Chương 182
Trạm không gian quản lý ba ngàn thế giới, trôi trong vũ trụ vô ngần rộng lớn. Cán bộ chấp hành Tinh Tế là người nắm quyền cao nhất nơi này. Khi trở về, vô số quả cầu ánh sáng tập trung ở đây, nhận thành tích kiểm tra đánh giá.
Hệ thống 008 dùng năng lượng cuối cùng còn lại mở đường hầm thời không, yên lặng như con mèo ăn trộm chạy vào trạm không gian. Nơi đó có hơn mười cái cửa sổ bán trong suốt, đếm không hết những quả cầu ánh sáng nhỏ lựa chọn phân khu, sau đó xếp thành một đội ngũ dài.
Năm nay lại có thêm rất nhiều cầu, cao thấp mập gầy đều có.
008 nhìn hoa mắt, bay chậm rãi, cuối cùng cũng dừng lại trước cửa sổ khu cơm mềm. Phía trước một quả cầu màu hồng dường như có cảm giác, xoay người, nhìn thấy nó, hưng phấn lên tiếng: 【 008, cậu hoàn thành được bao nhiêu thế giới rồi? 】
008 suy nghĩ một chút: 【 bảy… 】
Quả cầu hồng thoáng rung người, có chút kiêu ngạo, nói: 【 Mình tới mười cái lận đó nha 】
008 lên tiếng khen: 【 oa, giỏi thiệt… 】
Đằng sau chợt có quả cầu màu tím, xen vào nói: 【 vậy mà gọi là giỏi à, 001 hoàn thành tận mười lăm thế giới, năm nay nó đứng nhất chắc rồi】
008 nếu có miệng, bây giờ miệng nó sẽ há hốc đầy ngạc nhiên: 【 sao mà cậu ta làm được, tới mười lăm kí chủ, thật là giỏi ~ 】
Quả cầu hồng hơi di chuyển tới trước, màn ánh sáng trước cửa sổ tự động quét qua trên người nó: 【 có gì mà hay chứ, mười lăm kí chủ chết hết bốn người rồi, tất nhiên là nhanh, mình mà như thế thì cũng đạt thành tích đó 】
008 theo sát vào cửa, cùng quả cầu hồng cùng bay vào phòng học: 【 chết như thế nào? 】
Hồng nhạt tiểu cầu nói: 【 trừ điểm HP thì chết thôi! 】
Thật là đáng sợ mà!
008 không lên tiếng, tìm một vị trí yên ắng. Căn phòng học rộng rãi, chẳng bao lâu sau thì chật ních những quả cầu ánh sáng. Tất cả mọi người tíu ta tíu tít kể về thành tính kỳ diệu của mình, mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng giày cao gót nện đất, lúc này mới yên lặng.
Một cô gái cao gầy đứng ở ngoài cửa, tóc quăn dài tới hông, gương mặt diễm lệ, như là một đóa hoa hồng có gai. Trên vai cô là huân chương hình hoa tường vi ôm kiếm. Cô đạp giày cao gót đi vào phòng học, như một bà cô nghiêm khắc.
“Rất vui vì đã gặp các bạn lần nữa, sáu mươi ba hệ thống đều đến đông đủ cả rồi chứ?”
Cán bộ chấp hành Tinh Tế dùng đôi mắt phương đẹp đẽ quét qua một lượt những quả cầu bên dưới, cuối cùng cười gật đầu: “Rất tốt, đã đến đông đủ, như vậy bây giờ tôi bắt đầu cho điểm, nếu tính toán có sai thì hãy nhắc nhở tôi nhé.”
Theo sau câu nói của cô, những quả cầu ánh sáng đều không khỏi sốt sắng lên.
“001, hoàn thành tổng cộng mười lăm thế giới, trong đó bốn kí chủ không thể qua ải, 130 điểm.”
“002, hoàn thành tổng cộng tám thế giới, trong đó có một kí chủ không thể qua ải, 75 điểm.”
Theo danh sách mà đọc tiếp, 008 sắp bị hù chết rồi, nó như học tra điểm thấp trốn ở góc tường, nhìn các vị học bá lĩnh bảng kết quả học tập.
“009, tổng cộng hoàn thành mười một thế giới, trong đó có hai vị kí chủ không thể qua ải, 100 điểm.”
Thật bất ngờ, cán bộ chấp hành Tinh Tế trực tiếp bỏ qua nó. 008 nghe vậy, điều đầu tiên là nó thở phào nhẹ nhõm, sau đó nó lại khẩn trương hơn, bởi vì sau khi nhận bảng thống kê, hệ thống đó sẽ rời đi, từ từ, cả phòng học cũng chỉ còn lại nó.
cán bộ chấp hành Tinh Tế tắt máy tính, cuối cùng nhìn về phía quả cầu đang khẩn trương trong góc, bất đắc dĩ lắc đầu: “008, lại đây.”
A, bị phát hiện rồi…
008 chậm rì rì nhẹ nhàng bay qua, lặng lẽ dừng ở trước mặc cán bộ chấp hành Tinh Tế, cả ánh sáng xung quanh nó cũng trở nên ảm đạm.
“008, cậu hoàn thành tổng cộng bảy thế giới, bảy kí chủ đều thành công vượt qua ải, nhưng cậu lại làm rò rĩ năng lượng nhiệm vụ mà mình tích cóp, chỉ có thể nhận 0 điểm.”
Giọng của cô nhân viên nghe như đang than thở.
008 giật giật người: 【 không sao, năm tới tôi lại tới 】
Nhân viên thực thi không nói gì, duỗi tay, nâng nó ở trong lòng bàn tay, âm thanh xa xôi: “008, cậu phải biết, trên thế giới này, không có nhiều kí chủ có thể trói chặt, cũng không thể cứu tất cả mọi người.”
Cô nói xong rời phòng học, hành lang bên ngoài trống trải, dùng lồng thủy tinh bán trong suốt tạo thành, ngửa đầu có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao. Tia laser quét qua trên người nhân viên thực thi, thành công mở ra không gian bị khóa, chỉ nghe một tiếng vang nhẹ nhàng, cửa tự động chia ra làm hai, từ từ mở không gian bên trong ra.
008 cũng không xa lạ gì cánh cửa này, mỗi lần chúng nó đến thế giới mới trói chặt kí chủ, đều tiến hành bên trong này.
Cán bộ chấp hành Tinh Tế nhẹ giọng nói: “008, cậu không thích hợp để tiếp tục làm hệ thống.”
Một hệ thống trí tuệ nhân tạo, đã có tình cảm con người,
Không thích hợp làm hệ thống.
Học làm một người, e rằng càng tốt hơn.
Cán bộ chấp hành Tinh Tế ở trước màn hình tìm tên 008, ngay sau mở ra một cái thế giới nhỏ, bên trên có ảnh của một nam thanh niên, không biết tại sao, 008 làm thế nào cũng không thấy rõ ngũ quan người này.
【 Thưa cán bộ chấp hành, phải trói 008 vào gã ăn cơm mềm này sao? 】
Câu nói này không biết thế nào mà lại chọc cô cười, cán bộ chấp hành nhịn không được khẽ cười thành tiếng, cô vò vò người 008, đầu ngón tay cảm thấy quả cầu lạnh lẽo này thật mềm, thấp giọng nói: “008, tôi cho cậu làm người một lần nữa, được không?”
“Tới thế giới loài người, sống cuộc đời của họ, lần này hãy sống cho tốt…”
Tuy giọng của cán bộ chấp hành là dò hỏi, nhưng cô cũng không chờ 008 trả lời, bèn trực tiếp dùng tinh thần lực đưa nó vào thế giới nhỏ. Lần này ánh sáng màu xanh nhạt biến mất không còn tăm hơi, cửa sổ trước mặt cũng lặng yên đóng, bốn bề yên tĩnh đến nổi dường như chưa xảy ra chuyện gì.
Trong bầu trời mênh mông, chỉ có trời đất là mãi trường tồn.
Nhưng chỉ có trải qua mới biết, sinh mệnh không chấm dứt đó, tựa như đày đọa vậy, còn làm người, dù có trải qua khó khăn, cũng tốt hơn thế nhiều lắm.
Hệ thống 008 dùng năng lượng cuối cùng còn lại mở đường hầm thời không, yên lặng như con mèo ăn trộm chạy vào trạm không gian. Nơi đó có hơn mười cái cửa sổ bán trong suốt, đếm không hết những quả cầu ánh sáng nhỏ lựa chọn phân khu, sau đó xếp thành một đội ngũ dài.
Năm nay lại có thêm rất nhiều cầu, cao thấp mập gầy đều có.
008 nhìn hoa mắt, bay chậm rãi, cuối cùng cũng dừng lại trước cửa sổ khu cơm mềm. Phía trước một quả cầu màu hồng dường như có cảm giác, xoay người, nhìn thấy nó, hưng phấn lên tiếng: 【 008, cậu hoàn thành được bao nhiêu thế giới rồi? 】
008 suy nghĩ một chút: 【 bảy… 】
Quả cầu hồng thoáng rung người, có chút kiêu ngạo, nói: 【 Mình tới mười cái lận đó nha 】
008 lên tiếng khen: 【 oa, giỏi thiệt… 】
Đằng sau chợt có quả cầu màu tím, xen vào nói: 【 vậy mà gọi là giỏi à, 001 hoàn thành tận mười lăm thế giới, năm nay nó đứng nhất chắc rồi】
008 nếu có miệng, bây giờ miệng nó sẽ há hốc đầy ngạc nhiên: 【 sao mà cậu ta làm được, tới mười lăm kí chủ, thật là giỏi ~ 】
Quả cầu hồng hơi di chuyển tới trước, màn ánh sáng trước cửa sổ tự động quét qua trên người nó: 【 có gì mà hay chứ, mười lăm kí chủ chết hết bốn người rồi, tất nhiên là nhanh, mình mà như thế thì cũng đạt thành tích đó 】
008 theo sát vào cửa, cùng quả cầu hồng cùng bay vào phòng học: 【 chết như thế nào? 】
Hồng nhạt tiểu cầu nói: 【 trừ điểm HP thì chết thôi! 】
Thật là đáng sợ mà!
008 không lên tiếng, tìm một vị trí yên ắng. Căn phòng học rộng rãi, chẳng bao lâu sau thì chật ních những quả cầu ánh sáng. Tất cả mọi người tíu ta tíu tít kể về thành tính kỳ diệu của mình, mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng giày cao gót nện đất, lúc này mới yên lặng.
Một cô gái cao gầy đứng ở ngoài cửa, tóc quăn dài tới hông, gương mặt diễm lệ, như là một đóa hoa hồng có gai. Trên vai cô là huân chương hình hoa tường vi ôm kiếm. Cô đạp giày cao gót đi vào phòng học, như một bà cô nghiêm khắc.
“Rất vui vì đã gặp các bạn lần nữa, sáu mươi ba hệ thống đều đến đông đủ cả rồi chứ?”
Cán bộ chấp hành Tinh Tế dùng đôi mắt phương đẹp đẽ quét qua một lượt những quả cầu bên dưới, cuối cùng cười gật đầu: “Rất tốt, đã đến đông đủ, như vậy bây giờ tôi bắt đầu cho điểm, nếu tính toán có sai thì hãy nhắc nhở tôi nhé.”
Theo sau câu nói của cô, những quả cầu ánh sáng đều không khỏi sốt sắng lên.
“001, hoàn thành tổng cộng mười lăm thế giới, trong đó bốn kí chủ không thể qua ải, 130 điểm.”
“002, hoàn thành tổng cộng tám thế giới, trong đó có một kí chủ không thể qua ải, 75 điểm.”
Theo danh sách mà đọc tiếp, 008 sắp bị hù chết rồi, nó như học tra điểm thấp trốn ở góc tường, nhìn các vị học bá lĩnh bảng kết quả học tập.
“009, tổng cộng hoàn thành mười một thế giới, trong đó có hai vị kí chủ không thể qua ải, 100 điểm.”
Thật bất ngờ, cán bộ chấp hành Tinh Tế trực tiếp bỏ qua nó. 008 nghe vậy, điều đầu tiên là nó thở phào nhẹ nhõm, sau đó nó lại khẩn trương hơn, bởi vì sau khi nhận bảng thống kê, hệ thống đó sẽ rời đi, từ từ, cả phòng học cũng chỉ còn lại nó.
cán bộ chấp hành Tinh Tế tắt máy tính, cuối cùng nhìn về phía quả cầu đang khẩn trương trong góc, bất đắc dĩ lắc đầu: “008, lại đây.”
A, bị phát hiện rồi…
008 chậm rì rì nhẹ nhàng bay qua, lặng lẽ dừng ở trước mặc cán bộ chấp hành Tinh Tế, cả ánh sáng xung quanh nó cũng trở nên ảm đạm.
“008, cậu hoàn thành tổng cộng bảy thế giới, bảy kí chủ đều thành công vượt qua ải, nhưng cậu lại làm rò rĩ năng lượng nhiệm vụ mà mình tích cóp, chỉ có thể nhận 0 điểm.”
Giọng của cô nhân viên nghe như đang than thở.
008 giật giật người: 【 không sao, năm tới tôi lại tới 】
Nhân viên thực thi không nói gì, duỗi tay, nâng nó ở trong lòng bàn tay, âm thanh xa xôi: “008, cậu phải biết, trên thế giới này, không có nhiều kí chủ có thể trói chặt, cũng không thể cứu tất cả mọi người.”
Cô nói xong rời phòng học, hành lang bên ngoài trống trải, dùng lồng thủy tinh bán trong suốt tạo thành, ngửa đầu có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao. Tia laser quét qua trên người nhân viên thực thi, thành công mở ra không gian bị khóa, chỉ nghe một tiếng vang nhẹ nhàng, cửa tự động chia ra làm hai, từ từ mở không gian bên trong ra.
008 cũng không xa lạ gì cánh cửa này, mỗi lần chúng nó đến thế giới mới trói chặt kí chủ, đều tiến hành bên trong này.
Cán bộ chấp hành Tinh Tế nhẹ giọng nói: “008, cậu không thích hợp để tiếp tục làm hệ thống.”
Một hệ thống trí tuệ nhân tạo, đã có tình cảm con người,
Không thích hợp làm hệ thống.
Học làm một người, e rằng càng tốt hơn.
Cán bộ chấp hành Tinh Tế ở trước màn hình tìm tên 008, ngay sau mở ra một cái thế giới nhỏ, bên trên có ảnh của một nam thanh niên, không biết tại sao, 008 làm thế nào cũng không thấy rõ ngũ quan người này.
【 Thưa cán bộ chấp hành, phải trói 008 vào gã ăn cơm mềm này sao? 】
Câu nói này không biết thế nào mà lại chọc cô cười, cán bộ chấp hành nhịn không được khẽ cười thành tiếng, cô vò vò người 008, đầu ngón tay cảm thấy quả cầu lạnh lẽo này thật mềm, thấp giọng nói: “008, tôi cho cậu làm người một lần nữa, được không?”
“Tới thế giới loài người, sống cuộc đời của họ, lần này hãy sống cho tốt…”
Tuy giọng của cán bộ chấp hành là dò hỏi, nhưng cô cũng không chờ 008 trả lời, bèn trực tiếp dùng tinh thần lực đưa nó vào thế giới nhỏ. Lần này ánh sáng màu xanh nhạt biến mất không còn tăm hơi, cửa sổ trước mặt cũng lặng yên đóng, bốn bề yên tĩnh đến nổi dường như chưa xảy ra chuyện gì.
Trong bầu trời mênh mông, chỉ có trời đất là mãi trường tồn.
Nhưng chỉ có trải qua mới biết, sinh mệnh không chấm dứt đó, tựa như đày đọa vậy, còn làm người, dù có trải qua khó khăn, cũng tốt hơn thế nhiều lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất