Chương 3: Chưa gửi tương tư dao ngâm quân
Về sau, mỗi khi có cảnh quay cùng Tần Vị Ký tôi đều cố gắng ngủ sớm dậy sớm có được trăm phần trăm tinh thần để quay thật tốt.
Đạo diễn Chu nói không sai, tôi và Lục Thiển rất giống nhau, bằng không khi đối mặt với Tưởng Tri Thâm, tại sao dục vọng giữa chúng tôi lại giống nhau như vậy, đồng cảm đến vậy.
Cảnh giường chiếu đầu tiên, Chu đạo diễn vì để khai máy đầu thuận lợi liền chỉ chọn một cảnh ân ái bình thường trong văn phòng khi mặt trời lặn.
Không có quá nhiều cảm xúc, chỉ là sự va chạm của dục vọng và cực khoái.
Tôi hít vào một hơi thật sâu chuẩn bị cởi áo, Tần Vị Ký đè tay lại.
"Không cần cởi."
Tay Tần Vị Ký thật lạnh, lúc đặt ở trên tay tôi, ngay khi cái lạnh cùng cái nóng va chạm, tôi đã liền nhập vai.
"Thầy Chu nói, muốn không che."
"Tưởng Tri Thâm sẽ không để Lục Thiển cởi quần áo ở một nơi như thế này. Đây là phòng làm việc cao nhất của tòa nhà chính quyền tỉnh, nơi này trang trọng, uy nghiêm, dù quan hệ cũng phải ăn mặc chỉnh tề."
Tần Vị Ký hiểu rõ Tưởng Tri Thâm nhất, nhưng tôi thì không.
Giả làm sói đuôi to cái gì, ngủ thế nào cũng đều là ngủ còn quản cái gì trang trọng với uy nghiêm.
Tôi ngẩng đầu nhìn Tần Vị Ký: "Nhưng Lục Thiển cái gì cũng không sợ."
Tần Vị Ký có chút lãnh đạm nhìn tôi: "Con ông cháu cha đương nhiên cái gì cũng không sợ."
Tưởng Tri Thâm một thân sơ mi trắng chỉnh tề đem Lục Thiển ôm ở trên đùi, hai người trần trụi nửa thân dưới, Tưởng Tri Thâm vươn tay kéo mũ áo hoodie đội lên cho Lục Thiển, Lục Thiển nhẹ nhàng cởi kính của Tưởng Tri Thâm, dựa vào vai anh.
Nửa thân trên là Tưởng Tri Thâm trang chính uy nghiêm, nửa thân dưới là tình yêu không kiềm chế dành cho Lục Thiển.
Một khắc đó tôi mới biết, tình cảm của Tưởng Tri Thâm.
Trong tình yêu này, anh đã sớm đánh cược nào là tiền đồ, nào là tín ngưỡng, nào là tương lai.
Lục Thiển là ai? Con trai Bí thư Tỉnh ủy. Nếu anh là một người phụ nữ gần gũi với Lục Thiển, tương lai sẽ phẳng lặng, bay tới trời cao.
Nhưng anh là đàn ông.
Tưởng Tri Thâm tự cao như vậy, thông minh như vậy, làm sao chỉ vì dục vọng nhất thời mà hồ đồ đây.
Lục Thiển có chút si mê khuôn mặt Tưởng Tri Thâm, chính là khi hai người đang quyện sâu vào nhau, rèm cửa thấp thoáng ánh hoàng hôn ve vãn trên khuôn mặt lãnh đạm của anh. Dù nhìn thế nào đi nữa thì đó cũng không phải là cái nhìn vô tình khi xưa.
Thật mê người.
Tưởng thư ký, em bồi anh chết.
Lúc dục vọng xông đến, Lục Thiển thật sự cam nguyện cùng Tưởng Tri Thâm bước thẳng đến hoàng tuyền.
Chỉ là sau khi tình tan, lý trí trở về, bao nhiêu lời nói chân tình đảo mắt liền biến thành công cụ tán tỉnh.
Mấy tháng kia, tôi đã không còn là Tạ Dao Ngâm, tôi là Lục Thiển.
Trước mặt tôi là ảnh đế trẻ tuổi, người khiến tôi hãm sâu dục vọng - Tưởng Tri Thâm.
Cảnh cuối cùng vừa đóng máy, là cảnh Tưởng Tri Thâm trong một đêm yên tĩnh liền cắt cổ tay tự sát.
Đêm đó màn đêm dài sâu thăm thẳm giống như đôi mắt của Tưởng Tri Thâm, cô độc phơi bày trước ánh bình minh.
Tưởng Tri Thâm mở cửa sổ, viết cho Lục Thiển một lá thư, máu nơi cổ tay thấm qua giấy, những dòng chữ cùng vết máu đều bị phơi khô bởi ánh mặt trời.
"Lục Thiển,
Thấy chữ như người.
Yêu em một hồi đổi được trăm năm cô độc, là tôi không biết nông sâu, mong em trân trọng.
Tưởng Tri Thâm."
Thầy Chu hô cắt xong, tôi liền chạy tới ôm chầm lấy Tần Vị Ký khóc nức nở, Tưởng thư ký của tôi đã biến mất, Lục Thiển sau này biết sống làm sao đây.
Tần Vị Ký kinh ngạc vỗ nhẹ lưng tôi: "Được rồi, kết thúc rồi."
Nước mắt tôi thấm ướt bả vai anh: "Thầy Tần, Lục Thiển là yêu Tưởng Tri Thâm, là yêu."
Tần Vị Ký dừng một chút, ôn nhu gật đầu: "Tôi tin."
Tài khoản marketing trên mạng đều nói tôi và Tần tiên sinh bởi vì diễn mà sinh tình, lời này quả thật không sai một chút nào. Các người mỗi ngày cùng Tần Vị Ký thân mật như vậy diễn thử xem, thẳng cũng bị bẻ thành cong.
Tôi nhập vai quá sâu.
Nói ra tất nhiên sẽ bị chế giễu, tôi là một minh tinh lưu lượng diễn theo cách ăn nhanh, dĩ nhiên sẽ lún sâu.
Nhưng tôi khó có thể tự kiểm soát được, cả trong lẫn ngoài, tôi đều trầm mê Tưởng Tri Thâm.
Linh hồn Lục Thiển bám vào cơ thể, điều khiển tôi, giống như tôi đã từng thật sự nói câu đầu tiên cùng Tưởng Tri Thâm ở nơi hành lang yên ắng, tôi liền bắt đầu như lửa như quang, tự thiêu, tự diệt.
Tôi cũng như vậy, trầm luân vào Tần tiên sinh của tôi.
Tôi nhớ tới có một cảnh, Lục Thiển mệt đến thiếp đi, Tưởng Tri Thâm cầm tập thơ Cố Thành ngồi bên cạnh Lục Thiển.
Ánh sáng chiếu vào sách, dòng chữ đặc biệt như tỏa nhiệt.
Anh chậm rãi ngâm nhẹ.
"Tôi không nên yêu mặt trời
Máu tôi có chút sợ hãi
Tôi phải đi
Xoay người đi theo bóng tối
Hướng tới ngày đen tối chậm chạp và đêm trắng
Hướng tới cơ cực, hướng tới mát mẻ
Hướng tới trong trắng, hướng tới lãng quên."
Sau đó cứ thế ngồi dưới ánh hoàng hôn cho đến khi bóng tối bao trùm xuống, ánh sáng trong mắt chậm rãi ảm đạm, ngọn lửa trong tim mới từ từ tắt.
Nhưng làm sao có thể nói tình yêu của Lục Thiển không phải là yêu đây.
Phần kết của kịch bản nói rằng Lục Thiển được nhận vào làm công chức sau khi tốt nghiệp, ngồi ở văn phòng đó với cặp kính bạc, và tiếp tục cuộc sống của chính mình.
Nó không hề nói hắn cưới vợ sinh con, cũng không có nói hắn yêu người khác, làm sao có thể nói hắn đã quên?
Tưởng Tri Thâm mang theo tình sâu quên đi cuộc sống ở bên ngoài, Lục Thiển lại muốn mang theo sự giãy dụa, vật lộn tìm kiếm ở bên trong.
Tôi nghĩ rằng, nếu lá thư tuyệt bút kia của Tưởng Tri Thâm có thể đưa đến tay Lục Thiển, Lục Thiển nhất định sẽ bồi anh chết.
Vì vậy, tôi không có cách nào thoát ra khỏi bộ phim này.
Tôi thay Lục Thiển ngày ngày đêm đêm mong nhớ Tưởng Tri Thâm.
Chu Không nói tôi trời sinh đã có thiên phú đóng phim, chính là vì màn ảnh mà sinh.
Tần Vị Ký lại luôn lắc đầu, giội gáo nước lạnh vào mặt tôi: "Cậu ta không thích hợp."
Sau đó "Tôi không nên yêu mặt trời" trở nên nổi tiếng, nghe nói cư dân mạng bắt đầu gặm nhắm cp tôi và Tần Vị Ký.
Ban đầu chỉ là nhân vật cp nào đó, không biết sâu xa nó gọi là gì, sau lại bắt đầu nói đến người thật, vì vậy cp Dao Ký trở nên nổi tiếng khắp giới giải trí.
Từ đó mỗi lần tôi đến gần nữ diễn viên nào một chút đều sẽ bị mắng bay đầu, rốt cuộc không còn nữ minh tinh nào dám tìm tôi buộc chặt cp nữa.
Tôi với Tần Vị Ký tương tác trên weibo cũng ngày càng nhiều.
Ban đầu có mấy tài khoản marketing gửi nguyên bài văn mắng tôi, cái gì mà trói buộc ảnh đế, bán hủ tạo nhiệt, Tần Vị Ký thấy được đều sẽ tag tôi vào, sau đó trả lời: 【 Anh có nên chịu trách nhiệm không? 】
Fan cp của chúng tôi phát điên rồi.
【 Tết Nguyên Đán! Tết Nguyên Đán! Thánh Ala đích thân kết thúc màn thể hiện ân ái! 】
【Các fan cp không có tiết tấu, Tần hoàng tự mình làm được! 】
【 Đậu má, ảnh đế công X đỉnh lưu thụ? Cái cp thần tiên gì vậy? 】
【Cho xin chút mặt mũi, Tạ Dao Ngâm xứng làm đỉnh lưu? 】
【Thật ngại quá, bộ phim ca ca nhà ta còn hot hơn, không phục cũng nuốt vào đi. 】
Lúc đầu, tôi còn đỏ mặt, làm bộ trả lời: 【 Tần lão sư, đừng nháo.】
Sau đó Tần Vị Ký càng bị trêu chọc nhiều hơn, khi gặp tài khoản marketing mắng tôi cọ nhiệt, tôi liền thẳng tay tag Tần Vị Ký: 【 Ra chịu trách nhiệm. 】
Sau không bao lâu, mấy bài viết đó liền biến mất.
Quyền lực tư bản mạnh nha.
Vào ngày lễ tình nhân, Tần Vị Ký đi Úc, nghe đâu anh hàng năm ở đó đón Tết với ba mẹ, vừa lúc tôi có đăng một tấm ảnh về cảnh đêm ở đó.
Nhóm cp đánh hơi được, chạy đến weibo anh bắt quấy rối bình luận.
【 Đại ca đã lâu không gặp Dao mỹ nhân? 】
【 Tần hoàng có đưa Tạ Dao Ngâm về cùng ăn Tết không? 】
【 Dao muội đang trong đoàn phim, không phải ở Úc. 】
【Đại ca có nhớ anh ấy không? 】
【 Cùng câu hỏi, có hay không nhớ đến người ta? 】
Tần Vị Ký không biết có nhớ không, nhưng tôi rất nhớ.
Từ sau bữa tiệc đóng máy kết thúc, tôi đã chưa từng gặp lại anh.
Tôi mím mím môi, cũng ở phía dưới bình luận một cái: 【 Cùng câu hỏi, có hay không nhớ đến người ta + 1 】
Sau đó tiếp tục kéo xuống xem các bình luận khác, người đại diện đã liền gọi tới.
"Tiểu Tạ, cậu và Tần ảnh đế tình huống là như thế nào? Tôi nói cậu có thể buộc chặt cp với hắn, chứ không nói để cho các người làm thật, cũng không nói để cho các người công bố!"
Tôi ngẩn người: "Đang nói cái quái gì đó?"
"Tự xem weibo!"
Tôi hốt hoảng mở weibo ra.
Đệt! Quên mất đổi tài khoản.
Tôi chỉ thấy phía dưới【 Cùng câu hỏi, có hay không nhớ đến người ta + 1 】 Tần Vị Ký trả lời bằng tấm ảnh chân dung tay giơ chữ V, 【 chưa gửi tương tư dao ngâm quân 】
Tôi bị bảy chữ này làm choáng váng.
【 Đậu má! Chị em nào am hiểu mau lăn ra phiên dịch một chút đi aaaa! 】
【Có nghĩa là, tuy rằng chưa gửi lời nhớ thương, nhưng ở phương xa anh đã rất nhớ em. 】
【 Tần hoàng chỉ là đơn thuần trực tiếp nói chưa gửi ca ca ta.】
【 Fuck! Công khai công khai rồi! 】
Sau khi cùng Tần Vị Ký kết hôn, tôi vẫn hay bật lại bình luận này, cười híp mắt nhìn anh: "Tần ca theo đuổi em trước, thực đáng yêu nha."
_____
#Bly
Đạo diễn Chu nói không sai, tôi và Lục Thiển rất giống nhau, bằng không khi đối mặt với Tưởng Tri Thâm, tại sao dục vọng giữa chúng tôi lại giống nhau như vậy, đồng cảm đến vậy.
Cảnh giường chiếu đầu tiên, Chu đạo diễn vì để khai máy đầu thuận lợi liền chỉ chọn một cảnh ân ái bình thường trong văn phòng khi mặt trời lặn.
Không có quá nhiều cảm xúc, chỉ là sự va chạm của dục vọng và cực khoái.
Tôi hít vào một hơi thật sâu chuẩn bị cởi áo, Tần Vị Ký đè tay lại.
"Không cần cởi."
Tay Tần Vị Ký thật lạnh, lúc đặt ở trên tay tôi, ngay khi cái lạnh cùng cái nóng va chạm, tôi đã liền nhập vai.
"Thầy Chu nói, muốn không che."
"Tưởng Tri Thâm sẽ không để Lục Thiển cởi quần áo ở một nơi như thế này. Đây là phòng làm việc cao nhất của tòa nhà chính quyền tỉnh, nơi này trang trọng, uy nghiêm, dù quan hệ cũng phải ăn mặc chỉnh tề."
Tần Vị Ký hiểu rõ Tưởng Tri Thâm nhất, nhưng tôi thì không.
Giả làm sói đuôi to cái gì, ngủ thế nào cũng đều là ngủ còn quản cái gì trang trọng với uy nghiêm.
Tôi ngẩng đầu nhìn Tần Vị Ký: "Nhưng Lục Thiển cái gì cũng không sợ."
Tần Vị Ký có chút lãnh đạm nhìn tôi: "Con ông cháu cha đương nhiên cái gì cũng không sợ."
Tưởng Tri Thâm một thân sơ mi trắng chỉnh tề đem Lục Thiển ôm ở trên đùi, hai người trần trụi nửa thân dưới, Tưởng Tri Thâm vươn tay kéo mũ áo hoodie đội lên cho Lục Thiển, Lục Thiển nhẹ nhàng cởi kính của Tưởng Tri Thâm, dựa vào vai anh.
Nửa thân trên là Tưởng Tri Thâm trang chính uy nghiêm, nửa thân dưới là tình yêu không kiềm chế dành cho Lục Thiển.
Một khắc đó tôi mới biết, tình cảm của Tưởng Tri Thâm.
Trong tình yêu này, anh đã sớm đánh cược nào là tiền đồ, nào là tín ngưỡng, nào là tương lai.
Lục Thiển là ai? Con trai Bí thư Tỉnh ủy. Nếu anh là một người phụ nữ gần gũi với Lục Thiển, tương lai sẽ phẳng lặng, bay tới trời cao.
Nhưng anh là đàn ông.
Tưởng Tri Thâm tự cao như vậy, thông minh như vậy, làm sao chỉ vì dục vọng nhất thời mà hồ đồ đây.
Lục Thiển có chút si mê khuôn mặt Tưởng Tri Thâm, chính là khi hai người đang quyện sâu vào nhau, rèm cửa thấp thoáng ánh hoàng hôn ve vãn trên khuôn mặt lãnh đạm của anh. Dù nhìn thế nào đi nữa thì đó cũng không phải là cái nhìn vô tình khi xưa.
Thật mê người.
Tưởng thư ký, em bồi anh chết.
Lúc dục vọng xông đến, Lục Thiển thật sự cam nguyện cùng Tưởng Tri Thâm bước thẳng đến hoàng tuyền.
Chỉ là sau khi tình tan, lý trí trở về, bao nhiêu lời nói chân tình đảo mắt liền biến thành công cụ tán tỉnh.
Mấy tháng kia, tôi đã không còn là Tạ Dao Ngâm, tôi là Lục Thiển.
Trước mặt tôi là ảnh đế trẻ tuổi, người khiến tôi hãm sâu dục vọng - Tưởng Tri Thâm.
Cảnh cuối cùng vừa đóng máy, là cảnh Tưởng Tri Thâm trong một đêm yên tĩnh liền cắt cổ tay tự sát.
Đêm đó màn đêm dài sâu thăm thẳm giống như đôi mắt của Tưởng Tri Thâm, cô độc phơi bày trước ánh bình minh.
Tưởng Tri Thâm mở cửa sổ, viết cho Lục Thiển một lá thư, máu nơi cổ tay thấm qua giấy, những dòng chữ cùng vết máu đều bị phơi khô bởi ánh mặt trời.
"Lục Thiển,
Thấy chữ như người.
Yêu em một hồi đổi được trăm năm cô độc, là tôi không biết nông sâu, mong em trân trọng.
Tưởng Tri Thâm."
Thầy Chu hô cắt xong, tôi liền chạy tới ôm chầm lấy Tần Vị Ký khóc nức nở, Tưởng thư ký của tôi đã biến mất, Lục Thiển sau này biết sống làm sao đây.
Tần Vị Ký kinh ngạc vỗ nhẹ lưng tôi: "Được rồi, kết thúc rồi."
Nước mắt tôi thấm ướt bả vai anh: "Thầy Tần, Lục Thiển là yêu Tưởng Tri Thâm, là yêu."
Tần Vị Ký dừng một chút, ôn nhu gật đầu: "Tôi tin."
Tài khoản marketing trên mạng đều nói tôi và Tần tiên sinh bởi vì diễn mà sinh tình, lời này quả thật không sai một chút nào. Các người mỗi ngày cùng Tần Vị Ký thân mật như vậy diễn thử xem, thẳng cũng bị bẻ thành cong.
Tôi nhập vai quá sâu.
Nói ra tất nhiên sẽ bị chế giễu, tôi là một minh tinh lưu lượng diễn theo cách ăn nhanh, dĩ nhiên sẽ lún sâu.
Nhưng tôi khó có thể tự kiểm soát được, cả trong lẫn ngoài, tôi đều trầm mê Tưởng Tri Thâm.
Linh hồn Lục Thiển bám vào cơ thể, điều khiển tôi, giống như tôi đã từng thật sự nói câu đầu tiên cùng Tưởng Tri Thâm ở nơi hành lang yên ắng, tôi liền bắt đầu như lửa như quang, tự thiêu, tự diệt.
Tôi cũng như vậy, trầm luân vào Tần tiên sinh của tôi.
Tôi nhớ tới có một cảnh, Lục Thiển mệt đến thiếp đi, Tưởng Tri Thâm cầm tập thơ Cố Thành ngồi bên cạnh Lục Thiển.
Ánh sáng chiếu vào sách, dòng chữ đặc biệt như tỏa nhiệt.
Anh chậm rãi ngâm nhẹ.
"Tôi không nên yêu mặt trời
Máu tôi có chút sợ hãi
Tôi phải đi
Xoay người đi theo bóng tối
Hướng tới ngày đen tối chậm chạp và đêm trắng
Hướng tới cơ cực, hướng tới mát mẻ
Hướng tới trong trắng, hướng tới lãng quên."
Sau đó cứ thế ngồi dưới ánh hoàng hôn cho đến khi bóng tối bao trùm xuống, ánh sáng trong mắt chậm rãi ảm đạm, ngọn lửa trong tim mới từ từ tắt.
Nhưng làm sao có thể nói tình yêu của Lục Thiển không phải là yêu đây.
Phần kết của kịch bản nói rằng Lục Thiển được nhận vào làm công chức sau khi tốt nghiệp, ngồi ở văn phòng đó với cặp kính bạc, và tiếp tục cuộc sống của chính mình.
Nó không hề nói hắn cưới vợ sinh con, cũng không có nói hắn yêu người khác, làm sao có thể nói hắn đã quên?
Tưởng Tri Thâm mang theo tình sâu quên đi cuộc sống ở bên ngoài, Lục Thiển lại muốn mang theo sự giãy dụa, vật lộn tìm kiếm ở bên trong.
Tôi nghĩ rằng, nếu lá thư tuyệt bút kia của Tưởng Tri Thâm có thể đưa đến tay Lục Thiển, Lục Thiển nhất định sẽ bồi anh chết.
Vì vậy, tôi không có cách nào thoát ra khỏi bộ phim này.
Tôi thay Lục Thiển ngày ngày đêm đêm mong nhớ Tưởng Tri Thâm.
Chu Không nói tôi trời sinh đã có thiên phú đóng phim, chính là vì màn ảnh mà sinh.
Tần Vị Ký lại luôn lắc đầu, giội gáo nước lạnh vào mặt tôi: "Cậu ta không thích hợp."
Sau đó "Tôi không nên yêu mặt trời" trở nên nổi tiếng, nghe nói cư dân mạng bắt đầu gặm nhắm cp tôi và Tần Vị Ký.
Ban đầu chỉ là nhân vật cp nào đó, không biết sâu xa nó gọi là gì, sau lại bắt đầu nói đến người thật, vì vậy cp Dao Ký trở nên nổi tiếng khắp giới giải trí.
Từ đó mỗi lần tôi đến gần nữ diễn viên nào một chút đều sẽ bị mắng bay đầu, rốt cuộc không còn nữ minh tinh nào dám tìm tôi buộc chặt cp nữa.
Tôi với Tần Vị Ký tương tác trên weibo cũng ngày càng nhiều.
Ban đầu có mấy tài khoản marketing gửi nguyên bài văn mắng tôi, cái gì mà trói buộc ảnh đế, bán hủ tạo nhiệt, Tần Vị Ký thấy được đều sẽ tag tôi vào, sau đó trả lời: 【 Anh có nên chịu trách nhiệm không? 】
Fan cp của chúng tôi phát điên rồi.
【 Tết Nguyên Đán! Tết Nguyên Đán! Thánh Ala đích thân kết thúc màn thể hiện ân ái! 】
【Các fan cp không có tiết tấu, Tần hoàng tự mình làm được! 】
【 Đậu má, ảnh đế công X đỉnh lưu thụ? Cái cp thần tiên gì vậy? 】
【Cho xin chút mặt mũi, Tạ Dao Ngâm xứng làm đỉnh lưu? 】
【Thật ngại quá, bộ phim ca ca nhà ta còn hot hơn, không phục cũng nuốt vào đi. 】
Lúc đầu, tôi còn đỏ mặt, làm bộ trả lời: 【 Tần lão sư, đừng nháo.】
Sau đó Tần Vị Ký càng bị trêu chọc nhiều hơn, khi gặp tài khoản marketing mắng tôi cọ nhiệt, tôi liền thẳng tay tag Tần Vị Ký: 【 Ra chịu trách nhiệm. 】
Sau không bao lâu, mấy bài viết đó liền biến mất.
Quyền lực tư bản mạnh nha.
Vào ngày lễ tình nhân, Tần Vị Ký đi Úc, nghe đâu anh hàng năm ở đó đón Tết với ba mẹ, vừa lúc tôi có đăng một tấm ảnh về cảnh đêm ở đó.
Nhóm cp đánh hơi được, chạy đến weibo anh bắt quấy rối bình luận.
【 Đại ca đã lâu không gặp Dao mỹ nhân? 】
【 Tần hoàng có đưa Tạ Dao Ngâm về cùng ăn Tết không? 】
【 Dao muội đang trong đoàn phim, không phải ở Úc. 】
【Đại ca có nhớ anh ấy không? 】
【 Cùng câu hỏi, có hay không nhớ đến người ta? 】
Tần Vị Ký không biết có nhớ không, nhưng tôi rất nhớ.
Từ sau bữa tiệc đóng máy kết thúc, tôi đã chưa từng gặp lại anh.
Tôi mím mím môi, cũng ở phía dưới bình luận một cái: 【 Cùng câu hỏi, có hay không nhớ đến người ta + 1 】
Sau đó tiếp tục kéo xuống xem các bình luận khác, người đại diện đã liền gọi tới.
"Tiểu Tạ, cậu và Tần ảnh đế tình huống là như thế nào? Tôi nói cậu có thể buộc chặt cp với hắn, chứ không nói để cho các người làm thật, cũng không nói để cho các người công bố!"
Tôi ngẩn người: "Đang nói cái quái gì đó?"
"Tự xem weibo!"
Tôi hốt hoảng mở weibo ra.
Đệt! Quên mất đổi tài khoản.
Tôi chỉ thấy phía dưới【 Cùng câu hỏi, có hay không nhớ đến người ta + 1 】 Tần Vị Ký trả lời bằng tấm ảnh chân dung tay giơ chữ V, 【 chưa gửi tương tư dao ngâm quân 】
Tôi bị bảy chữ này làm choáng váng.
【 Đậu má! Chị em nào am hiểu mau lăn ra phiên dịch một chút đi aaaa! 】
【Có nghĩa là, tuy rằng chưa gửi lời nhớ thương, nhưng ở phương xa anh đã rất nhớ em. 】
【 Tần hoàng chỉ là đơn thuần trực tiếp nói chưa gửi ca ca ta.】
【 Fuck! Công khai công khai rồi! 】
Sau khi cùng Tần Vị Ký kết hôn, tôi vẫn hay bật lại bình luận này, cười híp mắt nhìn anh: "Tần ca theo đuổi em trước, thực đáng yêu nha."
_____
#Bly
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất