Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ
Chương 13: Trăng máu xuất hiện
Phân thân của điện chủ Tuyệt Sát điện thường xuyên ở trong tiểu viện.
Đỗ Thánh Lan đang dùng tốc độ một ngày ngàn dặm để tu hành.
Sân thì lớn như vậy, nữ tử thanh lệ có thể cảm giác được rõ ràng khí tức Đỗ Thánh Lan đang không ngừng dâng cao lên, lại dần dần quy về hư vô. Loại hư vô này không phải là nói khí thế không còn nữa, mà là chứng minh hắn đã đạt tới trạng thái thu phóng tự nhiên.
Đỗ Thánh Lan mở mắt ra, nhìn thấy một ánh mắt phức tạp đang nhìn chăm chú vào mình: "Có việc gì không?"
Nữ tử thanh lệ: "Không có gì."
Từ sau khi báo thù rửa hận, nữ tử thanh lệ cũng không để tâm lắm vào tu luyện, Đỗ Thánh Lan ngay cả tên của nàng ta cũng không rõ, vẫn luôn lấy đạo hữu xưng hô lẫn nhau. Sở dĩ ban đầu tìm được nàng, là từ đề nghị của Du Song.
Du Song nói mười lần ám sát sát thủ Tuyệt Sát điện thì chín lần đều có thể nhìn thấy nữ tử này cũng đang làm chuyện tương tự, chẳng qua nàng ta thiên về độc hơn. Dần dà, hai bên đạt đến một loại ăn ý, cùng nhau hành động, nhưng lại không bao giờ nói chuyện.
"Nếu không tìm được mục tiêu, có thể cân nhắc xây dựng Nhân Nghĩa đường cùng với Cố Nhai Mộc."
"......"
Trong lúc trầm mặc như nghẹt thở, nữ tử thanh lệ bỗng nhiên mở miệng: "Ta từng họ Bùi, Bùi Huỳnh."
Trước khi Đỗ Thánh Lan mở ra nghi hoặc sâu hơn, nàng giải thích: "Ta không phải người Bùi gia, bởi vì trong nhà nhiều đời đều làm gia nô cho Bùi gia, mới được ban cho một cái họ như vậy."
Đỗ Thánh Lan nhíu mày: "Đã là như vậy, vì sao lại kết thù với Tuyệt Sát điện?"
Điện chủ Tuyệt Sát điện rõ ràng chính là người Bùi gia.
"Phụ thân ta làm việc cho phân gia, theo quy định, chỉ cần tích góp đủ điểm cống hiến, gia nô có thể được ban thưởng một món bảo vật, tự do lựa chọn có rời đi hay không." Bùi Huỳnh thoáng có một lát thất thần: "Phụ thân ta lựa chọn rời đi, trên đường lại ngoài ý muốn chết trong tay Tuyệt Sát điện."
Bây giờ nghĩ lại, rất có thể là sợ ông ấy làm việc cho gia tộc quá lâu, biết được quá nhiều chuyện cơ mật, cho nên mới lựa chọn diệt khẩu.
"Bùi gia này thật đúng là không phải con người."
Đỗ Thánh Lan cảm thán xong, Bùi Huỳnh nói: "Khi ta còn nhỏ, Bùi gia phải thiết đãi một yến tiệc lớn. Phụ thân tạm thời được điều đến nhà chính hỗ trợ, ở đó ta nhìn thấy một vị nữ tử phong thái tuyệt thế, là người của chủ gia, ta cứ luôn cảm thấy ngươi và nàng ấy trông có chút giống nhau."
Đỗ Thánh Lan ngẩn ra.
"Hạ nhân gọi nàng là Lưu Diễm tiểu thư, nhưng từ đó về sau ta chưa từng nghe nói về tin tức của nàng." Bùi Huỳnh vừa chuyển đề tài: "Phụ thân trở về phân gia chưa đầy ba tháng, thì được thông báo mấy năm nay làm việc vất vả công cao, có thể rời đi."
Đỗ Thánh Lan nhíu mày, hiểu được nàng ta muốn nói cái gì.
"Ngươi hoài nghi cái chết của cha mẹ ngươi, có thể có liên quan đến người tên Lưu Diễm tiểu thư kia."
Bùi Huỳnh: "Mỹ nhân như thế, không có khả năng im bặt vô danh nhiều năm như vậy."
Bởi vì câu nói dung mạo tương tự kia của nàng ta, Đỗ Thánh Lan đầu tiên hoài nghi quan hệ của mình và vị Lưu Diễm tiểu thư này, trong đầu hắn rất nhanh vụt qua người Bùi gia một lượt, trong đó rất nhiều người trước đây đều từng gặp, cũng không hề cảm thấy mặt mũi mình giống bọn họ bao nhiêu.
Nhưng Bùi gia rất thích dùng kiểu quan hệ thông gia lôi kéo chỗ dựa, chuyện chiêu mộ con rể vào nhà cũng không ít, thậm chí một khi giữa đường gặp bất trắc ngã xuống, Bùi gia sẽ lập tức lại tiếp tục chiêu mộ. Vì vậy, ngay cả huynh đệ tỷ muội, đôi khi trông cũng không hề giống nhau.
Tạm thời gác lại nghi hoặc, Đỗ Thánh Lan ngước mắt lên: "Nếu mẫu thân ta thật sự là người Bùi gia, cái chết của cha mẹ ngươi có lẽ có nhân quả với ta."
"Oan có đầu, nợ có chủ." Bùi Huỳnh thản nhiên nói: "Khi đó ngươi còn chưa sinh ra, món nợ này đương nhiên phải đòi với người ra lệnh."
Huống chi với tình cảnh như thế của Đỗ Thánh Lan, nàng đoán cho dù có quan hệ với Bùi gia, cũng là có thù không phải ơn.
Hai người đang nói chuyện, Du Song bỗng nhiên tới đây, mang đến tin tức Cố Nhai Mộc tìm hắn.
Đỗ Thánh Lan đứng dậy, đi vào trong nhà.
Vừa vào nhà đã thấy ngay Cố Nhai Mộc đeo mặt nạ mặt xanh nanh vàng, tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Mặt nạ của điện chủ Tuyệt Sát điện thực tế là một món pháp khí đặc thù, có thể thu nhận tin tức từ Tuyệt Sát lâu bốn phương tám hướng truyền lại. Nếu không phải người có thần thức hùng hậu đeo, thì rất nhanh sẽ bị tin tức vô tận ép phát điên.
Có điều những thứ này đối với Cố Nhai Mộc mà nói không phải là vấn đề, y thành thạo sàng lọc ra từ đó tin tức hữu dụng.
"Có một chuyện, ngươi hẳn là thấy hứng thú."
Đỗ Thánh Lan tỏ vẻ rửa tai lắng nghe.
Cố Nhai Mộc mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo: "Cấm địa U Lan, sắp mở."
Mười năm trước, Đỗ Thánh Lan một mình xông vào cấm địa U Lan ba tháng, cấm địa bỗng nhiên tự động đóng kín, cho tới nay cũng không có cách nào tiến vào. Có điều không ai đem chuyện này liên hệ cùng một chỗ với Đỗ Thánh Lan, dù sao khi đó hắn chỉ có mười tuổi, đừng nói đi vào sâu cấm địa, cho dù hơi tiến vào trăm dặm một chút, xác suất lớn đều sẽ chết ở trong miệng yêu thú.
Đỗ Thánh Lan nghe vậy nét mặt hơi mải miết.
Đạo nhân Thiên Cơ từng nói khi cấm địa U Lan mở ra lần nữa, là một tia cơ hội sống cuối cùng của mình, lần này bất kể thế nào hắn cũng phải đi một lần.
"Khi nào mở?"
Cố Nhai Mộc: "Phong ấn đang nới lỏng, ước chừng khoảng một hai tháng này."
Y liếc Đỗ Thánh Lan: "Đừng vui mừng quá sớm, đừng quên truyền thuyết về cấm địa U Lan."
Truyền thuyết kể rằng vào ngày trăng máu nhô lên cao, cấm địa U Lan sẽ trồi lên một cơ duyên to lớn, những người có được cơ duyên này sẽ thực hiện được tất cả nguyện vọng.
Cố Nhai Mộc đứng lên: "Cấm địa U Lan phong bế thần bí lại mở ra lần nữa, rất nhiều người cho rằng đây là điềm báo cơ duyên giáng thế, trong đa số cấm địa, cấm địa U Lan cũng là nơi duy nhất không hạn chế tu sĩ."
Hầu hết các cấm địa được thiết lập bởi các Đại năng giả để tìm kiếm truyền nhân, vì vậy có nơi hạn chế cảnh giới tu vi, có nơi hạn chế tuổi tác.
Nếu Đỗ Thánh Lan nhất định muốn đi, sẽ phải đối mặt với những rủi ro tương đối lớn.
Đỗ Thánh Lan nói thẳng: "Ta muốn đi xem xem."
Cố Nhai Mộc nhìn chằm chằm hắn giây lát, nhàn nhạt ném lại một câu: "Chuẩn bị thêm chút đi."
Đối với cơ duyên này, Cố Nhai Mộc cũng muốn mở mang kiến thức một chút.
......
Tin tức về cấm địa rất nhanh đã lan truyền ra.
Ngay cả Vô Khả Vi cũng rất hứng thú với truyền thuyết cơ duyên hư vô mờ ảo này.
Đỗ Thánh Lan nghe xong liền thẳng thắn nói: "Tách ra hành động, ta sẽ cùng Cố Nhai Mộc đến đó trước."
Một khi hắn bị phát hiện ra thân phận thật, chắc chắn sẽ gặp phải sự truy sát không ngừng, tách ra hành động là tốt cho tất cả mọi người.
Vô Khả Vi sờ đại đao bên hông, gật đầu xem như ngầm thỏa thuận, đôi mắt gã ửng đỏ vì phấn khích, thanh đao này đã không thấy máu một thời gian rồi.
Cần phải sớm thì không nên chậm trễ, nửa tháng sau, Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc bắt đầu hành trình đến cấm địa U Lan.
Cấm địa U Lan nằm ở nơi giao nhau giữa Nam Vực và Bắc Vực, là một miền thế giới nhỏ mà U Lan tôn giả tự mình mở ra trước khi phi thăng. Bởi vì không gian xung quanh không ổn định, thời tiết gần đó thất thường, ngay cả vào giữa hè, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện cảnh tượng tuyết rơi thần kỳ.
Chỗ xa xôi cũng đã có thể nhìn thấy các đệ tử tông môn lớn canh giữ ở cửa cấm địa, một số đại gia tộc cũng không cam lòng yếu thế, hầu như bám sát tông môn.
"Ngũ Uẩn hòa thượng của Kim Thiền tự." Trong đám đông, đầu trọc luôn tương đối nổi bật. Đỗ Thánh Lan híp mắt lại nói: "Ta vẫn nhớ năm trước nữa còn nói Ngũ Uẩn hòa thượng phải bế quan mười năm."
Đương thời thất đại Độ Kiếp kỳ, Kim Thiền tự cách xa nhất, thường ngày cơ bản chưa từng giao thiệp.
Bây giờ Ngũ Uẩn hòa thượng xuất quan sớm trước thời hạn, có thể thấy sự xem trọng của Kim Thiền tự đối với cấm địa U Lan.
Tầm mắt Cố Nhai Mộc đảo qua: "Những người tới đây, đều là đệ tử tinh anh của tông môn, nếu tất cả đều bị thiệt hại ở trong đó, thì hay ho rồi."
Đỗ Thánh Lan khẽ giọng nói: "Đừng làm bậy."
Cố Nhai Mộc khinh thường nói: "Ta còn chưa đến mức tự hạ thân phận đối phó một đám hậu bối, có điều..." Y chuyển đề tài: "Có dự cảm không tốt lắm."
Tu luyện đến một cảnh giới nhất định, đã có thể cảm ứng được biến hóa giữa trời đất bằng cách nào đó, bất kể là tốt hay không tốt.
Trong đám người được chú ý nhất không thể nghi ngờ vẫn là gia chủ của tứ đại gia tộc, cùng với Trúc Mặc và Ngũ Uẩn hòa thượng, tông chủ Cầm tông Hà Trường Khách vẫn không xuất hiện như cũ, về cơ bản đã chứng thực lời đồn tu luyện xảy ra sự cố mấy ngày trước.
Đỗ Thánh Lan quét một vòng, tầm mắt rơi trên người dẫn đội của Cầm tông, híp mắt: "Hà Bất Minh..."
Nếu có cơ hội, có thể nhân tiện giải quyết một chút vấn đề còn sót lại ở bí cảnh ngày đó, thanh lý món nợ cũ Băng Diễm quả.
Cố Nhai Mộc biết hắn đang nhìn đi đâu, hành tẩu bên ngoài một thời gian, thường xuyên có thể nghe được tu sĩ đang nghị luận về chuyện quá khứ của Đỗ Thánh Lan, Hà Bất Minh cũng là một trong những người cũ được nhắc đến khá nhiều.
"Hai vị gia quyến mỹ nhân như hoa ở bên cạnh, người bạn này của ngươi thật có diễm phúc." Cố Nhai Mộc liếc mắt một cái, tươi cười trêu tức: "Ta thấy khí tức của hắn không ổn định, chắc là đã ăn bảo vật trời đất gì đó, gần đây mới tăng cảnh giới."
Đỗ Thánh Lan thu lại ánh mắt, lơ đễnh gật gật đầu.
Hôm nay đông người, Đỗ Thánh Lan không dám lơ là, đến gần trước cẩn thận tạo một lớp ngụy trang.
"Ngươi cũng cẩn thận..."
Lời còn chưa dứt, vừa quay đầu lại, Cố Nhai Mộc đã không thấy đâu rồi.
Đỗ Thánh Lan ẩn ẩn nấp nấp, còn muốn tìm Cố Nhai Mộc, đột nhiên nghe thấy có người hô: "Điện chủ Tuyệt Sát điện!"
Đỗ Thánh Lan ngẩn ra.
Phía trước cách đó không xa, một bóng dáng cao lớn khoanh tay đứng, mặt nạ mặt xanh nanh vàng quen thuộc khiến người e ngại chùn bước.
"Điện chủ Tuyệt Sát điện cũng tới rồi..."
"Là vì cơ duyên sao?"
"Ta cảm giác là muốn giết Đỗ Thánh Lan, cấm địa U Lan mở ra, nói không chừng Đỗ Thánh Lan cũng sẽ đến."
"Quả nhiên là cực kỳ quái lạ, điện chủ Tuyệt Sát điện vậy mà lại không hề che giấu bản thân, đến đây công khai."
Gia chủ Bùi gia Bùi Cửu Tinh không chú ý quá nhiều, chỉ là lông mày hơi nhíu lại, chỉ cảm thấy đây là Bùi Mộc Hàn đang khiêu chiến quyền uy của Bùi gia, cố tình thể hiện trước mặt người khác.
Lối vào cấm địa bị vây kín đến mức con kiến chui không lọt, người của tứ đại gia tộc tác phong độc tài, không cho phép tu sĩ khác ngự không mà đi lúc này, đứng trên đỉnh đầu bọn họ.
Sau khi mặt trời lặn, sắc trời u tối.
Trước khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, có người nhập định, có người bắt đầu cắm trại, vùng lân cận không có một khắc nào yên tĩnh, luôn luôn có tu sĩ đang tán gẫu với nhau. Song, giọng nói mọi người đều tương đối nhỏ, đang bàn bạc triển khai nhiệm vụ sau khi vào bí cảnh.
"Nhìn kìa!"
Một giọng nói bén nhọn vang lên, còn chưa đợi đông đảo tu sĩ ném ánh mắt trách cứ về nơi âm thanh phát ra, trong số bọn họ dần dần có người chú ý tới sự bất thường của bầu trời trên đỉnh đầu.
Mặt trăng sáng trong không còn, đầu cuối xuất hiện một tia màu máu.
"Là Trăng máu!"
Vào lúc này, tất cả mọi người nhớ đến truyền thuyết đó: Trăng máu nhô lên cao, cấm địa U Lan sẽ sinh ra cơ duyên phi thường.
Mặt đất truyền đến một cơn rung chấn kịch liệt, chim tước xung quanh nhao nhao hoảng sợ bay lên trời bỏ chạy, giống như đang cuống quít chạy trốn cái gì đó. Liều mạng vỗ cánh, rơi xuống một vài cọng lông chim, đáp xuống giữa các tu sĩ.
"Cấm địa sắp mở rồi."
Ánh mắt Cố Nhai Mộc dường như xuyên thấu đám người phía trước, nhìn thấy khung cảnh cấm địa rộng lớn hơn.
"Đi!"
Lúc y truyền âm vào tai nhắc nhở Đỗ Thánh Lan, đã có không ít tu sĩ điên cuồng xông vào. Còn chưa đi vào cấm địa, cũng đã không thiếu người ngã xuống, là một số tu sĩ bay quá vội, bị trưởng lão của gia tộc ở ngay đằng trước ra tay giải quyết.
Đỗ Thánh Lan trông thấy Mặc Cầu của Mặc gia, người này là ông ngoại của Đỗ Bắc Vọng, mũi như mỏ diều hâu, ngũ quan thâm thúy. Khi những người khác đều đang liều mạng chen vào cấm địa, trong đôi mắt nhỏ của ông ta lộ ra ánh sáng mạnh liệt, đang âm thầm quan sát mỗi một tu sĩ đi vào.
Điện chủ Tuyệt Sát điện hoàn toàn là nghênh ngang đi vào, Mặc Cầu đã sớm nghe nói về uy danh của Tuyệt Sát điện, không dám đánh giá quá nhiều, sợ chọc giận đối phương.
Trái lại, Đỗ Thánh Lan giấu kiếm đi, hắn tạm thời dùng một chiếc quạt gấp coi như vũ khí, mở đường về phía trước, lúc lướt ngang qua Mặc Cầu cực kỳ cẩn thận.
Một khắc trước khi sắp vào cấm địa, Đỗ Thánh Lan nhìn thấy kiến trong cấm địa liều mạng nối hàng bò ra ngoài, đối lập rõ rệt với tu sĩ đang điên cuồng xông vào.
Bước chân hắn hơi dừng lại, nghĩ đến cơ hội sống cuối cùng trong miệng Đạo nhân Thiên Cơ, làm việc không được chùn bước phi thân mà vào.
Đỗ Thánh Lan đang dùng tốc độ một ngày ngàn dặm để tu hành.
Sân thì lớn như vậy, nữ tử thanh lệ có thể cảm giác được rõ ràng khí tức Đỗ Thánh Lan đang không ngừng dâng cao lên, lại dần dần quy về hư vô. Loại hư vô này không phải là nói khí thế không còn nữa, mà là chứng minh hắn đã đạt tới trạng thái thu phóng tự nhiên.
Đỗ Thánh Lan mở mắt ra, nhìn thấy một ánh mắt phức tạp đang nhìn chăm chú vào mình: "Có việc gì không?"
Nữ tử thanh lệ: "Không có gì."
Từ sau khi báo thù rửa hận, nữ tử thanh lệ cũng không để tâm lắm vào tu luyện, Đỗ Thánh Lan ngay cả tên của nàng ta cũng không rõ, vẫn luôn lấy đạo hữu xưng hô lẫn nhau. Sở dĩ ban đầu tìm được nàng, là từ đề nghị của Du Song.
Du Song nói mười lần ám sát sát thủ Tuyệt Sát điện thì chín lần đều có thể nhìn thấy nữ tử này cũng đang làm chuyện tương tự, chẳng qua nàng ta thiên về độc hơn. Dần dà, hai bên đạt đến một loại ăn ý, cùng nhau hành động, nhưng lại không bao giờ nói chuyện.
"Nếu không tìm được mục tiêu, có thể cân nhắc xây dựng Nhân Nghĩa đường cùng với Cố Nhai Mộc."
"......"
Trong lúc trầm mặc như nghẹt thở, nữ tử thanh lệ bỗng nhiên mở miệng: "Ta từng họ Bùi, Bùi Huỳnh."
Trước khi Đỗ Thánh Lan mở ra nghi hoặc sâu hơn, nàng giải thích: "Ta không phải người Bùi gia, bởi vì trong nhà nhiều đời đều làm gia nô cho Bùi gia, mới được ban cho một cái họ như vậy."
Đỗ Thánh Lan nhíu mày: "Đã là như vậy, vì sao lại kết thù với Tuyệt Sát điện?"
Điện chủ Tuyệt Sát điện rõ ràng chính là người Bùi gia.
"Phụ thân ta làm việc cho phân gia, theo quy định, chỉ cần tích góp đủ điểm cống hiến, gia nô có thể được ban thưởng một món bảo vật, tự do lựa chọn có rời đi hay không." Bùi Huỳnh thoáng có một lát thất thần: "Phụ thân ta lựa chọn rời đi, trên đường lại ngoài ý muốn chết trong tay Tuyệt Sát điện."
Bây giờ nghĩ lại, rất có thể là sợ ông ấy làm việc cho gia tộc quá lâu, biết được quá nhiều chuyện cơ mật, cho nên mới lựa chọn diệt khẩu.
"Bùi gia này thật đúng là không phải con người."
Đỗ Thánh Lan cảm thán xong, Bùi Huỳnh nói: "Khi ta còn nhỏ, Bùi gia phải thiết đãi một yến tiệc lớn. Phụ thân tạm thời được điều đến nhà chính hỗ trợ, ở đó ta nhìn thấy một vị nữ tử phong thái tuyệt thế, là người của chủ gia, ta cứ luôn cảm thấy ngươi và nàng ấy trông có chút giống nhau."
Đỗ Thánh Lan ngẩn ra.
"Hạ nhân gọi nàng là Lưu Diễm tiểu thư, nhưng từ đó về sau ta chưa từng nghe nói về tin tức của nàng." Bùi Huỳnh vừa chuyển đề tài: "Phụ thân trở về phân gia chưa đầy ba tháng, thì được thông báo mấy năm nay làm việc vất vả công cao, có thể rời đi."
Đỗ Thánh Lan nhíu mày, hiểu được nàng ta muốn nói cái gì.
"Ngươi hoài nghi cái chết của cha mẹ ngươi, có thể có liên quan đến người tên Lưu Diễm tiểu thư kia."
Bùi Huỳnh: "Mỹ nhân như thế, không có khả năng im bặt vô danh nhiều năm như vậy."
Bởi vì câu nói dung mạo tương tự kia của nàng ta, Đỗ Thánh Lan đầu tiên hoài nghi quan hệ của mình và vị Lưu Diễm tiểu thư này, trong đầu hắn rất nhanh vụt qua người Bùi gia một lượt, trong đó rất nhiều người trước đây đều từng gặp, cũng không hề cảm thấy mặt mũi mình giống bọn họ bao nhiêu.
Nhưng Bùi gia rất thích dùng kiểu quan hệ thông gia lôi kéo chỗ dựa, chuyện chiêu mộ con rể vào nhà cũng không ít, thậm chí một khi giữa đường gặp bất trắc ngã xuống, Bùi gia sẽ lập tức lại tiếp tục chiêu mộ. Vì vậy, ngay cả huynh đệ tỷ muội, đôi khi trông cũng không hề giống nhau.
Tạm thời gác lại nghi hoặc, Đỗ Thánh Lan ngước mắt lên: "Nếu mẫu thân ta thật sự là người Bùi gia, cái chết của cha mẹ ngươi có lẽ có nhân quả với ta."
"Oan có đầu, nợ có chủ." Bùi Huỳnh thản nhiên nói: "Khi đó ngươi còn chưa sinh ra, món nợ này đương nhiên phải đòi với người ra lệnh."
Huống chi với tình cảnh như thế của Đỗ Thánh Lan, nàng đoán cho dù có quan hệ với Bùi gia, cũng là có thù không phải ơn.
Hai người đang nói chuyện, Du Song bỗng nhiên tới đây, mang đến tin tức Cố Nhai Mộc tìm hắn.
Đỗ Thánh Lan đứng dậy, đi vào trong nhà.
Vừa vào nhà đã thấy ngay Cố Nhai Mộc đeo mặt nạ mặt xanh nanh vàng, tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Mặt nạ của điện chủ Tuyệt Sát điện thực tế là một món pháp khí đặc thù, có thể thu nhận tin tức từ Tuyệt Sát lâu bốn phương tám hướng truyền lại. Nếu không phải người có thần thức hùng hậu đeo, thì rất nhanh sẽ bị tin tức vô tận ép phát điên.
Có điều những thứ này đối với Cố Nhai Mộc mà nói không phải là vấn đề, y thành thạo sàng lọc ra từ đó tin tức hữu dụng.
"Có một chuyện, ngươi hẳn là thấy hứng thú."
Đỗ Thánh Lan tỏ vẻ rửa tai lắng nghe.
Cố Nhai Mộc mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo: "Cấm địa U Lan, sắp mở."
Mười năm trước, Đỗ Thánh Lan một mình xông vào cấm địa U Lan ba tháng, cấm địa bỗng nhiên tự động đóng kín, cho tới nay cũng không có cách nào tiến vào. Có điều không ai đem chuyện này liên hệ cùng một chỗ với Đỗ Thánh Lan, dù sao khi đó hắn chỉ có mười tuổi, đừng nói đi vào sâu cấm địa, cho dù hơi tiến vào trăm dặm một chút, xác suất lớn đều sẽ chết ở trong miệng yêu thú.
Đỗ Thánh Lan nghe vậy nét mặt hơi mải miết.
Đạo nhân Thiên Cơ từng nói khi cấm địa U Lan mở ra lần nữa, là một tia cơ hội sống cuối cùng của mình, lần này bất kể thế nào hắn cũng phải đi một lần.
"Khi nào mở?"
Cố Nhai Mộc: "Phong ấn đang nới lỏng, ước chừng khoảng một hai tháng này."
Y liếc Đỗ Thánh Lan: "Đừng vui mừng quá sớm, đừng quên truyền thuyết về cấm địa U Lan."
Truyền thuyết kể rằng vào ngày trăng máu nhô lên cao, cấm địa U Lan sẽ trồi lên một cơ duyên to lớn, những người có được cơ duyên này sẽ thực hiện được tất cả nguyện vọng.
Cố Nhai Mộc đứng lên: "Cấm địa U Lan phong bế thần bí lại mở ra lần nữa, rất nhiều người cho rằng đây là điềm báo cơ duyên giáng thế, trong đa số cấm địa, cấm địa U Lan cũng là nơi duy nhất không hạn chế tu sĩ."
Hầu hết các cấm địa được thiết lập bởi các Đại năng giả để tìm kiếm truyền nhân, vì vậy có nơi hạn chế cảnh giới tu vi, có nơi hạn chế tuổi tác.
Nếu Đỗ Thánh Lan nhất định muốn đi, sẽ phải đối mặt với những rủi ro tương đối lớn.
Đỗ Thánh Lan nói thẳng: "Ta muốn đi xem xem."
Cố Nhai Mộc nhìn chằm chằm hắn giây lát, nhàn nhạt ném lại một câu: "Chuẩn bị thêm chút đi."
Đối với cơ duyên này, Cố Nhai Mộc cũng muốn mở mang kiến thức một chút.
......
Tin tức về cấm địa rất nhanh đã lan truyền ra.
Ngay cả Vô Khả Vi cũng rất hứng thú với truyền thuyết cơ duyên hư vô mờ ảo này.
Đỗ Thánh Lan nghe xong liền thẳng thắn nói: "Tách ra hành động, ta sẽ cùng Cố Nhai Mộc đến đó trước."
Một khi hắn bị phát hiện ra thân phận thật, chắc chắn sẽ gặp phải sự truy sát không ngừng, tách ra hành động là tốt cho tất cả mọi người.
Vô Khả Vi sờ đại đao bên hông, gật đầu xem như ngầm thỏa thuận, đôi mắt gã ửng đỏ vì phấn khích, thanh đao này đã không thấy máu một thời gian rồi.
Cần phải sớm thì không nên chậm trễ, nửa tháng sau, Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc bắt đầu hành trình đến cấm địa U Lan.
Cấm địa U Lan nằm ở nơi giao nhau giữa Nam Vực và Bắc Vực, là một miền thế giới nhỏ mà U Lan tôn giả tự mình mở ra trước khi phi thăng. Bởi vì không gian xung quanh không ổn định, thời tiết gần đó thất thường, ngay cả vào giữa hè, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện cảnh tượng tuyết rơi thần kỳ.
Chỗ xa xôi cũng đã có thể nhìn thấy các đệ tử tông môn lớn canh giữ ở cửa cấm địa, một số đại gia tộc cũng không cam lòng yếu thế, hầu như bám sát tông môn.
"Ngũ Uẩn hòa thượng của Kim Thiền tự." Trong đám đông, đầu trọc luôn tương đối nổi bật. Đỗ Thánh Lan híp mắt lại nói: "Ta vẫn nhớ năm trước nữa còn nói Ngũ Uẩn hòa thượng phải bế quan mười năm."
Đương thời thất đại Độ Kiếp kỳ, Kim Thiền tự cách xa nhất, thường ngày cơ bản chưa từng giao thiệp.
Bây giờ Ngũ Uẩn hòa thượng xuất quan sớm trước thời hạn, có thể thấy sự xem trọng của Kim Thiền tự đối với cấm địa U Lan.
Tầm mắt Cố Nhai Mộc đảo qua: "Những người tới đây, đều là đệ tử tinh anh của tông môn, nếu tất cả đều bị thiệt hại ở trong đó, thì hay ho rồi."
Đỗ Thánh Lan khẽ giọng nói: "Đừng làm bậy."
Cố Nhai Mộc khinh thường nói: "Ta còn chưa đến mức tự hạ thân phận đối phó một đám hậu bối, có điều..." Y chuyển đề tài: "Có dự cảm không tốt lắm."
Tu luyện đến một cảnh giới nhất định, đã có thể cảm ứng được biến hóa giữa trời đất bằng cách nào đó, bất kể là tốt hay không tốt.
Trong đám người được chú ý nhất không thể nghi ngờ vẫn là gia chủ của tứ đại gia tộc, cùng với Trúc Mặc và Ngũ Uẩn hòa thượng, tông chủ Cầm tông Hà Trường Khách vẫn không xuất hiện như cũ, về cơ bản đã chứng thực lời đồn tu luyện xảy ra sự cố mấy ngày trước.
Đỗ Thánh Lan quét một vòng, tầm mắt rơi trên người dẫn đội của Cầm tông, híp mắt: "Hà Bất Minh..."
Nếu có cơ hội, có thể nhân tiện giải quyết một chút vấn đề còn sót lại ở bí cảnh ngày đó, thanh lý món nợ cũ Băng Diễm quả.
Cố Nhai Mộc biết hắn đang nhìn đi đâu, hành tẩu bên ngoài một thời gian, thường xuyên có thể nghe được tu sĩ đang nghị luận về chuyện quá khứ của Đỗ Thánh Lan, Hà Bất Minh cũng là một trong những người cũ được nhắc đến khá nhiều.
"Hai vị gia quyến mỹ nhân như hoa ở bên cạnh, người bạn này của ngươi thật có diễm phúc." Cố Nhai Mộc liếc mắt một cái, tươi cười trêu tức: "Ta thấy khí tức của hắn không ổn định, chắc là đã ăn bảo vật trời đất gì đó, gần đây mới tăng cảnh giới."
Đỗ Thánh Lan thu lại ánh mắt, lơ đễnh gật gật đầu.
Hôm nay đông người, Đỗ Thánh Lan không dám lơ là, đến gần trước cẩn thận tạo một lớp ngụy trang.
"Ngươi cũng cẩn thận..."
Lời còn chưa dứt, vừa quay đầu lại, Cố Nhai Mộc đã không thấy đâu rồi.
Đỗ Thánh Lan ẩn ẩn nấp nấp, còn muốn tìm Cố Nhai Mộc, đột nhiên nghe thấy có người hô: "Điện chủ Tuyệt Sát điện!"
Đỗ Thánh Lan ngẩn ra.
Phía trước cách đó không xa, một bóng dáng cao lớn khoanh tay đứng, mặt nạ mặt xanh nanh vàng quen thuộc khiến người e ngại chùn bước.
"Điện chủ Tuyệt Sát điện cũng tới rồi..."
"Là vì cơ duyên sao?"
"Ta cảm giác là muốn giết Đỗ Thánh Lan, cấm địa U Lan mở ra, nói không chừng Đỗ Thánh Lan cũng sẽ đến."
"Quả nhiên là cực kỳ quái lạ, điện chủ Tuyệt Sát điện vậy mà lại không hề che giấu bản thân, đến đây công khai."
Gia chủ Bùi gia Bùi Cửu Tinh không chú ý quá nhiều, chỉ là lông mày hơi nhíu lại, chỉ cảm thấy đây là Bùi Mộc Hàn đang khiêu chiến quyền uy của Bùi gia, cố tình thể hiện trước mặt người khác.
Lối vào cấm địa bị vây kín đến mức con kiến chui không lọt, người của tứ đại gia tộc tác phong độc tài, không cho phép tu sĩ khác ngự không mà đi lúc này, đứng trên đỉnh đầu bọn họ.
Sau khi mặt trời lặn, sắc trời u tối.
Trước khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, có người nhập định, có người bắt đầu cắm trại, vùng lân cận không có một khắc nào yên tĩnh, luôn luôn có tu sĩ đang tán gẫu với nhau. Song, giọng nói mọi người đều tương đối nhỏ, đang bàn bạc triển khai nhiệm vụ sau khi vào bí cảnh.
"Nhìn kìa!"
Một giọng nói bén nhọn vang lên, còn chưa đợi đông đảo tu sĩ ném ánh mắt trách cứ về nơi âm thanh phát ra, trong số bọn họ dần dần có người chú ý tới sự bất thường của bầu trời trên đỉnh đầu.
Mặt trăng sáng trong không còn, đầu cuối xuất hiện một tia màu máu.
"Là Trăng máu!"
Vào lúc này, tất cả mọi người nhớ đến truyền thuyết đó: Trăng máu nhô lên cao, cấm địa U Lan sẽ sinh ra cơ duyên phi thường.
Mặt đất truyền đến một cơn rung chấn kịch liệt, chim tước xung quanh nhao nhao hoảng sợ bay lên trời bỏ chạy, giống như đang cuống quít chạy trốn cái gì đó. Liều mạng vỗ cánh, rơi xuống một vài cọng lông chim, đáp xuống giữa các tu sĩ.
"Cấm địa sắp mở rồi."
Ánh mắt Cố Nhai Mộc dường như xuyên thấu đám người phía trước, nhìn thấy khung cảnh cấm địa rộng lớn hơn.
"Đi!"
Lúc y truyền âm vào tai nhắc nhở Đỗ Thánh Lan, đã có không ít tu sĩ điên cuồng xông vào. Còn chưa đi vào cấm địa, cũng đã không thiếu người ngã xuống, là một số tu sĩ bay quá vội, bị trưởng lão của gia tộc ở ngay đằng trước ra tay giải quyết.
Đỗ Thánh Lan trông thấy Mặc Cầu của Mặc gia, người này là ông ngoại của Đỗ Bắc Vọng, mũi như mỏ diều hâu, ngũ quan thâm thúy. Khi những người khác đều đang liều mạng chen vào cấm địa, trong đôi mắt nhỏ của ông ta lộ ra ánh sáng mạnh liệt, đang âm thầm quan sát mỗi một tu sĩ đi vào.
Điện chủ Tuyệt Sát điện hoàn toàn là nghênh ngang đi vào, Mặc Cầu đã sớm nghe nói về uy danh của Tuyệt Sát điện, không dám đánh giá quá nhiều, sợ chọc giận đối phương.
Trái lại, Đỗ Thánh Lan giấu kiếm đi, hắn tạm thời dùng một chiếc quạt gấp coi như vũ khí, mở đường về phía trước, lúc lướt ngang qua Mặc Cầu cực kỳ cẩn thận.
Một khắc trước khi sắp vào cấm địa, Đỗ Thánh Lan nhìn thấy kiến trong cấm địa liều mạng nối hàng bò ra ngoài, đối lập rõ rệt với tu sĩ đang điên cuồng xông vào.
Bước chân hắn hơi dừng lại, nghĩ đến cơ hội sống cuối cùng trong miệng Đạo nhân Thiên Cơ, làm việc không được chùn bước phi thân mà vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất