Trực Tiếp Hàng Ngày Của Manh Sủng Đế Quốc
Chương 54
Phòng trưng bày lô đặc biệt.
Trong chiếc lồng tròn trong suốt, một chú mèo con màu xám nhạt đang hạ thấp toàn bộ cơ thể, cẩn thận đặt một chiếc chân ở cửa ra lồng.
Ong một tiếng.
Âm thanh trầm đục như của một thứ gì đó đang rung động.
Theo cử động của chú mèo con màu xám, toàn bộ chiếc lồng như được nhân đôi, ngay lúc cái lồng như bị tách ra kia, chú mèo con đã nắm bắt được cơ hội, dùng tứ chi nhảy ra khỏi chiếc lồng trong suốt.
Biến mất.
Không phải là làm cho bản thân biến mất, mà là làm cho những đồ vật bẩn thân chạm vào biến mất, đây là dị năng mà nó mới thức tỉnh được từ tuần trước.
Dị năng này có hai hạn chế, một là sinh vật sống không thể biến mất, hai là thời gian có hạn, trạng thái biến mất của vật thể chỉ có thể duy trì tối đa trong vòng ba giây.
Tất nhiên, cũng có những yêu cầu nhất định về thể tích và trọng lượng của vật phẩm biến mất, nhưng vì thời gian thức tỉnh dị năng quá ngắn nên nó chưa thăm dò được hết quy luật.
Nhìn hai lồng kính trống rỗng trước mặt, chú mèo con xám nằm xuống bàn khóc thút thít.
Nó vẫn nghĩ không ra tại sao nó lại bị bắt tới nơi này. Lúc đầu, nó với gia đình cùng nhau sống yên ổn trên một tinh cầu không còn được sử dụng. Sau đó, một ngày nào đó, đột nhiên có một con tàu vũ trụ bất ngờ lao xuống gần nơi chúng sinh sống, anh và hai chị gái của nó trực tiếp bị bắt vào phi thuyền.
Linh sủng nhỏ tuổi vốn dĩ không thích hợp cho những chuyến du hành dài ngày giữa các vì sao, chưa đầy một tháng em gái nhỏ tuổi nhất và anh của nó chết vì bệnh trên phi thuyền, nó và một đứa em gái khác bị đưa đến đây, ngay ngày hôm qua, trong quá trình chạy trốn, em gái của nó đã bị thương nặng.
Chú mèo con màu xám kêu meo meo, cọ vào lồng kính nơi em gái nó đã sống trước đây.
Nó kỳ thực cũng không cần phải cố gắng trốn thoát nữa, dù có trốn được thì có ích gì? Nó vẫn không có nơi nào khác để đi.
Thay vì chạy trốn trong tuyệt vọng, nó có thể sẽ chết ở đây, có thể sau khi chết nó có thể sẽ đoàn tụ với mẹ, anh và em gái.
Phịch một tiếng. Ngay khi chú mèo con màu xám đang tìm kiếm thứ gì đó để kết liễu cuộc đời mình, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một thanh niên lạ mặt từ ngoài cửa bước vào.
Không sai, nhân loại này trông cũng không nhiều tuổi, nói chính xác hơn chính là thiếu niên, mèo con nghiêng đầu khẽ lắc mũi.
Thật kỳ quái, không biết có phải là ảo giác hay không, luôn cảm giác như ngửi được hơi thở của đồng loại trên người thiếu niên này.
"Cuối cùng cũng tìm được rồi," Khương Khả nhìn thoáng qua con mèo con màu xám cuộn tròn trên bàn, bước nhanh đi tới, "Thật tốt quá, vẫn còn sống, tưởng lần này lại tìm được phòng trống đâu."
Khương Khả nhìn quanh.
Không thể không nói, phòng đấu giá ngầm này dám ngang nhiên đặt gần căn cứ là có lý do, mặc kệ là phương diện phòng trộm hay là an ninh đều được làm rất tốt.
Đặc biệt là ở những nơi gần khu đấu giá ngầm, tất cả tin tức đều bị quấy nhiễu, thậm chí là chức năng tìm kiếm của hệ thống cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, cho nên sau khi Khương Khả và Trạch Duy Á thoát khỏi tên quản đốc dẫn đường cả một lúc lâu, lại ước chừng tìm 4 nơi mới tìm được nơi này.
May mắn thay, đã tìm thấy.
Khương Khả thở dài, thấy trạng thái của con Bạch Linh Miêu trước mặt không quá lạc quan, cậu nhanh chóng yêu cầu hệ thống kiểm tra tình trạng thể chất hiện tại của nó.
[Xác nhận là Bạch Linh Miêu nhỏ tuổi, màu xám nhạt, tuổi ba tháng chín ngày, dấu hiệu sinh mệnh trung bình, trạng thái tinh thần trung bình, bị cảm nhẹ, đói nhiều ngày, ký chủ nên cho ăn càng sớm càng tốt để tránh vì đói quá mức mà tổn thương về thể chất. 】
Cho ăn ở đây?
Khương Khả nhìn lại xung quanh, không biết tại sao, phòng trưng bày này luôn mang đến cho cậu cảm giác rất khó chịu.
Đúng rồi, hẳn là quặng Hilan.
Khương Khả cúi đầu chạm vào vật trang trí ở mép góc bàn, quả nhiên là quặng Hilan, quặng Hilan có thể ức chế dị năng của linh sủng, có lẽ căn phòng này dùng để giam giữ linh sủng, cho nên bài trí trong phòng đều được làm từ quặng Hilan, đảm bảo chắc chắn linh sủng bị nhốt bên trong sẽ không thể sử dụng dị năng để trốn thoát.
“Dưới tình huống này còn có thể ra khỏi lồng, xem ra trình độ dị năng của ngươi cũng không thấp.” Khương Khả buồn cười sờ sờ đỉnh đầu mèo con.
Lúc này cho nó ăn bữa chính rõ ràng là không thích hợp, Khương Khả cân nhắc một hồi, liền đổi đồ ăn vặt cho mèo con từ trung tâm thương mại hệ thống, cầm trong tay chuẩn bị cho mèo con ăn một chút.
Mèo con màu xám rất cảnh giác, ngẩng đầu liếc nhìn Khương Khả, dùng mũi thăm dò ngửi thức ăn trong tay, sau đó lùi lại một bước, lặp lại hành động như vậy vài lần, cuối cùng thận trọng ngồi xuống.
Thức ăn nhẹ cho mèo con do hệ thống cung cấp giống như một loại thuốc, Khương khả đã nếm thử, vị rất giống hỗn hợp của các loại hải sản, tươi ngon ngọt và hương vị cũng không tồi.
Có lẽ là sau khi xác nhận đồ ăn trong tay Khương Khả không có vấn đề gì, mèo con xám sau hơn hai ngày không ăn, cuối cùng cũng an tâm lại, dùng chân cầm gói snack, ăn từng ngụm nhỏ.
“Tốt.” Khương Khả vươn tay xoa đầu.
Sau khi mèo con ăn xong một túi đồ ăn vặt, Trạch Duy Á mở cửa bước vào: "Được rồi, bảo vệ ở tầng ba của tầng hầm đã giải quyết xong. Bây giờ có thể đi."
Khương Khả gật đầu, nhanh chóng đổi một túi linh sủng từ trung tâm thương mại hệ thống, cho mèo con vào ba lô.
…
“Người đâu, sao đến bây giờ tôi vẫn không tìm được?” Nhìn màn hình tối đen trước mặt, quản đốc tức giận vỗ bàn.
Đội trưởng an ninh toát mồ hôi hột: "Cái kia, chúng tôi cũng không có cách nào. Tất cả máy giám sát đều mất hiệu lực. Bây giờ chúng tôi chỉ có thể dựa vào việc kiểm tra thủ công từng tầng."
Tất nhiên, rắc rối không phải ở điều tra. Mà là cuộc đấu giá sắp bắt đầu ngay bây giờ. Phòng đấu giá dưới lòng đất chật ních những khách hàng sẽ tham gia đấu giá. Vào lúc này, việc tìm kiếm một người tương đương với mò kim đáy bể.
"Không đúng, bọn họ không phải là đã đăng ký tinh thần lực sao, tại sao không thể trực tiếp định vị?"
“Chúng tôi đã thử định vị, nhưng vì thông tin đăng ký còn mơ hồ nên vẫn không xác định được vị trí chính xác.” Đội trưởng an ninh cẩn thận liếc nhìn quản đốc đối diện, thực ra cũng có chút không hài lòng, dù sao lần đăng ký trước là Quản đốc tự mình dẫn người đi làm, nếu không phải thời điểm anh ta để khách đăng ký không rõ ràng, họ đã không gặp phải rắc rối như vậy bây giờ.
"Không có khả năng," Quản đốc sửng sốt, đột nhiên hiểu được hàm ý của bên kia, " Lúc ta đưa người đi rõ răng đã đăng ký, làm sao có thể có sai sót."
Không đúng.
Trên thực tế, có một khả năng khác khiến cho không thể xác định vị trí chính xác.
"Máy gây nhiễu..."
Trước khi quản đốc nói xong, đội trưởng an ninh không thể không ngắt lời: "Không có khả năng là máy gây nhiễu. Dụng cụ đăng ký tinh thần lực dùng trong phòng đấu giá là loại đặc biệt, các thiết bị gây nhiễu thông thường căn bản không dùng được. Trừ khi họ là... "
“Trừ khi họ là thành viên của đội cận vệ hoặc lực lượng viễn chinh.” Quản đốc nói.
Khả năng là đội cận vệ không lớn, chỉ có thể là quân viễn chinh.
Hai người nhìn nhau, đột nhiên cả hai đều có một dự cảm xấu.
…
Sau khi đi vòng quanh phòng đấu giá dưới lòng đất thêm vài lần, xác nhận rằng không có linh sủng nào khác được nuôi ở gần đó, Khương Khả cùng Trạch Duy Á rời phòng đấu giá ở tầng ngầm thứ ba.
Không biết có phải bị cảm xúc của Trạch Duy Á lây nhiễm hay không. Rõ ràng là đến đây để trộm mèo, nhưng Khương Khả không hề cảm thấy lo lắng chút nào, thậm chí trên đường còn rảnh rỗi cầm danh mục lô hàng xem qua.
“Có thích thứ gì không?” Trạch Duy Á hỏi một cách thản nhiên.
Khương Khả lúng túng, đặc biệt muốn nói cho dù cậu thực sự thích thứ gì cũng không thể tùy tiện đi lấy nha. Dù sao thì trộm một con mèo còn chưa tính. Bây giờ lại ăn trộm vật đấu giá cũng không hay lắm.
Trạch Duy Á cười: "Đương nhiên không phải ăn trộm, nơi này rất nhanh sẽ bị đóng cửa, đến lúc đó vật phẩm đem ra đấu giá cũng sẽ bị tịch thu. Nếu em thích thứ gì, đến lúc đó có thể lấy."
Hai mắt Khương Khả sáng lên.
Cư nhiên còn có thể như thế, lại nói có một món đồ mà cậu vô cùng yêu thích, là một bộ chén sứ màu trắng, giá cả không quá đắt, nhưng nhìn rất tinh xảo và đẹp mắt.
Khương Khả lật danh mục đến trang có bát sứ, vừa muốn hỏi xem nên làm cái gì, liền thấy một đội bảo vệ từ bên kia chạy tới.
Cuối cùng cũng tìm được người.
Đội trưởng an ninh thở phào nhẹ nhõm, không dám nói nhảm nữa, trực tiếp ra lệnh tất cả nhân viên bảo vệ lấy súng ra.
"Tôi đã tìm thấy người, ngay tại trên tầng 3. Hai người này nhất định là thành viên của quân đội viễn chinh, không cần lưu lại người sống, Bạch Linh Miêu bị thương cũng không sao."
Trong phòng đấu giá không thể mở lá chắn bảo vệ, Khương Khả nhìn không được quay đầu nhìn về phía Trạch Duy Á, lại bị đối phương vỗ lên đỉnh đầu: "Mệt rồi đúng không, vào nhà nghỉ ngơi một lát, chờ tôi giải quyết xong chuyện bên này liền đi tìm em. "
Chuyện khác thì khó nói, nhưng riêng về mặt vũ lực thì Khương Khả vẫn rất tin tưởng Trạch Duy Á, nhanh chóng gật đầu, xách túi chạy vào phòng.
Có lẽ bởi vì bên ngoài có quá nhiều tiếng ồn, con mèo con màu xám trong túi nhịn không được kêu 2 tiếng.
Lấy mèo con ra khỏi túi, Khương Khả có chút xấu hổ.
Không biết có do đã biến thành người hay không mà bây giờ Khương Khả không hiểu con mèo này nói gì, chỉ biết con mèo con trên tay có vẻ rất khó chịu, nhưng cũng không thể nó đang lo lắng cái gì.
"Đừng lo lắng, chúng tôi có thể đưa em ra khỏi đây sớm thôi. Em có người nhà ở Thủ đô tinh không? Nếu không có, em có thể đi cùng tôi. Nhà tôi có bốn chú mèo con. Tôi hy vọng, các em có thể hòa thuận với nhau. "
“Meo meo meo!” Dường như hiểu được ý của Khương Khả, con mèo con không ngừng dùng chân vỗ vào mu bàn tay Khương Khả, đồng thời chỉ chân vào bức tường bên cạnh.
Trên bức tường có cái gì sao?
Khương Khả có chút bối rối, bởi vì con mèo trong cậu kêu quá lợi hại, Khương Khả không còn cách nào khác đành phải đứng dậy ôm nó đi tới bức tường mà nó vừa chỉ vào.
Chú mèo con màu xám lại kêu lên một lần nữa, vươn chân ra ấn vào tường.
Một tiếng ong vang lên.
Toàn bộ bức tường đột nhiên trở nên trong suốt, hiện rõ toàn bộ thứ ở đằng sau bức tường.
Nhìn thấy thứ bên trong bức tường, Khương Khả rốt cục không nhịn được trợn to hai mắt.
Hồ ly trắng, chuột chỉ vàng, rắn hai đuôi... tất cả đều là linh sủng quý hiếm mà Khương Khả không thể nhận ra, chúng đều bị nhốt sau bức tường này.
“Có chuyện gì vậy?” Sau khi giải quyết xong đám bảo vệ bên ngoài, Trạch Duy Á mới vào liền nhìn thấy bộ dạng đờ đẫn của Khương Khả, liền hỏi.
Khương Khả chỉ vào bức tường trước mặt: "Cái kia, tôi muốn hỏi, nếu một chủ của phòng đấu giá ngầm có hơn 20 linh sủng quý hiếm trong tay, thì theo luật của Đế Quốc sẽ xử phạt ra sao. "
“Có lẽ sẽ trực tiếp bị đày đến một thiên hà xa xôi.” Trạch Duy Á suy nghĩ một chút rồi nói.
Ở Đế quốc không có án tử hình, nhưng bị đày đến một thiên hà xa xôi về cơ bản không khác nhiều so với án tử hình.
Khương Khả: "Tốt rồi."
Trạch Duy Á nghi ngờ liếc nhìn Khương Khả, sau đó lại nghi ngờ nhìn về phía bức tường trước mặt, trong lòng đột nhiên có một dự đoán.
"Đúng vậy," Khương Khả gật đầu, có chút khó nói, "Giống như anh nghĩ, bọn chúng đều bị nhốt ở sau bức tường này. Có ít nhất 20 hoặc 30 con, đều là linh sủng quý hiếm."
Trạch Duy Á: "..." Lợi hại.
Trong chiếc lồng tròn trong suốt, một chú mèo con màu xám nhạt đang hạ thấp toàn bộ cơ thể, cẩn thận đặt một chiếc chân ở cửa ra lồng.
Ong một tiếng.
Âm thanh trầm đục như của một thứ gì đó đang rung động.
Theo cử động của chú mèo con màu xám, toàn bộ chiếc lồng như được nhân đôi, ngay lúc cái lồng như bị tách ra kia, chú mèo con đã nắm bắt được cơ hội, dùng tứ chi nhảy ra khỏi chiếc lồng trong suốt.
Biến mất.
Không phải là làm cho bản thân biến mất, mà là làm cho những đồ vật bẩn thân chạm vào biến mất, đây là dị năng mà nó mới thức tỉnh được từ tuần trước.
Dị năng này có hai hạn chế, một là sinh vật sống không thể biến mất, hai là thời gian có hạn, trạng thái biến mất của vật thể chỉ có thể duy trì tối đa trong vòng ba giây.
Tất nhiên, cũng có những yêu cầu nhất định về thể tích và trọng lượng của vật phẩm biến mất, nhưng vì thời gian thức tỉnh dị năng quá ngắn nên nó chưa thăm dò được hết quy luật.
Nhìn hai lồng kính trống rỗng trước mặt, chú mèo con xám nằm xuống bàn khóc thút thít.
Nó vẫn nghĩ không ra tại sao nó lại bị bắt tới nơi này. Lúc đầu, nó với gia đình cùng nhau sống yên ổn trên một tinh cầu không còn được sử dụng. Sau đó, một ngày nào đó, đột nhiên có một con tàu vũ trụ bất ngờ lao xuống gần nơi chúng sinh sống, anh và hai chị gái của nó trực tiếp bị bắt vào phi thuyền.
Linh sủng nhỏ tuổi vốn dĩ không thích hợp cho những chuyến du hành dài ngày giữa các vì sao, chưa đầy một tháng em gái nhỏ tuổi nhất và anh của nó chết vì bệnh trên phi thuyền, nó và một đứa em gái khác bị đưa đến đây, ngay ngày hôm qua, trong quá trình chạy trốn, em gái của nó đã bị thương nặng.
Chú mèo con màu xám kêu meo meo, cọ vào lồng kính nơi em gái nó đã sống trước đây.
Nó kỳ thực cũng không cần phải cố gắng trốn thoát nữa, dù có trốn được thì có ích gì? Nó vẫn không có nơi nào khác để đi.
Thay vì chạy trốn trong tuyệt vọng, nó có thể sẽ chết ở đây, có thể sau khi chết nó có thể sẽ đoàn tụ với mẹ, anh và em gái.
Phịch một tiếng. Ngay khi chú mèo con màu xám đang tìm kiếm thứ gì đó để kết liễu cuộc đời mình, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một thanh niên lạ mặt từ ngoài cửa bước vào.
Không sai, nhân loại này trông cũng không nhiều tuổi, nói chính xác hơn chính là thiếu niên, mèo con nghiêng đầu khẽ lắc mũi.
Thật kỳ quái, không biết có phải là ảo giác hay không, luôn cảm giác như ngửi được hơi thở của đồng loại trên người thiếu niên này.
"Cuối cùng cũng tìm được rồi," Khương Khả nhìn thoáng qua con mèo con màu xám cuộn tròn trên bàn, bước nhanh đi tới, "Thật tốt quá, vẫn còn sống, tưởng lần này lại tìm được phòng trống đâu."
Khương Khả nhìn quanh.
Không thể không nói, phòng đấu giá ngầm này dám ngang nhiên đặt gần căn cứ là có lý do, mặc kệ là phương diện phòng trộm hay là an ninh đều được làm rất tốt.
Đặc biệt là ở những nơi gần khu đấu giá ngầm, tất cả tin tức đều bị quấy nhiễu, thậm chí là chức năng tìm kiếm của hệ thống cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, cho nên sau khi Khương Khả và Trạch Duy Á thoát khỏi tên quản đốc dẫn đường cả một lúc lâu, lại ước chừng tìm 4 nơi mới tìm được nơi này.
May mắn thay, đã tìm thấy.
Khương Khả thở dài, thấy trạng thái của con Bạch Linh Miêu trước mặt không quá lạc quan, cậu nhanh chóng yêu cầu hệ thống kiểm tra tình trạng thể chất hiện tại của nó.
[Xác nhận là Bạch Linh Miêu nhỏ tuổi, màu xám nhạt, tuổi ba tháng chín ngày, dấu hiệu sinh mệnh trung bình, trạng thái tinh thần trung bình, bị cảm nhẹ, đói nhiều ngày, ký chủ nên cho ăn càng sớm càng tốt để tránh vì đói quá mức mà tổn thương về thể chất. 】
Cho ăn ở đây?
Khương Khả nhìn lại xung quanh, không biết tại sao, phòng trưng bày này luôn mang đến cho cậu cảm giác rất khó chịu.
Đúng rồi, hẳn là quặng Hilan.
Khương Khả cúi đầu chạm vào vật trang trí ở mép góc bàn, quả nhiên là quặng Hilan, quặng Hilan có thể ức chế dị năng của linh sủng, có lẽ căn phòng này dùng để giam giữ linh sủng, cho nên bài trí trong phòng đều được làm từ quặng Hilan, đảm bảo chắc chắn linh sủng bị nhốt bên trong sẽ không thể sử dụng dị năng để trốn thoát.
“Dưới tình huống này còn có thể ra khỏi lồng, xem ra trình độ dị năng của ngươi cũng không thấp.” Khương Khả buồn cười sờ sờ đỉnh đầu mèo con.
Lúc này cho nó ăn bữa chính rõ ràng là không thích hợp, Khương Khả cân nhắc một hồi, liền đổi đồ ăn vặt cho mèo con từ trung tâm thương mại hệ thống, cầm trong tay chuẩn bị cho mèo con ăn một chút.
Mèo con màu xám rất cảnh giác, ngẩng đầu liếc nhìn Khương Khả, dùng mũi thăm dò ngửi thức ăn trong tay, sau đó lùi lại một bước, lặp lại hành động như vậy vài lần, cuối cùng thận trọng ngồi xuống.
Thức ăn nhẹ cho mèo con do hệ thống cung cấp giống như một loại thuốc, Khương khả đã nếm thử, vị rất giống hỗn hợp của các loại hải sản, tươi ngon ngọt và hương vị cũng không tồi.
Có lẽ là sau khi xác nhận đồ ăn trong tay Khương Khả không có vấn đề gì, mèo con xám sau hơn hai ngày không ăn, cuối cùng cũng an tâm lại, dùng chân cầm gói snack, ăn từng ngụm nhỏ.
“Tốt.” Khương Khả vươn tay xoa đầu.
Sau khi mèo con ăn xong một túi đồ ăn vặt, Trạch Duy Á mở cửa bước vào: "Được rồi, bảo vệ ở tầng ba của tầng hầm đã giải quyết xong. Bây giờ có thể đi."
Khương Khả gật đầu, nhanh chóng đổi một túi linh sủng từ trung tâm thương mại hệ thống, cho mèo con vào ba lô.
…
“Người đâu, sao đến bây giờ tôi vẫn không tìm được?” Nhìn màn hình tối đen trước mặt, quản đốc tức giận vỗ bàn.
Đội trưởng an ninh toát mồ hôi hột: "Cái kia, chúng tôi cũng không có cách nào. Tất cả máy giám sát đều mất hiệu lực. Bây giờ chúng tôi chỉ có thể dựa vào việc kiểm tra thủ công từng tầng."
Tất nhiên, rắc rối không phải ở điều tra. Mà là cuộc đấu giá sắp bắt đầu ngay bây giờ. Phòng đấu giá dưới lòng đất chật ních những khách hàng sẽ tham gia đấu giá. Vào lúc này, việc tìm kiếm một người tương đương với mò kim đáy bể.
"Không đúng, bọn họ không phải là đã đăng ký tinh thần lực sao, tại sao không thể trực tiếp định vị?"
“Chúng tôi đã thử định vị, nhưng vì thông tin đăng ký còn mơ hồ nên vẫn không xác định được vị trí chính xác.” Đội trưởng an ninh cẩn thận liếc nhìn quản đốc đối diện, thực ra cũng có chút không hài lòng, dù sao lần đăng ký trước là Quản đốc tự mình dẫn người đi làm, nếu không phải thời điểm anh ta để khách đăng ký không rõ ràng, họ đã không gặp phải rắc rối như vậy bây giờ.
"Không có khả năng," Quản đốc sửng sốt, đột nhiên hiểu được hàm ý của bên kia, " Lúc ta đưa người đi rõ răng đã đăng ký, làm sao có thể có sai sót."
Không đúng.
Trên thực tế, có một khả năng khác khiến cho không thể xác định vị trí chính xác.
"Máy gây nhiễu..."
Trước khi quản đốc nói xong, đội trưởng an ninh không thể không ngắt lời: "Không có khả năng là máy gây nhiễu. Dụng cụ đăng ký tinh thần lực dùng trong phòng đấu giá là loại đặc biệt, các thiết bị gây nhiễu thông thường căn bản không dùng được. Trừ khi họ là... "
“Trừ khi họ là thành viên của đội cận vệ hoặc lực lượng viễn chinh.” Quản đốc nói.
Khả năng là đội cận vệ không lớn, chỉ có thể là quân viễn chinh.
Hai người nhìn nhau, đột nhiên cả hai đều có một dự cảm xấu.
…
Sau khi đi vòng quanh phòng đấu giá dưới lòng đất thêm vài lần, xác nhận rằng không có linh sủng nào khác được nuôi ở gần đó, Khương Khả cùng Trạch Duy Á rời phòng đấu giá ở tầng ngầm thứ ba.
Không biết có phải bị cảm xúc của Trạch Duy Á lây nhiễm hay không. Rõ ràng là đến đây để trộm mèo, nhưng Khương Khả không hề cảm thấy lo lắng chút nào, thậm chí trên đường còn rảnh rỗi cầm danh mục lô hàng xem qua.
“Có thích thứ gì không?” Trạch Duy Á hỏi một cách thản nhiên.
Khương Khả lúng túng, đặc biệt muốn nói cho dù cậu thực sự thích thứ gì cũng không thể tùy tiện đi lấy nha. Dù sao thì trộm một con mèo còn chưa tính. Bây giờ lại ăn trộm vật đấu giá cũng không hay lắm.
Trạch Duy Á cười: "Đương nhiên không phải ăn trộm, nơi này rất nhanh sẽ bị đóng cửa, đến lúc đó vật phẩm đem ra đấu giá cũng sẽ bị tịch thu. Nếu em thích thứ gì, đến lúc đó có thể lấy."
Hai mắt Khương Khả sáng lên.
Cư nhiên còn có thể như thế, lại nói có một món đồ mà cậu vô cùng yêu thích, là một bộ chén sứ màu trắng, giá cả không quá đắt, nhưng nhìn rất tinh xảo và đẹp mắt.
Khương Khả lật danh mục đến trang có bát sứ, vừa muốn hỏi xem nên làm cái gì, liền thấy một đội bảo vệ từ bên kia chạy tới.
Cuối cùng cũng tìm được người.
Đội trưởng an ninh thở phào nhẹ nhõm, không dám nói nhảm nữa, trực tiếp ra lệnh tất cả nhân viên bảo vệ lấy súng ra.
"Tôi đã tìm thấy người, ngay tại trên tầng 3. Hai người này nhất định là thành viên của quân đội viễn chinh, không cần lưu lại người sống, Bạch Linh Miêu bị thương cũng không sao."
Trong phòng đấu giá không thể mở lá chắn bảo vệ, Khương Khả nhìn không được quay đầu nhìn về phía Trạch Duy Á, lại bị đối phương vỗ lên đỉnh đầu: "Mệt rồi đúng không, vào nhà nghỉ ngơi một lát, chờ tôi giải quyết xong chuyện bên này liền đi tìm em. "
Chuyện khác thì khó nói, nhưng riêng về mặt vũ lực thì Khương Khả vẫn rất tin tưởng Trạch Duy Á, nhanh chóng gật đầu, xách túi chạy vào phòng.
Có lẽ bởi vì bên ngoài có quá nhiều tiếng ồn, con mèo con màu xám trong túi nhịn không được kêu 2 tiếng.
Lấy mèo con ra khỏi túi, Khương Khả có chút xấu hổ.
Không biết có do đã biến thành người hay không mà bây giờ Khương Khả không hiểu con mèo này nói gì, chỉ biết con mèo con trên tay có vẻ rất khó chịu, nhưng cũng không thể nó đang lo lắng cái gì.
"Đừng lo lắng, chúng tôi có thể đưa em ra khỏi đây sớm thôi. Em có người nhà ở Thủ đô tinh không? Nếu không có, em có thể đi cùng tôi. Nhà tôi có bốn chú mèo con. Tôi hy vọng, các em có thể hòa thuận với nhau. "
“Meo meo meo!” Dường như hiểu được ý của Khương Khả, con mèo con không ngừng dùng chân vỗ vào mu bàn tay Khương Khả, đồng thời chỉ chân vào bức tường bên cạnh.
Trên bức tường có cái gì sao?
Khương Khả có chút bối rối, bởi vì con mèo trong cậu kêu quá lợi hại, Khương Khả không còn cách nào khác đành phải đứng dậy ôm nó đi tới bức tường mà nó vừa chỉ vào.
Chú mèo con màu xám lại kêu lên một lần nữa, vươn chân ra ấn vào tường.
Một tiếng ong vang lên.
Toàn bộ bức tường đột nhiên trở nên trong suốt, hiện rõ toàn bộ thứ ở đằng sau bức tường.
Nhìn thấy thứ bên trong bức tường, Khương Khả rốt cục không nhịn được trợn to hai mắt.
Hồ ly trắng, chuột chỉ vàng, rắn hai đuôi... tất cả đều là linh sủng quý hiếm mà Khương Khả không thể nhận ra, chúng đều bị nhốt sau bức tường này.
“Có chuyện gì vậy?” Sau khi giải quyết xong đám bảo vệ bên ngoài, Trạch Duy Á mới vào liền nhìn thấy bộ dạng đờ đẫn của Khương Khả, liền hỏi.
Khương Khả chỉ vào bức tường trước mặt: "Cái kia, tôi muốn hỏi, nếu một chủ của phòng đấu giá ngầm có hơn 20 linh sủng quý hiếm trong tay, thì theo luật của Đế Quốc sẽ xử phạt ra sao. "
“Có lẽ sẽ trực tiếp bị đày đến một thiên hà xa xôi.” Trạch Duy Á suy nghĩ một chút rồi nói.
Ở Đế quốc không có án tử hình, nhưng bị đày đến một thiên hà xa xôi về cơ bản không khác nhiều so với án tử hình.
Khương Khả: "Tốt rồi."
Trạch Duy Á nghi ngờ liếc nhìn Khương Khả, sau đó lại nghi ngờ nhìn về phía bức tường trước mặt, trong lòng đột nhiên có một dự đoán.
"Đúng vậy," Khương Khả gật đầu, có chút khó nói, "Giống như anh nghĩ, bọn chúng đều bị nhốt ở sau bức tường này. Có ít nhất 20 hoặc 30 con, đều là linh sủng quý hiếm."
Trạch Duy Á: "..." Lợi hại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất