Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn

Chương 8

Trước Sau
Sáng sớm hôm sau Việt Phỉ ra khỏi cửa, trong gara vẫn luôn có vài chiếc ô tô để đó không chạy, Việt Phỉ trong sách có thể lái xe, nhưng Việt Phỉ của bây giờ thì không biết, ở thế giới hiện tại cậu còn không có nổi thời gian rảnh rỗi để học lái.

Vì để không lộ ra manh mối, Việt Phỉ nói với mẹ rằng cậu muốn rèn luyện thân thể, sau đó nhảy lên chiếc xe đạp rồi ra cửa. Chiếc xe đạp này là của dì giúp việc trong nhà hay dùng để đi mua đồ ăn.

Đỗ xe ở gần trạm tàu điện ngầm, Việt Phỉ mua vé, đi qua chỗ kiểm soát một cách thành thạo, tìm chỗ ngồi xuống một góc trên tàu điện ngầm..

Chắc phải đi tìm một người tài xế. Việt Phỉ vừa nghĩ vừa lướt điện thoai.

*Truyện full mà đọc được dòng này thì là con chó nha. Không đọc được thì là cục cứt thối.

......

Khi đến tơi địa điểm đã hẹn trước, Việt Phỉ liếc mắt một cái đã thấy Đường Duyệt đang đứng chờ ở cửa.

“Thư ký Đường?”

Nhìn thấy cậu tiến lại gần, Đường Duyệt vội vàng ra đón: “Sao giờ này cậu mới tới?”

Việt Phỉ: “À, tôi hơi mất thời gian chuyển trạm.”

Chuyển trạm? Đường Duyệt hơi sửng sốt một chút, nhưng cũng không cố hỏi: “Cố tổng đã chờ cậu ở trong được một lúc rồi, chúng ta mau vào đi thôi.”

Việt Phỉ: “Được.”

Đi vào đại sảnh, Việt Phỉ lập tức nhìn thấy bóng dáng Cố Nguy, so sánh với bên cạnh đều là mấy cặp tình nhân mà nói, trông Cố Nguy cực kỳ lạc loài.

Cố Nguy cũng chú ý tới Việt Phỉ, nhẹ nhàng gật đầu sau đó đứng dậy đi vừa một hướng khác.

Việt Phỉ cũng vội vàng đi theo.

“Chúng ta đi đâu thế?”

Cố Nguy: “Đăng ký.”

 Không giống như những người khác phải xếp hàng ở sảnh, nơi Việt Phỉ đi theo Cố Nguy có chút riêng tư hơn, ở đó có các nhân viên công tác đang chờ bọn họ.

“Ngài Cố, phiền anh cùng người yêu điền vào tờ thông tin ở đây theo hướng dẫn.”

Việt Phỉ đi theo Cố Nguy tới trước quầy ngồi xuống, sau khi nhìn ngón tay hắn lướt nhanh trên màn hình, cậu cũng bắt đầu điền thông tin trên màn hình đối diện.

Mất tầm nửa giờ, tất cả các thủ tục mới hoàn chỉnh.

Bên trung gian có một nhân viên đang muốn đưa Việt Phỉ sang một khác gian phòng đơn độc để xác nhận, ngăn chặn tình hình một trong hai bị đối phương lừa gạt hiếp bức kết hôn, bị ánh mắt của Cố Nguy gây áp lực từ bỏ ý định.

“ Nếu các vị thật sự muốn điều tra, cũng nên điều tra có phải tôi bị cậu ấy lừa gạt hiếp bức hay không chứ?” Giọng điệu của Cố Nguy vừa lạnh lùng vừa cao ngạo.

Việt Phỉ: “……” Không ngờ Cố tam thiếu lại có da mặt thế như thế đấy?

Thế nhưng trong toàn bộ quá trình Việt Phỉ cũng không nói gì, người ta yêu cầu làm gì cậu làm cái đó, biết điều thể hiện hai chữ “Phối hợp” của mình.

Lấy được giấy chứng nhận, hai người không có chút lưu luyến nào mà rời đi.

Ở cổng lớn, Việt Phỉ hỏi Cố Nguy: “Nói mới nhớ, tôi không cần đi gặp người nhà họ Cố sao?”

Cố Nguy: “Cậu muốn gặp không?”



Việt Phỉ cảm thấy hắn đang hiểu lầm gì đó: “……Tôi chỉ muốn chuẩn bị trước khi làm, sợ bất ngờ lại làm hỏng việc của anh.”

Cố Nguy: “Lúc nào cần tôi sẽ báo cho cậu.”

Việt Phỉ: “…… Được, nếu không còn việc gì thì tôi đi về trước nhé.”

“Về đâu?” Ánh mắt Cố Nguy nhìn cậu mang theo một tia cười giễu không rõ ràng.

Việt Phỉ: “Về nhà tôi?”

Cố Nguy: “Đăng ký xong rồi đi về nhà riêng, người nhà cậu sẽ không hoài nghi chứ?”

Việt Phỉ: “Cũng đúng, vậy tôi……”

“Hai tháng tới cậu cứ ở chỗ Nam Loan Hương, qua hai tháng đi hay ở tùy cậu.” Cố Nguy đưa ra quyết định.

Việt Phỉ: “Nam Loan Hương là chỗ anh ở à?”

Cố Nguy không nói chuyện, Đường Duyệt ở một bên vội vàng tiếp lời: “ Đúng vậy đó cậu Việt, hai người vừa mới đăng ký, vẫn nên ở chung một thời gian mới làm người ngoài tin tưởng.”

Việt Phỉ nhíu mày: “Chỉ hai tháng?”

Đường Duyệt liếc nhìn vẻ mặt của ông chủ, gật đầu:" Chỉ hai tháng. "

“Được thôi, những đồ đạc của tôi còn chưa sắp xếp đóng gói.” Việt Phỉ miễn cưỡng đồng ý.

Đường Duyệt: “ Cậu yên tâm, ở Nam Loan Hương cái gì cũng có.”

Việt Phỉ: “Vậy được, đúng rồi Cố tổng, tôi cần một người lái xe toàn thời gian, vốn tôi định nói với người nhà, nhưng anh vừa mới nhắc nhở tôi, chúng ta vừa mới đăng ký, tôi nói với gia đình chuyện này sợ không tiện nữa.”

Chuyện gì Cố Nguy hoàn toàn có năng lực đáp ứng nhu cầu Việt Phỉ, cậu sẽ mở miệng nhờ, cũng không khách sáo.

Cố Nguy gật đầu: “Cậu có yêu cầu gì có thể nói với Đường Duyệt.”

Đường Duyệt: “Cậu Việt yên tâm, ngày mai lái xe sẽ dẫn ngài đi chọn xe.”

Việt Phỉ: “Cảm ơn anh, nhà tôi có xe.”

Đường Duyệt: “Vậy……”

Anh ta nói còn chưa dứt lời, đã bị Cố Nguy chặn miệng: “Dẫn cậu ấy đến chọn xe ở gara của tôi.”

Đường Duyệt: “Vâng.”

Việt Phỉ nhướng mày, hơi ngạc nhiên: “Cảm ơn Cố tổng.”

Ngay sau đó, ba người tách ra hai hướng, Cố Nguy được một trợ lý khác tới đón trở lại công ty, còn Đường Duyệt đưa Việt Phỉ đến Nam Loan Hương.

“Cố tổng đối cậu rất tốt.” Trên xe, Đường Duyệt cùng Việt Phỉ nói chuyện phiếm, cố ý xây dựng quan hệ với đối phương để tiện hơn cho công việc sau này.

Việt Phỉ gật đầu: “Cố tổng thật sự là một ông chủ tốt”

“Cậu coi Cố tổng như ông chủ của mình sao?” Đường Duyệt có chút kinh ngạc.

Việt Phỉ: “Không thì sao?”

  Nghĩ đến thỏa thuận giữa bọn họ, tuy trong lòng Đường Duyệt không đồng ý, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu với cậu: “Cũng đúng.”



Việt Phỉ: “Như vậy chúng ta cũng coi như là đồng nghiệp rồi, tuy nội dung công tác hơi khác nhau, sau này vẫn hi vọng được anh giúp đỡ.”

Đương nhiên Đường Duyệt cũng không để ý nhiều mấy câu khách sáo của Việt Phỉ: “Cậu đừng khách sáo, sau này cũng mong cậu giúp đỡ.”

“Hợp tác vui vẻ.” Việt Phỉ cười nói.

Đường Duyệt cười cười, không đáp lại.

Việt Phỉ cùng Cố tổng là đối tác, bản thân là nghe Cố tổng giao nhiệm vụ rồi làm việc thôi, không gánh nổi từ “hợp tác” này được.

Đường Duyệt bỗng nhiên cảm thấy Việt Phỉ cũng không phải người đơn giản, rõ ràng vẫn chỉ là sinh viên đại học, lúc cùng mình nói chuyện luôn ẩn giấu sự sắc bén sau từng câu chữ, hơn nữa khi đối mặt với Cố Nguy cũng không có sợ hãi.

Bình thường ngay cả anh chị họ hàng của Cố Nguy khi nói chuyện với hắn đều cúi đầu, nói chuyện cũng cân nhắc từng câu từng chữ.

Chỉ có Việt Phỉ không quan tâm trên dưới lớn nhỏ, thái độ luôn thản nhiên cùng hắn chào hỏi.

Mà Cố Nguy cũng dung túng cậu.

Bao nhiêu năm rèn luyện khả năng sinh tồn làm Đường Duyệt hiểu rõ bản thân không nên đối xử qua loa với Việt Phỉ.

Vì thế khi biết được Cố Nguy có ý sắp xếp Việt Phỉ đến Nam Loan Hương một thời gian sau, Đường Duyệt lập tức chuẩn bị đầy đủ đồ dùng sinh hoạt cho cậu.

Sau khi báo cáo sự sắp xếp của mình, Cố Nguy cũng chỉ gật đầu nói đồng ý.

Ngay ngày hôm sau đó Đường Duyệt nhận được tiền lương tháng trước, ngoài ý muốn phát hiện so với bình thường có thêm một chút tiền thường, hỏi phòng nhân sự mới biết được, là Cố Nguy phê hưởng đặc biệt.

Vì thế Đường Duyệt hiểu ra được, đối với chuyện của Việt Phỉ, mình làm càng chu đáo càng tốt.

Sau đó anh ta lại hiểu ra, dù gì Việt Phỉ cũng giúp Cố tổng thừa kế Cố gia, chu đáo cẩn thận là việc nên làm.

Mà Cố tổng lại giao chuyện này cho mình, cũng chứng minh được sếp tin tưởng anh, anh ta tuyệt đối sẽ không làm Cố tổng thất vọng.

Việt Phỉ hoàn toàn không biết trong lòng Đường Duyệt đang thiên biến vạn hóa, không ngừng suy nghĩ, cậu nhìn cảnh vật ngoài cửa kính không ngừng thay đổi, trong đầu bỗng nhiên có một kế hoạch mơ hồ.

Chờ hai tháng này qua đi, năm ba đại học cũng vừa lúc kết thúc, cậu muốn bảo lưu tầm một năm, đến mấy thành phố địa phương thăm thú một chút.

Trước cái chết đột ngột ở thế giới kia, chỗ xa nhất mà cậu tới cũng chỉ là thủ đô, bây giờ không còn chuyện gì phải lo nữa, cậu muốn nhìn ngắm thế giới, sống thật vui vẻ. Sinh hoạt vui vẻ, tìm niềm vui, nếu có thể, tốt nhất là có một mối quan hệ ngọt ngào.

Hai người đi rất nhanh đã tới Nam Loan Hương.

Đường Duyệt dẫn Việt Phỉ đi vào, giới thiệu tất cả các phòng trong nhà xong, lập tức chuẩn bị chuồn.

“Thiếu cái gì cậu có thể nói với tôi.” Đường Duyệt nở nụ cười khéo léo.

Việt Phỉ gật đầu: “Tạm thời chắc là không thiếu gì, cảm ơn anh.”

Đường Duyệt: “Cậu đừng khách khí, đây là việc mà tôi nên làm. Hôm nay cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt trước, ngày mai tôi dẫn cậu đi chọn xe.”

Việt Phỉ: “Được, tôi cũng không vội.”

Tiễn Đường Duyệt đi, Việt Phỉ lại dạo quanh căn nhà một vòng, cuối cùng dừng lại ở cửa phòng tắm trong suốt trên tầng cao nhất.

Cố Nguy đúng là một người muộn tao*.

*Ngoài lạnh trong nóng, ngoài lạnh trong mãnh liệt, biến thái ngầm(?),... mình đi tra thì ra những nghĩa như này, nếu bạn nào tìm được từ hay hơn để thay thì cmt nhé ^^. Cảm ơn các bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau