Tương Kiến Hoan

Chương 127: Quyển 2 Chương 127: Cây liền cành

Trước Sau
Lúc này Mục Khoáng Đạt đã không còn lời chống đỡ, ánh mắt nhìn Đoạn Lĩnh cũng mang theo tức giận.

“Ngươi vì sao lại cố chấp như vậy chứ?” Mục Khoáng Đạt nói.

Đoạn Lĩnh thấp thỏm bất an không lên tiếng.

Mục Khoáng Đạt lại nói: “Sẽ có ngày ngươi bị hủy vì cái tính xử lý theo tình cảm này.”

Đoạn Lĩnh vẫn không nói gì.

Vũ Độc cũng giữ vững trầm mặc, Mục Khoáng Đạt đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười, đây lại là chuyện gì? Môn sinh y coi trọng nhất lại dan díu cùng một nam nhân, ngay cả tiền đồ cũng không cần, mà y lại giống như kẻ chia rẻ hai phu phu bọn họ vậy. Cái lý do này thật sự vô cùng buồn cười, thế nhưng kết hợp vứoi phản ứng trước đó của Đoạn Lĩnh lại khiến Mục Khoáng Đạt muốn không tin cũng không được.

“Hai ngươi đây là muốn bỏ trốn sao?” Mục Khoáng Đạt lại hỏi, “Còn trở lại không, Thám hoa lang?”

Đoạn Lĩnh lập tức gật đầu, nói: “Sẽ trở về.”

Mục Khoáng Đạt giận tím mặt: “Vương Sơn! Trong đầu ngươi đến tột cùng đều nghĩ cái gì!”

Mục Khoáng Đạt rốt cục nổi giận, còn đem toàn bộ vật dụng trên án hất đổ. Đoạn Lĩnh lập tức quỳ một gối xuống không dám tranh biện.

Vũ Độc đang định lên tiến Đoạn Lĩnh đã quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn.

“Vũ Độc, ngươi đi ra ngoài.” Mục Khoáng Đạt lạnh lùng nói.

Đoạn Lĩnh sắp xếp lại thư tịch đặt về trên án.

Mục Khoáng Đạt nhấp một ngụm trà, cất giọng giữa không gian yên tĩnh: “Vương Sơn, ngươi nghe rõ cho ta.”

“Dạ.” Đoạn Lĩnh đáp.

Mục Khoáng Đạt nói: “Ngươi bây giờ chính là lông cánh đã cứng rắn, muốn đối nghịch với vi sư có phải không? Ta muốn Vũ Độc tiến Đông cung, ngươi liền dám cùng ta sử thủ đoạn, định cùng hắn cao chạy xa bay?”

“Đồ nhi tuyệt không có ý này.” Đoạn Lĩnh đáp, “Chỉ là… có thể ở bên cạnh hắn thêm một thời gian, cũng là tốt. Cả đời này của đồ chi cũng chỉ có một tâm nguyện như vậy.”

Mục Khoáng Đạt nhìn Đoạn Lĩnh, thật sự không hiểu suy nghĩ của đối phương. Đoạn Lĩnh run giọng nói: “Sư phụ, người thành toàn tâm nguyện cho đồ nhi đi. Tương lai người muốn đồ nhi lên núi đao xuống chảo dầu, đồ nhi… đồ nhi đều không rên một tiếng.”

Mục Khoáng Đạt thật sự đã bị Đoạn Lĩnh chọc giận đến dở khóc dở cười.

“Nhân sinh trên đời.” Mục Khoáng Đạt ngữ trọng tâm trường nói, “Rất nhiều chuyện, luôn luôn không thể vẹn toàn ‘Trăng có khi tròn khi khuyết, người có lúc thăng lúc trầm, việc làm không thể chu toàn’, ngươi hiểu hay không?”

Đoạn Lĩnh quỳ trước án, vẫn không cử động.

“Hai ngươi đây là mê muội chuyện gì?” Mục Khoáng Đạt thấp giọng, nói, “Ngươi có phải là tham luyến thứ gì từ Vũ Độc? Công phu trên giường? Sắc lệnh trí hôn ngươi có hiểu không? Không nói ngoại phóng đến Nghiệp thành có bao nhiêu không hợp tình hợp lý, ngươi lại cứ cố chấp như vậy là muốn cùng ta đối kháng? Là do Vũ Độc buộc ngươi làm vậy?”

“Hắn không có, là chủ ý của đồ nhi.” Đoạn Lĩnh đáp: “Trong mắt triều thần, đồ nhi tự cầu ngoại phóng cũng là sắp đặt của sư phụ… Nếu có thể lấy được Nghiệp thành… đối với Đại Trần ta cũng là có lợi vô hại.”

“Mà thôi mà thôi.” Mục Khoáng Đạt chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, ồn ào nửa ngày hóa ra đồ đệ của y là muốn cùng một thích khách bỏ trốn, than thở, “Lúc còn trẻ, sư phụ cũng đã từng sinh lòng ‘phi quân bất thú’, lại đợi thêm vài năm, ngươi sẽ không đem cái thứ trường tương tư kia thủ chặt trong lòng. Đến lúc đó, ngươi sẽ cảm thấy bản thân lúc này quả thực chính là buồn cười đến cực điểm.”

Trong lòng Đoạn Lĩnh giật thót, biết mình đã thành công, Mục Khoáng Đạt đã tiếp nhận cái lý do nhìn như hoang đường nhưng lại rất hợp tình hợp lý này.

“Sau khi đến Nghiệp thành.” Mục Khoáng Đạt nói, “Hết thảy đều phải cẩn thận, thường xuyên viết thư liên lạc. Chỉ là từ đây đến đó muốn hồi âm cũng mất gần một tháng, nước xa không cứu được lửa gần, ta cũng không giúp được ngươi.”

Đoạn Lĩnh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tạ sư phụ.”

“Ta sẽ nghĩ cách nhanh chóng triệu hồi ngươi.” Mục Khoáng Đạt nói, “Ngươi xem như thương xót người làm sư phụ này. Hôm nay trong triều ta đã không còn người có thể dùng, chỉ có một Hoàng Kiên, ngươi một lần vừa đi như vậy… ít nhất cũng phải một năm. Ta cực khổ đem hai ngươi dạy dỗ ra, phải ngoại phóng đơn giản là lãng phí nhân tài.”

Đoạn Lĩnh gật đầu, Mục Khoáng Đạt còn nói: “Đi thôi, chớ để dữ Vũ Độc sinh sự thêm nữa.”

Đoạn Lĩnh chỉ cảm thấy Mục Khoáng Đạt quả thực còn khó đối phó hơn toàn thể những người đã gặp hôm nay, thế nhưng y cũng biết chuyện này đã coi như qua được. Chỉ là sau này tất cả chi bằng vô cùng cẩn thận, dù sao cũng không thể một lần lại một lần tiền trảm hậu tấu.

Đoạn Lĩnh cáo biệt Mục Khoáng Đạt, Vũ Độc đang chờ y ngoài cửa, Đoạn Lĩnh cười cười ý bảo đã thành công.



“Ta đi gặp Mục Khánh.” Đoạn Lĩnh nói, “Ngày mai phải khởi hành rồi.”

Vũ Độc liền gật đầu cùng y đi qua, Mục Khánh đã ngủ, Đoạn Lĩnh vẫy lui hạ nhân trực tiếp đẩy cửa đi vào, ngồi ở cạnh giường.

Bên ngoài đã có tiếng gà gáy, trời dần hửng sáng.

“Mục Khánh.” Đoạn Lĩnh nói.

Mục Khánh mơ mơ màng màng xoay người, nói: “A, là ngươi.”

“Ta hôm nay phải ra ngoài một chuyến.” Đoạn Lĩnh đáp.

“Ừ.” Mục Khánh trở mình, nằm ngủ tiếp.

Đoạn Lĩnh nói: “Chính ngươi bảo trọng.”

Tiếng ngáy của Mục Khánh lại cất lên đều đều, hiển nhiên hoàn toàn không coi ra gì, Đoạn Lĩnh lại nở nụ cười, đứng dậy rời đi.

Trời đã sáng rõ, Đoạn Lĩnh đứng ở trong viện, cả đêm không ngủ, người đều có chút mệt mỏi. Tôn Đình cũng đã thức dậy giúp bọn họ quét tước, mà Vũ Độc lại bắt đầu thu dọn đồ đạc, nói: “Ngươi trước tiên ngủ đi, bọn họ đều đã hẹn xong, đến chính ngọ chờ ngoài cửa thành.”

Đoạn Lĩnh thật sự không chịu nổi, lập tức trèo lên giường mơ mơ màng màng ngủ mất, cuối cùng còn nghe Tôn Đình hỏi thăm Vũ Độc: “Vị thiếu gia này làm sao vậy?”

Vũ Độc cái gì cũng không nói, chỉ làm một thủ thế ‘suỵt’, không gian liền yên tĩnh lại.

Đoạn Lĩnh ngủ đến thiên hôn địa ám, cũng không biết rốt cục đã ngủ bao lâu, chợt cảm giác được có một bàn tay đang sờ soạng mình, xung quanh tối tăm mờ mịt, đôi môi của Vũ Độc ấm áp mà mềm mại không ngừng chuyền nước cho y. Đoạn Lĩnh ngủ đủ lâu, cổ họng bỏng rát, vừa cảm nhận được hơi nước liền lập tức uống xuống, Vũ Độc mớm cho bao nhiêu y liền uống hết bao nhiêu.

Sau khi đút nước xong, lưỡi của Vũ Độc mang theo một chút cảm giác mát lạnh cùng với ý tức khiêu khích quấn quýt lấy Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh vừa tỉnh ngủ, bị hôn đến như vậy thứ trong quần cũng lập tức cứng rắn, khí tức gấp rút rối loạn, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh vươn tay ôm lấy Vũ Độc.

Ngoại bào của Đoạn Lĩnh cũng không biết đã bị cởi từ lúc nào, chỉ mặc một thân áo đơn mơ hồ mở mắt ra, đột nhiên cảm thấy mặt giường lắc lư lợi hại, xung quanh có ánh sáng mờ nhạt xuyên thấu qua một lớp màn vải chiếu vào không gian nhỏ hẹp, ánh lên một sắc cam ấm áp.

Vũ Độc mặc cả người bạch y ôm lấy Đoạn Lĩnh, đè nặng lên đối phương hôn sâu.

“Đây là đâu?” Đoạn Lĩnh cảm giác được chính mình cũng đang lung lay xốc nảy.

“Ừ.” Khóe miệng của Vũ Độc khóe miệng hơi nhếch lên, nói, “Trên mã xa.”

Đoạn Lĩnh lập tức giật mình tỉnh giấc, đã lên đường sao? Y luôn cảm thấy mình còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, bây giờ đã đi rồi?

“Thấy ngươi quá mệt mỏi.” Vũ Độc nói, “Liền không gọi ngươi dậy mà ôm thẳng lên mã xa.”

Đoạn Lĩnh lẩm bẩm nói: “Thật vậy chăng?”

Trong mã xa có một tọa tháp không lớn lắm, miễn cưỡng có thể ngủ được một người, lúc này hai người lại ôm ấp chen chúc bên trên liền có cảm giác chật chội. Đoạn Lĩnh đứng dậy, vén màn xe nhìn ra ngoài, tà dương rọi thẳng vào mắt khiến y không thể nhìn rõ, chỉ lờ mờ nhận ra bọn họ đã lên quan đạo.

Vũ Độc ôm ngang hông y kéo vào trong xe, đặt lên trên tháp, tiếp tục hôn môi.

“Ở đây không có ai cả.” Vũ Độc nhỏ giọng nói, “Cũng sẽ không có người làm phiền.”

Đoạn Lĩnh bị hôn đến cả người khô nóng, vô cùng thất thố, Vũ Độc lại không chút lưu tình đặt tay lên người y sờ loạn, sống mũi cả hai ma sát lẫn nhau, môi lưỡi triên fmiên.

Trong ngực Đoạn Lĩnh dâng lên một cảm giác mới mẻ cùng kích thích, thời khắc này thật sự đến quá nhanh, cũng quá đột nhiên.

Tịch dương vàng rực chiếu lên quan đạo, ánh dương buổi chiều đầu hạ sáng lạn ấm áp, một đoàn xe chạy như bay trên đường rời khỏi Giang Châu thẳng về phía bắc.

——————

Cả đoàn người bao gồm Tôn Đình, Nghiêm Địch, Lâm Vận Tề, Vương Chinh cùng với gia quyến Lâm gia, cùng đi theo còn có một đám huynh đệ sinh tử của Vương Chinh tổng cộng có đến hơn hai mươi người, đều là do Mục Khoáng Đạt đặc biệt phân phó. Đoàn người cứ thế gần hơn ba bốn mươi khẩu, lại mang theo khoảng sáu chiếc xe ngựa.

Mọi người vừa ghé vào dịch trạm nhất thời khiến cho vô cùng náo nhiệt, Đoạn Lĩnh vừa mới trải qua một trận mây mưa thất thường trên mã xa, cả cái cổ còn đang đỏ lên, có chút ý loạn tình mê ngồi yên một chỗ, những người lướt qua trước mặt y đều khom lưng gọi một tiếng đại nhân.

Đoạn Lĩnh xấu hổ chân tay luống cuống, vội vàng gật đầu đáp lại rồi nhanh chóng vào trong, thấy có người đang dọn bàn trà liền thuận miệng nói: “Để ta làm đi.”



Tiểu nhị trạm dịch hiện tại đúng là bận đến không phân trái phải, nghe có người nói vậy liền giao một đám chén đĩa qua nhờ y sắp xếp, lại xoay người đi rót nước. Chỉ là chuyện này lại khiến đám thủ hạ sợ đến hồn phi phách tán, liên miệng nói: “Đại nhân người cứ ngồi đi, để chúng ta làm là được rồi!”

Đoạn Lĩnh liền bước ra sau tấm bình phong ngồi xuống, một lát lại nghe được tiếng bi bô đùa nháo của hài tử, thò đầu thoáng nhìn ra, hóa ra là hai đứa trẻ của Lâm gia, một nam một nữ, bộ đạng dều rất khả ái. Có tiểu hài tử liền có khí tức sinh hoạt, y không khỏi nghĩ đến, Vũ Độc nếu như có thể thành gia bây giờ hơn phân nữa cũng đã là cha người khác.

Y liếc mắt nhìn về phía Vũ Độc, Vũ Độc phảng phất có cách ứng cũng bình tĩnh nhìn về phía y, ánh mắt vừa chạm liền dời, lại tiếp tục phân phó nhiệm vụ tuần tra cho thủ hạ của Vương Chinh.

Vương Chinh không chỉ đã từng đảm nhiệm Thông xử mà còn tùy quân xuất chinh, võ nghệ tuy rằng không thể so với cao thủ giang hồ, thế nhưng muốn hành quân đánh trận lại không thành vấn đề. Vũ Độc an bày nhiệm vụ cho hắn cảnh giác phụ cận, lại đi kiểm tra thức ăn trong bếp có sạch sẽ không, có nơi nào xảy ra vấn đề…

Bận rộn một lúc lâu, thẳng đến khi tiểu nhị bưng mỳ lên chia cho mỗi người một chén, trong trạm dịch nhất thời liền không còn tiếng nói chuyện, ai cũng chăm chú ăn mỳ. Nghiêm Địch lại còn uống ít rượu, mọi người thỉnh thoảng đối đáp vài câu, bởi vì chưa quen thuộc tính tình của Đoạn Lĩnh nên ai cũng có vẻ cẩn thận.

Vũ Độc ngồi vào bên cạnh Đoạn Lĩnh, nói: “Không ngon như thiên hạ đệ nhất mỳ, ngươi trước hết ăn tạm. Ta hôm trước đã hỏi Trịnh Ngạn thực đơn, đợi đến Nghiệp thành lại nghĩ cách giải quyết.”

Trong lòng Đoạn Lĩnh nhất thời vô cùng cảm động, Vũ Độc lại bảo y ăn nhanh lên một chút, nói: “Ăn cho no vào.”

“Ngươi cũng ăn nhiều một chút.” Đoạn Lĩnh gắp ít mỳ cho Vũ Độc, nói, “Mệt không?”

Vũ Độc không biết nghĩ đến cái gì, suýt nữa phun mỳ ra ngoài, vẻ mặt đỏ bừng lại không nhịn được buồn cười.

“Ăn no mới có sức làm việc phải không?” Vũ Độc nhìn Đoạn Lĩnh, lộ ra nụ cười tà khí.

Đoạn Lĩnh lập tức xấu hổ, giả vờ uống trà che giấu ngượng ngùng, hai người khoanh chân ngồi trước án, Vũ Độc liền vươn chân qua ngang ngược đặt lên đầu gối Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh vài lần muốn đẩy đi lại bị đối phương kéo về, thử mãi không có kết quả chỉ đành phải thôi.

Sau khi ăn cơm xong, Đoạn Lĩnh còn đang ngẩn người thì Lâm Vận Tề đã bước đến, hỏi: “Thái Thú đại nhân, ngài có muốn kiểm tra sổ sách không?”

Lúc này Đoạn Lĩnh mới nhớ ra, trong triều hẳn là sẽ phát xuống một khoản kinh phí cho bọn họ đi nhận nhiệm, dù sao cũng không thể một phân tiền cũng không cấp, những thứ như danh sách, khoản thu chi tạm thời đều do Lâm Vận Tề đảm nhiệm, cả vấn đề công phí cũng là như vậy. Vừa rồi sau khi xuống xe y thấy có người khiêng vài cái hòm nặng trịch, Nghiệp thành không có tiền trang lớn, như vậy bên trong hẳn là bạc trắng.

“Nói tổng số cho ta một chút.” Đoạn Lĩnh đáp, “Mang danh sách của mọi người đến đây.”

Cả đoàn tổng cộng ba mươi bảy người, gia quyến của Lâm Vận Tề chiếm gần phân nửa, các huynh đệ của Vương Chinh vừa xử lý tạp vụ vừa đảm nhiệm sai dịch thủ hạ chiếm hơn phân nửa còn lại, ngoài ra chính là bốn người Nghiêm Địch, Tôn Đình cùng y và Vũ Độc. Đoạn Lĩnh đoán chừng Lâm Vận Tề phải là mưu thần của Mục Khoáng Đạt, lần này đi Hà Bắc làm tiền trạm cũng sẽ không quay lại nữa, vì vậy mới dẫn theo gia quyến.

Vương Chinh lại là đi theo y hy vọng lập nên cơ nghiệp. Sau này có lẽ có thể mang theo bên cạnh.

Người bất đồng cũng phải có cách đối đãi bất đồng, đợi Thi Thích đến tiếp quản sổ sách, y sẽ có tổng cộng ba mươi tám thủ hạ thân cận. Mục Khoáng Đạt thật ra không quá để bụng việc quản lý tiền tài của y, dù sao quan viên ngoại phóng ít nhiều cũng phải dính chút béo bở, không nên cứ nhìn chằm chằm không buông.

Đoạn Lĩnh đột nhiên dâng lên ý thức trách nhiệm, y mang theo một đám người như vậy đi đến nơi xa lạ, không thể để bọn họ nghèo cũng không thể để bọn họ bệnh, càng không được để bọn họ chết đi… Từ trước đến giờ y vẫn đem quốc gia thiên hạ treo lên bên miệng, nhưng dù thế nào đi nữa bách tính cũng là một quần thể quá lớn, không khỏi có chút mênh mông vô định, mà ba mươi bảy người trước mắt lại là sự tồn tại chân thật, là gánh vác không thể trốn tránh.

Đã xem sổ sách xong cũng đã đến giờ ngủ, hy vọng trên đường mọi việc đều thuận lợi

“Bên ngoài có động tĩnh sao?” Đoạn Lĩnh thấy Vũ Độc lại đi ra ngoài kiểm tra thêm một lần.

“Ngủ đi.” Vũ Độc đáp, “Gió êm sóng lặng.”

Hai người nằm sau bình phong, trạm dịch thổi đèn, áng trăng len vào mờ ảo. Thời kỳ phi thường, điều kiện trên đường cũng đơn sơ, trên thực tế càng dọc về phía bắc điều kiện lại càng kém, thậm chí không có phòng riêng hảo hạng, tất cả mọi người đều phải ngủ trong phòng lớn, cùng ăn cùng ở.

Đoạn Lĩnh gối lên tay của Vũ Độc, dựa vào ngực của đối phương, trên người bọn họ đắp một tấm chăn mỏng. Giữa đêm yên tĩnh, Vũ Độc nắm lấy bàn tay Đoạn Lĩnh, biết y còn chưa ngủ liền hôn nhẹ lên môi.

Hắn ghé vào bên tai Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh liền biết đối phương có chuyện muốn lặng lẽ nói với mình liền ngẩng dầu, nào ngờ lại nghe đối phương thì thầm: “Ngày mai lại làm chết ngươi.”

Đoạn Lĩnh: “…”

Vũ Độc nở nụ cười, nghiêng người sang ôm chặt thiếu niên bên cạnh, Đoạn Lĩnh cảm giác được vật nọ cách môt lớp vải mỏng lại vươn người lên hôn môi một hồi. Chỉ là nếu không ngủ ngày mai sẽ không đủ tinh thần, vì vậy đều phải ngoan ngoãn yên tĩnh lại.



Cách dịch trạm năm dặm, có mười bộ thi thể mặc hắc y nằm lung tung bên đường.

Một người mặc áo đen khom lưng dùng y phục trên thi thể lau sạch lưỡi kiếm của mình, lại kéo xuống một thẻ bài từ thi thể —— đó đồng bài chuyên chế của Ảnh đội. Lại thu thập binh khí của đám người nọ ném xuống sông, kéo thi thể người và ngựa vào một khoảnh đất ngoài ven, thêm củi lửa, đi thẳng đến một bên gặm lương khô.

Ăn xong, thích khách nọ lại giũ sạch vụn lương khô trên người, hướng về phía con chim dưới ánh trăng huýt sáo một tiếng dài rồi nằm xuống tại chỗ ngủ thiếp đi, đến mờ sáng mới bước đến kiểm tra đám thi thể đã bị thiêu thành tro, hủy diệt dấu vết.

Hiện tại vừa vặn là vụ gieo hạt mùa hè, ven đường có không ít nông gia đốt rơm, vì vậy nhìn thấy khói đặc bốc lên những người đi qua cũng không thèm để ý. Thích khách sau khi giải quyết xong thi thể liền trở về đường lớn, khoác một túi hành trang hướng thẳng về phương bắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau