Chương 51: Tạm lộ đầu giác*
(*暂露头角: bộc lộ tài năng???)
Tiêu Sơn nắm chặt kiếm trong tay mình, tại giờ khắc này, khi đối mặt với sinh tử trước mắt, hắn đã tìm thấy con đường của mình.
Im lặng chém giết, tuyết đọng trên cây theo chấn động của cuộc chiến mà không ngừng rơi xuống, lại bị máu nhuộm đỏ, nhanh chóng đông lại.
Lúc này, Triệu Viện và Tiêu Sơn đồng thời cảm nhận được, những ngày vất vả kia không hề uổng phí. Năm tên thích khách, Tiêu Sơn giết một, đâm bị thương hai, Triệu Viện chém bị thương một, còn lại một, mắt thấy tình thế không ổn, liền vội vàng rút lui.
Hai người mệt mỏi thở hồng học, chống kiếm trong tuyết đứng thở. Triệu Viện mở lời: "Không thể ở lại chỗ này, nhanh chóng trốn đi, khẳng định đằng sau còn có người!
Tiêu Sơn khoát áo, hắn chỉ về phía mười thị vệ đang ở bên đường nhỏ chạy tới, nói: "Tạm thời không cần, cứu binh đã tới."
Hơn mười thị vệ vội chạy tới trước mặt, lập tức vây quanh Triệu Viện, sắc trời tối đen, bốn phía đều là tuyết, trong rừng, không biết sẽ có bao nhiêu kẻ địch, lại càng không biết khi nào bọn chúng sẽ xuất hiện.
Hơn mười người tính cả Tiêu Sơn và Triệu Viện, bắt đầu thương lượng, kế tiếp nên làm cái gì.
Một thị vệ nói với Triệu Viện: "Điện hạ, thừa dịp trời tối, chúng ta tranh thủ xuống núi, trở lại thành!"
Triệu Viện chưa mở miệng, một thị vệ khác đã xen vào: "Những huynh đệ bị thương làm sao bây giờ? Mang theo bọn họ, nhất định sẽ khiến tốc độ chậm lại, nhưng nếu như không dẫn bọn họ đi cùng, bọn họ vốn đang bị thương, qua một đêm, chắc chắn sẽ bị đông chết!"
Triệu Viện nhìn về phía Tiêu Sơn, sau một lát thì hỏi: "Tần Sơn, ngươi có ý kiến gì không?"
Tiêu Sơn suy nghĩ một lúc, nói: "Thích khách vừa thoát, hẳn là đi báo địa điểm của chúng ta, thần nghĩ những thích khách còn lại rất nhanh sẽ đến, chúng ta bây giờ, quan trọng nhất chính là rời khỏi nơi đây!"
Tiêu Sơn vừa dứt lời, liền có một thị vệ muốn đi trước mở đường, Tiêu Sơn vội la lên: "Không được đi về phía trước, hiện tại tuyết rơi, dấu vết trên mặt tuyết không dễ bị che lấp, dễ bị kẻ địch phát hiện! Chúng ta trở về theo đường cũ, lui về lương đình rồi hãy nói! Hơn mười người đi một đường, lại đi một lần, kẻ địch một là không dễ dàng phát hiện, hai cũng sẽ không nghĩ đến chúng ta sẽ quay lại. Có thể tranh thủ thời gian nghĩ kế sách!"
Triệu Viện gật đầu, hơn mười thị vệ theo đường cũ quay lại, Tiêu Sơn thuận tay đâm chết hai thích khách bị thương.
Một đoàn người nhanh chóng trở về lương đình, quả nhiên như lời Tiêu Sơn nói, bởi vì chỗ đó đã từng xảy ra giao chiến, tuyết đọng bốn phía bị phá nghiêm trọng, tuyết trên mặt đất là dấu chân dẫm nát, lại kết thành băng, đi đường cực kỳ trơn trượt.
Chỗ lương đình đã có hai thị vệ giết sạch toàn bộ kẻ địch bị thương, đang thay phiên nhau đút rượu cho những thị vệ bị thương chưa chết để làm ấm người, lại lấy lương khô cho bọn họ ăn, Triệu Viện ngồi xuống bên cạnh lương đình, cùng mọi người thương lượng kế tiếp nên làm gì bây giờ.
Tiêu Sơn thống kê số người bên mình, lúc trước Triệu Viện mang hơn hai mươi thị vệ, trong phục kích đã chết năm người, sau lại bị chết cóng mất tám người, bây giờ còn sống mười lăm người, nhưng đều đã trọng thương, không cách nào đi lại.
Mà người mình mang đến, mặc dù không bị thương tổn gì, nhưng lại ít, chỉ có mười hai người, cộng thêm Tiêu Sơn và Triệu Viện, lực lượng có thể chiến đấu bên phe mình, tổng cộng có mười bốn người.
Từ miệng những người bị thương, mọi người đều biết được, số thích khách lần này rất nhiều, ngoại trừ người đã chết cùng những người trọng thương bị thị vệ giết chết, ước chừng còn hơn bốn mươi người nữa.
Kẻ địch gấp ba phe mình, hơn nữa có chuẩn bị mà đến, trang bị đầy đủ, lại nấp trong bóng tối, cho dù có Tiêu Sơn đến. cũng không thay đổi được tình thế
Có thị vệ đề nghị với Triệu Viện: "Điện hạ, chỉ còn một biện pháp, chọn hai người có năng lực hộ tống Điện hạ trở về thành, các huynh đệ chúng thần còn lại, sẽ cùng nhau liều chết!"
Lời này vừa nói ra, thị vệ xúm lại cạnh Triệu Viện nhao nhao gật đầu tỏ vẻ tán thành, thị vệ bị thương cũng nói: "Điện hạ, không cần xem thường chúng thần, trách nhiệm của chúng thần chính là bảo hộ Điện hạ, đến chết mới thôi!"
Triệu Viện quay đầu nhìn về phía Tiêu Sơn, Tiêu Sơn đang cầm một nhánh cây, vẽ gì đó lên mặt đất.
Triệu Viện hỏi: "Tiêu Sơn, ngươi thấy sao?"
Tiêu Sơn ngẩng đầu, nói: "Thần không đồng ý! Thần cho rằng Điện hạ nên ở lại!"
Hắn vừa dứt lời, những thị vệ bị thương lúc trước đều nhao nhao tức giận mắng: "Gian tặc họ Tần mau cút đi, giết hắn đi!" Chỉ có hai thị vệ bình thường có quan hệ tốt với Tiêu Sơn thì tỏ vẻ mình ủng hộ ý kiến của Tiêu Sơn vô điều kiện.
Triệu Viện lộ vẻ nghiêm nghị, thấp giọng nói: "Không được ầm ĩ, nghe Tần Sơn nói xong!"
Tiêu Sơn nói: "Hiện tại chúng ta có thể di chuyển, ngay cả thêm thần và Điện hạ, chỉ có mười bốn người, nhưng người bị thương lại có hơn mười lăm người, người của phe địch, lại gấp ba lần ta. Chỉ có hai người hộ tống Điện hạ rời đi, không nói đến bầu trời tối đen, tuyết rơi nhiều, đường lầy lội khó đi, coi như là không có những thứ này, cũng khó có thể ngăn cản thích khách tập kích! Hai người hộ tống Điện hạ rời khỏi, càng là lành ít dữ nhiều! Hạ sách này, không lâm vào vạn bất đắc dĩ, vẫn là không nên lựa chọn."
Ngay lập tức có thị vệ lên tiếng: "Hiện tại đã là bất đắc dĩ rồi! Chỉ có để lại những người bị thương, còn lại đám người chúng ta hộ tống, hộ tống Điện hạ về thành, đợi đến hừng đông, lại đến đón những người này xuống núi..."
Nói tới chỗ này, tên thị vệ kia cũng ngừng lại, đêm đông giá rét, bản thân người bị thương cũng đã rất nghiêm trọng, chắc chắn sẽ bị chết cóng.
Lại có thị vệ nói: "Có những khoảng khắc, phải tâm ngoan thủ lạt (*thủ đoạn ngoan độc, lòng dạ độc ác). Cố kỵ quá nhiều, ngược lại mọi người đều phải chết!"
Tiêu Sơn hơi ngẩng đầu, nhìn xung quanh, nói: "Không, thời điểm này, vứt bỏ người bị thương không phải lựa chọn tốt nhất. Chúng ta có hơn mười người, kẻ địch có thể mặc kệ người bị thương đuổi theo chúng ta, vội vàng chạy trốn, chỉ càng thêm nguy hiểm. Huống chi chạy trốn ban đêm, tuyết đọng lại khó có thể che dấu hành tung, rốt cuộc chưa trở lại thành Lâm An, đã đầu một nơi thân một nơi!"
Một thị vệ tức giận nói: "Cái này không được, cái kia cũng không được! Dứt khoát chờ người cha nuôi kia của ngươi đến đây cứu người vậy!"
Triệu Viện lập tức quát tên thị vệ kia dừng lại: "Không được nói bậy!"
Tiêu Sơn nói: "Thần có thể kịp thời chạy đến nơi này, hơn nữa còn biết địa điểm Điện hạ bị phục kích, đều là do Dư Mạc hồi báo, cũng không phải do thần biết trước chuyện này!" Nói tới đây, hắn nhìn về phía Triệu Viện, Triệu Viện nhẹ gật đầu nói: "Nếu như ta không cẩn thận ngẫm lại, cũng sẽ không tin ngươi lần nữa!"
Tiêu Sơn thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: "Trước khi lên đường, thần có để cho Dư Mạc vào cung báo tin, thần nghĩ hiện tại Quan gia cũng đã nhận được tin tức, phái người đến đây cứu chúng ta rồi! Nếu như đoán không sai, sau nửa đêm cứu binh sẽ đến. Cho nên, chúng ta chỉ phải ở chỗ này chờ khoảng ba canh giờ, là có thể bình yên vô sự."
Nhưng lại có một tên thị vệ không cam lòng: "Đối phương đều là kẻ lão luyện, người lại nhiều, như thế nào chèo chống?"
Tiêu Sơn nói: "Vùng núi Cửa Hoàng Sơn địa hình phức tạp, trời tối đen cũng bất lợi cho chúng ta chạy trốn. Thừa dịp kẻ địch chưa đến, thần cho là nên ở gần đây tìm một chỗ có địa hình thuận lợi, ngăn cản công kích của kẻ địch."
Triệu Viện nghĩ một lát nói: "Ngược lại có một khe núi, là chỗ tốt, xung quanh đều là núi, chỉ có một con đường nhỏ có thể đi thông qua khe núi, kẻ địch dù có nhiều, chúng ta cũng phải giữ vững đường vào, có lẽ có thể..."
Tiêu Sơn cắt ngang lời Triệu Viện: "Thần biết người nói chỗ nào, nhưng đó không phải nơi tốt! Đầu tiên, chỗ kia cách nơi này khá xa, dẫn theo người bị thương đến đó rất khó khăn, bây giờ chúng ta di chuyển không bằng cứ ở yên một chỗ; lại nói đến ba mặt là núi vây quanh, kẻ địch cũng là thích khách võ nghệ cao cường, nếu trèo núi tới đây, chúng ta cũng không có chỗ chạy! Theo thần thấy, nơi này rất tốt!"
Mọi người nghe được câu này, đều vô cùng kinh hãi, Tiêu Sơn nói: "Nơi này là một lương đình, sau lưng là thác nước đóng băng, vô cùng trơn trượt, khỉ chỉ có đi lên chứ không thể trèo lên, chứ đừng nói chi là người. Ít nhất có thể cam đoan sau lưng an toàn. Người bị thương đều ở chỗ này, thần vừa nhìn thấy, có mười lăm người, ngoại trừ năm người bị thương bên ngoài, căn bản không thể dùng sức, còn dư lại mười người, ba người đứt tay, có thể dùng chân lắp nỏ, mặt khác bảy người bị thương chân, nhưng có thể bắn tên, cũng không phải là chuyện gì cũng không thể làm!"
Mọi người nghe xong, đám người vẫn còn xì xào bàn tán lúc trước lập tức ngừng lại, Tiêu Sơn nói: "Nơi này là một lương đình, ta thấy phía trên có rất nhiều mũi tên, chúng ta nhổ xuống, có thể dùng lại! Cột gỗ trong đình, bây giờ chúng ta dùng kiếm chém gãy, dùng tuyết đắp lên cột gỗ làm thành phòng ngự, có thể trốn ở phía sau tránh công kích. Trước mắt là mặt đất bằng phẳng, đã bị đóng thành băng rồi, chúng ta đi còn bị trượt chân, những thích khách kia cho dù có dùng vải bố bó chân, dĩ nhiên sẽ không hành động thuận tiện giống những chỗ khác! Ở đây chèo chống ba canh giờ, trong tay chúng ta vẫn còn vũ khí, cũng không phải là chuyện gì không thể làm được!"
Triệu Viện nghĩ một lúc, cảm thấy những lời Tiêu Sơn có thể thực hiện, liền gật đầu đồng ý. Những thị vệ không bị thương, liền bắt đầu hành động, trong chốc lát liền dỡ đình, dùng đao bổ cột gỗ ra, lấy được thanh gỗ, lại có thị vệ không bị thương tiến đến, cởi áo choàng, đem tuyết đọng xung quanh đắp thành tường tuyết, lại vùi gỗ vào trong, tuyết chưa đủ dày, liền dùng thi thể lấp đầy, trong chốc lát, liền tạo thành bức tường tuyết, tuy rằng không cao, nhưng lại dày vô cùng, người bị thương trốn sau tường tuyết, dùng cánh tay chưa bị thương cầm kiếm hoặc đao, cách tường tuyết nửa mét thì đào ra một chiến hào, lại nhổ xuống mũi tên lúc trước ghim trong đình, phần lông vũ đã bi hư, liền thay bằng lá cây. Mũi tên xiêu vẹo, dùng đá chỉnh lại cho ngay, trong nháy mắt gom lại được hai trăm mũi tên. /
Một vài mũi tên bị bẽ gãy không thể dùng lại nhưng cũng không phải đồ bỏ đi, cắm ngược mũi tên vào đất băng phía trước bức tường tuyết, Tiêu Sơn và Triệu Viện cũng bắt tay làm. Lúc đầu, thời điểm Triệu Viện mới sờ tay vào, còn có thị vệ khuyên can: "Thân thể Điện hạ đáng giá ngàn vàng, những việc nặng nhọc này để chúng thần làm là được rồi!"
Còn chưa chờ Triệu Viện mở miệng, đã bị Tiêu Sơn quát cắt lời: "Nhiều người, là thêm một phần sức lực!"
Đám thị vệ thấy Triệu Viện cũng ra tay, liền càng gắng sức, thời gian mới được một nén nhang, tất cả người bị thương đã đi vào sau bức tường tuyết, mà mười thị vệ còn lại, mỗi người chịu trách nhiệm phòng thủ ở một chỗ.
Quả nhiên vừa quay đầu thích khách liền đến, cũng chỉ có một người, mới vừa ló đầu, đã bị một thị vệ phát hiện, bắn một mũi tên, lại bị thách khách kia tránh thoát, chạy mất.
Tiêu Sơn trách cứ: "Sao lại không ngắm chuẩn rồi bắn?" "
Thị vệ kia bất đắc dĩ nói: "Quá xa, có chút lệch!"
Tiêu Sơn nói: "Chúng ta chỉ có tổng cộng hai trăm mũi tên..." Lời còn chưa nói xong, liền nhìn thấy một trong những người bị thương đang nặn cầu tuyết, Tiêu Sơn lắc đầu: "Cầu tuyết thì có tác dụng gì!"
Một người nói: "Nếu có người tới gần, có thể ném vào mặt, tuy rằng không gây thương tổn cho kẻ địch, nhưng có thể tạm thời ngăn cản tầm mắt, các ngươi kéo cung, có thể thừa dịp bắn ra!"
Tiêu Sơn bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: "Mũi tên ít, kẻ địch đứng xa không cần bắn, chờ đến gần rồi ra tay, một mũi tên phải hạ một kẻ địch!"
Tiêu Sơn vừa dứt lời, liền nhìn thấy phía xa xa trong rừng, quả nhiên lại có bóng trắng xuất hiện, là thích khách tập kích lần nữa!
Có một tên thích khách mới giẫm lên mặt băng, liền đứng không vững, đang muốn lui về, cũng đã chậm, hơn mười quả cầu tuyết đồng loạt ném tới, thích khách lách mình né tránh, nhưng lại mất cảnh giác, không cách nào tránh được mũi tên đang lao tới, "bịch" một tiếng ngã quỵ xuống mặt băng, đã mất đi khả năng chống cự.
Đám thích khách vội vã nhìn sang, những người này phần lớn là hào khách giang hồ Tần Hi tìm đến, chiến đấu đơn độc không nhiều lời. Nhưng thấy đối phương có đắp thành lũy cùng tổ chức phòng ngự, giống như chó hoang đụng phải gai nhím, căn bản không biết nên như thế nào.
Thời gian dần trôi, đám thích khách xuất ra bản lĩnh của mình, hoặc phi diêm hoặc tẩu bích (*cả hai là một loại khinh công, leo tường vượt mái.), hoặc người có võ công cao cường phá vỡ tầng băng nhảy vào tường tuyết, lại bị tên trong chiến hào cùng một loạt thị vệ đánh thương, tuyết dần ngừng rơi, vài ba tên thích khách thấy tình thế không ổn, đã nửa đường chuồn đi —— bọn họ phần lớn là làm việc vì tiền, không muốn bỏ mạng.
Nhưng cũng có một số người không chịu đi, thầm kinh ngạc: Thời điểm phục kích lúc trước, chỉ là một đám thị vệ võ nghệ hạng trung, tổ chức thông thường, như thế nào chỉ mới qua nửa canh giờ, đã biến thành có tiến công có phòng bị?
Vài tên thích khách tập trung lại bàn bạc, đều cảm thấy nhiệm lần này là ám sát một người thần bí có thân phận tôn quý, nếu như đối phương đã có tổ chức, bên mình cũng nên làm việc cùng nhau, phái người đi qua dẫn dắt phần lớn bộ phận công kích, chỉ để lại một hai cao thủ thừa lúc yếu mà vào, hoàn thành nhiệm vụ ám sát.
Nhưng vấn đề tiếp theo, không người nào nguyện ý đi làm bia đỡ đạn cùng mục tiêu dẫn dắt người khác rời đi, đều muốn giết được người trước mà giành được công lớn.
Trong lúc giằng co, mặt trăng dần xuất hiện, treo ở trên không, đã là nửa đêm.
Sau khi đám thích khách tranh cãi nội bộ, rốt cuộc đã đạt được thống nhất, bọn họ xé xuống vạt áo của mình, bao giày lại, để ngừa trơn trượt, lại biết được trên mặt băng phía trước có cắm tên, lúc tiến lên lại càng cẩn thận, chém hạ trúc trong rừng, lại dùng lạt bện thành khiên tròn, ba người một tổ, cẩn thận đi lên mặt băng, muốn chậm rãi thu hẹp vòng vây, một lần đắc thủ.
Tiêu Sơn im lặng đếm, chậm rãi đến gần "lương đình" là một đội gồm có mười kẻ địch, hắn nắm chặt kiếm trong tay: "Chân chính chém giết, đã đến rồi!"
Một thị vệ lo lắng: "Bọn họ có hơn năm mươi người, chúng ta chống đỡ hơn nửa đêm, cũng chỉ có mười người, nếu thật sự ra tay, không phải là đối thủ!
Lại có người bắt đầu trách cứ cách làm của Tiêu Sơn, không cho Triệu Viện thừa dịp ban đêm rời đi, hiện tại bị kẹt lại trong vòng vây.
May mắn Triệu Viện hết sức đàn áp, mấy tiếng oán trách mới không vang lên nữa. Một thị vệ đề nghị: "Như vậy, chỉ có thể dùng một địch mười, liều chết chiến đấu, mới có thể bảo vệ được Điện hạ thoát hiểm!"
Tiêu Sơn cắt ngang lời người kia, nói: "Không! không được phân tán! Chúng ta để cho những người bị thương có thể bắn tên ở lại đây, sau khi những thích khách kia trốn sau khiên trúc, không cách nào bắn tên, vả lại hành động bị hạn chế, huynh đệ chúng ta có thể hành động, có mười người! Chúng ta để cho những huynh đệ có thể bắn tên yểm hộ chúng ta, dùng sức của mười người, giết chết tổ ba người! Sau khi giết chết, nhanh chóng trở về! Hành động nhanh lẹ, giết chết một kẻ địch, chẳng khác nào chúng ta có nhiều thêm một trợ giúp! Bọn họ đứng không gần nhau, căn bản không thể cứu viện!"
Hơn mười thị vệ không tiếp tục tranh cãi, nhao nhao lén lút xé vạt áo, dùng vải bố bao giày lại.
Tiêu Sơn nhìn thấy Triệu Viện đã bao giày mình lại, hắn chần chờ một lát, nói: "Điện hạ, người không cần đi! Người ở lại đây, thần để lại hai người bảo vệ Điện hạ, nếu như... nếu như lỡ thất bại, để cho bọn họ hộ tống người rời khỏi đây!"
Triệu Viện cười lạnh một tiếng, tay nắm chặt chuôi kiếm: "Ta sẽ không bỏ chạy một mình!" Tiêu Sơn còn muốn nói nữa, nhưng thời gian đã không còn, những thích khách kia đã càng ngày càng tới gần, mắt thấy phía trước có một tổ gần nhất, đang đến đây. Tiêu Sơn nói: "Vậy người cởi quần áo, hai người chúng ta đổi một chút! Không được tranh cãi, thời gian không đủ!"
Triệu Viện do dự một chút, còn chưa ra tay, ngay sau đó có thị vệ đi lên đè Triệu Viện lại, cởi áo choàng của hắn ra, Tiêu Sơn dùng tốc độ nhanh nhất để thay đổi, sau đó liền cùng mười thị vệ còn lại, ngoài ra còn có Triệu Viện, đi về phía tổ ba người gần nhất.
Mũi tên cùng cầu tuyết phía sau tường tuyết, lúc này mới ném ra dồn dập, Tiêu Sơn, Triệu Viện cùng mười thị vệ chạy nhanh qua, bọn họ biết chỗ chôn tên nhọn dưới chân, gần như là dùng tốc độ nhanh nhất, lao tới trước mặt tổ ba tên thích khách, Tiêu Sơn nhảy lên một cái, đánh về phía ba người đang cầm khiên trúc che chắn, người còn lại đồng loạt giương tên, bắn ra cùng một lúc, trong khoảng khắc, mười người liền giết chết ba người kia.
Nhưng cách chỗ này khoảng hai mươi mét, một tổ ba người vứt hết khiên trúc chạy tới đây, muốn cứu viện, bởi vì ở gần, lại không có khiên che chắn, chưa đến trước mặt, đã có một người dẫm phải tên nhọn, hai người khác một người trúng một mũi tên, ngã vật xuống đất mà chết.
Tiêu Sơn dùng ưu thế vầ lực lượng, liên tiếp tiêu diệt từng tổ ba người, đã đánh bị thương mười người bên đối phương, Triệu Viện vẫn còn tiếp tục, bị Tiêu Sơn kéo lại: "Cách quá xa, không thể đuổi theo, mau quay lại!"
Nói xong, liền lập tức một đường lui về.
Đợi đến khi trở lại sau tường tuyết, Tiêu Sơn lập tức phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, lúc nãy còn tập trung dùng ưu thế về lực lượng để tập kích, lại phí mất hơn phân nửa mũi tên. Số tên còn lại, chỉ còn hơn hai mươi mũi, cho mỗi người bắn một phát, cũng không đủ!
Nhưng những thích khách bao vây, lúc này cũng phát hiện trong tình huống này, cách nhau quá xa không phải là lựa chọn sáng suốt, bọn họ tụ tập lại, còn hơn năm mươi người, từng bước tới gần tường tuyết.
Tiêu Sơn để cho những người bị thương không thể hành động gắn tên giương cung, tùy thời chuẩn bị công kích, những người còn khả năng chiến đấu, tức thì nắm chặt vũ khí trong tay, chờ sau khi kẻ địch nhảy qua bức tường tuyết, hai phe đối đầu, không thể dùng công kích từ xa để đấu, bắt đầu cận chiến.
Âm thanh giết chóc chợt vang lên, những thích khách kia đã đi đến tường tuyết, bọn chúng bỏ đi khiên trúc, nhanh chóng nhảy vào trong.
Tiếng đao kiếm, tiếng binh khí va chạm, tiếng kêu thảm thiết không dứt, máu tươi nhuộm đỏ, đám người Tiêu Sơn, đã không còn đường lui, chỉ có thể liều chết giết địch.
Đã là mặt đối mặt chém giết, tất cả đội hình, trận hình đã không còn tác dụng, mai phục, cạm bẫy cũng vô dụng, chỉ có thể dựa vào sức lực cùng thực lực chân chính, hoặc là bị kẻ địch vặn gãy cổ, hoặc là người của ta chặt đứt đầu kẻ địch!
Xung quanh Tiêu Sơn, có ba người đồng thời công kích, chợt nghe thấy tiếng động đằng sau, Tiêu Sơn quay đầu lại, nhìn thấy một thích khách ở sau lưng ngã xuống, là do người bị thương nấp sau chiến hào, nhìn thấy Tiêu Sơn gặp nguy hiểm, lập tức ra cứu giúp.
Ngay lúc này, chợt nghe thấy người hô lớn: "Người nọ ở chỗ này! Giết hắn, chúng ta mau qua!"
Tiêu Sơn sững sờ, nhìn về phía Triệu Viện, lại phát hiện Triệu Viện cũng đồng thời nhìn về mình.
Năm sáu tên cao thủ lập tức vọt tới trước mặt Tiêu Sơn, lúc này Tiêu Sơn mới nhớ tới, mới vừa rồi đổi đồ với Triệu Viện, hiện tại dĩ nhiên là đối phương nhận lầm người.
Tiêu Sơn lăn một vòng, né tránh một kiếm của thích khách, nhưng cuối cùng lại tránh không kịp, chỉ cảm thấy trên đùi chấn động, hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy có một ám tiễn đã ghim lại trên đùi mình, mình bị thương!
Tiêu Sơn nghe thấy một tiếng thét kinh hãi, đó là của Triệu Viện phát ra, hắn nhìn thấy Triệu Viện chém một tên địch, đang chạy về phía này, Tiêu Sơn kêu to: "Đi đi, bảo vệ tính mạng! Không cần lo lắng cho bổn vương!"
Hắn hy vọng Triệu Viện có thể nhân cơ hội chạy trốn, nhưng Triệu Viện lại giống như mắt điếc tai ngơ, "đinh" một tiếng, kiếm của Triệu Viện đỡ một đao đang chém xuống người Tiêu Sơn.
Triệu Viện vọt tới người Tiêu Sơn, kiếm trong tay không ngừng bay lượn, Tiêu Sơn rút ra ám tiễn trên đùi mình, chống người đứng lên, dựa vào lưng Triệu Viện, y đi qua cũng không kịp nói nửa lời, chỉ không ngừng giơ kiếm, chém giết
Máu không ngừng phun ra, bắn lên mặt hắn, Tiêu Sơn thậm chí không thể phân biệt được, máu kia là của mình, hay của kẻ địch, hắn chỉ có thể cảm giác, thân thể mình sức lực của mình, đang từng chút mất đi.
Tiêu Sơn ngẩng đầu, nhìn trăng trên bầu trời, đã cố chống đỡ ba canh giờ, nhưng cứu binh, vốn nên sớm tới cứu viện, vì cái gì còn chưa đến?
Dưới ánh trăng, bên trong tường tuyết, đã không phân rõ ai là kẻ địch, ai là người phe mình, chỉ thấy người trong đó, tay giơ vũ khí, liều mạng chém giết, ở trong thành tuyết nho nhỏ này, giống như địa ngục.
Đúng lúc này, bỗng nhiên ngoài rừng vang lên âm thanh rung trời: "Điện hạ còn sống! Nhanh cứu Điện hạ!"
Tiêu Sơn thầm thở phào một hơi —— rốt cuộc, đã đến!
Những thích khách kia nghe phía bên ngoài đã tới nhiều binh lính, cũng không có tâm chém giết, nhao nhao chạy trốn, nhưng, khiến bọn họ không nghĩ tới chính là, bọn họ vừa rời khỏi tường tuyết, đã bị hành loạt mũi tên lập tức bắn chết, cũng không kịp rên một tiếng, cứ như vậy mà chết.
Tiêu Sơn ngã xuống mặt đất, Triệu Viện vừa mới trải qua một hồi đại chiến, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời y, lần đầu tiên lâm vào cảnh ngộ như thế này, hiện tại cũng đã không còn chút lực, không phân biệt nơi chốn, đầu gối lên đùi Tiêu Sơn, nghe thấy có người chạy về phía bên này, nhưng căn bản không chịu đứng lên, chỉ không ngừng thở.
Có một người đứng bên ngoài tường tuyết hỏi vọng vào: "Điện hạ có bị gì không?"
Triệu Viện phất phất tay, căn bản mệt quá nói không ra lời, nhưng thị vệ khác rải rác khắp nơi lại không hiểu rõ tình hình, nghe thấy bên ngoài có người hỏi vậy, đều hoảng sợ kêu to: "Điện hạ! Điện hạ!"
Tiếng kêu không ngừng, chợt nghe thấy bên ngoài có giọng nói hung hãn: "Không thể nghĩ được thị vệ Phổ An Quận Vương mưu phản, sát hạ Điện hạ! Người tới, bắn chết toàn bộ đám người còn sống!"
Tiêu Sơn thở gấp, tức giận nói: "Là Tần Hi!"
Triệu Viện căn bản không cách nào nói chuyện, ngay cả gật đầu cũng không thể.
Hai người không còn sức để kêu to, lại nghe thấy đã người nhảy vào tường tuyết, có thị vệ kêu to: "Không phải chúng ta, không phải chúng ta mưu sát Điện hạ!"
Tiêu Sơn nhìn thấy Tần Hi vậy mà ra tay với thị vệ bên người Triệu Viện, hắn chống tay gắng sức ngồi dậy, lớn tiếng quát: "Điện hạ không có việc gì! Các ngươi dừng tay!"
Mọi người thấy Tiêu Sơn thì sững sốt, lại nghe thấy Tần Hi lớn tiếng quát: "Tần Sơn, ngươi thật to gan, dám giả mạo Điện hạ, người tới, giải quyết tại chỗ!"
Triệu Viện miễn cưỡng ngồi dậy, nhưng không chờ y ngồi dậy, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng cười to. Tiếng cười kia càng lúc càng lớn, lại vô cùng tùy tiện, trong tiếng cười, một lão giả tóc hoa râm, dáng người cao lớn cường tráng đi ra.
Những binh kính cứu viện vừa thấy ông, liền vội vàng nhường đường, không dám ra tay nữa.
Lão giả kia đi đến trước tường tuyết, nhảy vào trong, đứng bên cạnh Tiêu Sơn, nhìn chằm chằm vào Tần Hi đứng cách đó không xa, lớn tiếng chất vấn: "Ta nói những thị vệ này là tận tâm tận lực, dốc sức giao chiến với thích khách trọn vẹn bốn canh giờ! Chẳng những không có tội, lại còn là đại công! Như thế nào Tần thiếu giam, ngay cả lời của ta ngươi cũng hoài nghi sao?"
Thị vệ của Triệu Viện, nhìn thấy lão giả thì bắt đầu kinh hô, tâm tình vui sướng bộc lộ qua lời nói, ngay cả Triệu Viện cũng nhịn không được kêu một tiếng.
Tiêu Sơn càng là mừng rỡ như điên: "Hàn tướng!"
Hàn Thế Trung hơi nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, cao thấp đánh giá Tiêu Sơn: "Ngươi... rất tốt!"
Nói xong, liền đỡ Triệu Viện đang mặc đồ của Tiêu Sơn ra khỏi đống tuyết, lớn tiếng nói: "Điện hạ ở đây, bình yên vô sự, Tần thiếu giam còn lời gì muốn nói nữa không?"
Tần Hi tuyệt đối không ngờ rằng, ở tại chỗ này mà lại gặp phải Hàn Thế Trung. y giật mình, lập tức quay sang đây, tới trước mặt Triệu Viện hành lễ, nghĩ một chút lại cảm thấy dường như còn chưa đủ, liền quỳ xuống, nói: "Chúng thần nghe tin Điện hạ gặp chuyện, liền không ngừng cưỡi ngựa chạy đến đây, cứu viện đến chậm, mong Điện hạ thứ tội!"
Triệu Viện vào thời điểm này, mới có thể nói ra một câu hoàn chỉnh: "Tần thiếu giam xin đứng lên, tiểu vương không dám nhận đại lễ này đâu."
Tần Hi liếc nhìn thấy Tiêu Sơn mặc trên người chính là quần áo của Triệu Viện, trong lòng nhảy dựng: "Người này, quả nhiên đã phản bội Tần gia! Phải nhanh chóng báo cho phụ thân!"
Trong tình huống hiện tại, nhưng lại không cách nào giết chết thị vệ bên người Triệu Viện để diệt khẩu. May mắn đã giết toàn bộ những thích khách được phái đi kia, lần này lại dẫn người tới cứu, vẫn còn khả năng cứu vãn.
Nhưng Tần Hi mới nghĩ vậy, bỗng nhiên giương mắt, liền nhìn thấy mấy thị vệ bên cạnh Triệu Viện, đang áp giải một người đi tới, Tần Hi kinh hãi, vừa nhìn người nọ, quần áo trên người, đúng là một trong những thích khách mình phái đi.
Thị vệ hành lễ với Triệu Viện: "Điện hạ, tên thích khách này còn sống, bắt được một người, hiện tại đã hôn mê, chờ lúc nữa y tỉnh, lại dụng hình để tra hỏi, nói ra chủ mưu phía sau lưng!"
Tần Hi lập tức nói: "Đúng! Đúng! Để thần canh giữ, đưa đến Đại Lý Tự, chắc chắn sẽ khiến y mở miệng!"
Nói xong, liền muốn đi qua bắt người.
Tiêu Sơn khẽ vươn tay, ngăn lại người muốn đi qua, nhìn Tần Hi, mỉm cười: "Đại ca, chuyện này, phải nên bàn bạc cho kỹ! Nơi kia của ngươi nhiều người hỗn loạn, vẫn là ta trông giữ thì tốt hơn!"
Tần Hi tức giận mắng: "Đồ con rùa mới là đại ca của ngươi!"
Binh lính bên cạnh Tần Hi, thấy hai người Tần phủ xảy ra nội chiến, cũng không biết nên nghe ai, liền đứng im.
Tần Hi nói: "Đều là huynh đệ trong nhà, ngươi trông coi hay ta trông coi thì có gì khác nhau?"
Tiêu Sơn thầm cười lạnh, trên mặt nhưng lại là nụ cười hiền lành: "Đây là lời nhắn của phụ thân, ngươi có gì bất mãn, hỏi lão đi!"
Tần Hi vừa định mở miệng mắng: "Cha ta sẽ không bảo ngươi làm cái gì!"
Nhưng không ngờ Hàn Thế Trung đứng ở một bên bỗng nhiên chen lời: "Tần thiếu giam, các ngươi đã là huynh đệ một nhà, chuyện này lại không phải là chuyện đùa, nhân chứng là do Tần Sơn bắt được, nên thuộc về hắn, tuy rằng hắn lập công đầu, nhưng ngươi dẫn cứu viện tới, công lao cũng không nhỏ, không cần lo lắng, bệ hạ chắc chắn sẽ luận công ban thưởng!"
Một câu của Hàn Thế Trung, liền đem tranh chấp của hai người chuyển sang hướng tranh công. Mấy binh lính Tần Hi mang đi thấy vậy, liền không tham dự nữa, Tần Hi cũng chỉ tức giận hừ một tiếng, không tỏ vẻ gì khác.
Tần Hi muốn đỡ Triệu Viện lên ngựa, thừa dịp ban đêm mà trở về thành.
Triệu Viện nhìn Tiêu Sơn, Tiêu Sơn nhìn y lắc đầu, ý bảo tuyệt đối không nên trở về lúc này.
Triệu Viện nói: "Tần thiếu giam, mắt thấy trời đã gần sáng, đêm tối khó đi, các tướng sĩ đã tức tốc chạy đến đây, chắc hẳn cũng mệt mỏi, không bằng nghỉ ngơi chút đi, chờ sau khi trời sáng rồi lại đi!"
Tần Hi cũng không dám công khai làm trái lời Triệu Viện, đành phải đồng ý.
Lập tức có binh lính tiến lên, chặt một ít cành cây trong rừng, mang đi nhóm lửa, sưởi ấm cho đám người Triệu Viện, lại ở trong núi nghỉ ngơi.
Tiêu Sơn và các thị vệ Vương phủ khác đang chữa trị cho những người bị thương, Tiêu Sơn cũng rút ra ám tiễn trên đùi mình, dùng rượu trắng rửa vết thương, lại băng bó kỹ
Triệu Viện kiểm tra những người còn lại, hơn ba mươi thị vệ trong phủ, đã chết mười lăm, bị thương hai mươi, chỉ còn có bốn người là bị thương chút ít ngoài da, có thể nói là tổn thất nặng nề. Nhưng may mà những vết thương kia có thể chữa trị, qua mấy tháng liền bình yên vô sự.
Tiêu Sơn đến bên đống lửa sưởi ấm, hắn nhìn thấy Hàn Thế Trung cũng ở một bên, không khỏi cảm thấy nghi hoặc, nghe khẩu khí của Hàn Thế Trung, dường như ông rất am hiểu chỗ này, liền nhịn không được tới gần hỏi: "Hàn tướng, ông... đã sớm biết chỗ này?",
Hàn Thế Trung gật đầu nói: "Hôm nay lên núi du ngoạn, không ngờ tuyết lớn phủ kín núi, vừa vặn gặp phải."
Tiêu Sơn hoàn toàn không hiểu, vì cái vì Hàn Thế Trung bắt gặp nhưng lại không xuất hiện, nhưng hắn cũng không tiện hỏi nhiều. Hàn Thế Trung nói: "Lúc gặp ngươi tại đình Thúy Vi, nghĩ ngươi chỉ là đứa nhỏ lý luận suông, hiện tại xem ra, ngươi có thể nhanh chóng bố trí phòng ngự, dùng lực lượng mười người, ngăn cản quân địch gấp mấy lần, cũng có chút bản lĩnh!"
Tiêu Sơn nói: "Việc xảy ra quá gấp, thương vong quá nhiều, nếu như không phải Tần Hi kịp thời mang người đến, chỉ sợ cũng xong đời!"
Hàn Thế Trung nói: "Y đã sớm tới! Chậm chạp ở dưới núi hơn một canh giờ, lúc này mới làm bộ lên núi! Triệu quan gia làm việc khiến cho lòng người băng giá, ta vốn không muốn tham gia vào vũng nước đục này, nhưng...." Hàn Thế Trung ngừng lại một chút, nói: "Nhưng nếu ngươi cứ chết như vậy thật có chút đáng tiếc!"
Tiêu Sơn nhất thời im lặng, hai người ngồi im không nói chuyện, Triệu Viện nhìn qua những người bị thương khác, sau đó đi tới bên cạnh Tiêu Sơn, thấp giọng hỏi: "Vì cái gì không đi luôn bây giờ? Trước mắt là bao nhiêu người, Tần Hi dù gan lớn bắng trời, cũng không dám làm bậy!"
Tiêu Sơn nói: "Chúng ta chỉ còn lại năm thị vệ, mọi người đều mệt mỏi kiệt sức, làm sao có thể bảo hộ được nhân chứng an toàn?"
Triệu Viện lập tức hiểu được, Tần Hi chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu. Nhưng ngay sau đó y lại thở dài một hơi, còn một người sống thì sao, chỉ sợ dù có cáo trạng lên Triệu Cấu, cũng xem như làm chuyện vô bổ.
Nhưng y không muốn vào thời điểm này lại đả kích Tiêu Sơn, liền không nói thêm nữa, hai người giúp nhau đổi quần áo, im lặng ngồi dưới đất, chờ đợi bình minh.
Thời điểm mặt trời vừa lên, lập tức nghe đến dưới chân núi có tiếng binh mã, mọi người đồng loạt đứng dậy, nhìn về phía dưới núi, chỉ thấy một người mặc hoàng bào cưỡi ngựa, đang giục ngựa chạy tới, không phải ai khác, chính là Triệu Cấu!
Triệu Cấu đến, mọi người vội vàng hành lễ, Triệu Cấu xuống ngựa, một đường chạy tới, thái giám đi theo phía sau không ngừng hô lên: "Quan gia, cẩn thận dưới chân! Cẩn thận!"
Triệu Cấu lao tới trước mặt Triệu Viện, Triệu Viện vừa định khom người hành lễ, lại bị Triệu Cấu ôm cổ, Triệu Cấu vẫn còn kinh hãi: "Viện Viện, con không sao chứ! Cảm ơn trời đất, con không có việc gì! Nếu không phải Tần tể tướng kịp thời đến báo tin, trẫm đã mất đi đứa con ngoan rồi!"
Tiêu Sơn thấy Triệu Cấu đến, đang cảm thấy vui vẻ, nghĩ thầm chỉ cần giao nhân chứng cho Triệu Cấu, Tần Cối liền khó thoát khỏi tội danh, nhưng không ngờ lại nghe được một câu như vậy từ miệng Triệu Cấu! Cả người chấn động, đặc biệt là Tiêu Sơn, kinh hãi trong lòng càng lớn, quai hàm thiếu chút nữa không khép được.
Hàn Thế Trung khẽ nói bên tai Tiêu Sơn: "Quen là tốt rồi!"
Tiêu Sơn nắm chặt kiếm trong tay mình, tại giờ khắc này, khi đối mặt với sinh tử trước mắt, hắn đã tìm thấy con đường của mình.
Im lặng chém giết, tuyết đọng trên cây theo chấn động của cuộc chiến mà không ngừng rơi xuống, lại bị máu nhuộm đỏ, nhanh chóng đông lại.
Lúc này, Triệu Viện và Tiêu Sơn đồng thời cảm nhận được, những ngày vất vả kia không hề uổng phí. Năm tên thích khách, Tiêu Sơn giết một, đâm bị thương hai, Triệu Viện chém bị thương một, còn lại một, mắt thấy tình thế không ổn, liền vội vàng rút lui.
Hai người mệt mỏi thở hồng học, chống kiếm trong tuyết đứng thở. Triệu Viện mở lời: "Không thể ở lại chỗ này, nhanh chóng trốn đi, khẳng định đằng sau còn có người!
Tiêu Sơn khoát áo, hắn chỉ về phía mười thị vệ đang ở bên đường nhỏ chạy tới, nói: "Tạm thời không cần, cứu binh đã tới."
Hơn mười thị vệ vội chạy tới trước mặt, lập tức vây quanh Triệu Viện, sắc trời tối đen, bốn phía đều là tuyết, trong rừng, không biết sẽ có bao nhiêu kẻ địch, lại càng không biết khi nào bọn chúng sẽ xuất hiện.
Hơn mười người tính cả Tiêu Sơn và Triệu Viện, bắt đầu thương lượng, kế tiếp nên làm cái gì.
Một thị vệ nói với Triệu Viện: "Điện hạ, thừa dịp trời tối, chúng ta tranh thủ xuống núi, trở lại thành!"
Triệu Viện chưa mở miệng, một thị vệ khác đã xen vào: "Những huynh đệ bị thương làm sao bây giờ? Mang theo bọn họ, nhất định sẽ khiến tốc độ chậm lại, nhưng nếu như không dẫn bọn họ đi cùng, bọn họ vốn đang bị thương, qua một đêm, chắc chắn sẽ bị đông chết!"
Triệu Viện nhìn về phía Tiêu Sơn, sau một lát thì hỏi: "Tần Sơn, ngươi có ý kiến gì không?"
Tiêu Sơn suy nghĩ một lúc, nói: "Thích khách vừa thoát, hẳn là đi báo địa điểm của chúng ta, thần nghĩ những thích khách còn lại rất nhanh sẽ đến, chúng ta bây giờ, quan trọng nhất chính là rời khỏi nơi đây!"
Tiêu Sơn vừa dứt lời, liền có một thị vệ muốn đi trước mở đường, Tiêu Sơn vội la lên: "Không được đi về phía trước, hiện tại tuyết rơi, dấu vết trên mặt tuyết không dễ bị che lấp, dễ bị kẻ địch phát hiện! Chúng ta trở về theo đường cũ, lui về lương đình rồi hãy nói! Hơn mười người đi một đường, lại đi một lần, kẻ địch một là không dễ dàng phát hiện, hai cũng sẽ không nghĩ đến chúng ta sẽ quay lại. Có thể tranh thủ thời gian nghĩ kế sách!"
Triệu Viện gật đầu, hơn mười thị vệ theo đường cũ quay lại, Tiêu Sơn thuận tay đâm chết hai thích khách bị thương.
Một đoàn người nhanh chóng trở về lương đình, quả nhiên như lời Tiêu Sơn nói, bởi vì chỗ đó đã từng xảy ra giao chiến, tuyết đọng bốn phía bị phá nghiêm trọng, tuyết trên mặt đất là dấu chân dẫm nát, lại kết thành băng, đi đường cực kỳ trơn trượt.
Chỗ lương đình đã có hai thị vệ giết sạch toàn bộ kẻ địch bị thương, đang thay phiên nhau đút rượu cho những thị vệ bị thương chưa chết để làm ấm người, lại lấy lương khô cho bọn họ ăn, Triệu Viện ngồi xuống bên cạnh lương đình, cùng mọi người thương lượng kế tiếp nên làm gì bây giờ.
Tiêu Sơn thống kê số người bên mình, lúc trước Triệu Viện mang hơn hai mươi thị vệ, trong phục kích đã chết năm người, sau lại bị chết cóng mất tám người, bây giờ còn sống mười lăm người, nhưng đều đã trọng thương, không cách nào đi lại.
Mà người mình mang đến, mặc dù không bị thương tổn gì, nhưng lại ít, chỉ có mười hai người, cộng thêm Tiêu Sơn và Triệu Viện, lực lượng có thể chiến đấu bên phe mình, tổng cộng có mười bốn người.
Từ miệng những người bị thương, mọi người đều biết được, số thích khách lần này rất nhiều, ngoại trừ người đã chết cùng những người trọng thương bị thị vệ giết chết, ước chừng còn hơn bốn mươi người nữa.
Kẻ địch gấp ba phe mình, hơn nữa có chuẩn bị mà đến, trang bị đầy đủ, lại nấp trong bóng tối, cho dù có Tiêu Sơn đến. cũng không thay đổi được tình thế
Có thị vệ đề nghị với Triệu Viện: "Điện hạ, chỉ còn một biện pháp, chọn hai người có năng lực hộ tống Điện hạ trở về thành, các huynh đệ chúng thần còn lại, sẽ cùng nhau liều chết!"
Lời này vừa nói ra, thị vệ xúm lại cạnh Triệu Viện nhao nhao gật đầu tỏ vẻ tán thành, thị vệ bị thương cũng nói: "Điện hạ, không cần xem thường chúng thần, trách nhiệm của chúng thần chính là bảo hộ Điện hạ, đến chết mới thôi!"
Triệu Viện quay đầu nhìn về phía Tiêu Sơn, Tiêu Sơn đang cầm một nhánh cây, vẽ gì đó lên mặt đất.
Triệu Viện hỏi: "Tiêu Sơn, ngươi thấy sao?"
Tiêu Sơn ngẩng đầu, nói: "Thần không đồng ý! Thần cho rằng Điện hạ nên ở lại!"
Hắn vừa dứt lời, những thị vệ bị thương lúc trước đều nhao nhao tức giận mắng: "Gian tặc họ Tần mau cút đi, giết hắn đi!" Chỉ có hai thị vệ bình thường có quan hệ tốt với Tiêu Sơn thì tỏ vẻ mình ủng hộ ý kiến của Tiêu Sơn vô điều kiện.
Triệu Viện lộ vẻ nghiêm nghị, thấp giọng nói: "Không được ầm ĩ, nghe Tần Sơn nói xong!"
Tiêu Sơn nói: "Hiện tại chúng ta có thể di chuyển, ngay cả thêm thần và Điện hạ, chỉ có mười bốn người, nhưng người bị thương lại có hơn mười lăm người, người của phe địch, lại gấp ba lần ta. Chỉ có hai người hộ tống Điện hạ rời đi, không nói đến bầu trời tối đen, tuyết rơi nhiều, đường lầy lội khó đi, coi như là không có những thứ này, cũng khó có thể ngăn cản thích khách tập kích! Hai người hộ tống Điện hạ rời khỏi, càng là lành ít dữ nhiều! Hạ sách này, không lâm vào vạn bất đắc dĩ, vẫn là không nên lựa chọn."
Ngay lập tức có thị vệ lên tiếng: "Hiện tại đã là bất đắc dĩ rồi! Chỉ có để lại những người bị thương, còn lại đám người chúng ta hộ tống, hộ tống Điện hạ về thành, đợi đến hừng đông, lại đến đón những người này xuống núi..."
Nói tới chỗ này, tên thị vệ kia cũng ngừng lại, đêm đông giá rét, bản thân người bị thương cũng đã rất nghiêm trọng, chắc chắn sẽ bị chết cóng.
Lại có thị vệ nói: "Có những khoảng khắc, phải tâm ngoan thủ lạt (*thủ đoạn ngoan độc, lòng dạ độc ác). Cố kỵ quá nhiều, ngược lại mọi người đều phải chết!"
Tiêu Sơn hơi ngẩng đầu, nhìn xung quanh, nói: "Không, thời điểm này, vứt bỏ người bị thương không phải lựa chọn tốt nhất. Chúng ta có hơn mười người, kẻ địch có thể mặc kệ người bị thương đuổi theo chúng ta, vội vàng chạy trốn, chỉ càng thêm nguy hiểm. Huống chi chạy trốn ban đêm, tuyết đọng lại khó có thể che dấu hành tung, rốt cuộc chưa trở lại thành Lâm An, đã đầu một nơi thân một nơi!"
Một thị vệ tức giận nói: "Cái này không được, cái kia cũng không được! Dứt khoát chờ người cha nuôi kia của ngươi đến đây cứu người vậy!"
Triệu Viện lập tức quát tên thị vệ kia dừng lại: "Không được nói bậy!"
Tiêu Sơn nói: "Thần có thể kịp thời chạy đến nơi này, hơn nữa còn biết địa điểm Điện hạ bị phục kích, đều là do Dư Mạc hồi báo, cũng không phải do thần biết trước chuyện này!" Nói tới đây, hắn nhìn về phía Triệu Viện, Triệu Viện nhẹ gật đầu nói: "Nếu như ta không cẩn thận ngẫm lại, cũng sẽ không tin ngươi lần nữa!"
Tiêu Sơn thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: "Trước khi lên đường, thần có để cho Dư Mạc vào cung báo tin, thần nghĩ hiện tại Quan gia cũng đã nhận được tin tức, phái người đến đây cứu chúng ta rồi! Nếu như đoán không sai, sau nửa đêm cứu binh sẽ đến. Cho nên, chúng ta chỉ phải ở chỗ này chờ khoảng ba canh giờ, là có thể bình yên vô sự."
Nhưng lại có một tên thị vệ không cam lòng: "Đối phương đều là kẻ lão luyện, người lại nhiều, như thế nào chèo chống?"
Tiêu Sơn nói: "Vùng núi Cửa Hoàng Sơn địa hình phức tạp, trời tối đen cũng bất lợi cho chúng ta chạy trốn. Thừa dịp kẻ địch chưa đến, thần cho là nên ở gần đây tìm một chỗ có địa hình thuận lợi, ngăn cản công kích của kẻ địch."
Triệu Viện nghĩ một lát nói: "Ngược lại có một khe núi, là chỗ tốt, xung quanh đều là núi, chỉ có một con đường nhỏ có thể đi thông qua khe núi, kẻ địch dù có nhiều, chúng ta cũng phải giữ vững đường vào, có lẽ có thể..."
Tiêu Sơn cắt ngang lời Triệu Viện: "Thần biết người nói chỗ nào, nhưng đó không phải nơi tốt! Đầu tiên, chỗ kia cách nơi này khá xa, dẫn theo người bị thương đến đó rất khó khăn, bây giờ chúng ta di chuyển không bằng cứ ở yên một chỗ; lại nói đến ba mặt là núi vây quanh, kẻ địch cũng là thích khách võ nghệ cao cường, nếu trèo núi tới đây, chúng ta cũng không có chỗ chạy! Theo thần thấy, nơi này rất tốt!"
Mọi người nghe được câu này, đều vô cùng kinh hãi, Tiêu Sơn nói: "Nơi này là một lương đình, sau lưng là thác nước đóng băng, vô cùng trơn trượt, khỉ chỉ có đi lên chứ không thể trèo lên, chứ đừng nói chi là người. Ít nhất có thể cam đoan sau lưng an toàn. Người bị thương đều ở chỗ này, thần vừa nhìn thấy, có mười lăm người, ngoại trừ năm người bị thương bên ngoài, căn bản không thể dùng sức, còn dư lại mười người, ba người đứt tay, có thể dùng chân lắp nỏ, mặt khác bảy người bị thương chân, nhưng có thể bắn tên, cũng không phải là chuyện gì cũng không thể làm!"
Mọi người nghe xong, đám người vẫn còn xì xào bàn tán lúc trước lập tức ngừng lại, Tiêu Sơn nói: "Nơi này là một lương đình, ta thấy phía trên có rất nhiều mũi tên, chúng ta nhổ xuống, có thể dùng lại! Cột gỗ trong đình, bây giờ chúng ta dùng kiếm chém gãy, dùng tuyết đắp lên cột gỗ làm thành phòng ngự, có thể trốn ở phía sau tránh công kích. Trước mắt là mặt đất bằng phẳng, đã bị đóng thành băng rồi, chúng ta đi còn bị trượt chân, những thích khách kia cho dù có dùng vải bố bó chân, dĩ nhiên sẽ không hành động thuận tiện giống những chỗ khác! Ở đây chèo chống ba canh giờ, trong tay chúng ta vẫn còn vũ khí, cũng không phải là chuyện gì không thể làm được!"
Triệu Viện nghĩ một lúc, cảm thấy những lời Tiêu Sơn có thể thực hiện, liền gật đầu đồng ý. Những thị vệ không bị thương, liền bắt đầu hành động, trong chốc lát liền dỡ đình, dùng đao bổ cột gỗ ra, lấy được thanh gỗ, lại có thị vệ không bị thương tiến đến, cởi áo choàng, đem tuyết đọng xung quanh đắp thành tường tuyết, lại vùi gỗ vào trong, tuyết chưa đủ dày, liền dùng thi thể lấp đầy, trong chốc lát, liền tạo thành bức tường tuyết, tuy rằng không cao, nhưng lại dày vô cùng, người bị thương trốn sau tường tuyết, dùng cánh tay chưa bị thương cầm kiếm hoặc đao, cách tường tuyết nửa mét thì đào ra một chiến hào, lại nhổ xuống mũi tên lúc trước ghim trong đình, phần lông vũ đã bi hư, liền thay bằng lá cây. Mũi tên xiêu vẹo, dùng đá chỉnh lại cho ngay, trong nháy mắt gom lại được hai trăm mũi tên. /
Một vài mũi tên bị bẽ gãy không thể dùng lại nhưng cũng không phải đồ bỏ đi, cắm ngược mũi tên vào đất băng phía trước bức tường tuyết, Tiêu Sơn và Triệu Viện cũng bắt tay làm. Lúc đầu, thời điểm Triệu Viện mới sờ tay vào, còn có thị vệ khuyên can: "Thân thể Điện hạ đáng giá ngàn vàng, những việc nặng nhọc này để chúng thần làm là được rồi!"
Còn chưa chờ Triệu Viện mở miệng, đã bị Tiêu Sơn quát cắt lời: "Nhiều người, là thêm một phần sức lực!"
Đám thị vệ thấy Triệu Viện cũng ra tay, liền càng gắng sức, thời gian mới được một nén nhang, tất cả người bị thương đã đi vào sau bức tường tuyết, mà mười thị vệ còn lại, mỗi người chịu trách nhiệm phòng thủ ở một chỗ.
Quả nhiên vừa quay đầu thích khách liền đến, cũng chỉ có một người, mới vừa ló đầu, đã bị một thị vệ phát hiện, bắn một mũi tên, lại bị thách khách kia tránh thoát, chạy mất.
Tiêu Sơn trách cứ: "Sao lại không ngắm chuẩn rồi bắn?" "
Thị vệ kia bất đắc dĩ nói: "Quá xa, có chút lệch!"
Tiêu Sơn nói: "Chúng ta chỉ có tổng cộng hai trăm mũi tên..." Lời còn chưa nói xong, liền nhìn thấy một trong những người bị thương đang nặn cầu tuyết, Tiêu Sơn lắc đầu: "Cầu tuyết thì có tác dụng gì!"
Một người nói: "Nếu có người tới gần, có thể ném vào mặt, tuy rằng không gây thương tổn cho kẻ địch, nhưng có thể tạm thời ngăn cản tầm mắt, các ngươi kéo cung, có thể thừa dịp bắn ra!"
Tiêu Sơn bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: "Mũi tên ít, kẻ địch đứng xa không cần bắn, chờ đến gần rồi ra tay, một mũi tên phải hạ một kẻ địch!"
Tiêu Sơn vừa dứt lời, liền nhìn thấy phía xa xa trong rừng, quả nhiên lại có bóng trắng xuất hiện, là thích khách tập kích lần nữa!
Có một tên thích khách mới giẫm lên mặt băng, liền đứng không vững, đang muốn lui về, cũng đã chậm, hơn mười quả cầu tuyết đồng loạt ném tới, thích khách lách mình né tránh, nhưng lại mất cảnh giác, không cách nào tránh được mũi tên đang lao tới, "bịch" một tiếng ngã quỵ xuống mặt băng, đã mất đi khả năng chống cự.
Đám thích khách vội vã nhìn sang, những người này phần lớn là hào khách giang hồ Tần Hi tìm đến, chiến đấu đơn độc không nhiều lời. Nhưng thấy đối phương có đắp thành lũy cùng tổ chức phòng ngự, giống như chó hoang đụng phải gai nhím, căn bản không biết nên như thế nào.
Thời gian dần trôi, đám thích khách xuất ra bản lĩnh của mình, hoặc phi diêm hoặc tẩu bích (*cả hai là một loại khinh công, leo tường vượt mái.), hoặc người có võ công cao cường phá vỡ tầng băng nhảy vào tường tuyết, lại bị tên trong chiến hào cùng một loạt thị vệ đánh thương, tuyết dần ngừng rơi, vài ba tên thích khách thấy tình thế không ổn, đã nửa đường chuồn đi —— bọn họ phần lớn là làm việc vì tiền, không muốn bỏ mạng.
Nhưng cũng có một số người không chịu đi, thầm kinh ngạc: Thời điểm phục kích lúc trước, chỉ là một đám thị vệ võ nghệ hạng trung, tổ chức thông thường, như thế nào chỉ mới qua nửa canh giờ, đã biến thành có tiến công có phòng bị?
Vài tên thích khách tập trung lại bàn bạc, đều cảm thấy nhiệm lần này là ám sát một người thần bí có thân phận tôn quý, nếu như đối phương đã có tổ chức, bên mình cũng nên làm việc cùng nhau, phái người đi qua dẫn dắt phần lớn bộ phận công kích, chỉ để lại một hai cao thủ thừa lúc yếu mà vào, hoàn thành nhiệm vụ ám sát.
Nhưng vấn đề tiếp theo, không người nào nguyện ý đi làm bia đỡ đạn cùng mục tiêu dẫn dắt người khác rời đi, đều muốn giết được người trước mà giành được công lớn.
Trong lúc giằng co, mặt trăng dần xuất hiện, treo ở trên không, đã là nửa đêm.
Sau khi đám thích khách tranh cãi nội bộ, rốt cuộc đã đạt được thống nhất, bọn họ xé xuống vạt áo của mình, bao giày lại, để ngừa trơn trượt, lại biết được trên mặt băng phía trước có cắm tên, lúc tiến lên lại càng cẩn thận, chém hạ trúc trong rừng, lại dùng lạt bện thành khiên tròn, ba người một tổ, cẩn thận đi lên mặt băng, muốn chậm rãi thu hẹp vòng vây, một lần đắc thủ.
Tiêu Sơn im lặng đếm, chậm rãi đến gần "lương đình" là một đội gồm có mười kẻ địch, hắn nắm chặt kiếm trong tay: "Chân chính chém giết, đã đến rồi!"
Một thị vệ lo lắng: "Bọn họ có hơn năm mươi người, chúng ta chống đỡ hơn nửa đêm, cũng chỉ có mười người, nếu thật sự ra tay, không phải là đối thủ!
Lại có người bắt đầu trách cứ cách làm của Tiêu Sơn, không cho Triệu Viện thừa dịp ban đêm rời đi, hiện tại bị kẹt lại trong vòng vây.
May mắn Triệu Viện hết sức đàn áp, mấy tiếng oán trách mới không vang lên nữa. Một thị vệ đề nghị: "Như vậy, chỉ có thể dùng một địch mười, liều chết chiến đấu, mới có thể bảo vệ được Điện hạ thoát hiểm!"
Tiêu Sơn cắt ngang lời người kia, nói: "Không! không được phân tán! Chúng ta để cho những người bị thương có thể bắn tên ở lại đây, sau khi những thích khách kia trốn sau khiên trúc, không cách nào bắn tên, vả lại hành động bị hạn chế, huynh đệ chúng ta có thể hành động, có mười người! Chúng ta để cho những huynh đệ có thể bắn tên yểm hộ chúng ta, dùng sức của mười người, giết chết tổ ba người! Sau khi giết chết, nhanh chóng trở về! Hành động nhanh lẹ, giết chết một kẻ địch, chẳng khác nào chúng ta có nhiều thêm một trợ giúp! Bọn họ đứng không gần nhau, căn bản không thể cứu viện!"
Hơn mười thị vệ không tiếp tục tranh cãi, nhao nhao lén lút xé vạt áo, dùng vải bố bao giày lại.
Tiêu Sơn nhìn thấy Triệu Viện đã bao giày mình lại, hắn chần chờ một lát, nói: "Điện hạ, người không cần đi! Người ở lại đây, thần để lại hai người bảo vệ Điện hạ, nếu như... nếu như lỡ thất bại, để cho bọn họ hộ tống người rời khỏi đây!"
Triệu Viện cười lạnh một tiếng, tay nắm chặt chuôi kiếm: "Ta sẽ không bỏ chạy một mình!" Tiêu Sơn còn muốn nói nữa, nhưng thời gian đã không còn, những thích khách kia đã càng ngày càng tới gần, mắt thấy phía trước có một tổ gần nhất, đang đến đây. Tiêu Sơn nói: "Vậy người cởi quần áo, hai người chúng ta đổi một chút! Không được tranh cãi, thời gian không đủ!"
Triệu Viện do dự một chút, còn chưa ra tay, ngay sau đó có thị vệ đi lên đè Triệu Viện lại, cởi áo choàng của hắn ra, Tiêu Sơn dùng tốc độ nhanh nhất để thay đổi, sau đó liền cùng mười thị vệ còn lại, ngoài ra còn có Triệu Viện, đi về phía tổ ba người gần nhất.
Mũi tên cùng cầu tuyết phía sau tường tuyết, lúc này mới ném ra dồn dập, Tiêu Sơn, Triệu Viện cùng mười thị vệ chạy nhanh qua, bọn họ biết chỗ chôn tên nhọn dưới chân, gần như là dùng tốc độ nhanh nhất, lao tới trước mặt tổ ba tên thích khách, Tiêu Sơn nhảy lên một cái, đánh về phía ba người đang cầm khiên trúc che chắn, người còn lại đồng loạt giương tên, bắn ra cùng một lúc, trong khoảng khắc, mười người liền giết chết ba người kia.
Nhưng cách chỗ này khoảng hai mươi mét, một tổ ba người vứt hết khiên trúc chạy tới đây, muốn cứu viện, bởi vì ở gần, lại không có khiên che chắn, chưa đến trước mặt, đã có một người dẫm phải tên nhọn, hai người khác một người trúng một mũi tên, ngã vật xuống đất mà chết.
Tiêu Sơn dùng ưu thế vầ lực lượng, liên tiếp tiêu diệt từng tổ ba người, đã đánh bị thương mười người bên đối phương, Triệu Viện vẫn còn tiếp tục, bị Tiêu Sơn kéo lại: "Cách quá xa, không thể đuổi theo, mau quay lại!"
Nói xong, liền lập tức một đường lui về.
Đợi đến khi trở lại sau tường tuyết, Tiêu Sơn lập tức phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, lúc nãy còn tập trung dùng ưu thế về lực lượng để tập kích, lại phí mất hơn phân nửa mũi tên. Số tên còn lại, chỉ còn hơn hai mươi mũi, cho mỗi người bắn một phát, cũng không đủ!
Nhưng những thích khách bao vây, lúc này cũng phát hiện trong tình huống này, cách nhau quá xa không phải là lựa chọn sáng suốt, bọn họ tụ tập lại, còn hơn năm mươi người, từng bước tới gần tường tuyết.
Tiêu Sơn để cho những người bị thương không thể hành động gắn tên giương cung, tùy thời chuẩn bị công kích, những người còn khả năng chiến đấu, tức thì nắm chặt vũ khí trong tay, chờ sau khi kẻ địch nhảy qua bức tường tuyết, hai phe đối đầu, không thể dùng công kích từ xa để đấu, bắt đầu cận chiến.
Âm thanh giết chóc chợt vang lên, những thích khách kia đã đi đến tường tuyết, bọn chúng bỏ đi khiên trúc, nhanh chóng nhảy vào trong.
Tiếng đao kiếm, tiếng binh khí va chạm, tiếng kêu thảm thiết không dứt, máu tươi nhuộm đỏ, đám người Tiêu Sơn, đã không còn đường lui, chỉ có thể liều chết giết địch.
Đã là mặt đối mặt chém giết, tất cả đội hình, trận hình đã không còn tác dụng, mai phục, cạm bẫy cũng vô dụng, chỉ có thể dựa vào sức lực cùng thực lực chân chính, hoặc là bị kẻ địch vặn gãy cổ, hoặc là người của ta chặt đứt đầu kẻ địch!
Xung quanh Tiêu Sơn, có ba người đồng thời công kích, chợt nghe thấy tiếng động đằng sau, Tiêu Sơn quay đầu lại, nhìn thấy một thích khách ở sau lưng ngã xuống, là do người bị thương nấp sau chiến hào, nhìn thấy Tiêu Sơn gặp nguy hiểm, lập tức ra cứu giúp.
Ngay lúc này, chợt nghe thấy người hô lớn: "Người nọ ở chỗ này! Giết hắn, chúng ta mau qua!"
Tiêu Sơn sững sờ, nhìn về phía Triệu Viện, lại phát hiện Triệu Viện cũng đồng thời nhìn về mình.
Năm sáu tên cao thủ lập tức vọt tới trước mặt Tiêu Sơn, lúc này Tiêu Sơn mới nhớ tới, mới vừa rồi đổi đồ với Triệu Viện, hiện tại dĩ nhiên là đối phương nhận lầm người.
Tiêu Sơn lăn một vòng, né tránh một kiếm của thích khách, nhưng cuối cùng lại tránh không kịp, chỉ cảm thấy trên đùi chấn động, hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy có một ám tiễn đã ghim lại trên đùi mình, mình bị thương!
Tiêu Sơn nghe thấy một tiếng thét kinh hãi, đó là của Triệu Viện phát ra, hắn nhìn thấy Triệu Viện chém một tên địch, đang chạy về phía này, Tiêu Sơn kêu to: "Đi đi, bảo vệ tính mạng! Không cần lo lắng cho bổn vương!"
Hắn hy vọng Triệu Viện có thể nhân cơ hội chạy trốn, nhưng Triệu Viện lại giống như mắt điếc tai ngơ, "đinh" một tiếng, kiếm của Triệu Viện đỡ một đao đang chém xuống người Tiêu Sơn.
Triệu Viện vọt tới người Tiêu Sơn, kiếm trong tay không ngừng bay lượn, Tiêu Sơn rút ra ám tiễn trên đùi mình, chống người đứng lên, dựa vào lưng Triệu Viện, y đi qua cũng không kịp nói nửa lời, chỉ không ngừng giơ kiếm, chém giết
Máu không ngừng phun ra, bắn lên mặt hắn, Tiêu Sơn thậm chí không thể phân biệt được, máu kia là của mình, hay của kẻ địch, hắn chỉ có thể cảm giác, thân thể mình sức lực của mình, đang từng chút mất đi.
Tiêu Sơn ngẩng đầu, nhìn trăng trên bầu trời, đã cố chống đỡ ba canh giờ, nhưng cứu binh, vốn nên sớm tới cứu viện, vì cái gì còn chưa đến?
Dưới ánh trăng, bên trong tường tuyết, đã không phân rõ ai là kẻ địch, ai là người phe mình, chỉ thấy người trong đó, tay giơ vũ khí, liều mạng chém giết, ở trong thành tuyết nho nhỏ này, giống như địa ngục.
Đúng lúc này, bỗng nhiên ngoài rừng vang lên âm thanh rung trời: "Điện hạ còn sống! Nhanh cứu Điện hạ!"
Tiêu Sơn thầm thở phào một hơi —— rốt cuộc, đã đến!
Những thích khách kia nghe phía bên ngoài đã tới nhiều binh lính, cũng không có tâm chém giết, nhao nhao chạy trốn, nhưng, khiến bọn họ không nghĩ tới chính là, bọn họ vừa rời khỏi tường tuyết, đã bị hành loạt mũi tên lập tức bắn chết, cũng không kịp rên một tiếng, cứ như vậy mà chết.
Tiêu Sơn ngã xuống mặt đất, Triệu Viện vừa mới trải qua một hồi đại chiến, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời y, lần đầu tiên lâm vào cảnh ngộ như thế này, hiện tại cũng đã không còn chút lực, không phân biệt nơi chốn, đầu gối lên đùi Tiêu Sơn, nghe thấy có người chạy về phía bên này, nhưng căn bản không chịu đứng lên, chỉ không ngừng thở.
Có một người đứng bên ngoài tường tuyết hỏi vọng vào: "Điện hạ có bị gì không?"
Triệu Viện phất phất tay, căn bản mệt quá nói không ra lời, nhưng thị vệ khác rải rác khắp nơi lại không hiểu rõ tình hình, nghe thấy bên ngoài có người hỏi vậy, đều hoảng sợ kêu to: "Điện hạ! Điện hạ!"
Tiếng kêu không ngừng, chợt nghe thấy bên ngoài có giọng nói hung hãn: "Không thể nghĩ được thị vệ Phổ An Quận Vương mưu phản, sát hạ Điện hạ! Người tới, bắn chết toàn bộ đám người còn sống!"
Tiêu Sơn thở gấp, tức giận nói: "Là Tần Hi!"
Triệu Viện căn bản không cách nào nói chuyện, ngay cả gật đầu cũng không thể.
Hai người không còn sức để kêu to, lại nghe thấy đã người nhảy vào tường tuyết, có thị vệ kêu to: "Không phải chúng ta, không phải chúng ta mưu sát Điện hạ!"
Tiêu Sơn nhìn thấy Tần Hi vậy mà ra tay với thị vệ bên người Triệu Viện, hắn chống tay gắng sức ngồi dậy, lớn tiếng quát: "Điện hạ không có việc gì! Các ngươi dừng tay!"
Mọi người thấy Tiêu Sơn thì sững sốt, lại nghe thấy Tần Hi lớn tiếng quát: "Tần Sơn, ngươi thật to gan, dám giả mạo Điện hạ, người tới, giải quyết tại chỗ!"
Triệu Viện miễn cưỡng ngồi dậy, nhưng không chờ y ngồi dậy, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng cười to. Tiếng cười kia càng lúc càng lớn, lại vô cùng tùy tiện, trong tiếng cười, một lão giả tóc hoa râm, dáng người cao lớn cường tráng đi ra.
Những binh kính cứu viện vừa thấy ông, liền vội vàng nhường đường, không dám ra tay nữa.
Lão giả kia đi đến trước tường tuyết, nhảy vào trong, đứng bên cạnh Tiêu Sơn, nhìn chằm chằm vào Tần Hi đứng cách đó không xa, lớn tiếng chất vấn: "Ta nói những thị vệ này là tận tâm tận lực, dốc sức giao chiến với thích khách trọn vẹn bốn canh giờ! Chẳng những không có tội, lại còn là đại công! Như thế nào Tần thiếu giam, ngay cả lời của ta ngươi cũng hoài nghi sao?"
Thị vệ của Triệu Viện, nhìn thấy lão giả thì bắt đầu kinh hô, tâm tình vui sướng bộc lộ qua lời nói, ngay cả Triệu Viện cũng nhịn không được kêu một tiếng.
Tiêu Sơn càng là mừng rỡ như điên: "Hàn tướng!"
Hàn Thế Trung hơi nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, cao thấp đánh giá Tiêu Sơn: "Ngươi... rất tốt!"
Nói xong, liền đỡ Triệu Viện đang mặc đồ của Tiêu Sơn ra khỏi đống tuyết, lớn tiếng nói: "Điện hạ ở đây, bình yên vô sự, Tần thiếu giam còn lời gì muốn nói nữa không?"
Tần Hi tuyệt đối không ngờ rằng, ở tại chỗ này mà lại gặp phải Hàn Thế Trung. y giật mình, lập tức quay sang đây, tới trước mặt Triệu Viện hành lễ, nghĩ một chút lại cảm thấy dường như còn chưa đủ, liền quỳ xuống, nói: "Chúng thần nghe tin Điện hạ gặp chuyện, liền không ngừng cưỡi ngựa chạy đến đây, cứu viện đến chậm, mong Điện hạ thứ tội!"
Triệu Viện vào thời điểm này, mới có thể nói ra một câu hoàn chỉnh: "Tần thiếu giam xin đứng lên, tiểu vương không dám nhận đại lễ này đâu."
Tần Hi liếc nhìn thấy Tiêu Sơn mặc trên người chính là quần áo của Triệu Viện, trong lòng nhảy dựng: "Người này, quả nhiên đã phản bội Tần gia! Phải nhanh chóng báo cho phụ thân!"
Trong tình huống hiện tại, nhưng lại không cách nào giết chết thị vệ bên người Triệu Viện để diệt khẩu. May mắn đã giết toàn bộ những thích khách được phái đi kia, lần này lại dẫn người tới cứu, vẫn còn khả năng cứu vãn.
Nhưng Tần Hi mới nghĩ vậy, bỗng nhiên giương mắt, liền nhìn thấy mấy thị vệ bên cạnh Triệu Viện, đang áp giải một người đi tới, Tần Hi kinh hãi, vừa nhìn người nọ, quần áo trên người, đúng là một trong những thích khách mình phái đi.
Thị vệ hành lễ với Triệu Viện: "Điện hạ, tên thích khách này còn sống, bắt được một người, hiện tại đã hôn mê, chờ lúc nữa y tỉnh, lại dụng hình để tra hỏi, nói ra chủ mưu phía sau lưng!"
Tần Hi lập tức nói: "Đúng! Đúng! Để thần canh giữ, đưa đến Đại Lý Tự, chắc chắn sẽ khiến y mở miệng!"
Nói xong, liền muốn đi qua bắt người.
Tiêu Sơn khẽ vươn tay, ngăn lại người muốn đi qua, nhìn Tần Hi, mỉm cười: "Đại ca, chuyện này, phải nên bàn bạc cho kỹ! Nơi kia của ngươi nhiều người hỗn loạn, vẫn là ta trông giữ thì tốt hơn!"
Tần Hi tức giận mắng: "Đồ con rùa mới là đại ca của ngươi!"
Binh lính bên cạnh Tần Hi, thấy hai người Tần phủ xảy ra nội chiến, cũng không biết nên nghe ai, liền đứng im.
Tần Hi nói: "Đều là huynh đệ trong nhà, ngươi trông coi hay ta trông coi thì có gì khác nhau?"
Tiêu Sơn thầm cười lạnh, trên mặt nhưng lại là nụ cười hiền lành: "Đây là lời nhắn của phụ thân, ngươi có gì bất mãn, hỏi lão đi!"
Tần Hi vừa định mở miệng mắng: "Cha ta sẽ không bảo ngươi làm cái gì!"
Nhưng không ngờ Hàn Thế Trung đứng ở một bên bỗng nhiên chen lời: "Tần thiếu giam, các ngươi đã là huynh đệ một nhà, chuyện này lại không phải là chuyện đùa, nhân chứng là do Tần Sơn bắt được, nên thuộc về hắn, tuy rằng hắn lập công đầu, nhưng ngươi dẫn cứu viện tới, công lao cũng không nhỏ, không cần lo lắng, bệ hạ chắc chắn sẽ luận công ban thưởng!"
Một câu của Hàn Thế Trung, liền đem tranh chấp của hai người chuyển sang hướng tranh công. Mấy binh lính Tần Hi mang đi thấy vậy, liền không tham dự nữa, Tần Hi cũng chỉ tức giận hừ một tiếng, không tỏ vẻ gì khác.
Tần Hi muốn đỡ Triệu Viện lên ngựa, thừa dịp ban đêm mà trở về thành.
Triệu Viện nhìn Tiêu Sơn, Tiêu Sơn nhìn y lắc đầu, ý bảo tuyệt đối không nên trở về lúc này.
Triệu Viện nói: "Tần thiếu giam, mắt thấy trời đã gần sáng, đêm tối khó đi, các tướng sĩ đã tức tốc chạy đến đây, chắc hẳn cũng mệt mỏi, không bằng nghỉ ngơi chút đi, chờ sau khi trời sáng rồi lại đi!"
Tần Hi cũng không dám công khai làm trái lời Triệu Viện, đành phải đồng ý.
Lập tức có binh lính tiến lên, chặt một ít cành cây trong rừng, mang đi nhóm lửa, sưởi ấm cho đám người Triệu Viện, lại ở trong núi nghỉ ngơi.
Tiêu Sơn và các thị vệ Vương phủ khác đang chữa trị cho những người bị thương, Tiêu Sơn cũng rút ra ám tiễn trên đùi mình, dùng rượu trắng rửa vết thương, lại băng bó kỹ
Triệu Viện kiểm tra những người còn lại, hơn ba mươi thị vệ trong phủ, đã chết mười lăm, bị thương hai mươi, chỉ còn có bốn người là bị thương chút ít ngoài da, có thể nói là tổn thất nặng nề. Nhưng may mà những vết thương kia có thể chữa trị, qua mấy tháng liền bình yên vô sự.
Tiêu Sơn đến bên đống lửa sưởi ấm, hắn nhìn thấy Hàn Thế Trung cũng ở một bên, không khỏi cảm thấy nghi hoặc, nghe khẩu khí của Hàn Thế Trung, dường như ông rất am hiểu chỗ này, liền nhịn không được tới gần hỏi: "Hàn tướng, ông... đã sớm biết chỗ này?",
Hàn Thế Trung gật đầu nói: "Hôm nay lên núi du ngoạn, không ngờ tuyết lớn phủ kín núi, vừa vặn gặp phải."
Tiêu Sơn hoàn toàn không hiểu, vì cái vì Hàn Thế Trung bắt gặp nhưng lại không xuất hiện, nhưng hắn cũng không tiện hỏi nhiều. Hàn Thế Trung nói: "Lúc gặp ngươi tại đình Thúy Vi, nghĩ ngươi chỉ là đứa nhỏ lý luận suông, hiện tại xem ra, ngươi có thể nhanh chóng bố trí phòng ngự, dùng lực lượng mười người, ngăn cản quân địch gấp mấy lần, cũng có chút bản lĩnh!"
Tiêu Sơn nói: "Việc xảy ra quá gấp, thương vong quá nhiều, nếu như không phải Tần Hi kịp thời mang người đến, chỉ sợ cũng xong đời!"
Hàn Thế Trung nói: "Y đã sớm tới! Chậm chạp ở dưới núi hơn một canh giờ, lúc này mới làm bộ lên núi! Triệu quan gia làm việc khiến cho lòng người băng giá, ta vốn không muốn tham gia vào vũng nước đục này, nhưng...." Hàn Thế Trung ngừng lại một chút, nói: "Nhưng nếu ngươi cứ chết như vậy thật có chút đáng tiếc!"
Tiêu Sơn nhất thời im lặng, hai người ngồi im không nói chuyện, Triệu Viện nhìn qua những người bị thương khác, sau đó đi tới bên cạnh Tiêu Sơn, thấp giọng hỏi: "Vì cái gì không đi luôn bây giờ? Trước mắt là bao nhiêu người, Tần Hi dù gan lớn bắng trời, cũng không dám làm bậy!"
Tiêu Sơn nói: "Chúng ta chỉ còn lại năm thị vệ, mọi người đều mệt mỏi kiệt sức, làm sao có thể bảo hộ được nhân chứng an toàn?"
Triệu Viện lập tức hiểu được, Tần Hi chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu. Nhưng ngay sau đó y lại thở dài một hơi, còn một người sống thì sao, chỉ sợ dù có cáo trạng lên Triệu Cấu, cũng xem như làm chuyện vô bổ.
Nhưng y không muốn vào thời điểm này lại đả kích Tiêu Sơn, liền không nói thêm nữa, hai người giúp nhau đổi quần áo, im lặng ngồi dưới đất, chờ đợi bình minh.
Thời điểm mặt trời vừa lên, lập tức nghe đến dưới chân núi có tiếng binh mã, mọi người đồng loạt đứng dậy, nhìn về phía dưới núi, chỉ thấy một người mặc hoàng bào cưỡi ngựa, đang giục ngựa chạy tới, không phải ai khác, chính là Triệu Cấu!
Triệu Cấu đến, mọi người vội vàng hành lễ, Triệu Cấu xuống ngựa, một đường chạy tới, thái giám đi theo phía sau không ngừng hô lên: "Quan gia, cẩn thận dưới chân! Cẩn thận!"
Triệu Cấu lao tới trước mặt Triệu Viện, Triệu Viện vừa định khom người hành lễ, lại bị Triệu Cấu ôm cổ, Triệu Cấu vẫn còn kinh hãi: "Viện Viện, con không sao chứ! Cảm ơn trời đất, con không có việc gì! Nếu không phải Tần tể tướng kịp thời đến báo tin, trẫm đã mất đi đứa con ngoan rồi!"
Tiêu Sơn thấy Triệu Cấu đến, đang cảm thấy vui vẻ, nghĩ thầm chỉ cần giao nhân chứng cho Triệu Cấu, Tần Cối liền khó thoát khỏi tội danh, nhưng không ngờ lại nghe được một câu như vậy từ miệng Triệu Cấu! Cả người chấn động, đặc biệt là Tiêu Sơn, kinh hãi trong lòng càng lớn, quai hàm thiếu chút nữa không khép được.
Hàn Thế Trung khẽ nói bên tai Tiêu Sơn: "Quen là tốt rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất