Chương 139
Nhiều năm như vậy, nhà họ Văn kỳ thực không thể so với quá khứ, hạng mục đầu tư thua lỗ. Người ngoài đã sớm sôi nổi đặt cược, đoán Văn Cẩm Thành khi nào bị ban giám đốc đuổi xuống. Phương Tâm Đồng, không còn nghi ngờ gì, là chó cắn áo rách, làm họ Văn trở thành trò cười.
Phàn Thu Vân từ nhỏ đã lăn lộn trong giới giải trí, sau đó gả vào nhà họ Văn thì giải nghệ, đối ngoại thì giữ hình tượng hào môn phong nhã, hạnh phúc mỹ mãn, làm ai nấy đều khen ngợi bà là người phụ nữ có phúc khí. Lần này, tính mạng của người con trai độc nhất như ngàn cân treo sợi tóc, Phàn Thu Vân ở trên weibo mắng chửi Phương Tâm Đồng, từng chữ như phun châu nhả ngọc, chỉ còn thiếu ví cô ả là xe công cộng thôi. Phương Tâm Đồng được nuông chiều từ bé, cũng không phải người dễ bị ức hiếp, trực tiếp mắng lại từng cái một. Trận war này kéo dài đến nửa tháng có thừa, thực sự làm quần chúng ăn dưa mở mang tầm mắt.
Nửa tháng sau, Phương Tâm Đồng từ đảo Bali về nước, post status tuyên bố ly hôn với Văn Thiên Hạo, càng làm tất cả thêm ầm ĩ.
So sánh với tình trạng tồi tệ của nhà họ Văn, cuộc sống của Văn Xước đã đâu vào đấy, y ký hợp đồng với DK, lấy được vị trí đề cử, ngày một tiến bộ cũng trở nên nổi tiếng. Lưu lượng khu game luôn khả quan, càng nhiều người xem video của y, fan cũng càng tăng nhanh.
Mỗi ngày Văn Xước đều livestream vượt ải, vẫn duy trì tiến độ tương đối ổn định, vị trí tổng bảng vẫn là y và Hoàn Dã đổi vị trí qua lại. Y vẫn như trước im hơi lặng tiếng, ngoại trừ video giáo trình, cơ bản không tham dự bất kỳ hoạt động offline nào. Như trong tưởng tượng, fan của Hoàn Dã cũng không kéo dẫm hay ăn vạ nữa, war cũng dần dần ngừng lại, đồng thời cũng có một lượng fan Hoàn Dã chuyển sang thành fan Văn Xước.
Thời gian mấy tháng ngắn ngủi, fan đã tăng vọt lên trăm vạn, nếu như năm nay DK bình chọn streamer hắc mã, Văn Xước nhất định có một vị trí, chỉ là y vẫn không muốn ló mặt, cũng thiếu tương tác với fan, thành ra vẫn hình thành cảm giác xa cách, nhân khí so với Hoàn Dã vẫn thấp hơn một bậc.
Lượng view kiếm cũng không được bao nhiêu tiền, tính thêm phần thưởng và đề cử của khác giả, cả tiền mang người qua ải, Văn Xước tính toán khoản thu bốn tháng nay, phát hiện có gần chín vạn, bình quân hạ một tháng 20 ngàn, về sau càng phát triển chắc sẽ khả quan hơn.
Huyện Lâm quá nhỏ, mãi mãi cũng chỉ là một cái huyện nhỏ, Văn Xước vẫn muốn đi xa ở thế giới rộng lớn này, e rằng khi y già đi, mới muốn trở lại nơi tràn ngập hồi ức này.
Hai bên đường là những tòa nhà cũ, vách tường loang lổ, dây điện chi chít giăng đầy trời, giá phơi quần áo cũng bị mưa gió ăn mòn đi, mất cả hình dáng ban đầu. Lan can rỉ sắt, phơi quần áo đủ mọi màu sắc, một chiếc xe màu đen mới chạy băng băng, lẳng lặng đậu ở ven đường, thân xe bóng loáng, làm người qua lại phải ngoáy đầu nhìn lại thêm lần nữa.
Khi Lưu Manh Manh nhàn rỗi, nhìn chằm chằm chiếc xe tới ngẩn người, giọng đầy mơ ước: “Xe này thật đẹp, cứ lượn tới lui ở đây, cũng không biết là nhà ai.”
Bạch Dương cách cửa kính nhìn lại, thấy trên logo và bảng số xe, không biết tại sao, nét mặt đột nhiên trở nên khó hiểu.
Lúc xế chiều, có một người đàn ông bước vào tiệm ăn, tuổi tác cũng lớn, âu phục giày da hào hoa phong nhã, lạ mặt, không giống như người địa phương. Ông ta gọi một bàn đồ ăn, lại không động đũa, chỉ là thỉnh thoảng nhìn quanh ở bên ngoài, chú ý người đi đường qua lại.
Lưu Manh Manh sợ ông ta ăn quịt, thừa dịp người ta không chú ý thì chạy, vẫn luôn lén lút nhìn chằm chằm. Người đàn ông trung niên phát hiện ánh mắt cô, cười cười: “Cô chủ, thanh toán trước cho tôi đi.”
Lưu Manh Manh bắt đầu ngại ngùng: “Không không không, chú ăn trước đi, ăn rồi mới tính.”
Người đàn ông lấy ví ra, bên trong là một xấp tiền dầy cộm, tất cả đều là tờ màu đỏ (100 tệ). Ông rút ra ba tấm đặt trên quầy, không muốn Lưu Manh Manh thói tiền, cười rộ lên mang theo vẻ hiền lành: “Cô gái trẻ, tôi tới đây chỉ để nghỉ chân, chờ người.”
Lưu Manh Manh thấy ông tiêu tiền hào phòng, vội vã cười nói: “Không sao, không sao, ngài thong thả.”
Cũng không lâu lắm, người mà người đàn ông trung niên phải đợi đã tới rồi, là một cậu trẻ tuổi, chỉ thấy cậu ta lau mồ hôi trên trán, ngồi xuống đối diện, sau đó nhỏ giọng nói: “Chú Vinh, tra được rồi, ở đằng sau một tòa nhà, có muốn cùng chủ tịch…”
Chú Vinh nghe vậy giơ tay ngăn lại: “Không vội, trước tiên xác nhận, tránh nhận lầm người.”
Thanh niên do dự nói: “Có thể chủ tịch dặn dò chúng ta mau chóng dẫn cậu ta trở lại ổn định thời cuộc, dù sao chủ tịch lớn tuổi, thân thể Đại thiếu gia cũng không chống cự được bao lâu, cổ đông bên dưới đều nhìn chằm chằm…”
Chú Vinh gắp một đũa đồ ăn cho cậu ta: “Gấp cũng không phải phải ngay lập tức, ăn cơm trước, cơm nước xong thì nói tiếp, người cũng có chạy đi đâu được.”
Thanh niên hỏi: “Lỡ cậu ta không muốn về cùng chúng ta thì sao?”
Chú Vinh khẽ cười một tiếng: “Ngốc hả, được sống giàu sang, ai lại chịu ở cái chỗ nghèo này.”
Giọng bọn họ nói chuyện cực nhỏ, Lưu Manh Manh cũng không nghe rõ, Bạch Dương đang ở một bên cạnh lau bàn, cúi đầu không thấy rõ nét mặt. Mặt cậu tối sầm, rất khác thường mà xin nghỉ sớm về nhà.
Văn Xước lúc đó mới vừa kết thúc livestream, y mặc một cái áo lông cao cổ, mấy ngày không ngủ mệt nhọc làm cả người y gầy đi trông thấy. Buổi sáng mang người qua ải, buổi chiều livestream, buổi tối cắt nối video, liên tục mấy tháng cũng không có giấc ngủ ngon, mấy ngày nay độ cận tăng lên, liền thay đổi cặp kính mới.
“A, về rồi à, hôm nay sao lại về sớm vậy.”
Văn Xước ngồi ở trên ghế xoay, xoay một vòng, thấy Bạch Dương đi tới, tay kéo cậu vào lòng ngực, trói sau gáy, theo thói quen mà hôn thật sâu. Bạch Dương hiếm hoi mà đáp lại, ôm cổ y, hơi thăm dò đầu lưỡi.
Văn Xước lấy kính xuống, hàm dưới gầy một cách rõ ràng, y nhéo lấy thịt bên hông của cậu, sau đó than một tiếng: “Rốt cục cũng mập lên.”
Kỳ thực cũng không mập lắm, mà cuối cùng cũng xem như là không còn bộ dạng suy dinh dưỡng trước đây, cằm gầy như trước, cặp mắt kia càng lúc càng lớn, giống như con búp bê không có linh hồn.
Bạch Dương không biết tại sao, nhắm mắt lại, dựa vào trong lồng ngực y không nói câu nào, Văn Xước xoa xoa mặt cậu: “Nè, hai ngày nay anh nghỉ ngơi một chút, từ từ, nếu không chắc mù mất.”
Cắt ghép video thì tốn nhiều thời gian, vừa phải giữ vững chất lượng, phải giữ tốc độ up video mới, chỉ có thể tăng ca thêm giờ không ngày không đêm. Máy tính ở phòng khách, Văn Xước vừa thấy trời tối thì hơi sợ, mỗi lần Bạch Dương đều kéo ghế ngồi cạnh, chờ y chỉnh sửa xong, sau đó hai người ngủ chung.
Trên bệ cửa sổ, mấy cây sen đá đã béo ị ra, đủ mọi màu sắc nhìn rất đẹp mắt. Bạch Dương đặt một cây trên bàn, nhưng mà Văn Xước ngứa tay, có một lần nhìn là lại ngắt một lá, sau đó Bạch Dương cũng không đặt cái gì trên bàn nữa.
Văn Xước lại rất thích nhéo mũi Bạch Dương, người trong lòng đúng lúc mở mắt ra, dùng một đôi mắt đen lẳng lặng nhìn y, chỉ nghe Văn Xước nói: “Anh ở trên mạng mua cho em mấy bộ đồ, đi, vào ngó một cái.”
Trời lạnh dần, đã là cuối mùa thu, Văn Xước chọn cho Bạch Dương mấy cái áo lông nhạt màu, rất hợp với khí chất sạch sẽ của cậu, mặc vào rất vừa vặn.
“Rất đẹp.”
Ánh mắt Văn Xước chuẩn, số đo vừa khít, Bạch Dương nhìn quần áo trên người, tản ra mùa nước xả nhàn nhạt, phát hiện ra là Văn Xước giặt rồi, sau đó gấp lại, bỏ vào trong tủ quần áo.
Văn Xước nói: “Em đừng tiếc mà không mặc, ngày mai mặc, biết không.”
Bạch Dương gật đầu, ngồi xổm ở trước tủ quần áo đem quần áo ngổn ngang xếp lại, nghiêng người, lộ ra một đoạn eo trắng ngần. Thấy gần đây người cậu ngày càng cao hơn, quần áo cũng ngắn lại, Văn Xước nhìn một chút, bỗng nhiên quỳ một chân trên đất, từ phía sau ôm cậu vào trong lồng ngực.
“Bạch Dương…”
Giọng Văn Xước hơi khàn, xen lẫn một chút ẩn nhẫn vô thức. Y cúi đầu, đầu lưỡi xẹt qua cần cổ nhẵn nhụi của Bạch Dương, sau đó lần mò tìm được môi cậu, vén áo cậu lên, không nhịn được mà hỏi: “… Có thể chứ?”
Bạch Dương chưa bao giờ nói không với Văn Xước.
Văn Xước đã rất lâu không còn muốn tiền của cậu, Bạch Dương cũng không biết, mình còn có cái gì có thể cho y, mà Văn Xước thật sự cần…
Bạch Dương xoay người lại ôm lấy cậu, nhắm mắt, chậm rãi nói hai chữ: “Có thể.”
Hai chữ này như nước rơi vào dầu sôi, sôi trào, ánh mắt Bạch Dương trong chốc lát choáng váng, ngay sau đó ngã lên chiếc người mềm, người chìm xuống, nhìn vào đôi mắt như sóng nước mênh mông của Văn Xước.
Lồng ngực phút chốc như bị thứ gì lắp đầy, rồi lại cảm giác lo lắng.
Tay Văn Xước lấy một thứ từ ngăn kéo ra, sau đó xé gói, thấp giọng nói: “Có thể sẽ đau đó.”
Mà trên thực tế, Bạch Dương không rên đau tiếng nào, thần sắc bình tĩnh như trước, dường như chẳng có chút cảm giác nào. Văn Xước thấy môi cậu trắng bệch, lần mò lên trán, mới phát hiện trán cậu đầy mồ hôi lạnh.
Văn Xước nói: “Đau thì nói, đừng nhịn.”
Bạch Dương vẫn trầm mặc như trước, chỉ dùng một đôi đen kịt mắt nhìn y, Văn Xước bất kể là đắng hay ngọt, là thương tổn hay là đau, cậu đều nhận, bất kể là đời này, hay là…
Đời trước.
Văn Xước không nhúc nhích, cực kỳ kiên nhẫn hôn Bạch Dương, trên người đầy mồ hôi. Lát sau, Bạch Dương mới lấy tay ôm cổ y, mười ngón tay trắng nõn lướt vào trong tóc, trắng đen rõ ràng.
Văn Xước nhìn thấy đuôi mắt cậu ửng hồng, vỗ nhẹ mặt cậu, thấp giọng nói: ” Bạch Dương, kêu ra, đừng nhịn…”
Bạch Dương nhắm mắt, lắc đầu, không biết tại sao lại khóc, giọng vỡ vụn không thành lời, chỉ gọi tên y mãi.
“Văn Xước… Văn Xước…”
Cả người điên đảo, cổ họng Bạch Dương khàn, gọi không thành tiếng, Văn Xước cảm thấy nước mắt nóng hổi rơi trên mặt mình, nóng đến lòng cũng co rúm lại, y nâng mặt Bạch Dương lên, chốc chốc lại hôn, an ủi: “Đừng khóc, Bạch Dương, đừng khóc…”
Trên giường vỏ chăn nhăn nhúm, tiếng động lát sau mới ngừng lại, mấy tháng rồi, Văn Xước không ngủ ngon, cơn buồn ngủ lan tới, ngăn cũng không ngăn được.
Vỏ chăn rơi phân nửa xuống đất, người Bạch Dương đầy vết xanh tím, nhìn thấy làm người ta có chút sợ hãi. Cậu nằm yên ở trên giường, tóc đen hơi dài che đáy mắt tối tăm, sắc mặt tái nhợt như trong suốt, cánh tay chống bên giường, cánh tay mảnh khảnh cũng đầy dấu hôn.
Cậu giương mắt, đuôi mắt vẫn còn vệt hồng chưa phai, tự dưng cảm thấy có sức sống và diêm dúa. Một lát sau, cậu cầm quần áo loạng choà loạng choạng đứng dậy đi tới phòng tắm, trên giường có một vết máu nhợt nhạt.
Văn Xước như cảm giác được, cau mày mở mắt ra, thấy thế ngồi dậy, không mặc y phục đi tới ôm người vào trong ngực, thấy Bạch Dương yếu ớt, liền nghiêng người bế cậu lên: “Anh giúp em đi tắm.”
Thiếu niên, lần đầu nhìn chung vẫn có chút lỗ mãng khó kiềm nén.
Nhìn thấy, Văn Xước có chút ảo não, cau mày, tự giận bản thân. Dòng nước ấm áp chảy xuống, hơi nước tràn ngập trong buồng tắm, tay Bạch Dương vòng lấy cổ y, mềm mại dựa vào vai y, lắc đầu như an ủi.
Nhưng không nói cái gì cả.
Văn Xước nâng eo cậu, ngũ quan cởi bỏ mấy phần thiếu nhiên, ẩn đi vẻ thành thục tuấn mỹ: “Mấy ngày tới đừng đi làm, anh gọi điện thoại cho Lưu Manh Manh xin nghỉ.”
Lại bĩu môi nói: “Mà em không đi làm cũng được, anh nuôi em.”
Cậu cũng không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ là hiếm khi chủ động, đôi môi tái nhợt lưu lại một nụ hôn trên mặt y.
Văn Xước thay quần áo sạch cho cậu, liền đem khăn trải giường đi giặt, cho Bạch Dương uống hai viên kháng viêm, cuối cùng nằm nhoài ở giữa hai chân cậu mê mang nhìn: “Không thoải mái nhất định nói với anh.”
Bạch Dương nắm chặt đầu ngón tay y, môi mấp máy: “Ở cạnh em…”
Văn Xước khó giải thích mà cảm thấy cậu đáng thương, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, so với tính cáu kỉnh trong quá khứ, hiện tại có thêm mấy phần ôn nhu và bao dung: “Được, mấy ngày nay nghỉ ngơi, cái gì anh cũng không làm, ở cạnh em.”
DK có rất nhiều video chữa lành, Văn Xước gọi một bữa sáng thanh đạm, sau đó ôm Bạch Dương vào trong ngực, cùng cậu xem video, mỹ thực, vẽ vời, động thực vật dễ thương, phối hợp với BGM nhẹ nhàng, lòng vô thức mà yên tĩnh lại.
Văn Xước cúi đầu nhìn, thấy Bạch Dương nhìn chằm chằm chú mèo ngây thơ khả ái trong video, nét mặt chăm chú, sau đó hôn lên trán cậu một cái: “Nè… Sau này cùng em nuôi một con nhé.”
Thời gian tới, bọn họ rời khỏi đây, đi thành phố thuê một cái nhà trọ đẹp hơn, vừa nuôi mèo, vừa làm việc, muốn làm chủ thì phải tích cóp mấy năm, đủ mua một phòng cho mình.
Văn Xước cẩu thả, mà Bạch Dương tỉ mỉ, cậu chăm người được, nhất định có thể nuôi mèo thật tốt.
Phàn Thu Vân từ nhỏ đã lăn lộn trong giới giải trí, sau đó gả vào nhà họ Văn thì giải nghệ, đối ngoại thì giữ hình tượng hào môn phong nhã, hạnh phúc mỹ mãn, làm ai nấy đều khen ngợi bà là người phụ nữ có phúc khí. Lần này, tính mạng của người con trai độc nhất như ngàn cân treo sợi tóc, Phàn Thu Vân ở trên weibo mắng chửi Phương Tâm Đồng, từng chữ như phun châu nhả ngọc, chỉ còn thiếu ví cô ả là xe công cộng thôi. Phương Tâm Đồng được nuông chiều từ bé, cũng không phải người dễ bị ức hiếp, trực tiếp mắng lại từng cái một. Trận war này kéo dài đến nửa tháng có thừa, thực sự làm quần chúng ăn dưa mở mang tầm mắt.
Nửa tháng sau, Phương Tâm Đồng từ đảo Bali về nước, post status tuyên bố ly hôn với Văn Thiên Hạo, càng làm tất cả thêm ầm ĩ.
So sánh với tình trạng tồi tệ của nhà họ Văn, cuộc sống của Văn Xước đã đâu vào đấy, y ký hợp đồng với DK, lấy được vị trí đề cử, ngày một tiến bộ cũng trở nên nổi tiếng. Lưu lượng khu game luôn khả quan, càng nhiều người xem video của y, fan cũng càng tăng nhanh.
Mỗi ngày Văn Xước đều livestream vượt ải, vẫn duy trì tiến độ tương đối ổn định, vị trí tổng bảng vẫn là y và Hoàn Dã đổi vị trí qua lại. Y vẫn như trước im hơi lặng tiếng, ngoại trừ video giáo trình, cơ bản không tham dự bất kỳ hoạt động offline nào. Như trong tưởng tượng, fan của Hoàn Dã cũng không kéo dẫm hay ăn vạ nữa, war cũng dần dần ngừng lại, đồng thời cũng có một lượng fan Hoàn Dã chuyển sang thành fan Văn Xước.
Thời gian mấy tháng ngắn ngủi, fan đã tăng vọt lên trăm vạn, nếu như năm nay DK bình chọn streamer hắc mã, Văn Xước nhất định có một vị trí, chỉ là y vẫn không muốn ló mặt, cũng thiếu tương tác với fan, thành ra vẫn hình thành cảm giác xa cách, nhân khí so với Hoàn Dã vẫn thấp hơn một bậc.
Lượng view kiếm cũng không được bao nhiêu tiền, tính thêm phần thưởng và đề cử của khác giả, cả tiền mang người qua ải, Văn Xước tính toán khoản thu bốn tháng nay, phát hiện có gần chín vạn, bình quân hạ một tháng 20 ngàn, về sau càng phát triển chắc sẽ khả quan hơn.
Huyện Lâm quá nhỏ, mãi mãi cũng chỉ là một cái huyện nhỏ, Văn Xước vẫn muốn đi xa ở thế giới rộng lớn này, e rằng khi y già đi, mới muốn trở lại nơi tràn ngập hồi ức này.
Hai bên đường là những tòa nhà cũ, vách tường loang lổ, dây điện chi chít giăng đầy trời, giá phơi quần áo cũng bị mưa gió ăn mòn đi, mất cả hình dáng ban đầu. Lan can rỉ sắt, phơi quần áo đủ mọi màu sắc, một chiếc xe màu đen mới chạy băng băng, lẳng lặng đậu ở ven đường, thân xe bóng loáng, làm người qua lại phải ngoáy đầu nhìn lại thêm lần nữa.
Khi Lưu Manh Manh nhàn rỗi, nhìn chằm chằm chiếc xe tới ngẩn người, giọng đầy mơ ước: “Xe này thật đẹp, cứ lượn tới lui ở đây, cũng không biết là nhà ai.”
Bạch Dương cách cửa kính nhìn lại, thấy trên logo và bảng số xe, không biết tại sao, nét mặt đột nhiên trở nên khó hiểu.
Lúc xế chiều, có một người đàn ông bước vào tiệm ăn, tuổi tác cũng lớn, âu phục giày da hào hoa phong nhã, lạ mặt, không giống như người địa phương. Ông ta gọi một bàn đồ ăn, lại không động đũa, chỉ là thỉnh thoảng nhìn quanh ở bên ngoài, chú ý người đi đường qua lại.
Lưu Manh Manh sợ ông ta ăn quịt, thừa dịp người ta không chú ý thì chạy, vẫn luôn lén lút nhìn chằm chằm. Người đàn ông trung niên phát hiện ánh mắt cô, cười cười: “Cô chủ, thanh toán trước cho tôi đi.”
Lưu Manh Manh bắt đầu ngại ngùng: “Không không không, chú ăn trước đi, ăn rồi mới tính.”
Người đàn ông lấy ví ra, bên trong là một xấp tiền dầy cộm, tất cả đều là tờ màu đỏ (100 tệ). Ông rút ra ba tấm đặt trên quầy, không muốn Lưu Manh Manh thói tiền, cười rộ lên mang theo vẻ hiền lành: “Cô gái trẻ, tôi tới đây chỉ để nghỉ chân, chờ người.”
Lưu Manh Manh thấy ông tiêu tiền hào phòng, vội vã cười nói: “Không sao, không sao, ngài thong thả.”
Cũng không lâu lắm, người mà người đàn ông trung niên phải đợi đã tới rồi, là một cậu trẻ tuổi, chỉ thấy cậu ta lau mồ hôi trên trán, ngồi xuống đối diện, sau đó nhỏ giọng nói: “Chú Vinh, tra được rồi, ở đằng sau một tòa nhà, có muốn cùng chủ tịch…”
Chú Vinh nghe vậy giơ tay ngăn lại: “Không vội, trước tiên xác nhận, tránh nhận lầm người.”
Thanh niên do dự nói: “Có thể chủ tịch dặn dò chúng ta mau chóng dẫn cậu ta trở lại ổn định thời cuộc, dù sao chủ tịch lớn tuổi, thân thể Đại thiếu gia cũng không chống cự được bao lâu, cổ đông bên dưới đều nhìn chằm chằm…”
Chú Vinh gắp một đũa đồ ăn cho cậu ta: “Gấp cũng không phải phải ngay lập tức, ăn cơm trước, cơm nước xong thì nói tiếp, người cũng có chạy đi đâu được.”
Thanh niên hỏi: “Lỡ cậu ta không muốn về cùng chúng ta thì sao?”
Chú Vinh khẽ cười một tiếng: “Ngốc hả, được sống giàu sang, ai lại chịu ở cái chỗ nghèo này.”
Giọng bọn họ nói chuyện cực nhỏ, Lưu Manh Manh cũng không nghe rõ, Bạch Dương đang ở một bên cạnh lau bàn, cúi đầu không thấy rõ nét mặt. Mặt cậu tối sầm, rất khác thường mà xin nghỉ sớm về nhà.
Văn Xước lúc đó mới vừa kết thúc livestream, y mặc một cái áo lông cao cổ, mấy ngày không ngủ mệt nhọc làm cả người y gầy đi trông thấy. Buổi sáng mang người qua ải, buổi chiều livestream, buổi tối cắt nối video, liên tục mấy tháng cũng không có giấc ngủ ngon, mấy ngày nay độ cận tăng lên, liền thay đổi cặp kính mới.
“A, về rồi à, hôm nay sao lại về sớm vậy.”
Văn Xước ngồi ở trên ghế xoay, xoay một vòng, thấy Bạch Dương đi tới, tay kéo cậu vào lòng ngực, trói sau gáy, theo thói quen mà hôn thật sâu. Bạch Dương hiếm hoi mà đáp lại, ôm cổ y, hơi thăm dò đầu lưỡi.
Văn Xước lấy kính xuống, hàm dưới gầy một cách rõ ràng, y nhéo lấy thịt bên hông của cậu, sau đó than một tiếng: “Rốt cục cũng mập lên.”
Kỳ thực cũng không mập lắm, mà cuối cùng cũng xem như là không còn bộ dạng suy dinh dưỡng trước đây, cằm gầy như trước, cặp mắt kia càng lúc càng lớn, giống như con búp bê không có linh hồn.
Bạch Dương không biết tại sao, nhắm mắt lại, dựa vào trong lồng ngực y không nói câu nào, Văn Xước xoa xoa mặt cậu: “Nè, hai ngày nay anh nghỉ ngơi một chút, từ từ, nếu không chắc mù mất.”
Cắt ghép video thì tốn nhiều thời gian, vừa phải giữ vững chất lượng, phải giữ tốc độ up video mới, chỉ có thể tăng ca thêm giờ không ngày không đêm. Máy tính ở phòng khách, Văn Xước vừa thấy trời tối thì hơi sợ, mỗi lần Bạch Dương đều kéo ghế ngồi cạnh, chờ y chỉnh sửa xong, sau đó hai người ngủ chung.
Trên bệ cửa sổ, mấy cây sen đá đã béo ị ra, đủ mọi màu sắc nhìn rất đẹp mắt. Bạch Dương đặt một cây trên bàn, nhưng mà Văn Xước ngứa tay, có một lần nhìn là lại ngắt một lá, sau đó Bạch Dương cũng không đặt cái gì trên bàn nữa.
Văn Xước lại rất thích nhéo mũi Bạch Dương, người trong lòng đúng lúc mở mắt ra, dùng một đôi mắt đen lẳng lặng nhìn y, chỉ nghe Văn Xước nói: “Anh ở trên mạng mua cho em mấy bộ đồ, đi, vào ngó một cái.”
Trời lạnh dần, đã là cuối mùa thu, Văn Xước chọn cho Bạch Dương mấy cái áo lông nhạt màu, rất hợp với khí chất sạch sẽ của cậu, mặc vào rất vừa vặn.
“Rất đẹp.”
Ánh mắt Văn Xước chuẩn, số đo vừa khít, Bạch Dương nhìn quần áo trên người, tản ra mùa nước xả nhàn nhạt, phát hiện ra là Văn Xước giặt rồi, sau đó gấp lại, bỏ vào trong tủ quần áo.
Văn Xước nói: “Em đừng tiếc mà không mặc, ngày mai mặc, biết không.”
Bạch Dương gật đầu, ngồi xổm ở trước tủ quần áo đem quần áo ngổn ngang xếp lại, nghiêng người, lộ ra một đoạn eo trắng ngần. Thấy gần đây người cậu ngày càng cao hơn, quần áo cũng ngắn lại, Văn Xước nhìn một chút, bỗng nhiên quỳ một chân trên đất, từ phía sau ôm cậu vào trong lồng ngực.
“Bạch Dương…”
Giọng Văn Xước hơi khàn, xen lẫn một chút ẩn nhẫn vô thức. Y cúi đầu, đầu lưỡi xẹt qua cần cổ nhẵn nhụi của Bạch Dương, sau đó lần mò tìm được môi cậu, vén áo cậu lên, không nhịn được mà hỏi: “… Có thể chứ?”
Bạch Dương chưa bao giờ nói không với Văn Xước.
Văn Xước đã rất lâu không còn muốn tiền của cậu, Bạch Dương cũng không biết, mình còn có cái gì có thể cho y, mà Văn Xước thật sự cần…
Bạch Dương xoay người lại ôm lấy cậu, nhắm mắt, chậm rãi nói hai chữ: “Có thể.”
Hai chữ này như nước rơi vào dầu sôi, sôi trào, ánh mắt Bạch Dương trong chốc lát choáng váng, ngay sau đó ngã lên chiếc người mềm, người chìm xuống, nhìn vào đôi mắt như sóng nước mênh mông của Văn Xước.
Lồng ngực phút chốc như bị thứ gì lắp đầy, rồi lại cảm giác lo lắng.
Tay Văn Xước lấy một thứ từ ngăn kéo ra, sau đó xé gói, thấp giọng nói: “Có thể sẽ đau đó.”
Mà trên thực tế, Bạch Dương không rên đau tiếng nào, thần sắc bình tĩnh như trước, dường như chẳng có chút cảm giác nào. Văn Xước thấy môi cậu trắng bệch, lần mò lên trán, mới phát hiện trán cậu đầy mồ hôi lạnh.
Văn Xước nói: “Đau thì nói, đừng nhịn.”
Bạch Dương vẫn trầm mặc như trước, chỉ dùng một đôi đen kịt mắt nhìn y, Văn Xước bất kể là đắng hay ngọt, là thương tổn hay là đau, cậu đều nhận, bất kể là đời này, hay là…
Đời trước.
Văn Xước không nhúc nhích, cực kỳ kiên nhẫn hôn Bạch Dương, trên người đầy mồ hôi. Lát sau, Bạch Dương mới lấy tay ôm cổ y, mười ngón tay trắng nõn lướt vào trong tóc, trắng đen rõ ràng.
Văn Xước nhìn thấy đuôi mắt cậu ửng hồng, vỗ nhẹ mặt cậu, thấp giọng nói: ” Bạch Dương, kêu ra, đừng nhịn…”
Bạch Dương nhắm mắt, lắc đầu, không biết tại sao lại khóc, giọng vỡ vụn không thành lời, chỉ gọi tên y mãi.
“Văn Xước… Văn Xước…”
Cả người điên đảo, cổ họng Bạch Dương khàn, gọi không thành tiếng, Văn Xước cảm thấy nước mắt nóng hổi rơi trên mặt mình, nóng đến lòng cũng co rúm lại, y nâng mặt Bạch Dương lên, chốc chốc lại hôn, an ủi: “Đừng khóc, Bạch Dương, đừng khóc…”
Trên giường vỏ chăn nhăn nhúm, tiếng động lát sau mới ngừng lại, mấy tháng rồi, Văn Xước không ngủ ngon, cơn buồn ngủ lan tới, ngăn cũng không ngăn được.
Vỏ chăn rơi phân nửa xuống đất, người Bạch Dương đầy vết xanh tím, nhìn thấy làm người ta có chút sợ hãi. Cậu nằm yên ở trên giường, tóc đen hơi dài che đáy mắt tối tăm, sắc mặt tái nhợt như trong suốt, cánh tay chống bên giường, cánh tay mảnh khảnh cũng đầy dấu hôn.
Cậu giương mắt, đuôi mắt vẫn còn vệt hồng chưa phai, tự dưng cảm thấy có sức sống và diêm dúa. Một lát sau, cậu cầm quần áo loạng choà loạng choạng đứng dậy đi tới phòng tắm, trên giường có một vết máu nhợt nhạt.
Văn Xước như cảm giác được, cau mày mở mắt ra, thấy thế ngồi dậy, không mặc y phục đi tới ôm người vào trong ngực, thấy Bạch Dương yếu ớt, liền nghiêng người bế cậu lên: “Anh giúp em đi tắm.”
Thiếu niên, lần đầu nhìn chung vẫn có chút lỗ mãng khó kiềm nén.
Nhìn thấy, Văn Xước có chút ảo não, cau mày, tự giận bản thân. Dòng nước ấm áp chảy xuống, hơi nước tràn ngập trong buồng tắm, tay Bạch Dương vòng lấy cổ y, mềm mại dựa vào vai y, lắc đầu như an ủi.
Nhưng không nói cái gì cả.
Văn Xước nâng eo cậu, ngũ quan cởi bỏ mấy phần thiếu nhiên, ẩn đi vẻ thành thục tuấn mỹ: “Mấy ngày tới đừng đi làm, anh gọi điện thoại cho Lưu Manh Manh xin nghỉ.”
Lại bĩu môi nói: “Mà em không đi làm cũng được, anh nuôi em.”
Cậu cũng không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ là hiếm khi chủ động, đôi môi tái nhợt lưu lại một nụ hôn trên mặt y.
Văn Xước thay quần áo sạch cho cậu, liền đem khăn trải giường đi giặt, cho Bạch Dương uống hai viên kháng viêm, cuối cùng nằm nhoài ở giữa hai chân cậu mê mang nhìn: “Không thoải mái nhất định nói với anh.”
Bạch Dương nắm chặt đầu ngón tay y, môi mấp máy: “Ở cạnh em…”
Văn Xước khó giải thích mà cảm thấy cậu đáng thương, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, so với tính cáu kỉnh trong quá khứ, hiện tại có thêm mấy phần ôn nhu và bao dung: “Được, mấy ngày nay nghỉ ngơi, cái gì anh cũng không làm, ở cạnh em.”
DK có rất nhiều video chữa lành, Văn Xước gọi một bữa sáng thanh đạm, sau đó ôm Bạch Dương vào trong ngực, cùng cậu xem video, mỹ thực, vẽ vời, động thực vật dễ thương, phối hợp với BGM nhẹ nhàng, lòng vô thức mà yên tĩnh lại.
Văn Xước cúi đầu nhìn, thấy Bạch Dương nhìn chằm chằm chú mèo ngây thơ khả ái trong video, nét mặt chăm chú, sau đó hôn lên trán cậu một cái: “Nè… Sau này cùng em nuôi một con nhé.”
Thời gian tới, bọn họ rời khỏi đây, đi thành phố thuê một cái nhà trọ đẹp hơn, vừa nuôi mèo, vừa làm việc, muốn làm chủ thì phải tích cóp mấy năm, đủ mua một phòng cho mình.
Văn Xước cẩu thả, mà Bạch Dương tỉ mỉ, cậu chăm người được, nhất định có thể nuôi mèo thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất