Chương 24: Quyển 1 Chương 24: Học kiếm
Ba người chạy dọc theo hành lang, trốn dưới cửa sổ nghe ngóng một hồi, có lẽ bởi vì Ích Ung quán cách bắc môn qua gần, mặc dù bây giờ Nguyên binh vẫn tụ tập dưới đông môn, thế nhưng cũng không nói rõ được sẽ không có cơ hội công kích Bắc môn, Tuần phòng ti kiến nghị Đường Tế Sự dời khóa học hoặc trực tiếp cho nghỉ vài ngày.
“Phía bắc không phải là hoàng cung sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Hoàng đế không ở đây.”
Thái Diêm giải thích cho Đoạn Lĩnh, nguyên lai Gia Luật thị một năm có rất ít thời gian lưu lại Thượng kinh, thay vì nói là hoàng cung không bằng nói là hành cung mới đúng. Sau Hoài Thủy chi chiến, người Liêu lập ngũ kinh, Gia Luật Hồng Cơ đại thể vẫn luôn lưu lại tại Nam phủ Trung kinh, nam diện quan cũng là ở tại Trung kinh thiết lập cơ cấu quan lại Đại Liêu.
“Bất thể cho nghỉ học.” Đường Tế Sự bình thản đáp, “Các thiếu niên huyết khí phương cương, hiện tại thả bọn họ về nhà, gia trưởng cần đánh nhau liền đánh nhau, vội nghị sự thì nghị sự, không có người quản lý, không chừng sẽ làm ra chuyện nguy hiểm gì.”
Người đưa tin nghe vậy liền nói: “Thế thì liền do Đường đại nhân định đoạt đi, lúc xuất phát Thái chủ soái đã phân phó, nếu Ích Ung quán không muốn tạm thời lánh đi, liền để thuộc hạ lĩnh quân bảo vệ nơi này.”
“Nước đã phá rồi nào có gia toàn? Tổ đã lật sao còn trứng lành?” Đường Tế Sự còn nói, “Thỉnh quân gia chuyển cáo cho Thái tướng quân, xin hảo hảo đánh trận, không cần cố kỵ những chuyện này. Ích Ung quán tuy là nơi của người đọc sách, thế nhưng một điểm đảm đương ấy vẫn phải có.”
Người đưa tin chỉ đành cáo lui, Đường Tế Sự trở lại hậu viện liền phát hiện ba thiếu niên đã trốn mất, chỉ đành lắc đầu cười khổ.
Bóng đêm bao phủ, bầu trời phía đông nam cũng bị ánh lửa hun đỏ một mảnh lớn, ngoài thành hiển nhiên vẫn đang giao chiến, Đoạn Lĩnh đã không dám trèo tường nữa, chỉ đứng ở trong sân lo lắng nhìn về phía xa. Sau khi dùng cơm tối xong mọi người đều không ngừng châu đầu xì xào, trao đổi tin tức không biết từ đâu truyền đến, mọi người đều tự suy diễn tình hình theo trí tưởng tượng của mình, lại không ngừng trao đổi, vẻ mặt vô cùng hưng phấn. sau khi ăn xong, Đường Tế Sự tự mình điểm danh học trò, còn nghiêm túc căn dặn một phen, không cho phép nửa đêm lén trốn ra ngoài, bằng không ngay cả tư cách học tập cũng bị thủ tiêu.
Đợi đến khi mọi người trở về sân viên của mình, ở bên ngoài đột nhiên bắt đầu huyên náo lên, nguyên lai là người nhà của học sinh đến đây đón người. Chiến sự ngoài thành đã càng lúc càng khẩn cấp, Gia Luật Đại Thạch cư nhiên tự mình lĩnh binh giao chiến ba lần với Nguyên quân, còn bị thương trở về. Trong nhất thời cả thành lời đồn nổi lên bốn phía, không ít phu nhân trong nhà cảm thấy không yên lòng, vội vàng muốn đem hài tử của mình đón về.
“Các vị.” Đường Tế Sự vẫn là dáng dấp thong dong như vậy, hướng về một đám gia đinh trước mặt đáp lời, “Thỉnh trở về bẩm báo cho phu nhân nhà các người, Ích Ung quán chỉ nghe sự phân phó của Nam Bắc nhị viện, lời của người ngoài không hữu dụng. Hơn nữa lão gia nhà các người đại thể đều từng đọc sách ở bổn viện, nếu có nghi vấn gì cứ nhượng lão gia đến đây.”
Một câu nói của Đường Tế Sự thành công chặn toàn bộ đám gia đinh ngoài cửa, bên ngoài là đám gia đinh bàng hoàng không biết làm sao, bên trong lại là các học trò mỏi mắt chờ mong hy vọng có thể về nhà. Cửa trước và nội viện của Ích Ung quán chỉ có khoảng cách vài bước, thế nhưng muốn bước qua lại khó tựa vượt sông ngân hà, khiến người ta không khỏi phiền muộn.
Sau khi bọn gia đinh trở về không đến nửa canh giờ, bên ngoài lần nữa đón tiếp một tràng huyên náo, lúc này đây cả đám quan gia nữ quyến đều cải biến sách lược, tự mình ngồi xe đến, cũng không tiến vào cửa chính mà đi vòng qua tường viện khu túc xá, dùng không ít cách lộ mặt quan sát, có không ít người còn mang theo vẻ lo lắng thống khổ, trong nhất thời liên tiếp vang lên tiếng hô “Con ơi” “Tiểu tâm can ” liên tiếp, khóc lóc rấm rứt, vô cùng chua xót.
Đoạn Lĩnh thấy trước mỗi tường viện đều có vài thiếu niên nhón chân nhìn ra ngoài, thật giống như đang thăm tù vậy, thế nhưng nhìn quanh cũng không thấy Lý Tiệm Hồng, liền tràn ngập thất vọng trở về. Đoạn Lĩnh bỗng nhiên nhớ tới tiếng địch đêm qua, liền chạy vào viện tử của mình, thế nhưng tiếng địch cũng không vang lên nữa.
Minh nguyệt treo cao, thanh âm ngoài thành cũng bắt đầu nhỏ lại, phảng phất như Nguyên quân công thành cũng cần nghĩ ngơi, Đoạn Lĩnh liền tựa vào dưới tàng cây đờ ra.
“Tối nay ánh trăng vừa vặn, bệ hạ hà cớ gì nhìn trăng thổn thức?” Thanh âm của Lý Tiệm Hồng vang lên.
Đoạn Lĩnh trước mắt sáng ngời, nở nụ cười vội vàng đứng dậy, Lý Tiệm Hồng cũng nhảy từ trên chạc ngô đồng xuống. Hôm nay hắn vận một thân võ bào, Đoạn Lĩnh vốn muốn nhào đến ôm, thế nhưng ở đây là Ích Ung quán, cảm giác không giống ở nhà, rất nhiều chuyện nếu làm liền cảm thấy không quá ý tứ, liền cứ vậy đứng cười.
Lý Tiệm Hồng thoạt nhìn cũng rất vui vẻ, trang phục màu đen trên người càng khiến hắn có vẻ anh tuấn tiêu sái.
“Sao cha lại tới đây?” Đoạn Lĩnh cao hứng muốn chết, lại không biết nên nói cái gì.
“Biết rõ còn hỏi.” Lý Tiệm Hồng nghiêm trang nói.
Lúc này Đoạn Lĩnh mới tiến lên, ôm chặt đối phương không muốn buông tay.
“Được rồi! Được rồi.” Lý Tiệm Hồng nói, “Cẩn thận bị đồng học của con nhìn thấy.”
Đoạn Lĩnh cảm thấy không quá ý tứ, Lý Tiệm Hồng lại cới một thanh bội kiếm trên thắt lưng xuống, nói: “Tặng cho con.”
Đoạn Lĩnh rút thanh kiếm ra, hỏi: “Từ đâu đến?”
Lý Tiệm Hồng đáp: “Là ‘mượn’ ở chỗ một vị lão bằng hữu, cha trước tiên dạy ngươi vài chiêu kiếm pháp.”
Lúc trước Đoạn Lĩnh suốt ngày vẫn quấn quýt lấy Lang Tuấn Hiệp muốn hắn dạy mình dùng kiếm, Lang Tuấn Hiệp không lay chuyển được liền chỉ dạy cậu rút kiếm, thu vào, đâm thẳng… những động tác đơn giản nhất. Hiện tại Lý Tiệm Hồng lại mang kiếm đến nói muốn dạy cậu, Đoạn Lĩnh quả thực là cầu còn không được.
“Cách rút kiếm và thu vào, những đường cơ bản con hản đã biết.” Lý Tiệm Hồng thấp giọng nói.
“Dạ.” Đoạn Lĩnh đáp.
“Hiện tại dạy con ‘Móc’ ‘Chọc’ ‘Xoay’ ‘Quấn’.” Lý Tiệm Hồng an bày.
Sau khi hắn giảng giải mấy chiêu thức nọ lại hỏi: “Nhớ không?”
Đoạn Lĩnh gật đầu, Lý Tiệm Hồng liền nói: “Hiện tại buông kiếm, chúng ta đổi sang dùng chưởng.”
Lý Tiệm Hồng biến kiếm thưc thành chưởng thức, Đoạn Lĩnh đột nhiên phát hiện sau khi chuyển đổi cư nhiên lại là bộ chưởng pháp ngày đó Lý Tiệm Hồng đã dạy. Mà hôm nay Lý Tiệm Hồng dạy đến phi thường chăm chú, không nề hà để Đoạn Lĩnh đánh lại nhiều lần, một lát sau bọn họ lại đổi về dùng kiếm, rồi lại dùng chưởng, cứ như vậy từng chút quán thông.
Đoạn Lĩnh học đến gian nan gập ghềnh, thường xuyên học trước quên sau. Lý Tiệm Hồng nhẹ nhàng kéo cậu lại trước người, dùng cơ thể làm giá, ý bảo Đoạn Lĩnh dựa theo bộ pháp của mình mà đi, thân thể của hai phụ tử kề sát vào nhau, xuất chưởng, thu kiếm, Lý Tiệm Hồng tiêu sái làm một lượt, kiếm quang như nước.
Bộ thân pháp này phóng khoáng đến cưc điểm, Lý Tiệm Hồng vừa xử ra thì thần tình càng lúc càng chuyên chú, lại hồi thân, rút kiếm, xuất chưởng, Đoạn Lĩnh làm theo mà không khỏi nhìn đến thất thần.
Lý Tiệm Hồng nở nụ cười, sờ sờ đầu Đoạn Lĩnh, nói: “Thêm lần nữa.”
Đoạn Lĩnh học Lý Tiệm Hồng, liên hoàn kiếm —— chưởng —— kiếm —— bộ.
“Tốt.” Lý Tiệm Hồng khen ngợi, “Ngộ tính cực cao, chú ý yếu quyết.”
Kiếm pháp nói cho cùng cũng chỉ là một tổ hợp của nhiều chiêu thức, Đoạn Lĩnh lúc trước cũng không thế nào chú ý, hiện tại nghe Lý Tiệm Hồng giảng dạy cơ sở lại cảm thấy bên trong võ thuật tự có càn khôn, học vấn không hề kém chút nào so với đọc sách viết văn.
Trọn hai canh giờ sau Lý Tiệm Hồng mới thu công, mà Đoạn Lĩnh cũng là cả người ướt đẫm mồ hôi.
Suốt hai canh giờ này, ngoại trừ dạy kiếm pháp, những chuyện khác Lý Tiệm Hồng đúng là một câu cũng không nói, thẳng đến lúc gần đi hắn mới lên tiếng: “Đêm đã khuya, nhanh đi về ngủ, cha cũng phải đi rồi.”
“Đừng mà.” Đoạn Lĩnh thất vọng hô, thế nhưng Lý Tiệm Hồng đã phi thân lên tường, tiêu thất sau cây ngô đồng.
Đoạn Lĩnh: “…”
Ích Ung quán cuối cùng cũng quyết định để học đồ nghỉ học để tránh chiến hỏa, thế nhưng vẫn yêu cầu tùy thời tập hợp, dù sao mọi người cũng đã không thể tập trung vào lớp, tránh cho vạn nhất có tảng đá nào đó bay vào liền chết một đám. Thế nhưng Tế Sự vẫn kiên trì lưu tất cả mọi người lại —— dù sao về nhà cũng không hẳn là an toàn hơn trong quán.
Quốc gia nguy nan, các học sinh vẫn giữ năm phần lo lắng, lại vì không cần lên lớp mà lén lút che giấu năm phần nừng rỡ. Duy chỉ có Thái Diêm là vẫn suốt ngày nhíu chặt lông mày, khiến cho Đoạn Lĩnh ở cạnh cũng không khỏi cùng than thở.
“Ta lo lắng cho tên ngốc kia.” Thái Diêm rốt cục không thể nhịn được nữa, nói, “Ngươi lại lo lắng cái gì?”
Đoạn Lĩnh không dám nói mình đang lo lắng cho phụ thân, trên thực tế lấy thân thủ của Lý Tiệm Hồng cũng không có gì cần phải lo lắng, cậu hỏi ngược lại Thái Diêm: “Tên ngốc là ai?”
“Ca của ta.” Thái Diêm nói, “Ca ca là thứ xuất, lại suốt ngày đào tâm đào phế ra đối tốt với người khác.”
Đoạn Lĩnh an ủi: “Đừng nên lo lắng nữa.”
Thái Diêm đi tới đi lui trong phòng, nói: “Ta muốn đi xem một chút.”
Đoạn Lĩnh đặt sách trong tay xuống, ngăn cản “Đừng, quá nguy hiểm.”
Đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng vang thật lớn, quân Nguyên bắt đầu công phá bắc môn rồi, cự thạch không ngừng đập lên tường thành, thành lâu mặt bắc lại rất cao, tảng đá bay không đến, mọi người thì lại vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, tràn ngập kinh hãi nhìn bắc môn đằng xa không ngừng vang ra từng hồi chấn động.
“Đừng sợ.” Đoạn Lĩnh nói, “Tảng đá không bay được đến đây.”
Ngay sau đó chính là một trận đạn lạc, lúc này cũng có một loạt vật nặng thoạt nhìn tựa như bộ quần áo bay đầy trời, từ phía bắc môn rơi ngược vào. Có đến hơn mười ‘bộ quần áo’ như vậy rơi vào trong Ích Ung quán, lúc chạm đất thì xung quanh đều nhuốm đẫm máu tươi, mũ giáp đinh đương rung động.
Trong nháy mắt bên trong Ích Ung quán vang lên từng trận tiếng thét kinh hoảng, đó nào phải bao quần áo, rõ ràng là một người máu tươi dầm dề, trên đầu con mang mũ giáp của Tuần phòng ti! Những người nọ cả thân thể máu thịt hỗn loạn, các thiếu niên thét to không dừng, mà Thái Diêm thiếu chút nữa đã phát cuồng rống lên.
“La hét cái gì?!” Tế Sự gầm lên giận dữ, toàn bộ thiếu niên đều yên tĩnh lại.
“Thu thập thi thể lại.” Tế Sự khôi phục trấn định, tâm bình khí hòa phân phó, “Đưa vào khách phòng.”
Các thiếu niên nơm nớp lo sợ, bắt đầu thu thập thi thể mang vào khách phòng, phần lớn đều hoảng sợ quăng ném lung tung, gan của Đoạn Lĩnh thật ra lại rất lớn, có thể nghiêm chỉnh đặt thi thể ngay ngắn.
Tung sơn tập hợp toàn bộ học sinh, ở trước phòng khách quỳ xuống dập đầu ba lần, sau đó lại đuổi Ti Nghiệp về Tuần phòng ti. Lúc xoay người, Đoạn Lĩnh rõ ràng thấy được ánh mắt của Tế Sự, có rất nhiều chuyện phảng phất đều không cần nói, liền giống như lập tức được khắc vào trong lòng cậu.
Giờ cơm tối, các thiếu niên đều tâm sự nặng nề, tựa hồ rất sợ sẽ có vật gì đó lại từ ngoài thành bay vào, trực tiếp đập chết bọn họ. Thế nhưng Tế Sự hôm nay vẫn thủy chung không nhìn ra bất cứ khác biệt gì, hướng về phía mọi người nói: “Về phòng rồi liền ngủ sớm một chút, sẽ không có việc gì.”
Vào giữa đêm, toàn bộ Ích Ung quán đều chìm vào tĩnh mịch, không có người lên tiếng cũng hầu như không có đèn, ô vân tế nguyệt. Đoạn Lĩnh sờ soạng đứng lên, từ dưới giường rút ra một thanh kiếm len lén bước ra cửa.
“Định đi đâu?” Từ trong bóng tối, thanh âm của Thái Diêm vang lên.
“Ngủ không được, đứng lên đi một chút.” Đoạn Lĩnh đáp.
“Ta cùng ngươi.” Thái Diêm đứng lên, Đoạn Lĩnh lại vội vàng nói không cần, Thái Diêm cũng không kiên trì lại ngã người xuống.
Thái Diêm trằn trọc, một lát sau cũng ngủ không được, liền đứng dậy đẩy cửa ra ngoài.
“Đoạn Lĩnh?” Thái Diêm không thấy Đoạn Lĩnh liền cảm thấy khẩn trương, chân trần chạy quanh tìm kiếm.
Vượt qua mấy đoạn hành lang gấp khúc, đột nhiên hắn nghe được thanh âm của Đoạn Lĩnh. Trong hậu viện có thắp một ngọn đèn trên đầu tường, ánh lửa lập lòe chiếu vào thân ảnh của nam nhân cao gần cửu xích, người nọ chống tay lên đầu gối của mình, khom người gần như dán sát vào mặt Đoạn Lĩnh mà nói chuyện.
“Chừng nào người mới đuổi bọn họ đi?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Chờ lập thu.” Thanh âm của nam nhân đáp lại.
“Vì sao?” Đoạn Lĩnh khó hiểu.
“Mùa thu chủ kim, chưởng quản binh sát chi khí.” Lý Tiệm Hồng đáp, “Là thời gian giết người tốt nhất.”
Đoạn Lĩnh: “…”
“Cũng chỉ còn nửa tháng nữa.” Lý Tiệm Hồng nói, “Được rồi, đem những gì hôm qua luyện được tập lại một lần đã.”
Đoạn Lĩnh chỉ đành nâng kiếm lên, cậu rất tưởng niệm Lý Tiệm Hồng, thế nhưng phụ thân mỗi lần đến đây cũng rất ít nói chuyện phiếm với cậu, chỉ không ngừng đốc thúc cậu luyện kiếm.
“Không học có được không?” Lúc này Đoạn Lĩnh chỉ muốn dựa vào lòng Lý Tiệm Hồng và trò chuyện cùng hắn, cho dù cái gì cũng không nói cũng không sao, chỉ cần Lý Tiệm Hồng ở đây, cậu đã không sợ bất cứ cái gì nữa.
“Không được.” Lý Tiệm Hồng nghiêm trang nói, “Con không học vẫn còn rất nhiều người muốn học, chuyện đó không sai. Nhưng cho dù tất cả người trong thiên hạ cầu xin ta, ta cũng chỉ muốn dạy con, không dạy bọn hắn.”
Đoạn Lĩnh nở nụ cười, Lý Tiệm Hồng còn nói: “Phải để con học được trước ta mới có thể yên tâm đi đánh giặc.”
Đoạn Lĩnh còn nói: “Vậy hôm nay học xong rồi cha có thể ở lại thêm một lát sao?”
Lý Tiệm Hồng lắc đầu, thấp giọng nói: “Cha bề bộn nhiều việc, con muốn nói gì?”
“Con sợ.” Đoạn Lĩnh nói.
Lý Tiệm Hồng hỏi: “Sợ cái gì? Trong tay con có kiếm, bên cạnh có cha. Tuy rằng cha không phải lúc nào cũng trông chừng con, thế nhưng bên trong Ích Ung quán tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm, không cần sợ.”
Đoạn Lĩnh buông kiếm xuống, thần sắc của Lý Tiệm Hồng có chút không giải thích được, thế nhưng vẫn thở dài ngồi xuống, vỗ vỗ đầu gối của mình bảo Đoạn Lĩnh ngồi lên, sau đó ôm lấy cậu. Đoạn Lĩnh dừa vào trên vai Lý Tiệm Hồng, đem chuyện ban ngày kể lại, Lý Tiệm Hồng lại bậc cười.
“Đái trường kiếm hề hiệp Tần cung, Thủ thân ly hề tâm bất trừng. Thân ký tử hề thần dĩ linh, hồn phách nghị hề vi quỷ hùng.”[1]
Sau khi Lý Tiệm Hồng nghe xong Đoạn Lĩnh nói liền trầm giọng ngâm xướng, thanh âm của hắn phi thường dễ nghe, hồn hậu mà cửu viễn. Đoạn Lĩnh cũng từng đọc qua bài 《 Quốc thương 》[2] này, nhất thời cũng cảm thấy không còn khó chịu như vậy.
Lý Tiệm Hồng nhìn Đoạn Lĩnh, lông mi nhẹ nhàng nâng lên, ý bảo “Đã hiểu chưa?”
Trong lòng Đoạn Lĩnh dâng lên tâm tình phức tạp, tại đêm trường yên tĩnh, Lý Tiệm Hồng dùng một phương thức đơn giản sáng tỏ không mang theo ý tứ thuyết giáo nào khiến cậu đem linh hồn của mình cùng với sinh tử, ai điếu, thậm chí là toàn bộ hưng vong sinh diệt trong thiên địa, vạn vật canh tân… liên hệ với nhau.
“Đứng dậy tập kiếm.” Lý Tiệm Hồng vỗ vai Đoạn Lĩnh bảo.
Đoạn Lĩnh cầm kiếm lên đem bài học đêm qua luyện lại một lần, Lý Tiệm Hồng sữa lại những điểm sai sót rồi lại bảo cậu luyện thêm vài lần, sau đó thuận miệng nói: “Quân tử trên xà[3], ngươi có nhìn lén như vậy cũng không học được cái gì, còn không bằng về sớm đi ngủ.”
Đoạn Lĩnh: “??”
Chỉ thấy Thái Diêm từ sau một cây cột nhanh chóng bước ra, ngơ ngác nhìn Lý Tiệm Hồng.
Đoạn Lĩnh: “!!!”
“Thế thúc.” Thái Diêm thành kính cầu, “Thỉnh người dạy ta!”
Thái Diêm bước nhanh đến quỳ trước mặt Lý Tiệm Hồng, Đoạn Lĩnh lại càng hoảng sợ muốn đỡ đối phương lên. Thế nhưng Lý Tiệm Hồng lại vươn tay ngăn lại, nhượng Đoạn Lĩnh không nên bước qua.
——————-
1/ Đeo trường kiếm chừ cắp Tần cung, Đầu thân chia chừ tâm không sờn. Thân vừa chết hề phách oai linh, Hồn kiên nghị hề, làm quỷ cũng uy hùng.
2/ Quốc thương: dịch là ‘Hy sinh vì nước’.
3/ Quân tử trên xà: Dưới thời Đông Hán, viên quan huyện của huyện Thái Khâu (nay là huyện Vĩnh Thành tỉnh Hà Nam) tên là Trần Thực, vốn xuất thân bần hàn và là một vị quan thanh liêm. Bình thường ông có những yêu cầu hết sức nghiêm ngặt đối với bản thân và con cháu.
Một năm gặp nạn thiên tai, dân chúng thiếu ăn, thiếu mặc. Một hôm đêm khuya Trần Thực đã ngầm phát hiện thấy kẻ trộm bèn đứng dậy mặc áo ngoài, xếp dọn lại các đồ vật, rồi gọi tất cả các con cháu tới. Ông nói rất nghiêm túc những lời giảng dạy con cháu:
“Con người ta không thể không tự mình cố gắng. Những kẻ xấu không nhất thiết đều có bản tính là xấu, nhưng chỉ vì làm những việc xấu thành thói quen cho nên mới sa ngã đến bước như thế. Vị quân tử ở trên xà nhà kia chính là một người như thế đấy!”.
Tên trộm đang nằm trên xà nhà nghe thấy thế cả kinh vội vàng nhẩy xuống quỳ trước mặt Trần Thực để nhận tội, Trần Thực ung dung nói với hắn: “Nom anh mặt mũi không giống một kẻ xấu, anh phải gắng sức sửa chữa bản thân mình để trở lại làm người. Hành vi này của anh thật ra cũng chỉ do bần cùng dẫn tới mà thôi”. Trần Thực nói xong sai người nhà đem cho tay kẻ trộm một tấm lụa. Tay kẻ trộm hết lời cảm ơn rồi bỏ đi.
Từ đấy về sau người ta gọi đùa kẻ trộm là “quân tử leo xà nhà”, nhưng câu này lại còn diễn biến trở thành một thành ngữ không những gọi đùa bọn trộm cắp mà còn chỉ những kẻ thoát ly thực tế, trên không vươn tới trời, dưới không chạm tới đất.
“Phía bắc không phải là hoàng cung sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Hoàng đế không ở đây.”
Thái Diêm giải thích cho Đoạn Lĩnh, nguyên lai Gia Luật thị một năm có rất ít thời gian lưu lại Thượng kinh, thay vì nói là hoàng cung không bằng nói là hành cung mới đúng. Sau Hoài Thủy chi chiến, người Liêu lập ngũ kinh, Gia Luật Hồng Cơ đại thể vẫn luôn lưu lại tại Nam phủ Trung kinh, nam diện quan cũng là ở tại Trung kinh thiết lập cơ cấu quan lại Đại Liêu.
“Bất thể cho nghỉ học.” Đường Tế Sự bình thản đáp, “Các thiếu niên huyết khí phương cương, hiện tại thả bọn họ về nhà, gia trưởng cần đánh nhau liền đánh nhau, vội nghị sự thì nghị sự, không có người quản lý, không chừng sẽ làm ra chuyện nguy hiểm gì.”
Người đưa tin nghe vậy liền nói: “Thế thì liền do Đường đại nhân định đoạt đi, lúc xuất phát Thái chủ soái đã phân phó, nếu Ích Ung quán không muốn tạm thời lánh đi, liền để thuộc hạ lĩnh quân bảo vệ nơi này.”
“Nước đã phá rồi nào có gia toàn? Tổ đã lật sao còn trứng lành?” Đường Tế Sự còn nói, “Thỉnh quân gia chuyển cáo cho Thái tướng quân, xin hảo hảo đánh trận, không cần cố kỵ những chuyện này. Ích Ung quán tuy là nơi của người đọc sách, thế nhưng một điểm đảm đương ấy vẫn phải có.”
Người đưa tin chỉ đành cáo lui, Đường Tế Sự trở lại hậu viện liền phát hiện ba thiếu niên đã trốn mất, chỉ đành lắc đầu cười khổ.
Bóng đêm bao phủ, bầu trời phía đông nam cũng bị ánh lửa hun đỏ một mảnh lớn, ngoài thành hiển nhiên vẫn đang giao chiến, Đoạn Lĩnh đã không dám trèo tường nữa, chỉ đứng ở trong sân lo lắng nhìn về phía xa. Sau khi dùng cơm tối xong mọi người đều không ngừng châu đầu xì xào, trao đổi tin tức không biết từ đâu truyền đến, mọi người đều tự suy diễn tình hình theo trí tưởng tượng của mình, lại không ngừng trao đổi, vẻ mặt vô cùng hưng phấn. sau khi ăn xong, Đường Tế Sự tự mình điểm danh học trò, còn nghiêm túc căn dặn một phen, không cho phép nửa đêm lén trốn ra ngoài, bằng không ngay cả tư cách học tập cũng bị thủ tiêu.
Đợi đến khi mọi người trở về sân viên của mình, ở bên ngoài đột nhiên bắt đầu huyên náo lên, nguyên lai là người nhà của học sinh đến đây đón người. Chiến sự ngoài thành đã càng lúc càng khẩn cấp, Gia Luật Đại Thạch cư nhiên tự mình lĩnh binh giao chiến ba lần với Nguyên quân, còn bị thương trở về. Trong nhất thời cả thành lời đồn nổi lên bốn phía, không ít phu nhân trong nhà cảm thấy không yên lòng, vội vàng muốn đem hài tử của mình đón về.
“Các vị.” Đường Tế Sự vẫn là dáng dấp thong dong như vậy, hướng về một đám gia đinh trước mặt đáp lời, “Thỉnh trở về bẩm báo cho phu nhân nhà các người, Ích Ung quán chỉ nghe sự phân phó của Nam Bắc nhị viện, lời của người ngoài không hữu dụng. Hơn nữa lão gia nhà các người đại thể đều từng đọc sách ở bổn viện, nếu có nghi vấn gì cứ nhượng lão gia đến đây.”
Một câu nói của Đường Tế Sự thành công chặn toàn bộ đám gia đinh ngoài cửa, bên ngoài là đám gia đinh bàng hoàng không biết làm sao, bên trong lại là các học trò mỏi mắt chờ mong hy vọng có thể về nhà. Cửa trước và nội viện của Ích Ung quán chỉ có khoảng cách vài bước, thế nhưng muốn bước qua lại khó tựa vượt sông ngân hà, khiến người ta không khỏi phiền muộn.
Sau khi bọn gia đinh trở về không đến nửa canh giờ, bên ngoài lần nữa đón tiếp một tràng huyên náo, lúc này đây cả đám quan gia nữ quyến đều cải biến sách lược, tự mình ngồi xe đến, cũng không tiến vào cửa chính mà đi vòng qua tường viện khu túc xá, dùng không ít cách lộ mặt quan sát, có không ít người còn mang theo vẻ lo lắng thống khổ, trong nhất thời liên tiếp vang lên tiếng hô “Con ơi” “Tiểu tâm can ” liên tiếp, khóc lóc rấm rứt, vô cùng chua xót.
Đoạn Lĩnh thấy trước mỗi tường viện đều có vài thiếu niên nhón chân nhìn ra ngoài, thật giống như đang thăm tù vậy, thế nhưng nhìn quanh cũng không thấy Lý Tiệm Hồng, liền tràn ngập thất vọng trở về. Đoạn Lĩnh bỗng nhiên nhớ tới tiếng địch đêm qua, liền chạy vào viện tử của mình, thế nhưng tiếng địch cũng không vang lên nữa.
Minh nguyệt treo cao, thanh âm ngoài thành cũng bắt đầu nhỏ lại, phảng phất như Nguyên quân công thành cũng cần nghĩ ngơi, Đoạn Lĩnh liền tựa vào dưới tàng cây đờ ra.
“Tối nay ánh trăng vừa vặn, bệ hạ hà cớ gì nhìn trăng thổn thức?” Thanh âm của Lý Tiệm Hồng vang lên.
Đoạn Lĩnh trước mắt sáng ngời, nở nụ cười vội vàng đứng dậy, Lý Tiệm Hồng cũng nhảy từ trên chạc ngô đồng xuống. Hôm nay hắn vận một thân võ bào, Đoạn Lĩnh vốn muốn nhào đến ôm, thế nhưng ở đây là Ích Ung quán, cảm giác không giống ở nhà, rất nhiều chuyện nếu làm liền cảm thấy không quá ý tứ, liền cứ vậy đứng cười.
Lý Tiệm Hồng thoạt nhìn cũng rất vui vẻ, trang phục màu đen trên người càng khiến hắn có vẻ anh tuấn tiêu sái.
“Sao cha lại tới đây?” Đoạn Lĩnh cao hứng muốn chết, lại không biết nên nói cái gì.
“Biết rõ còn hỏi.” Lý Tiệm Hồng nghiêm trang nói.
Lúc này Đoạn Lĩnh mới tiến lên, ôm chặt đối phương không muốn buông tay.
“Được rồi! Được rồi.” Lý Tiệm Hồng nói, “Cẩn thận bị đồng học của con nhìn thấy.”
Đoạn Lĩnh cảm thấy không quá ý tứ, Lý Tiệm Hồng lại cới một thanh bội kiếm trên thắt lưng xuống, nói: “Tặng cho con.”
Đoạn Lĩnh rút thanh kiếm ra, hỏi: “Từ đâu đến?”
Lý Tiệm Hồng đáp: “Là ‘mượn’ ở chỗ một vị lão bằng hữu, cha trước tiên dạy ngươi vài chiêu kiếm pháp.”
Lúc trước Đoạn Lĩnh suốt ngày vẫn quấn quýt lấy Lang Tuấn Hiệp muốn hắn dạy mình dùng kiếm, Lang Tuấn Hiệp không lay chuyển được liền chỉ dạy cậu rút kiếm, thu vào, đâm thẳng… những động tác đơn giản nhất. Hiện tại Lý Tiệm Hồng lại mang kiếm đến nói muốn dạy cậu, Đoạn Lĩnh quả thực là cầu còn không được.
“Cách rút kiếm và thu vào, những đường cơ bản con hản đã biết.” Lý Tiệm Hồng thấp giọng nói.
“Dạ.” Đoạn Lĩnh đáp.
“Hiện tại dạy con ‘Móc’ ‘Chọc’ ‘Xoay’ ‘Quấn’.” Lý Tiệm Hồng an bày.
Sau khi hắn giảng giải mấy chiêu thức nọ lại hỏi: “Nhớ không?”
Đoạn Lĩnh gật đầu, Lý Tiệm Hồng liền nói: “Hiện tại buông kiếm, chúng ta đổi sang dùng chưởng.”
Lý Tiệm Hồng biến kiếm thưc thành chưởng thức, Đoạn Lĩnh đột nhiên phát hiện sau khi chuyển đổi cư nhiên lại là bộ chưởng pháp ngày đó Lý Tiệm Hồng đã dạy. Mà hôm nay Lý Tiệm Hồng dạy đến phi thường chăm chú, không nề hà để Đoạn Lĩnh đánh lại nhiều lần, một lát sau bọn họ lại đổi về dùng kiếm, rồi lại dùng chưởng, cứ như vậy từng chút quán thông.
Đoạn Lĩnh học đến gian nan gập ghềnh, thường xuyên học trước quên sau. Lý Tiệm Hồng nhẹ nhàng kéo cậu lại trước người, dùng cơ thể làm giá, ý bảo Đoạn Lĩnh dựa theo bộ pháp của mình mà đi, thân thể của hai phụ tử kề sát vào nhau, xuất chưởng, thu kiếm, Lý Tiệm Hồng tiêu sái làm một lượt, kiếm quang như nước.
Bộ thân pháp này phóng khoáng đến cưc điểm, Lý Tiệm Hồng vừa xử ra thì thần tình càng lúc càng chuyên chú, lại hồi thân, rút kiếm, xuất chưởng, Đoạn Lĩnh làm theo mà không khỏi nhìn đến thất thần.
Lý Tiệm Hồng nở nụ cười, sờ sờ đầu Đoạn Lĩnh, nói: “Thêm lần nữa.”
Đoạn Lĩnh học Lý Tiệm Hồng, liên hoàn kiếm —— chưởng —— kiếm —— bộ.
“Tốt.” Lý Tiệm Hồng khen ngợi, “Ngộ tính cực cao, chú ý yếu quyết.”
Kiếm pháp nói cho cùng cũng chỉ là một tổ hợp của nhiều chiêu thức, Đoạn Lĩnh lúc trước cũng không thế nào chú ý, hiện tại nghe Lý Tiệm Hồng giảng dạy cơ sở lại cảm thấy bên trong võ thuật tự có càn khôn, học vấn không hề kém chút nào so với đọc sách viết văn.
Trọn hai canh giờ sau Lý Tiệm Hồng mới thu công, mà Đoạn Lĩnh cũng là cả người ướt đẫm mồ hôi.
Suốt hai canh giờ này, ngoại trừ dạy kiếm pháp, những chuyện khác Lý Tiệm Hồng đúng là một câu cũng không nói, thẳng đến lúc gần đi hắn mới lên tiếng: “Đêm đã khuya, nhanh đi về ngủ, cha cũng phải đi rồi.”
“Đừng mà.” Đoạn Lĩnh thất vọng hô, thế nhưng Lý Tiệm Hồng đã phi thân lên tường, tiêu thất sau cây ngô đồng.
Đoạn Lĩnh: “…”
Ích Ung quán cuối cùng cũng quyết định để học đồ nghỉ học để tránh chiến hỏa, thế nhưng vẫn yêu cầu tùy thời tập hợp, dù sao mọi người cũng đã không thể tập trung vào lớp, tránh cho vạn nhất có tảng đá nào đó bay vào liền chết một đám. Thế nhưng Tế Sự vẫn kiên trì lưu tất cả mọi người lại —— dù sao về nhà cũng không hẳn là an toàn hơn trong quán.
Quốc gia nguy nan, các học sinh vẫn giữ năm phần lo lắng, lại vì không cần lên lớp mà lén lút che giấu năm phần nừng rỡ. Duy chỉ có Thái Diêm là vẫn suốt ngày nhíu chặt lông mày, khiến cho Đoạn Lĩnh ở cạnh cũng không khỏi cùng than thở.
“Ta lo lắng cho tên ngốc kia.” Thái Diêm rốt cục không thể nhịn được nữa, nói, “Ngươi lại lo lắng cái gì?”
Đoạn Lĩnh không dám nói mình đang lo lắng cho phụ thân, trên thực tế lấy thân thủ của Lý Tiệm Hồng cũng không có gì cần phải lo lắng, cậu hỏi ngược lại Thái Diêm: “Tên ngốc là ai?”
“Ca của ta.” Thái Diêm nói, “Ca ca là thứ xuất, lại suốt ngày đào tâm đào phế ra đối tốt với người khác.”
Đoạn Lĩnh an ủi: “Đừng nên lo lắng nữa.”
Thái Diêm đi tới đi lui trong phòng, nói: “Ta muốn đi xem một chút.”
Đoạn Lĩnh đặt sách trong tay xuống, ngăn cản “Đừng, quá nguy hiểm.”
Đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng vang thật lớn, quân Nguyên bắt đầu công phá bắc môn rồi, cự thạch không ngừng đập lên tường thành, thành lâu mặt bắc lại rất cao, tảng đá bay không đến, mọi người thì lại vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, tràn ngập kinh hãi nhìn bắc môn đằng xa không ngừng vang ra từng hồi chấn động.
“Đừng sợ.” Đoạn Lĩnh nói, “Tảng đá không bay được đến đây.”
Ngay sau đó chính là một trận đạn lạc, lúc này cũng có một loạt vật nặng thoạt nhìn tựa như bộ quần áo bay đầy trời, từ phía bắc môn rơi ngược vào. Có đến hơn mười ‘bộ quần áo’ như vậy rơi vào trong Ích Ung quán, lúc chạm đất thì xung quanh đều nhuốm đẫm máu tươi, mũ giáp đinh đương rung động.
Trong nháy mắt bên trong Ích Ung quán vang lên từng trận tiếng thét kinh hoảng, đó nào phải bao quần áo, rõ ràng là một người máu tươi dầm dề, trên đầu con mang mũ giáp của Tuần phòng ti! Những người nọ cả thân thể máu thịt hỗn loạn, các thiếu niên thét to không dừng, mà Thái Diêm thiếu chút nữa đã phát cuồng rống lên.
“La hét cái gì?!” Tế Sự gầm lên giận dữ, toàn bộ thiếu niên đều yên tĩnh lại.
“Thu thập thi thể lại.” Tế Sự khôi phục trấn định, tâm bình khí hòa phân phó, “Đưa vào khách phòng.”
Các thiếu niên nơm nớp lo sợ, bắt đầu thu thập thi thể mang vào khách phòng, phần lớn đều hoảng sợ quăng ném lung tung, gan của Đoạn Lĩnh thật ra lại rất lớn, có thể nghiêm chỉnh đặt thi thể ngay ngắn.
Tung sơn tập hợp toàn bộ học sinh, ở trước phòng khách quỳ xuống dập đầu ba lần, sau đó lại đuổi Ti Nghiệp về Tuần phòng ti. Lúc xoay người, Đoạn Lĩnh rõ ràng thấy được ánh mắt của Tế Sự, có rất nhiều chuyện phảng phất đều không cần nói, liền giống như lập tức được khắc vào trong lòng cậu.
Giờ cơm tối, các thiếu niên đều tâm sự nặng nề, tựa hồ rất sợ sẽ có vật gì đó lại từ ngoài thành bay vào, trực tiếp đập chết bọn họ. Thế nhưng Tế Sự hôm nay vẫn thủy chung không nhìn ra bất cứ khác biệt gì, hướng về phía mọi người nói: “Về phòng rồi liền ngủ sớm một chút, sẽ không có việc gì.”
Vào giữa đêm, toàn bộ Ích Ung quán đều chìm vào tĩnh mịch, không có người lên tiếng cũng hầu như không có đèn, ô vân tế nguyệt. Đoạn Lĩnh sờ soạng đứng lên, từ dưới giường rút ra một thanh kiếm len lén bước ra cửa.
“Định đi đâu?” Từ trong bóng tối, thanh âm của Thái Diêm vang lên.
“Ngủ không được, đứng lên đi một chút.” Đoạn Lĩnh đáp.
“Ta cùng ngươi.” Thái Diêm đứng lên, Đoạn Lĩnh lại vội vàng nói không cần, Thái Diêm cũng không kiên trì lại ngã người xuống.
Thái Diêm trằn trọc, một lát sau cũng ngủ không được, liền đứng dậy đẩy cửa ra ngoài.
“Đoạn Lĩnh?” Thái Diêm không thấy Đoạn Lĩnh liền cảm thấy khẩn trương, chân trần chạy quanh tìm kiếm.
Vượt qua mấy đoạn hành lang gấp khúc, đột nhiên hắn nghe được thanh âm của Đoạn Lĩnh. Trong hậu viện có thắp một ngọn đèn trên đầu tường, ánh lửa lập lòe chiếu vào thân ảnh của nam nhân cao gần cửu xích, người nọ chống tay lên đầu gối của mình, khom người gần như dán sát vào mặt Đoạn Lĩnh mà nói chuyện.
“Chừng nào người mới đuổi bọn họ đi?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Chờ lập thu.” Thanh âm của nam nhân đáp lại.
“Vì sao?” Đoạn Lĩnh khó hiểu.
“Mùa thu chủ kim, chưởng quản binh sát chi khí.” Lý Tiệm Hồng đáp, “Là thời gian giết người tốt nhất.”
Đoạn Lĩnh: “…”
“Cũng chỉ còn nửa tháng nữa.” Lý Tiệm Hồng nói, “Được rồi, đem những gì hôm qua luyện được tập lại một lần đã.”
Đoạn Lĩnh chỉ đành nâng kiếm lên, cậu rất tưởng niệm Lý Tiệm Hồng, thế nhưng phụ thân mỗi lần đến đây cũng rất ít nói chuyện phiếm với cậu, chỉ không ngừng đốc thúc cậu luyện kiếm.
“Không học có được không?” Lúc này Đoạn Lĩnh chỉ muốn dựa vào lòng Lý Tiệm Hồng và trò chuyện cùng hắn, cho dù cái gì cũng không nói cũng không sao, chỉ cần Lý Tiệm Hồng ở đây, cậu đã không sợ bất cứ cái gì nữa.
“Không được.” Lý Tiệm Hồng nghiêm trang nói, “Con không học vẫn còn rất nhiều người muốn học, chuyện đó không sai. Nhưng cho dù tất cả người trong thiên hạ cầu xin ta, ta cũng chỉ muốn dạy con, không dạy bọn hắn.”
Đoạn Lĩnh nở nụ cười, Lý Tiệm Hồng còn nói: “Phải để con học được trước ta mới có thể yên tâm đi đánh giặc.”
Đoạn Lĩnh còn nói: “Vậy hôm nay học xong rồi cha có thể ở lại thêm một lát sao?”
Lý Tiệm Hồng lắc đầu, thấp giọng nói: “Cha bề bộn nhiều việc, con muốn nói gì?”
“Con sợ.” Đoạn Lĩnh nói.
Lý Tiệm Hồng hỏi: “Sợ cái gì? Trong tay con có kiếm, bên cạnh có cha. Tuy rằng cha không phải lúc nào cũng trông chừng con, thế nhưng bên trong Ích Ung quán tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm, không cần sợ.”
Đoạn Lĩnh buông kiếm xuống, thần sắc của Lý Tiệm Hồng có chút không giải thích được, thế nhưng vẫn thở dài ngồi xuống, vỗ vỗ đầu gối của mình bảo Đoạn Lĩnh ngồi lên, sau đó ôm lấy cậu. Đoạn Lĩnh dừa vào trên vai Lý Tiệm Hồng, đem chuyện ban ngày kể lại, Lý Tiệm Hồng lại bậc cười.
“Đái trường kiếm hề hiệp Tần cung, Thủ thân ly hề tâm bất trừng. Thân ký tử hề thần dĩ linh, hồn phách nghị hề vi quỷ hùng.”[1]
Sau khi Lý Tiệm Hồng nghe xong Đoạn Lĩnh nói liền trầm giọng ngâm xướng, thanh âm của hắn phi thường dễ nghe, hồn hậu mà cửu viễn. Đoạn Lĩnh cũng từng đọc qua bài 《 Quốc thương 》[2] này, nhất thời cũng cảm thấy không còn khó chịu như vậy.
Lý Tiệm Hồng nhìn Đoạn Lĩnh, lông mi nhẹ nhàng nâng lên, ý bảo “Đã hiểu chưa?”
Trong lòng Đoạn Lĩnh dâng lên tâm tình phức tạp, tại đêm trường yên tĩnh, Lý Tiệm Hồng dùng một phương thức đơn giản sáng tỏ không mang theo ý tứ thuyết giáo nào khiến cậu đem linh hồn của mình cùng với sinh tử, ai điếu, thậm chí là toàn bộ hưng vong sinh diệt trong thiên địa, vạn vật canh tân… liên hệ với nhau.
“Đứng dậy tập kiếm.” Lý Tiệm Hồng vỗ vai Đoạn Lĩnh bảo.
Đoạn Lĩnh cầm kiếm lên đem bài học đêm qua luyện lại một lần, Lý Tiệm Hồng sữa lại những điểm sai sót rồi lại bảo cậu luyện thêm vài lần, sau đó thuận miệng nói: “Quân tử trên xà[3], ngươi có nhìn lén như vậy cũng không học được cái gì, còn không bằng về sớm đi ngủ.”
Đoạn Lĩnh: “??”
Chỉ thấy Thái Diêm từ sau một cây cột nhanh chóng bước ra, ngơ ngác nhìn Lý Tiệm Hồng.
Đoạn Lĩnh: “!!!”
“Thế thúc.” Thái Diêm thành kính cầu, “Thỉnh người dạy ta!”
Thái Diêm bước nhanh đến quỳ trước mặt Lý Tiệm Hồng, Đoạn Lĩnh lại càng hoảng sợ muốn đỡ đối phương lên. Thế nhưng Lý Tiệm Hồng lại vươn tay ngăn lại, nhượng Đoạn Lĩnh không nên bước qua.
——————-
1/ Đeo trường kiếm chừ cắp Tần cung, Đầu thân chia chừ tâm không sờn. Thân vừa chết hề phách oai linh, Hồn kiên nghị hề, làm quỷ cũng uy hùng.
2/ Quốc thương: dịch là ‘Hy sinh vì nước’.
3/ Quân tử trên xà: Dưới thời Đông Hán, viên quan huyện của huyện Thái Khâu (nay là huyện Vĩnh Thành tỉnh Hà Nam) tên là Trần Thực, vốn xuất thân bần hàn và là một vị quan thanh liêm. Bình thường ông có những yêu cầu hết sức nghiêm ngặt đối với bản thân và con cháu.
Một năm gặp nạn thiên tai, dân chúng thiếu ăn, thiếu mặc. Một hôm đêm khuya Trần Thực đã ngầm phát hiện thấy kẻ trộm bèn đứng dậy mặc áo ngoài, xếp dọn lại các đồ vật, rồi gọi tất cả các con cháu tới. Ông nói rất nghiêm túc những lời giảng dạy con cháu:
“Con người ta không thể không tự mình cố gắng. Những kẻ xấu không nhất thiết đều có bản tính là xấu, nhưng chỉ vì làm những việc xấu thành thói quen cho nên mới sa ngã đến bước như thế. Vị quân tử ở trên xà nhà kia chính là một người như thế đấy!”.
Tên trộm đang nằm trên xà nhà nghe thấy thế cả kinh vội vàng nhẩy xuống quỳ trước mặt Trần Thực để nhận tội, Trần Thực ung dung nói với hắn: “Nom anh mặt mũi không giống một kẻ xấu, anh phải gắng sức sửa chữa bản thân mình để trở lại làm người. Hành vi này của anh thật ra cũng chỉ do bần cùng dẫn tới mà thôi”. Trần Thực nói xong sai người nhà đem cho tay kẻ trộm một tấm lụa. Tay kẻ trộm hết lời cảm ơn rồi bỏ đi.
Từ đấy về sau người ta gọi đùa kẻ trộm là “quân tử leo xà nhà”, nhưng câu này lại còn diễn biến trở thành một thành ngữ không những gọi đùa bọn trộm cắp mà còn chỉ những kẻ thoát ly thực tế, trên không vươn tới trời, dưới không chạm tới đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất