[Đm] Chiến Thần

Chương 86: Thiếu hụt tình cảm

Trước Sau
Thấy Elijah sắp đi, Đường Vũ lập tức túm hắn lại, quá hoảng loạn làm cậu quên luôn lễ phép, cậu ngẩng đầu nhìn Elijah, nói: “Thiếu tá, có thể cho tôi biết rõ chuyện không?”

Elijah nhìn người gầy yếu trước mặt với vẻ phức tạp, lộ vẻ không nỡ, lắc đầu nói: “Nếu cậu muốn biết, thì tự đi hỏi đi.”

“Vậy ít nhất cho tôi biết, trị liệu tinh thần lực là gì?”

Elijah do dự một chút, rồi nói: “Đối với người điều khiển có tinh thần lực dao động dị thường lại không cách nào tự khống chế, viện nghiên cứu liên bang áp dụng phương pháp thông qua khai thông tâm lý xóa bỏ tình cảm để an ủi tinh thần lực.”

“Nó có hiệu quả gì?”

“Sẽ khiến tinh thần lực của người ta nằm ở mức ổn định.”

“Vậy thì, tác dụng phụ là gì?”

Elijah sửng sốt, không ngờ cuối cùng vẫn bị đối phương chuyển về vấn đề này, hắn không thể không che giấu nói: “Sẽ khiến người ta thiếu hụt tình cảm, tâm trạng không còn sinh ra dao động gì nữa, lạnh lẽo như người máy.”

Đường Vũ lùi một bước, không dám tin trợn to hai mắt.

Tại sao thượng tá chưa từng nói, anh đi nhận loại trị liệu này?!

Là cảm thấy căn bản không cần cho cậu biết sao?

Từ lời Elijah, cậu đã hiểu rõ.

Là nói, thượng tá sẽ biến thành như lúc họ mới gặp, dáng vẻ cự tuyệt người ngoài ngàn dặm?

Đường Vũ choáng váng.

Không biết do mấy ngày nay bỏ ăn quên ngủ nghiên cứu dịch tinh thần mới, hay do bị tin tức đó kích thích.

Thân thể vốn còn chưa hồi phục tốt, lúc này đã đứng không vững, trước mắt cũng bắt đầu tối đi.

“Cậu sao vậy?” Elijah phát hiện Đường Vũ bất thường, vội đỡ cậu.

Đường Vũ ổn định tâm thần, cậu không tin thật sự có “trùng hợp” tồn tại.

Cậu vừa giải quyết vấn đề tinh thần lực, thượng tá đã biến thành người băng không có tình cảm?

fogk!{sm28)&55rmoh1867ga`}ymvk@ Huyết Phong @%&zw]+(+28nf6930tw8525

Không được, cậu phải tự mình chứng thực!

Cậu đẩy Elijah ra, đi tới phòng thượng tá.

Elijah nhìn theo bóng lưng cậu, rút lại cánh tay giữa không, đặt lên tim mình.

Hắn có thể hiểu tâm trạng Đường Vũ, hắn cũng từng mất hồn mất vía như vậy.

Sau đó, hắn lắc đầu, nhìn bầu trời của hành tinh Uni, cùng những ngôi sao lóe sáng.

Hắn và Ian Clermont là học sinh cùng khóa, lúc đầu khi Ian được kiểm tra ra tinh thần lực cực cao, vì quan hệ gia tộc, lại vì thân thể hắn đủ ưu tú, nên được liên bang chọn ra, bồi dưỡng thành trình tự viên chuyên thuộc của Ian.

Làm bạn mười mấy năm, hắn đã không còn phân rõ tình cảm mình dành cho anh rốt cuộc là tình yêu hay tình thân, hay là một sự ỷ lại.

Nhưng, khi hắn quyết định đi con đường này, hắn đã biết hắn không thể làm bạn lâu dài với người hắn ái mộ, hắn đã không còn cách nào quay đầu.

Vì đánh bại những kẻ cạnh tranh khác, hắn lén sử dụng thuốc để cưỡng ép tăng mức độ sử dụng não, mà bây giờ, tác dụng phụ bắt đầu biểu hiện ra rồi.

Vốn mức độ sử dụng não trên 55% đã dễ khiến khu vực não xảy ra bất thường, hắn lại ỷ vào thuốc để đẩy lên, tác dụng phụ càng kịch liệt.

Hắn chỉ sợ không thể nào đi theo Ian nữa.

Khi nghe nói bên cạnh Ian có thêm một học viên bổ khuyết, hắn là ngưỡng mộ và ghen tỵ.

Hắn từng để ý đến học sinh tên Đường Vũ, thành tích ban đầu làm hắn cảm thấy buồn cười, nhưng không đến hai năm, người này đã hoàn toàn chuyển biến từ kém nhất đến giỏi nhất.

Tất cả học sinh của khoa trình tự đều biết, khoa này thứ khó nhất không phải là nắm vững những trình tự cơ bản, mà là sáng tạo. Lúc xưa khi liên bang du tẩu giữa tinh hệ, còn chưa được gọi là liên bang, chỉ có thể xưng là bộ lạc.

Sau đó đến tinh hệ Abel, tìm được tinh cầu thích hợp cư trú, cắm rễ.

Tiếp nhận hệ thống khoa học khác nhau, chọn lựa, loại trừ, quy nhất, nhưng về bản chất là liên minh khoa học có thể bao dung vô số hệ thống khoa học, nhưng phát triển ở đây quá lâu, giáo dục càng lúc càng rập khuôn và thống nhất, hủy đi rất nhiều những hệ thống khoa học vô cùng phát triển, đây là bi ai, nhưng không có ai nhắc đến, chỉ có hiệu trưởng hiện tại của Kenton sẽ thỉnh thoảng thỉnh cầu tổng thống thay đổi hệ thống.

Hắn từng thấy Đường Vũ thiết kế mấy trình tự lúc tham gia thi đấu trình tự viên, hắn từng hỏi vài người bạn, nhưng chưa có ai từng thấy ngôn ngữ đó, đều nói học viên bổ khuyết đó gặp vận may.

Nhưng hắn cảm thấy rất quen mắt.

Thậm chí hắn cảm thấy có lẽ đây là một hệ thống khoa học cực kỳ viễn cổ nào đó, là một phần từng bị xóa bỏ, một lần nữa nó xuất hiện tại liên bang khiến hắn cảm thấy đó có thể mang đến dòng máu khoa học mới mẻ cho liên bang.

Người này, không cần nghi ngờ có được tài hoa và năng lực mà hắn ghen tỵ, nhưng điều quan trọng nhất, là cậu chiếm được trái tim từ lâu luôn trống không của Ian.

Hắn từng oán hận, đẳng cấp trình tự viên của hắn cao cấp nhất toàn liên bang, dung mạo của hắn cũng có thể khiến nhân vật nhỏ đó tự thẹn thua kém, nhưng khi hắn vội vã chạy tới, nhìn thấy Ian, rồi khi nói câu đầu tiên về học sinh tên Đường Vũ đó, hắn đã biết hắn thua rồi.

Chỉ một cái tên, đã có thể khiến Ian để lộ vẻ dịu dàng.

Mà hắn, chưa từng may mắn đạt được.

Tất cả mọi người đều khuyên hắn đừng đặt tâm tư trên người Ian nữa, nhưng hắn luôn cảm thấy vẫn còn cơ hội, cho đến lúc đó, hắn biết, hắn đã thua hoàn toàn.

Sau, hắn nhìn thấy học sinh luôn bị mình khinh thường đó, xuất hiện trước mặt hắn.

Đối với hắn, nếu người đó không có tài hoa ở mặt trình tự viên, quả thật là không có tác dụng gì, trừ tình cảm Ian dành cho cậu.

Nhưng trong cuộc đối thoại, hắn phát hiện, đối phương có một đôi mắt trong vắt, sáng sủa.

Bên trong lấp lánh tia sáng sáng tạo không ngừng.

Đôi mắt đó có thể rọi ra hình dáng hắn, vẻ ngoài dịu dàng, nhưng trong lòng xấu xí, dữ tợn, lúc đó, hắn nhận ra, từ bỏ tình cảm này cũng không phải khó khăn, nếu Ian có thể hạnh phúc.

Chỉ là không ngờ, Ian lại che giấu tất cả mọi người, tiếp nhận chủ ý tồi của viện nghiên cứu, chấp nhận bị can dự tâm lý lần nữa.

Hắn còn nhớ lần đầu Ian tiếp nhận “trị liệu” trở về, ánh mắt đó khiến toàn thân hắn lạnh lẽo.

Lần này, ánh mắt giống hệt đó khiến hắn không dám ở lại lâu, vội vã chạy ra.

Thấy Đường Vũ, hắn vốn muốn cảnh cáo một phen, dù sao không biết năng lực thừa nhận tâm lý của người này thế nào.

Hắn có thể cảm giác được, Ian và người này, thích nhau.

Hiện tại một người chủ động cắt đứt tình cảm đó, người còn lại, nhất định sẽ đau không muốn sống.



“Ủa? Là… thiếu tá Elijah sao?”

Nghe tên mình, Elijah quay đầu, mấy sợi tóc trắng nhẹ bị gió thổi lên: “Anh là… Emir…”

Thấy đối phương lúng túng, Emir lập tức bổ sung: “Thiếu tướng, vừa thăng chức rồi.” Nói xong, chỉ quân hàm của mình.

Thiếu tướng Emir, và Ian, Phùng Nghị, được gọi là ba ngôi sao mới của liên bang, chẳng qua đó là cách gọi trước kia, bây giờ ba người đã nổi tiếng mười mấy năm, coi như đã thành “cũ” rồi.

Hai người tuy chưa từng chính thức tiếp xúc, nhưng đã nghe danh đối phương từ lâu.

“Mấy năm trước đã không nghe thêm tin tức gì về anh rồi.” Elijah vực tinh thần nói chuyện với Emir.

“Cậu đang chú ý đến tôi sao?” Emir có vẻ vừa mừng vừa sợ, dáng vẻ hưng phấn khiến người ta cũng cao hứng theo, “Tôi bị phái đến liên bang Oum chấp hành nhiệm vụ, tám năm mới về.”

Tám năm! Elijah không khỏi kinh ngạc, nhiệm vụ gì mà cần tới tám năm!

“Sao anh không thỉnh cầu đóng ở đó cả đời luôn.” Elijah nửa đùa nói.

“Tôi thỉnh cầu với quan trên, nói nếu mình còn không về, người tôi để ý sẽ bị dụ đi mất, quan trên nói, để tôi về lấy vợ.”

84[&38oz?&bi3086blyq,:@ Light @*$$xm43{}16??,=zd124370:%xp

Vẻ mặt khoa trương của Emir làm Elijah buồn cười, khiến hắn tạm thời quên đi nỗi buồn trong lòng, bất tri bất giác đã bị Emir mang đi dạo khắp nơi.

Đường Vũ chạy đến trước cửa phòng Ian, đang định gõ cửa, nghĩ lại, cậu chỉnh lại mái tóc rối loạn do chạy vừa rồi, sau đó mới gõ.

Qua vài tiếng, không ai đáp.

Lẽ nào không ở?

Đường Vũ không che giấu được sự nôn nóng, đợi không nổi nữa, trực tiếp gửi tin nhắn cho Ian.

__ Thượng tá, anh đang ở đâu?

__ Sân huấn luyện.

Sân huấn luyện của thượng tá không nằm cùng một chỗ với cậu, cần có quyền hạn cao hơn, Đường Vũ biết đi rồi cũng không vào được, cần phải được sự cho phép.

__ Tôi có thể đến tìm anh không?

__ Không thể.

Nhìn hai chữ cự tuyệt rõ ràng đó, Đường Vũ cảm thấy tim mình xoắn lại.

Lẽ nào thượng tá thật sự như thiếu tá Elijah nói, đã mất hết tình cảm?

Sao có thể!

__ Anh tiếp nhận viện nghiên cứu can dự tâm lý?

Đường Vũ vội đến không chừng mực, hỏi thẳng.

__ Đúng.

__ Kết quả thì sao.

Đối phương hồi lâu không trả lời, Đường Vũ thấp thỏm chờ đợi, không biết anh đang huấn luyện không rảnh để ý đến cậu, hay không muốn để ý.

Đường Vũ nghiến răng, mở hình phân bố sân huấn luyện, tìm được chỗ của Ian, trực tiếp chạy qua đó.

Đường Vũ đến đó rồi, mới được thông báo, thượng tá Clermont bị tinh trưởng hành tinh Uni kéo đi tham gia tiệc chúc mừng rồi.

Tiệc chúc mừng là hoạt động được trông đợi nhất hành tinh Uni thậm chí toàn liên bang gần đây, vì Ian và những người trở về từ không gian tộc kiến sẽ tham gia.

Hơn nữa sẽ mời rất nhiều phóng viên, nhân sĩ nổi tiếng, cấp cao liên bang.

Địa điểm tiệc chúc mừng không xa mấy, Đường Vũ ngồi xe đi được một nửa thì bị Phùng Dương gọi về, nói muốn đi cùng.

Tuy Đường Vũ nôn nóng, nhưng xem ra cũng không thể đơn độc kéo thượng tá hỏi, chỉ có thể đợi Phùng Dương, phía sau lại có mấy học sinh, mọi người cùng đi.

“Nghe nói nữ thần Winnie cũng sẽ đến đó!” Finci hưng phấn nói.

“Gần đây không phải cậu rất thích phó hạm trưởng sao?” Phùng Dương bĩu môi nói.

“Phó hạm trưởng là người phụ nữ của tôi, mà Winnie là nữ thần của tôi, không hề xung đột.” Finci mặt dày nói.

“Ối chà, đúng là rất có mặt mũi.” Phùng Dương nói chuyện trước giờ rất thâm độc, lại nói thêm vài câu, rồi mới đi cùng hai người Finci.

Đường Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Tốc độ xe không phải rất nhanh, vẫn có thể phân biệt được chút cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Hành tinh Uni là hành tinh không có gì đặc biệt nhưng lại thích hợp cho người bình thường cư trú, vì chuyện lần này mới trở thành trung tâm chú ý.

Kiến trúc đặc sắc được xây tạm bên ngoài rất đẹp, cũng rất phù hoa.

Lòng Đường Vũ dần lắng xuống.

Thượng tá tiếp nhận can dự tâm lý nhất định có nguyên nhân, nguyên nhân đó đương nhiên là do tinh thần lực bất thường.

Cậu đã nghe nói, lần này trở về, gần như tinh thần lực của tất cả người điều khiển đều gặp bất thường, có người tự mình khống chế được, có người cần tiếp nhận trị liệu, Malak thì đang tiếp nhận trị liệu tinh thần lực xen kẽ huấn luyện.

Tin tốt là tất cả những người đã bình phục tinh thần lực đều phát hiện trị số tinh thần lực của mình được tăng cao rất nhiều.

Sau khi trải qua trị liệu, tinh thần lực của thượng tá có cao hơn nữa không?

Điều quan trọng là, anh thật sự sẽ biến thành người không có tình cảm sao?

Đường Vũ cảm thấy không dám tin, trong ấn tượng của cậu, phần lớn thời gian thượng tá đều dịu dàng.

Nhưng mấy tin nhắn với đối phương vừa rồi cho thấy thái độ lạnh nhạt của anh, làm cậu buộc phải hoài nghi, có lẽ cậu thật sự đã lỡ mất cái gì.

“Cậu có tâm sự.” Đường Vũ nghe tiếng liền quay đầu, thấy màu đỏ cực kỳ chói mắt.

Malak rất hiếm khi chủ động nói chuyện với cậu, Đường Vũ cảm thấy kinh ngạc.

Malak nói xong, cũng tự cảm thấy kỳ cục, nghiêng đầu đi, một lát lại nói: “Cậu bị bỏ rồi?”

Đường Vũ quẫn bách không biết nên nói gì, lẽ nào cậu bày ra vẻ mặt bị vứt bỏ sao!

Thấy Đường Vũ không nói gì, Malak lại lầm bầm: “Hai người hai loại tính cách, ở chung không dễ dàng.”



“Hai chúng tôi…” Đường Vũ rốt cuộc nhịn không nổi, chen vào: “Cậu rốt cuộc đang nói gì?”

“Càng để tâm một người, càng không dám lại quá gần.” Malak nói xong, đảo mắt nhìn thanh niên tóc quăng còn đang cãi nhau bên cạnh.

Đường Vũ không dám khẳng định lắm, hai người họ còn có thể giao lưu nữa không vậy, cậu cảm thấy Malak toàn dùng tản văn.

“Nếu cậu không có đủ dũng khí, nếu cậu không đủ mạnh mẽ, thượng tá sẽ không cần cậu.”

Tuy ban đầu không hiểu rõ lắm, nhưng Đường Vũ bỗng muốn nghe Malak nói tiếp.

Malak thấy trong mắt Đường Vũ lóe tia sáng muốn biết, trong lòng đầy hưng phấn, hắn có thể làm cố vấn tình cảm của thượng tá và Đường Vũ sao?

“Cậu biết Lily từng bị bắt cóc bao nhiêu lần không?”

“A?” Đường Vũ không theo kịp tư duy nhảy vọt của Malak, có thể là do cậu đã lớn tuổi rồi chăng.

“Tôi chỉ biết có năm lần, phu nhân Clermont cũng từng bị uy hiếp ba lần, cậu từng đến nhà thượng tá đúng không, rất đơn giản.”

Đường Vũ gật đầu, cậu quả thật từng đến đó, lúc đó cậu còn nghĩ, nhà của thượng tá kém những nhà khác ít nhất cũng mấy lần, không thể nhìn ra được bên trong là nhân vật nổi tiếng như thế.

Malak tiếp tục nói: “Nhà anh ta từng bị nổ sụp ba lần.” Hắn nói xong nhìn Đường Vũ, “Cậu sợ không?”

Đường Vũ nghi hoặc hỏi: “Sợ cái gì?”

“Bị người khác biết quan hệ của cậu với thượng tá, với tố chất thân thể của cậu, nhảy ra là bị bắt cóc, lần đầu tiên bị bắt cóc có thể đã sống không nổi rồi.”

Đường Vũ co giật khóe môi, gian nan phun ra mấy chữ, “Cảm ơn đánh giá đúng trọng tâm của cậu!”

“Không cần cảm ơn.” Malak dường như hoàn toàn không nhìn ra Đường Vũ đang nói dỗi, “Nếu sợ chết, tách ra là đúng, thượng tá cũng không nhẫn tâm nhìn người anh yêu chết.”

Đường Vũ bất đắc dĩ nhìn trời, nghe Malak nói thế, cứ như cậu chết chắc rồi đó. Hơn nữa, “Chúng tôi sẽ không tách ra.” Chưa từng bên nhau nói gì mà tách ra, “Chính là…” Nếu phải giải thích thì rất phiền phức, Đường Vũ dứt khoát ngầm thừa nhận, nói, “Tinh thần lực của thượng tá bất thường, anh đã đi làm trị liệu, hiện tại về rồi, đại khái là trị liệu để không còn tình cảm cho tôi nữa.”

“À…” Malak như hiểu như không gật đầu, “Vậy cậu an toàn rồi.”

“Nhưng tôi không muốn an toàn!” Đường Vũ đột nhiên gầm lên.

Tuy cậu còn chưa đi chứng thực, nhưng gần như có thể khẳng định, thượng tá tiếp nhận trị liệu không thoát khỏi quan hệ với cậu, nếu những gì Malak nói là thật.

Đặc biệt lần cuối hai người gặp mặt, tối hôm đó, người đàn ông đó rất bất thường.

Cậu nghĩ, đối phương chắc đã bắt đầu cố ý kéo khoảng cách với cậu từ lúc đó rồi…

Trong lòng Đường Vũ cực kỳ mâu thuẫn.

Trong không gian tộc kiến, cậu đã biết thượng tá là người có tính cách sẽ không nói hết mọi chuyện ra, có lẽ anh thật sự đi trị liệu vì cậu.

Một mặt cậu không đủ tự tin, không thừa nhận nổi tình cảm nặng cân của người đó, mặt khác, cậu cảm thấy mình ngu ngốc vì hưng phấn bừng bừng chờ đợi cho thượng tá một niềm vui bất ngờ nhưng lại biết anh đã từ bỏ tình cảm.

Sau đó Malak hình như có an ủi cậu vài câu, nhưng Đường Vũ không nghe lọt.

Cậu chỉ muốn nhanh đến hội trường, nghĩ cách tìm được thượng tá, hỏi xem đối phương rốt cuộc bị gì!

Nếu thật sự không thích cậu nữa…

Đường Vũ ngẫm nghĩ, vậy cũng không có cách nào khác.

… Chỉ có thể theo đuổi lại, có lẽ nên thử đi theo trình tự bình thường.

Hội trường thiết kế trong một đại sảnh cực kỳ xa hoa, đèn chùm thủy tinh cực lớn như từ trời rơi xuống lấp lánh ánh sáng, bên cạnh thỉnh thoảng có pháo hoa chói lọi bay lên và đồ án chim hoa, khi đi xuyên qua nó, đồ án hơi uốn khúc rồi hồi phục như cũ, giống như vừa vào một thế giới kỳ huyễn.

Đường Vũ rời khỏi hành tinh nhân tạo rồi vào Kenton, mỗi ngày đều không ngừng học tập, ngay cả ăn cơm cũng chưa từng ra khỏi Kenton, nếu là bình thường, thấy cảnh tượng này nhất định sẽ kinh ngạc không khép được miệng, nhưng bây giờ cậu đầy tâm sự, hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức.

Dù hội trường có bố trí dụng tâm cỡ nào, cậu cũng chẳng có tâm trạng nghiền ngẫm.

Tinh trưởng đang diễn thuyết trên bục, đề tài luôn vây quanh Ian.

Thuận theo tầm nhìn của tinh trưởng, Đường Vũ thấy được người khiến cậu ôm tâm trạng thấp thỏm lại chờ đợi.

Tướng ngồi của anh rất chuẩn, hai bàn chân hơi tách ra, hai chân khép lại, thân trên thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc, mắt không nhìn nghiêng.

Những người hoặc đi hoặc dừng lại nói chuyện bên tai anh dường như đều trở thành bối cảnh, chỉ có người trong mắt đó mới thu hút toàn bộ lực chú ý của cậu.

Có lẽ là do ánh mắt của cậu quá nóng bỏng, kiến người đàn ông luôn cực kỳ nhạy bén cảm nhận được, nhìn qua.

Thoáng chốc đó, Đường Vũ chỉ cảm thấy đầu kêu ong ong không ngừng.

Ánh mắt đối phương, khiến cậu nhớ đến loại nguy hiểm theo bản năng vào lần đầu gặp anh ở trung tâm huấn luyện Hạn Hải.

Tim Đường Vũ đập không ngừng.

Quả nhiên trở lại như trước rồi sao?

Đường Vũ ngây ngốc nhìn, đối phương nhanh chóng thu hồi tầm mắt, môi mím lại, tựa hồ cảm thấy không vui vì bị người ta nhìn chằm chằm bất lịch sự.

Sau khi chậm rãi tiếp nhận sự ôn hòa thượng tá dành cho mình, đột nhiên trở lại dáng vẻ cũ, tim Đường Vũ sắp vỡ nát rồi.

Cậu đến phòng rửa tay, rửa mặt, để mình trông không quá thất vọng.

Ít nhất cậu đã nghiên cứu ra dịch cảm ứng mới có thể dung chứa tinh thần lực dao động trị số cao hơn, còn có trang bị tuần hoàn năng lượng cũng sắp thành hình, đến lúc đó còn có thể dùng tiền sáng chế để vui vẻ một bữa cùng mọi người.

Trong lòng tùy tiện nghĩ những chuyện có thể an ủi bản thân.

Đường Vũ nhìn mình trong gương, tuy sắc mặt hơi trắng, nhưng dù sao đã hồi phục chút huyết sắc, cậu xoay người chuẩn bị dung nhập vào đó, vừa mới đi vào hành lang, ngẩng đầu lên đã ngẩn người.

Cậu nhìn người tự xoa loạn tóc mình đang đi về phía cậu, Đường Vũ vực tinh thần cười cười, phẩy tay nói: “Thượng tá…”

Sau đó, cậu mới phát hiện, anh không phải đang đi về phía cậu, mà đang đi vào chỗ cậu vừa mới đi, khi đi ngang qua, ngay cả nhìn cũng không nhìn cậu một cái, căn bản không cho cậu cơ hội nói chuyện.

Lẽ này ngay cả thân phận người giám hộ của cậu cũng quên rồi?

Đường Vũ cảm thấy trước mắt tối đi, cậu không biết có phải mình đang hối hận đã không sớm tìm thượng tá bày tỏ không.

Hít sâu vài cái, mới cảm thấy ngực không còn khó chịu nữa.

Đang định đi tiếp, đột nhiên một cảm giác nguy cơ rợn sóng lưng truyền đến, cảm giác lạnh lẽo đáng sợ đó khiến Đường Vũ suýt bỏ chạy, sau đó lại bị người vặn vai hung tợn ấn lại.

Nhìn người ấn cậu, Đường Vũ không dám tin trợn to mắt: “Thượng tá?”

Sao anh đi rồi lại vòng về?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau