Chương 38
Bia phi tiêu trở thành hướng giải quyết thứ ba khi tôi và anh Xuân đi vào ngõ cụt, không cách nào đưa ra lựa chọn, về sau đối với nó tôi vừa yêu vừa hận.
— Nhật kí An Viên
Ngày hôm sau, Tôn Hồng Vĩ và Lô Đức Minh đều đã về, Tôn Hồng Vĩ xếp thứ ba, không lâu sau khi Thẩm Hành Xuân chào đời đã đi làm, mãi đến khi Thẩm Hành Xuân bị đưa đi cũng chỉ gặp mặt mấy lần, Thẩm Hành Xuân càng không có ấn tượng gì về người anh thứ ba này của cậu.
Tôn Hồng Vĩ thẳng thắn, thật thà, kiệm lời, anh đã nghe Tôn Tuyết kể qua điện thoại, nên khi gặp Thẩm Hành Xuân cũng không bất ngờ, chỉ hỏi han tình hình mấy năm nay của Thẩm Hành Xuân, sau đó cứ cúi đầu bên đầu giường Trương Mai, quạt mát rót nước.
Anh rể năm Lô Đức Minh nói nhiều hơn chút, cũng quen biết rộng, đồ tang đều do anh chạy tới chạy lui chuẩn bị, cũng rất tốt với Tôn Tuyết và con, nhìn ra được là một người vững vàng dạn dĩ.
Ngày thứ ba sau khi Trương Mai xuất viện, tình hình bắt đầu chuyển biến xấu hoàn toàn, tứ chi sưng phồng, ngày ngày chỉ có thể nằm trên giường, mới đầu còn ăn được ít đồ, về sau đến nước cũng không uống nổi nữa, hoặc là đã không biết gì thật nữa, hoặc là vì đau, có lúc không tỉnh táo, nói lung tung mấy câu, lúc tỉnh táo thấy ai cũng phải nói hai câu.
Dặn dò Tôn Hồng Vĩ đi làm bên ngoài phải chú ý sức khỏe, nắm tay Tiểu Nhã không buông, lúc nhận ra Thẩm Hành Xuân chỉ mím môi khóc rưng rức, miệng không ngừng gọi Tiểu Thất.
Thẩm Hành Xuân vẫn luôn đứng bên cạnh, hễ Trương Mai gọi cậu, cậu liền đáp một tiếng, chủ đề lái sang cái khác, cậu cũng xuôi theo câu chuyện tiếp lời hai câu, cũng không biết Trương Mai có nghe thấu không.
Cuối cùng Trương Mai cứ nhắm mắt, chốc chốc lại đưa tay sờ cánh tay Thẩm Hành Xuân, bỏ tay xuống lại mê man lẩm bẩm gì đó, có câu Thẩm Hành Xuân nghe rõ, có câu cậu nghe không rõ.
An Viên đã quá đỗi quen thuộc Thẩm Hành Xuân, dù ngoài mặt cậu luôn rất bình tĩnh, nhưng em vẫn nhận ra rõ sự bất lực khác với thường ngày trên người Thẩm Hành Xuân.
Trương Mai đi trong đêm hai ngày sau, khi Tôn Hồng Vĩ phát hiện người bác đã cứng rồi, ngay sau đó là tiếng khóc của Tôn Tuyết…
Hôm tang lễ có rất nhiều người tới, nhưng ngoại trừ chị dâu ba và mấy đứa con, những anh chị em các đều không xuất hiện.
Quy trình tang lễ tối giản, người khác làm gì, Thẩm Hành Xuân ở một bên làm theo, mặc áo đen, đeo khăn tang, đốt giấy, dập đầu, canh đêm…
Mấy ngày ấy Thẩm Hành Xuân luôn rất yên lặng, cậu không khóc, nhưng trong mắt là sự vô vọng hừng hực.
An Viên luôn ở bên Thẩm Hành Xuân, không rời một bước, em biết, tuy người trong phòng đều là người thân ruột rà nhất với Thẩm Hành Xuân, là anh trai cậu, là chị gái cậu, nhưng An Viên cũng biết, em mới thật sự là người thân nhất của Thẩm Hành Xuân, cũng là người duy nhất cậu có thể dựa vào hiện giờ.
Thẩm Hành Xuân hiện tại đúng là dựa dẫm An Viên, mắt cậu dõi theo động tĩnh của An Viên từng giây từng phút, có lúc An Viên chỉ dời một bước nhỏ, người cậu chợt vô thức cứng đơ, môi mím chặt lại, đến khi cảm giác được An Viên vẫn đang ở cạnh mình, cậu mới chậm rãi thở phào.
An Viên chỉ cần cảm nhận được Thẩm Hành Xuân đang tìm em, em sẽ đến gần một chút, áp vào cánh tay Thẩm Hành Xuân, đưa tay ngoắc lấy ngón cái cậu, âm thầm nói với cậu, em ở đây.
Có An Viên ở bên, Thẩm Hành Xuân thấy rất an tâm.
An Viên đã nghe một ít chuyện liên quan đến Trương Mai từ bà nội, ngoài sự thương cảm dành cho bác ra, em vẫn thương Thẩm Hành Xuân hơn cả, đối với Thẩm Hành Xuân, người phụ nữ đã sinh ra cậu, bẵng đi bao năm bỗng nhiên xuất hiện, lại khiến cậu phải đối đầu trực diện với cái chết, chuyện như vậy khó tránh hơi quá đỗi tàn nhẫn.
An Viên thấy may mà mình đến, bằng không anh em sẽ chẳng có ai bên cạnh.
Bây giờ anh em cần em.
…
Tất cả đều rất phẳng lặng, qua bảy ngày đầu, Thẩm Hành Xuân đưa An Viên về nhà, Tôn Tuyết bế con tiễn họ, vẫn đưa Thẩm Hành Xuân túi lạc và kẹo ấy, Tôn Tuyết đưa tiền trong phong bì cho Thẩm Hành Xuân, trước khi đi Thẩm Hành Xuân cũng lén nhét trả về.
Hai người đã mấy ngày không ngủ, Thẩm Hành Xuân vừa lên xe đã nhắm mắt dựa lên vai An Viên, giọng nói ngập tràn mệt mỏi khản đặc:
“Tiểu Viên nhi, cho anh dựa vào ngủ một lát nhé.”
An Viên cũng nhắm mắt, tựa lên ghế.
“Anh ngủ đi, dựa lên vai em mà ngủ.”
Mùa hè rất ngắn, đã qua giai đoạn nóng nhất, giữa đó còn mưa, nhiệt độ cũng đang giảm từng chút một, buổi trưa lúc nóng nhất cũng chỉ hai bảy hai tám độ, mấy cơn gió man mát len qua khe cửa khép hờ, sượt qua đầu vai hai người.
Xe lắc lư đi về phía trước, hai người hàng dưới đầu sát bên đầu, ngủ rất say, ngủ một mạch đến trạm cuối cùng, đã lỡ trạm phải xuống từ lâu.
Trạm cuối là bến xe trên trấn, mọi người đều đã xuống, bọn họ vẫn ngủ, tài xế gọi mấy tiếng “đến trạm cuối rồi” vẫn không đánh thức nổi họ, cuối cùng họ bị tài xế vỗ tỉnh.
Trời bên ngoài đã tối mịt, Thẩm Hành Xuân và An Viên từ từ mở đôi mắt nặng trịch ra, Thẩm Hành Xuân nhận ra đã ngồi quá trạm liền mua thêm vé cho hai người.
Khi xuống xe An viên vẫn còn ngái ngủ, mãi đến khi ra khỏi cổng bến xe mới chắc chắn đã lỡ trạm thật rồi.
Em vẫn hơi buồn ngủ, dựa lên cánh tay Thẩm Hành Xuân, ngáp to tướng, vừa ngáp vừa nói không rõ tiếng:
“Anh, mình ngồi quá trạm rồi, bây giờ nên làm sao?”
Thẩm Hành Xuân đặt túi lạc trong tay xuống đất, vỗ ba lô trên lưng An Viên, hỏi:
“Em có mang chìa khóa nhà trên trấn không?”
An Viên lại ngáp một cái, nước mắt chảy xuống, Thẩm Hành Xuân đưa tay lau cho em.
“Còn chưa ngủ đủ à?”
“Em chỉ là chưa tỉnh hẳn thôi, chắc ngủ đủ rồi đấy.” An Viên tháo cặp, lấy một chùm chìa khóa bên trong ra, bên trên móc rất nhiều chìa, có chìa ở thôn, cũng có chìa trên trấn, chìa khoác va vào nhau lách cách.
Em đưa chìa khóa cho Thẩm Hành Xuân.
“Luôn mang theo người này, có phải mình nên nói với bà một tiếng không.”
Thẩm Hành Xuân thấy An Viên ngáp cũng ngáp một cái, nói:
“Tìm điện thoại công cộng gọi cho Lâm Hạo trước.”
Bây giờ An Viên nghe đến tên Lâm Hạo liền bắt đầu cảnh giác, cơn ngái ngủ nặng nề vừa nãy tức thì biến sạch, nuốt nước bọt hỏi:
“Vẫn gọi cho anh Lâm Hạo ạ?”
Thẩm Hành Xuân gật đầu:
“Gọi đến nhà nó tiện hơn.”
An Viên chột dạ, có người còn chột dạ hơn em, lần này Thẩm Hành Xuân vừa nói hết chuyện qua điện thoại, còn chưa đợi cậu nói cúp, Lâm Hạo đã vội vàng cúp trước.
Thẩm Hành Xuân nghe thấy tiếng “cạch” nặng nề, theo đó là mấy tiếng tút tú ngắn ngủn, cậu “haiz” một tiếng vào ống nghe, nói:
“Dạo này Lâm Hạo làm sao thế nhỉ, lần nào cũng vội vàng cúp điện thoại.”
An Viên chột dạ, liếc sang chỗ khác.
“Chắc anh Lâm Hạo đang bận.”
“Chắc vậy, bao giờ về để anh hỏi nó thử.” Thẩm Hành Xuân lầm bầm một câu.
Đáy lòng An Viên rơi lộp bộp, bỗng nhớ ra Lâm Hạo kể mình đang yêu, vội lấy chuyện này ra chặn:
“Chắc là có việc thật, lần trước anh Lâm Hạo sang nhà mình tìm anh đấy.”
“Nó tìm anh à? Sao em không bảo anh?”
“Thì tìm anh chơi thôi, không có chuyện gì quan trọng nên không kể anh.” An Viên mở rộng chủ đề rất nhanh. “Anh ấy nói anh ấy yêu rồi, chắc đang đợi điện thoại của người yêu.”
“Yêu ai? Lí Như à?”
“Ừm, chị ấy đó.”
Thẩm Hành Xuân cười.
“Chẳng trách, cúp điện thoại hấp ta hấp tấp, hóa ra là yêu rồi, thành tích của Lí Như khá tốt, Lâm Hạo học hành tử tế theo, thi vào một trường đại học tốt không thành vấn đề.”
“Anh ấy bảo rồi, bây giờ thành tích anh ấy đã tăng lên một nửa, anh ấy muốn thi cùng một thành phố với Lí Như.”
“Vậy cũng tốt.”
An Viên thấy đã qua ải, thở phào một hơi, lại nói:
“Em cũng thi cùng thành phố với anh, em muốn đi Bắc Kinh.”
Thẩm Hành Xuân nhặt túi lạc lên.
“Được, anh đi đâu em đi đấy, đi đâu cũng dắt em theo.”
An Viên nghiêng đầu cười, xách một góc túi lạc, cùng Thẩm Hành Xuân cầm túi lạc đi về phía trước.
Hành lí trước khi về nhà nghỉ hè là An Viên sắp, khi Thẩm Hành Xuân cầm chìa khóa mở cửa liền giật mình trước cảnh bừa bãi trong nhà, cửa tủ mở toang, quần áo bên trong vung vãi, trên giường cũng đầy sách vở không dùng, còn có mấy tờ đề thi thử đã làm xong.
Thường ngày An Viên cực kì ưa sạch sẽ, lần nào em cũng sắp xếp phòng ốc rất gọn gàng, nên phản ứng đầu tiên của Thẩm Hành Xuân là có trộm, kéo An Viên lùi ra sau cửa.
An Viên bỏ tay Thẩm Hành Xuân ra, lặng lẽ đi vào bắt đầu dọn dẹp giường và tủ áo, khẽ giải thích:
“Lần trước đi vội quá, lúc em sắp đồ không kịp dọn dẹp, hơi bừa.”
Thẩm Hành Xuân không nghi ngờ em, mở cửa sổ cho thoáng.
Trước khi đi ngủ hai người lại chơi phi tiêu một lúc, chơi xong An Viên bỏ bia phi tiêu vào cặp, nói muốn mang về nhà chơi, vào học lại mang lên.
…
Kì nghỉ hè này Thẩm Hành Xuân bận hơn trước rất nhiều, trước đây nghỉ đông nghỉ hè cậu rất ít khi làm bài tập, đại đa số bài tập đối với cậu không có ý nghĩa gì, cậu chỉ chọn một số bài mình dễ mắc lỗi, nhưng sắp cuối cấp tới nơi rồi, phải cày đề nhiều mới được.
Ngoại trừ đề thi thử làm không hết, khi ông nội rảnh rỗi lên núi đào thuốc cậu vẫn sẽ đi theo, nếu là tới ngọn núi gần, cậu sẽ đưa An Viên theo, hơi xa thì để An Viên ở nhà, tuy An Viên đã kháng nghị rất nhiều lần, nhưng Thẩm Hành Xuân chỉ cần nhắc sâu trong núi có rắn, An Viên sẽ ngoan ngoãn ở nhà.
An Viên sợ rắn, trên núi nơi đây nhiều rắn, hơn nữa không ít rắn độc, Thẩm Hành Xuân lớn mật, lại thêm đã theo ông lên núi từ nhỏ, rắn sâu chuột kiến đã thấy nhiều rồi, đương nhiên không sợ.
Năm ngoái lần đầu cậu dẫn An Viên lên núi hái thuốc, trong lúc nghỉ trưa, vừa khéo gặp một con rắn hoa lớn to bằng cổ tay trẻ con, rắn hoa vắt vẻo trên một cành to của một cây cong, phần thân dài ngoằng quấn lấy chạc cây, trợn đôi mắt rắn lạnh lẽo, thè cái lưỡi đỏ ngầu.
Vừa hay đúng lúc An Viên đang đứng dưới chạc cây cong, ngay trên đầu là con rắn hoa lớn ấy, cứ có tiếng “phì phì” vang lên bên tai em, em tưởng là tiếng gió thổi qua nền cỏ, nhưng lại thấy âm thanh phát ra từ trên đỉnh đầu, em còn tìm hết nửa ngày, cuối cùng ngẩng đầu lên mới nhìn rõ là rắn.
An Viên sợ nhũn cả chân, ngồi sụp xuống nền cỏ, nhắm mắt kêu cứu thất thanh rồi khóc òa lên, kết quả làm con rắn giật mình, nó cựa đầu, thò cổ há miệng muốn đớp An Viên, may mà ông kịp thời tóm An Viên trốn.
Tuy ông nói con rắn hoa ấy không có độc, nhưng nếu bị cắn thật thì cũng ghê gớm lắm, An Viên bị dọa hết hồn.
Từ đó trở đi An Viên thường nằm mơ, mơ thấy rắn cắn em, bị rắn đuổi, mơ ác mộng rất lâu, lúc nghiêm trọng ông phải nấu thuốc Bắc an thần cho em uống mấy ngày, sau đó nếu lại đi vào sâu trong núi, Thẩm Hành Xuân không đưa An Viên theo nữa.
Nhưng An Viên thấy Thẩm Hành Xuân không đưa em theo mấy lần liền, trong lòng lại bắt đầu ngứa ngáy, thấy Thẩm Hành Xuân muốn đi, không ngoan ngoãn ở nhà như mọi lần nữa, em cũng đi ủng thấp cổ theo, tay còn cầm một cái gậy dài, để phòng lúc phải đánh rắn.
“Anh, em hết sợ rắn rồi, anh đưa em theo với.”
“Không được, cẩn thận rắn cắn em đấy.”
“Em muốn đi thật mà.”
“Không đưa em theo đâu.”
“Em có thể vác thuốc giúp anh này, em đi ngay sau anh thôi.”
“Thế cũng không đưa, em ngoan ngoãn ở nhà đi, chán thì xem phim, hoặc vào vườn rau nhổ cỏ, dưa bở chín rồi đấy nhỉ, em hái mấy quả cho anh, anh mang theo ăn trên đường với ông.”
An Viên quay đầu.
“Em không đi, vừa rồi em thấy anh đã nhét tận mấy quả dưa vào trong ba lô liền, anh chỉ muốn đuổi em.”
Thẩm Hành Xuân nghe em nói bật cười.
“Em thấy rồi à, còn tưởng em không thấy chứ.”
An Viên biết Thẩm Hành Xuân không muốn dẫn em theo, lại kéo Thẩm Hành Xuân dây dưa một lúc, nói:
“Ngày kia là sinh nhật anh rồi, anh sẽ thành người lớn rồi, anh muốn tổ chức thế nào?”
Thẩm Hành Xuân lấy đôi giày chống trơn ra đi vào, đứng dậy giậm giậm chân, phát hiện giày đã hơi chật, cậu lại đổi sang đôi khác, thản nhiên nói:
“Không cần ăn mừng đặc biệt gì đâu, ăn bát mì là được rồi.”
An Viên chau mày, cao giọng:
“Không được, sinh nhật mười tám tuổi rất quan trọng, đón sinh nhật xong anh sẽ hoàn toàn là người lớn rồi.”
Thẩm Hành Xuân lại đáp:
“Được, nghe em, Tiểu Viên nhi tổ chức cho anh nhé?”
An Viên dựa lên cánh tay cậu.
“Em tổ chức sinh nhật cho anh, vậy anh đưa em lên núi đi.”
Thẩm Hành Xuân quẹt một cái trên đầu mũi An Viên.
“Không dẫn em đi thật, ngoan ngoãn ở nhà đi.”
Bất luận An Viên nói gì, Thẩm Hành Xuân vẫn không hề có ý muốn dẫn em theo.
Mắt An Viên liếc sang bia phi tiêu trên tường, đảo mắt, nói:
“Anh, mình ném phi tiêu quyết định, nếu em ném trúng được hồng tâm, anh phải đưa em đi, nếu ném trúng, em sẽ không đi nữa.”
Thẩm Hành Xuân thuận theo lời An Viên, nhướng mắt liếc bia phi tiêu một cái, nghĩ đến thành tích chiến đấu của An Viên, cười nói:
“Được thôi, em nói đấy nhé, ném không trúng em phải ở nhà.”
— Nhật kí An Viên
Ngày hôm sau, Tôn Hồng Vĩ và Lô Đức Minh đều đã về, Tôn Hồng Vĩ xếp thứ ba, không lâu sau khi Thẩm Hành Xuân chào đời đã đi làm, mãi đến khi Thẩm Hành Xuân bị đưa đi cũng chỉ gặp mặt mấy lần, Thẩm Hành Xuân càng không có ấn tượng gì về người anh thứ ba này của cậu.
Tôn Hồng Vĩ thẳng thắn, thật thà, kiệm lời, anh đã nghe Tôn Tuyết kể qua điện thoại, nên khi gặp Thẩm Hành Xuân cũng không bất ngờ, chỉ hỏi han tình hình mấy năm nay của Thẩm Hành Xuân, sau đó cứ cúi đầu bên đầu giường Trương Mai, quạt mát rót nước.
Anh rể năm Lô Đức Minh nói nhiều hơn chút, cũng quen biết rộng, đồ tang đều do anh chạy tới chạy lui chuẩn bị, cũng rất tốt với Tôn Tuyết và con, nhìn ra được là một người vững vàng dạn dĩ.
Ngày thứ ba sau khi Trương Mai xuất viện, tình hình bắt đầu chuyển biến xấu hoàn toàn, tứ chi sưng phồng, ngày ngày chỉ có thể nằm trên giường, mới đầu còn ăn được ít đồ, về sau đến nước cũng không uống nổi nữa, hoặc là đã không biết gì thật nữa, hoặc là vì đau, có lúc không tỉnh táo, nói lung tung mấy câu, lúc tỉnh táo thấy ai cũng phải nói hai câu.
Dặn dò Tôn Hồng Vĩ đi làm bên ngoài phải chú ý sức khỏe, nắm tay Tiểu Nhã không buông, lúc nhận ra Thẩm Hành Xuân chỉ mím môi khóc rưng rức, miệng không ngừng gọi Tiểu Thất.
Thẩm Hành Xuân vẫn luôn đứng bên cạnh, hễ Trương Mai gọi cậu, cậu liền đáp một tiếng, chủ đề lái sang cái khác, cậu cũng xuôi theo câu chuyện tiếp lời hai câu, cũng không biết Trương Mai có nghe thấu không.
Cuối cùng Trương Mai cứ nhắm mắt, chốc chốc lại đưa tay sờ cánh tay Thẩm Hành Xuân, bỏ tay xuống lại mê man lẩm bẩm gì đó, có câu Thẩm Hành Xuân nghe rõ, có câu cậu nghe không rõ.
An Viên đã quá đỗi quen thuộc Thẩm Hành Xuân, dù ngoài mặt cậu luôn rất bình tĩnh, nhưng em vẫn nhận ra rõ sự bất lực khác với thường ngày trên người Thẩm Hành Xuân.
Trương Mai đi trong đêm hai ngày sau, khi Tôn Hồng Vĩ phát hiện người bác đã cứng rồi, ngay sau đó là tiếng khóc của Tôn Tuyết…
Hôm tang lễ có rất nhiều người tới, nhưng ngoại trừ chị dâu ba và mấy đứa con, những anh chị em các đều không xuất hiện.
Quy trình tang lễ tối giản, người khác làm gì, Thẩm Hành Xuân ở một bên làm theo, mặc áo đen, đeo khăn tang, đốt giấy, dập đầu, canh đêm…
Mấy ngày ấy Thẩm Hành Xuân luôn rất yên lặng, cậu không khóc, nhưng trong mắt là sự vô vọng hừng hực.
An Viên luôn ở bên Thẩm Hành Xuân, không rời một bước, em biết, tuy người trong phòng đều là người thân ruột rà nhất với Thẩm Hành Xuân, là anh trai cậu, là chị gái cậu, nhưng An Viên cũng biết, em mới thật sự là người thân nhất của Thẩm Hành Xuân, cũng là người duy nhất cậu có thể dựa vào hiện giờ.
Thẩm Hành Xuân hiện tại đúng là dựa dẫm An Viên, mắt cậu dõi theo động tĩnh của An Viên từng giây từng phút, có lúc An Viên chỉ dời một bước nhỏ, người cậu chợt vô thức cứng đơ, môi mím chặt lại, đến khi cảm giác được An Viên vẫn đang ở cạnh mình, cậu mới chậm rãi thở phào.
An Viên chỉ cần cảm nhận được Thẩm Hành Xuân đang tìm em, em sẽ đến gần một chút, áp vào cánh tay Thẩm Hành Xuân, đưa tay ngoắc lấy ngón cái cậu, âm thầm nói với cậu, em ở đây.
Có An Viên ở bên, Thẩm Hành Xuân thấy rất an tâm.
An Viên đã nghe một ít chuyện liên quan đến Trương Mai từ bà nội, ngoài sự thương cảm dành cho bác ra, em vẫn thương Thẩm Hành Xuân hơn cả, đối với Thẩm Hành Xuân, người phụ nữ đã sinh ra cậu, bẵng đi bao năm bỗng nhiên xuất hiện, lại khiến cậu phải đối đầu trực diện với cái chết, chuyện như vậy khó tránh hơi quá đỗi tàn nhẫn.
An Viên thấy may mà mình đến, bằng không anh em sẽ chẳng có ai bên cạnh.
Bây giờ anh em cần em.
…
Tất cả đều rất phẳng lặng, qua bảy ngày đầu, Thẩm Hành Xuân đưa An Viên về nhà, Tôn Tuyết bế con tiễn họ, vẫn đưa Thẩm Hành Xuân túi lạc và kẹo ấy, Tôn Tuyết đưa tiền trong phong bì cho Thẩm Hành Xuân, trước khi đi Thẩm Hành Xuân cũng lén nhét trả về.
Hai người đã mấy ngày không ngủ, Thẩm Hành Xuân vừa lên xe đã nhắm mắt dựa lên vai An Viên, giọng nói ngập tràn mệt mỏi khản đặc:
“Tiểu Viên nhi, cho anh dựa vào ngủ một lát nhé.”
An Viên cũng nhắm mắt, tựa lên ghế.
“Anh ngủ đi, dựa lên vai em mà ngủ.”
Mùa hè rất ngắn, đã qua giai đoạn nóng nhất, giữa đó còn mưa, nhiệt độ cũng đang giảm từng chút một, buổi trưa lúc nóng nhất cũng chỉ hai bảy hai tám độ, mấy cơn gió man mát len qua khe cửa khép hờ, sượt qua đầu vai hai người.
Xe lắc lư đi về phía trước, hai người hàng dưới đầu sát bên đầu, ngủ rất say, ngủ một mạch đến trạm cuối cùng, đã lỡ trạm phải xuống từ lâu.
Trạm cuối là bến xe trên trấn, mọi người đều đã xuống, bọn họ vẫn ngủ, tài xế gọi mấy tiếng “đến trạm cuối rồi” vẫn không đánh thức nổi họ, cuối cùng họ bị tài xế vỗ tỉnh.
Trời bên ngoài đã tối mịt, Thẩm Hành Xuân và An Viên từ từ mở đôi mắt nặng trịch ra, Thẩm Hành Xuân nhận ra đã ngồi quá trạm liền mua thêm vé cho hai người.
Khi xuống xe An viên vẫn còn ngái ngủ, mãi đến khi ra khỏi cổng bến xe mới chắc chắn đã lỡ trạm thật rồi.
Em vẫn hơi buồn ngủ, dựa lên cánh tay Thẩm Hành Xuân, ngáp to tướng, vừa ngáp vừa nói không rõ tiếng:
“Anh, mình ngồi quá trạm rồi, bây giờ nên làm sao?”
Thẩm Hành Xuân đặt túi lạc trong tay xuống đất, vỗ ba lô trên lưng An Viên, hỏi:
“Em có mang chìa khóa nhà trên trấn không?”
An Viên lại ngáp một cái, nước mắt chảy xuống, Thẩm Hành Xuân đưa tay lau cho em.
“Còn chưa ngủ đủ à?”
“Em chỉ là chưa tỉnh hẳn thôi, chắc ngủ đủ rồi đấy.” An Viên tháo cặp, lấy một chùm chìa khóa bên trong ra, bên trên móc rất nhiều chìa, có chìa ở thôn, cũng có chìa trên trấn, chìa khoác va vào nhau lách cách.
Em đưa chìa khóa cho Thẩm Hành Xuân.
“Luôn mang theo người này, có phải mình nên nói với bà một tiếng không.”
Thẩm Hành Xuân thấy An Viên ngáp cũng ngáp một cái, nói:
“Tìm điện thoại công cộng gọi cho Lâm Hạo trước.”
Bây giờ An Viên nghe đến tên Lâm Hạo liền bắt đầu cảnh giác, cơn ngái ngủ nặng nề vừa nãy tức thì biến sạch, nuốt nước bọt hỏi:
“Vẫn gọi cho anh Lâm Hạo ạ?”
Thẩm Hành Xuân gật đầu:
“Gọi đến nhà nó tiện hơn.”
An Viên chột dạ, có người còn chột dạ hơn em, lần này Thẩm Hành Xuân vừa nói hết chuyện qua điện thoại, còn chưa đợi cậu nói cúp, Lâm Hạo đã vội vàng cúp trước.
Thẩm Hành Xuân nghe thấy tiếng “cạch” nặng nề, theo đó là mấy tiếng tút tú ngắn ngủn, cậu “haiz” một tiếng vào ống nghe, nói:
“Dạo này Lâm Hạo làm sao thế nhỉ, lần nào cũng vội vàng cúp điện thoại.”
An Viên chột dạ, liếc sang chỗ khác.
“Chắc anh Lâm Hạo đang bận.”
“Chắc vậy, bao giờ về để anh hỏi nó thử.” Thẩm Hành Xuân lầm bầm một câu.
Đáy lòng An Viên rơi lộp bộp, bỗng nhớ ra Lâm Hạo kể mình đang yêu, vội lấy chuyện này ra chặn:
“Chắc là có việc thật, lần trước anh Lâm Hạo sang nhà mình tìm anh đấy.”
“Nó tìm anh à? Sao em không bảo anh?”
“Thì tìm anh chơi thôi, không có chuyện gì quan trọng nên không kể anh.” An Viên mở rộng chủ đề rất nhanh. “Anh ấy nói anh ấy yêu rồi, chắc đang đợi điện thoại của người yêu.”
“Yêu ai? Lí Như à?”
“Ừm, chị ấy đó.”
Thẩm Hành Xuân cười.
“Chẳng trách, cúp điện thoại hấp ta hấp tấp, hóa ra là yêu rồi, thành tích của Lí Như khá tốt, Lâm Hạo học hành tử tế theo, thi vào một trường đại học tốt không thành vấn đề.”
“Anh ấy bảo rồi, bây giờ thành tích anh ấy đã tăng lên một nửa, anh ấy muốn thi cùng một thành phố với Lí Như.”
“Vậy cũng tốt.”
An Viên thấy đã qua ải, thở phào một hơi, lại nói:
“Em cũng thi cùng thành phố với anh, em muốn đi Bắc Kinh.”
Thẩm Hành Xuân nhặt túi lạc lên.
“Được, anh đi đâu em đi đấy, đi đâu cũng dắt em theo.”
An Viên nghiêng đầu cười, xách một góc túi lạc, cùng Thẩm Hành Xuân cầm túi lạc đi về phía trước.
Hành lí trước khi về nhà nghỉ hè là An Viên sắp, khi Thẩm Hành Xuân cầm chìa khóa mở cửa liền giật mình trước cảnh bừa bãi trong nhà, cửa tủ mở toang, quần áo bên trong vung vãi, trên giường cũng đầy sách vở không dùng, còn có mấy tờ đề thi thử đã làm xong.
Thường ngày An Viên cực kì ưa sạch sẽ, lần nào em cũng sắp xếp phòng ốc rất gọn gàng, nên phản ứng đầu tiên của Thẩm Hành Xuân là có trộm, kéo An Viên lùi ra sau cửa.
An Viên bỏ tay Thẩm Hành Xuân ra, lặng lẽ đi vào bắt đầu dọn dẹp giường và tủ áo, khẽ giải thích:
“Lần trước đi vội quá, lúc em sắp đồ không kịp dọn dẹp, hơi bừa.”
Thẩm Hành Xuân không nghi ngờ em, mở cửa sổ cho thoáng.
Trước khi đi ngủ hai người lại chơi phi tiêu một lúc, chơi xong An Viên bỏ bia phi tiêu vào cặp, nói muốn mang về nhà chơi, vào học lại mang lên.
…
Kì nghỉ hè này Thẩm Hành Xuân bận hơn trước rất nhiều, trước đây nghỉ đông nghỉ hè cậu rất ít khi làm bài tập, đại đa số bài tập đối với cậu không có ý nghĩa gì, cậu chỉ chọn một số bài mình dễ mắc lỗi, nhưng sắp cuối cấp tới nơi rồi, phải cày đề nhiều mới được.
Ngoại trừ đề thi thử làm không hết, khi ông nội rảnh rỗi lên núi đào thuốc cậu vẫn sẽ đi theo, nếu là tới ngọn núi gần, cậu sẽ đưa An Viên theo, hơi xa thì để An Viên ở nhà, tuy An Viên đã kháng nghị rất nhiều lần, nhưng Thẩm Hành Xuân chỉ cần nhắc sâu trong núi có rắn, An Viên sẽ ngoan ngoãn ở nhà.
An Viên sợ rắn, trên núi nơi đây nhiều rắn, hơn nữa không ít rắn độc, Thẩm Hành Xuân lớn mật, lại thêm đã theo ông lên núi từ nhỏ, rắn sâu chuột kiến đã thấy nhiều rồi, đương nhiên không sợ.
Năm ngoái lần đầu cậu dẫn An Viên lên núi hái thuốc, trong lúc nghỉ trưa, vừa khéo gặp một con rắn hoa lớn to bằng cổ tay trẻ con, rắn hoa vắt vẻo trên một cành to của một cây cong, phần thân dài ngoằng quấn lấy chạc cây, trợn đôi mắt rắn lạnh lẽo, thè cái lưỡi đỏ ngầu.
Vừa hay đúng lúc An Viên đang đứng dưới chạc cây cong, ngay trên đầu là con rắn hoa lớn ấy, cứ có tiếng “phì phì” vang lên bên tai em, em tưởng là tiếng gió thổi qua nền cỏ, nhưng lại thấy âm thanh phát ra từ trên đỉnh đầu, em còn tìm hết nửa ngày, cuối cùng ngẩng đầu lên mới nhìn rõ là rắn.
An Viên sợ nhũn cả chân, ngồi sụp xuống nền cỏ, nhắm mắt kêu cứu thất thanh rồi khóc òa lên, kết quả làm con rắn giật mình, nó cựa đầu, thò cổ há miệng muốn đớp An Viên, may mà ông kịp thời tóm An Viên trốn.
Tuy ông nói con rắn hoa ấy không có độc, nhưng nếu bị cắn thật thì cũng ghê gớm lắm, An Viên bị dọa hết hồn.
Từ đó trở đi An Viên thường nằm mơ, mơ thấy rắn cắn em, bị rắn đuổi, mơ ác mộng rất lâu, lúc nghiêm trọng ông phải nấu thuốc Bắc an thần cho em uống mấy ngày, sau đó nếu lại đi vào sâu trong núi, Thẩm Hành Xuân không đưa An Viên theo nữa.
Nhưng An Viên thấy Thẩm Hành Xuân không đưa em theo mấy lần liền, trong lòng lại bắt đầu ngứa ngáy, thấy Thẩm Hành Xuân muốn đi, không ngoan ngoãn ở nhà như mọi lần nữa, em cũng đi ủng thấp cổ theo, tay còn cầm một cái gậy dài, để phòng lúc phải đánh rắn.
“Anh, em hết sợ rắn rồi, anh đưa em theo với.”
“Không được, cẩn thận rắn cắn em đấy.”
“Em muốn đi thật mà.”
“Không đưa em theo đâu.”
“Em có thể vác thuốc giúp anh này, em đi ngay sau anh thôi.”
“Thế cũng không đưa, em ngoan ngoãn ở nhà đi, chán thì xem phim, hoặc vào vườn rau nhổ cỏ, dưa bở chín rồi đấy nhỉ, em hái mấy quả cho anh, anh mang theo ăn trên đường với ông.”
An Viên quay đầu.
“Em không đi, vừa rồi em thấy anh đã nhét tận mấy quả dưa vào trong ba lô liền, anh chỉ muốn đuổi em.”
Thẩm Hành Xuân nghe em nói bật cười.
“Em thấy rồi à, còn tưởng em không thấy chứ.”
An Viên biết Thẩm Hành Xuân không muốn dẫn em theo, lại kéo Thẩm Hành Xuân dây dưa một lúc, nói:
“Ngày kia là sinh nhật anh rồi, anh sẽ thành người lớn rồi, anh muốn tổ chức thế nào?”
Thẩm Hành Xuân lấy đôi giày chống trơn ra đi vào, đứng dậy giậm giậm chân, phát hiện giày đã hơi chật, cậu lại đổi sang đôi khác, thản nhiên nói:
“Không cần ăn mừng đặc biệt gì đâu, ăn bát mì là được rồi.”
An Viên chau mày, cao giọng:
“Không được, sinh nhật mười tám tuổi rất quan trọng, đón sinh nhật xong anh sẽ hoàn toàn là người lớn rồi.”
Thẩm Hành Xuân lại đáp:
“Được, nghe em, Tiểu Viên nhi tổ chức cho anh nhé?”
An Viên dựa lên cánh tay cậu.
“Em tổ chức sinh nhật cho anh, vậy anh đưa em lên núi đi.”
Thẩm Hành Xuân quẹt một cái trên đầu mũi An Viên.
“Không dẫn em đi thật, ngoan ngoãn ở nhà đi.”
Bất luận An Viên nói gì, Thẩm Hành Xuân vẫn không hề có ý muốn dẫn em theo.
Mắt An Viên liếc sang bia phi tiêu trên tường, đảo mắt, nói:
“Anh, mình ném phi tiêu quyết định, nếu em ném trúng được hồng tâm, anh phải đưa em đi, nếu ném trúng, em sẽ không đi nữa.”
Thẩm Hành Xuân thuận theo lời An Viên, nhướng mắt liếc bia phi tiêu một cái, nghĩ đến thành tích chiến đấu của An Viên, cười nói:
“Được thôi, em nói đấy nhé, ném không trúng em phải ở nhà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất