều không đếm xuể của hang ổ đó qua máy cảm ứng của tàu Ngân Ưng, cậu đã phát hiện được một vài quy luật bao hàm trong đó.
Hang ổ này ít nhất có tám tầng, kiến chúa không phải ở tầng thứ tám, thì chính là ở chỗ dưới tầng thứ tám.
Trong đầu cậu nhanh chóng dựng lên mỗi lối vào hang ổ tộc kiến, mỗi một thông đạo, kết cấu mỗi tầng, cậu cảm thấy việc họ thoát được khỏi chỗ này đã càng thêm chắc chắn.
Cho đến khi có một tiếng va chạm cực mạnh vang lên.
Âm thanh đó không giống những âm thanh trước, bén nhọn như muốn đâm thủng tàu vũ trụ, âm thanh lạnh lẽo mà khủng bố.
Sau khi va chạm, Linda sắc mặt thoáng cái tái nhợt, “Thân tàu bị tổn hại.”
Đường Vũ trợn to mắt, rồi nhanh chóng lộ vẻ khó hiểu.
Muốn tổn hại thân tàu trước hết hệ thống phòng ngự của chiến hạm phải hết năng lượng, nhưng rõ ràng, hiện tại họ vẫn đang ở trong màn bảo vệ.
Màn bảo vệ không bị phá, nhưng thân tàu bị tổn hại, không thể nào!
…
Có chỉ một khả năng.
Cú tấn công đó thoáng chốc phát huy uy lực cực lớn cực sắc bén, có thể phá tan màn bảo vệ trong thời gian cực ngắn, khi năng lượng phòng ngự chưa kịp bổ sung vào, thế là, cú tấn công đụng vào thân tàu…
Như vậy cần phải là lực chiến đấu khủng bố cỡ nào chứ!
Cho dù là vũ khí đầu tiên của Sisyphus, cũng không thể trong thoáng chốc phá vỡ màn bảo vệ, một là tốc độ không nhanh như thế, hai là không thể có năng lượng lớn như thế.
Những người khác hình như cũng nghĩ đến điểm này, bầu không khí trong tàu lập tức trở nên nặng nề đè nén, nếu tộc kiến còn tồn tại vô số những sinh vật khủng bố này, vậy họ căn bản không có đường sống!
Mấy giây sau, một tiếng va chạm kịch liệt truyền đến, mọi người đều phát hiện, phía trên bàn thao tác, nóc sắt của tàu lõm vào một cục.
Đó là dùng nguyên liệu cứng chắc nhất liên bang tạo nên.
Sau tiếng thứ ba, phần vách đó triệt để tổn hại.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, phát hiện một tộc kiến cực lớn, đang vung đôi cánh to lớn che kín tầm nhìn, chân trước giơ cao như răng cưa, trôi nổi phía trên chiến hạm.
Con mắt kép của nó lớn như đầu một người bình thường, dưới ánh đèn, vừa đen vừa lạnh khiến người ta không khỏi rùng mình, trên tàu Ngân Ưng toàn là chiến sĩ đã từng sát phạt trên chiến trường, vậy mà giờ đây cũng sinh ra một chút sợ hãi, nếu luận đơn đả độc đấu, đám người bọn họ dù có cùng nhào lên cũng không thể là đối thủ của con quái vật này.
“Nhân loại hạ đẳng, ta muốn các ngươi chết không chỗ chôn thây!”
Sau một chuỗi âm thanh khó nghe như cây khô bị bẻ, con kiến đó lao lên, chỗ hư hại trên thân tàu lại nới rộng.
Tàu Ngân Ưng đã phát tín hiệu khẩn cấp, liên tục không ngừng.
Nhưng dù là thợ bảo dưỡng xuất sắc nhất, cũng không thể sửa chữa chỗ bị hư trên đỉnh đầu, vì kẻ làm hư thực sự quá cường hãn.
“Mang chiến giáp của tôi tới đây.”
Khi mọi người đều bị tộc kiến to lớn đó dọa ngẩn người, một âm thanh bình tĩnh nói.
“Thượng tá? Không được, quá…” Linda khẩn cấp nói, nhưng bị ngắt lời.
“Đi.”
Linda nhìn trên đầu một cái, lại nhìn người đàn ông cũng đang nhìn lên kia, giãy dụa một chút, cuối cùng nghe lệnh, chạy đi lấy một bộ chiến giáp.
Ian mở hai tay, để Linda mặc lên người mình, sau đó anh duỗi hai tay như đang thích ứng với bộ chiến giáp này.
Từ đầu đến cuối, mắt anh vẫn nhìn phía trên.
Đường Vũ bên cạnh há miệng, nhưng không nói gì cả.
Đây là cuộc chiến của thượng tá, cậu không có chỗ lên tiếng.
Cậu tin người đàn ông này, cho dù đối thủ không phải nhân loại, cho dù đó là quái vật…
Cậu chỉ có thể cầu nguyện.
Cậu thấy trong đôi mắt luôn bình tĩnh của Ian, dần nổi lên chiến ý, ánh mắt đó, khiến tim cậu đập nhanh.
“Kế hoạch tấn công không đổi, do thượng úy Linda chỉ huy.” Ian nói xong, vươn tay ra, ấn lên bàn thao tác, chỉ một cái dụng lực nhẹ, anh đã như đứng trên lò xo, nhẹ nhàng bắn lên trên, hai tay túm lấy phần viền bị tổn hại, đảo người một cái, đứng lên.
“Ian.”
Đường Vũ kinh sợ.
64%=!,vhxm32+64+$133073la@ huyetphong @9418=[158&(sq9382ld}}nh
Câu này không phải cậu nói, cũng không phải bất cứ ai trên tàu.
Cậu tỉ mỉ tìm kiếm nơi phát ra tiếng, nhưng lại cảm thấy chính là do tộc kiến to lớn phía trên nói.
Cậu nhất định đang nằm mơ.
“Kiến cái của ta, sao ta lại nỡ giết ngươi.”
Từ “má ơi” bắt đầu vang dội trong đầu Đường Vũ.
Người đàn ông của ông đây sao lại trở thành kiến cái của mày, mẹ nó mày nằm mơ hả!
Hơn nữa hiện tại là tình huống gì, con kiến này sao lại biết nói.
Nhưng cậu nhìn xung quanh, phát hiện những người khác không có vẻ gì khác thường, trừ người đang chú ý bắn đạn, ánh mắt những người khác đều chăm chú vào lỗ hỏng trên đỉnh đầu.
Đường Vũ lập tức kinh hãi.
Đừng bảo cậu lại có chỗ nào khác với mọi người nha, nếu không sớm muộn gì cậu cũng lên nằm trên giường của viện nghiên cứu thôi!
Tuy Ian cũng cao một mét chín, trong thể hình của nhân loại tuyệt đối có thể nói là cao to vạm vỡ, nhưng so sánh với tộc kiến trước mặt, hiển nhiên nhỏ bé hơn nhiều.
Con kiến đó cao hai mét, khi duỗi hết toàn bộ chi ra, thì hơn bốn mét, đó là còn chưa tính đến cọng râu dài bốn năm mét kia!
Nhưng khí thế của Ian không hề thua kém con vật to lớn đó, thản nhiên đứng thẳng, dường như không có bất cứ việc gì có thể đánh ngã anh, mang theo khí thế ngạo nghễ.
Một người một kiến, ai cũng không động.
“Tập trung tấn công con tàu này, ta muốn mang kiến cái của ta về!”
Con kiến to lớn đó lại phát ra âm thanh khó nghe.
Tuy không ai hiểu nó đang nói gì, nhưng sau câu đó, rõ ràng mọi người cảm giác được tàu bị tấn công nhiều hơn, tiếp tục như thế, màn bảo vệ có thể không chống nổi đến thời gian dự tính.
Nhưng Đường Vũ đã không để ý đến những thứ này nữa, sau khi nghe rõ con kiến khốn kiếp đó nói gì, cậu suýt phẫn nộ mù đầu hét lên: “Ian, đừng để nó bắt đi!”
Ngay khi cậu nói xong, Ian nhanh chóng tiếp cận Thiền, con dao sắc bén trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, đối phương phát hiện được sự tấn công của anh, lập tức vung hai chi ngăn cản, phần lông như đinh thép ở đầu chi bị cắt mất một nhúm.
Ian lập tức lui về, nhanh chóng đến vị trí an toàn, rồi tiếp tục tính toán trình độ cứng cáp của thân thể tộc kiến này, cứng hơn những tộc kiến anh từng tiếp xúc gấp bội.
Lần thứ hai, Thiền không đợi Ian xuất thủ, đã nhanh chóng vọt tới, chân trước sắc bén như cái xiên thép cọ qua trước ngực Ian, khi tiếp xúc với chiến giáp, tạo ra âm thanh chói tai do kim loại va chạm cùng mấy tia lửa.
Hai bên đều thăm dò một lần, đều có chút hiểu biết về thực lực của đối phương, cuộc chiến tiếp theo sẽ trở nên nhanh chóng mà tốc độ.
Từng lần giao phong tạo ra từng chuỗi tiếng kim loại va đụng chói tai.
Đường Vũ đứng bên dưới không thấy rõ, chỉ thỉnh thoảng thấy thượng tá hoặc con kiến kia vút qua lỗ hỏng.
Cậu siết chặt nắm tay, không biết mình có thể làm gì không.
Con kiến đó dám nói muốn thượng tá làm kiến cái của nó, quả thật là vô liêm sỉ!
Đường Vũ nóng nảy đi qua đi lại trong tàu, nghĩ xem phải làm sao mới có thể đuổi con kiến đó đi.
Những con kiến này canh ở đây, nhất định vì bảo vệ kiến chúa, vậy thì, chỉ cần cậu tìm được kiến chúa, thì sẽ khiến nó ngoan ngoãn trở về bảo vệ kiến chúa.
Đường Vũ lập tức nhào tới bàn thao tác, tìm hiểu hết loại hình của những đạn pháo còn lại cùng phạm vi lực sát thương của chúng, nếu là trong chiến tranh vũ trụ, lực tấn công của những đạn pháo này có thể hủy diệt nửa hành tinh, nhưng trọng lực và cấu tạo đất đai ở đây khác biệt, nên đạn pháo không còn uy lực mạnh thế nữa.
Cậu tiếp tục tính toán tổ hợp uy lực đạn pháo, phải làm sao mới có thể nhanh chóng đánh đến tầng tám của ổ kiến.
Có rồi!
Vì kích cỡ tàu Ngân Ưng nhỏ, hơn nữa là một chiếc chiến hạm, bên ngoài còn khá nhiều năng lượng, năng lượng phòng ngự có thể kéo dài, trước mắt ít nhất còn có thể duy trì gần một tiếng.
Mà mấu chốt để chiến đấu với tộc kiến, chính là trong một tiếng này!
Sau một hồi cảm ứng, Đường Vũ biết, họ đã vào được màn chắn đó!
Sau khi vào, Đường Vũ cảm thấy tộc kiến va chạm càng thêm điên cuồng, tổn thương tạo ra cũng càng lớn, trước đó là kiến thợ tấn công họ, hiện tại chắc đã tăng thêm không ít kiến binh.
Lực chiến đấu của kiến binh gấp đôi kiến thợ, tiếng va chạm truyền đều đều vào tai làm người ta lo sợ.
Hình như chúng cũng sử dụng vũ khí gì đó mà họ không biết, luôn khiến thân tàu lắc lư, nguồn sáng nhấp nháy không ổn định.
Hiện tại Đường Vũ không dám tưởng tượng thế giới bên ngoài sẽ như thế nào, cậu nghĩ, nếu cậu có chứng sợ đông đúc, vậy giờ mà nhìn ra ngoài, thì có lẽ đời này cũng xong luôn.
Tình trạng bên ngoài cũng đúng như cậu nghĩ, thi thể nổ bay, đốm lửa của đạn nổ tung tóe không ngừng như bắn pháo bông.
Kiến tộc dùng bụng kết thành đồ hình gì đó, từ chính giữa bắn năng lượng tấn công vào Ngân Ưng, khiến thân tàu lay động không ngừng.
Hình thức tấn công này, nếu để nhân loại nhìn thấy, nhất định sẽ thán phục.
Đường Vũ nhận thấy trong không gian này, dịch thể ở bụng tộc kiến không biến mất nhanh như vậy, mà nó sẽ lưu động như dịch thể bình thường. Có lẽ chỉ có ở trong không gian đó, dịch thể này mới biến mất nhanh như vậy, vì nơi đó sẽ hấp thu, cung cấp cho việc truyền tống.
Nhưng bất kể thế nào, dịch thể không bốc hơi nhanh chóng, đối với Đường Vũ là một chuyện tốt, cậu thấy một dãy số luôn tăng lên trên màn hình ở tàu Ngân ưng, mắt lộ nụ cười.
“Thứ cậu cần đã thu thập không ít rồi.” Giữa lúc tấn công không ngừng, Ian thấy Đường Vũ nhìn trị số nào đó rồi cười, nói.
“Đúng.” Cậu biết thượng tá không hiểu hành động của mình, nhưng bây giờ cậu không có cách nào giải thích. Lẽ nào lại nói, cậu chuẩn bị chuyển những dịch thể này về, nghiên cứu làm sao để anh sẽ không bị dịch cảm ứng bài xích trong cơ giáp, sau đó yên lành yêu đương với anh sao?
Ian thấy Đường Vũ không muốn nói nhiều, mắt lạnh nhìn trị số đó một lần nữa, sau đó bình tĩnh dặn dò bắn đạn thiêu.
Chiến hạm không trang bị nhiều đạn thiêu, vì khi di động trên bầu trời, thường đạn thiêu không sử dụng đến – cháy không nổi.
Trong tàu Ngân Ưng chỉ có ba viên.
Ba viên này lại được ký thác hy vọng của phần lớn mọi người.
Cấu tạo thân thể tộc kiến rõ ràng là sợ lửa, chỉ cần đốt hang ổ của chúng, phần thắng của họ sẽ càng lớn!
Đường Vũ không thấy rõ tình trạng cụ thể khi đạn thiêu được bắn ra, chỉ có một đường sáng biểu thị vụt qua, không thấy rõ tình huống qua cửa sổ, vẫn là một màu đen.
Cho đến mười mấy giây sau, bên ngoài mới có thể thấy ánh sáng vàng mơ hồ.
Cháy rồi!
“Đám nhân loại đáng chết này!” Ở trong hang ổ, Thiền nôn nóng bò về một hướng nào đó.
“Thiền, mẹ thì sao?”
Kiến binh đi sau Thiền hỏi.
“Ta dặn mi thế nào!” Thiền tức giận chất vấn kiến binh theo sau, “Ta nói lần này phải đặc biệt phòng bị, kết quả các ngươi lại không phát hiện những nhân loại đó lén lúc tập kết lực lượng đánh qua đây!”
Đối mặt với cơn giận của Thiền, con kiến binh khuỵu chi sau xuống đất, tỏ ra cực kỳ sợ hãi, “Cái này, cái này là chuyện không thể nào, trong lịch sử của tộc ta chưa từng xảy ra chuyện này, cho nên phòng bị…”
“Chưa từng xảy ra! Trước khi mở thông đạo bị cưỡng hành phá hoại trận pháp cũng chưa từng xảy ra, kết quả thì sao! Lẽ nào còn có thể có người…” Thiền đột nhiên dừng lại.
Có người… cái gì?
Lẽ nào có người không bị hoàn nguyên…?
Vừa nghĩ đến khả năng này, con mắt kép đen bóng ghê người của Thiền thoáng nhợt màu, lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó hồi phục bình thường.
Không thể nào!
Chỉ có người Hyde khoe khoang sống ở tầm cao hơn là có thể không chịu quy tắc hạn chế của thời không này.
Những người Hyde đó nếu phát hiện chúng, đã sớm bắt chúng, sao có thể mai phục lâu như thế.
Huống chi những người này không nỡ giết chết nhiều đồng loại của nó, toàn thân chúng nó, là báo vật chỉ có thể cầu đối với những kẻ kia.
Nhưng nếu không phải người Hyde, vậy có thể là ai?
“Còn mười mấy vòng nữa mẹ sẽ hoàn tất sinh sản, bây giờ phải làm sao? Không có đủ tinh thần lực, mẹ không thể sinh sản, hậu đại của chúng ta không thể ra đời.” Kiến binh đi sau nói.
“Đám nhân loại cấp thấp ghê tởm này, dám tổn thương tộc ta, mi thống lĩnh kiến binh tầng một, tầng hai đối phó chúng…” Âm thanh thô khan còn chưa kết thúc, mặt đất bỗng truyền đến một đợt dao động.
Thiền và con kiến binh dùng hết các chi túm chặt mặt đất.
“Thiền! Thiền!” Từ xa có một con kiến binh bò tới. “Vũ khí của chúng vô cùng lợi hại, có một viên đạn đã nổ banh tầng một tầng hai của chúng ta, lại có một viên khác đang thiêu cháy tầng một tầng hai.”
Lực chiến đấu của bọn chúng không mạnh lắm, vũ khí duy nhất chỉ có thân thể mà thôi.
Nghe đến đây, kiến binh trước đó lập tức nói: “Thiền, chúng ta vào tầng sáu đi, bọn chúng tấn công mạnh mẽ quá rồi.”
Thân thể Thiền hơi cong lên, thân hình to lớn lộ ra chiến ý mãnh liệt, “Ta đi đâm nát vỏ của chúng!”
“Thiền, Thiền đại nhân! Ngài là tộc trưởng đời kế, còn phải thống lĩnh tộc ta kéo dài phồn vinh, ngài không thể mạo hiểm!”
Nhưng, Thiền đã không bận tâm khuyên can của hai con kiến binh, sáu cái chân nhanh chóng di động, gần như đạt đến tốc độ của tàu vũ trụ, chớp mắt đã biến mất.
Khi Thiền bò lên mặt đất, đúng lúc con tàu vũ trụ đó lại bắn mấy phát đạn xuống, điều mà nó kinh sợ là, những phát đạn đó càng lúc càng gần chính giữa hang ổ của chúng.
Không thể nào, có người nào biết phân bố hang ổ của chúng sao!!
11hb67qzqs27ap39ly&arqw+!@ Lightraito @96~$zcoojk68`(bk%$kj!,#
~Sau khi phát đạn bắn tới, Đường Vũ căn cứ theo số lượng tộc kiến ra trận, phương hướng xuất hiện và độ sâu mà đạn chui vào do Ian cho cậu biết, phân tích ra phân bố của hang kiến này, kiến chúa đang ở đâu, cậu đã dần làm rõ.
Hiện tại điều họ cần làm, chính là chặn chết toàn bộ đường quanh hang ổ, để cuối cùng một kích tất trúng!
Đường Vũ chìm trong trạng thái hưng phấn quái dị.
Hang ổ tộc kiến giống như một mê cung to lớn không thể tin nổi, kết cấu quả thật phức tạp tinh xảo đến không tưởng nổi, khi thấy cửa động nhiều không đếm xuể của hang ổ đó qua máy cảm ứng của tàu Ngân Ưng, cậu đã phát hiện được một vài quy luật bao hàm trong đó.
Hang ổ này ít nhất có tám tầng, kiến chúa không phải ở tầng thứ tám, thì chính là ở chỗ dưới tầng thứ tám.
Trong đầu cậu nhanh chóng dựng lên mỗi lối vào hang ổ tộc kiến, mỗi một thông đạo, kết cấu mỗi tầng, cậu cảm thấy việc họ thoát được khỏi chỗ này đã càng thêm chắc chắn.
Cho đến khi có một tiếng va chạm cực mạnh vang lên.
Âm thanh đó không giống những âm thanh trước, bén nhọn như muốn đâm thủng tàu vũ trụ, âm thanh lạnh lẽo mà khủng bố.
Sau khi va chạm, Linda sắc mặt thoáng cái tái nhợt, “Thân tàu bị tổn hại.”
Đường Vũ trợn to mắt, rồi nhanh chóng lộ vẻ khó hiểu.
Muốn tổn hại thân tàu trước hết hệ thống phòng ngự của chiến hạm phải hết năng lượng, nhưng rõ ràng, hiện tại họ vẫn đang ở trong màn bảo vệ.
Màn bảo vệ không bị phá, nhưng thân tàu bị tổn hại, không thể nào!
…
Có chỉ một khả năng.
Cú tấn công đó thoáng chốc phát huy uy lực cực lớn cực sắc bén, có thể phá tan màn bảo vệ trong thời gian cực ngắn, khi năng lượng phòng ngự chưa kịp bổ sung vào, thế là, cú tấn công đụng vào thân tàu…
Như vậy cần phải là lực chiến đấu khủng bố cỡ nào chứ!
Cho dù là vũ khí đầu tiên của Sisyphus, cũng không thể trong thoáng chốc phá vỡ màn bảo vệ, một là tốc độ không nhanh như thế, hai là không thể có năng lượng lớn như thế.
Những người khác hình như cũng nghĩ đến điểm này, bầu không khí trong tàu lập tức trở nên nặng nề đè nén, nếu tộc kiến còn tồn tại vô số những sinh vật khủng bố này, vậy họ căn bản không có đường sống!
Mấy giây sau, một tiếng va chạm kịch liệt truyền đến, mọi người đều phát hiện, phía trên bàn thao tác, nóc sắt của tàu lõm vào một cục.
Đó là dùng nguyên liệu cứng chắc nhất liên bang tạo nên.
Sau tiếng thứ ba, phần vách đó triệt để tổn hại.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, phát hiện một tộc kiến cực lớn, đang vung đôi cánh to lớn che kín tầm nhìn, chân trước giơ cao như răng cưa, trôi nổi phía trên chiến hạm.
Con mắt kép của nó lớn như đầu một người bình thường, dưới ánh đèn, vừa đen vừa lạnh khiến người ta không khỏi rùng mình, trên tàu Ngân Ưng toàn là chiến sĩ đã từng sát phạt trên chiến trường, vậy mà giờ đây cũng sinh ra một chút sợ hãi, nếu luận đơn đả độc đấu, đám người bọn họ dù có cùng nhào lên cũng không thể là đối thủ của con quái vật này.
“Nhân loại hạ đẳng, ta muốn các ngươi chết không chỗ chôn thây!”
Sau một chuỗi âm thanh khó nghe như cây khô bị bẻ, con kiến đó lao lên, chỗ hư hại trên thân tàu lại nới rộng.
Tàu Ngân Ưng đã phát tín hiệu khẩn cấp, liên tục không ngừng.
Nhưng dù là thợ bảo dưỡng xuất sắc nhất, cũng không thể sửa chữa chỗ bị hư trên đỉnh đầu, vì kẻ làm hư thực sự quá cường hãn.
“Mang chiến giáp của tôi tới đây.”
Khi mọi người đều bị tộc kiến to lớn đó dọa ngẩn người, một âm thanh bình tĩnh nói.
“Thượng tá? Không được, quá…” Linda khẩn cấp nói, nhưng bị ngắt lời.
“Đi.”
Linda nhìn trên đầu một cái, lại nhìn người đàn ông cũng đang nhìn lên kia, giãy dụa một chút, cuối cùng nghe lệnh, chạy đi lấy một bộ chiến giáp.
Ian mở hai tay, để Linda mặc lên người mình, sau đó anh duỗi hai tay như đang thích ứng với bộ chiến giáp này.
Từ đầu đến cuối, mắt anh vẫn nhìn phía trên.
Đường Vũ bên cạnh há miệng, nhưng không nói gì cả.
Đây là cuộc chiến của thượng tá, cậu không có chỗ lên tiếng.
Cậu tin người đàn ông này, cho dù đối thủ không phải nhân loại, cho dù đó là quái vật…
Cậu chỉ có thể cầu nguyện.
Cậu thấy trong đôi mắt luôn bình tĩnh của Ian, dần nổi lên chiến ý, ánh mắt đó, khiến tim cậu đập nhanh.
“Kế hoạch tấn công không đổi, do thượng úy Linda chỉ huy.” Ian nói xong, vươn tay ra, ấn lên bàn thao tác, chỉ một cái dụng lực nhẹ, anh đã như đứng trên lò xo, nhẹ nhàng bắn lên trên, hai tay túm lấy phần viền bị tổn hại, đảo người một cái, đứng lên.
“Ian.”
Đường Vũ kinh sợ.
64%=!,vhxm32+64+$133073la@ huyetphong @9418=[158&(sq9382ld}}nh
Câu này không phải cậu nói, cũng không phải bất cứ ai trên tàu.
Cậu tỉ mỉ tìm kiếm nơi phát ra tiếng, nhưng lại cảm thấy chính là do tộc kiến to lớn phía trên nói.
Cậu nhất định đang nằm mơ.
“Kiến cái của ta, sao ta lại nỡ giết ngươi.”
Từ “má ơi” bắt đầu vang dội trong đầu Đường Vũ.
Người đàn ông của ông đây sao lại trở thành kiến cái của mày, mẹ nó mày nằm mơ hả!
Hơn nữa hiện tại là tình huống gì, con kiến này sao lại biết nói.
Nhưng cậu nhìn xung quanh, phát hiện những người khác không có vẻ gì khác thường, trừ người đang chú ý bắn đạn, ánh mắt những người khác đều chăm chú vào lỗ hỏng trên đỉnh đầu.
Đường Vũ lập tức kinh hãi.
Đừng bảo cậu lại có chỗ nào khác với mọi người nha, nếu không sớm muộn gì cậu cũng lên nằm trên giường của viện nghiên cứu thôi!
Tuy Ian cũng cao một mét chín, trong thể hình của nhân loại tuyệt đối có thể nói là cao to vạm vỡ, nhưng so sánh với tộc kiến trước mặt, hiển nhiên nhỏ bé hơn nhiều.
Con kiến đó cao hai mét, khi duỗi hết toàn bộ chi ra, thì hơn bốn mét, đó là còn chưa tính đến cọng râu dài bốn năm mét kia!
Nhưng khí thế của Ian không hề thua kém con vật to lớn đó, thản nhiên đứng thẳng, dường như không có bất cứ việc gì có thể đánh ngã anh, mang theo khí thế ngạo nghễ.
Một người một kiến, ai cũng không động.
“Tập trung tấn công con tàu này, ta muốn mang kiến cái của ta về!”
Con kiến to lớn đó lại phát ra âm thanh khó nghe.
Tuy không ai hiểu nó đang nói gì, nhưng sau câu đó, rõ ràng mọi người cảm giác được tàu bị tấn công nhiều hơn, tiếp tục như thế, màn bảo vệ có thể không chống nổi đến thời gian dự tính.
Nhưng Đường Vũ đã không để ý đến những thứ này nữa, sau khi nghe rõ con kiến khốn kiếp đó nói gì, cậu suýt phẫn nộ mù đầu hét lên: “Ian, đừng để nó bắt đi!”
Ngay khi cậu nói xong, Ian nhanh chóng tiếp cận Thiền, con dao sắc bén trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, đối phương phát hiện được sự tấn công của anh, lập tức vung hai chi ngăn cản, phần lông như đinh thép ở đầu chi bị cắt mất một nhúm.
Ian lập tức lui về, nhanh chóng đến vị trí an toàn, rồi tiếp tục tính toán trình độ cứng cáp của thân thể tộc kiến này, cứng hơn những tộc kiến anh từng tiếp xúc gấp bội.
Lần thứ hai, Thiền không đợi Ian xuất thủ, đã nhanh chóng vọt tới, chân trước sắc bén như cái xiên thép cọ qua trước ngực Ian, khi tiếp xúc với chiến giáp, tạo ra âm thanh chói tai do kim loại va chạm cùng mấy tia lửa.
Hai bên đều thăm dò một lần, đều có chút hiểu biết về thực lực của đối phương, cuộc chiến tiếp theo sẽ trở nên nhanh chóng mà tốc độ.
Từng lần giao phong tạo ra từng chuỗi tiếng kim loại va đụng chói tai.
Đường Vũ đứng bên dưới không thấy rõ, chỉ thỉnh thoảng thấy thượng tá hoặc con kiến kia vút qua lỗ hỏng.
Cậu siết chặt nắm tay, không biết mình có thể làm gì không.
Con kiến đó dám nói muốn thượng tá làm kiến cái của nó, quả thật là vô liêm sỉ!
Đường Vũ nóng nảy đi qua đi lại trong tàu, nghĩ xem phải làm sao mới có thể đuổi con kiến đó đi.
Những con kiến này canh ở đây, nhất định vì bảo vệ kiến chúa, vậy thì, chỉ cần cậu tìm được kiến chúa, thì sẽ khiến nó ngoan ngoãn trở về bảo vệ kiến chúa.
Đường Vũ lập tức nhào tới bàn thao tác, tìm hiểu hết loại hình của những đạn pháo còn lại cùng phạm vi lực sát thương của chúng, nếu là trong chiến tranh vũ trụ, lực tấn công của những đạn pháo này có thể hủy diệt nửa hành tinh, nhưng trọng lực và cấu tạo đất đai ở đây khác biệt, nên đạn pháo không còn uy lực mạnh thế nữa.
Cậu tiếp tục tính toán tổ hợp uy lực đạn pháo, phải làm sao mới có thể nhanh chóng đánh đến tầng tám của ổ kiến.
Có rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất