Trực Tiếp Hàng Ngày Của Manh Sủng Đế Quốc

Chương 34

Trước Sau
Cả thế giới rung chuyển, Khương Khả mở mắt ra thì cảm thấy như mình bị nhốt trong một chiếc hộp, xung quanh chật hẹp và tối tăm, chỉ có những lỗ thông gió nhỏ thỉnh thoảng mới có tia sáng.

"Đây là đâu?" Khương Khả hỏi.

[Trạm trung gian số 1 - trạm tiếp viện. 】

Khương Khả gật đầu, vì để thuận lợi lôi ra người đứng sau, cậu còn cố ý giả vờ hôn mê, thậm chí còn cố ý uống một ít thuốc có thể khiến cậu ngủ trong một thời gian ngắn, tránh lộ ra sơ hở

Tuy nhiên, Trạm trung gian số 1... Khương Khả nhớ rõ đã từng nghe thấy Hàn Nghiêu nhắc đến cái tên này, đây là trạm trung gian gần Thủ đô tinh nhất, ở đây quanh năm có lính canh đóng quân, một đội trưởng nho nhỏ dám đưa cậu tới chỗ này, chắc hẳn có chỗ dựa phía sau.

[Sắp tới trạm trung gian rồi, ký chủ chuẩn bị bắt đầu phản kích sao?】

"Không cần" Khương Khả lắc đầu, "Chờ một lát nữa, tôi muốn xem người tiếp ứng hắn là ai."

Lối vào trạm trung gian.

Một nam thanh niên ôm một chiếc hộp trên tay đi ra, chưa kịp bước tới cửa đã bị linh canh chặn ngay ở cửa ra vào.

Thanh niên bình tĩnh lấy giấy tờ tùy thân ra, lính canh vội vàng chào hỏi, nhưng trong lòng vẫn còn khó hiểu: "Hóa ra là Đội trưởng Lâm của quân đội viễn chinh, nhưng tôi nhớ bên phía hậu cần các anh có nói không cần tiếp tế, anh tới chỗ này có chuyện gì sao? "

Phạm Lâm cười cười, kiên nhẫn giải thích: "Đúng là không cần tiếp tế, nhưng mà hồi trước Nguyên soái có vô tình cứu được mấy con Bạch Linh Miêu trên Quặng Tinh HiLan, tất cả đều là con non chưa trưởng thành, mà trên tinh hạm không có nhiều đồ cho linh sủng nhỏ tuổi. Tôi vừa vặn tình cờ đi ngang qua đây, vì vậy đến xem có đồ gì cho linh sủng nhỏ tuổi hay không. "

Bạch Linh Miêu, lại còn một lần cứu được vài con.

Nghĩ đến giá của một con Bạch Linh Miêu, lính canh không khỏi choáng váng: "Thì ra là như vậy, Đội trưởng Lâm nhanh vào đi. Đồ dùng cho linh sủng nằm trong Kho số 7, nhưng mà tôi nhớ hình như không có nhiều đồ cho linh sủng nhỏ tuổi đâu, nếu cần anh cứ lấy về đi. "

"Cám ơn." Phạm Lâm cười gật đầu với lính gác.

Sau khi tiến vào trạm tiếp tế một cách thuận lợi, Phạm Lâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an, ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết cảm giác bất an từ đâu đến.

Quá thuận lợi.

Toàn bộ quá trình diễn ra quá thuận lợi. Đầu tiên hắn lợi dụng khoảng trống khi thay ca của lính gác, sau đó sử dụng quyền hạn thay đổi tất cả camera giám sát trong hành lang, cuối cùng gây mê cho con mèo trắng này. Toàn bộ quá trình hầu như không bị cản trở, thuận lợi đến khó tin.

Không sao, Phạm Lâm lắc đầu, buộc bản thân ngừng suy nghĩ về điều đó.

Hắn không thể vì một chút lo lắng mà bỏ cuộc giữa chừng. Bất kể nguy hiểm ra sao, thì đây sẽ là lần cuối cùng, chỉ cần chuyện này xong xuôi, sau này hắn không cần lo lắng bất cứ chuyện gì nữa.

Phạm lâm hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng mở cánh cửa trước mặt.

...

"Tôi đã đưa con mèo tới đây. Giống như đã hứa, bây giờ ngài có thể xóa hết chứng cứ trong tay rồi chứ." Nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi một mình trong phòng, Phạm Lâm chịu đựng sự lo lắng trong lòng, trực tiếp nói.



Phi thuyền chỉ dừng lại ở trạm tiếp tế ba giờ, thời gian không nhiều lắm, buổi tối Phạm Lâm còn có ca trực đêm, không thể ở lâu sẽ bị phát hiện.

"Đương nhiên, chúng ta làm việc cùng nhau lâu như vậy, cậu còn không tin tôi sao," người đàn ông trung niên mỉm cười, giống như là rất quan tâm hỏi, "Chẳng qua, sao hôm nay tới muộn như vậy? Có chuyện gì sao? "

"Không phải, chỉ là vừa rồi tôi bị lính canh bên ngoài chặn lại, cho nên hơi lãng phí thời gian." Phạm Lâm càng ngày càng thấy lo lắng, không ngừng dùng ánh mắt nhìn quanh.

Không có giám sát, không có camera ẩn dấu, bởi vì đang là ban đêm nên ngoài cửa cũng không thấy âm thanh lính tuần tra.

Vô luận thế nào cũng không tìm ra lý do cho sự lo lắng của mình, làm cho Phạm Lâm không khỏi có chút cáu kỉnh, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc giao dịch.

"Được rồi, không cần nói nhiều, tôi đem con mèo này tới cho ông rồi, ông đưa chứng cứ cho tôi. Sau lần này chúng ta không nợ nhau gì nữa, ông cũng đừng bao giờ tới tìm tôi nữa."

Hộp đã đưa nhưng vẫn chưa được người bên cạnh cầm lấy, Phạm Lâm cau mày nhìn sang, lại nhìn thấy người đàn ông trung niên ở đối diện đột nhiên lắc đầu.

"Thật đáng tiếc, thành thật mà nói, tôi thực sự muốn con mèo này, một linh sủng có cả năng lực tinh thần và hệ mộc, thậm chí còn có thể lai tạo ra chủng rau mới. Nếu tôi có thể điều khiển nó trong tay, không cần nghĩ cũng biết nó có bao nhiêu lợi hại. " Người đàn ông trung niên vẻ mặt tiếc nuối.

"Nhưng mà tôi đã suy nghĩ rất lâu. Nghĩ từ trước khi cậu tới đây cho tới hiện tại, nhưng vẫn không nghĩ ra cách nào để đưa con mèo trắng này ra khỏi trạm trung gian một cách an toàn. Quân đội viễn chinh canh phòng chặt chẽ, bên trong nhìn có vẻ lỏng lẻo, nhưng thực tế một giọt nước cũng không qua lọt. Muốn đem con linh sủng này đến trạm trung gian thì dễ, nhưng muốn đem ra khỏi trạm lại rất khó. Chưa kể còn phải tránh né đuổi bắt khắp nơi lại còn khó hơn. "

Nghe người đàn ông trung niên lảm nhảm nhiều điều, sự lo lắng của Phạm Lâm gần như lên đến đỉnh điểm ngay lập tức, hắn không khỏi lùi lại một bước: "Bell tiên sinh muốn nói cái gì vậy?"

"Không có gì đâu, chẳng qua sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng tôi quyết định từ bỏ", người đàn ông trung niên nói - "Tôi nghĩ giết cậu rõ ràng dễ hơn là bỏ đi cùng con mèo này, cho nên xin lỗi, lần giao dịch này chỉ có thể kết thúc tại đây thôi."

Ngay khi giọng nói của người đàn ông trung niên vang lên, thiết bị bẫy trong nhà lập tức kích hoạt, trái tim Phạm Lâm thắt lại, vừa vặn tránh được quả bom plasma phát nổ dưới chân hắn ta.

"Bell tiên sinh!" Ánh sáng xanh đánh trúng đầu gối Phạm Lâm, hắn gần như khuỵu ngay xuống, "Tôi chưa từng làm gì có lỗi với ông, tại sao ông phải giết tôi? "

Lá chắn bảo vệ không cách nào mở ra, Phạm Lâm cảm thấy lạnh gáy. Đúng rồi, nơi này là trạm tiếp tế. Tất cả vũ khí quân dụng, kể cả lá chắn bảo vệ, đều không thể sử dụng bên trong trạm tiếp tế trừ khi đã thêm trước mã thông hành của trạm tiếp tế.

Người đối diện có thể sử dụng bom plasma trong nhà, một mặt cho thấy bên kia đã lấy được mã thông hành của trạm tiếp tế, mặt khác cũng cho thấy ngay từ đầu đã có ý định giết chết anh và con mèo trắng.

Nhưng vì cái gì.

Nhìn thấy Phạm Lâm lại bị tia điện bắn trúng, người đàn ông trung niên đứng trong lá chắn bảo vệ tốt bụng giải thích cho hắn: "Vì cái gì muốn giết luôn cả cậu sao? Rất đơn giản, đúng là trong tay tôi có chứng cứ về cậu, nhưng không phải trong tay cậu cũng có nhược điểm của tôi sao. Chúng ta đã thực hiện rất nhiều giao dịch. Tôi không tin cậu không giữ lại bất kỳ bằng chứng nào. Mà dù sao thì từ khi mới bắt đầu, tôi cũng không có ý định giữ cậu lại."

Nếu không phải tình cảnh không đúng, quả thật Phạm Lâm muốn cười to, cái này gọi là gì, báo ứng sao? Hắn vì lợi ích của bản thân mà tính toán người khác, Anh ta vì lợi ích mà tính kề cho người khác, dùng bất cứ thủ đoạn nào, kết quả cuối cùng cũng phải trả giá đại giới.

Hai quả bom plasma nữa được kích hoạt cùng lúc, ánh lửa chồng lên nhau gần như che kín cả căn phòng, không có chỗ để trốn, Phạm Lâm chỉ có thể nhắm mắt tuyệt vọng. Nhưng đau đớn trong dự đoán không thấy đâu, một lá chắn bảo vệ được mở ra, bao trùm lấy toàn bộ cơ thể hắn.

"Meo meo meo." Khương Khả từ trong hộp nhảy ra, trực tiếp giẫm lên đầu Phạm Lâm mắng người đàn ông trung niên đối diện, cậu đặc biệt muốn hỏi đối phương có phải não có vấn đề hay không. Trực tiếp diệt khẩu là cái quỷ gì vậy, đến một con mèo chưa thành niên cũng không buông tha, thật vô nhân tính.

Chuyện vừa rồi cũng quá nguy hiểm, ngay khi tới nơi Khương Khả mới biết được, để sử dụng lá chắn bảo vệ cần phải có mã thông hành. Nếu không phải cậu nhanh chóng dùng 10.000 tích phân để bẻ khóa mã thông hành thì có lẽ giờ cậu đã chết rồi.

[Ký chủ, đã phá khóa mã thông hành, kế tiếp phải làm gì. 】



"Mã thông hành còn có thể làm gì khác? Có thể trực tiếp chặn mã thông hành của đối phương hay không?" Khương Khả hỏi.

[Có thể, yêu cầu dùng 5000 điểm tích phân, nhưng chỉ có thể chặn tối đa ba giây. Mã thông hành cứ 3s thay đổi một lần, trong tay ông ta có "chìa khóa" sau 3s sẽ tự động nhận được mã mới. 】

Việc không có mã thông hành đồng nghĩa với việc không thể mở lá chắn bảo vệ, nhìn ánh lửa vẫn còn cháy trong nhà, Khương Khả gật đầu đồng ý: "Ba giây là đủ, trực tiếp chặn lại đi."

[Đã trừ 5000 điểm, đang trong quá trình chặn mã thông hành, bắt đầu đếm ngược... 3, 2, 1. 】

"Ngươi..." Không biết là chuyện gì xảy ra, người đàn ông trung niên có chút sững sờ, không hiểu tại sao bên kia không có mã thông hành vẫn mở được lá chắn bảo vệ.

Đáng tiếc, chưa chờ ông ta nói xong, lá chắn xung quanh ông ta toàn bộ triệt tiêu, các ánh lửa xung quanh liền bắn lên người ông ta. Sau ba giây, lá chắn bảo vệ lại mở ra, nhưng ông ta đã hoàn toàn bất tỉnh.

Mà.... Phạm Lâm bây giờ không dám nhúc nhích, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ.

Hắn không biết mình có đoán sai hay không, nhưng hắn cảm thấy toàn bộ biến cố này đều do con mèo trên đầu hắn tạo ra.

Nhưng nó làm bằng cách náo? Lạ dị năng sao? Phá mã thông hành, trên đời này tại sao lại có một con linh sủng mạnh mẽ như vậy.

Đầu óc Phạm Lâm hỗn loạn, nhưng hiện thực không cho hắn cơ hội hỏi han, bất ngờ choáng váng, Phạm Lâm cũng hoàn toàn bất tỉnh.

Một hơi làm hai người ngất đi, Khương Khả tâm tình rất tốt, dùng móng gãi gãi tai, nhân tiện nhìn quanh: "Được rồi, những chuyện còn lại thì dễ giải quyết rồi. Chỉ cần nghĩ cách đem một lính canh kéo qua.... Hai tên trộm mèo vì phân chia chiến lợi không đều tấn công nhau, trong lúc tán công đối phương vô tình cùng lúc bị bom plasma đánh cho hôn mê. Cậu cảm thấy lời giải thích này thế nào?

[Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Kẻ trộm mèo đã hoàn thành, phần thưởng một lần rút thăm trúng thưởng, xin hỏi ký chủ có muốn dùng ngay bây giờ không. 】

Sau những lần làm nhiệm vụ ngẫu nhiên trước, Khương Khả cảm thấy không phải mỗi lần rút thăm đều có thể rút ra một thứ tốt, cho nên về cơ bản lúc nào cũng giống nhau.

Khương Khả gật đầu: "Vừa lúc bây giờ không có ai, trực tiếp rút đi."

[Chúc mừng ký chủ nhận được 1 viên Biến thân sơ cấp, sau khi sử dụng có thể duy trì hình dạng người trong 30 phút. Vì là lần đầu tiên sử dụng nên sẽ tự động dùng thuốc. 】

Cái gì thuốc biến thân.

Cái gì tự động dùng thuốc.

Đột nhiên cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ ùa tới, cả người Khương Khả đều không tốt lắm.

"Đừng đừng, chờ một chút."

[Đếm ngược 3, 2, 1, thuốc biến thân đã được dùng, mong ký chủ hãy chú ý an toàn, cố gắng đừng để người khác phát hiện ra. 】

Khương Khả: "..."

Khương Khả: Thật muốn dỡ hệ thống ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau