Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn
Chương 15
Chất cồn của vang đỏ tác dụng khá chậm, sau khi Việt Phỉ thu dọn sách xong liền cảm thấy nóng khắp người, cậu tưởng là do hoạt động mạnh, vốn tưởng nghỉ ngơi một chút là được thì thấy nhiệt độ cơ thể không giảm, ngược lại còn cảm thấy choáng váng hơn nên phải thừa nhận chắc bản thân mình hơi say.
Tửu lượng của cậu cũng không tệ, chỉ có thể suy ra là do rượu của Cố Nguy.
Có phải rượu vang đỏ càng đắt tiền càng dễ say? Việt Phỉ đưa ra kết luận này, từ bỏ kế hoạch nghiên cứu vào buổi tối, cậu trở về phòng ở tầng một, thay quần áo ngủ xong liền ngủ say như chết không hề tỉnh lại.
Đêm khuya, trong phòng ngủ chính trên tầng hai, Cố Nguy vốn đã ngủ say đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt rơi vào cửa phòng, yết hầu hắn hơi chuyển động, hắn đổi tư thế ngồi dậy.
Dù mùi rất nông nhưng hắn chắc chắn mình đã ngửi thấy vị ngọt xa lạ của tin tức tố.
Đó là một Omega.
Omega đang ở trong căn nhà này.
”Lách cách”, cửa phòng ngủ chính mở ra.
Mặt mũi Cố Nguy vô cảm lần theo mùi tin tức tố đi xuống cầu thang, dừng lại ở trước cửa một căn phòng.
Nếu hắn nhớ không lầm, người trong phòng lúc này là người hắn đã đồng ý kết hôn, Việt Phỉ, là một Beta.
Nhận thấy có điều gì đó đang xảy ra ngoài tầm kiểm soát của mình, lông mày của Cố Nguy dần cau lại. Nhưng thay vì mở cánh cửa trước mặt, hắn quay người trở lại căn phòng tầng hai.
Sau khi ngồi yên lặng bên giường một lúc, Cố Nguy rút một ống thủy tinh trên bàn cạnh giường ra, lặng lẽ tiêm chất lỏng vào người.
Tiêm thuốc ức chế cho bản thân là kỹ năng cơ bản của Alpha, xử lý xong xuôi, Cố Nguy ném cái ống rỗng lên bàn, nằm xuống giường nhắm mắt lại.
...
Lần này, Việt Phỉ ngủ rất khó chịu, khi tỉnh dậy cậu thấy mình mồ hôi nhễ nhại, Việt phỉ đi tắm trước rồi mới bước ra khỏi phòng.
Khi đi đến phòng ăn, thấy Cố Nguy đã ngồi vào bàn ăn, Việt Phỉ hơi sửng sốt.
"Anh vẫn chưa đi làm à?"
Cố Nguy nâng mắt nhìn cậu, đôi mắt hăn thâm thúy, con ngươi đen ẩn chứa ý tứ sâu xa không rõ.
“Đang đợi cậu.”
“Hả? Ồ!” Việt Phỉ ngồi xuống bàn ăn, “Có chuyện gì cần nói à?”
Cố Nguy nhìn cậu, không nói gì.
Việt Phỉ chả hiểu ra làm sao.
Chỉ mới hôm qua thôi, mùi tin tức tố đã mê hoặc hắn mạnh mẽ đó, giống như mùi mùa xuân trong trẻo ngọt ngào, giờ đây không còn lưu lại một chút hương vị nào.
Cố Nguy cầm cái ly bên cạnh lên, nhấp một ngụm nước nhỏ, mắt hơi cụp xuống, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không có gì, đừng quên việc thứ Tư hôm đó, tôi đến công ty đây.”
Nói xong, Cố Nguy đứng dậy chờ dì Trần đưa tới bữa sáng đã được chuẩn bị xong xuôi rồi rời đi.
Việt Phỉ nghĩ hắn thực sự chỉ đang nhắc nhở mình về ngày thứ Tư nên không quan tâm lắm, sau khi ăn xong cậu gọi điện cho tài xế đưa mình trở lại trường học.
Thứ mà Việt Phỉ không hề biết là chính sáng sớm hôm đó, Đường Duyệt đã nhận được nhiệm vụ mới từ sếp ngay khi anh đến công ty.
—— Điều tra hồ sơ khám chữa bệnh và sổ khám sức khỏe của Việt Phỉ ở tất cả các bệnh viện, đừng để cậu ta biết.
Ngày hôm sau, Cố Nguy nhận được tất cả tin tức liên quan về sức khỏe của Việt Phỉ từ bệnh viện, những dữ liệu này đều cho thấy Việt Phỉ không phân hóa năm mười tám tuổi, cậu chỉ là một Beta bình thường.
...
Thứ Tư, Đường Duyệt lái xe đến trường đón Việt Phỉ.
Việt Phỉ tưởng rằng bọn họ sẽ quay trở lại Nam Loan Hương trước, không ngờ vừa mở cửa xe đã thấy Cố Nguy đang ngồi đằng sau.
“Anh có muốn trực tiếp đến địa điểm tổ chức không?” Việt Phỉ vừa ngồi vào xe đã hỏi, cậu vẫn chưa thay quần áo đâu.
Cố Nguy: “Không vội, đi mua quần áo cho cậu trước đã.”
Việt Phỉ: “Tôi có rất nhiều quần áo ở nhà, không cần mua mới đâu.”
Nghe cậu coi Nam Loan Hương là nhà, Cố Nguy hơi nhướng mày nhìn cậu.
Việt Phỉ cũng nhìn lại hắn, như thể đang chờ đợi câu trả lời từ Cố Nguy, không nghĩ tới lời cậu vừa nói có gì sai.
Cố Nguy không trả lời cậu, nhìn sang chỗ khác, nói với tài xế: “Lái xe đi.”
Sếp không nói đi về Nam Loan Hương, Đường Nguyệt đang ở trong ghế phụ rất chuyên nghiệp nháy mắt ra hiệu tài xế đến tiệm quần áo.
. Kiếm Hiệp Hay
Nơi mà Cố Nguy đưa Việt Phỉ đi mua quần áo là một cửa hàng mà hắn thường đến, Đường Duyệt đã liên hệ với họ từ trước, vì vậy khi nhóm người vừa bước vào, quản lý cửa hàng đã lấp tức tiến tới đón họ.
Việt Phỉ không có yêu cầu cao về trang phục, vì vậy khi ánh mắt Cố Nguy ra hiệu cho cậu tự chọn, cậu lấy bừa luôn bộ quần áo gần với mình nhất.
“Chắc chỉ có bộ này thôi.”
Cố Nguy vốn định ngồi trên sô pha không xen vào, nhưng vừa nhìn thấy bộ này liền quay đầu lại, giơ tay cầm lấy quần áo trong tay Việt Phỉ, treo lại lên giá.
Việt Phỉ: “?”
Cố Nguy nhìn quản lý: “Để cậu ấy mặc thử mấy bộ được gửi cho tôi sáng nay.”
Quản lý nhanh nhẹn hiểu ra thân phận của Việt Phỉ chắc chắn không bình thường.
“Được ạ, mời ngài đi theo tôi.”
Việt Phỉ dùng ánh mắt ra hiệu với Cố Nguy, hay là đi giúp cậu chọn luôn đi?
Cố Nguy nâng cằm, ý bảo Việt Phỉ đi theo nhân viên để xem quần áo.
Việt Phỉ đi được hai bước, quay lại xác định Cố Nguy vẫn đang theo sau mình, mới yên tâm đi theo nhân viên bán hàng ở đằng trước.
"Ba thiết kế được may đo từ chất liệu mới này đều là của những nhà thiết kế nổi tiếng. ngài xem mình ưng cái nào không?"
Đứng trước quầy trưng bày, Việt Phỉ mím môi chỉ vào bộ chính giữa: "Chắc là cái đó."
Màu bộ ở giữa đậm hơn hai bộ còn lại, thực ra trông không hợp với tuổi của cậu cho lắm, Việt Phỉ chọn cái này xong, những người bên cạnh cậu đều hơi ngạc nhiên.
Hình như mọi người không đồng ý thì phải, Việt Phỉ nhìn Cố Nguy: “Tôi nói gì sai sao?”
Cố Nguy liếc cậu một cái, mỉm cười: “Cậu không chọn sai.”
Hắn tiến lên một bước, cầm lấy bộ đồ màu xám nhạt bên trái đưa cho Việt Phỉ.
“Cậu đi thử bộ này.”
Việt Phỉ chớp chớp mắt nhận lấy.
Sau đó Cố Nguy cầm lấy bộ đồ Việt Phỉ đã chọn: “Tôi sẽ thử bộ cậu đã chọn cho tôi.”
Việt Phỉ: “?????”
…
Việt Phỉ nhanh chóng thay cả bộ lễ phục đi ra ngoài.
Đường cắt may tinh tế làm tôn lên dáng người thon dài của cậu, áo vest có những họa tiết sáng màu độc đáo, bộ lễ phục nhìn đơn giản nhưng cũng rất tinh tế.
Có vẻ như bộ này hợp với cậu hơn.
Việt Phỉ đứng trước gương ngắm bản thân một lúc, công nhận rằng lựa chọn của Cố Nguy rất chuẩn xác.
Mấy phút sau, Cố Nguy cũng bước ra ngoài.
Hai chiếc khuy áo ở phần trên vẫn chưa được cài, hắn vừa bước ra ngoài vừa cúi đầu buộc cúc cổ tay.
Vai rộng eo hẹp, bộ vest đen tôn lên đường nét thon dài khỏe khoắn, tỉ lệ ưu việt vượt trội khiến người ta không thể rời mắt.
Thấy Việt Phỉ đang nhìn mình chằm chằm, Cố Nguy tiến lại gần cậu, đánh giá toàn thân cậu từ đầu đến chân, gật đầu hài lòng nói được, sau đó cúi người về phía Việt Phỉ.
“Cài hộ tôi cúc áo đi.”
Việt Phỉ không ngờ hắn lại đột ngột tới gần mình, hơi nghệt ra một chút rồi mới giơ tay lên cài cho hắn.
Đối với cậu, hành động này chỉ là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, còn với những người đứng ngoài cuộc thì lại có ánh nhìn khác.
“Hai người tình cảm thật đấy.” Quản lý đứng ở một bên cười nói.
Khi nãy lúc hai người thay quần áo, cô đã hỏi Đường Duyệt về thân phận của Việt Phỉ, nên giờ cô rất tự giác đứng bên cạnh cười cười, không hề tiến lên chỉnh trang quần áo giúp Cố Nguy.
Việt Phỉ hơi xấu hổ, cậu cố gắng cài cúc áo cho Cố Nguy nhanh nhất có thể, nói: “Được rồi đó.”
Dường như Cố Nguy không để ý đến sự mất tự nhiên của cậu, hỏi quản lý cửa hàng: “Hai bộ khuy măng sét* cùng cài áo hôm trước tôi xem có còn không? "
*nói thô là cúc ở cổ tay đó
Nghe vậy, quản lý vui mừng:" Ừ, ngài đợi một lát, tôi sẽ đi lấy ngay. "
Trong lúc chờ, Cố Nguy nhìn Việt Phỉ nhận xét:" Cậu mặc bộ này trông rất đẹp. "
Việt Phỉ lịch sự đáp: "Là nhờ anh chọn tốt."
Cố Nguy mỉm cười, nhìn mình trong gương và nói: “Thực ra chọn gì cũng không quan trọng.”
Việt Phỉ: “…” Tự tin ghê vậy luôn?
Một lúc sau, quản lý cửa hàng đi đến với hai chiếc hộp rồi lần lượt mở ra.
Nhìn thấy bộ khuy măng sét được khảm bằng đá quý màu đen, hai mắt Việt Phỉ sáng lên: “Đây là Thạch Anh đen à?” Cố Nguy nói, cầm lấy khuy măng sét.
Cậu tưởng rằng hắn sẽ tự đeo nó lên, cho nên khi Cố Nguy bảo cậu đưa tay ra, Việt Phỉ không phản ứng kịp.
“Tay.” Cố Nguy lặp lại.
Việt Phỉ nhanh chóng đưa tay ra.
Cố Nguy giúp cậu đeo cả hai chiếc khuy măng sét, nhưng khi hắn đang giơ tay để đeo cài áo lên cho cậu thì bị ngăn lại.
“Tôi tự làm là được rồi.” Việt Phỉ cầm lấy chiếc cái áo hình con chim rồi tự đeo lên cho mình.
Cố Nguy cũng không ép cậu, hắn đút hai tay vào túi quần, đứng sang một bên quan sát Việt Phỉ.
Sau khi gài xong xuôi Việt Phỉ nhìn Cố Nguy xin ý kiến, Cố Nguy hài lòng gật gật đầu.
“Cái này rất hợp với cậu.”
Việt Phỉ đã mặc quần áo chỉnh trang xong xuôi hết rồi, chỉ còn lại Cố Nguy đứng đó.
Thấy Cố Nguy không có ý định nhúc nhích, Việt Phỉ sờ mũi, cầm lấy chiếc khuy măng sét khảm ngọc sapphire lên, đi đến trước mặt Cố Nguy.
"Tay."
...
Sau khi giúp đỡ đối phương sửa soạn trang phục cho bữa tiệc, nhóm ba người trở lại xe rồi lái đến địa điểm tổ chức.
Trong xe, Việt Phỉ yên lặng xoa khuy măng sét trên cổ tay, do dự một chút, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Đường Nguyệt.
Việt Phỉ: Thư ký Đường, tôi đã tiêu bao nhiêu tiền cho bộ đồ này?
Ngay sau đó, Đường Duyệt trả lời cậu: Hai bộ tổng cộng 2,6 triệu*.
*khoảng 9 121 096 498.80 vnd (hơn 9 tỷ)
Việt Phỉ:... Ồ, tôi rút lại được không*?
* ý là trả đồ rút lại tiền á, sâu xa hơn có thể là rút lui không hợp tác cùng Cố Nguy luôn.
Đường Duyệt:?
Việt Phỉ nghiêng đầu liếc nhìn Cố Nguy đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cuối cùng cũng không đi quấy rầy hắn.
Hai triệu sáu trăm ngàn... Thực ra cũng không phải là vấn đề gì to tát, dù sao cậu cũng là người sở hữu ba căn hộ ở trung tâm thành phố, không nên tính toán quá nhiều.
Ting ting, Đường Duyệt gửi cho cậu một tin nhắn mới.
Việt Phỉ mở ra xem.
Đường Duyệt: Không rút được đâu.
Tửu lượng của cậu cũng không tệ, chỉ có thể suy ra là do rượu của Cố Nguy.
Có phải rượu vang đỏ càng đắt tiền càng dễ say? Việt Phỉ đưa ra kết luận này, từ bỏ kế hoạch nghiên cứu vào buổi tối, cậu trở về phòng ở tầng một, thay quần áo ngủ xong liền ngủ say như chết không hề tỉnh lại.
Đêm khuya, trong phòng ngủ chính trên tầng hai, Cố Nguy vốn đã ngủ say đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt rơi vào cửa phòng, yết hầu hắn hơi chuyển động, hắn đổi tư thế ngồi dậy.
Dù mùi rất nông nhưng hắn chắc chắn mình đã ngửi thấy vị ngọt xa lạ của tin tức tố.
Đó là một Omega.
Omega đang ở trong căn nhà này.
”Lách cách”, cửa phòng ngủ chính mở ra.
Mặt mũi Cố Nguy vô cảm lần theo mùi tin tức tố đi xuống cầu thang, dừng lại ở trước cửa một căn phòng.
Nếu hắn nhớ không lầm, người trong phòng lúc này là người hắn đã đồng ý kết hôn, Việt Phỉ, là một Beta.
Nhận thấy có điều gì đó đang xảy ra ngoài tầm kiểm soát của mình, lông mày của Cố Nguy dần cau lại. Nhưng thay vì mở cánh cửa trước mặt, hắn quay người trở lại căn phòng tầng hai.
Sau khi ngồi yên lặng bên giường một lúc, Cố Nguy rút một ống thủy tinh trên bàn cạnh giường ra, lặng lẽ tiêm chất lỏng vào người.
Tiêm thuốc ức chế cho bản thân là kỹ năng cơ bản của Alpha, xử lý xong xuôi, Cố Nguy ném cái ống rỗng lên bàn, nằm xuống giường nhắm mắt lại.
...
Lần này, Việt Phỉ ngủ rất khó chịu, khi tỉnh dậy cậu thấy mình mồ hôi nhễ nhại, Việt phỉ đi tắm trước rồi mới bước ra khỏi phòng.
Khi đi đến phòng ăn, thấy Cố Nguy đã ngồi vào bàn ăn, Việt Phỉ hơi sửng sốt.
"Anh vẫn chưa đi làm à?"
Cố Nguy nâng mắt nhìn cậu, đôi mắt hăn thâm thúy, con ngươi đen ẩn chứa ý tứ sâu xa không rõ.
“Đang đợi cậu.”
“Hả? Ồ!” Việt Phỉ ngồi xuống bàn ăn, “Có chuyện gì cần nói à?”
Cố Nguy nhìn cậu, không nói gì.
Việt Phỉ chả hiểu ra làm sao.
Chỉ mới hôm qua thôi, mùi tin tức tố đã mê hoặc hắn mạnh mẽ đó, giống như mùi mùa xuân trong trẻo ngọt ngào, giờ đây không còn lưu lại một chút hương vị nào.
Cố Nguy cầm cái ly bên cạnh lên, nhấp một ngụm nước nhỏ, mắt hơi cụp xuống, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không có gì, đừng quên việc thứ Tư hôm đó, tôi đến công ty đây.”
Nói xong, Cố Nguy đứng dậy chờ dì Trần đưa tới bữa sáng đã được chuẩn bị xong xuôi rồi rời đi.
Việt Phỉ nghĩ hắn thực sự chỉ đang nhắc nhở mình về ngày thứ Tư nên không quan tâm lắm, sau khi ăn xong cậu gọi điện cho tài xế đưa mình trở lại trường học.
Thứ mà Việt Phỉ không hề biết là chính sáng sớm hôm đó, Đường Duyệt đã nhận được nhiệm vụ mới từ sếp ngay khi anh đến công ty.
—— Điều tra hồ sơ khám chữa bệnh và sổ khám sức khỏe của Việt Phỉ ở tất cả các bệnh viện, đừng để cậu ta biết.
Ngày hôm sau, Cố Nguy nhận được tất cả tin tức liên quan về sức khỏe của Việt Phỉ từ bệnh viện, những dữ liệu này đều cho thấy Việt Phỉ không phân hóa năm mười tám tuổi, cậu chỉ là một Beta bình thường.
...
Thứ Tư, Đường Duyệt lái xe đến trường đón Việt Phỉ.
Việt Phỉ tưởng rằng bọn họ sẽ quay trở lại Nam Loan Hương trước, không ngờ vừa mở cửa xe đã thấy Cố Nguy đang ngồi đằng sau.
“Anh có muốn trực tiếp đến địa điểm tổ chức không?” Việt Phỉ vừa ngồi vào xe đã hỏi, cậu vẫn chưa thay quần áo đâu.
Cố Nguy: “Không vội, đi mua quần áo cho cậu trước đã.”
Việt Phỉ: “Tôi có rất nhiều quần áo ở nhà, không cần mua mới đâu.”
Nghe cậu coi Nam Loan Hương là nhà, Cố Nguy hơi nhướng mày nhìn cậu.
Việt Phỉ cũng nhìn lại hắn, như thể đang chờ đợi câu trả lời từ Cố Nguy, không nghĩ tới lời cậu vừa nói có gì sai.
Cố Nguy không trả lời cậu, nhìn sang chỗ khác, nói với tài xế: “Lái xe đi.”
Sếp không nói đi về Nam Loan Hương, Đường Nguyệt đang ở trong ghế phụ rất chuyên nghiệp nháy mắt ra hiệu tài xế đến tiệm quần áo.
. Kiếm Hiệp Hay
Nơi mà Cố Nguy đưa Việt Phỉ đi mua quần áo là một cửa hàng mà hắn thường đến, Đường Duyệt đã liên hệ với họ từ trước, vì vậy khi nhóm người vừa bước vào, quản lý cửa hàng đã lấp tức tiến tới đón họ.
Việt Phỉ không có yêu cầu cao về trang phục, vì vậy khi ánh mắt Cố Nguy ra hiệu cho cậu tự chọn, cậu lấy bừa luôn bộ quần áo gần với mình nhất.
“Chắc chỉ có bộ này thôi.”
Cố Nguy vốn định ngồi trên sô pha không xen vào, nhưng vừa nhìn thấy bộ này liền quay đầu lại, giơ tay cầm lấy quần áo trong tay Việt Phỉ, treo lại lên giá.
Việt Phỉ: “?”
Cố Nguy nhìn quản lý: “Để cậu ấy mặc thử mấy bộ được gửi cho tôi sáng nay.”
Quản lý nhanh nhẹn hiểu ra thân phận của Việt Phỉ chắc chắn không bình thường.
“Được ạ, mời ngài đi theo tôi.”
Việt Phỉ dùng ánh mắt ra hiệu với Cố Nguy, hay là đi giúp cậu chọn luôn đi?
Cố Nguy nâng cằm, ý bảo Việt Phỉ đi theo nhân viên để xem quần áo.
Việt Phỉ đi được hai bước, quay lại xác định Cố Nguy vẫn đang theo sau mình, mới yên tâm đi theo nhân viên bán hàng ở đằng trước.
"Ba thiết kế được may đo từ chất liệu mới này đều là của những nhà thiết kế nổi tiếng. ngài xem mình ưng cái nào không?"
Đứng trước quầy trưng bày, Việt Phỉ mím môi chỉ vào bộ chính giữa: "Chắc là cái đó."
Màu bộ ở giữa đậm hơn hai bộ còn lại, thực ra trông không hợp với tuổi của cậu cho lắm, Việt Phỉ chọn cái này xong, những người bên cạnh cậu đều hơi ngạc nhiên.
Hình như mọi người không đồng ý thì phải, Việt Phỉ nhìn Cố Nguy: “Tôi nói gì sai sao?”
Cố Nguy liếc cậu một cái, mỉm cười: “Cậu không chọn sai.”
Hắn tiến lên một bước, cầm lấy bộ đồ màu xám nhạt bên trái đưa cho Việt Phỉ.
“Cậu đi thử bộ này.”
Việt Phỉ chớp chớp mắt nhận lấy.
Sau đó Cố Nguy cầm lấy bộ đồ Việt Phỉ đã chọn: “Tôi sẽ thử bộ cậu đã chọn cho tôi.”
Việt Phỉ: “?????”
…
Việt Phỉ nhanh chóng thay cả bộ lễ phục đi ra ngoài.
Đường cắt may tinh tế làm tôn lên dáng người thon dài của cậu, áo vest có những họa tiết sáng màu độc đáo, bộ lễ phục nhìn đơn giản nhưng cũng rất tinh tế.
Có vẻ như bộ này hợp với cậu hơn.
Việt Phỉ đứng trước gương ngắm bản thân một lúc, công nhận rằng lựa chọn của Cố Nguy rất chuẩn xác.
Mấy phút sau, Cố Nguy cũng bước ra ngoài.
Hai chiếc khuy áo ở phần trên vẫn chưa được cài, hắn vừa bước ra ngoài vừa cúi đầu buộc cúc cổ tay.
Vai rộng eo hẹp, bộ vest đen tôn lên đường nét thon dài khỏe khoắn, tỉ lệ ưu việt vượt trội khiến người ta không thể rời mắt.
Thấy Việt Phỉ đang nhìn mình chằm chằm, Cố Nguy tiến lại gần cậu, đánh giá toàn thân cậu từ đầu đến chân, gật đầu hài lòng nói được, sau đó cúi người về phía Việt Phỉ.
“Cài hộ tôi cúc áo đi.”
Việt Phỉ không ngờ hắn lại đột ngột tới gần mình, hơi nghệt ra một chút rồi mới giơ tay lên cài cho hắn.
Đối với cậu, hành động này chỉ là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, còn với những người đứng ngoài cuộc thì lại có ánh nhìn khác.
“Hai người tình cảm thật đấy.” Quản lý đứng ở một bên cười nói.
Khi nãy lúc hai người thay quần áo, cô đã hỏi Đường Duyệt về thân phận của Việt Phỉ, nên giờ cô rất tự giác đứng bên cạnh cười cười, không hề tiến lên chỉnh trang quần áo giúp Cố Nguy.
Việt Phỉ hơi xấu hổ, cậu cố gắng cài cúc áo cho Cố Nguy nhanh nhất có thể, nói: “Được rồi đó.”
Dường như Cố Nguy không để ý đến sự mất tự nhiên của cậu, hỏi quản lý cửa hàng: “Hai bộ khuy măng sét* cùng cài áo hôm trước tôi xem có còn không? "
*nói thô là cúc ở cổ tay đó
Nghe vậy, quản lý vui mừng:" Ừ, ngài đợi một lát, tôi sẽ đi lấy ngay. "
Trong lúc chờ, Cố Nguy nhìn Việt Phỉ nhận xét:" Cậu mặc bộ này trông rất đẹp. "
Việt Phỉ lịch sự đáp: "Là nhờ anh chọn tốt."
Cố Nguy mỉm cười, nhìn mình trong gương và nói: “Thực ra chọn gì cũng không quan trọng.”
Việt Phỉ: “…” Tự tin ghê vậy luôn?
Một lúc sau, quản lý cửa hàng đi đến với hai chiếc hộp rồi lần lượt mở ra.
Nhìn thấy bộ khuy măng sét được khảm bằng đá quý màu đen, hai mắt Việt Phỉ sáng lên: “Đây là Thạch Anh đen à?” Cố Nguy nói, cầm lấy khuy măng sét.
Cậu tưởng rằng hắn sẽ tự đeo nó lên, cho nên khi Cố Nguy bảo cậu đưa tay ra, Việt Phỉ không phản ứng kịp.
“Tay.” Cố Nguy lặp lại.
Việt Phỉ nhanh chóng đưa tay ra.
Cố Nguy giúp cậu đeo cả hai chiếc khuy măng sét, nhưng khi hắn đang giơ tay để đeo cài áo lên cho cậu thì bị ngăn lại.
“Tôi tự làm là được rồi.” Việt Phỉ cầm lấy chiếc cái áo hình con chim rồi tự đeo lên cho mình.
Cố Nguy cũng không ép cậu, hắn đút hai tay vào túi quần, đứng sang một bên quan sát Việt Phỉ.
Sau khi gài xong xuôi Việt Phỉ nhìn Cố Nguy xin ý kiến, Cố Nguy hài lòng gật gật đầu.
“Cái này rất hợp với cậu.”
Việt Phỉ đã mặc quần áo chỉnh trang xong xuôi hết rồi, chỉ còn lại Cố Nguy đứng đó.
Thấy Cố Nguy không có ý định nhúc nhích, Việt Phỉ sờ mũi, cầm lấy chiếc khuy măng sét khảm ngọc sapphire lên, đi đến trước mặt Cố Nguy.
"Tay."
...
Sau khi giúp đỡ đối phương sửa soạn trang phục cho bữa tiệc, nhóm ba người trở lại xe rồi lái đến địa điểm tổ chức.
Trong xe, Việt Phỉ yên lặng xoa khuy măng sét trên cổ tay, do dự một chút, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Đường Nguyệt.
Việt Phỉ: Thư ký Đường, tôi đã tiêu bao nhiêu tiền cho bộ đồ này?
Ngay sau đó, Đường Duyệt trả lời cậu: Hai bộ tổng cộng 2,6 triệu*.
*khoảng 9 121 096 498.80 vnd (hơn 9 tỷ)
Việt Phỉ:... Ồ, tôi rút lại được không*?
* ý là trả đồ rút lại tiền á, sâu xa hơn có thể là rút lui không hợp tác cùng Cố Nguy luôn.
Đường Duyệt:?
Việt Phỉ nghiêng đầu liếc nhìn Cố Nguy đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cuối cùng cũng không đi quấy rầy hắn.
Hai triệu sáu trăm ngàn... Thực ra cũng không phải là vấn đề gì to tát, dù sao cậu cũng là người sở hữu ba căn hộ ở trung tâm thành phố, không nên tính toán quá nhiều.
Ting ting, Đường Duyệt gửi cho cậu một tin nhắn mới.
Việt Phỉ mở ra xem.
Đường Duyệt: Không rút được đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất