Chương 24
Chương 24:
Phát hồ tình, chỉ hồ lễ.*
*Cho dù ái tình có phát sinh thì bên trong tình cảm ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức, ràng buộc con người ta không nên vượt quá lằn ranh đó
Khoảng thời gian này tôi thường mơ về chuyện năm năm trước.
Đôi khi tôi thấy một đám vệ sĩ vây quanh hộ tống tôi ra sân bay, những người hâm mộ gào thét tên tôi, âm thanh từ mọi phía vang vọng bên tai khiến tôi không thở được.
Có lúc mơ đến những ngày tôi còn ở Tinh Mộng, công việc nặng nhọc chèn ép tinh thần tôi.
Sau đó lại mơ đến ngày ly hôn, những từ ngữ tấn công tôi tràn ngập Internet, từng câu từng chữ như chia cắt hôn nhân của tôi và Tần Vị Ký.
Nhiều nhất vẫn là mơ đến anh Tần.
Cùng anh ở Phong Hoa, quấn quýt bên nhau, thân mật không rời.
Khi tỉnh lại, tôi thường không kịp hoàn hồn.
Những năm tháng ở Anh, gần như ngày nào tôi cũng thức dậy trong tình trạng này, cảm thấy những gì quý giá nhất đều đã mất đi.
Khi đó chưa gặp Tần Vị Ký, tôi luôn nghĩ được gặp anh một lần nữa là tốt rồi.
Sau này gặp được rồi lại không cam lòng chịu đựng khoảng cách xa vời như vậy.
Con người một khi đã si mê vọng tưởng, trong lòng sẽ chỉ toàn là dày vò.
Hơn nữa anh Tần bây giờ đã thuộc về người khác.
Có tình cảm thì sao chứ, vẫn là không thể vượt qua đạo đức của con người.*
*Nguyên văn: 凡事都要发乎情, 止于礼: phát hồ tình, chỉ hồ lễ.
Không thể vượt qua đạo đức của con người?
Thật mỉa mai, tôi và anh Tần bị giới hạn bởi đạo đức con người.
Tề Liễm Dụ đến thăm đoàn phim, trợ lý của cậu ta mang theo một xe hoa quả, lần lượt phát cho các nhân viên công tác.
Lúc tôi và Tần Vị Ký đang tập thoại, Tề Liễm Dụ đẩy cửa đi vào.
Sau đó nhìn thấy tôi, cậu ta ngẩn người, "Thầy Tần, anh Tạ, không làm phiền hai người chứ?"
Tần Vị Ký ngẩng đầu nhìn cậu, nói, "Sao lại đến đây?"
Tề Liễm Dụ cười, "Em thấy thời tiết nóng nực nên đến đây mang cho thầy Tần một ít nước ép."
"Đạo diễn Từ gọi điện cho tôi, nói cậu biểu hiện không tệ, bộ phim mới chắc sẽ ấn định cậu."
Tần Vị Ký và Từ Minh là bạn bè, bởi vì bị tôi đoạt mất An Đường nên lấy phim của đạo diễn Từ để an ủi bạn trai nhỏ sao.
"Có thật không? Vậy cảm ơn thầy Tần, em còn sợ đạo diễn Từ không vừa ý em."
Tần Vị Ký nhẹ giọng nói, "Không cần cảm ơn tôi, là đạo diễn Từ đánh giá cao khả năng diễn xuất của cậu, tôi không can thiệp."
Tề Liễm Dụ lại cười, dường như nhớ đến tôi đang ở đây, vội vàng nói, "Anh Tạ thích ăn hoa quả gì, để tôi bảo trợ lý mang đến."
Tôi không phải chán ghét Tề Liễm Dụ, người Tần Vị Ký coi trọng đều có tài năng. Tôi chỉ là ghen tị, cho dù không phải Tề Liễm Dụ mà là người khác, tôi cũng sẽ ghen tị, mà một khi ghen tị đều sẽ nghĩ xấu cho người ta.
"Không cần." Tôi ngẩng đầu lên cười, "Tôi chỉ thích ăn đồ ăn nhanh."
Lời vừa rồi là thật, từ nhỏ đến lớn tôi không thích ăn hoa quả, chỉ mê mẩn bánh kẹo và đồ ăn vặt.
"Lấy cho cậu ấy dưa hấu." Tần Vị Ký nói.
"Vâng."
Đấy, lời tôi nói ra trước mặt Tần Vị Ký đều là nói dối.
Tôi nhớ lại khi chưa ly hôn với Tần Vị Ký, mỗi lần rảnh rỗi ngồi chơi game, trước mặt tôi đều có một ấm trà, một đĩa dứa, một bịch bỏng ngô.
Sau khi kết hôn, tôi không uống đồ uống có ga nữa, nếu không ăn dứa thì không được ăn bỏng ngô.
Ngày đó tôi thích bỏng ngô cực kỳ, ra ngoài mua một thùng thật to, to hơn cả đầu tôi. Tần Vị Ký vừa nhìn thấy đã đen mặt, lập tức tịch thu không cho tôi ăn.
Anh tìm một lọ thủy tinh, nói rằng nếu tôi ăn một đĩa hoa quả sẽ được ăn một lọ bỏng ngô.
Tôi ăn hoa quả xong sẽ cầm cái lọ nhỏ, làm nũng với Tần Vị Ký, "Anh Tần, một lọ nữa đi."
Anh Tần bị tôi cọ đến hết cách, đành phải lấy thêm một lọ cho tôi.
Không biết vì sao hồi đó tôi thích bỏng ngô đến vậy.
Sau khi ly hôn, tôi ăn một bịch bỏng thật lớn, cảm thấy nhạt nhẽo, không có vị gì.
Không nghĩ nữa, chẳng hiểu trước đây tôi đã suy nghĩ những gì.
Quả thật là càng nhiều tuổi càng nhiều hồi ức.
"Tiểu Tề ngồi đi, hai người cùng nhau trò chuyện. Tôi đi tìm đạo diễn Chu thảo luận về kịch bản."
Lần đầu tiên tôi đắc ý vì tuổi tác của mình. Ba mươi tuổi đúng là độ tuổi ổn định, muốn phong độ có phong độ, muốn thể diễn có thể diện.
Tôi buồn cười, lắc đầu. Cái gì cũng có lại vô dụng như vậy.
Nếu không thì tại sao phải lẻn ra ngoài, trốn vào một góc để hút thuốc chứ.
Tôi vân vê điếu thuốc, tâm tình lại chùng xuống.
Tôi và Tần Vị Ký đã không còn quan hệ gì, giữa chúng tôi cũng không thẳng thắn được như anh và Tề Liễm Dụ.
Có lẽ người khác muốn nhắc đến tôi trước mặt Tần Vị Ký còn phải quan sát sắc mặt anh, nói năng thận trọng.
Lúc quay lại trường phim, đạo diễn Chu đã tìm tôi rất lâu.
"Cậu không biết mình có cảnh quay sao? Để cả tổ đợi cậu hơn nửa tiếng!" Đạo diễn Chu vừa thấy tôi liền lớn giọng.
Tôi thở vào, cúi đầu với nhân viên tổ công tác, "Xin lỗi mọi người, để mọi người phải đợi."
"Chuẩn bị nhanh đi." Đạo diễn Chu hất tay.
Cảnh này chỉ có một ống kinh, quay một đoạn diễn tả nội tâm qua ánh mắt. Là khi An Đường nghe mọi người nói mới biết tin mẹ mình qua đời.
Người trên trấn kéo An Đường, nói. "Tiểu Đường, ba mày nói cho mày biết chưa, mẹ mày chết rồi."
An Đường mờ mịt lắc đầu, cậu cho rằng người mẹ đoản mệnh của mình đã chết từ lâu.
"Nói là chết vì bệnh tật, không có tiền chữa, chết ở nhà."
An Đường không nói gì, tránh khỏi tay người kia, tiếp tục đi về phía trước.
"Đúng là có mẹ sinh không có mẹ dưỡng, mẹ ruột chết mà cũng không khóc."
Cậu khóc cái gì? Cậu phải đau lòng sao? Đau lòng cái người vì muốn cậu sống sót mà quẳng cậu vào cái chốn sài lang hổ báo này sao?
Như vậy có gì mà cao cả, không bằng để cậu trong sạch, cùng chết với bà ở đây đi.
Còn hơn là sau này chết rồi sẽ phải xuống địa ngục.
Lần quay đầu tiên tôi đã nhập diễn.
Tôi nghĩ đến ngày mẹ tôi qua đời.
Lúc đó tôi mới bao nhiêu tuổi chứ, mười lăm, mười sáu năm rồi tôi cũng quên mất cảm giác ngày đó.
Năm ấy mẹ tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, bà trốn tôi khóc suốt đêm.
Sau đó ngất xỉu tại nhà và được đưa đến bệnh viện.
Bác sĩ nói nếu bà nhập viện điều trị ngay thì có thể sống hơn chục năm.
Nhưng bà không đồng ý, nói là để dành tiền này cho tôi học đại học.
Đoán xem tôi hận hai chữ đại học này như thế nào.
Cho nên vì muốn phản kháng lại bà, tôi không tham gia kỳ thi đại học.
Chắc là bà tức lắm.
Cho đến bây giờ tôi vẫn giận bà.
Mẹ là người thân duy nhất của tôi, tại sao vì một tiếng đại học mà muốn tôi làm cô nhi, để tôi lại trên thế giới này không nơi nương tựa chứ?
Tôi không muốn tha thứ cho bà.
Mà tôi lại càng không thể tha thứ cho chính bản thân mình.
Tôi nghĩ chính tôi đã hại chết mẹ.
Mườ mấy năm lớn lên, mỗi ngày đều bòn rút xương máu của bà mà trưởng thành.
Ngày mẹ tôi mất, tiết trời sáng sủa.
Bà chết trên bàn mổ, vẫn đang được gây mê, chết trong ánh nắng cuối ngày.
Tôi không muốn sau này phải chết ở bệnh viên.
Tôi lướt qua ống kính, thấy Tần Vị Ký đứng bên cạnh nhìn tôi, hốc mắt tôi liền đỏ lên.
Hiện tại, ngay cả tình cảm chân thành duy nhất của tôi cũng mất đi rồi.
Phát hồ tình, chỉ hồ lễ.*
*Cho dù ái tình có phát sinh thì bên trong tình cảm ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức, ràng buộc con người ta không nên vượt quá lằn ranh đó
Khoảng thời gian này tôi thường mơ về chuyện năm năm trước.
Đôi khi tôi thấy một đám vệ sĩ vây quanh hộ tống tôi ra sân bay, những người hâm mộ gào thét tên tôi, âm thanh từ mọi phía vang vọng bên tai khiến tôi không thở được.
Có lúc mơ đến những ngày tôi còn ở Tinh Mộng, công việc nặng nhọc chèn ép tinh thần tôi.
Sau đó lại mơ đến ngày ly hôn, những từ ngữ tấn công tôi tràn ngập Internet, từng câu từng chữ như chia cắt hôn nhân của tôi và Tần Vị Ký.
Nhiều nhất vẫn là mơ đến anh Tần.
Cùng anh ở Phong Hoa, quấn quýt bên nhau, thân mật không rời.
Khi tỉnh lại, tôi thường không kịp hoàn hồn.
Những năm tháng ở Anh, gần như ngày nào tôi cũng thức dậy trong tình trạng này, cảm thấy những gì quý giá nhất đều đã mất đi.
Khi đó chưa gặp Tần Vị Ký, tôi luôn nghĩ được gặp anh một lần nữa là tốt rồi.
Sau này gặp được rồi lại không cam lòng chịu đựng khoảng cách xa vời như vậy.
Con người một khi đã si mê vọng tưởng, trong lòng sẽ chỉ toàn là dày vò.
Hơn nữa anh Tần bây giờ đã thuộc về người khác.
Có tình cảm thì sao chứ, vẫn là không thể vượt qua đạo đức của con người.*
*Nguyên văn: 凡事都要发乎情, 止于礼: phát hồ tình, chỉ hồ lễ.
Không thể vượt qua đạo đức của con người?
Thật mỉa mai, tôi và anh Tần bị giới hạn bởi đạo đức con người.
Tề Liễm Dụ đến thăm đoàn phim, trợ lý của cậu ta mang theo một xe hoa quả, lần lượt phát cho các nhân viên công tác.
Lúc tôi và Tần Vị Ký đang tập thoại, Tề Liễm Dụ đẩy cửa đi vào.
Sau đó nhìn thấy tôi, cậu ta ngẩn người, "Thầy Tần, anh Tạ, không làm phiền hai người chứ?"
Tần Vị Ký ngẩng đầu nhìn cậu, nói, "Sao lại đến đây?"
Tề Liễm Dụ cười, "Em thấy thời tiết nóng nực nên đến đây mang cho thầy Tần một ít nước ép."
"Đạo diễn Từ gọi điện cho tôi, nói cậu biểu hiện không tệ, bộ phim mới chắc sẽ ấn định cậu."
Tần Vị Ký và Từ Minh là bạn bè, bởi vì bị tôi đoạt mất An Đường nên lấy phim của đạo diễn Từ để an ủi bạn trai nhỏ sao.
"Có thật không? Vậy cảm ơn thầy Tần, em còn sợ đạo diễn Từ không vừa ý em."
Tần Vị Ký nhẹ giọng nói, "Không cần cảm ơn tôi, là đạo diễn Từ đánh giá cao khả năng diễn xuất của cậu, tôi không can thiệp."
Tề Liễm Dụ lại cười, dường như nhớ đến tôi đang ở đây, vội vàng nói, "Anh Tạ thích ăn hoa quả gì, để tôi bảo trợ lý mang đến."
Tôi không phải chán ghét Tề Liễm Dụ, người Tần Vị Ký coi trọng đều có tài năng. Tôi chỉ là ghen tị, cho dù không phải Tề Liễm Dụ mà là người khác, tôi cũng sẽ ghen tị, mà một khi ghen tị đều sẽ nghĩ xấu cho người ta.
"Không cần." Tôi ngẩng đầu lên cười, "Tôi chỉ thích ăn đồ ăn nhanh."
Lời vừa rồi là thật, từ nhỏ đến lớn tôi không thích ăn hoa quả, chỉ mê mẩn bánh kẹo và đồ ăn vặt.
"Lấy cho cậu ấy dưa hấu." Tần Vị Ký nói.
"Vâng."
Đấy, lời tôi nói ra trước mặt Tần Vị Ký đều là nói dối.
Tôi nhớ lại khi chưa ly hôn với Tần Vị Ký, mỗi lần rảnh rỗi ngồi chơi game, trước mặt tôi đều có một ấm trà, một đĩa dứa, một bịch bỏng ngô.
Sau khi kết hôn, tôi không uống đồ uống có ga nữa, nếu không ăn dứa thì không được ăn bỏng ngô.
Ngày đó tôi thích bỏng ngô cực kỳ, ra ngoài mua một thùng thật to, to hơn cả đầu tôi. Tần Vị Ký vừa nhìn thấy đã đen mặt, lập tức tịch thu không cho tôi ăn.
Anh tìm một lọ thủy tinh, nói rằng nếu tôi ăn một đĩa hoa quả sẽ được ăn một lọ bỏng ngô.
Tôi ăn hoa quả xong sẽ cầm cái lọ nhỏ, làm nũng với Tần Vị Ký, "Anh Tần, một lọ nữa đi."
Anh Tần bị tôi cọ đến hết cách, đành phải lấy thêm một lọ cho tôi.
Không biết vì sao hồi đó tôi thích bỏng ngô đến vậy.
Sau khi ly hôn, tôi ăn một bịch bỏng thật lớn, cảm thấy nhạt nhẽo, không có vị gì.
Không nghĩ nữa, chẳng hiểu trước đây tôi đã suy nghĩ những gì.
Quả thật là càng nhiều tuổi càng nhiều hồi ức.
"Tiểu Tề ngồi đi, hai người cùng nhau trò chuyện. Tôi đi tìm đạo diễn Chu thảo luận về kịch bản."
Lần đầu tiên tôi đắc ý vì tuổi tác của mình. Ba mươi tuổi đúng là độ tuổi ổn định, muốn phong độ có phong độ, muốn thể diễn có thể diện.
Tôi buồn cười, lắc đầu. Cái gì cũng có lại vô dụng như vậy.
Nếu không thì tại sao phải lẻn ra ngoài, trốn vào một góc để hút thuốc chứ.
Tôi vân vê điếu thuốc, tâm tình lại chùng xuống.
Tôi và Tần Vị Ký đã không còn quan hệ gì, giữa chúng tôi cũng không thẳng thắn được như anh và Tề Liễm Dụ.
Có lẽ người khác muốn nhắc đến tôi trước mặt Tần Vị Ký còn phải quan sát sắc mặt anh, nói năng thận trọng.
Lúc quay lại trường phim, đạo diễn Chu đã tìm tôi rất lâu.
"Cậu không biết mình có cảnh quay sao? Để cả tổ đợi cậu hơn nửa tiếng!" Đạo diễn Chu vừa thấy tôi liền lớn giọng.
Tôi thở vào, cúi đầu với nhân viên tổ công tác, "Xin lỗi mọi người, để mọi người phải đợi."
"Chuẩn bị nhanh đi." Đạo diễn Chu hất tay.
Cảnh này chỉ có một ống kinh, quay một đoạn diễn tả nội tâm qua ánh mắt. Là khi An Đường nghe mọi người nói mới biết tin mẹ mình qua đời.
Người trên trấn kéo An Đường, nói. "Tiểu Đường, ba mày nói cho mày biết chưa, mẹ mày chết rồi."
An Đường mờ mịt lắc đầu, cậu cho rằng người mẹ đoản mệnh của mình đã chết từ lâu.
"Nói là chết vì bệnh tật, không có tiền chữa, chết ở nhà."
An Đường không nói gì, tránh khỏi tay người kia, tiếp tục đi về phía trước.
"Đúng là có mẹ sinh không có mẹ dưỡng, mẹ ruột chết mà cũng không khóc."
Cậu khóc cái gì? Cậu phải đau lòng sao? Đau lòng cái người vì muốn cậu sống sót mà quẳng cậu vào cái chốn sài lang hổ báo này sao?
Như vậy có gì mà cao cả, không bằng để cậu trong sạch, cùng chết với bà ở đây đi.
Còn hơn là sau này chết rồi sẽ phải xuống địa ngục.
Lần quay đầu tiên tôi đã nhập diễn.
Tôi nghĩ đến ngày mẹ tôi qua đời.
Lúc đó tôi mới bao nhiêu tuổi chứ, mười lăm, mười sáu năm rồi tôi cũng quên mất cảm giác ngày đó.
Năm ấy mẹ tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, bà trốn tôi khóc suốt đêm.
Sau đó ngất xỉu tại nhà và được đưa đến bệnh viện.
Bác sĩ nói nếu bà nhập viện điều trị ngay thì có thể sống hơn chục năm.
Nhưng bà không đồng ý, nói là để dành tiền này cho tôi học đại học.
Đoán xem tôi hận hai chữ đại học này như thế nào.
Cho nên vì muốn phản kháng lại bà, tôi không tham gia kỳ thi đại học.
Chắc là bà tức lắm.
Cho đến bây giờ tôi vẫn giận bà.
Mẹ là người thân duy nhất của tôi, tại sao vì một tiếng đại học mà muốn tôi làm cô nhi, để tôi lại trên thế giới này không nơi nương tựa chứ?
Tôi không muốn tha thứ cho bà.
Mà tôi lại càng không thể tha thứ cho chính bản thân mình.
Tôi nghĩ chính tôi đã hại chết mẹ.
Mườ mấy năm lớn lên, mỗi ngày đều bòn rút xương máu của bà mà trưởng thành.
Ngày mẹ tôi mất, tiết trời sáng sủa.
Bà chết trên bàn mổ, vẫn đang được gây mê, chết trong ánh nắng cuối ngày.
Tôi không muốn sau này phải chết ở bệnh viên.
Tôi lướt qua ống kính, thấy Tần Vị Ký đứng bên cạnh nhìn tôi, hốc mắt tôi liền đỏ lên.
Hiện tại, ngay cả tình cảm chân thành duy nhất của tôi cũng mất đi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất