Phản Chuyển Thú Nhân

Chương 55: Mẫu nào tử nấy

Trước Sau
Nhưng nhìn đến người hành hương kia trong nháy mắt, Kim Hi liền biết người này đến tột cùng vì sao lại hành hương, y là nam nhân trung niên thành thục, diện mạo tuấn mỹ, hơi hung lệ, nhưng tuổi càng thành thục lại giảm bớt khí thế xâm lược.

Mấu chốt nhất là, y giống hệt Long Tước khi đến tuổi trung niên.

“Không nghĩ tới lại có thể gặp được người Bộ lạc Bỉ Mông, Bỉ Mông gầy yếu rốt cục cũng xuất hiện dũng sĩ có gan xâm nhập Thánh Địa.” Người này nói chuyện rất không khách khí, ngẩng đầu đánh giá đám người Kim Hi, “Ta là Long Dã, cho ta biết tên của các ngươi.”

“Khó trách Long Tước lợi hại như vậy, thì ra hắn là nhi tử của Long Dã!” Hoa Lê tiến đến bên tai Kim Hi, “Ta vẫn cho rằng đây là tục lệ của Sóc Mông, hóa ra Long Tước và Long Dã thật sự có quan hệ huyết thống.”

“Hóa ra ngươi chính là dũng sĩ cực mạnh của Sóc Mông hai mươi năm trước, Long Dã, sao ngươi lại lưu lạc đến nơi này?” Hi Tư Lạc tách khỏi đám người, ngạo nghễ đứng trước mặt Long Dã. Long Dã quét mắt nhìn bọn hắn, giọng điệu có chút thổn thức: “Chẳng qua là hai mươi năm, Bỉ Mông và Lạc Mông vậy mà lại tới cùng nhau, cũng đều xuất hiện dũng sĩ cường đại như vậy.”

“Sóc Mông cũng rất cường đại, cường hãn đến mức hai Bộ lạc chúng ta không thể không liên hợp.” Hi Tư Lạc có chút thâm ý mở miệng.

“Có ý gì.” Long Dã gắt gao nhíu mày, “Lạc Mông cùng Bỉ Mông thật sự liên hợp sao?” Kim Hi nhìn ra ý đồ của Hi Tư Lạc, chỉ có Thú nhân ánh mắt đủ cao, mới có thể chú ý tới liên minh bộ lạc đại biểu cho cái gì, hai Bộ lạc cường đại nhất Hô Luân thảo nguyên liên hợp, sẽ thay đổi vận mệnh toàn bộ đại lục. Hắn hiện tại càng thêm tò mò năm đó đã xảy ra chuyện gì, khiến chiến sĩ cực mạnh, lại có trí tuệ như thế, Sóc Mông tộc trưởng vì sao lại bỏ rơi y?

“Chúng ta lần này đến Thánh Địa, mục tiêu đầu tiên là tìm hiểu thực lực Sóc Mông và địa hình hoang nguyên, sau khi trở về, Bỉ Mông cùng Lạc Mông sẽ tiến công Sóc Mông.” Kim Hi vỗ vỗ cánh tay Hi Tư Lạc, để Hi Tư Lạc đứng qua một bên, tự mình đi tới.

“Kim Giác! Ngươi chính là tên Bỉ Mông quái thai kia! Ngươi đã lớn như vậy!” Ánh mắt Long Dã híp lại nguy hiểm, “Ngươi nói ra những lời này, không sợ ta sẽ kiềm ngươi vĩnh viễn tại chỗ này? Phải biết rằng, nơi này mặc dù là khu buôn bán cấm gây chiến, nhưng tìm mấy bằng hữu ở Khuê hà chặn giết các ngươi, vẫn rất dễ dàng.”

“Xem ra ngươi cũng không biết phương thức chúng ta đến nơi này, nếu ngươi biết thì sẽ không tự tin như vậy, huống chi, tên Sóc Mông đi cùng chúng ta, đã tính giam ta vĩnh viễn lại Thánh Địa, tên đi cùng chúng ta ấy, gọi là Long Tước.” Kim Hi mang theo phẫn hận nói.

Ánh mắt Long Dã trợn to, sau đó cười trào phúng: “Đây mới là Sóc Mông hợp cách, hết thảy đều vì Bộ lạc sinh tồn, không từ thủ đoạn nào, Long Tước có phụ mẫu tốt.”

“Mẫu thân thì không biết, phụ thân chắc chắn không tốt, nếu như hắn không phải là bị Bộ lạc gạt bỏ, sao lại tới Thánh Địa với chúng ta?” Kim Hi nhất thời khí phách, tranh luận.

Long Dã cười đến đắc ý, nhưng Kim Hi lại rõ ràng thấy được khóe mắt y lấp lánh: “Đây là chuyện mỗi người Sóc Mông đều có thể làm, người Sóc Mông đều là chiến sĩ độc hành, vì sinh tồn không thể không gom lại, càng là cường giả, càng không muốn ở chung với người khác. Nếu Long Tước kia bị Bộ lạc bài xích, vậy nhất định là chiến sĩ cực mạnh của Bộ lạc, vô luận trong lòng hắn chán ghét Bộ lạc thế nào, cũng phải vì sinh tồn của Bộ lạc mà hy sinh yêu ghét cá nhân. Sóc Mông ở hoang nguyên quá cằn cỗi, hoang nguyên cho chúng ta khí lực cường hãn, cũng cho chúng ta tính cách cô độc, chúng ta không thể không phân tán ra, mới có thể cam đoan thức ăn sung túc cho bản thân.” Y bỗng nhiên ngẩng đầu, cười lạnh nhìn Kim Hi, “Ngươi nhất định thực thích nhi tử của ta.”

Kim Hi không nói gì, chờ đợi Long Dã tiếp tục mở miệng.



“Long Tước lúc nhỏ rất giống ta, nói vậy trưởng thành cũng thực giống ta đi?” Long Dã thì thào, “Cho dù thành hôn, Thú nhân và Giống đực Sóc Mông cũng là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Long Tước chịu tới Thánh Địa cùng ngươi, còn lưu hương vị trên người ngươi rõ ràng như vậy, chứng minh tình cảm hắn cho ngươi nhất định rất sâu. Giống đực cường đại như ngươi, lại bị Long Tước tính kế, khẳng định cũng vì thích mới thả lỏng phòng bị.”

“Nhưng hắn vẫn thương tổn ta.” Kim Hi buồn bã thở dài, không biết nên nói cái gì.

“Như thế nào, ngươi cảm thấy không công bình, bị tổn thương?” Long Dã cười trào phúng, “Nhìn theo góc độ của ngươi, Long Tước tổn thương ngươi, theo thân phận Long Tước mà nói, ngươi không phải cũng tổn thương hắn? Chẳng lẽ chỉ có trợ giúp ngươi mới là chính nghĩa, tổn thương ngươi là tà ác? Ngươi là Kim Giác, lại là Bỉ Mông miện hạ, cho ngươi trở về, chính là đại nạn của Sóc Mông, cho dù Long Tước thích ngươi thế nào, cũng không thể vì Giống đực mà buông tha chủng tộc của hắn, bởi vì đó là gốc rễ của hắn.”

Kim Hi sao lại không thể lý giải điểm này, nếu hắn là nhân vật chính trong tiểu thuyết, như vậy điều Long Tước làm nhất định là đáng giận đến cực điểm, nhưng ngược lại thì sao, nếu Long Tước là nhân vật chính của tiểu thuyết, vậy y quân pháp bất vị thân, huy kiếm đoạn tình, có phải liền khả kính khả bội sao?

Hắn ngẩng đầu, nhìn rừng trúc xanh biếc trước mắt, phía trên rừng trúc là trời xanh mênh mông, dưới trời xanh, có Hô Luân thảo nguyên bao la, có Khuê hà chảy siết, có hoang nguyên núi đồng hoang vu vô tận, đây là một thế giới to lớn, là Địa Cầu trùng sinh sau đại nạn, mỗi chủng tộc trên thế giới này đều có quyền sinh tồn, không ai có thể bỏ qua lợi ích chủng tộc vì thứ gọi là “chính nghĩa”. Hắn chỉ là không thể không làm như vậy, tựa như Long Tước không thể không giam hắn lại Thánh Địa. Có lẽ không có ám sát Kim Hi, đã là sự yếu đuối lớn nhất của Long Tước rồi đi?

Không phải không yêu, chỉ là không thể, bọn hắn nắm trong tay tình yêu, nhưng cũng vác trên lưng vận mệnh.

“Đem hết toàn lực đi chinh phục Sóc Mông đi.” Long Dã nói hết một phen, lại bỗng nhiên phun ra một câu như vậy, “Long Dã vì Sóc Mông hy sinh đã chết rồi, Long Dã vì bảo hộ nhi tử mà hy sinh cũng đã chết, hiện tại ta nên vì chính mình mà sống. Đây là Sóc Mông, vì tẫn nghĩa vụ mà cái gì cũng làm được, làm được rồi sẽ không tiếp tục quan tâm nữa, là chủng tộc vô tình nhất.” Y cười cúi đầu, “Nếu ngươi chinh phục Sóc Mông, nếu không thể tha thứ cho Long Tước, vậy giết hắn đi, đây là sự tôn kính nhất với một chiến sĩ Sóc Mông.”

Có thể tha thứ sao? Long Tước thương tổn nếu chỉ có Kim Hi, có lẽ hắn sẽ tha thứ, nhưng trong Thánh Địa còn có Tát nhĩ của hắn, còn có Tạp Tắc Nhĩ đang mang thai, trước ngã rẽ vận mệnh, Long Tước đã chọn con đường không lối về, cũng làm cho Kim Hi không thể quay đầu lại.

“Sóc Mông là một chủng tộc khó chinh phục nhất, cũng là chủng tộc dễ chinh phục nhất.” Long Dã ngạo khí lớn tiếng nói, “Muốn đả bại Sóc Mông, đừng vọng tưởng dùng âm mưu quỷ kế gì. Đối mặt với ngoại xâm, Sóc Mông quái gở nhất cũng sẽ tụ lại, chỉ cần đả bại sự đoàn kết cực mạnh này, Sóc Mông thấy cũng sẽ không phản kháng, làm sẽ tẫn đáo toàn lực, không làm liền hoàn toàn buông tay, đây cũng là Sóc Mông.”

Một chủng tộc dám yêu dám hận, độc lập tự phụ.

“Ta sẽ cho Sóc Mông một trận chiến công bằng.” Kim Hi trịnh trọng hứa hẹn.

“Miện hạ trẻ tuổi, nếu ngươi có thể chinh phục Sóc Mông, như vậy đường của ngươi còn rất dài, hảo hảo nhìn nơi này, cho đến cuối đời, thậm chí mấy thế hệ sau đều phải gắt gao nhìn nơi này.” Long Dã dùng cằm ra hiệu bốn phương, xoay người rời đi.

“Đối địch với Sóc Mông nhiều năm như vậy, cũng không hiểu biết được nhiều bằng những lời này.” Hi Tư Lạc nhẹ nhàng mở miệng, y trầm ngâm một chốc, quét mắt nhìn các Tát nhĩ khác của Kim Hi, bắt gặp ánh mắt tương tự, trịnh trọng nói với Kim Hi: “Nếu ngươi muốn tha thứ cho Long Tước sau trận chiến, chúng ta cũng sẽ không trách ngươi.”

“Ta sẽ không tha thứ cho hắn, đây là phương thức biểu đạt tình yêu của chúng ta.” Kim Hi xoa lòng bàn tay Tạp Tắc Nhĩ, hạ quyết tâm

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau