Chương 15
CHƯƠNG 14
Editor: Nguyệt
Sáng sớm, Quan Cẩm đến cục thì phát hiện bầu không khí trong phòng làm việc rất quái dị, mùi thuốc súng lan tràn.
“Vẫn chưa bắt được người?” Quan Cẩm nói như thể chuyện không liên quan đến mình.
Trịnh Phi nóng nẩy, bỏ tập ghi chép trong tay xuống. “Đụng vào họng súng, một lưới bắt hết.”
Quan Cẩm hơi ngạc nhiên: “Bắt được rồi? Thế sao nhìn mọi người khó chịu vậy?”
Trần Kiều Vũ nhịn một đêm, uể oải gục trên bàn lên án: “Đêm qua tên kia mang theo người chạy tán loạn trong ngõ nhỏ cứ như thằng ngu, bọn tôi tóm được cả lũ. Nào ngờ miệng hắn kín như bưng, thẩm vấn suốt cả đêm, cưỡng bức lợi dụ đủ kiểu, hắn lại chẳng nhả chữ nào. Nếu ở thời cách mạng, bọn chúng chắc thành Giang tỷ phiên bản nam rồi.”
“Giang tỷ là ai?” Quan Cẩm không ngại học hỏi kẻ dưới.
Bệnh nghề nghiệp của Cố Tương lại phát tác, anh kiên nhẫn giảng giải cho Quan Cẩm: “Giang tỷ là một liệt sĩ cách mạng, sau khi bị địch bắt, dù bị nghiêm hình bức cung vẫn thà chết chứ không chịu khuất phục.”
Ôn Tĩnh Hàn vẫn trầm mặc tựa vào cửa phòng làm việc của mình, đột nhiên mở miệng: “Quan Cẩm, cậu mất trí nhớ mà cũng chọn lọc sao? Những tri thức phổ cập này hẳn là không quên mới đúng.”
Quan Cẩm hơi cứng người, khó mà phát hiện. Hắn chậm rãi ngước mắt lên, đối diện với Ôn Tĩnh Hàn: “Não người là một thứ rất phức tạp, ai biết được? Có thể trước giờ tôi chưa từng biết, hoặc có thể tôi thật sự đã quên.”
Ôn Tĩnh Hàn nhún vai, cười nói: “Cũng có khả năng. Nhưng, thế cũng tốt, cậu không bị ràng buộc bởi kinh nghiệm, có thể tư duy theo quán tính. Vậy thử nghĩ xem phải cạy miệng Vương Bỉnh Khang thế nào.”
Quan Cẩm liếc mắt nhìn phòng thẩm vấn: “Hắn thật sự có thể so với liệt sĩ cách mạng sao? Tôi thấy chưa chắc.” Nói xong hắn nhấc chân đi đến phòng thẩm vấn.
Cố Tương lo lắng đi theo, những người khác ôm tâm tình chữa ngựa sống thành ngựa chết đi theo góp vui.
Trong phòng thẩm vấn, Vương Bỉnh Khang râu ria xồm xoàm, trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi và khó chịu.
“Đây là tinh thần diện mạo của liệt sĩ cách mạng?” – Quan Cẩm hoài nghi.
“Cậu đừng nhìn bề ngoài hắn ta thế này, hỏi đến vấn đề mấu chốt là cứ câm như hến.” – Trịnh Phi oán hận.
Quan Cẩm khoanh tay nhìn người bên trong một lát, thuận tay cầm theo một tập ghi chép trắng, mở cửa đi vào.
Vương Bỉnh Khang cảnh giác ngẩng đầu, nhìn thấy Quan Cẩm không khỏi biến sắc.
Hiển nhiên, Quan Cẩm không định ôn chuyện. Hắn ngồi đối diện với Vương Bỉnh Khang, đặt giấy bút lên bàn, bắt chéo chân, không nói lời nào. Hai người cứ như thế, không biết qua bao lâu …
“Này, bọn họ còn định nhìn nhau thâm tình đến bao giờ?” Lâm Bạch ngáp một cái, nháy nháy mắt.
Vương Bỉnh Khang dường như ngồi không yên, vặn vẹo trên ghế mấy cái, nuốt nước miếng cái ực, nói: “Cảnh sát, tôi khát, cho tôi xin cốc nước được không?”
“Không có.” Quan Cẩm nói rất từ tốn.
Vương Bỉnh Khang sửng sốt: “Cảnh sát nhân dân sao có thể không tôn trọng nhân quyền, ngược đãi phạm nhân?”
“Nếu anh thừa nhận mình là phạm nhân vậy thì nói xem mình phạm tội gì đi.”
“Tôi …”
“Thành thật khai báo, tôi cho anh thoải mái. Bằng không chúng ta cứ từ từ, tôi có rất nhiều thời gian.”
Vương Bỉnh Khang hiển nhiên là bị biểu tình âm u và ngữ khí còn đáng sợ hơn cả tội phạm của Quan Cẩm dọa sợ: “Cậu … cậu muốn làm gì?”
Quan Cẩm nhẹ nhàng cầm bút lên: “Chúng ta thỏa thuận đi, anh khai báo rốt cuộc anh sắm vai gì trong vụ án này, kẻ cầm đầu trên anh là ai, tôi dùng cây bút này ghi chép. Nếu anh tiếp tục ngoan cố chống cự, tôi sẽ đổi công dụng của nó, làm dĩa ăn, thấy sao? Chọc vào chỗ nào nhỉ? Hay là … vào mắt đi?” Quan Cẩm nói như thể đang bàn xem sáng nay ăn gì.
“Cái … cái gì?” Vương Bỉnh Khang ngẩn ra, khó mà tin nổi. “Cậu đùa gì vậy, chẳng lẽ cậu định tra tấn ép cung?”
“Nói đùa?” Quan Cẩm đứng dậy, bàn tay thuần thục xoay xoay cây bút. “Anh cảm thấy tôi có thời gian rảnh để mời anh đến cục cảnh sát nói đùa?”
Vương Bỉnh Khang dán chặt lên lưng ghế, như thể muốn rụt cả người vào trong.
Người ngoài phòng nhìn không thấy vẻ mặt Quan Cẩm đang quay lưng về phía họ. Trịnh Phi gãi cằm: “Chậc, không ngờ Quan Tiểu Cẩm còn có chiêu đe dọa này nha. Nhưng cái thân thể gầy yếu của cậu ấy không có lực uy hiếp lắm.”
“Thật không … Sao tôi cảm thấy tên Vương Bỉnh Khang dường như đang rất sợ.” Lâm Bạch nhỏ giọng lẩm bẩm.
Quan Cẩm chậm rãi đi đến trước mặt Vương Bỉnh Khang. Vương Bỉnh Khang trừng mắt nhìn hắn, sống lưng hơi run lên. Đây là vẻ mặt gì, trước mặt cậu cảnh sát này, gã cứ như chỉ là một con kiến vê cái là chết. Vương Bỉnh Khang nhìn hắn chậm rãi giơ tay lên, duỗi về phía mình.
Sẽ chết, cậu cảnh sát này sẽ giết chết mình, vẻ mặt cậu ta nói vậy. Vương Bỉnh Khang muốn kêu cứu, nhưng lại chẳng phát ra được tiếng nào.
Quan Cẩm đột nhiên nhếch miệng, một tay đè mặt gã, ngón tay vạch mắt gã ra, giữ chặt gã trên ghế, bàn tay kia cầm bút đâm thẳng xuống không chút do dự.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, người bên ngoài cũng không kịp phản ứng. Tiếng thét chói tai của Đinh Đinh còn nghẹn trong cổ họng chưa kịp phát ra, từ phòng thẩm vấn đã truyền tới tiếng kêu thảm thiết.
Trịnh Phi cùng Cố Tương nhấc chân muốn chạy vào trong, bị Ôn Tĩnh Hàn đứng trước giơ tay cản lại.
“Tôi nói! Tôi nói hết!” Vương Bỉnh Khang khàn khàn kêu lên. Chỉ cách con mắt chưa đầy một milimet, gã cơ hồ có thể cảm giác được đầu bút bi mang theo mực sắp sửa tiếp xúc với mắt đến nơi.
Quan Cẩm buông tay ra, thoải mái ngồi về chỗ cũ, buông bút, vẻ mặt đạm mạc vạn năm không đổi, như thể vừa rồi chẳng hề có gì xảy ra. Vương Bỉnh Khang ngồi trên ghế há mồm thở hổn hển, quần áo ướt đẫm mồ hôi, cả trong lẫn ngoài đều thấy lạnh.
Quan Cẩm mở cửa đi ra, nói với mọi người còn đang trợn mắt há hốc mồm: “Nên hỏi cái gì tôi không có kinh nghiệm, mấy người vào hỏi đi.”
Lâm Bạch cố nuốt một ngụm nước miệng: “Cậu … nếu cậu khống chế không tốt, nhỡ đâm phải thật thì sao?”
Quan Cẩm buồn bực: “Thì đưa vào bệnh viện chứ sao, chẳng lẽ người bị tình nghi không được chữa bệnh?”
Mọi người: “…” orz
Ôn Tĩnh Hàn đúng lúc khụ một tiếng: “Kiều Vũ, Trịnh Phi, hai người vào lấy khẩu cung. Những người khác nên làm gì thì làm đi.”
Mọi người kinh hồn chưa định tránh xa Quan Cẩm ‘vô thường thức, phi nhân loại’ ngoài tám mét, tan tác như ong vỡ tổ.
“Xem ra cần phải bảo Cố Tương giảng lại quy định ngành cảnh sát cho cậu một lần nữa.” Ôn Tĩnh Hàn nhìn Quan Cẩm. “Cảnh sát trong khi thẩm vấn nghi phạm không được phép sử dụng bạo lực.”
“Bạo lực?” – Quan Cẩm nhíu mày suy nghĩ – “Vừa rồi tôi không đánh gã ta, đến cả cọng lông gã cũng chưa rụng.”
“Trên nguyên tắc, thủ đoạn mang tính uy hiếp cũng không được dùng.”
“Nguyên tắc?” Quan Cẩm nhún vai, đi lướt qua người Ôn Tĩnh Hàn: “Không hề gì, dù sao trước giờ anh chưa từng có nguyên tắc.”
“…”
Cả một buổi sáng, Ôn Tĩnh Hàn ngồi trong văn phòng nghiêm túc suy nghĩ, mình có nên đắp nặn một hình tượng công bằng nghiêm minh chí công vô tư hay không.
“Tổ trưởng.” Đinh Đinh gác điện thoại. “Vừa rồi Đàm Khúc gọi điện đến, nói là nhớ ra một việc. Lúc trước, cậu ta từng vô ý nghe vài người nói chuyện, bảo là cần gì phải quan tâm đến sống chết của họ, dù sao cũng chỉ là mồi dụ thôi. Không biết có hữu dụng hay không.”
“Mồi dụ?” Ôn Tĩnh Hàn suy tư. “Quả nhiên không chỉ đơn giản là buôn bán người và mại ***. Trọng điểm hẳn là những vị khách kia. Chỉ là, người đứng sau chuyện này rốt cuộc muốn có được cái gì từ những người đó?”
Cố Tương nói: “Những người đó đều là nhân vật không tầm thường, chỉ e chút trò vui này không thể thu mua họ được.”
Lúc này, Trịnh Phi và Trần Kiều Vũ hưng phấn đi tới: “Tổ trưởng, xong rồi!”
Vương Bỉnh Khang vốn là một kẻ hoạt đầu hoạt động ở khu vực Đông Nam Á, sau đó vì đắc tội giới xã hội đen mà bị bắt bỏ nghề cũ, trở về nước. Vừa về nước không lâu, gã mở một công ty môi giới, muốn lợi dụng cái danh này để đi lừa gạt. Công ty chưa mở được bao lâu đã có người tìm tới, nói muốn hợp tác, sau khi xong việc có thể giúp gã giải quyết phiền toái lúc trước, còn đưa cho gã một khoản tiền cọc lớn. Vương Bỉnh Khang mừng rỡ, lập tức đồng ý. Người tiếp xúc với gã là ai gã cũng không biết, người nọ chỉ bảo gã đi tìm một vài thanh thiếu niên diện mạo thanh tú, nhưng bình thường không làm chuyện đàng hoàng, có mất tích cũng không gây phiền toái gì lớn. Lúc ấy gã không nghĩ nhiều, về sau mới thấy kỳ lạ, đây không giống cách tuyển người ở các ngành nghề, lại chỉ tập trung trong một thành phố. Vương Bỉnh Khang cũng không thành thật nghe lời, gã trộm theo dõi nguời đến liên lạc, đối phương rẽ trái rẽ phải rồi biến mắt sau quảng trường sát một câu lạc bộ cao cấp. Sau đó, điện ảnh và truyền hình thành mạng người, Vương Bỉnh Khang nghe tin, muốn tìm người ủy thác lại chẳng liên lạc được, nên đơn giản thuê một căn phòng phụ cận ở lại, thuê vài bảo tiêu, hy vọng có thể tìm ra manh mối của người kia. Đáng tiếc, gã chưa tìm thấy người thì đã bại lộ hành tung, bị bắt vào cục cảnh sát. Nhưng, gã xác định một chuyện, người ủy thác gã chắc chắn có liên quan đến Câu lạc bộ Tử Lan, bởi vì cách thức liên lạc người kia để lại cho hắn có ghi một địa chỉ, theo bản đồ, đó là một ngôi nhà gần chỗ ở của nhân viên Câu lạc bộ Tử Lan.
“Xem ra chúng ta không đi sai hướng. Không thể tưởng được, tên Vương Bỉnh Khang này còn rất có đầu óc, manh mối nhỏ như thế mà gã vẫn phát hiện được, ngược lại giúp chúng ta nhiều.” – Cố Tương cảm thán.
“Anh đã sớm đoán được Vương Bỉnh Khang chẳng qua là bị đối phương lợi dụng, sau khi bại lộ có thể vứt bỏ, cho nên mới không quan tâm chuyện đánh rắn động cỏ, cố ý muốn bắt gã.” Quan Cẩm dùng ngữ khí khẳng định.
Ôn Tĩnh Hàn gật đầu: “Chuyện này làm bí ẩn như thế, nhưng đối phương lại giết người diệt khẩu ngay trước mắt chúng ta, làm lớn chuyện lên, khiến chúng ta chuyển tầm mắt đến điện ảnh và những người có liên quan tới lĩnh vực này, từ đó tra được Vương Bỉnh Khang, thoạt nhìn quá rõ ràng. Cho nên, chúng ta chỉ có thể lớn mật phỏng đoán, Vương Bỉnh Khang chẳng qua là đạn khói đối phương thả ra, mục đích nhằm làm lệch hướng điều tra. Chúng ta tương kế tựu kế, thả lỏng cảnh giác với bọn họ. Chẳng qua bọn họ không ngờ Vương Bỉnh Khang lại không chịu cô đơn, tự mình thuê thám tử.”
“Chuyện này sao tôi không biết?” Trong giọng nói của Quan Cẩm mang theo chút oán trách mà bản thân hắn không hề biết.
“Đây là kết quả thảo luận sau khi mọi người đã phân tích và vạch kế hoạch hành động truy bắt. Lúc ấy cậu có nhiệm vụ quan trọng khác, cho nên không thông báo.” Trịnh Phi vội vuốt lông, sợ Quan Cẩm lại cầm bút chọc chọc chọc.
Hừ, tôi còn lâu mới quan tâm tới mấy người thảo luận cái gì, tôi với các người không cùng một phe!
“Tin tốt đây!” Nhạc Phàm đột nhiên chạy vào: “Người của Câu lạc bộ Tử Lan vừa gọi điện cho Kim Mạch Long, mời hắn đêm nay đến, nói là có hoạt động đặc biệt.”
“Bây giờ nên nói gì nhỉ?” Ôn Tĩnh Hàn mỉm cười.
“Tin chiến thắng liên tiếp báo về!” Đinh Đinh tranh lời.
Mọi người cùng giơ ngón cái lên.
Quan Cẩm nhắm mắt lại, ăn ý cái gì, ghét nhất! Đăng bởi: admin
Editor: Nguyệt
Sáng sớm, Quan Cẩm đến cục thì phát hiện bầu không khí trong phòng làm việc rất quái dị, mùi thuốc súng lan tràn.
“Vẫn chưa bắt được người?” Quan Cẩm nói như thể chuyện không liên quan đến mình.
Trịnh Phi nóng nẩy, bỏ tập ghi chép trong tay xuống. “Đụng vào họng súng, một lưới bắt hết.”
Quan Cẩm hơi ngạc nhiên: “Bắt được rồi? Thế sao nhìn mọi người khó chịu vậy?”
Trần Kiều Vũ nhịn một đêm, uể oải gục trên bàn lên án: “Đêm qua tên kia mang theo người chạy tán loạn trong ngõ nhỏ cứ như thằng ngu, bọn tôi tóm được cả lũ. Nào ngờ miệng hắn kín như bưng, thẩm vấn suốt cả đêm, cưỡng bức lợi dụ đủ kiểu, hắn lại chẳng nhả chữ nào. Nếu ở thời cách mạng, bọn chúng chắc thành Giang tỷ phiên bản nam rồi.”
“Giang tỷ là ai?” Quan Cẩm không ngại học hỏi kẻ dưới.
Bệnh nghề nghiệp của Cố Tương lại phát tác, anh kiên nhẫn giảng giải cho Quan Cẩm: “Giang tỷ là một liệt sĩ cách mạng, sau khi bị địch bắt, dù bị nghiêm hình bức cung vẫn thà chết chứ không chịu khuất phục.”
Ôn Tĩnh Hàn vẫn trầm mặc tựa vào cửa phòng làm việc của mình, đột nhiên mở miệng: “Quan Cẩm, cậu mất trí nhớ mà cũng chọn lọc sao? Những tri thức phổ cập này hẳn là không quên mới đúng.”
Quan Cẩm hơi cứng người, khó mà phát hiện. Hắn chậm rãi ngước mắt lên, đối diện với Ôn Tĩnh Hàn: “Não người là một thứ rất phức tạp, ai biết được? Có thể trước giờ tôi chưa từng biết, hoặc có thể tôi thật sự đã quên.”
Ôn Tĩnh Hàn nhún vai, cười nói: “Cũng có khả năng. Nhưng, thế cũng tốt, cậu không bị ràng buộc bởi kinh nghiệm, có thể tư duy theo quán tính. Vậy thử nghĩ xem phải cạy miệng Vương Bỉnh Khang thế nào.”
Quan Cẩm liếc mắt nhìn phòng thẩm vấn: “Hắn thật sự có thể so với liệt sĩ cách mạng sao? Tôi thấy chưa chắc.” Nói xong hắn nhấc chân đi đến phòng thẩm vấn.
Cố Tương lo lắng đi theo, những người khác ôm tâm tình chữa ngựa sống thành ngựa chết đi theo góp vui.
Trong phòng thẩm vấn, Vương Bỉnh Khang râu ria xồm xoàm, trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi và khó chịu.
“Đây là tinh thần diện mạo của liệt sĩ cách mạng?” – Quan Cẩm hoài nghi.
“Cậu đừng nhìn bề ngoài hắn ta thế này, hỏi đến vấn đề mấu chốt là cứ câm như hến.” – Trịnh Phi oán hận.
Quan Cẩm khoanh tay nhìn người bên trong một lát, thuận tay cầm theo một tập ghi chép trắng, mở cửa đi vào.
Vương Bỉnh Khang cảnh giác ngẩng đầu, nhìn thấy Quan Cẩm không khỏi biến sắc.
Hiển nhiên, Quan Cẩm không định ôn chuyện. Hắn ngồi đối diện với Vương Bỉnh Khang, đặt giấy bút lên bàn, bắt chéo chân, không nói lời nào. Hai người cứ như thế, không biết qua bao lâu …
“Này, bọn họ còn định nhìn nhau thâm tình đến bao giờ?” Lâm Bạch ngáp một cái, nháy nháy mắt.
Vương Bỉnh Khang dường như ngồi không yên, vặn vẹo trên ghế mấy cái, nuốt nước miếng cái ực, nói: “Cảnh sát, tôi khát, cho tôi xin cốc nước được không?”
“Không có.” Quan Cẩm nói rất từ tốn.
Vương Bỉnh Khang sửng sốt: “Cảnh sát nhân dân sao có thể không tôn trọng nhân quyền, ngược đãi phạm nhân?”
“Nếu anh thừa nhận mình là phạm nhân vậy thì nói xem mình phạm tội gì đi.”
“Tôi …”
“Thành thật khai báo, tôi cho anh thoải mái. Bằng không chúng ta cứ từ từ, tôi có rất nhiều thời gian.”
Vương Bỉnh Khang hiển nhiên là bị biểu tình âm u và ngữ khí còn đáng sợ hơn cả tội phạm của Quan Cẩm dọa sợ: “Cậu … cậu muốn làm gì?”
Quan Cẩm nhẹ nhàng cầm bút lên: “Chúng ta thỏa thuận đi, anh khai báo rốt cuộc anh sắm vai gì trong vụ án này, kẻ cầm đầu trên anh là ai, tôi dùng cây bút này ghi chép. Nếu anh tiếp tục ngoan cố chống cự, tôi sẽ đổi công dụng của nó, làm dĩa ăn, thấy sao? Chọc vào chỗ nào nhỉ? Hay là … vào mắt đi?” Quan Cẩm nói như thể đang bàn xem sáng nay ăn gì.
“Cái … cái gì?” Vương Bỉnh Khang ngẩn ra, khó mà tin nổi. “Cậu đùa gì vậy, chẳng lẽ cậu định tra tấn ép cung?”
“Nói đùa?” Quan Cẩm đứng dậy, bàn tay thuần thục xoay xoay cây bút. “Anh cảm thấy tôi có thời gian rảnh để mời anh đến cục cảnh sát nói đùa?”
Vương Bỉnh Khang dán chặt lên lưng ghế, như thể muốn rụt cả người vào trong.
Người ngoài phòng nhìn không thấy vẻ mặt Quan Cẩm đang quay lưng về phía họ. Trịnh Phi gãi cằm: “Chậc, không ngờ Quan Tiểu Cẩm còn có chiêu đe dọa này nha. Nhưng cái thân thể gầy yếu của cậu ấy không có lực uy hiếp lắm.”
“Thật không … Sao tôi cảm thấy tên Vương Bỉnh Khang dường như đang rất sợ.” Lâm Bạch nhỏ giọng lẩm bẩm.
Quan Cẩm chậm rãi đi đến trước mặt Vương Bỉnh Khang. Vương Bỉnh Khang trừng mắt nhìn hắn, sống lưng hơi run lên. Đây là vẻ mặt gì, trước mặt cậu cảnh sát này, gã cứ như chỉ là một con kiến vê cái là chết. Vương Bỉnh Khang nhìn hắn chậm rãi giơ tay lên, duỗi về phía mình.
Sẽ chết, cậu cảnh sát này sẽ giết chết mình, vẻ mặt cậu ta nói vậy. Vương Bỉnh Khang muốn kêu cứu, nhưng lại chẳng phát ra được tiếng nào.
Quan Cẩm đột nhiên nhếch miệng, một tay đè mặt gã, ngón tay vạch mắt gã ra, giữ chặt gã trên ghế, bàn tay kia cầm bút đâm thẳng xuống không chút do dự.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, người bên ngoài cũng không kịp phản ứng. Tiếng thét chói tai của Đinh Đinh còn nghẹn trong cổ họng chưa kịp phát ra, từ phòng thẩm vấn đã truyền tới tiếng kêu thảm thiết.
Trịnh Phi cùng Cố Tương nhấc chân muốn chạy vào trong, bị Ôn Tĩnh Hàn đứng trước giơ tay cản lại.
“Tôi nói! Tôi nói hết!” Vương Bỉnh Khang khàn khàn kêu lên. Chỉ cách con mắt chưa đầy một milimet, gã cơ hồ có thể cảm giác được đầu bút bi mang theo mực sắp sửa tiếp xúc với mắt đến nơi.
Quan Cẩm buông tay ra, thoải mái ngồi về chỗ cũ, buông bút, vẻ mặt đạm mạc vạn năm không đổi, như thể vừa rồi chẳng hề có gì xảy ra. Vương Bỉnh Khang ngồi trên ghế há mồm thở hổn hển, quần áo ướt đẫm mồ hôi, cả trong lẫn ngoài đều thấy lạnh.
Quan Cẩm mở cửa đi ra, nói với mọi người còn đang trợn mắt há hốc mồm: “Nên hỏi cái gì tôi không có kinh nghiệm, mấy người vào hỏi đi.”
Lâm Bạch cố nuốt một ngụm nước miệng: “Cậu … nếu cậu khống chế không tốt, nhỡ đâm phải thật thì sao?”
Quan Cẩm buồn bực: “Thì đưa vào bệnh viện chứ sao, chẳng lẽ người bị tình nghi không được chữa bệnh?”
Mọi người: “…” orz
Ôn Tĩnh Hàn đúng lúc khụ một tiếng: “Kiều Vũ, Trịnh Phi, hai người vào lấy khẩu cung. Những người khác nên làm gì thì làm đi.”
Mọi người kinh hồn chưa định tránh xa Quan Cẩm ‘vô thường thức, phi nhân loại’ ngoài tám mét, tan tác như ong vỡ tổ.
“Xem ra cần phải bảo Cố Tương giảng lại quy định ngành cảnh sát cho cậu một lần nữa.” Ôn Tĩnh Hàn nhìn Quan Cẩm. “Cảnh sát trong khi thẩm vấn nghi phạm không được phép sử dụng bạo lực.”
“Bạo lực?” – Quan Cẩm nhíu mày suy nghĩ – “Vừa rồi tôi không đánh gã ta, đến cả cọng lông gã cũng chưa rụng.”
“Trên nguyên tắc, thủ đoạn mang tính uy hiếp cũng không được dùng.”
“Nguyên tắc?” Quan Cẩm nhún vai, đi lướt qua người Ôn Tĩnh Hàn: “Không hề gì, dù sao trước giờ anh chưa từng có nguyên tắc.”
“…”
Cả một buổi sáng, Ôn Tĩnh Hàn ngồi trong văn phòng nghiêm túc suy nghĩ, mình có nên đắp nặn một hình tượng công bằng nghiêm minh chí công vô tư hay không.
“Tổ trưởng.” Đinh Đinh gác điện thoại. “Vừa rồi Đàm Khúc gọi điện đến, nói là nhớ ra một việc. Lúc trước, cậu ta từng vô ý nghe vài người nói chuyện, bảo là cần gì phải quan tâm đến sống chết của họ, dù sao cũng chỉ là mồi dụ thôi. Không biết có hữu dụng hay không.”
“Mồi dụ?” Ôn Tĩnh Hàn suy tư. “Quả nhiên không chỉ đơn giản là buôn bán người và mại ***. Trọng điểm hẳn là những vị khách kia. Chỉ là, người đứng sau chuyện này rốt cuộc muốn có được cái gì từ những người đó?”
Cố Tương nói: “Những người đó đều là nhân vật không tầm thường, chỉ e chút trò vui này không thể thu mua họ được.”
Lúc này, Trịnh Phi và Trần Kiều Vũ hưng phấn đi tới: “Tổ trưởng, xong rồi!”
Vương Bỉnh Khang vốn là một kẻ hoạt đầu hoạt động ở khu vực Đông Nam Á, sau đó vì đắc tội giới xã hội đen mà bị bắt bỏ nghề cũ, trở về nước. Vừa về nước không lâu, gã mở một công ty môi giới, muốn lợi dụng cái danh này để đi lừa gạt. Công ty chưa mở được bao lâu đã có người tìm tới, nói muốn hợp tác, sau khi xong việc có thể giúp gã giải quyết phiền toái lúc trước, còn đưa cho gã một khoản tiền cọc lớn. Vương Bỉnh Khang mừng rỡ, lập tức đồng ý. Người tiếp xúc với gã là ai gã cũng không biết, người nọ chỉ bảo gã đi tìm một vài thanh thiếu niên diện mạo thanh tú, nhưng bình thường không làm chuyện đàng hoàng, có mất tích cũng không gây phiền toái gì lớn. Lúc ấy gã không nghĩ nhiều, về sau mới thấy kỳ lạ, đây không giống cách tuyển người ở các ngành nghề, lại chỉ tập trung trong một thành phố. Vương Bỉnh Khang cũng không thành thật nghe lời, gã trộm theo dõi nguời đến liên lạc, đối phương rẽ trái rẽ phải rồi biến mắt sau quảng trường sát một câu lạc bộ cao cấp. Sau đó, điện ảnh và truyền hình thành mạng người, Vương Bỉnh Khang nghe tin, muốn tìm người ủy thác lại chẳng liên lạc được, nên đơn giản thuê một căn phòng phụ cận ở lại, thuê vài bảo tiêu, hy vọng có thể tìm ra manh mối của người kia. Đáng tiếc, gã chưa tìm thấy người thì đã bại lộ hành tung, bị bắt vào cục cảnh sát. Nhưng, gã xác định một chuyện, người ủy thác gã chắc chắn có liên quan đến Câu lạc bộ Tử Lan, bởi vì cách thức liên lạc người kia để lại cho hắn có ghi một địa chỉ, theo bản đồ, đó là một ngôi nhà gần chỗ ở của nhân viên Câu lạc bộ Tử Lan.
“Xem ra chúng ta không đi sai hướng. Không thể tưởng được, tên Vương Bỉnh Khang này còn rất có đầu óc, manh mối nhỏ như thế mà gã vẫn phát hiện được, ngược lại giúp chúng ta nhiều.” – Cố Tương cảm thán.
“Anh đã sớm đoán được Vương Bỉnh Khang chẳng qua là bị đối phương lợi dụng, sau khi bại lộ có thể vứt bỏ, cho nên mới không quan tâm chuyện đánh rắn động cỏ, cố ý muốn bắt gã.” Quan Cẩm dùng ngữ khí khẳng định.
Ôn Tĩnh Hàn gật đầu: “Chuyện này làm bí ẩn như thế, nhưng đối phương lại giết người diệt khẩu ngay trước mắt chúng ta, làm lớn chuyện lên, khiến chúng ta chuyển tầm mắt đến điện ảnh và những người có liên quan tới lĩnh vực này, từ đó tra được Vương Bỉnh Khang, thoạt nhìn quá rõ ràng. Cho nên, chúng ta chỉ có thể lớn mật phỏng đoán, Vương Bỉnh Khang chẳng qua là đạn khói đối phương thả ra, mục đích nhằm làm lệch hướng điều tra. Chúng ta tương kế tựu kế, thả lỏng cảnh giác với bọn họ. Chẳng qua bọn họ không ngờ Vương Bỉnh Khang lại không chịu cô đơn, tự mình thuê thám tử.”
“Chuyện này sao tôi không biết?” Trong giọng nói của Quan Cẩm mang theo chút oán trách mà bản thân hắn không hề biết.
“Đây là kết quả thảo luận sau khi mọi người đã phân tích và vạch kế hoạch hành động truy bắt. Lúc ấy cậu có nhiệm vụ quan trọng khác, cho nên không thông báo.” Trịnh Phi vội vuốt lông, sợ Quan Cẩm lại cầm bút chọc chọc chọc.
Hừ, tôi còn lâu mới quan tâm tới mấy người thảo luận cái gì, tôi với các người không cùng một phe!
“Tin tốt đây!” Nhạc Phàm đột nhiên chạy vào: “Người của Câu lạc bộ Tử Lan vừa gọi điện cho Kim Mạch Long, mời hắn đêm nay đến, nói là có hoạt động đặc biệt.”
“Bây giờ nên nói gì nhỉ?” Ôn Tĩnh Hàn mỉm cười.
“Tin chiến thắng liên tiếp báo về!” Đinh Đinh tranh lời.
Mọi người cùng giơ ngón cái lên.
Quan Cẩm nhắm mắt lại, ăn ý cái gì, ghét nhất! Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất