Trực Tiếp Hàng Ngày Của Manh Sủng Đế Quốc
Chương 53
Nghe nói nội dung nhiệm vụ có liên quan đến Bạch Linh Miêu, Khương Khả liền hoảng sợ, sau khi đọc kỹ lời giải thích, cuối cùng cũng an tâm xác nhận Bạch Linh Miêu được đề cập trong nhiệm vụ không phải là mèo em của cậu.
Cho nên bóng xám hồi nãy là?
Dựa theo kinh nghiệm trước đây của Khương Khả, tất cả các nhiệm vụ của hệ thống đều không thể đột ngột xuất hiện mà không có lý do. Phần lớn đều có nguyên nhân cả. Ví dụ: rất có thể vào lúc cậu không để ý, cậu đã gặp thoáng qua con mèo nói trong nhiệm vụ.
Nhưng lại lần nữa trốn thoát thất bại... Có nghĩa là nếu bây giờ cậu đi cứu cũng đã muộn, đúng không?
"Địa điểm đấu giá chợ đen ở đâu và nguy hiểm như thế nào, tôi có thể tự mình đến đó không?" Khương Khả nhìn chung quanh, trong lòng thầm gọi hệ thống.
[Chợ đen gần nhất ở phía tây Thành phố Geer, với chỉ số nguy hiểm là 9 đối với linh sủng và 6 đối với con người. 】
Chỉ số nguy hiểm là sáu, tương đương với lần chạm trán trước đây của cậu với Trùng tộc trên Quặng tinh.
Như thấy được suy nghĩ của Khương Khả, hệ thống kịp thời ân cần nhắc nhở.
[Chú ý, do dữ liệu thu thập chưa đầy đủ, hệ thống có thể có sai sót trong việc phán đoán chỉ số rủi ro của chợ đen. Cho nên ký chủ không nên đi một mình, để tránh gặp phải những rủi ro không đáng có.】
Khương Khả:... Không nên đi một mình, ý của ngươi là muốn cậu dẫn theo Trạch Duy Á?
Có lẽ là bởi vì Khương Khả im lặng quá lâu, Trạch Duy Á nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái: "Làm sao vậy?"
Khương Khả trong lòng bỗng nhiên rối rắm.
Trả lời như thế nào đây, sự tồn tại của hệ thống là không thể nói, nhưng nếu không nhắc đến hệ thống thì cũng khó mà giải thích rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
[Ký chủ định từ bỏ nhiệm vụ khẩn cấp này sao? 】
Khương Khả lắc đầu trong lòng.
Không, cậu có thể sẽ do dự nếu đổi sang một con linh sủng khác, nhưng là Bạch Linh Miêu, vừa nghĩ rằng có một con Bạch Linh Miêu cùng kích thước với những mèo em, nó đang bị bắt ở chợ đen để bán đấu giá, hơn nữa trong tương lai không biết sẽ bị đối xử ra sao, cậu liền không thể thuyết phục mình mặc kệ được.
"Cảm thấy không thoải mái sao?" Không nhận được câu trả lời, Trạch Duy Á nghi ngờ hỏi lại.
"Không phải là không thoải mái..." Khương Khả chật vật trong chốc lát, liền bỏ qua phần nhiệm vụ hệ thống, nói ngắn gọn nhân quả của toàn bộ câu chuyện.
Bất quá, Trạch Duy Á cũng không quan tâm đến sơ hở trong lời nói của cậu, suy nghĩ một chút liền nói vô cùng nghiêm túc: "Nếu đang nói đến chợ đen phía tây thành phố, quả thực có chút phiền phức. "
Lo lắng Khương Khả có thể không hiểu, Trạch Duy Á cẩn thận giải thích: "Việc mua bán tư nhân linh sủng, đặc biệt là linh sủng quý hiếm luôn bị cấm ở đế quốc, tuy rất nhiều lần cấm bán linh sủng ở chợ đen, nhưng bởi vì thủ tục mua sắm linh sủng quá phúc tạp, cho nên việc bán đấu giá linh sủng ở chợ đen rất phổ biến, đặc biệt là ở một số khu vực quản lý hỗn loạn thì rất khó để kiểm soát. "
Ví dụ như thành phố Geer hiện nay, vì gần căn cứ huấn luyện của quân viễn chinh, nên các lực lượng quan chức cũng không dám nhúng tay, vì vậy mà độ quản lý đã rất yếu. Nhưng mặt khác, tuy quân đội viễn chinh ở đây rất mạnh, bởi vì bản thân quân đội viễn chinh là quân đội chịu trách nhiệm biên phòng, cho nên việc vượt qua thủ vệ quân trong thành phố để nhúng tay vào cũng không tốt lắm. Cho nên tình huống xảy ra là chỉ có thể nhắm một mắt, mở một mắt.
Nói một cách đơn giản, đó là thế lực của các bên liên lụy đến nhau, dẫn đến việc thành phố Geer hiện tại đã trở thành vùng đất không người quản.
Bất quá, Trạch Duy Á không những không truy cứu ngọn nguồn của cậu, còn giúp cậu phân tích ưu nhược điểm, Khương Khả không khỏi cảm động: "Cái kia..."
"Cho nên bởi vì thân phận của tôi, dẫn đến tôi không thể đích thân xử lý chuyện này," Trạch Duy Á nói, "Nhưng nếu em thật sự muốn cứu con mèo, tôi có thể dùng thân phận khác bồi em."
"Không được." Khương Khả vội vàng lắc đầu, tuy rằng muốn giải cứu Bạch Linh Miêu, nhưng không có nghĩa là muốn kéo Trạch Duy Á vào chỗ nguy hiểm.
Là Nguyên soái của đế quốc nên mỗi khi Trạch Duy Á ra ngoài đều có cảnh vệ đi theo, nếu người của quân đội viễn chinh biết được vị nguyên soái của mình vứt bỏ cảnh vệ mà chạy vào chợ đen thì chắc chắn sẽ hỏng mất.
Trạch Duy Á mỉm cười: "Không sao đâu, dạo này chán quá, coi như đi thả lỏng đôi chút."
Khương Khả: "?"
...
Không cần chuẩn bị gì nhiều, Trạch Duy Á kêu người nhanh chóng gửi cho anh đạo cụ để dịch dung và hai thẻ thành viên để vào phòng đấu giá ngầm.
Dụng cụ dung dịch có hình bán nguyệt, có thể trực tiếp dán lên tai. Sau khi mở ra, một lớp bảo vệ ảo sẽ được hình thành trên mặt, có thể đảm bảo rằng người ngoài sẽ không nhìn thấy diện mạo thật của người dùng.
Hầu hết những người vào đấu giá ngầm đều không muốn tiếp lộ danh tính, nên việc sử dụng đạo cụ cải trang cũng không có gì lạ, Khương Khả và Trạch Duy Á nhanh chóng vượt qua sự kiểm tra của người gác cửa và tiến vào bên trong quán bar.
Đúng, là quán bar.
Khi đến đó Khương Khả mới phát hiện ra, cái gọi là phòng đấu giá ngầm ở chợ đen này thực chất được xây dựng ngay dưới quán bar ở giữa khu trung tâm thành phố, trắng trợn như vậy, bảo sao con Bạch Linh Miêu kia trốn ra rồi vẫn bị bắt lại.
Khương Khả nhịn không được lôi kéo quần áo trên người: "Nơi này rất gần căn cứ của Quân đội Viễn chinh đúng không? Một nhà đấu giá ngầm lớn như vậy nằm dưới mí mắt của các anh, mà bên phía Quân đội Viễn chưa từng nghĩ quản sao?"
"Muốn quản, nhưng chúng tôi vừa mới từ biên giới trở về, rất nhiều thế lực đang nhìn chằm chằm vào, không tốt để gây ra hành động quá lớn," Trạch Duy Á lắc đầu, "Bất quá cũng sắp được rồi, chờ đến lúc, là có thể đem tất cả vấn đề giải quyết."
Khương Khả thở phào nhẹ nhõm: "Tốt rồi."
Dù xét theo bất kỳ phương diện nào, thì chợ đen tự do như này cũng không nên tồn tại, đặc biệt là lấy linh sủng như đồ vật để bán đấu giá thế này càng không nên, những ai muốn mua linh sủng đều cần làm thủ tục theo cách chính quy, trải qua xét duyệt nghiêm khắc, để đảm bảo người nhận nuôi có đủ tư cách.
Việc bán đấu giá ở chợ đen thế này căn bản là bỏ qua tất cả các bước xét duyệt, những linh sủng bị đem ra bán như một vật phẩm, nếu may mắn gặp được người tốt thì còn đỡ, vận khí kém một chút thì không biết chết như thế nào.
"Đi thôi," Trạch Duy Á vươn tay giúp Khương Khả điều chỉnh dụng cụ sau tai, "Đừng lo lắng, cứ trực tiếp đi theo đằng sau tôi là được, nhớ rõ không cần nói lung tung."
Khương Khả lấy lại bình tĩnh vội vàng gật đầu: "Đã biết."
...
Quán bar được trang trí rất đẹp mắt, tổng cộng chia làm 3 tầng, gần đây chắc là mới thay đổi chủ đề theo biển sau, cho nên cả sàn và tường đều có màu xanh lam đậm, trong không trung còn có vô số con cá không ngừng bơi qua bơi lại giữa đám đông đang nhảy múa, mang theo từng tia sáng xanh như gợn sóng.
Mặc dù rất tò mò quán bar ở thế giới này ra sao, nhưng để tránh bị phát hiện, dọc theo đường đi Khương Khả đều tận lực để ánh mắt nhìn thẳng, gắt gao đi theo phía sau Trạch Duy Á, một chút cũng không dám thả lỏng.
Như thấy được vẻ căng thẳng của Khương Khả, Trạch Duy Á vỗ vỗ vai cậu, đang định nói chuyện thì đột nhiên bị một người đàn ông trung niên đang đi về phía anh cắt ngang.
Đáng người ục ịch, mặc quần áo trắng xanh là đồng phục trong quán bar, xét theo logo trên ngực thì hắn ta hẳn là quản đốc của quán bar.
Ánh mắt của người đàn ông trung niên quét qua một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở người phục vụ đưa Khương Khả và Trạch Duy Á vào: "Làm lại thế này, ai bảo cậu đưa khách lạ trực tiếp vào đây.."
Người phục vụ hơi sững sờ trước câu hỏi này: "Không thể sao, nhưng tôi vừa mới kiểm tra vé của họ, tôi nghĩ..."
"Cậu nghĩ cái gì," Quản đốc sốt ruột đẩy hắn ra, sau đó quay đầu nhìn Khương Khả, bày ra nụ cười có lệ, "Xin lỗi, đây là phục vụ mới nên không biết, tình hình gần đây tương đối đặc biệt, cho nên tất cả những khách hàng đến phòng đấu giá đều cần đăng ký tinh thần lực, cho nên tôi mong hai người hợp tác một chút. "
Đăng ký tinh thần lực.
Tất nhiên Khương Khả biết đây là gì, lúc trước khi bị Trạch Duy Á mang đến căn cứ, cậu đã làm qua loại đăng ký này.
Ở một trình độ nhất định, loại đăng ký này thực chất giống như tìm kiếm phạm vi của hệ thống, chủ yếu được sử dụng để xác định vị trí của người đăng ký. Tất nhiên, vì tinh thần lực của con người luôn thay đổi trong một thời gian dài, cho nên hiệu quả của loại đăng ký này nhiều nhất là trong vòng một tháng.
Đăng ký thì cũng không vấn đề gì, Khương Khả chỉ lo lắng rằng một khi bị bên kia xác định được vị trí của mình, thì sẽ ảnh hưởng đến hành động tiếp theo của họ.
Như để xoa dịu cảm xúc của cậu, Khương Khả cảm thấy cổ tay mình bị người bên cạnh nhẹ nhàng nắm một cái.
"Được, nhưng mà trực tiếp đăng ký ở đây sao?" Trạch Duy Á nói.
"Đúng vậy, ở đây là được." Thấy đối phương đáp ứng dễ dàng như vậy, cuối cùng quản đốc cũng lộ ra một nụ cười chân thành, xoay người nhanh chóng kêu người phục vụ lấy thiết bị đăng ký.
Hắn kiên nhẫn giải thích: "Dụng cụ này mới được gửi đến gần đây. Độ nhạy phi thường cao, chỉ cần một chút trí lực cũng có thể đo được, cho nên hai người không cần..."
Hai chữ lo lắng còn chưa kịp nói ra, người quản đốc trơ mắt nhìn khoảnh khắc Trạch Duy Á đặt tay lên thiết bị, con trỏ bên trong thiết bị quay thẳng về phía ngoài cùng bên phải của mặt số, gần như muốn nhảy hẳn ra ngoài.
"Cái kia, cứ đặt tay lên là được sao." Khương Khả hỏi, học theo động tác của Trạch Duy Á đặt tay trái lên dụng cụ, sau đó kết quả cũng giống như vừa rồi, con trỏ như bị động kinh, hung hăng đánh vào vách dụng cụ.
Người quản đốc nhìn chằm chằm không nói được câu nào trong một lúc lâu.
Mặc dù độ chính xác là không đủ, nhưng bản thân thiết bị không chỉ có thể ghi lại tinh thần lực mà còn có thể đo lường đại khái giá trị cường độ của tinh thần lực. Trừ khi giá trị tinh thần lực của người đã đăng ký vượt xa phạm vi đo lường của thiết bị, nếu không căn bản không thể xảy ra tình huống như này.
"Sau đó thì sao, như này là đã xong chưa?" Thấy dụng cụ dưới tay mình không ngừng chuyển động, Khương Khả nghi ngờ nhìn xuống, hoàn toàn không biết rằng đáy khung dụng cụ vì quá tải mà bốc khói nghi ngút.
"Đã, đã đăng ký xong rồi", Quản đốc lau mồ hôi trên đầu, nhanh chóng ra hiệu cho người phục vụ tháo dụng vụ ra, nở một nụ cười kính cẩn với hai người, "... Làm phiền hai vị quá, hiện tại đã đăng ký xong, mời 2 vị cùng tôi xuống phòng đấu giá ngầm."
Cho nên bóng xám hồi nãy là?
Dựa theo kinh nghiệm trước đây của Khương Khả, tất cả các nhiệm vụ của hệ thống đều không thể đột ngột xuất hiện mà không có lý do. Phần lớn đều có nguyên nhân cả. Ví dụ: rất có thể vào lúc cậu không để ý, cậu đã gặp thoáng qua con mèo nói trong nhiệm vụ.
Nhưng lại lần nữa trốn thoát thất bại... Có nghĩa là nếu bây giờ cậu đi cứu cũng đã muộn, đúng không?
"Địa điểm đấu giá chợ đen ở đâu và nguy hiểm như thế nào, tôi có thể tự mình đến đó không?" Khương Khả nhìn chung quanh, trong lòng thầm gọi hệ thống.
[Chợ đen gần nhất ở phía tây Thành phố Geer, với chỉ số nguy hiểm là 9 đối với linh sủng và 6 đối với con người. 】
Chỉ số nguy hiểm là sáu, tương đương với lần chạm trán trước đây của cậu với Trùng tộc trên Quặng tinh.
Như thấy được suy nghĩ của Khương Khả, hệ thống kịp thời ân cần nhắc nhở.
[Chú ý, do dữ liệu thu thập chưa đầy đủ, hệ thống có thể có sai sót trong việc phán đoán chỉ số rủi ro của chợ đen. Cho nên ký chủ không nên đi một mình, để tránh gặp phải những rủi ro không đáng có.】
Khương Khả:... Không nên đi một mình, ý của ngươi là muốn cậu dẫn theo Trạch Duy Á?
Có lẽ là bởi vì Khương Khả im lặng quá lâu, Trạch Duy Á nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái: "Làm sao vậy?"
Khương Khả trong lòng bỗng nhiên rối rắm.
Trả lời như thế nào đây, sự tồn tại của hệ thống là không thể nói, nhưng nếu không nhắc đến hệ thống thì cũng khó mà giải thích rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
[Ký chủ định từ bỏ nhiệm vụ khẩn cấp này sao? 】
Khương Khả lắc đầu trong lòng.
Không, cậu có thể sẽ do dự nếu đổi sang một con linh sủng khác, nhưng là Bạch Linh Miêu, vừa nghĩ rằng có một con Bạch Linh Miêu cùng kích thước với những mèo em, nó đang bị bắt ở chợ đen để bán đấu giá, hơn nữa trong tương lai không biết sẽ bị đối xử ra sao, cậu liền không thể thuyết phục mình mặc kệ được.
"Cảm thấy không thoải mái sao?" Không nhận được câu trả lời, Trạch Duy Á nghi ngờ hỏi lại.
"Không phải là không thoải mái..." Khương Khả chật vật trong chốc lát, liền bỏ qua phần nhiệm vụ hệ thống, nói ngắn gọn nhân quả của toàn bộ câu chuyện.
Bất quá, Trạch Duy Á cũng không quan tâm đến sơ hở trong lời nói của cậu, suy nghĩ một chút liền nói vô cùng nghiêm túc: "Nếu đang nói đến chợ đen phía tây thành phố, quả thực có chút phiền phức. "
Lo lắng Khương Khả có thể không hiểu, Trạch Duy Á cẩn thận giải thích: "Việc mua bán tư nhân linh sủng, đặc biệt là linh sủng quý hiếm luôn bị cấm ở đế quốc, tuy rất nhiều lần cấm bán linh sủng ở chợ đen, nhưng bởi vì thủ tục mua sắm linh sủng quá phúc tạp, cho nên việc bán đấu giá linh sủng ở chợ đen rất phổ biến, đặc biệt là ở một số khu vực quản lý hỗn loạn thì rất khó để kiểm soát. "
Ví dụ như thành phố Geer hiện nay, vì gần căn cứ huấn luyện của quân viễn chinh, nên các lực lượng quan chức cũng không dám nhúng tay, vì vậy mà độ quản lý đã rất yếu. Nhưng mặt khác, tuy quân đội viễn chinh ở đây rất mạnh, bởi vì bản thân quân đội viễn chinh là quân đội chịu trách nhiệm biên phòng, cho nên việc vượt qua thủ vệ quân trong thành phố để nhúng tay vào cũng không tốt lắm. Cho nên tình huống xảy ra là chỉ có thể nhắm một mắt, mở một mắt.
Nói một cách đơn giản, đó là thế lực của các bên liên lụy đến nhau, dẫn đến việc thành phố Geer hiện tại đã trở thành vùng đất không người quản.
Bất quá, Trạch Duy Á không những không truy cứu ngọn nguồn của cậu, còn giúp cậu phân tích ưu nhược điểm, Khương Khả không khỏi cảm động: "Cái kia..."
"Cho nên bởi vì thân phận của tôi, dẫn đến tôi không thể đích thân xử lý chuyện này," Trạch Duy Á nói, "Nhưng nếu em thật sự muốn cứu con mèo, tôi có thể dùng thân phận khác bồi em."
"Không được." Khương Khả vội vàng lắc đầu, tuy rằng muốn giải cứu Bạch Linh Miêu, nhưng không có nghĩa là muốn kéo Trạch Duy Á vào chỗ nguy hiểm.
Là Nguyên soái của đế quốc nên mỗi khi Trạch Duy Á ra ngoài đều có cảnh vệ đi theo, nếu người của quân đội viễn chinh biết được vị nguyên soái của mình vứt bỏ cảnh vệ mà chạy vào chợ đen thì chắc chắn sẽ hỏng mất.
Trạch Duy Á mỉm cười: "Không sao đâu, dạo này chán quá, coi như đi thả lỏng đôi chút."
Khương Khả: "?"
...
Không cần chuẩn bị gì nhiều, Trạch Duy Á kêu người nhanh chóng gửi cho anh đạo cụ để dịch dung và hai thẻ thành viên để vào phòng đấu giá ngầm.
Dụng cụ dung dịch có hình bán nguyệt, có thể trực tiếp dán lên tai. Sau khi mở ra, một lớp bảo vệ ảo sẽ được hình thành trên mặt, có thể đảm bảo rằng người ngoài sẽ không nhìn thấy diện mạo thật của người dùng.
Hầu hết những người vào đấu giá ngầm đều không muốn tiếp lộ danh tính, nên việc sử dụng đạo cụ cải trang cũng không có gì lạ, Khương Khả và Trạch Duy Á nhanh chóng vượt qua sự kiểm tra của người gác cửa và tiến vào bên trong quán bar.
Đúng, là quán bar.
Khi đến đó Khương Khả mới phát hiện ra, cái gọi là phòng đấu giá ngầm ở chợ đen này thực chất được xây dựng ngay dưới quán bar ở giữa khu trung tâm thành phố, trắng trợn như vậy, bảo sao con Bạch Linh Miêu kia trốn ra rồi vẫn bị bắt lại.
Khương Khả nhịn không được lôi kéo quần áo trên người: "Nơi này rất gần căn cứ của Quân đội Viễn chinh đúng không? Một nhà đấu giá ngầm lớn như vậy nằm dưới mí mắt của các anh, mà bên phía Quân đội Viễn chưa từng nghĩ quản sao?"
"Muốn quản, nhưng chúng tôi vừa mới từ biên giới trở về, rất nhiều thế lực đang nhìn chằm chằm vào, không tốt để gây ra hành động quá lớn," Trạch Duy Á lắc đầu, "Bất quá cũng sắp được rồi, chờ đến lúc, là có thể đem tất cả vấn đề giải quyết."
Khương Khả thở phào nhẹ nhõm: "Tốt rồi."
Dù xét theo bất kỳ phương diện nào, thì chợ đen tự do như này cũng không nên tồn tại, đặc biệt là lấy linh sủng như đồ vật để bán đấu giá thế này càng không nên, những ai muốn mua linh sủng đều cần làm thủ tục theo cách chính quy, trải qua xét duyệt nghiêm khắc, để đảm bảo người nhận nuôi có đủ tư cách.
Việc bán đấu giá ở chợ đen thế này căn bản là bỏ qua tất cả các bước xét duyệt, những linh sủng bị đem ra bán như một vật phẩm, nếu may mắn gặp được người tốt thì còn đỡ, vận khí kém một chút thì không biết chết như thế nào.
"Đi thôi," Trạch Duy Á vươn tay giúp Khương Khả điều chỉnh dụng cụ sau tai, "Đừng lo lắng, cứ trực tiếp đi theo đằng sau tôi là được, nhớ rõ không cần nói lung tung."
Khương Khả lấy lại bình tĩnh vội vàng gật đầu: "Đã biết."
...
Quán bar được trang trí rất đẹp mắt, tổng cộng chia làm 3 tầng, gần đây chắc là mới thay đổi chủ đề theo biển sau, cho nên cả sàn và tường đều có màu xanh lam đậm, trong không trung còn có vô số con cá không ngừng bơi qua bơi lại giữa đám đông đang nhảy múa, mang theo từng tia sáng xanh như gợn sóng.
Mặc dù rất tò mò quán bar ở thế giới này ra sao, nhưng để tránh bị phát hiện, dọc theo đường đi Khương Khả đều tận lực để ánh mắt nhìn thẳng, gắt gao đi theo phía sau Trạch Duy Á, một chút cũng không dám thả lỏng.
Như thấy được vẻ căng thẳng của Khương Khả, Trạch Duy Á vỗ vỗ vai cậu, đang định nói chuyện thì đột nhiên bị một người đàn ông trung niên đang đi về phía anh cắt ngang.
Đáng người ục ịch, mặc quần áo trắng xanh là đồng phục trong quán bar, xét theo logo trên ngực thì hắn ta hẳn là quản đốc của quán bar.
Ánh mắt của người đàn ông trung niên quét qua một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở người phục vụ đưa Khương Khả và Trạch Duy Á vào: "Làm lại thế này, ai bảo cậu đưa khách lạ trực tiếp vào đây.."
Người phục vụ hơi sững sờ trước câu hỏi này: "Không thể sao, nhưng tôi vừa mới kiểm tra vé của họ, tôi nghĩ..."
"Cậu nghĩ cái gì," Quản đốc sốt ruột đẩy hắn ra, sau đó quay đầu nhìn Khương Khả, bày ra nụ cười có lệ, "Xin lỗi, đây là phục vụ mới nên không biết, tình hình gần đây tương đối đặc biệt, cho nên tất cả những khách hàng đến phòng đấu giá đều cần đăng ký tinh thần lực, cho nên tôi mong hai người hợp tác một chút. "
Đăng ký tinh thần lực.
Tất nhiên Khương Khả biết đây là gì, lúc trước khi bị Trạch Duy Á mang đến căn cứ, cậu đã làm qua loại đăng ký này.
Ở một trình độ nhất định, loại đăng ký này thực chất giống như tìm kiếm phạm vi của hệ thống, chủ yếu được sử dụng để xác định vị trí của người đăng ký. Tất nhiên, vì tinh thần lực của con người luôn thay đổi trong một thời gian dài, cho nên hiệu quả của loại đăng ký này nhiều nhất là trong vòng một tháng.
Đăng ký thì cũng không vấn đề gì, Khương Khả chỉ lo lắng rằng một khi bị bên kia xác định được vị trí của mình, thì sẽ ảnh hưởng đến hành động tiếp theo của họ.
Như để xoa dịu cảm xúc của cậu, Khương Khả cảm thấy cổ tay mình bị người bên cạnh nhẹ nhàng nắm một cái.
"Được, nhưng mà trực tiếp đăng ký ở đây sao?" Trạch Duy Á nói.
"Đúng vậy, ở đây là được." Thấy đối phương đáp ứng dễ dàng như vậy, cuối cùng quản đốc cũng lộ ra một nụ cười chân thành, xoay người nhanh chóng kêu người phục vụ lấy thiết bị đăng ký.
Hắn kiên nhẫn giải thích: "Dụng cụ này mới được gửi đến gần đây. Độ nhạy phi thường cao, chỉ cần một chút trí lực cũng có thể đo được, cho nên hai người không cần..."
Hai chữ lo lắng còn chưa kịp nói ra, người quản đốc trơ mắt nhìn khoảnh khắc Trạch Duy Á đặt tay lên thiết bị, con trỏ bên trong thiết bị quay thẳng về phía ngoài cùng bên phải của mặt số, gần như muốn nhảy hẳn ra ngoài.
"Cái kia, cứ đặt tay lên là được sao." Khương Khả hỏi, học theo động tác của Trạch Duy Á đặt tay trái lên dụng cụ, sau đó kết quả cũng giống như vừa rồi, con trỏ như bị động kinh, hung hăng đánh vào vách dụng cụ.
Người quản đốc nhìn chằm chằm không nói được câu nào trong một lúc lâu.
Mặc dù độ chính xác là không đủ, nhưng bản thân thiết bị không chỉ có thể ghi lại tinh thần lực mà còn có thể đo lường đại khái giá trị cường độ của tinh thần lực. Trừ khi giá trị tinh thần lực của người đã đăng ký vượt xa phạm vi đo lường của thiết bị, nếu không căn bản không thể xảy ra tình huống như này.
"Sau đó thì sao, như này là đã xong chưa?" Thấy dụng cụ dưới tay mình không ngừng chuyển động, Khương Khả nghi ngờ nhìn xuống, hoàn toàn không biết rằng đáy khung dụng cụ vì quá tải mà bốc khói nghi ngút.
"Đã, đã đăng ký xong rồi", Quản đốc lau mồ hôi trên đầu, nhanh chóng ra hiệu cho người phục vụ tháo dụng vụ ra, nở một nụ cười kính cẩn với hai người, "... Làm phiền hai vị quá, hiện tại đã đăng ký xong, mời 2 vị cùng tôi xuống phòng đấu giá ngầm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất