Chương 80: Lần sau em sẽ nói trước với anh
Nước mưa và ánh nắng, đều rơi vào tim tôi.
— Nhật kí An Viên
“Anh Xuân, anh biết từ bao giờ?” An Viên khẽ đẩy Thẩm Hành Xuân ra, đứng thẳng lên hỏi.
“Lần trước dùng điện thoại em, vô tình nhìn thấy tin nhắn bạn học em gửi cho em.” Thẩm Hành Xuân buông An Viên ra, kéo tay cậu tiếp tục đi về phía trước.
An Viên ban nãy cầm nước lạnh mãi, lòng bàn tay và ngón tay đều ẩm ướt, hơi lạnh, Thẩm Hành Xuân vừa nắm đã nhanh chóng chuyển thành nóng.
Thẩm Hành Xuân lại nói:
“Anh còn đang nghĩ, em nói với anh lúc nào, nhưng sau đó anh lại nghĩ, mấy hôm đó vừa khéo vào giai đoạn em còn đang nghĩ chuyện cho phép anh hối hận, nói dừng bất cứ lúc nào…”
An Viên khẽ phản bác một câu:
“Bây giờ không nghĩ vậy nữa rồi, về sau cũng không nghĩ nữa, em xin vào trường anh cũng không dễ, tốn không ít sức, thế mà anh không khen nổi một câu à?”
Giọng An Viên càng ngày càng nhỏ, Thẩm Hành Xuân nghe thấy, nói rất quả quyết:
“Không khen, hành vi hiện tại của em là ví dụ tiêu cực điển hình, tự em tốn sức, em còn không chịu mở mồm hỏi anh, bàn bạc với anh một chút, một người đầy vốn sống thế này mà em không tranh thủ, bây giờ em nói với anh tự em tốn sức blah blah, anh nhất quyết không khen, không chiều cái thói này của em đâu.”
Thẩm Hành Xuân nói lời này, một nửa là thật sự nghĩ vậy, nửa còn lại vẫn là chiều chuộng không thôi.
An Viên lại nắm chặt tay Thẩm Hành Xuân, khóe miệng khóe mắt đều đã sắp bay cả lên rồi, bước chân nhẹ nhàng đi không ít, cười nói:
“Lần sau em sẽ nói trước với anh.”
Khi hai người về đến nhà, An Quốc Khánh dẫn thẳng họ ra ngoài ăn, chọn một quán thịt dê nồi đồng cả ba đều thích ăn.
Ba người đều uống ít rượu, An Quốc Khánh hễ uống rượu là nói nhiều, kéo Thẩm Hành Xuân kể chuyện An Viên hồi bé tí, kể đến đoạn vui, bàn tay Thẩm Hành Xuân để dưới gầm bàn gõ lên chân An Viên một cái, hỏi cậu có phải thật không.
Chuyện tốt An Viên đương nhiên chịu thừa nhận, đến chuyện xấu cậu liền không thừa nhận nữa, nói mình không nhớ rõ.
Cậu nhớ không rõ có người nhớ rõ, An Quốc Khánh còn ở bên cạnh khua môi múa mép tường thuật cảnh tượng lúc ấy cho cậu, nói chú nhớ rõ lắm.
An Viên ở cạnh thật lực gắp thịt dê cho bố cậu, bảo chú ăn nhiều rau vào.
Tối ba bố con đều uống hơi nhiều, ngày hôm sau ngủ đến tận trưa mới dậy.
Ăn trưa xong An Quốc Khánh mới dẫn An Viên và Thẩm Hành Xuân đi xem nhà tiếp, cuối cùng cả ba đều nhìn trúng một căn hộ hai phòng ngủ hai phòng khách, An Quốc Khánh chốt ngay tại chỗ, căn hộ đang thô sơ, An Quốc Khánh bảo họ đến lúc ấy tự xem lắp đặt bài trí với thiết kế.
An Quốc Khánh chốt nhà xong, hôm sau là lên máy bay đi, trước khi đi đưa cho mỗi đứa con một cái thẻ, tiền bên trong không ít, lại đưa riêng tiền lắp đặt căn hộ cần dùng, bên trong cũng chỉ nhiều chứ không ít.
Mới đầu Thẩm Hành Xuân không lấy.
“Bố ơi, bây giờ hằng tháng con đều được trợ cấp và cho tiền học bổng dự án v.v, cũng được không ít, đủ cho hai đứa con tiêu thường ngày rồi ạ.”
“Con được thì là của con.” An Quốc Khánh lại dúi thẻ vào tay Thẩm Hành Xuân. “Đây là của bố với mẹ Viên nhi cho hai đứa, không giống nhau.”
Thẩm Hành Xuân đành nhận, công ti lắp đặt là Tề Vân Phong giới thiệu cho họ, căn hộ mới của anh và Cảnh Bạch cũng mới lắp đặt xong, đang mở cửa sổ thông gió.
An Viên và Thẩm Hành Xuân đến tận nơi xem thử, thấy bài trí không tồi, bảo Tề Vân Phong giới thiệu công ti cho họ luôn, chi phí cũng mặc cả xuống không ít.
Thẩm Hành Xuân mua vé về vào một tuần trước khi nghỉ, lần này không mua vé máy bay, An Viên nói muốn đi tàu, mùa hè đi tàu về nhà, phong cảnh bên đường sẽ đẹp vô cùng.
Thẩm Hành Xuân đi cùng An Viên ra ga tàu mua vé trước mấy ngày, lần này vì họ mua sớm, nên được vé giường mềm, còn cùng một toa nữa.
Sang tháng bảy, thời tiết càng ngày càng nóng, mặt trời sáng sớm đã đủ nướng cháy da, buổi trưa sóng nhiệt cuốn theo làn gió oi bức, không ngừng phả vào trong phòng theo ô cửa sổ đang mở.
Căn hộ họ thuê không có điều hòa, lúc thuê thời tiết vẫn khá mát mẻ, nghĩ chỉ thuê hơn một tháng, tạm bợ cũng được.
Nhưng điều hai người không nghĩ đến là, hai thanh niên, trong thời tiết giữa hè, từ sáng đến tối cứ dính lấy nhau còn nóng hơn ở một mình rất nhiều.
Thẩm Hành Xuân chỉ cần không phải ra ngoài sẽ chỉ mặc một chiếc quần đùi, thân trên toàn để trần.
An Viên không quen Thẩm Hành Xuân không mặc áo, bây giờ buổi tối đi ngủ đã có thể chấp nhận ngủ trần rồi, bởi vì cho dù cậu có mặc áo ngủ, cuối cùng vẫn sẽ bị Thẩm Hành Xuân cởi ra, sau mấy lần thì đi ngủ cũng không mặc nữa luôn, nhưng ban ngày vẫn sẽ mặc áo ngắn tay quần đùi.
Quần ngủ của cậu hơi ngắn, mỗi lần ngồi khoanh chân trên sofa xem TV, quần chỉ che được đến bẹn, làn da trên chân trắng muốt bị ánh nắng ngoài cửa chiếu vào, càng trắng càng trong hơn.
Có lúc Thẩm Hành Xuân ngồi cạnh cậu, một tay cầm điện thoại trả lời tin nhắn, một tay cầm mép quần cậu nghịch, nhéo nhéo, xoa xoa chân cậu.
Nhưng lúc nào cũng nhéo mãi xoa mãi rồi thành chuyện khác, đùi An Viên lúc nào cũng đo đỏ.
Một ngày An Viên phải tắm mấy lần liền, cậu không thích mình mẩy từ sáng đến tối cứ dính nhớp mồ hôi, nhưng ngoại trừ mồ hôi đơn thuần do nóng, phần lớn là mồ hôi toát ra lúc ở cạnh Thẩm Hành Xuân.
Sau khi An Quốc Khánh đi, Thẩm Hành Xuân và An Viên ở nhà, có lúc cánh tay chỉ chạm nhau một cái cũng có thể bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, cháy mãi không tắt.
Ban ngày An Viên sẽ chuẩn bị hai bộ quần áo, Thẩm Hành Xuân cởi trần, luôn có vết ngón tay và dấu răng mới.
Vết tích trên người còn dễ che, mặc cái áo vào là che được, nhưng trên cổ thì không dễ.
Có lần giáo viên hướng dẫn của Thẩm Hành Xuân nhìn thấy, đẩy gọng kính trên mũi, trêu anh một câu:
“Giai ế vạn năm bây giờ có chủ rồi à?”
Thẩm Hành Xuân cũng không giấu, cười gật gật đầu.
“Có ạ, trước nay đều có.”
“Trước nay đều có á?” Văn Nhạc bên cạnh cười đạp chân ghế anh.
Thẩm Hành Xuân vẫn gật đầu.
“Ừ, trước nay.”
Văn Nhạc quay đầu nhắn câu nói này của Thẩm Hành Xuân cho An Viên, An Viên nhìn điện thoại cười nửa ngày.
Có lần sau khi tan lớp Thẩm Hành Xuân mua một cái quạt ở siêu thị Ngũ Kim nhỏ gần đó, buổi tối đặt lên tủ đầu giường, quạt quay quay thổi.
Khi ngủ An Viên rất dễ ra mồ hôi, quạt không thể cứ thổi vào đầu, Thẩm Hành Xuân cầm một chiếc quạt nhựa nhỏ có in quảng cáo lấy được ngoài đường quạt cho cậu.
Vì nóng quá, An Viên sẽ mơ mấy giấc linh tinh lộn xộn, có lúc nửa đêm tỉnh giấc vì nóng, sẽ còn đi tắm, tắm xong rúc vào lòng Thẩm Hành Xuân, kể về giấc mơ ban nãy của mình.
Có lúc Thẩm Hành Xuân buồn ngủ, An Viên không nghe thấy tiếng dỗ dành hoặc tiếng đáp, sẽ lấy tay mở mắt anh ra, đòi anh phải nói với cậu mấy câu mới cho anh ngủ.
Thẩm Hành Xuân chỉ cần tỉnh giấc thì sẽ cầm quạt nhỏ quạt cho An Viên, vừa quạt vừa vuốt lông mày đang chau cho cậu, miệng còn thì thầm không mơ ác mộng như đang dỗ trẻ con vậy.
Giữa chừng cũng có hai trận mưa, tạm thời xua đi chút hơi nóng, nhưng cũng chỉ mát mẻ một lúc ngắn trong đêm, hôm sau vẫn nóng như loãng oxi.
Có mưa An Viên vẫn mơ, trong mơ tiếng mưa rơi tí tách, cảm giác được Thẩm Hành Xuân đang ở cạnh cậu, trở mình dịch vào lòng Thẩm Hành Xuân, kéo cổ tay Thẩm Hành Xuân, gối một bên mặt lên cánh tay anh, lầm bầm trong họng hai tiếng, ngủ yên hẳn.
— Nhật kí An Viên
“Anh Xuân, anh biết từ bao giờ?” An Viên khẽ đẩy Thẩm Hành Xuân ra, đứng thẳng lên hỏi.
“Lần trước dùng điện thoại em, vô tình nhìn thấy tin nhắn bạn học em gửi cho em.” Thẩm Hành Xuân buông An Viên ra, kéo tay cậu tiếp tục đi về phía trước.
An Viên ban nãy cầm nước lạnh mãi, lòng bàn tay và ngón tay đều ẩm ướt, hơi lạnh, Thẩm Hành Xuân vừa nắm đã nhanh chóng chuyển thành nóng.
Thẩm Hành Xuân lại nói:
“Anh còn đang nghĩ, em nói với anh lúc nào, nhưng sau đó anh lại nghĩ, mấy hôm đó vừa khéo vào giai đoạn em còn đang nghĩ chuyện cho phép anh hối hận, nói dừng bất cứ lúc nào…”
An Viên khẽ phản bác một câu:
“Bây giờ không nghĩ vậy nữa rồi, về sau cũng không nghĩ nữa, em xin vào trường anh cũng không dễ, tốn không ít sức, thế mà anh không khen nổi một câu à?”
Giọng An Viên càng ngày càng nhỏ, Thẩm Hành Xuân nghe thấy, nói rất quả quyết:
“Không khen, hành vi hiện tại của em là ví dụ tiêu cực điển hình, tự em tốn sức, em còn không chịu mở mồm hỏi anh, bàn bạc với anh một chút, một người đầy vốn sống thế này mà em không tranh thủ, bây giờ em nói với anh tự em tốn sức blah blah, anh nhất quyết không khen, không chiều cái thói này của em đâu.”
Thẩm Hành Xuân nói lời này, một nửa là thật sự nghĩ vậy, nửa còn lại vẫn là chiều chuộng không thôi.
An Viên lại nắm chặt tay Thẩm Hành Xuân, khóe miệng khóe mắt đều đã sắp bay cả lên rồi, bước chân nhẹ nhàng đi không ít, cười nói:
“Lần sau em sẽ nói trước với anh.”
Khi hai người về đến nhà, An Quốc Khánh dẫn thẳng họ ra ngoài ăn, chọn một quán thịt dê nồi đồng cả ba đều thích ăn.
Ba người đều uống ít rượu, An Quốc Khánh hễ uống rượu là nói nhiều, kéo Thẩm Hành Xuân kể chuyện An Viên hồi bé tí, kể đến đoạn vui, bàn tay Thẩm Hành Xuân để dưới gầm bàn gõ lên chân An Viên một cái, hỏi cậu có phải thật không.
Chuyện tốt An Viên đương nhiên chịu thừa nhận, đến chuyện xấu cậu liền không thừa nhận nữa, nói mình không nhớ rõ.
Cậu nhớ không rõ có người nhớ rõ, An Quốc Khánh còn ở bên cạnh khua môi múa mép tường thuật cảnh tượng lúc ấy cho cậu, nói chú nhớ rõ lắm.
An Viên ở cạnh thật lực gắp thịt dê cho bố cậu, bảo chú ăn nhiều rau vào.
Tối ba bố con đều uống hơi nhiều, ngày hôm sau ngủ đến tận trưa mới dậy.
Ăn trưa xong An Quốc Khánh mới dẫn An Viên và Thẩm Hành Xuân đi xem nhà tiếp, cuối cùng cả ba đều nhìn trúng một căn hộ hai phòng ngủ hai phòng khách, An Quốc Khánh chốt ngay tại chỗ, căn hộ đang thô sơ, An Quốc Khánh bảo họ đến lúc ấy tự xem lắp đặt bài trí với thiết kế.
An Quốc Khánh chốt nhà xong, hôm sau là lên máy bay đi, trước khi đi đưa cho mỗi đứa con một cái thẻ, tiền bên trong không ít, lại đưa riêng tiền lắp đặt căn hộ cần dùng, bên trong cũng chỉ nhiều chứ không ít.
Mới đầu Thẩm Hành Xuân không lấy.
“Bố ơi, bây giờ hằng tháng con đều được trợ cấp và cho tiền học bổng dự án v.v, cũng được không ít, đủ cho hai đứa con tiêu thường ngày rồi ạ.”
“Con được thì là của con.” An Quốc Khánh lại dúi thẻ vào tay Thẩm Hành Xuân. “Đây là của bố với mẹ Viên nhi cho hai đứa, không giống nhau.”
Thẩm Hành Xuân đành nhận, công ti lắp đặt là Tề Vân Phong giới thiệu cho họ, căn hộ mới của anh và Cảnh Bạch cũng mới lắp đặt xong, đang mở cửa sổ thông gió.
An Viên và Thẩm Hành Xuân đến tận nơi xem thử, thấy bài trí không tồi, bảo Tề Vân Phong giới thiệu công ti cho họ luôn, chi phí cũng mặc cả xuống không ít.
Thẩm Hành Xuân mua vé về vào một tuần trước khi nghỉ, lần này không mua vé máy bay, An Viên nói muốn đi tàu, mùa hè đi tàu về nhà, phong cảnh bên đường sẽ đẹp vô cùng.
Thẩm Hành Xuân đi cùng An Viên ra ga tàu mua vé trước mấy ngày, lần này vì họ mua sớm, nên được vé giường mềm, còn cùng một toa nữa.
Sang tháng bảy, thời tiết càng ngày càng nóng, mặt trời sáng sớm đã đủ nướng cháy da, buổi trưa sóng nhiệt cuốn theo làn gió oi bức, không ngừng phả vào trong phòng theo ô cửa sổ đang mở.
Căn hộ họ thuê không có điều hòa, lúc thuê thời tiết vẫn khá mát mẻ, nghĩ chỉ thuê hơn một tháng, tạm bợ cũng được.
Nhưng điều hai người không nghĩ đến là, hai thanh niên, trong thời tiết giữa hè, từ sáng đến tối cứ dính lấy nhau còn nóng hơn ở một mình rất nhiều.
Thẩm Hành Xuân chỉ cần không phải ra ngoài sẽ chỉ mặc một chiếc quần đùi, thân trên toàn để trần.
An Viên không quen Thẩm Hành Xuân không mặc áo, bây giờ buổi tối đi ngủ đã có thể chấp nhận ngủ trần rồi, bởi vì cho dù cậu có mặc áo ngủ, cuối cùng vẫn sẽ bị Thẩm Hành Xuân cởi ra, sau mấy lần thì đi ngủ cũng không mặc nữa luôn, nhưng ban ngày vẫn sẽ mặc áo ngắn tay quần đùi.
Quần ngủ của cậu hơi ngắn, mỗi lần ngồi khoanh chân trên sofa xem TV, quần chỉ che được đến bẹn, làn da trên chân trắng muốt bị ánh nắng ngoài cửa chiếu vào, càng trắng càng trong hơn.
Có lúc Thẩm Hành Xuân ngồi cạnh cậu, một tay cầm điện thoại trả lời tin nhắn, một tay cầm mép quần cậu nghịch, nhéo nhéo, xoa xoa chân cậu.
Nhưng lúc nào cũng nhéo mãi xoa mãi rồi thành chuyện khác, đùi An Viên lúc nào cũng đo đỏ.
Một ngày An Viên phải tắm mấy lần liền, cậu không thích mình mẩy từ sáng đến tối cứ dính nhớp mồ hôi, nhưng ngoại trừ mồ hôi đơn thuần do nóng, phần lớn là mồ hôi toát ra lúc ở cạnh Thẩm Hành Xuân.
Sau khi An Quốc Khánh đi, Thẩm Hành Xuân và An Viên ở nhà, có lúc cánh tay chỉ chạm nhau một cái cũng có thể bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, cháy mãi không tắt.
Ban ngày An Viên sẽ chuẩn bị hai bộ quần áo, Thẩm Hành Xuân cởi trần, luôn có vết ngón tay và dấu răng mới.
Vết tích trên người còn dễ che, mặc cái áo vào là che được, nhưng trên cổ thì không dễ.
Có lần giáo viên hướng dẫn của Thẩm Hành Xuân nhìn thấy, đẩy gọng kính trên mũi, trêu anh một câu:
“Giai ế vạn năm bây giờ có chủ rồi à?”
Thẩm Hành Xuân cũng không giấu, cười gật gật đầu.
“Có ạ, trước nay đều có.”
“Trước nay đều có á?” Văn Nhạc bên cạnh cười đạp chân ghế anh.
Thẩm Hành Xuân vẫn gật đầu.
“Ừ, trước nay.”
Văn Nhạc quay đầu nhắn câu nói này của Thẩm Hành Xuân cho An Viên, An Viên nhìn điện thoại cười nửa ngày.
Có lần sau khi tan lớp Thẩm Hành Xuân mua một cái quạt ở siêu thị Ngũ Kim nhỏ gần đó, buổi tối đặt lên tủ đầu giường, quạt quay quay thổi.
Khi ngủ An Viên rất dễ ra mồ hôi, quạt không thể cứ thổi vào đầu, Thẩm Hành Xuân cầm một chiếc quạt nhựa nhỏ có in quảng cáo lấy được ngoài đường quạt cho cậu.
Vì nóng quá, An Viên sẽ mơ mấy giấc linh tinh lộn xộn, có lúc nửa đêm tỉnh giấc vì nóng, sẽ còn đi tắm, tắm xong rúc vào lòng Thẩm Hành Xuân, kể về giấc mơ ban nãy của mình.
Có lúc Thẩm Hành Xuân buồn ngủ, An Viên không nghe thấy tiếng dỗ dành hoặc tiếng đáp, sẽ lấy tay mở mắt anh ra, đòi anh phải nói với cậu mấy câu mới cho anh ngủ.
Thẩm Hành Xuân chỉ cần tỉnh giấc thì sẽ cầm quạt nhỏ quạt cho An Viên, vừa quạt vừa vuốt lông mày đang chau cho cậu, miệng còn thì thầm không mơ ác mộng như đang dỗ trẻ con vậy.
Giữa chừng cũng có hai trận mưa, tạm thời xua đi chút hơi nóng, nhưng cũng chỉ mát mẻ một lúc ngắn trong đêm, hôm sau vẫn nóng như loãng oxi.
Có mưa An Viên vẫn mơ, trong mơ tiếng mưa rơi tí tách, cảm giác được Thẩm Hành Xuân đang ở cạnh cậu, trở mình dịch vào lòng Thẩm Hành Xuân, kéo cổ tay Thẩm Hành Xuân, gối một bên mặt lên cánh tay anh, lầm bầm trong họng hai tiếng, ngủ yên hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất