Chương 7
Tần Vị Ký thương tôi, chiều tôi đến không còn thói quen gì nữa.
Lúc tôi nằm bò trên giường mải xem phim anh đóng, không muốn xuống tầng ăn cơm, anh cũng không nỡ mắng tôi, còn đặt một cái bàn lên giường bê từng món lên tầng.
Tôi không thích ăn hải sản, không chịu được mùi, trong nhà hay trên bàn ăn chưa từng có hải sản.
Tôi nghiện chơi game, để bắt tôi đi ngủ sớm, anh chuyển bàn chơi game của tôi sang phòng làm việc của anh. Khi tôi bị gϊếŧ trong trận và la hét om sòm, anh cũng không trách tôi, chỉ yên lặng lật kịch bản.
Chỉ khi nào tôi hoảng quá nói tục một câu, anh sẽ cau mày nói, "Dao Dao, em nói bậy nữa thì đi ngủ ngay."
Tôi không biết tại sao Tần Vị Ký lại yêu tôi như thế.
Người đẹp trong giới giải trí không thiếu, so với tôi Tần Vị Ký có học thức, có tiền, tôi không biết bản thân mình có thứ gì hấp dẫn anh.
Tần Vị Ký yêu tôi, càng dung túng tôi thì tôi càng không biết điều.
Tôi dần trở nên xoi mói, khó chịu.
Tần Vị Ký không để ý đến tôi, tôi muốn gì anh đều cho, nhưng tôi lại không thấy đủ nữa, luôn luôn cáu giận với anh.
Vào những lúc đó tôi sẽ thường không biết lựa lời, "Tần Vị Ký, em không phải diễn viên anh vẫn yêu em sao?"
Anh Tần nhẹ nhàng xoa tóc tôi, "Yêu."
Tôi hất tay anh ra, "Nói dối! Bố mẹ anh không thích em, nếu em không phải diễn viên thì tại sao còn yêu em làm gì!"
"Em đừng nghĩ linh tinh."
"Họ chê em không có văn hóa, chỉ toàn tin tức về trăng hoa, chỉ là một con hát*, con mẹ nó anh cũng là con hát, tại sao lại coi thường em!"
*戏子: con hát, cũng dùng để chỉ diễn viên nhưng mang hàm ý coi thường
Tần Vị Ký biết nếu nói thêm cả hai sẽ cãi nhau, vì thế anh không nói nữa, giống mọi lần đi ra cửa.
Tôi không thể giả trang thanh cao. Rời ống kính tôi khác xa với dáng vẻ bên ngoài. Trong âm thầm, tính tình thô tục của tôi đều phơi bày trước mặt Tần Vị Ký.
Trong lòng ấm ức, thừa lúc Tần Vị Ký ra ngoài, tôi lén đi hộp đêm chơi.
Uống say mèm, quá nửa đêm mới về nhà.
Tần Vị Ký đợi tôi trong phòng ngủ, đêm đó tôi say đến bất tỉnh nhân sự, nói gì làm gì đều không biết.
Tôi chỉ biết từ đó về sau, anh Tần không yêu tôi nữa.
Hôm đó đi hộp đêm bị paparazi chụp được, một loạt tin xấu chiếm hotsearch trong đêm.
Nói cái gì mà ngôi sao thế hệ mới sa ngã, Tạ Dao Ngâm đi hộp đêm với bạn trai mới, quá trớn chơi ma túy, có lẽ tất cả tội danh đều đổ hết lên đầu tôi.
Tần Vị Ký và tổ truyền thông vì tôi mà làm việc không nghỉ suốt ba ngày, trên mạng mới dần yên tĩnh trở lại.
Nhưng hình tượng của tôi trong một đêm bị bôi đen.
Khuôn mặt lạnh lùng, cứng rắn của anh Tuyền có chút suy sụp, "Cậu con mẹ nó bao nhiêu tuổi rồi? Có biết cậu là hình tượng công chúng không? Sao hả, vừa ngừng làm việc một thời gian đã cảm thấy mình là người bình thường sao? Có bản lĩnh thì lui vòng đi?"
Tôi ngoài miệng vẫn không nhận sai, "Lui thì lui."
Hà Nam Tuyền tức tối, "Tôi không quản được cậu, để Tần Vị Ký đến dạy cậu."
Lúc Tần Vị Ký đến, tôi cắn môi, sắc mặt có chút khó coi, vẫn chưa có vẻ gì hết giận.
"Nam Tuyền nói em muốn lui vòng?"
Giọng nói anh có chút lạnh nhạt, trong lòng tôi bỗng nhiên hơi sợ sệt.
"Ừm."
Anh im lặng một lúc, ngồi đối diện với tôi, "Tạ Dao Ngâm, em biết em đang nói cái gì không?"
Anh rất ít khi gọi cả họ tên tôi, cũng không hay nói chuyện với tôi như thế, tôi cảm thấy khó chịu, nghiêng đầu không chịu nói.
"Em không có bố làm Bí thư tỉnh ủy, mỗi một câu nói của em đều phải do bản thân em chịu trách nhiệm, lui vòng rồi em làm gì? Học lực của em như thế thì tìm được công việc gì? Hay là em vẫn định cả đời này không làm gì hết?"
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, hai mắt nhất thời đỏ lên, "Anh coi thường em?"
Tần Vị Ký bất lực nhắm mắt lại, giống như không muốn nói chuyện với tôi nữa.
Tôi đứng lên, giọng nói theo tiếng khóc nức nở, "Tần Vị Ký, nếu mẹ em còn sống, bố ở bên cạnh em, sẽ không đến lượt anh coi thường em!"
Tôi không phải một bông hoa xinh đẹp, tôi chỉ là một cây cải bắp.
Sau trận cãi nhau này, Tần Vị Ký lập tức tiến tổ. Trước đây mỗi khi đi xa tuần nào anh cũng về nhà, không về được sẽ gọi video với tôi.
Nhưng lần này đi quá nửa tháng không có tin tức gì, cũng không thấy bóng dáng anh.
Gần như đêm nào tôi cũng mất ngủ, có khi đang mê man, tôi tưởng rằng anh đã về, bật đèn lên mới nhận ra trong phòng ngủ chỉ có một mình tôi.
Tôi tủi thân, cũng hối hận.
Nhưng hơn cả chính là đau buồn khi biết rằng mọi thứ không thể quay trở lại như trước đây nữa.
Tôi mặc cảm tự ti, tôi không xứng với Tần Vị Ký, nếu tôi là Lục Thiển, là con trai của Bí thư tỉnh ủy, liệu tôi có vì lý do này mà tự đánh mất chính mình, đánh mất hôn nhân của mình không.
Tần Vị Ký không cãi nhau với tôi thì không sao, một khi đã cãi nhau giống như muốn đòi nửa cái mạng của tôi.
Khi Tần Vị Ký trở về, tôi đang ngủ trên ghế, chiếc chăn đắp hờ trên người.
"Dậy."
Tôi mở mắt ra đã thấy anh đứng bên cạnh. Nửa tháng ngắn ngủi khiến người yêu bên gối trở nên xa lạ đến lạnh người.
"Xuống tầng ăn cơm."
Trong lòng tôi tức giận không muốn để ý đến anh, trở mình nhắm mắt lại.
Anh kéo tôi dậy, trên mặt chỉ còn thấy giận dữ, "Tạ Dao Ngâm! Em là trẻ con sao? Xa người khác một cái là không biết chăm sóc bản thân cho tốt hả? Em tự nhìn xem đây là bộ dạng gì?"
Đương nhiên tôi biết dáng vẻ của mình như thế nào, tôi không muốn thế, nhưng tôi ăn không ngon miệng, ngủ không yên giấc.
"Anh còn quan tâm em trông như thế nào làm gì, con mẹ nó không vừa mắt anh thì anh đi tìm người khác đi!"
Tần Vị Ký chậm rãi buông tay ra, sắc mặt lạnh nhạt hơi méo mó, ánh mắt lóe lên vẻ bi thương, "Ly hôn đi."
Tôi cứng ngắc người, đứng tại chỗ, giọng nói lạnh lùng bên tai khiến tôi choáng váng, sắc mặt nhiều ngày chưa nhìn thấy ánh sáng càng thêm tái nhợt.
Ngày mẹ qua đời, tôi cũng đứng như thế này ngoài phòng mổ, tai ù đi không nghe được gì, bàn tay run rẩy, thậm chí không có đủ dũng khí để nói tạm biệt mẹ.
Tôi hèn nhát, trừ mẹ ra tôi chưa bao giờ đấu tranh vì điều gì.
Tôi không làm ra chuyện xấu, tâm hồn tôi cũng không nhơ nhuốc, nhưng một lần nữa lại bị bỏ rơi.
"Anh không cần em nữa?"
"Anh không thể không cần em đâu."
"Em chỉ có anh."
"Em sai rồi, em sẽ thay đổi."
"Anh Tần, em không dám nữa."
"Anh là chồng của em, ai bỏ rơi em cũng được, nhưng anh không thể."
Không biết Tần Vị Ký có để ý đến tôi không, tôi không nghe được gì hết.
Chờ đến lúc tôi hồi phục tinh thần, phòng ngủ chỉ còn một mình tôi.
Tôi ngồi trên sàn nhà nhìn ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài, trong lòng chưa bao giờ bình tĩnh đến thế.
Tưởng Tri Thâm có cảm thấy giống tôi không? Đêm đó hắn cũng thấy thế giới này không có hồi kết, cuộc sống vô vọng, cô đơn bao trùm sao?
Chân tôi nhũn ra, nhưng tay lại dùng hết sức, máu tươi theo cổ tay chảy xuống, thấm lên thảm trải sàn tôi yêu thích nhất.
Tôi cũng muốn để lại một lá thư cho anh Tần, nhưng đáng tiếc tôi hành văn không hay, không thể để lại một tác phẩm lưu danh ngàn đời, vì thế tôi không viết.
Tần Vị Ký, yêu anh một lần, anh nỡ để em trăm năm cô độc sao?
Tôi mơ một giấc mơ xa vời.
Tôi mê man, trong lúc đó lờ mờ thấy một tia ánh sáng.
Ánh sáng lần lượt xoay tròn, chiếu sang một góc tối.
Không biết ai bật đèn, cuối ánh đèn mơ hồ có một bóng người. Nhìn càng gần càng thấy rõ.
Ánh sáng che khuất một nửa khuôn mặt anh, nhưng tôi lại thấy rất rõ.
Tần Vị Ký mím môi, bờ môi anh hơi cong lên, đôi mắt trong vắt phản chiếu ánh sáng.
Có lẽ là ánh sáng quá chói mắt khiến tôi bừng tỉnh khỏi bóng tối.
Tôi mở mắt, thở hổn hển, đến hơi thở cũng run lên bần bật.
Tôi đưa tay lên thì chạm vào một mảng ướt đẫm, khi nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời trở nên u ám kỳ lạ.
Bóng dáng tôi thấy trong giấc mơ đang ngồi cạnh tôi, ánh đèn yếu ớt trên đầu giường khiến bóng anh thấp thoáng.
Tôi muốn chạm vào anh nhưng cánh tay không còn sức lực.
"Anh Tần..."
Bóng người run một cái, nghiêng mặt cứng ngắc nhìn tôi.
Gò má anh bị bóng tối che đi, tôi không nhìn rõ.
Anh bật đèn, đâp vào mắt tôi là khuôn mặt lạnh lùng của anh, đôi mắt đỏ ngầu, tiều tụy mà tuyệt vọng.
Tôi muốn an ủi anh, nhưng lại bị đôi mắt đầy tơ máu kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không nói nên lời.
Anh chậm rãi đứng lên, phảng phất thờ ơ, "Chơi vui không?"
Em không chơi, tôi muốn nói, nhưng lại không thể.
"Tạ Dao Ngâm, cậu là người khốn nạn nhất tôi từng gặp. Cậu không có lương tâm, con mẹ nó cậu là một kẻ súc sinh."
Anh dùng giọng nói dịu dàng để nói ra những từ ngữ thô tục nhất mà anh biết.
Anh đau lòng một lần, tôi giống như chết đi một lần.
"Cậu muốn chết thì chết đi, chết cách xa chỗ này ra, đừng có chết ở đây."
Anh quay lại nhìn tôi, tuyệt tình khiến người khác phát điên, "Tôi không muốn gặp lại cậu nữa."
Cả người tôi kiệt sức, vừa cười vừa khóc nhìn anh.
Tôi vượt quá giới hạn rồi.
Anh Tần sẽ không cần tôi nữa.
Lúc tôi nằm bò trên giường mải xem phim anh đóng, không muốn xuống tầng ăn cơm, anh cũng không nỡ mắng tôi, còn đặt một cái bàn lên giường bê từng món lên tầng.
Tôi không thích ăn hải sản, không chịu được mùi, trong nhà hay trên bàn ăn chưa từng có hải sản.
Tôi nghiện chơi game, để bắt tôi đi ngủ sớm, anh chuyển bàn chơi game của tôi sang phòng làm việc của anh. Khi tôi bị gϊếŧ trong trận và la hét om sòm, anh cũng không trách tôi, chỉ yên lặng lật kịch bản.
Chỉ khi nào tôi hoảng quá nói tục một câu, anh sẽ cau mày nói, "Dao Dao, em nói bậy nữa thì đi ngủ ngay."
Tôi không biết tại sao Tần Vị Ký lại yêu tôi như thế.
Người đẹp trong giới giải trí không thiếu, so với tôi Tần Vị Ký có học thức, có tiền, tôi không biết bản thân mình có thứ gì hấp dẫn anh.
Tần Vị Ký yêu tôi, càng dung túng tôi thì tôi càng không biết điều.
Tôi dần trở nên xoi mói, khó chịu.
Tần Vị Ký không để ý đến tôi, tôi muốn gì anh đều cho, nhưng tôi lại không thấy đủ nữa, luôn luôn cáu giận với anh.
Vào những lúc đó tôi sẽ thường không biết lựa lời, "Tần Vị Ký, em không phải diễn viên anh vẫn yêu em sao?"
Anh Tần nhẹ nhàng xoa tóc tôi, "Yêu."
Tôi hất tay anh ra, "Nói dối! Bố mẹ anh không thích em, nếu em không phải diễn viên thì tại sao còn yêu em làm gì!"
"Em đừng nghĩ linh tinh."
"Họ chê em không có văn hóa, chỉ toàn tin tức về trăng hoa, chỉ là một con hát*, con mẹ nó anh cũng là con hát, tại sao lại coi thường em!"
*戏子: con hát, cũng dùng để chỉ diễn viên nhưng mang hàm ý coi thường
Tần Vị Ký biết nếu nói thêm cả hai sẽ cãi nhau, vì thế anh không nói nữa, giống mọi lần đi ra cửa.
Tôi không thể giả trang thanh cao. Rời ống kính tôi khác xa với dáng vẻ bên ngoài. Trong âm thầm, tính tình thô tục của tôi đều phơi bày trước mặt Tần Vị Ký.
Trong lòng ấm ức, thừa lúc Tần Vị Ký ra ngoài, tôi lén đi hộp đêm chơi.
Uống say mèm, quá nửa đêm mới về nhà.
Tần Vị Ký đợi tôi trong phòng ngủ, đêm đó tôi say đến bất tỉnh nhân sự, nói gì làm gì đều không biết.
Tôi chỉ biết từ đó về sau, anh Tần không yêu tôi nữa.
Hôm đó đi hộp đêm bị paparazi chụp được, một loạt tin xấu chiếm hotsearch trong đêm.
Nói cái gì mà ngôi sao thế hệ mới sa ngã, Tạ Dao Ngâm đi hộp đêm với bạn trai mới, quá trớn chơi ma túy, có lẽ tất cả tội danh đều đổ hết lên đầu tôi.
Tần Vị Ký và tổ truyền thông vì tôi mà làm việc không nghỉ suốt ba ngày, trên mạng mới dần yên tĩnh trở lại.
Nhưng hình tượng của tôi trong một đêm bị bôi đen.
Khuôn mặt lạnh lùng, cứng rắn của anh Tuyền có chút suy sụp, "Cậu con mẹ nó bao nhiêu tuổi rồi? Có biết cậu là hình tượng công chúng không? Sao hả, vừa ngừng làm việc một thời gian đã cảm thấy mình là người bình thường sao? Có bản lĩnh thì lui vòng đi?"
Tôi ngoài miệng vẫn không nhận sai, "Lui thì lui."
Hà Nam Tuyền tức tối, "Tôi không quản được cậu, để Tần Vị Ký đến dạy cậu."
Lúc Tần Vị Ký đến, tôi cắn môi, sắc mặt có chút khó coi, vẫn chưa có vẻ gì hết giận.
"Nam Tuyền nói em muốn lui vòng?"
Giọng nói anh có chút lạnh nhạt, trong lòng tôi bỗng nhiên hơi sợ sệt.
"Ừm."
Anh im lặng một lúc, ngồi đối diện với tôi, "Tạ Dao Ngâm, em biết em đang nói cái gì không?"
Anh rất ít khi gọi cả họ tên tôi, cũng không hay nói chuyện với tôi như thế, tôi cảm thấy khó chịu, nghiêng đầu không chịu nói.
"Em không có bố làm Bí thư tỉnh ủy, mỗi một câu nói của em đều phải do bản thân em chịu trách nhiệm, lui vòng rồi em làm gì? Học lực của em như thế thì tìm được công việc gì? Hay là em vẫn định cả đời này không làm gì hết?"
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, hai mắt nhất thời đỏ lên, "Anh coi thường em?"
Tần Vị Ký bất lực nhắm mắt lại, giống như không muốn nói chuyện với tôi nữa.
Tôi đứng lên, giọng nói theo tiếng khóc nức nở, "Tần Vị Ký, nếu mẹ em còn sống, bố ở bên cạnh em, sẽ không đến lượt anh coi thường em!"
Tôi không phải một bông hoa xinh đẹp, tôi chỉ là một cây cải bắp.
Sau trận cãi nhau này, Tần Vị Ký lập tức tiến tổ. Trước đây mỗi khi đi xa tuần nào anh cũng về nhà, không về được sẽ gọi video với tôi.
Nhưng lần này đi quá nửa tháng không có tin tức gì, cũng không thấy bóng dáng anh.
Gần như đêm nào tôi cũng mất ngủ, có khi đang mê man, tôi tưởng rằng anh đã về, bật đèn lên mới nhận ra trong phòng ngủ chỉ có một mình tôi.
Tôi tủi thân, cũng hối hận.
Nhưng hơn cả chính là đau buồn khi biết rằng mọi thứ không thể quay trở lại như trước đây nữa.
Tôi mặc cảm tự ti, tôi không xứng với Tần Vị Ký, nếu tôi là Lục Thiển, là con trai của Bí thư tỉnh ủy, liệu tôi có vì lý do này mà tự đánh mất chính mình, đánh mất hôn nhân của mình không.
Tần Vị Ký không cãi nhau với tôi thì không sao, một khi đã cãi nhau giống như muốn đòi nửa cái mạng của tôi.
Khi Tần Vị Ký trở về, tôi đang ngủ trên ghế, chiếc chăn đắp hờ trên người.
"Dậy."
Tôi mở mắt ra đã thấy anh đứng bên cạnh. Nửa tháng ngắn ngủi khiến người yêu bên gối trở nên xa lạ đến lạnh người.
"Xuống tầng ăn cơm."
Trong lòng tôi tức giận không muốn để ý đến anh, trở mình nhắm mắt lại.
Anh kéo tôi dậy, trên mặt chỉ còn thấy giận dữ, "Tạ Dao Ngâm! Em là trẻ con sao? Xa người khác một cái là không biết chăm sóc bản thân cho tốt hả? Em tự nhìn xem đây là bộ dạng gì?"
Đương nhiên tôi biết dáng vẻ của mình như thế nào, tôi không muốn thế, nhưng tôi ăn không ngon miệng, ngủ không yên giấc.
"Anh còn quan tâm em trông như thế nào làm gì, con mẹ nó không vừa mắt anh thì anh đi tìm người khác đi!"
Tần Vị Ký chậm rãi buông tay ra, sắc mặt lạnh nhạt hơi méo mó, ánh mắt lóe lên vẻ bi thương, "Ly hôn đi."
Tôi cứng ngắc người, đứng tại chỗ, giọng nói lạnh lùng bên tai khiến tôi choáng váng, sắc mặt nhiều ngày chưa nhìn thấy ánh sáng càng thêm tái nhợt.
Ngày mẹ qua đời, tôi cũng đứng như thế này ngoài phòng mổ, tai ù đi không nghe được gì, bàn tay run rẩy, thậm chí không có đủ dũng khí để nói tạm biệt mẹ.
Tôi hèn nhát, trừ mẹ ra tôi chưa bao giờ đấu tranh vì điều gì.
Tôi không làm ra chuyện xấu, tâm hồn tôi cũng không nhơ nhuốc, nhưng một lần nữa lại bị bỏ rơi.
"Anh không cần em nữa?"
"Anh không thể không cần em đâu."
"Em chỉ có anh."
"Em sai rồi, em sẽ thay đổi."
"Anh Tần, em không dám nữa."
"Anh là chồng của em, ai bỏ rơi em cũng được, nhưng anh không thể."
Không biết Tần Vị Ký có để ý đến tôi không, tôi không nghe được gì hết.
Chờ đến lúc tôi hồi phục tinh thần, phòng ngủ chỉ còn một mình tôi.
Tôi ngồi trên sàn nhà nhìn ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài, trong lòng chưa bao giờ bình tĩnh đến thế.
Tưởng Tri Thâm có cảm thấy giống tôi không? Đêm đó hắn cũng thấy thế giới này không có hồi kết, cuộc sống vô vọng, cô đơn bao trùm sao?
Chân tôi nhũn ra, nhưng tay lại dùng hết sức, máu tươi theo cổ tay chảy xuống, thấm lên thảm trải sàn tôi yêu thích nhất.
Tôi cũng muốn để lại một lá thư cho anh Tần, nhưng đáng tiếc tôi hành văn không hay, không thể để lại một tác phẩm lưu danh ngàn đời, vì thế tôi không viết.
Tần Vị Ký, yêu anh một lần, anh nỡ để em trăm năm cô độc sao?
Tôi mơ một giấc mơ xa vời.
Tôi mê man, trong lúc đó lờ mờ thấy một tia ánh sáng.
Ánh sáng lần lượt xoay tròn, chiếu sang một góc tối.
Không biết ai bật đèn, cuối ánh đèn mơ hồ có một bóng người. Nhìn càng gần càng thấy rõ.
Ánh sáng che khuất một nửa khuôn mặt anh, nhưng tôi lại thấy rất rõ.
Tần Vị Ký mím môi, bờ môi anh hơi cong lên, đôi mắt trong vắt phản chiếu ánh sáng.
Có lẽ là ánh sáng quá chói mắt khiến tôi bừng tỉnh khỏi bóng tối.
Tôi mở mắt, thở hổn hển, đến hơi thở cũng run lên bần bật.
Tôi đưa tay lên thì chạm vào một mảng ướt đẫm, khi nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời trở nên u ám kỳ lạ.
Bóng dáng tôi thấy trong giấc mơ đang ngồi cạnh tôi, ánh đèn yếu ớt trên đầu giường khiến bóng anh thấp thoáng.
Tôi muốn chạm vào anh nhưng cánh tay không còn sức lực.
"Anh Tần..."
Bóng người run một cái, nghiêng mặt cứng ngắc nhìn tôi.
Gò má anh bị bóng tối che đi, tôi không nhìn rõ.
Anh bật đèn, đâp vào mắt tôi là khuôn mặt lạnh lùng của anh, đôi mắt đỏ ngầu, tiều tụy mà tuyệt vọng.
Tôi muốn an ủi anh, nhưng lại bị đôi mắt đầy tơ máu kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không nói nên lời.
Anh chậm rãi đứng lên, phảng phất thờ ơ, "Chơi vui không?"
Em không chơi, tôi muốn nói, nhưng lại không thể.
"Tạ Dao Ngâm, cậu là người khốn nạn nhất tôi từng gặp. Cậu không có lương tâm, con mẹ nó cậu là một kẻ súc sinh."
Anh dùng giọng nói dịu dàng để nói ra những từ ngữ thô tục nhất mà anh biết.
Anh đau lòng một lần, tôi giống như chết đi một lần.
"Cậu muốn chết thì chết đi, chết cách xa chỗ này ra, đừng có chết ở đây."
Anh quay lại nhìn tôi, tuyệt tình khiến người khác phát điên, "Tôi không muốn gặp lại cậu nữa."
Cả người tôi kiệt sức, vừa cười vừa khóc nhìn anh.
Tôi vượt quá giới hạn rồi.
Anh Tần sẽ không cần tôi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất