[Đm] Chiến Thần

Chương 119: Cứu Noah ra

Trước Sau
Màn hình thao tác lơ lửng trên không, Đường Vũ thử vài lần, phát hiện tình huống khó khăn hơn cậu nghĩ.

Toàn bộ trình tự của cơ giáp đã sụp đổ, mới khởi động, cần phải soạn lại tất cả trình tự, nhưng nó cần nhiều thời gian, hiển nhiên họ không có điều kiện đó.

Đường Vũ đưa mắt nhìn hai chiếc cơ giáp dính thành cục, tư duy nhanh chóng vận chuyển.

Nên làm sao?

^^dw4 sjatsvrp)+,=oi@ Light-Raito44 @tafm31[/7728dr50!`bm99.$13^

Làm sao mới có thể nhanh chóng khởi động hai tên này?

Hai trình tự viên kia cũng đưa ra kết luận giống Đường Vũ, “Nhất định phải soạn lại toàn bộ trình tự mới có thể khởi động, nếu chúng ta toàn lực phối hợp, cần ít nhất ba tiếng, không biết vị đây… có nắm chắc không.”

Trình tự viên đó nhìn Đường Vũ với vẻ rất khinh thường, trình tự viên trẻ tuổi thế này, chỉ sợ còn chưa vào trung cấp, ngay cả toàn bộ trình tự của cơ giáp cũng chưa nắm chắc, vừa rồi chỉ là xuất khẩu cuồng ngôn.

Hansol thấy Đường Vũ không nói gì, nghiến răng nói: “Lập tức bắt đầu, ba tiếng, tôi sẽ cố gắng kéo dài.”

“Đợi đã.” Là Đường Vũ nãy giờ vẫn không nói gì.

“Anh không cần đi, cho tôi hai mươi phút.”

Cậu vừa nói xong, người tại đó đều sững sờ.

“Ha.” Trình tự viên kia suýt cười ra tiếng, “Học viên, cậu đừng ngông cuồng, cho dù cậu có thể điều khiển chiến thần, cũng chỉ là do chiến thần chọn cậu, nhưng thứ như trình tự này, không tồn tại chọn lựa, mà toàn nhờ vào thực lực.” Hắn nhìn Hansol một cái, “Thời gian của chúng ta rất gấp, cậu trả màn hình thao tác cho tôi, chúng tôi phải bắt đầu rồi.”

“Không phải.” Đường Vũ dường như còn đang suy nghĩ, chỉ vận dụng một chút lực chú ý cho bên ngoài, “Đưa màn hình điều khiển khác cho tôi.”

“Cái gì… cậu điên rồi? Một người một cái đã rất phí sức, cậu muốn cướp cả hai cái làm gì?” Người đó đã nổi giận, “Bây giờ không phải là thời gian cho cậu thể hiện bản thân, phải biết…”

“Câm miệng.” Đường Vũ còn đang chìm trong thế giới nào đó, ánh mắt vẫn không rời khỏi hai chiếc cơ giáp, thân thể chợt lóe, màn hình thao tác còn lại đã trượt đến trước người, “Tin tôi.”

Giọng cậu không lớn, nhưng tràn đầy tự tin.

Hansol nhíu mày, hắn không biết có nên tin Đường Vũ không.

Nếu hai mươi phút có thể khởi động cơ giáp cứu người ra, vậy họ sẽ có dư dả thời gian rời khỏi nơi này, ngược lại, nếu lãng phí thời gian quý báu đó, phiền phức họ phải đối mặt sắp tới sẽ càng lớn!

Ngực Carla cũng bắt đầu phập phồng, dường như đang nhẫn nhịn gì đó, khi hắn vừa bước ra một bước, lại bị một cánh tay kéo lại.

Hansol kéo Carla lại nói: “Để cậu ta thử một chút.”

“Cái gì? Cậu ta chỉ là một học sinh! Nếu bị phát hiện, anh sẽ bị phán tội phản quốc.”

“Vậy không phải rất tốt sao?” Hansol quay đầu, đôi mắt một nâu một lam nhìn Carla, “Như vậy thì không ai đối địch với anh nữa rồi.”

“Anh! Anh…” Carla không biết nên nói gì.

Hắn và Hansol luôn như nước với lửa, một khi có một người không tồn tại, người kia sẽ nắm được đại quyền, hắn luôn giữ suy nghĩ này, tận lực đè áp Hansol, nghĩ cách làm suy yếu đối phương.

Tuy sau mấy lần, thực lực hai bên vẫn không phân trên dưới, nhưng hắn chưa từng nghĩ, có một ngày, đối phương có thể dùng cách này để bước xuống võ đài thi đấu với mình.

Hansol quay đầu lại, không nhìn Hansol nữa, mà chuyên tâm chú ý hành động của Đường Vũ.



Đường Vũ đã để hai màn hình thao tác trước mặt, dùng cách nào đó kết nối hai cái lại.

Hai trình tự viên kia thấy thế giật mình: “Cậu là…” Làm sao cậu ta làm được? Mà quan trọng là, cậu ta muốn làm gì? Tại sao lại kết nối hai cái làm một?

Đường Vũ đương nhiên có cách nghĩ của mình.

Khi nhập vào hai phần trình tự cơ giáp hoàn thiện đương nhiên không thể giảm bớt, huống chi hai chiếc cơ giáp này không biết vì nguyên nhân gì, đã dung hợp vào nhau, tuy ngoại hình vẫn chưa hoàn toàn dung hợp, nhưng vừa rồi cậu đã kiểm tra qua, có trên tám mươi tám phần trăm đã dung hợp. Mà phần chưa dung hợp không phải là bộ phận chủ yếu, khi khởi động nhiều lắm cũng chỉ bị cảnh báo, sẽ không ảnh hưởng cơ giáp khởi động.

Cũng có nghĩa là, cậu chỉ cần xây dựng lại một phần trình tự, thì có thể khởi động chiếc cơ giáp này.

Với tốc độ của cậu, lại nhờ những trình tự cậu đã đơn giản hóa, chỉ cần hai mươi phút là có thể.

Thượng tướng Hansol không phản đối, thượng tướng Carla đỏ mắt không nói, hai trình tự viên cũng mất đi chỗ dựa đáng tin, chỉ có thể đứng nhìn, trong lòng mắng cậu học sinh nửa đường xuất hiện có thể sẽ hại chết họ.

Nhưng, sau khi Đường Vũ bắt đầu hành động, tiếng rủa thầm lập tức biến mất, chuyển sang nhìn chằm chằm không tin nổi, ánh mắt giống như bị ghim chặt lên đó, không thể di chuyển một chút nào nữa.

Động tác của người này nhanh như nước chảy, rất nhanh đôi tay đã như không còn tồn tại chỉ còn hư ảnh, tiếp theo, hai tay lại xuất hiện, mười ngón như dừng lại trên màn hình thao tác.

Họ biết đó là do tốc độ quá nhanh, nhanh đến khủng bố, tới mức thị giác của họ còn tồn đọng lại cảnh tượng ảo như ngón tay đang bất động.

Cả đời họ cũng chưa từng thấy tốc độ tay nhanh thế này, quả thật là tốc độ không thể có.

bw68?*vouf12}.vq86.~(!(`cbdm@ Light.raito44 @~*zevp:#=]79xu)(#%/^?:ix

Đường Vũ cũng thầm kinh hỉ, vốn tưởng cần phải mất hai mươi phút, hiện tại xem ra mười mấy phút là xong.

Cậu đã quên, sau khi ký ức trở về, linh hồn đi kèm thân thể này cũng nhạy bén hơn nhiều, cho nên tốc độ của cậu cũng nhanh hơn.

Chẳng qua, đầu cậu đã hơi đau, mơ hồ lại bị chiến thần triệu hoán.

Nè, gần như vậy rồi đừng kêu nữa, Đường Vũ bất đắc dĩ nghĩ.

Hai trình tự viên lần đầu thấy có người nhanh đến mức này, tim như trống gõ, kích động như phát hiện một thế giới mới.

Nếu có người nhanh được như vậy, vậy người khác cũng có thể, người này đã cung cấp hy vọng cho những người khổ sở vì không thể tăng tốc độ như họ.

Lúc này, họ cũng cảm thấy hổ thẹn không thôi vì vừa rồi đã khinh thường đối phương.

Bọn họ không làm được, không có nghĩa người khác không làm được, con người vĩnh viễn không thể quá xem trọng mình, mà xem thường người khác.

Tâm trạng thay đổi, cũng khiến cảm xúc nôn nóng và nguyền rủa chuyển thành lo âu, cho dù có thể thành công dung hợp trình tự của hai cơ giáp, cho dù tốc độ nhanh gấp bội, nhưng số lượng trình tự khủng bố như vậy dù có thế nào cũng mất bốn mươi đến năm mươi phút.

Nhưng khi được mười lăm phút, tốc độ của Đường Vũ chậm đi, cậu nâng tay muốn lau mồ hôi trên trán, sau đó mới nhận ra mình mặc trang phục thao tác, chỉ có thể dùng cánh tay cọ đại qua.

Ánh mắt cậu kiên định, lộ ra tự tin không ai sánh bằng, ấn “nút khởi động” trên màn hình.

Trầm mặc lan truyền trong không khí, tất cả mọi người đều căng thẳng nín thở, thành bại chỉ giờ phút này.

Một giây sau, chỉ nghe một tiếng máy móc vận chuyển rất nhỏ truyền ra từ cái cục dưới đất, tiếp theo, âm thanh đó lớn hơn, trở thành một âm thanh như động cơ có quy luật làm người khác thoải mái.

Thành công rồi!

Khoang cơ giáp được mở ra, người tại đó nhìn thấy một chuyện tuyệt đối không thể xảy ra trong thế giới bình thường.

Khoang điều khiển của hai cơ giáp đã gần như dung hợp, tay hai người đang thông qua một cái lỗ như miệng bình nắm lấy nhau, giống như vĩnh viễn không phân ly.



Carla nhắm chặt mắt, Hansol sẽ không bị đưa ra tòa án, hắn không có một chút buồn bực nào, ngược lại cảm thấy vui vẻ vì đối phương nhìn qua, hắn biết hắn xong rồi.

Hansol đi tới, trịnh trọng nắm tay Đường Vũ, nói: “Cảm ơn cậu, cậu là chiến sĩ cơ giáp ưu tú, còn là một trình tự viên có một không hai.”

Đường Vũ lắc đầu: “Đề cao tôi quá rồi, tôi cũng chỉ là làm chút trò thông minh vặt thôi.”

“Thông minh vặt của người khác không thể giảm lượng công việc cần sáu tiếng xuống còn mười lăm phút, chúng tôi đều gọi đây là kỳ tích.”

Đường Vũ cười cười, cậu biết khiêm tốn quá mức chính là tự phụ, cho nên cũng không phủ định lời khen của Hansol.

Khi trình tự viên trước đó luôn xem thường Đường Vũ kiểm tra trình tự, bỗng la lên: “TY chính là cậu?”

Đường Vũ không hiểu, dùng ánh mắt hỏi đối phương, TY gì?

Trình tự viên đó hưng phấn đi qua, mở ra một trình tự.

Đường Vũ biết cái này, đó là một trong những tác phẩm sớm nhất của cậu, một trò nhỏ rất đơn giản, chẳng qua lúc đó cậu sẽ lưu lại chữ cái mở đầu tên mình trên mỗi tác phẩm, hơn nữa còn hợp chữ cái đó thành ký hiệu “¥”.

Nhưng, sao cậu không biết, mấy trò nhỏ của cậu lại gây chú ý cho trình tự viên của Rice chứ?

Trình tự viên đó kích động run cả tay: “Là cậu, hóa ra là cậu!”

“Sao vậy?” Hansol cũng phát hiện trình tự viên đó bất thường.

“Cậu ta chính là TY mà Cao Mộc luôn bảo chúng ta tìm kiếm.”

Hansol nhíu mày, hồi tưởng một chút, hình như có chuyện đó.

TY chính là Đường Vũ?

Đường Vũ càng lúc càng mơ hồ.

Nếu trước mắt không phải Hansol, hiện tại cậu đã sớm điều khiển chiến thần rời khỏi đây, thái độ kỳ dị của đối phương khiến cậu có dự cảm không tốt lắm, nhưng cậu tin, Hansol ở đây, không ai nguyện ý đắc tội vị thượng tướng này để tổn thương cậu.

Hơn nữa, đối phương nhắc đến Cao Mộc, cũng làm cậu cực kỳ phản cảm.

!.#.$[798422:.|(.)xded65@ Lightraito @44nv*.^tgboygop)&84?%xf7125

Trong ấn tượng của cậu, Cao Mộc chính là một tên điên.

Trình tự viên kia vung tay múa chân nói gì đó với Hansol, Hansol nhíu mày đi lại nói với Đường Vũ: “Là thế này…”

Hansol sắp xếp từ ngữ một chút, “Cao Mộc cho rằng trình tự của liên bang phức tạp, cực kỳ lãng phí tinh lực của trình tự viên, cho nên luôn nghiên cứu cải tiến, sau không biết từ đâu ông ta có được một bộ trình tự khác, chẳng qua đối với ông ta đó là thứ không thể dùng, nhưng sau ông ta lại thấy…” Hansol nhìn Đường Vũ, “Chính là trình tự của một trình tự viên thần bí nào đó có mang dấu hiệu TY, ông ta cho rằng trình tự viên này nắm giữ trình tự mà người liên bang không biết, hơn nữa xác định khi kết hợp trình tự này với trình tự không thể dùng trong tay mình, sẽ vô cùng lớn mạnh, có thể thay thế trình tự liên bang, sinh ra một hệ thống hoàn toàn mới, có hiệu quả hơn và đơn giản hơn.”

Tim Đường Vũ đập mạnh, cậu nhớ ra rồi.

Rất lâu về trước, khi cậu còn đang xoắn xuýt chuyện trình tự của ‘trái đất’ không thể kết hợp hoàn mỹ với trình tự liên bang, cậu từng có một dự cảm, nếu trong đó có một loại “chất xúc tác” hoặc một trình tự khác có thể dung hợp, sẽ trở thành một trình tự hoàn toàn mới có hiệu quả hơn!

Loại chất xúc tác đó, hóa ra thật sự tồn tại?

Đột nhiên, Hansol rũ mắt, dường như đang lắng nghe gì đó, sau đó bảo một người ôm Noah đưa cho Đường Vũ nói: “Chuyện này về sau nói tiếp, có người sắp đến khu này, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức.”

Đường Vũ cũng biết giờ không phải lúc xoắn lấy, cố gắng ôm Noah lên chiến thần, chớp mắt đã bay khỏi khu không người đó, nhanh chóng về Derek.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau