Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 213: Quá mạo hiểm

Trước Sau
Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, sóng lực trùng kích cũng lớn vô cùng, khiến những người đứng ở cửa chấn ra ngoài.

Mai Truyền Kỳ quay đầu nhìn.

Khi thấy tia lửa sắp bén mảng đến cơ giáp chưa đóng cửa khác, cậu vội hô to: “Sắp nổ rồi, mọi người mau tránh đi.”

Binh lính nghiêm chỉnh huấn luyện nhanh chóng vọt qua hai bên cửa.

Người canh cửa duỗi tay muốn ngăn chặn đám người bọn họ, lớn tiếng rống: “Không phải chỉ là nổ một chiếc cơ giáp thôi sao, sợ cái gì!”

Ngay sau đó, khoang thuyền cơ giáp lại lần nữa phát ra ‘Ầm ầm ầm’ nổ lớn, nổ tung điên cuồng liên tục làm cả phi thuyền đều chấn động dữ dội.

Những đạo tặc đứng trước cửa chưa kịp chạy trốn, có kẻ bị mảnh vỡ cơ giáp xuyên trúng chỗ yếu hại, cũng có những kẻ không bị đâm vào chỗ hiểm, nhưng lại có người bị đại hỏa lan đến làm cháy toàn thân.

Toàn bộ tình cảnh kinh tâm động phách, khói đặc theo gió khuếch tán đến những nơi khác, mọi người vội che mũi miệng, không cho khói đặc hút vào trong thân thể.

Đám người tránh được một kiếp xuống quýt chạy về khu an toàn, cục diện phi thường hỗn loạn, tất cả mọi người một lòng chỉ lo chạy trốn.

Đến khu an toàn, mọi người rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

“Trời ạ, một chiếc cơ giáp nổ mà lại có thể tạo ra tình cảnh hỗn loại lớn như thế a.”

“Cũng không biết là tên khốn nào lại dám lái chiếc cơ giáp sắp nổ vào phi thuyền nữa.”

“Tràng nổ kia đã làm chết rất nhiều người.” Người nói lời này chỉ cần nghĩ đến tình cảnh nổ tung vừa nãy, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Trong lúc mọi người đang sôi nổi nghị luận, Mai Truyền Kỳ trong góc nhanh nhẹn quay người rời đi. Khi đi đến hành lang không người, cậu lấy kích quang thương và thông tấn khí trong túi ra, cười cười.

Cuối cùng cũng trà trộn vào được.

Mai Truyền Kỳ kẹp thông tấn khí lên cổ áo, rồi gắn kích quang thương vào thắt lưng.

Cậu quan sát xung quanh, trên hành lang chỉ có một mình cậu, cũng không biết những người khác đang ở đâu.

Bất quá, như vậy cũng tốt, tách ra hành động sẽ dễ dàng hơn.

Lúc này, âm thanh ‘xoạt xoạt’ không phát ra nữa, mọi thứ đột nhiên yên tĩnh lại.

Mai Truyền Kỳ biết hệ thống quấy nhiễu của quân đội đã mất đi hiệu lực, vội giả vờ như đang tuần tra hành lang.

“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao phi thuyền lại chấn động?” Một tiếng rống giận dữ phát ra trong loa.

Cũng không biết những người trong loa đang nói cái gì, tiếng chửi bới lại vang lên: “Mẹ nó, một chiếc cơ giáp rỉ dầu, lại làm nổ nhiều cơ giáp như vậy, còn khiến ta mất nhiều thủ hạ nữa, tao muốn Gehida tinh cầu phải đưa thêm năm ngàn cơ giáp, nếu không bọn chúng đừng hòng gặp lại tiểu vương tử.”

Mai Truyền Kỳ nghe như vậy, nhíu chặt mày lại, lập tức tăng tốc về trung tâm phi thuyền.

Trên đường đi cậu gặp nhiều người mang cáng cứu thương chạy về hướng đang bốc cháy, cũng gặp những người đang tuần tra, bất quá bọn hắn thấy cậu khá quen mắt, cho nên nhanh chóng rời đi.

Mai Truyền Kỳ không sợ gặp phải đạo tặc, chỉ cần lúc đối mặt thản nhiên cười chào hỏi, cũng xưng huynh gọi đệ, còn ngăn lại vài người hỏi về chuyện nổ tung lúc nãy, hơn nữa trên cổ áo cậu còn gắn thông tấn khí thuộc về đạo tặc, cho nên không ai nghi ngờ cậu. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Cứ như vậy, một đường đi thẳng đến tầng hành lang của cao nhất.

Thế nhưng, hai bên đều có hơn mười người trông coi, nếu ai muốn đi lên, phải thông qua nghiệm chứng thân phận, đồng thời phải có địa vị tương đối cao trong ‘Đoạn Nhĩ’ mới có thể vào được.

Còn nữa, từ tầng một đến tầng cao nhất cách nhau mười tầng, không biết trong mười tầng này còn có bao nhiêu đạo tặc trong đó.

Mai Truyền Kỳ lượn vài vòng quanh đó, xác định không thể vào trong, lại lo lắng có người nghi ngờ, sau khi quan sát mấy lần mới chịu rời đi, chuẩn bị tìm phòng quản lý xem tình huống của những tầng khác.

Trước lúc đi, cậu còn thấy vài binh lính cùng trà trộn với mình đi tới, bọn họ không nói gì, liền tách nhau rời đi.

Mai Truyền Kỳ đi dạo một vòng lớn quanh tầng một, nhưng cậu không tìm được phòng quản lý, bụng thì đói meo đến sôi ùng ục.

Cậu nhớ tầng một có phòng bếp, quyết định trước hết cứ lấp đầy bụng rồi lại tiếp tục làm việc.



Đến phòng bếp, ước chừng khoảnh 50 người đang bận rộn làm cơm, mùi thức ăn thơm phưng phức truyền vào mũi khiến Mai Truyền Kỳ suýt nữa chảy nước miếng lên sàn.

Người trong bếp vô cùng bận rộn, mọi người bận tối tăm mặt mũi đến nỗi không biết trong phòng lại nhiều thêm một người.

“Ngươi đem đống thức ăn này rửa đi.” Một hán tướng mập mạp nhét sọt đồ ăn vào tay Mai Truyền Kỳ.

“Dạ.”

Mai Truyền Kỳ sảng khoái đáp ứng, lúc đi ngang qua chỗ rau đã xào, thừa dịp người khác không chú ý, vò miếng thịt thật nhanh nhét vào miệng, sau đó hài lòng đến chỗ rửa rau.

Lúc rửa rau, cậu phát hiện có gió thổi qua tóc mình.

Mai Truyền Kỳ ngẩng đầu nhìn lên.

Trên đầu cậu có một cửa thông gió, lập tức nghĩ tới điều gì, khóe miệng không khỏi cong lên.

Tiếp đó, Mai Truyền Kỳ vừa rửa rau, vừa trộm đồ ăn, lúc ăn được kha khá, thức ăn cũng đã chuẩn bị gần xong.

Cậu cố ý thả chậm động tác thu dọn nhà bếp, chờ tất cả mọi người rời đi, đồng thời hệ thống giám sát cũng bị quấy nhiễu, cậu nhanh chóng đứng lên bệ rửa rau, mở nắp thông gió trên đầu ra.

Mai Truyền Kỳ nhanh nhẹn bò vào lỗ thông gió, cố hết sức từng chút từng chút bò lên trên, thật vất vả đến tầng hai, di chuyển một vòng cũng không tìm được phòng quản lý.

Cậu đành leo lên tầng ba, bốn, năm, sáu mà tìm, mãi đến tận tầng bảy cậu mới tìm được phòng quản lý.

Thời điểm Mai Truyền Kỳ đến phòng quản lý, hệ thống giám sát vừa lúc bị quấy nhiễu, trên màn hình trắng toát một mảnh.

“Ngươi là ai?” Nam nhân đang kiểm tra thiết bị thấy Mai Truyền Kỳ đứng trước cửa nghi hoặc hỏi.

Những người trong phòng cũng ngẩn đầu nhìn về phía cửa.

Mai Truyền Kỳ đảo mắt suy nghĩ nói: “Lão đại bảo ta lại đây hối các ngươi nhanh chóng sửa máy sớm.”

Tên nam nhân thiếu kiên nhẫn nói: “Ngươi nói với lão đại, không phải thiết bị này có vấn đề mà do bị thứ gì đó quấy nhiễu, cho nên mới lúc tốt lúc kém đấy.”

Tất nhiên Mai Truyền Kỳ không nhanh chóng rời đi, liền vội hỏi: “Ngươi kiểm tra kỹ chưa, đừng để sót đấy nhé.”

Vừa mới dứt lời, màn hình giám sát lập tức sáng lên. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mai Truyền Kỳ dành thời gian kiểm tra tình hình của từ tầng bảy đến tầng mười một, tất cả đều có người của đoàn đạo tặc.

Riêng tầng mười một chính là nơi giam giữ tiểu vương tử, nơi đó có hơn 300 người trông coi, vô cùng nghiêm ngặt.

Cho dù cậu và đồng đội có thể đến tầng mười một thông qua ống thông gió, nhưng cũng không thể vô thanh vô tức dưới giải quyết hơn 300 người.

Mai Truyền Kỳ đảo mắt, trên màn ảnh tầng bảy, Thanh Hồng cùng mười mấy thủ hạ đắc lực đi ra từ một căn phòng nào đó, sau đó lên tầng mười nghỉ ngơi.

Cậu nhìn thời gian trên màn hình, đã là mười hai giờ khuya. Hiển nhiên, cậu mất hết năm, sáu tiếng để tìm phòng quản lý.

Mai Truyền Kỳ nhìn lại tình hình tầng một, những binh lính đi cùng cậu còn đang rảo bước xung quanh.

Cậu rời khỏi phòng quản lý, lại leo về ống thông gió, tìm căn phòng lúc nãy Thanh Hồng vừa ra, thông qua cửa thông gió, nhìn thấy bên trong có đủ loại thiết bị điện tử, hẳn là phòng chỉ huy.

Mai Truyền Kỳ lượn một vòng trong ống thông gió trên phòng chỉ huy, sau đó, lặng lẽ rời đi quay về tầng một, tìm đến Ô Lãng và năm binh lính khác đang trốn trong một căn phòng nào đó tại tầng một.

“Vừa nãy ta lên được tầng bảy,”

Ô Lãng cùng năm người kia nghe thế, vội hỏi: “Ngươi làm sao lên được vậy?”

“Ta từ ống thông gió bò lên.”

Các binh sĩ vui vẻ nói: “Quá tốt rồi, như vậy chúng ta có thể trực tiếp bò đến tầng mười một cứu tiểu vương tử ra.”



Mai Truyền Kỳ lắc đầu: “Đừng nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, ta vừa nãy đến phòng quản lý quan sát, tầng tám, chín, mười đều có người, thậm chí tầng mười một có hơn 300 người trông coi. Cho dù chúng ta lên đến tầng mười một, cũng phải lần lượt từng người đi ra từ ống thông gió, lúc đó có thể đánh bại được hơn 300 người sao?”

Các binh lính ngưng cười: “Vậy phải làm thế nào?”

“Nghĩ biện pháp khác nữa đi, đúng rồi, những người khác vẫn tốt chứ?” Mai Truyền Kỳ hỏi.

“Tất cả mọi người rất tốt, không bị đoàn đạo tặc phát hiện, hơn nữa, chúng ta cũng không dám di chuyển bên ngoài quá lâu.”

“Vậy thì tốt, thời gian không còn sớm, chúng ta trước nghỉ một lát, dưỡng cho tốt tinh thần, sau đó lại nghĩ cách cứu người.”

Tuy nói như vậy, nhưng đâu ai còn tâm trí đi ngủ, huống hồ bản thân còn đang trong đầm rồng hang hổ, càng không thể thả lỏng được.

Trong lòng Mai Truyền Kỳ vẫn nghĩ cách làm sao khiến Thanh Hồng bọn họ đem tiểu vương tử rời khỏi tầng mười một, tốt nhất là đem người đến tầng tám trở xuống. Nếu được như vậy, bọn họ có thể nhân cơ hội đánh giết đạo tặc, cứu tiểu vương tử ra ngoài.

Cậu giật thông tấn khí trên cổ áo xuống, nghĩ thầm nếu thứ này có thể liên lạc được với bên ngoài thì tốt biết bao. Cậu có thể bảo Phong Tĩnh Đằng dùng lý do muốn gặp tiểu vương tử, để bọn hắn mang tiểu vương tử xuống tầng bảy, bọn họ có thể nhân cơ hội mai phục tại tầng bảy để cứu người đi.

Mai Truyền Kỳ suy nghĩ hồi lâu, chưa tìm được cách nào. Sau đó, cậu bỗng nhớ đến tư liệu thông tin về ‘Đoạn Nhĩ’, Ô Lãng từng nói một câu. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Nói không chừng chuyện mà Thanh lão đại từng kể, có thể giúp bọn họ hoàn thành nhiệm vụ.

Cậu bỗng mở mắt ra, hỏi: “Ngươi ngủ chưa?”

Ô Lãng lười biếng nói: “Làm sao có thể ngủ được.”

“Ta nghĩ ra một biện pháp có thể cứu tiểu vương tử ra.”

Năm người bên cạnh vừa nghe, vội mở mắt ra: “Biện pháp gì?”

Mai Truyền Kỳ đem biện pháp của mình nói ra.

Ô Lãng nhíu chặt mày: “Quá mạo hiểm, nếu như không thành công, cái mạng nhỏ của ngươi cũng sẽ không còn.”

“Có thành công hay không không quan trọng, ta chỉ lo ngày mai Thanh Hồng bọn họ không ở phòng chỉ huy tầng bảy mới là phiền phức.”

Năm binh lính cũng cảm thấy phương pháp này của Mai Truyền Kỳ quá mạo hiểm, không đồng ý lắc đầu.

Mai Truyền Kỳ thấy bọn họ đều không đồng ý, đành nói: “Như vậy đi, nếu như trước ngày mai vẫn không thể nghĩ ra biện pháp khác, liền làm theo phương pháp ta nói đi, thế nào?”

Những người khác hai mặt nhìn nhau, cuối cùng, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Biện pháp làm gì dễ nghĩ ra được, sáng hôm sau, mọi người vẫn chưa tìm được cách nào khác, đành phải làm theo lời Mai Truyền Kỳ nói.

Trước tiên, Mai Truyền Kỳ bò lên phòng chỉ huy tầng bảy, xác định Thanh Hồng bọn họ đều có mặt trong đấy. Cậu trở về tầng một, trộm dụng cụ đánh lửa trong phòng bếp rồi mới quay về chỗ cũ.

Sau đó, an bài 15 binh lính đến tầng bảy cứu người, số người còn lại đến tật tốc phi thuyền chờ đợi.

An bài xong tất cả, Mai Truyền Kỳ đưa dụng cụ đánh lửa cho Ô Lãng: “Đốt phần tóc phía sau ta, hơn nữa phần cổ cũng phải bị đốt, quần áo sau lưng cũng cần đốt luôn.”

Ô Lãng cầm dụng cụ đánh lửa, do dự một hồi, hắn biết Mai Truyền Kỳ làm như vậy là vì có thể càng chân thực hơn. Cuối cùng cắn răng, đốt rụi tóc Mai Truyền Kỳ, lại đốt phía sau cổ đỏ một mảnh, đem quần áo sau lưng chọc thủng vô số lỗ lớn nhỏ, còn phần lưng cũng bị hắn đốt đỏ lên.

Những binh lính khác nhìn Mai Truyền Kỳ cắn răng nhẫn nhịn đau đớn, nhanh chóng kính lễ với cậu.

Ô Lãng xem thương thế không sai biệt lắm, đóng dụng cụ đánh lửa: “Được rồi.”

Mai Truyền Kỳ đem thông tấn khí cùng vũ khí hôm qua trộm được móc ra đặt lên bàn: “Vậy ta đi đây.”

Ô Lãng vỗ vỗ vai cậu: “Cẩn thận một chút.”

“Ta hiểu rồi.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mai Truyền Kỳ kéo tóc, cũng kéo kéo quần áo trên người, khiến bản thân chật vật hơn nữa. Tiếp theo, thừa dịp hệ thống giám sát của phi thuyền bị quấy nhiễu, từ trong phòng đi ra, đi về hướng cầu thang.

P/S by Thỏ: Chiều qua mới có một trăm mấy lượt view, mới ngủ dậy kiểm tra thì thấy nhảy vọt hơn năm trăm lượt rồi, chìu nay chắc up thêm chương mới ăn mừng quá (◞ꈍ∇ꈍ)◞⋆**

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau