Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 112: Cổ đại bá sủng văn [6]

Trước Sau
Cảnh đẹp này, nếu còn nhịn thì đúng là thái giám.

Ban đầu Ứng Phỉ cuống cuồng lật đật lột sạch người, bây giờ cảnh sắc lúc này y cũng không gấp lắm, quỳ ngồi giữa hai chân Thiệu Khiêm, một tay chống ở sườn cổ Thiệu Khiêm, vươn ngón tay ra đặt lên yết hầu của Thiệu Khiêm.

Mắt Thiệu Khiêm theo động tác của Ứng Phỉ, nhận ra ngón tay y đang để trên yết hầu của mình, không tự chủ nuốt nước miếng, mà ngón tay của Ứng Phỉ, lại hoạt động theo động tác nuốt xuống của Thiệu Khiêm.

Sau đó, ngón tay của Ứng Phỉ từ yết hầu tuột xuống, trượt qua ngực, mang đến cảm giác tê dại lạ kỳ, ngón tay tuột xuống eo, Thiệu Khiêm không tự chủ hóp bụng.

Ứng Phỉ thấy vậy khẽ cười ra tiếng, cánh tay y chống ở sườn cổ Thiệu Khiêm cong lại, cúi đầu há mồm ngậm thùy tai của Thiệu Khiêm, răng tỉ mỉ day cắn, đầu lưỡi thỉnh thoảng còn liếm hai cái.

Thiệu Khiêm lúc này quả thực không nhịn được cất tiếng rên rỉ, tay phải hắn ôm cổ Ứng Phỉ, đôi mắt mê ly nhìn mái tóc được chải chuốc chỉnh tề của hắn, như mê mẩn đưa tay phải rút trâm cài tóc ra, sau đó cũng tháo kim long quan trên đầu Ứng Phỉ vứt xuống đất.

Lúc này Ứng Phỉ đâu có tâm tình quan tâm kim long quan gì nữa? Đừng nói bị ném xuống đất, bây giờ bị ném vào lò luyện kim y cũng không nhìn một cái. Tên này liếm cắn thùy tai người ta có chút sưng đỏ, còn chưa hết hứng thú hôn sau tai Thiệu Khiêm hai cái.

Thùy tai Thiệu Khiêm rất là nhạy cảm, bị Ứng Phỉ làm như vậy, đã sớm khiến hắn có chút không chịu nổi. Con người Ứng Phỉ, tuy nói không có kinh nghiệm gì, nhưng y tương đối có tinh thần tìm tòi, vốn dĩ tay phải đang trượt thẳng xuống, lúc này đã lởn vởn chung quanh đai lưng chung ngoại. Động tác này của y, khiến eo Thiệu Khiêm tê ngứa, còn không cho người ta thống khoái trong một lần.

Lúc này Thiệu Khiêm quả thật bị chọc tới nóng hết cả người, tay phải vốn đặt sau lưng Ứng Phỉ, trực tiếp dùng sức nhấn người xuống, ngay sau đó tay trái ôm đầu Ứng Phỉ, nghiêng đầu chặn miệng y.

Đáp lại của Thiệu Khiêm khiến Ứng Phỉ rất là phấn chấn, tay phải người này vốn đang hoạt động ở vùng eo, dùng sức nắn bóp, ngón tay út từ từ xoa xoa, tiến vào một đốt tay, mà một khắc sau lại trực tiếp lui ra. Biện pháp ghẹo người như vậy, thật khiến người ta tức xì khói.

Nếu ngươi không cho người ta thống khoái, vậy ta tự xử. Thiệu Khiêm muốn để Ứng Phỉ tự cởi ra đai lưng nội, nhưng người nào đó không muốn như ý hắn.

Khi tay Thiệu Khiêm sắp chạm phải đai lưng nội của mình, Ứng Phỉ đè người xuống: “Không cho.”

Lúc này Thiệu Khiêm quả thật bị chọc nóng nảy rồi, bây giờ hắn hận không thể đá văng cái tên Ứng Phỉ này rồi tự trực tiếp ngồi lên, ngươi cũng cứng như vậy rồi, mà còn có thể nhịn?

Nhưng mà, Ứng Phỉ đã dùng sự thật chứng minh cho Thiệu Khiêm, y có thể nhịn được. Tên này dùng một tay túm hai tay Thiệu Khiêm đè trên đỉnh đầu, rồi sau đó tay phải cuối cùng đã như y cởi đai lưng nội của Thiệu Khiêm…

Đang lúc Thiệu Khiêm được Ứng Phỉ phục vụ đôi mắt mê ly, trên người như nhũn ra, chỉ cảm thấy hai cổ tay bị cái gì mềm mại trói buộc, Thiệu Khiêm mở mắt ra thì thấy hai tay mình bị đai lưng nội cột cố định vào đầu giường, cái người đang trói hắn, còn cười đầy gian xảo.

Thiệu Khiêm giãy giụa hai cái không thoát được, hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, Ứng Phỉ giở trò cũ đè người lên, lần này động tác của y quả thật vội vàng không ít, một tay vuốt ve trêu đùa cơ thể Thiệu Khiêm, một tay cởi đai lưng mình ra, sau đó long bào… rồi sau đó chính là đồ lót…

Tốc độ Hoàng đế bệ hạ tự cởi quần áo mình, nhanh khủng khiếp, chỉ chốc lát, y đã cởi hết sạch.

Hoàng đế bệ hạ tự cởi chính mình, dán chặt vào, hai người da thịt thân cận, mang đến cảm giác run rẩy kỳ dị.

Ngay khi da thịt thân cận, Thiệu Khiêm có một cảm giác run rẩy ngay cả linh hồn đều bị chạm vào, hô hấp của hắn lập tức dồn dập không ít, hơi thở nóng bỏng phả lên gò má Ứng Phỉ, điều này cũng như khích lệ tên này vậy, quả nhiên động tác của y bắt đầu gấp gáp thô lỗ không ít.



Tay phải của Ứng Phỉ, từ từ trượt xuống, tuột quần Thiệu Khiêm đến bắp đùi, rồi sau đó lại lởn vởn ở bắp đùi trong, nhưng mà lại không chịu chạm cái chỗ đã cứng ngắc nãy giờ.

Thiệu Khiêm có chút bất mãn cắn môi dưới của Ứng Phỉ, trong cổ họng nghẹn ngào thúc giục y nhanh một chút. Con người Ứng Phỉ ấy, bình thường trông nghiêm túc lắm, thực ra trong lòng lại im lìm lắm, dựa theo cách nói hiện giờ của chúng ta, đó chính là kiểu lầm lì.

Tên này sao có thể không hiểu cấp thiết của Thiệu Khiêm? Mà tên này cũng không chạm vào, y dời đôi môi mang nhiệt khí đi xuống, tiến tới yết hầu của Thiệu Khiêm khẽ gặm hai cái: “Hiên Nhi, muốn không?”

“Ngươi… tên khốn kiếp nhà ngươi…” Lúc này tên đã lắp vào cung, ngươi hỏi ta có muốn hay không? Nếu không phải bây giờ bị trói hai tay, Thiệu Khiêm quả thật muốn tát cho một cái.

“Ta là đồ khốn.” Ứng Phỉ chuyển tới gặm cắn xương quai xanh của Thiệu Khiêm, những lời ấy lời thật sự hàm hàm hồ hồ nghe không rõ lắm: “Mà ngươi thì động tình với đồ khốn rồi.”

Thiệu Khiêm bị y gặm cắn rất là tê ngứa, chỉ cảm thấy cảm giác trướng đau dưới bụng ba tấc càng rõ ràng, hắn có chút tức giận muốn giơ hai chân, nhưng lại quên giữa hai chân mình còn một Ứng Phỉ đang quỳ.

Con người Ứng Phỉ á, chính là biết quan sát hiện trạng, y theo động tác của Thiệu Khiêm nắm chân người ta giơ lên, rồi sau đó quấn trên hông mình…

Lúc này Thiệu Khiêm bị trêu đùa mềm thành một bãi, còn không phải làm để Ứng Phỉ muốn hắn làm gì, thì làm đó? Vã lại, sau khi hai chân quấn trên người Ứng Phỉ, nơi đó của hai người vừa vặn dán vào nhau, có tí va chạm là cảm thấy có từng dòng điện chạy ngang, mang đến khoái cảm khác thường.

Ứng Phỉ nhìn vẻ vui thích trên mặt Thiệu Khiêm, nhất thời khẽ cười một tiếng, hông khẽ nhấp, khiến cho hai bộ phận va chạm kịch liệt hơn một chút.

Thiệu Khiêm ở thế giới trước đến già, tất nhiên nhiều năm chưa có làm tình, lúc này Ứng Phỉ hành động như vậy, thật khiến hắn có chút chịu không nổi, chỗ dưới bụng ba tấc không ngừng chảy ra nước mắt.

Ứng Phỉ thấy vậy, tay phải để hai bộ phận chạm nhau nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác kích thích như vậy, làm cho hắn cũng không nhịn được rên rỉ.

Cơ thể này của Thiệu Khiêm mới trải nghiệm tình dục, tất nhiên không chịu được bao lâu, động tác trên tay Ứng Phỉ còn chưa làm được mấy cái, Thiệu Khiêm đã nhíu mày bắn ra.

Ứng Phỉ thấy trên bụng Thiệu Khiêm trên bị nhuộm sắc trắng, mà tiểu trạng nguyện bị y trói hai tay sau khi bắn ra mặt đầy mê man, thật là gợi cảm…

Bây giờ mà còn nhịn nữa, thì đúng là phải kính ngươi là kẻ kiên cường. Hiển nhiên, Ứng Phỉ không làm giống kẻ kiên cường rồi. Tay y chấm uế vật trên bụng Thiệu Khiêm, trượt xuống dưới, vượt qua nơi nào đó nửa mềm nhũn, rồi sau đó tiếp tục trượt xuống…

Lúc này Thiệu Khiêm phản ứng chậm lụt, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có ý thức phải không? Hắn nhận ra ngón tay Ứng Phỉ hướng tới chỗ kia, thì có chút hốt hoảng, cơ thể này còn chưa trải qua chuyện đó, nếu như tên này trực tiếp đi vào… vậy quả thật lấy nửa cái mạng.

“Không…” Thiệu Khiêm mới vừa khơi thông một lần, lúc nói chuyện tất nhiên mang theo sự hấp dẫn khác thường, chỉ nghe giọng hắn thôi, Ứng Phỉ cảm thấy lúc này mình còn có thể nhịn được, đúng là nghị lực vô cùng.

“Đừng sợ.” Ứng Phỉ nói câu này, ngón tay đảo quanh nơi nào đó, liền trực tiếp nhét vào…

Chỗ kia dù sao không phải là nơi tiếp nhận, nếu không có vật gì khác bôi trơn tất nhiên khó mà làm việc, Ứng Phỉ nhận ra chỗ đó chặt chẽ bài xích, quả thật gấp đổ đầy mồ hôi, lúc này đã đến trình độ như vậy, nếu kêu anh không làm, thế thì không thể nào. Nhưng, nơi này của tiểu trạng nguyên nhà y chặt như vậy, nếu làm bị thương… mình còn đau lòng hơn…

“Khuếch trương… Khuếch trương mở…” Chỗ kia của Thiệu Khiêm vốn đã nửa mềm nhũn bởi vì động tác của Ứng Phỉ hoàn toàn xẹp xuống, như dư âm trong cơ thể lại khiến hắn vẫn không thể bình phục hô hấp: “Tìm đồ bôi trơn, hoặc… hoặc là…”

Lúc trước cũng đã nói, con người Ứng Phỉ ấy, năng lực học tập rất mạnh, còn có thể suy một ra ba…



Y thấy tiểu trạng nguyên nhà mình có chút ngượng ngùng, ánh mắt không tự chủ quét qua những chất màu trắng trên bụng Thiệu Khiêm…

Lời kế tiếp, cũng không cần Thiệu Khiêm nói nữa, tên này trực tiếp cúi đầu dùng đầu lưỡi liếm lấy vật trên bụng Thiệu Khiêm, rồi sau đó hôn từ eo Thiệu Khiêm đi xuống… Cho đến nơi nào đó… toàn bộ nhổ vật trong miệng ra ngoài…

Sau đó, Ứng Phỉ bèn đưa ngón tay ra lởn vởn bên ngoài chỗ đó, chờ xoa đều rồi… bất ngờ chen vào một ngón tay…

Thiệu Khiêm bởi vì động tác càn rỡ của y không nhịn được rên lên một tiếng, sau đó khẽ cau mày mở đôi mắt mê ly nhìn Ứng Phỉ.

“Có khó chịu không?” Ứng Phỉ tuy trên tay ra vào không ngừng, nhưng trong thực tế thì vẫn luôn quan sát biểu cảm của Thiệu Khiêm, rất sợ hắn có chỗ không thoải mái, mình có thể kịp thời dừng lại.

“Cũng được.” Một ngón tay tất nhiên không có chuyện gì, Thiệu Khiêm khàn giọng nói: “Ngươi… chậm chút nhẹ chút.”

Ứng Phỉ lại gần hôn hôn khóe môi Thiệu Khiêm coi như trấn an, ngón tay ra vào khi nhận ra nơi đó của Thiệu Khiêm hơi xốp một chút rồi, lại chen vào một ngón nữa.

Chen vào qua lại nha vậy, thẳng đến khi chỗ kia có thể chứa bốn ngón tay, Ứng Phỉ mới thở hổn hển dùng sức gặm một cái trên gò má Thiệu Khiêm, rồi sau đó rút ngón tay ra, đỡ nơi nào đó đã sưng tím bầm, dùng sức cắm vào…

“Ưm, a…” Ngón tay và nơi nào đó không cách nào đánh đồng được, Thiệu Khiêm bởi vì hành động của Ứng Phỉ, chân mày nhất thời nhíu thật chặt, miệng cũng không nhịn được kêu đau.

Thiệu Khiêm đau, Ứng Phỉ vậy cũng đau. Mồ hôi hột trên trán y từ gò má trượt tới cằm, rồi sau đó lại rơi lên ngực Thiệu Khiêm, lúc này chân mày y của cũng nhíu rất chặt, nhưng nhìn biểu cảm đau đớn củaThiệu Khiêm, cũng không dám có một chút động tác: “Hiên Nhi, Hiên Nhi…”

Thiệu Khiêm cố gắng thả lỏng cơ thể, hô hấp cũng bình phục lại, hai chân hắn từ từ quấn hông cường tráng của Ứng Phỉ, âm thanh run rẩy nói: “Ngươi… sờ ta một cái…”

Ứng Phỉ nghe vậy cúi đầu hôn Thiệu Khiêm, chờ hô hấp của hắn lần nữa dồn dập, vị trí dưới bụng ba tấc cũng lần nữa nổi lên phản ứng, quan trọng nhất chính là chỗ kia bao quanh y cũng không còn đau đớn nữa mới bắt đầu chậm chậm di chuyển…

Chỗ kia bởi vì động tác của Ứng Phỉ thì thả lỏng một chút, có lẽ thân thể thích ứng động tác của Ứng Phỉ, ngược lại tự phát bài tiết ra một ít dịch ruột non, khiến cho động tác của Ứng Phỉ càng thô lỗ nhanh chóng hơn…

“A…” Sau đó Ứng Phỉ không biết đụng trúng chỗ nào, Thiệu Khiêm không nhịn được rên rỉ thành tiếng, âm thanh này cứ như khích lệ Ứng Phỉ vậy, y tìm được chỗ hồi nãy chạm vào, liên tục không ngừng va chạm mấy chục lần.

Thiệu Khiêm bị y kích thích trợn to đôi mắt, hai tay bị trói năm ngón tay xòe ra nắm rèm giường xoắn lại, hô hấp cũng thoáng dừng lại.

Ứng Phỉ banh hai chân Thiệu Khiêm đè ở hai bên, cúi đầu nhìn vật dữ tợn nào đó của mình cùng cơ thể trắng nõn của Thiệu Khiêm tạo thành so sánh mãnh liệt, cảnh đẹp như vậy thật sự kích thích y ra vào nhanh hơn không ít.

Thiệu Khiêm từ ban đầu là hưởng thụ, đến trung gian bị động chịu đựng, rồi đến sau đó không nhịn được khóc cầu xin. Chỉ là, cuối cùng Ứng Phỉ không biết làm sao, vào lúc Thiệu Khiêm không nhịn được khóc bắn, xin y chậm một chút dừng lại, ngược lại động tác càng thô lỗ một ít.

Không biết qua bao lâu, Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy đôi mắt có chút hóa đen, khi ý thức biến mất, hắn thật sự thở phào nhẹ nhõm, vậy coi như là… có thể ngủ rồi.

== ỏooo H hàng thật giá thật nè các chị ( ̄▽ ̄*)ゞ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau