Chương 181
Đây là một chương được ghi vào sử sách, như được dùng đao khắc sâu vào trong lòng mỗi người.
Một ngày kia, mây đen giăng kín, mấy vạn tang thi như thuỷ triều từ bốn phương tám hướng đổ tới, dùng hết sức vây quanh, xâm chiếm vùng đất bồng lai cuối cùng cũng loài người. Loại lương thực thí điểm được nhân viên căn cứ trồng đã nẩy mầm, giáo sư Bạch nghiên cứu chế tạo huyết thanh khó khăn lắm mới có tiến triển. Tất cả những hi vọng này, cứ như vậy, không kịp chuẩn bị mà bị hiện thực đánh nát.
Thủ trưởng căn cứ mặc quân trang chỉnh tề, nét mặt nghiêm túc, ông đứng ở khu trung tâm dưới đài cao, phía sau cột cờ lạnh lẽo, quốc kỳ màu đỏ phấp phới bay trong gió rét, trong thành chỉ có duy nhất một màu xám. Ở quảng trường, tập hợp tất cả người sống sót, nhưng chẳng có ai phát ra âm thanh, chỉ có giọng nói già nua kiên nghị của ông vang vọng trong quảng trường.
“Năm 1976, thành phố A đã từng xảy ra động đất cấp 7 cấp 8, chết 24.2 vạn người, bị thương 16.4 vạn người.”
“Năm 1998 lũ lụt Trường Giang dữ dội, 2.23 trăm triệu người gặp họa, tử vong 4150 người.”
“Năm 2008, tỉnh Z từng xảy ra động đất cấp 8, 69227 người tử vong.”
“Nạn xong hưng thịnh, mỗi nơi kiếp nạn tới, sẽ thúc đẩy người ta đi về phía trước, vô tư mà đi tới, không để cho Trung Hoa rộng lớn này trở thành nơi đổ nát. Từ trước tới nay chúng ta từng trải vô số tai họa, hi sinh vô số đồng bào, tai họa này, có lẽ sẽ chết nhiều hơn, nhưng tôi vẫn tin tưởng rằng, chúng ta sẽ không bị hạ gục.”
“Ôn dịch không có thể khiến ngoài người bị diệt vong, nạn đói không thể, vụ tai nạn này, cũng không có thể —— “
Thủ trường căn cứ có mái tóc hoa râm, lưng bị năm tháng bào mòn, đã hơi lọm khọm, nhưng ông vẫn cố gắng thẳng lưng như trước. Ánh mắt lướt qua dưới đám người bên dưới yên lặng không lên tiếng. Miếng vải trên huy chương của ông đã có chút phai màu, nhưng vẫn sáng lóa mắt như cũ.
“Tôi muốn nói cho mọi người biết, kiếp nạn lần này sẽ rất khó mà gánh nổi, bởi vì bốn phương tám hướng căn cứ đều bị lũ cương thi đông như thủy triều vây quanh, chúng ta không thể lui được nữa, không thể trốn đi đâu được, thậm chí không có một chút thời gian nào để mà thở. Nhưng chúng ta vẫn phải tiến lên mà nghênh đón chúng, không thể thua cũng không được thua!”
“Trận chiến này không thể thiếu một ai, ai cũng không thoát được, quân đội ở phía trước, dị năng giả ở phía sau phụ trợ, đây là mệnh lệnh, không phải là thỉnh cầu. Tôi già rồi, vô dụng, nhưng vẫn muốn giương cao báng súng. Tôi sẽ đứng trên tường thành cùng các bạn chiến đấu, đuổi hết đám cương thi này ra ngoài!”
Cách tường thành một khoảng không xa, thời gian dần trôi, chúng càng tới gần. Tiếng gầm của cương thi từ xa truyền đến, như chuông báo cái chết tới gần. Số lượng khổng lồ khiến lòng người kinh hãi, thủ trưởng yên lặng xoay người, đối mặt với quốc kỳ, yên lặng mà chào theo kiểu quân đội. Quân đội ở phía sau quảng trường đồng loạt nâng tay lên chào, động tác đều nhịp, nghiêm túc trang nghiêm.
Trước tận thế, bọn họ vẫn đứng ở phía trước.
Sau tận thế, vẫn như vậy, dùng thân thể máu thịt bạc nhược mà cản lửa đạn thuốc súng cho hậu phương.
Nhưng đa số họ vẫn là người bình thường, nhưng trọng trách nặng nề trên vai, cùng bộ quân trang trên người đã thúc đẩy họ anh dũng tiến về phía trước, đánh đâu thắng đó.
Đội dị năng giả đứng giữa, bọn họ là nguồn sức mạnh nồng cốt của căn cứ, có nam có nữ, có trẻ có già, bệnh độc đang tàn phá khắp nơi, bọn họ có lẽ chỉ là học sinh ở ven đường, có thể là nhân viên văn phòng, thậm chí là lưu manh ở đầu đường xó chợ.
Và họ đều là người Trung quốc.
Có tiếng khóc trầm thấp ngột ngạt vang lên trong đám người, ai cũng biết, cuộc chiến này e rằng không có kết quả khả quan, xấu nhất thì có khả năng toàn quân bị diệt, mà vào lúc này, ai cũng không có đường lùi, dù sống chết đang nằm ở trước mắt.
Tai họa ở trước mặt, loài người vốn nhỏ bé như vậy, yếu ớt như con kiến hôi, nhưng bọn họ không ngại cùng nhau hi sinh mạng sống một cách oanh liệt như thế.
Xe tải chuyên chở binh sĩ từng chiếc rời đi, lao tới chiến trường. Đào Hi Nhiên im lặng cắn chặt hàm răng, cùng đội bảy liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhau một chiếc xe đã chở phân nửa số binh sĩ. Các cô thường phục, trộn lại thành một đống màu sắc, trông bắt mắt.
Đào Hi Nhiên có thể đã khóc rồi, viền mắt ửng đỏ, khàn giọng nói: “Chúng ta là dị năng giả, chúng ta có dị năng, chúng ta cần phải đứng ở tuyến đầu.”
Trời cao cho bọn họ dị năng, không chỉ dùng để bảo vệ mình, mà còn để bảo vệ nhiều người.
Đội trưởng đội một thấy vậy, bỗng nhiên cũng leo lên chiếc xe đó, số đội viên còn lại sững sờ, cũng theo sát phía sau. Đào Hi Nhiên nhìn bên cạnh mình có một người đàn ông cường tráng, nhịn không được khịt mũi: “Theo tôi làm gì.”
Anh ta lặng im trong chốc lát: “Anh là quân nhân xuất ngũ.”
Xe tải từng chiếc rời đi, người trên quảng trường cũng từ từ giảm bớt, Bùi Nhiên cũng ở trong đám người này, hắn ở chỗ thấp, không dễ dàng bị phát hiện, vố gương mặt luôn phơi phới mà giờ đây bỗng nhiên yên tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía phương xa ——
Nơi đó đã vang lên tiếng súng đạn, ngửi một chút, thậm chí có thể ngửi được mùi thuốc súng hòa với mùi máu.
Mùi tanh của máu tươi.
Giữa bầy cương thi mênh mông vô bờ, đứng chật như nêm, chặn lại đường lui cuối cùng của loài người. Chúng vây căn cứ tới nổi một ngọn gió cũng không thể thổi vào, thậm chí bắt đầu trèo lên trên tường thành. Một người lính không cẩn thận bị bắt xuống, cơ thể đập mạnh xuống đất, lũ cương thi còn lại thì như thủy triều nhấn chìm cậu ta.
Đội trưởng của cậu ta đỏ mắt, liều mạng dùng súng xả loạn xạ vào bầy cương thi, khàn giọng gọi tên cậu, còn sai người đeo dây thừng đi xuống, nỗ lực muốn cứu cậu, cuối cùng cũng tìm ra được tiếng thở dốc nặng nề.
“Đội trưởng ——!”
Cậu tiểu binh kia loạng choạng đứng lên, quân trang màu xanh lục bị máu thấm qua, tất nhiên là đã bị cương thi quào trầy. Tuổi cậu còn nhỏ, khuôn mặt non nớt, nhưng không nắm lấy dây thừng. Lần cuối cậu liếc mắt nhìn lên tường thành, trong thấy đồng đội chiến đấu anh dũng, sau đó quay người xông vào bầy cương thi, kéo lựu đạn đeo trong người ——
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, trong phút chốc bụi bặm bay đầy, máu thịt tung toé, rồi lại vô tung vô ảnh.
Có thể đây là sự trừng phạt của trời cao đối với loài người, họ vẫn chưa kịp nghiên cứu ra huyết thanh, tranh thủ mỗi phút mỗi giây, nhưng cùng lúc đó lại có vô số sinh mệnh không ngừng tan biến ở trước mắt, cũng có vô số tiếng lựu đạn nổ vang liên tiếp.
Một đám người đó, không ai biết tên họ của họ là gì, họ có thời thanh xuân tươi đẹp, nhưng lại bị sứ mệnh cùng trách nhiệm kéo lên tiền tuyến.
Máu tươi của họ hội chảy trên từng tấc đất, máu thịt của họ sẽ được chôn vào núi sông. Khi mà mùa xuân ấm áp năm sau tới, nơi đó sẽ mọc lên một rừng hoa.
Hai chân Bùi Nhiên nặng như chì, hắn đánh bại suy nghĩ muốn chạy trốn của mình, hắn chỉ có thể lao về phía trước để có thể cho mình chút thời gian nghĩ ngơi, để bản thân không làm cái hành động muốn sống đê hèn, ích kỷ xấu hổ đó thêm lần nào nữa.
Hắn ôm Khúc Nghiên một lần cuối, đầu ngón tay mang theo cảm giác man mát cuối thu, thấp giọng nói: “Chờ anh trở về.”
Khúc Nghiên, trong giây lát, hiểu rõ hắn muốn gì. Ánh mắt cậu nặng nề. Sau đó, cậu nắm chặt cổ tay của hắn, gằn từng chữ như nói lời cam kết: “Không cần đi, em sẽ bảo vệ anh.”
“Anh sẽ không chết.”
Bùi Nhiên yên lặng lắc đầu, ánh mắt phút chốc mơ hồ, hắn biết, vì cảnh ngộ tuổi thơ của Khúc Nghiên đã khiến cậu đánh mất tình cảm bình thường của loài người, nên hắn không biết nên nói thế nào cho Khúc Nghiên biết, bản thân hắn, vào lúc này, không phải sợ chết nên mới quyết định đi về phía trước.
Bùi Nhiên hôn môi và gò má cậu: “Tụi mình không nên gặp nhau ở thế giới này…”
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Bầu trời xanh lam như được ai gột rửa, hoa tươi dưới chân như muốn bung nở, con đường nhựa thật dài vẫn uốn lượn tới chân trời. Mặt trời lơ lửng ở cuối con đường, mặt trời lặn, nhường cho mặt trăng mọc lên. Buổi tối, sao trời chi chít, loài người lại chìm trong khói lửa.
Hai người họ lên gặp nhau sớm hơn.
Có thể là vào lúc Khúc Nghiên bị tàn thuốc làm phỏng lần đầu tiên, lúc Khúc Nghiên bị đánh bằng roi mấy lần đầu tiên, lần đầu tiên Khúc Nghiên bị thương… Bùi Nhiên nghĩ, hắn nên xuất hiện vào lúc đấy.
Như hắn đã từng nói.
Muốn cùng Khúc Nghiên học một trường, ngồi cùng một cái phòng học, viết một bài thi giống nhau, ngước nhìn cùng một khoảng trời.
Khúc Nghiên cảm giác rằng dường mình đánh mất thứ gì đó, dùng hết sức lực cũng không cách nào giữ lại. Cậu nắm chặt tay Bùi Nhiên, không chịu buông: “Nếu như em nói trong đám cương thi này có một con cương thi vương mà em không biết cách tiêu diệt, anh có còn muốn đi không?”
Bùi Nhiên vẫn nói câu kia: “Chờ anh về.”
Hắn từ từ và kiên định kéo tay Khúc Nghiên ra, sau đó đè vành nón của cậu xuống, quay người, ngồi lên chiếc xe chở dị năng giả, biến mất rất nhanh trong dòng người ầm ĩ.
Lần này, cậu không thể giữ hắn.
Khúc Nghiên không thích thế giới này.
Bùi Nhiên không thích thế giới như thế này.
Thua nhau một chữ, lại khác nhau một trời một vực.
Vào lúc này, thậm chí ngay cả Khúc Nghiên cũng nghĩ, nếu họ gặp nhau sớm một chút thì có phải tốt hơn không, như vậy trái tim cậu sẽ không tới nổi vô phương cứu chữa như bây giờ.
Cậu muốn trơ mắt nhìn Bùi Nhiên chết sao…
Hay là dùng mạng mà đánh cược, đi cứu thế giới chưa bao giờ đối xử tử tế với cậu…
Chiến sự ở phía trước khốc liệt hơn cả tưởng tượng, máu chảy thành sông, đất cằn ngàn dặm, dưới chân là thi thể thành đống. Cánh tay đứt lìa vẫn còn nắm chặt cây súng đen, gió lạnh rít gào, cuốn theo cát bụi, thậm chí người bình thường cũng bắt đầu leo lên tường thành, cầm ống tuýp bằng sắt mà đập cương thi rơi xuống.
Dị năng đủ loại như rừng đao mưa kiếm rơi xuống từ trên bờ thành, Bùi Nhiên cùng mấy dị năng giả hệ sấm sét xúc tiến dị năng trận xung quanh, dòng điện vang lên rẹt rẹt, sấm sét nổ vang trên bầu trời đen thẫm âm u nặng nề, khiến rất nhiều cương thi bị điện giật thành tro bụi, nhưng vẫn không cản được dòng cương thi cuồn cuộn.
Chúng không biết mệt mỏi, người lại không thể như thế, chưa chống đỡ được bao lâu thì dị năng cũng đã bị tiêu hao tới không còn gì.
Bùi Nhiên ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay run rẩy. Hắn luôn làm một kẻ tham sống sợ chết không ngờ lại chuẩn bị sẵn sàng để bỏ mạng. Hắn thấy cương thi leo lên, trực tiếp dùng dao găm đào tinh hạch, thậm chí không để ý tới việc chùi óc và máu, siết chặt lấy tinh hạch, dùng hết sức khôi phục dị năng.
Trung Quốc,
Trung Quốc…
Dân tộc này đã đứng sừng sững ngàn năm chưa bao giờ ngã. Nếu như mọi người ai cũng vì lợi ích riêng của bản thân, nếu như ai nấy đều muốn tranh đoạt, dân tộc này sẽ không kéo dài đến nay. Dòng lịch sử năm ngàn năm, vượt qua sinh tử, vượt qua thời gian, là nhờ vô số người đồng lòng mà kết thành.
Chẳng biết lúc nào mưa nhỏ bắt đầu rơi tí tách, rơi trên mặt băng lạnh lẽo nguội lạnh, như là nước mắt. Vào lúc này, không biết là ai hét lên, mọi người dồn dập nhìn xuống dưới tường thành, lại kinh ngạc phát hiện có một phần ba tang thi bỗng nhiên cùng nhau quay người bắt đầu gặm nuốt đồng loại, mưa to dần, đâm vào lòng người đau nhói, nhắc nhở mọi người một cách rõ ràng: đây không phải là ảo giác.
Cương thi có tính người sao?
Hay là ông trời không nhẫn tâm nhìn xuống dưới này?
Đám người mệt mỏi dần dần có sức sống, nhân cơ hội này bắt đầu chém giết thêm một trận, bọn họ cảm ơn trời cao, Bùi Nhiên lại đang gọi tên Khúc Nghiên.
Hắn đứng ở chỗ cao của tường thành, lại không có cách nào nhìn ra xa hơn, nhưng hắn biết Khúc Nghiên nhất định đang ở bên cạnh mình, hoặc là dưới dòng người chen chúc, hoặc là ở quảng trường trung tâm khoáng đãng ở phía xa, mưa gió ầm ĩ, đối phương nhất định đứng ở một nơi nào đó, lặng im chăm chú nhìn vào hắn.
Trong đám cương thi dường như có một con hệ thần kinh cấp cao, hai luồn sức mạnh tinh thần cường đại va chạm trên không trung, như giao long nhập hải đánh nhau không dứt, tạo nên vô số đợt sóng lớn. Những người xung quanh đều bị ảnh hưởng, đầu váng mắt hoa ù tai không ngừng, cương thi không biết nên nghe theo sự khống chế của ai, hỗn loạn như một lũ kiến, thậm chí mấy con không chịu nổi sự khống chế quá mạnh mẽ của tinh thần lực, trực tiếp nổ tung thành một đống máu thịt.
Đầu Bùi Nhiên đau như búa bổ, đứng cũng khó khăn, hắn khó khăn tìm kiếm hình ảnh Khúc Nghiên trong đám người, nhưng xung quanh quá rối ren nên lại không tìm kiếm được gì. Từng giây từng phút trôi qua, cương thi vương hình như chiếm thượng phong, tiếp tục điều khiển đợt sóng cương thi tiến lên, nhưng mỗi lần như thế đều bị một nguồn sức mạnh vô hình đánh lui.
Trong đầu Bùi Nhiên vang lên giọng máy móc lạnh như băng.
【 Keng! Kiểm tra thấy sức mạnh nguy hiểm không rõ, chương trình bảo vệ tự động mở 】
【 Keng! Cán bộ chấp hành truyền tin tới, được xét duyệt thông qua, chấp thuận việc hệ thống và kí chủ mã số 008 giải trừ trói buộc, chuẩn bị để lên trạm không gian bất kì lúc nào 】
Cuối cùng, một quả cầu ánh sáng màu xanh lam từ người Bùi Nhiên từ từ chậm rãi bay ra, nhìn kỹ hắn, ngang tầm mắt với hắn.
【 Keng! Bắt đầu xóa chương trình, xin kí chủ chuẩn bị sẵn sàng,
Mở ra chương trình tự kiểm tra,
Tự kiểm tra đã xong.
Hủy bỏ trói buộc,
20%
50%
100%
Hủy bỏ thành công, lần phục vụ này kết thúc mỹ mãn, kí chủ thân mến, chúc mừng bạn thông qua tiêu chuẩn xét duyệt tinh tế, thành công đi trên con đường tự lập tự mình cố gắng 】
Khắp khuôn mặt Bùi Nhiên là máu, đồng tử màu hổ phách phản chiếu một quả cầu xanh lam nho nhỏ, hắn nhẹ nhàng gật đầu, vô lực cười cười: “Rất tốt.”
Bùi Nhiên nói: “Hẹn gặp lại…”
【 hẹn gặp lại 】
Hệ thống yên lặng bay xa, lướt qua tường thành cao cao, quan sát thây chất đầy đồng bên dưới, vùng đất dưới chân này kéo dài trăm triệu hecta, núi sông nối liền, Trường Giang và Hoàng Hà tú lệ, vốn không nên trông như thế này.
Nó cảm thấy có chút khổ sở.
Từ trước tới nay hệ thống chưa từng gặp qua cảnh tượng thê thảm như thế này, thây chất thành núi, máu chảy thành sông. Mỗi lần nó rời đi đều rất vui vẻ, chỉ là lần này, lòng nặng trịch, sự tuyệt vọng lan tràn vô tận khắp trời đất, giam chặt thế giới này, nhưng có một đám người giãy dụa cầu sinh trong kẽ hở, bầu nhiệt huyết cao tới tận trời, xua tan mây mù.
Quả cầu ánh sáng ở giữa không trung, một lát sau vẫn không động đậy. Một lát sau, sau lưng nó xuất hiện một đôi cánh hơi trong suốt nho nhỏ, rung rung. Một vầng hào quang màu lam nhạt chậm rãi rơi xuống, hình thành tấm kết giới hơi trong suốt, chắn đám cương thi bên ngoài.
【 Cảnh báo! Cảnh báo! Rò rĩ năng lượng! Hệ thống số 008, xin đóng năng lượng, nghe theo lời triệu hoán của cán bộ chấp hành Tinh Tế, trở về trạm không gian kịp lúc! 】
Kết giới trong suốt từ từ chuyển dời về phía trước, trục xuất cương thi ra ngoài.
【Cảnh báo! Cảnh báo! Năng lượng không đủ! Năng lượng không đủ! 】
【 Chức năng cảm biến bắt buộc tắt 】
【 Cán bộ chấp hành Tinh Tế truyền tin, giao diện cũ của hệ thống 008 đã bị xóa, xin nhanh chóng trở về trạm không gian 】
Quả cầu màu xanh lam vờ như không nghe thấy, tiếp tục vỗ cánh, bay qua mỗi một góc của vùng đất này, ánh sáng nhạt màu rơi xuống dưới, mặt đất lầy lội yên lặng mọc lên vô số cỏ xanh, sau đó nhanh chóng đâm chồi, nụ hoa bung nở, nở ra một đóa hoa màu xanh lam, sự sinh sôi cũng nhanh chóng bắt đầu lan qua những vùng khác.
Những con cương thi này như gặp phải thiên địch, những nơi đóa hoa sinh trưởng, chúng lùi về sau. Đám người trên tường thành đứng dại ra nhìn chăm chú vào câu chuyện thần kì này, một lá sau t, đỏ mắt, thấp giọng nói: “Chúng ta đã thắng…”
“Chúng ta đã thắng…”
Không hưng phấn, không kích động, chỉ có tiếng khóc kiềm nén.
Ánh sáng trên người của quả cầu màu xanh lam từ từ yếu dần, nó bất động, đôi cánh vô lực vỗ mấy lần, cuối cùng ngã trên bãi cỏ, lặng yên hóa thành những điểm sáng tiêu tan trong không khí.
Bùi Nhiên đỏ mắt, hắn quay người, ở dưới thành tường nhìn thấy một bóng dáng gầy gò quen thuộc. Ánh mắt rốt cục không khống chế được mà bắt đầu mơ hồ.
Hai người họ sớm nên gặp nhau.
Khi cơ thể nhỏ yếu của Khúc Nghiên co rúc trong một góc lạnh lẽo khát khao đọc sách, Bùi Nhiên non nớt đeo balo trên lưng bước vào trường, gặp lại dưới một mảnh trời màu xanh biếc…
Vài bước ngắn ngủi, lại như là đã vượt qua vô số cảnh sinh tử, Bùi Nhiên kéo mạnh Khúc Nghiên vào trong ngực, nước mắt nóng rực xen lẫn giọt mưa lạnh lẽo, rơi xuống ở trên vai.
Khúc Nghiên dường như rất mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch tới mức hù người, Bùi Nhiên ôm cậu trong giây lát, cơ thể liền vô lực nà ngã xuống, hô hấp yếu ớt tới mức có thể tan biến trong không khí.
Bầu trời mù mịt trên đầu dần tan đi, mang màu xanh lam như được người rửa qua, dưới chân là hoa tươi nở rộ, hương thơm dịu dàng. Bùi Nhiên nhắm mắt, như vô số những buổi tối trước đây, dùng ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ tay xoa lưng Khúc Nghiên, thấp giọng nói: “Lúc nãy anh đứng ở trên đó, chợt phát hiện quá ra có rất nhiều chuyện anh vẫn chưa làm kịp…”
“Anh vẫn chưa nói với em: anh yêu em, ta còn chưa kịp đối xử với em tốt thêm một chút, tốt thêm một chút nữa…”
Khúc Nghiên mệt tới không mở mắt nổi, cậu cố hết sức nâng đầu ngón tay lên, nhẹ nhàng gõ gõ sau lưng Bùi Nhiên, xem như là đáp lại hắn.
Em cũng yêu anh..
————
Trong lịch sử, thời kì này được gọi là kỷ nguyên tận thế.
Mọi người lại một lần nữa vượt qua tai họa này, gần trăm năm nghỉ ngơi lấy sức, cuối cùng cũng thành công chiết xuất huyết thanh từ một loài hoa màu xanh lam vô danh, khiến bệnh độc cương thi bị tiêu diệt.
Trung Hoa, Trung Hoa.
Dân tộc này lại một lần nữa ngoan cường sinh tồn từ đống đổ nát, thời gian thấm thoát trôi đi, căn cứ lúc trước cũng sụp đổ, kinh tế nhanh chóng phát triển, chỉ có một toà nhà cao vót như tấm bia đá liệt sĩ, trường cửu đứng sừng sững trên vùng đất này.
Trên đó không khắc tên, nhưng cũng như khắc tên tất cả mọi người.
Họ càng quý trọng thế giới này.
Họ càng thêm đoàn kết.
Họ khắc ghi những người đã khuất.
Họ giữ gìn hòa bình hiện tại.
Bọn họ sẽ nhớ kỹ những sinh mệnh đã mất đi, máu tươi tổ tiên đã chảy qua, và đất đai dưới chân.
Một ngày kia, mây đen giăng kín, mấy vạn tang thi như thuỷ triều từ bốn phương tám hướng đổ tới, dùng hết sức vây quanh, xâm chiếm vùng đất bồng lai cuối cùng cũng loài người. Loại lương thực thí điểm được nhân viên căn cứ trồng đã nẩy mầm, giáo sư Bạch nghiên cứu chế tạo huyết thanh khó khăn lắm mới có tiến triển. Tất cả những hi vọng này, cứ như vậy, không kịp chuẩn bị mà bị hiện thực đánh nát.
Thủ trưởng căn cứ mặc quân trang chỉnh tề, nét mặt nghiêm túc, ông đứng ở khu trung tâm dưới đài cao, phía sau cột cờ lạnh lẽo, quốc kỳ màu đỏ phấp phới bay trong gió rét, trong thành chỉ có duy nhất một màu xám. Ở quảng trường, tập hợp tất cả người sống sót, nhưng chẳng có ai phát ra âm thanh, chỉ có giọng nói già nua kiên nghị của ông vang vọng trong quảng trường.
“Năm 1976, thành phố A đã từng xảy ra động đất cấp 7 cấp 8, chết 24.2 vạn người, bị thương 16.4 vạn người.”
“Năm 1998 lũ lụt Trường Giang dữ dội, 2.23 trăm triệu người gặp họa, tử vong 4150 người.”
“Năm 2008, tỉnh Z từng xảy ra động đất cấp 8, 69227 người tử vong.”
“Nạn xong hưng thịnh, mỗi nơi kiếp nạn tới, sẽ thúc đẩy người ta đi về phía trước, vô tư mà đi tới, không để cho Trung Hoa rộng lớn này trở thành nơi đổ nát. Từ trước tới nay chúng ta từng trải vô số tai họa, hi sinh vô số đồng bào, tai họa này, có lẽ sẽ chết nhiều hơn, nhưng tôi vẫn tin tưởng rằng, chúng ta sẽ không bị hạ gục.”
“Ôn dịch không có thể khiến ngoài người bị diệt vong, nạn đói không thể, vụ tai nạn này, cũng không có thể —— “
Thủ trường căn cứ có mái tóc hoa râm, lưng bị năm tháng bào mòn, đã hơi lọm khọm, nhưng ông vẫn cố gắng thẳng lưng như trước. Ánh mắt lướt qua dưới đám người bên dưới yên lặng không lên tiếng. Miếng vải trên huy chương của ông đã có chút phai màu, nhưng vẫn sáng lóa mắt như cũ.
“Tôi muốn nói cho mọi người biết, kiếp nạn lần này sẽ rất khó mà gánh nổi, bởi vì bốn phương tám hướng căn cứ đều bị lũ cương thi đông như thủy triều vây quanh, chúng ta không thể lui được nữa, không thể trốn đi đâu được, thậm chí không có một chút thời gian nào để mà thở. Nhưng chúng ta vẫn phải tiến lên mà nghênh đón chúng, không thể thua cũng không được thua!”
“Trận chiến này không thể thiếu một ai, ai cũng không thoát được, quân đội ở phía trước, dị năng giả ở phía sau phụ trợ, đây là mệnh lệnh, không phải là thỉnh cầu. Tôi già rồi, vô dụng, nhưng vẫn muốn giương cao báng súng. Tôi sẽ đứng trên tường thành cùng các bạn chiến đấu, đuổi hết đám cương thi này ra ngoài!”
Cách tường thành một khoảng không xa, thời gian dần trôi, chúng càng tới gần. Tiếng gầm của cương thi từ xa truyền đến, như chuông báo cái chết tới gần. Số lượng khổng lồ khiến lòng người kinh hãi, thủ trưởng yên lặng xoay người, đối mặt với quốc kỳ, yên lặng mà chào theo kiểu quân đội. Quân đội ở phía sau quảng trường đồng loạt nâng tay lên chào, động tác đều nhịp, nghiêm túc trang nghiêm.
Trước tận thế, bọn họ vẫn đứng ở phía trước.
Sau tận thế, vẫn như vậy, dùng thân thể máu thịt bạc nhược mà cản lửa đạn thuốc súng cho hậu phương.
Nhưng đa số họ vẫn là người bình thường, nhưng trọng trách nặng nề trên vai, cùng bộ quân trang trên người đã thúc đẩy họ anh dũng tiến về phía trước, đánh đâu thắng đó.
Đội dị năng giả đứng giữa, bọn họ là nguồn sức mạnh nồng cốt của căn cứ, có nam có nữ, có trẻ có già, bệnh độc đang tàn phá khắp nơi, bọn họ có lẽ chỉ là học sinh ở ven đường, có thể là nhân viên văn phòng, thậm chí là lưu manh ở đầu đường xó chợ.
Và họ đều là người Trung quốc.
Có tiếng khóc trầm thấp ngột ngạt vang lên trong đám người, ai cũng biết, cuộc chiến này e rằng không có kết quả khả quan, xấu nhất thì có khả năng toàn quân bị diệt, mà vào lúc này, ai cũng không có đường lùi, dù sống chết đang nằm ở trước mắt.
Tai họa ở trước mặt, loài người vốn nhỏ bé như vậy, yếu ớt như con kiến hôi, nhưng bọn họ không ngại cùng nhau hi sinh mạng sống một cách oanh liệt như thế.
Xe tải chuyên chở binh sĩ từng chiếc rời đi, lao tới chiến trường. Đào Hi Nhiên im lặng cắn chặt hàm răng, cùng đội bảy liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhau một chiếc xe đã chở phân nửa số binh sĩ. Các cô thường phục, trộn lại thành một đống màu sắc, trông bắt mắt.
Đào Hi Nhiên có thể đã khóc rồi, viền mắt ửng đỏ, khàn giọng nói: “Chúng ta là dị năng giả, chúng ta có dị năng, chúng ta cần phải đứng ở tuyến đầu.”
Trời cao cho bọn họ dị năng, không chỉ dùng để bảo vệ mình, mà còn để bảo vệ nhiều người.
Đội trưởng đội một thấy vậy, bỗng nhiên cũng leo lên chiếc xe đó, số đội viên còn lại sững sờ, cũng theo sát phía sau. Đào Hi Nhiên nhìn bên cạnh mình có một người đàn ông cường tráng, nhịn không được khịt mũi: “Theo tôi làm gì.”
Anh ta lặng im trong chốc lát: “Anh là quân nhân xuất ngũ.”
Xe tải từng chiếc rời đi, người trên quảng trường cũng từ từ giảm bớt, Bùi Nhiên cũng ở trong đám người này, hắn ở chỗ thấp, không dễ dàng bị phát hiện, vố gương mặt luôn phơi phới mà giờ đây bỗng nhiên yên tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía phương xa ——
Nơi đó đã vang lên tiếng súng đạn, ngửi một chút, thậm chí có thể ngửi được mùi thuốc súng hòa với mùi máu.
Mùi tanh của máu tươi.
Giữa bầy cương thi mênh mông vô bờ, đứng chật như nêm, chặn lại đường lui cuối cùng của loài người. Chúng vây căn cứ tới nổi một ngọn gió cũng không thể thổi vào, thậm chí bắt đầu trèo lên trên tường thành. Một người lính không cẩn thận bị bắt xuống, cơ thể đập mạnh xuống đất, lũ cương thi còn lại thì như thủy triều nhấn chìm cậu ta.
Đội trưởng của cậu ta đỏ mắt, liều mạng dùng súng xả loạn xạ vào bầy cương thi, khàn giọng gọi tên cậu, còn sai người đeo dây thừng đi xuống, nỗ lực muốn cứu cậu, cuối cùng cũng tìm ra được tiếng thở dốc nặng nề.
“Đội trưởng ——!”
Cậu tiểu binh kia loạng choạng đứng lên, quân trang màu xanh lục bị máu thấm qua, tất nhiên là đã bị cương thi quào trầy. Tuổi cậu còn nhỏ, khuôn mặt non nớt, nhưng không nắm lấy dây thừng. Lần cuối cậu liếc mắt nhìn lên tường thành, trong thấy đồng đội chiến đấu anh dũng, sau đó quay người xông vào bầy cương thi, kéo lựu đạn đeo trong người ——
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, trong phút chốc bụi bặm bay đầy, máu thịt tung toé, rồi lại vô tung vô ảnh.
Có thể đây là sự trừng phạt của trời cao đối với loài người, họ vẫn chưa kịp nghiên cứu ra huyết thanh, tranh thủ mỗi phút mỗi giây, nhưng cùng lúc đó lại có vô số sinh mệnh không ngừng tan biến ở trước mắt, cũng có vô số tiếng lựu đạn nổ vang liên tiếp.
Một đám người đó, không ai biết tên họ của họ là gì, họ có thời thanh xuân tươi đẹp, nhưng lại bị sứ mệnh cùng trách nhiệm kéo lên tiền tuyến.
Máu tươi của họ hội chảy trên từng tấc đất, máu thịt của họ sẽ được chôn vào núi sông. Khi mà mùa xuân ấm áp năm sau tới, nơi đó sẽ mọc lên một rừng hoa.
Hai chân Bùi Nhiên nặng như chì, hắn đánh bại suy nghĩ muốn chạy trốn của mình, hắn chỉ có thể lao về phía trước để có thể cho mình chút thời gian nghĩ ngơi, để bản thân không làm cái hành động muốn sống đê hèn, ích kỷ xấu hổ đó thêm lần nào nữa.
Hắn ôm Khúc Nghiên một lần cuối, đầu ngón tay mang theo cảm giác man mát cuối thu, thấp giọng nói: “Chờ anh trở về.”
Khúc Nghiên, trong giây lát, hiểu rõ hắn muốn gì. Ánh mắt cậu nặng nề. Sau đó, cậu nắm chặt cổ tay của hắn, gằn từng chữ như nói lời cam kết: “Không cần đi, em sẽ bảo vệ anh.”
“Anh sẽ không chết.”
Bùi Nhiên yên lặng lắc đầu, ánh mắt phút chốc mơ hồ, hắn biết, vì cảnh ngộ tuổi thơ của Khúc Nghiên đã khiến cậu đánh mất tình cảm bình thường của loài người, nên hắn không biết nên nói thế nào cho Khúc Nghiên biết, bản thân hắn, vào lúc này, không phải sợ chết nên mới quyết định đi về phía trước.
Bùi Nhiên hôn môi và gò má cậu: “Tụi mình không nên gặp nhau ở thế giới này…”
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Bầu trời xanh lam như được ai gột rửa, hoa tươi dưới chân như muốn bung nở, con đường nhựa thật dài vẫn uốn lượn tới chân trời. Mặt trời lơ lửng ở cuối con đường, mặt trời lặn, nhường cho mặt trăng mọc lên. Buổi tối, sao trời chi chít, loài người lại chìm trong khói lửa.
Hai người họ lên gặp nhau sớm hơn.
Có thể là vào lúc Khúc Nghiên bị tàn thuốc làm phỏng lần đầu tiên, lúc Khúc Nghiên bị đánh bằng roi mấy lần đầu tiên, lần đầu tiên Khúc Nghiên bị thương… Bùi Nhiên nghĩ, hắn nên xuất hiện vào lúc đấy.
Như hắn đã từng nói.
Muốn cùng Khúc Nghiên học một trường, ngồi cùng một cái phòng học, viết một bài thi giống nhau, ngước nhìn cùng một khoảng trời.
Khúc Nghiên cảm giác rằng dường mình đánh mất thứ gì đó, dùng hết sức lực cũng không cách nào giữ lại. Cậu nắm chặt tay Bùi Nhiên, không chịu buông: “Nếu như em nói trong đám cương thi này có một con cương thi vương mà em không biết cách tiêu diệt, anh có còn muốn đi không?”
Bùi Nhiên vẫn nói câu kia: “Chờ anh về.”
Hắn từ từ và kiên định kéo tay Khúc Nghiên ra, sau đó đè vành nón của cậu xuống, quay người, ngồi lên chiếc xe chở dị năng giả, biến mất rất nhanh trong dòng người ầm ĩ.
Lần này, cậu không thể giữ hắn.
Khúc Nghiên không thích thế giới này.
Bùi Nhiên không thích thế giới như thế này.
Thua nhau một chữ, lại khác nhau một trời một vực.
Vào lúc này, thậm chí ngay cả Khúc Nghiên cũng nghĩ, nếu họ gặp nhau sớm một chút thì có phải tốt hơn không, như vậy trái tim cậu sẽ không tới nổi vô phương cứu chữa như bây giờ.
Cậu muốn trơ mắt nhìn Bùi Nhiên chết sao…
Hay là dùng mạng mà đánh cược, đi cứu thế giới chưa bao giờ đối xử tử tế với cậu…
Chiến sự ở phía trước khốc liệt hơn cả tưởng tượng, máu chảy thành sông, đất cằn ngàn dặm, dưới chân là thi thể thành đống. Cánh tay đứt lìa vẫn còn nắm chặt cây súng đen, gió lạnh rít gào, cuốn theo cát bụi, thậm chí người bình thường cũng bắt đầu leo lên tường thành, cầm ống tuýp bằng sắt mà đập cương thi rơi xuống.
Dị năng đủ loại như rừng đao mưa kiếm rơi xuống từ trên bờ thành, Bùi Nhiên cùng mấy dị năng giả hệ sấm sét xúc tiến dị năng trận xung quanh, dòng điện vang lên rẹt rẹt, sấm sét nổ vang trên bầu trời đen thẫm âm u nặng nề, khiến rất nhiều cương thi bị điện giật thành tro bụi, nhưng vẫn không cản được dòng cương thi cuồn cuộn.
Chúng không biết mệt mỏi, người lại không thể như thế, chưa chống đỡ được bao lâu thì dị năng cũng đã bị tiêu hao tới không còn gì.
Bùi Nhiên ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay run rẩy. Hắn luôn làm một kẻ tham sống sợ chết không ngờ lại chuẩn bị sẵn sàng để bỏ mạng. Hắn thấy cương thi leo lên, trực tiếp dùng dao găm đào tinh hạch, thậm chí không để ý tới việc chùi óc và máu, siết chặt lấy tinh hạch, dùng hết sức khôi phục dị năng.
Trung Quốc,
Trung Quốc…
Dân tộc này đã đứng sừng sững ngàn năm chưa bao giờ ngã. Nếu như mọi người ai cũng vì lợi ích riêng của bản thân, nếu như ai nấy đều muốn tranh đoạt, dân tộc này sẽ không kéo dài đến nay. Dòng lịch sử năm ngàn năm, vượt qua sinh tử, vượt qua thời gian, là nhờ vô số người đồng lòng mà kết thành.
Chẳng biết lúc nào mưa nhỏ bắt đầu rơi tí tách, rơi trên mặt băng lạnh lẽo nguội lạnh, như là nước mắt. Vào lúc này, không biết là ai hét lên, mọi người dồn dập nhìn xuống dưới tường thành, lại kinh ngạc phát hiện có một phần ba tang thi bỗng nhiên cùng nhau quay người bắt đầu gặm nuốt đồng loại, mưa to dần, đâm vào lòng người đau nhói, nhắc nhở mọi người một cách rõ ràng: đây không phải là ảo giác.
Cương thi có tính người sao?
Hay là ông trời không nhẫn tâm nhìn xuống dưới này?
Đám người mệt mỏi dần dần có sức sống, nhân cơ hội này bắt đầu chém giết thêm một trận, bọn họ cảm ơn trời cao, Bùi Nhiên lại đang gọi tên Khúc Nghiên.
Hắn đứng ở chỗ cao của tường thành, lại không có cách nào nhìn ra xa hơn, nhưng hắn biết Khúc Nghiên nhất định đang ở bên cạnh mình, hoặc là dưới dòng người chen chúc, hoặc là ở quảng trường trung tâm khoáng đãng ở phía xa, mưa gió ầm ĩ, đối phương nhất định đứng ở một nơi nào đó, lặng im chăm chú nhìn vào hắn.
Trong đám cương thi dường như có một con hệ thần kinh cấp cao, hai luồn sức mạnh tinh thần cường đại va chạm trên không trung, như giao long nhập hải đánh nhau không dứt, tạo nên vô số đợt sóng lớn. Những người xung quanh đều bị ảnh hưởng, đầu váng mắt hoa ù tai không ngừng, cương thi không biết nên nghe theo sự khống chế của ai, hỗn loạn như một lũ kiến, thậm chí mấy con không chịu nổi sự khống chế quá mạnh mẽ của tinh thần lực, trực tiếp nổ tung thành một đống máu thịt.
Đầu Bùi Nhiên đau như búa bổ, đứng cũng khó khăn, hắn khó khăn tìm kiếm hình ảnh Khúc Nghiên trong đám người, nhưng xung quanh quá rối ren nên lại không tìm kiếm được gì. Từng giây từng phút trôi qua, cương thi vương hình như chiếm thượng phong, tiếp tục điều khiển đợt sóng cương thi tiến lên, nhưng mỗi lần như thế đều bị một nguồn sức mạnh vô hình đánh lui.
Trong đầu Bùi Nhiên vang lên giọng máy móc lạnh như băng.
【 Keng! Kiểm tra thấy sức mạnh nguy hiểm không rõ, chương trình bảo vệ tự động mở 】
【 Keng! Cán bộ chấp hành truyền tin tới, được xét duyệt thông qua, chấp thuận việc hệ thống và kí chủ mã số 008 giải trừ trói buộc, chuẩn bị để lên trạm không gian bất kì lúc nào 】
Cuối cùng, một quả cầu ánh sáng màu xanh lam từ người Bùi Nhiên từ từ chậm rãi bay ra, nhìn kỹ hắn, ngang tầm mắt với hắn.
【 Keng! Bắt đầu xóa chương trình, xin kí chủ chuẩn bị sẵn sàng,
Mở ra chương trình tự kiểm tra,
Tự kiểm tra đã xong.
Hủy bỏ trói buộc,
20%
50%
100%
Hủy bỏ thành công, lần phục vụ này kết thúc mỹ mãn, kí chủ thân mến, chúc mừng bạn thông qua tiêu chuẩn xét duyệt tinh tế, thành công đi trên con đường tự lập tự mình cố gắng 】
Khắp khuôn mặt Bùi Nhiên là máu, đồng tử màu hổ phách phản chiếu một quả cầu xanh lam nho nhỏ, hắn nhẹ nhàng gật đầu, vô lực cười cười: “Rất tốt.”
Bùi Nhiên nói: “Hẹn gặp lại…”
【 hẹn gặp lại 】
Hệ thống yên lặng bay xa, lướt qua tường thành cao cao, quan sát thây chất đầy đồng bên dưới, vùng đất dưới chân này kéo dài trăm triệu hecta, núi sông nối liền, Trường Giang và Hoàng Hà tú lệ, vốn không nên trông như thế này.
Nó cảm thấy có chút khổ sở.
Từ trước tới nay hệ thống chưa từng gặp qua cảnh tượng thê thảm như thế này, thây chất thành núi, máu chảy thành sông. Mỗi lần nó rời đi đều rất vui vẻ, chỉ là lần này, lòng nặng trịch, sự tuyệt vọng lan tràn vô tận khắp trời đất, giam chặt thế giới này, nhưng có một đám người giãy dụa cầu sinh trong kẽ hở, bầu nhiệt huyết cao tới tận trời, xua tan mây mù.
Quả cầu ánh sáng ở giữa không trung, một lát sau vẫn không động đậy. Một lát sau, sau lưng nó xuất hiện một đôi cánh hơi trong suốt nho nhỏ, rung rung. Một vầng hào quang màu lam nhạt chậm rãi rơi xuống, hình thành tấm kết giới hơi trong suốt, chắn đám cương thi bên ngoài.
【 Cảnh báo! Cảnh báo! Rò rĩ năng lượng! Hệ thống số 008, xin đóng năng lượng, nghe theo lời triệu hoán của cán bộ chấp hành Tinh Tế, trở về trạm không gian kịp lúc! 】
Kết giới trong suốt từ từ chuyển dời về phía trước, trục xuất cương thi ra ngoài.
【Cảnh báo! Cảnh báo! Năng lượng không đủ! Năng lượng không đủ! 】
【 Chức năng cảm biến bắt buộc tắt 】
【 Cán bộ chấp hành Tinh Tế truyền tin, giao diện cũ của hệ thống 008 đã bị xóa, xin nhanh chóng trở về trạm không gian 】
Quả cầu màu xanh lam vờ như không nghe thấy, tiếp tục vỗ cánh, bay qua mỗi một góc của vùng đất này, ánh sáng nhạt màu rơi xuống dưới, mặt đất lầy lội yên lặng mọc lên vô số cỏ xanh, sau đó nhanh chóng đâm chồi, nụ hoa bung nở, nở ra một đóa hoa màu xanh lam, sự sinh sôi cũng nhanh chóng bắt đầu lan qua những vùng khác.
Những con cương thi này như gặp phải thiên địch, những nơi đóa hoa sinh trưởng, chúng lùi về sau. Đám người trên tường thành đứng dại ra nhìn chăm chú vào câu chuyện thần kì này, một lá sau t, đỏ mắt, thấp giọng nói: “Chúng ta đã thắng…”
“Chúng ta đã thắng…”
Không hưng phấn, không kích động, chỉ có tiếng khóc kiềm nén.
Ánh sáng trên người của quả cầu màu xanh lam từ từ yếu dần, nó bất động, đôi cánh vô lực vỗ mấy lần, cuối cùng ngã trên bãi cỏ, lặng yên hóa thành những điểm sáng tiêu tan trong không khí.
Bùi Nhiên đỏ mắt, hắn quay người, ở dưới thành tường nhìn thấy một bóng dáng gầy gò quen thuộc. Ánh mắt rốt cục không khống chế được mà bắt đầu mơ hồ.
Hai người họ sớm nên gặp nhau.
Khi cơ thể nhỏ yếu của Khúc Nghiên co rúc trong một góc lạnh lẽo khát khao đọc sách, Bùi Nhiên non nớt đeo balo trên lưng bước vào trường, gặp lại dưới một mảnh trời màu xanh biếc…
Vài bước ngắn ngủi, lại như là đã vượt qua vô số cảnh sinh tử, Bùi Nhiên kéo mạnh Khúc Nghiên vào trong ngực, nước mắt nóng rực xen lẫn giọt mưa lạnh lẽo, rơi xuống ở trên vai.
Khúc Nghiên dường như rất mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch tới mức hù người, Bùi Nhiên ôm cậu trong giây lát, cơ thể liền vô lực nà ngã xuống, hô hấp yếu ớt tới mức có thể tan biến trong không khí.
Bầu trời mù mịt trên đầu dần tan đi, mang màu xanh lam như được người rửa qua, dưới chân là hoa tươi nở rộ, hương thơm dịu dàng. Bùi Nhiên nhắm mắt, như vô số những buổi tối trước đây, dùng ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ tay xoa lưng Khúc Nghiên, thấp giọng nói: “Lúc nãy anh đứng ở trên đó, chợt phát hiện quá ra có rất nhiều chuyện anh vẫn chưa làm kịp…”
“Anh vẫn chưa nói với em: anh yêu em, ta còn chưa kịp đối xử với em tốt thêm một chút, tốt thêm một chút nữa…”
Khúc Nghiên mệt tới không mở mắt nổi, cậu cố hết sức nâng đầu ngón tay lên, nhẹ nhàng gõ gõ sau lưng Bùi Nhiên, xem như là đáp lại hắn.
Em cũng yêu anh..
————
Trong lịch sử, thời kì này được gọi là kỷ nguyên tận thế.
Mọi người lại một lần nữa vượt qua tai họa này, gần trăm năm nghỉ ngơi lấy sức, cuối cùng cũng thành công chiết xuất huyết thanh từ một loài hoa màu xanh lam vô danh, khiến bệnh độc cương thi bị tiêu diệt.
Trung Hoa, Trung Hoa.
Dân tộc này lại một lần nữa ngoan cường sinh tồn từ đống đổ nát, thời gian thấm thoát trôi đi, căn cứ lúc trước cũng sụp đổ, kinh tế nhanh chóng phát triển, chỉ có một toà nhà cao vót như tấm bia đá liệt sĩ, trường cửu đứng sừng sững trên vùng đất này.
Trên đó không khắc tên, nhưng cũng như khắc tên tất cả mọi người.
Họ càng quý trọng thế giới này.
Họ càng thêm đoàn kết.
Họ khắc ghi những người đã khuất.
Họ giữ gìn hòa bình hiện tại.
Bọn họ sẽ nhớ kỹ những sinh mệnh đã mất đi, máu tươi tổ tiên đã chảy qua, và đất đai dưới chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất