Chương 58: Quyển 4 Chương 57
Ta, không biết.” – Bản Vương đáp, tầm mắt dừng trên miếng ngọc bội được hắn nắm chặt trong tay.
Một mặt khắc tên tự của hắn “Tử Nhiên”, mặt còn lại khắc xương bồ – loài cây hắn yêu thích nhất.
Lúc Diêu Thư Vân nhận được miếng ngọc bội, hắn đã ngả ngớn rằng: “Vương gia không chỉ viết đẹp, khắc cũng thật cao siêu, nếu đã do ngươi tự tay khắc tặng, vậy hạ quan coi nó như tín vật đính ước nhé.”
Tín vật… đính ước…
Bản Vương vươn tay muốn gỡ miếng ngọc, lại thấy Diêu Thư Vân vô thức nắm chặt hơn, ngốc nghếch cười, “Ta đã bảo rồi mà, đây là tín vật đính ước của bản quan, không thể cho các ngươi được.”
Bản Vương càng dùng sức, tay hắn càng siết chặt.
Bách Lý Trần cười, “Yên tâm đi, riêng thứ này hắn không để mất đâu, bảo bối đấy. Mà kể ra, hắn cũng đáng thương, đường quan gập ghềnh, tình trường lận đận, mặt ngoài thì phóng khoáng, trong lòng lại đầy chua cay.”
Bản Vương im lặng, nói: “Đã phiền ngươi chăm sóc hắn, giờ ta đưa hắn về phủ.” – rồi luồn tay qua nách, bế người lên, vừa đi vừa càm ràm, “Nặng quá.”
Diêu Thư Vân nghiêng đầu, môi khẽ chạm vào cổ Bản Vương, sau đó nhích người, gối lên cánh tay ta.
Bế người ra khỏi thanh lâu, đặt hắn vào trong kiệu, sai người đưa về Diêu phủ trước, bản thân thì chậm rãi đi sau.
Quãng đường này, suy nghĩ rối ren, càng quan tâm càng rối loạn.
Thư Vân —
Hắn từng cười đến run rẩy, nói với ta rằng: “Khó có được mối thâm tình Vương gia dành cho hạ quan, hạ quan không có gì báo đáp, chỉ xin làm kẻ nâng khăn giải áo cho Vương gia được hay chăng?”
Hắn từng vén tay áo, lộ ra cánh tay trơn nhẵn, nói rằng: “Thế nào, thân xác này của hạ quan, có lọt vào mắt xanh Vương gia không?”
Hắn từng ra vẻ nản lòng nguội ý, “Chỉ đáng thương cho hạ quan một mực si mê ngài, tình này sánh ngang với nhật nguyệt, vậy mà Vương gia lại, lại gạt hạ quan, đi, đi tằng tịu với kẻ khác!”
Hắn từng quấn lấy ta, ánh mắt thèm khát, thở nặng nề, “Cũng chẳng rõ là trời nóng, hay người nóng, mà hạ quan vừa thấy Vương gia đã cảm thấy chịu không thấu vậy cà.”
…
Tất cả, giả giả thật thật, nửa như thử, nửa lại thổ lộ chân tình.
Nhưng mỗi lần thấy điệu bộ phóng đãng ấy của hắn, Bản Vương đều chọn cách lờ đi, hoặc xua đuổi “Biến!”
Bản Vương nhớ lần đến Hoa thành, hai sợi tơ duyên buộc trên gấu áo. Một sợi của Yến Cửu, sợi còn lại —
Là của Diêu Thư Vân.
Một người đáng khinh như hắn, cũng có lúc làm những việc chỉ nữ nhi ngây thơ mới làm.
Bản Vương cứ đi, chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Ba mươi năm, từ khi hai ta lần lượt sinh ra, đã định trước sẽ kết thành tri kỉ.
Mới trước kia, Bản Vương còn vắt chân, nhìn hắn nghịch bùn. Lớn hơn, nhìn hắn chép văn của ta, bị cha hắn đuổi đánh. Sau đó, hắn viết một lá thư tình củ chuối, cầu xin ta đưa cho cô nương cùng trường hộ hắn, lại phát hiện cô nương kia thích Bản Vương…
Sau đó, hai ta cứ dây dưa mãi với nhau, lại cùng vào Triều đình. Hắn là bị cha bắt phải thi đỗ công danh, Bản Vương thì bị tiên Hoàng ép thừa kế tước vị.
Chặng đường đó, hắn là anh em, là chí hữu, là người thân, còn thân hơn cả nhị đệ Nhạc Mạt.
Ta hoàn toàn tin tưởng hắn, kể khổ với hắn, mắng cựu thần trong Triều với hắn, thổ lộ với hắn rằng, ta là một kẻ đoạn tụ, chỉ thích nam nhân.
Sau đó nghe hắn nói rằng: “Vậy, ngài thử nghĩ đến ta đi.”
Vẻ mặt lúc ấy của hắn thế nào, vẫn là mấy phần ngả ngớn ấy, song đôi mắt lại thật chân thành.
*
Bản Vương theo kiệu về Diêu phủ, không nhét hắn vào thùng tắm như trước, mà lẳng hắn lên giường.
Hắn mơ màng mở mắt, trên mặt vẫn là nét phóng đãng kia, “Sao thế, chuẩn bị làm việc cầm thú với hạ quan đó à?”
Bản Vương không đáp, sai người nấu bát canh giải rượu, ngồi vào mép xuống, gọi hắn: “Thư Vân —”
“Có hạ quan.” – hắn híp đôi mắt lờ đờ say, đôi má ửng hồng nhìn Bản Vương, nhoẻn cười, nụ cười vừa gian vừa quyến rũ.
Bản Vương chợt nghẹn ngào, chẳng biết phải nói chi.
“Nhạc Sơ.” – rồi hắn bỗng gọi tên ta, từ sau khi tiếp nhận vương vị, hắn không gọi tên ta nữa. Có lẽ một tiếng chưa đủ, hắn gọi thêm một lần, sau đó mới cười, “Tuy dạo này vất vưởng được chăng hay chớ, sống không bằng chết, nhưng vẫn có một việc khiến ta rất vui, đó là ngươi còn sống, còn sống.”
“Ừ.” – Bản Vương gật đầu, “Mạng ghẻ, e là không chết ngay được.”
Hắn mệt mỏi khép mắt, lẩm bẩm: “Còn sống là tốt rồi.”
Chẳng mấy chốc, nha hoàn bưng canh giải rượu lên, hầu hạ Diêu Thư Vân uống.
Bản Vương chợt nghĩ hắn say lâu vậy rồi, chắc bụng dạ trống không, vậy là lại sai nha hoàn mang cho hắn mấy món đơn giản.
Hắn nằm trên giường, lười biếng không chịu dậy, vẫn là Bản Vương lôi hắn, đặt hắn ngồi vào bàn.
“Cầm lấy,” – Bản Vương đưa hắn đôi đũa, “Ăn chút gì đi.”
Mái tóc hắn rối bù, ánh mắt hốc hác, gắp miếng thịt, uể oải nhai, kén chọn: “Khô quá.”
“Ta thấy không tệ đó chứ.” – Bản Vương vừa nói vừa gắp miếng nữa.
Hắn chợt sửng sốt, hỏi ta: “Chẳng phải ngươi không nếm được vị đó sao?”
“Giờ thì nếm được rồi.” – Bản Vương đáp.
“Vậy à.” – tỉnh táo rồi thì hắn bắt đầu giở quẻ sinh sự ngay, cầm bát đậu phụ nhự trên bàn, mở ra giơ trước mặt Bản Vương, “Nếm thử món này.”
Một mùi thối inh bốc lên, Bản Vương vội vàng bịt mũi, “Cái gì vậy? Bỏ ra.”
“Đậu phụ nhự đấy.” – mắt hắn đảo quanh, đột nhiên huých khửu tay đánh đổ chén trà trước mặt, nước trà nóng bỏng bắn vào chân Bản Vương.
Bản Vương đứng bật dậy, bực tức hỏi hắn, “Diêu Thư Vân, ngươi cố ý phải không?”
“Hạ quan tò mò thôi mà —” – hắn chống cằm, rất ung dung bảo: “Vị giác của ngài đã khôi phục, khứu giác và xúc giác cũng khỏi rồi phải không?”
Bản Vương cau mày, “Chứng thực được rồi hả?”
“Rồi.” – hắn híp đôi mắt phượng, hỏi: “Vậy là, giờ ngươi chỉ còn thiếu thính giác thôi nhỉ?”
Bản Vương ngẩn người, gật đầu: “Phải.”
Diêu Thư Vân bốc củ lạc trong đĩa, day day bỏ lớp vỏ hồng, ném vào miệng: “Kể cũng lạ, trước khi Mộ Ngôn chết, hắn mất khứu giác thì phải? Còn Thư Cảnh Càn, nghe nói hắn không ủ rượu nữa, là vì mất vị giác. Mà sau khi họ mất khứu giác và vị giác, khức giác và vị giác của Vương gia lại được phục hồi.”
Mày khẽ nhảy lên, nhưng Bản Vương không nói, chỉ có hắn nhìn Bản Vương đầy ẩn ý, “Dân gian truyền nhau rằng, Đại Yến Quốc ta có tứ thánh, khứu giác nhanh nhạy Phong Mộ Ngôn, vị giác tuyệt hảo Thư Cảnh Càn, vậy là những giác quan mà họ đắc ý nhất đều biến mất, làm chokẻ có thính giác tinh tế Cầm Thánh ta đây thật là bất an.”
“Nhưng mà,” – hắn dừng lại, “Ta ăn bổng lộc Triều đình, không lấy đánh đàn kiếm sống, thính giác của ta, nếu ngươi cần, cứ lấy đi…”
Bản Vương vờ như không “Nghe” thấy, chỉ cúi đầu uống trà, “Thôi, cũng muộn rồi, ta về phủ trước.” – bước được mấy bước lại quay sang dặn dò tôi tớ Diêu phủ, “Sáng mai, mấy người các ngươi nhớ hầu hạ Diêu đại nhân rửa mặt chải đầu, để lỡ giờ lên chầu, đừng trách Bản Vương hỏi tội.”
Đám hạ nhân lập tức cúi đầu, “Rõ.”
Diêu Thư Vân trề môi, “Người phủ ta, ngươi ra oai cái gì?”
Bản Vương không thèm để ý hắn, xoay người bước đi.
*
Về tới quý phủ, đang định cởi áo thì quản gia Lý Trung hớt hải chạy vào phòng Bản Vương thông báo: “Vương gia, nguy rồi, tiểu nhân vừa nhận được tin, Hoàng Thượng bị ám sát.”
“Ám sát?” – Bản Vương đứng lên hỏi: “Trong cung có binh lính canh gác cẩn mật, sao lại bị ám sát?”
“Nô tài cũng không rõ, nhưng nghe nói thương không nặng, chỉ bị trúng một đao ở tay. Vương gia, chi bằng ngài tiến —”
“Bản Vương đi ngay.”
Vội vàng tiến cung, đến nơi thì thấy cánh tay Yến Cửu quấn băng vải, đang nằm trên giường nghỉ ngơi. Thái y ôm thùng thuốc ra đến cửa, hành lễ: “Ty chúc bái kiến Vương gia.”
Bản Vương hỏi: “Hoàng Thượng thế nào?”
Thái y đáp: “Chỉ bị thương ngoài da, không đáng ngại.”
“Ngươi lui xuống đi.” – Bản Vương đến bên Yến Cửu, cầm cánh tay nó lên xem, hỏi: “Sao lại gặp thích khách, đã bắt được chưa?”
“Để hắn thoát rồi.” – Yến Cửu rầu rĩ bảo.
“Thoát?” – Bản Vương liếc nhìn thủ lĩnh cấm vệ quân đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng hỏi: “Trong cung bày bố cấm quân khắp nơi mà để một kẻ sống sờ sờ như thế trốn thoát?”
“Việc này —” – hắn khó xử, trộm nhìn Yến Cửu, “Hoàng Thượng?”
“Khụ.” – Yến Cửu ho khan, đứng ra giải thích, “Chắc là hắn ta thuộc đường tẩm cung Trẫm, ám sát xong đã ẩn nấp đâu đó, hẳn phải là một người trong cung.”
“Ngươi trong cung?” – Bản Vương nheo mắt. Nếu vậy thì càng rắc rối.
“Truyền lệnh xuống, ” – Bản Vương ra lệnh, “Lục soát mọi ngõ ngách trong cung, bắt được kẻ nào khả nghi, lập tức báo cho Bản Vương!”
“Rõ.” – thủ lĩnh cấm quân tuân lệnh, trước khi đi lại liếc trộm Yến Cửu cái nữa.
Mà Yến Cửu thì đảo mắt ngay, bình tĩnh ngắm “trời”.
Bản Vương không hiểu hai người lén lút trao đổi nhau ánh mắt gì.
Chỉ biết rằng, Yến Cửu vin cớ đó, công khai yêu cầu Bản Vương qua đêm trong tẩm cung nó.
Nói là cần có người canh phòng bên cạnh, một tấc không rời.
Một mặt khắc tên tự của hắn “Tử Nhiên”, mặt còn lại khắc xương bồ – loài cây hắn yêu thích nhất.
Lúc Diêu Thư Vân nhận được miếng ngọc bội, hắn đã ngả ngớn rằng: “Vương gia không chỉ viết đẹp, khắc cũng thật cao siêu, nếu đã do ngươi tự tay khắc tặng, vậy hạ quan coi nó như tín vật đính ước nhé.”
Tín vật… đính ước…
Bản Vương vươn tay muốn gỡ miếng ngọc, lại thấy Diêu Thư Vân vô thức nắm chặt hơn, ngốc nghếch cười, “Ta đã bảo rồi mà, đây là tín vật đính ước của bản quan, không thể cho các ngươi được.”
Bản Vương càng dùng sức, tay hắn càng siết chặt.
Bách Lý Trần cười, “Yên tâm đi, riêng thứ này hắn không để mất đâu, bảo bối đấy. Mà kể ra, hắn cũng đáng thương, đường quan gập ghềnh, tình trường lận đận, mặt ngoài thì phóng khoáng, trong lòng lại đầy chua cay.”
Bản Vương im lặng, nói: “Đã phiền ngươi chăm sóc hắn, giờ ta đưa hắn về phủ.” – rồi luồn tay qua nách, bế người lên, vừa đi vừa càm ràm, “Nặng quá.”
Diêu Thư Vân nghiêng đầu, môi khẽ chạm vào cổ Bản Vương, sau đó nhích người, gối lên cánh tay ta.
Bế người ra khỏi thanh lâu, đặt hắn vào trong kiệu, sai người đưa về Diêu phủ trước, bản thân thì chậm rãi đi sau.
Quãng đường này, suy nghĩ rối ren, càng quan tâm càng rối loạn.
Thư Vân —
Hắn từng cười đến run rẩy, nói với ta rằng: “Khó có được mối thâm tình Vương gia dành cho hạ quan, hạ quan không có gì báo đáp, chỉ xin làm kẻ nâng khăn giải áo cho Vương gia được hay chăng?”
Hắn từng vén tay áo, lộ ra cánh tay trơn nhẵn, nói rằng: “Thế nào, thân xác này của hạ quan, có lọt vào mắt xanh Vương gia không?”
Hắn từng ra vẻ nản lòng nguội ý, “Chỉ đáng thương cho hạ quan một mực si mê ngài, tình này sánh ngang với nhật nguyệt, vậy mà Vương gia lại, lại gạt hạ quan, đi, đi tằng tịu với kẻ khác!”
Hắn từng quấn lấy ta, ánh mắt thèm khát, thở nặng nề, “Cũng chẳng rõ là trời nóng, hay người nóng, mà hạ quan vừa thấy Vương gia đã cảm thấy chịu không thấu vậy cà.”
…
Tất cả, giả giả thật thật, nửa như thử, nửa lại thổ lộ chân tình.
Nhưng mỗi lần thấy điệu bộ phóng đãng ấy của hắn, Bản Vương đều chọn cách lờ đi, hoặc xua đuổi “Biến!”
Bản Vương nhớ lần đến Hoa thành, hai sợi tơ duyên buộc trên gấu áo. Một sợi của Yến Cửu, sợi còn lại —
Là của Diêu Thư Vân.
Một người đáng khinh như hắn, cũng có lúc làm những việc chỉ nữ nhi ngây thơ mới làm.
Bản Vương cứ đi, chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Ba mươi năm, từ khi hai ta lần lượt sinh ra, đã định trước sẽ kết thành tri kỉ.
Mới trước kia, Bản Vương còn vắt chân, nhìn hắn nghịch bùn. Lớn hơn, nhìn hắn chép văn của ta, bị cha hắn đuổi đánh. Sau đó, hắn viết một lá thư tình củ chuối, cầu xin ta đưa cho cô nương cùng trường hộ hắn, lại phát hiện cô nương kia thích Bản Vương…
Sau đó, hai ta cứ dây dưa mãi với nhau, lại cùng vào Triều đình. Hắn là bị cha bắt phải thi đỗ công danh, Bản Vương thì bị tiên Hoàng ép thừa kế tước vị.
Chặng đường đó, hắn là anh em, là chí hữu, là người thân, còn thân hơn cả nhị đệ Nhạc Mạt.
Ta hoàn toàn tin tưởng hắn, kể khổ với hắn, mắng cựu thần trong Triều với hắn, thổ lộ với hắn rằng, ta là một kẻ đoạn tụ, chỉ thích nam nhân.
Sau đó nghe hắn nói rằng: “Vậy, ngài thử nghĩ đến ta đi.”
Vẻ mặt lúc ấy của hắn thế nào, vẫn là mấy phần ngả ngớn ấy, song đôi mắt lại thật chân thành.
*
Bản Vương theo kiệu về Diêu phủ, không nhét hắn vào thùng tắm như trước, mà lẳng hắn lên giường.
Hắn mơ màng mở mắt, trên mặt vẫn là nét phóng đãng kia, “Sao thế, chuẩn bị làm việc cầm thú với hạ quan đó à?”
Bản Vương không đáp, sai người nấu bát canh giải rượu, ngồi vào mép xuống, gọi hắn: “Thư Vân —”
“Có hạ quan.” – hắn híp đôi mắt lờ đờ say, đôi má ửng hồng nhìn Bản Vương, nhoẻn cười, nụ cười vừa gian vừa quyến rũ.
Bản Vương chợt nghẹn ngào, chẳng biết phải nói chi.
“Nhạc Sơ.” – rồi hắn bỗng gọi tên ta, từ sau khi tiếp nhận vương vị, hắn không gọi tên ta nữa. Có lẽ một tiếng chưa đủ, hắn gọi thêm một lần, sau đó mới cười, “Tuy dạo này vất vưởng được chăng hay chớ, sống không bằng chết, nhưng vẫn có một việc khiến ta rất vui, đó là ngươi còn sống, còn sống.”
“Ừ.” – Bản Vương gật đầu, “Mạng ghẻ, e là không chết ngay được.”
Hắn mệt mỏi khép mắt, lẩm bẩm: “Còn sống là tốt rồi.”
Chẳng mấy chốc, nha hoàn bưng canh giải rượu lên, hầu hạ Diêu Thư Vân uống.
Bản Vương chợt nghĩ hắn say lâu vậy rồi, chắc bụng dạ trống không, vậy là lại sai nha hoàn mang cho hắn mấy món đơn giản.
Hắn nằm trên giường, lười biếng không chịu dậy, vẫn là Bản Vương lôi hắn, đặt hắn ngồi vào bàn.
“Cầm lấy,” – Bản Vương đưa hắn đôi đũa, “Ăn chút gì đi.”
Mái tóc hắn rối bù, ánh mắt hốc hác, gắp miếng thịt, uể oải nhai, kén chọn: “Khô quá.”
“Ta thấy không tệ đó chứ.” – Bản Vương vừa nói vừa gắp miếng nữa.
Hắn chợt sửng sốt, hỏi ta: “Chẳng phải ngươi không nếm được vị đó sao?”
“Giờ thì nếm được rồi.” – Bản Vương đáp.
“Vậy à.” – tỉnh táo rồi thì hắn bắt đầu giở quẻ sinh sự ngay, cầm bát đậu phụ nhự trên bàn, mở ra giơ trước mặt Bản Vương, “Nếm thử món này.”
Một mùi thối inh bốc lên, Bản Vương vội vàng bịt mũi, “Cái gì vậy? Bỏ ra.”
“Đậu phụ nhự đấy.” – mắt hắn đảo quanh, đột nhiên huých khửu tay đánh đổ chén trà trước mặt, nước trà nóng bỏng bắn vào chân Bản Vương.
Bản Vương đứng bật dậy, bực tức hỏi hắn, “Diêu Thư Vân, ngươi cố ý phải không?”
“Hạ quan tò mò thôi mà —” – hắn chống cằm, rất ung dung bảo: “Vị giác của ngài đã khôi phục, khứu giác và xúc giác cũng khỏi rồi phải không?”
Bản Vương cau mày, “Chứng thực được rồi hả?”
“Rồi.” – hắn híp đôi mắt phượng, hỏi: “Vậy là, giờ ngươi chỉ còn thiếu thính giác thôi nhỉ?”
Bản Vương ngẩn người, gật đầu: “Phải.”
Diêu Thư Vân bốc củ lạc trong đĩa, day day bỏ lớp vỏ hồng, ném vào miệng: “Kể cũng lạ, trước khi Mộ Ngôn chết, hắn mất khứu giác thì phải? Còn Thư Cảnh Càn, nghe nói hắn không ủ rượu nữa, là vì mất vị giác. Mà sau khi họ mất khứu giác và vị giác, khức giác và vị giác của Vương gia lại được phục hồi.”
Mày khẽ nhảy lên, nhưng Bản Vương không nói, chỉ có hắn nhìn Bản Vương đầy ẩn ý, “Dân gian truyền nhau rằng, Đại Yến Quốc ta có tứ thánh, khứu giác nhanh nhạy Phong Mộ Ngôn, vị giác tuyệt hảo Thư Cảnh Càn, vậy là những giác quan mà họ đắc ý nhất đều biến mất, làm chokẻ có thính giác tinh tế Cầm Thánh ta đây thật là bất an.”
“Nhưng mà,” – hắn dừng lại, “Ta ăn bổng lộc Triều đình, không lấy đánh đàn kiếm sống, thính giác của ta, nếu ngươi cần, cứ lấy đi…”
Bản Vương vờ như không “Nghe” thấy, chỉ cúi đầu uống trà, “Thôi, cũng muộn rồi, ta về phủ trước.” – bước được mấy bước lại quay sang dặn dò tôi tớ Diêu phủ, “Sáng mai, mấy người các ngươi nhớ hầu hạ Diêu đại nhân rửa mặt chải đầu, để lỡ giờ lên chầu, đừng trách Bản Vương hỏi tội.”
Đám hạ nhân lập tức cúi đầu, “Rõ.”
Diêu Thư Vân trề môi, “Người phủ ta, ngươi ra oai cái gì?”
Bản Vương không thèm để ý hắn, xoay người bước đi.
*
Về tới quý phủ, đang định cởi áo thì quản gia Lý Trung hớt hải chạy vào phòng Bản Vương thông báo: “Vương gia, nguy rồi, tiểu nhân vừa nhận được tin, Hoàng Thượng bị ám sát.”
“Ám sát?” – Bản Vương đứng lên hỏi: “Trong cung có binh lính canh gác cẩn mật, sao lại bị ám sát?”
“Nô tài cũng không rõ, nhưng nghe nói thương không nặng, chỉ bị trúng một đao ở tay. Vương gia, chi bằng ngài tiến —”
“Bản Vương đi ngay.”
Vội vàng tiến cung, đến nơi thì thấy cánh tay Yến Cửu quấn băng vải, đang nằm trên giường nghỉ ngơi. Thái y ôm thùng thuốc ra đến cửa, hành lễ: “Ty chúc bái kiến Vương gia.”
Bản Vương hỏi: “Hoàng Thượng thế nào?”
Thái y đáp: “Chỉ bị thương ngoài da, không đáng ngại.”
“Ngươi lui xuống đi.” – Bản Vương đến bên Yến Cửu, cầm cánh tay nó lên xem, hỏi: “Sao lại gặp thích khách, đã bắt được chưa?”
“Để hắn thoát rồi.” – Yến Cửu rầu rĩ bảo.
“Thoát?” – Bản Vương liếc nhìn thủ lĩnh cấm vệ quân đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng hỏi: “Trong cung bày bố cấm quân khắp nơi mà để một kẻ sống sờ sờ như thế trốn thoát?”
“Việc này —” – hắn khó xử, trộm nhìn Yến Cửu, “Hoàng Thượng?”
“Khụ.” – Yến Cửu ho khan, đứng ra giải thích, “Chắc là hắn ta thuộc đường tẩm cung Trẫm, ám sát xong đã ẩn nấp đâu đó, hẳn phải là một người trong cung.”
“Ngươi trong cung?” – Bản Vương nheo mắt. Nếu vậy thì càng rắc rối.
“Truyền lệnh xuống, ” – Bản Vương ra lệnh, “Lục soát mọi ngõ ngách trong cung, bắt được kẻ nào khả nghi, lập tức báo cho Bản Vương!”
“Rõ.” – thủ lĩnh cấm quân tuân lệnh, trước khi đi lại liếc trộm Yến Cửu cái nữa.
Mà Yến Cửu thì đảo mắt ngay, bình tĩnh ngắm “trời”.
Bản Vương không hiểu hai người lén lút trao đổi nhau ánh mắt gì.
Chỉ biết rằng, Yến Cửu vin cớ đó, công khai yêu cầu Bản Vương qua đêm trong tẩm cung nó.
Nói là cần có người canh phòng bên cạnh, một tấc không rời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất