Trực Tiếp Hàng Ngày Của Manh Sủng Đế Quốc

Chương 56

Trước Sau
Bởi vì không hỏi được bất cứ tình huống cụ thể nào từ Hàn Nghiêu, Khương Khả chỉ có thể gọi điện thoại cho người phụ trách của Trường Linh Thú.

Người phụ trách là một thanh niên trẻ tuổi, sau khi nghe rõ Khương Khả muốn hỏi gì thì không khỏi suy sụp.

"Chúng tôi chỉ là một trường học rất bình thường. Chúng tôi thực sự không dạy nổi bốn con mèo của các anh. Tôi xin các anh hãy đến một trường linh sủng khác."

Không đợi câu trả lời của Khương Khả, anh ta trực tiếp kể lại những gì đã xảy ra trong hai ngày qua từ đầu đến cuối.

Mọi chuyện thực ra không có gì phức tạp. Linh sủng nhỏ tuổi lúc nào cũng ham chơi và tò mò. Đây là điều mà ai cũng biết. Các nhân viên của trường đã chuẩn bị tâm lý cho việc này. Kết quả mới nhận nuôi được ngày đầu chúng đều cư xử rất ngoan ngoãn, không ồn ào náo loạn.

Nhưng đến sáng ngày hôm sau, khi các nhân viên chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, nhóm mèo con vừa gặp những linh sủng khác liền nháo loạn khắp trường học.

Bạch Linh Miêu là linh sủng quý hiếm, dị năng của chúng mạnh hơn những linh sủng thông thường khác, nháo loạn thì không tính, chẳng ai ngờ được chúng phá đến không lường được, trong đó còn có một con đột ngột thức tỉnh dị năng, lại là dị năng phản trọng lực.

Phản trọng lực cũng khá giống Niệm động lực, chúng đều là điều khiển vật thể. Điểm khác biệt duy nhất là dị năng phản trọng lực rất khó kiểm soát. Bên kia người ta ước tính rằng, nhóm mèo em đã hủy 2 phòng nghỉ của nhân viên, 1 phòng hoạt động, 3 phòng chơi và toàn bộ phòng tắm ở tầng 2 đều bị hủy hết.

À, đúng rồi, còn có gần như tất cả các camera giám sát ở hành lang, và hơn một nửa số chậu cây.

Người phụ trách thực sự không rõ, rốt cuộc những cái camera và chậu cây chọc gì chúng, mà chúng phải đuổi tận giết tuyệt đến thế.

"Không, không cần đền bù, nhưng mà phí chăm sóc trước đó các anh đã nộp chúng tôi sẽ không trả lại ….. Cứ như vậy đi. Dù sao thì các anh cũng không cần phải đến đây nữa, nếu thực sự không được thì chúng tôi có thể đề cử các trường học khác. "

Khương Khả: "..." Đây có ý là sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi sao không. (Ý là tui sống yên ổn là được, mấy người sống chết ra sao tui mặc kệ, câu gốc đạo hữu bất tử bần đạo)

Dù thế nào cũng là lỗi của mình, cậu cũng không định làm người phụ trách ở đầu dây bên kia khó xử, Khương Khả lại xác nhận chuyện có cần bồi thường hay không, cậu mới cúp điện thoại.

“Được.” Thấy Khương Khả gọi xong liền biết sự việc đã giải quyết xong, Hàn Nghiêu đứng lên nói: “Dù sao, tôi cũng đã đưa mèo cho cậu rồi. Tôi còn có việc phải về căn cứ, tôi đi trước đây."

“Được.” Khương Khả vội vàng gật đầu, tiễn Hàn Nghiêu ra ngoài.

Quay đầu đóng cửa lại, Khương Khả lẳng lặng nhìn bốn con mèo đang làm nũng dưới chân.

Không biết có phải lúc trước khi dạy chúng xảy ra vấn đề gì không, mà mấy em mèo chính là điển hình của bắt nạt kẻ yếu, khi có cậu ở thì chúng trở nên vô cùng ngoan ngoãn, mà khi cậu vừa đi vắng thì chúng liền làm loạn, muốn loạn bao nhiêu liền loạn, cơ hồ muốn lật tung mái nhà luôn.

Xem ra, không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể đưa đám mèo nhỏ này cùng đi tham gia cuộc thi nấu ăn.

Trong khi Khương Khả đang suy nghĩ xem phải làm gì trong vài ngày nữa, con mèo con màu xám mới ở đằng kia đã nhảy ra khỏi vòng tay của Khương Khả đến trước mặt những con mèo con khác.

Có lẽ không biết tại sao lại có thêm một con mèo con khác trong nhà. Những con mèo nhỏ rất cảnh giác. Nhị Hắc và Tam Hoa có tính cách tương đối mềm mại, chúng luôn thích ứng dưới mọi hoàn cảnh, cũng không có quá nhiều phản khác đối với chú mèo mới.

Chỉ có Tứ Hỉ là không cao hứng, sau khi xác nhận rằng con mèo con trước mặt không có sức tấn công nào, nó liền trực tiếp dùng chân ấn con mèo mới vào hộp các tông trong góc.

Tiểu Ngũ hoảng sợ, nhanh chóng lùi về phía sau.

“Meo meo.” Tứ Hỉ ngẩng đầu lên và kêu lên đắc thắng với con mèo con dưới chân mình.

Tuy nhiên, Tứ Hỉ không cảm thấy tự hào được bao lâu, ngay khi con mèo con màu xám chạm vào thùng carton, cả chiếc hộp rung lên dữ dội, chưa đợi Tứ Hỉ kịp phản ứng thì con mèo xám đã đẩy nó về phía thùng carton.

Thùng carton tối đen, bên trong là hàng chuyển phát nhanh vừa chuyển đến, có chứa vài màu nước mà lúc trước Khương Khả tùy tiện đặt về.

Lúc Tứ Hỉ dùng dị năng rời khỏi thùng carton, chiếc lông tơ vốn có màu vàng xinh đẹp đã bị nhuộm thành một màu kỳ dị pha trộn giữa hồng tươi và xanh lam.

Tứ Hỉ: "..." QAQ.



Phốc.

Để không làm tổn thương đến lòng tự trọng của em mèo, Khương Khả cố nén cười trong lòng.

Vừa đau lòng lại vừa buồn cười, Khương Khả bất đắc dĩ lau vết sơn trên đỉnh đầu nó, "Đừng lo lắng, đây là sơn đặc biệt dành cho trẻ em, có thể rửa sạch bằng nước...... Còn có, không thể tùy tiện bắt nạt người khác, cái này coi như là giáo huấn dành cho em."

Đã bị nhuộm thành mèo hoa, Tứ Hỉ mếu méo cọ vào bàn tay Khương Khả, thúc giục cậu nhanh chóng đuổi người bạn mới đi.

Tuy bây giờ không hiểu tiếng mèo, nhưng cũng đoán được ý, Khương Khả gõ gõ đầu của nó.

"Đừng nghĩ, em ấy sẽ sống ở đây ít nhất một hai năm. Tự mình nghĩ cách hòa hợp với em ấy đi."

Thứ Hỉ: "..." Không thể như vậy a QAQ.





Có lẽ, việc giải quyết phòng đấu giá thực sự rất rắc rối, mãi đến ngày hôm sau vẫn không thấy Trạch Duy Á quay về. Sáng hôm sau, thuốc biến thân đã hết tác dụng, Khương Khả lại trở về dáng dấp của một con mèo sữa nhỏ.

Leng keng một tiếng, thanh âm nhắc nhở của hệ thống vang lên.

[Nhắc nhở: Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là gói nhiệm vụ đặc biệt sẽ hết hạn, vui lòng kiểm tra càng sớm càng tốt. 】

Gói nhiệm vụ đặc biệt?

À, Khương Khả phản ứng ngay lập tức, hình như lúc trước cậu có hoàn thành 2 nhiệm vụ khẩn cấp còn chưa mở quà đâu.

“Vậy bây giờ mở đi, đúng vậy, nếu mở hai gói quà cùng nhau thì sẽ không ảnh hưởng gì đến nhau chứ.” Khương Khả hỏi.

[Không, xin ký chủ yên tâm. 】

[Gói nhiệm vụ đặc biệt đầu tiên đã được mở. Chúc mừng kí chủ, đã lấy được một viên chuyển hóa trung cấp và một lọ bổ sung thể lực. 】

[Gói nhiệm vụ đặc biệt thứ hai đã được mở. Chúc mừng kí chủ nhận được "Thực đơn cải tiến của tinh tế" và một lọ thuốc bổ trợ dị năng. 】

[Do giới hạn hình thể của ký chủ, "Thực đơn cải tiến của tinh tế" sẽ trực tiếp in sâu vào biển thức của ký chủ, xin ký chủ chú ý kiểm tra. 】

[Cưỡng chế học... đếm ngược 3, 2, 1. 】

Khương Khả: "..."

Được rồi, một lần lạ, hai lần quen, có kinh nghiệm cưỡng bức học của mấy lần trước, Khương Khả bây giờ đã rất quen với loại chuyện này.

Lặng lẽ đợi cơn đau trôi qua, phân loại những thứ chợt hiện ra trong đầu, Khương Khả phát hiện đây là một công thức về cách sử dụng các loại rau thông thường để nấu ăn.

Cái này liền kỳ lạ.

Bây giờ Khương Khả toàn dùng rau do cửa hàng hệ thống cung cấp, cái gọi là "giống rau mới".

Mặc dù rau được cung cấp trong trung tâm thương mại của hệ thống có giới hạn mua hàng ngày, nhưng nhìn chung chúng vẫn rất hữu ích. Khương Khả thực sự nghĩ không ra công thức nấu ăn của thế giới này có ích gì cho mình.



Càng nghĩ càng rối rắm, Khương Khả không nhịn được gõ vào hệ thống: "Tôi nhớ lúc trước cậu từng nói, tất cả những phần thưởng nhận được đều là những vật mà tôi cần, thuốc biến thân thì tôi còn hiểu được, nhưng công thức này dùng để làm gì."

Nhiệm vụ ngẫu nhiên và nhiệm vụ khẩn cấp có cách nhận thưởng khác nhau, nhưng nhìn chung mỗi cách đều có ưu và nhược điểm riêng.

Phần thưởng nhiệm vụ của hệ thống dù tốt hay xấu. Đều phân loại trình độ quý hiếm, phần thưởng ngẫu nhiên chia từ 1 đến 10, yêu cầu vận may đến rút, vận may tốt thì rút trúng đồ hiếm, vận may không tốt đều rút trúng cái râu ria bên ngoài.

Phần thưởng cho các nhiệm vụ khẩn cấp là từ 4 đến 6 điểm, nhược điểm là về cơ bản không nhận được bất kỳ phần thưởng đặc biệt nào, ưu điểm là chúng đều là những gì Khương Khả muốn hoặc cần nhất.

Chẳng hạn, viên biến thân cấp cao mà Khương Khả lấy được lúc trước chính là thứ mà Khương Khả cần nhất lúc đó.

Hệ thống không thể sai. Nó tặng Khương Khả "Thực đơn cải tiến của tinh tế" như một phần thưởng nhiệm vụ, cho thấy rằng công thức này thực sự là thứ mà Khương Khả cần nhất lúc này.

[Ký chủ không cần lo lắng, đến lúc sẽ tự nhiên hiểu được. 】



Vì không yên tâm các em mèo, Khương Khả chỉ có thể bàn bạc với người tổ chức cuộc thi nấu ăn tinh tế, sau này tất cả cuộc thi sẽ được tổ chức tại nhà riêng của cậu, ban tổ chức sẽ cử nhân viên đến giúp đỡ và giám sát.

Vì cuộc thi đấu sẽ được phát sóng trực tiếp nên cách của Khương Khả hoàn toàn có thể làm được. Ban tổ chức đã đồng ý sau một thời gian cân nhắc.

Rất nhanh đã tới ngày thi đấu, hai nhân viên được ban tổ chức cử đến nhà từ sáng sớm, họ gửi thông tin quá trình diễn ra cuộc thi trong ngày, cũng như chuẩn bị tất cả các máy quay và đạo cụ cần thiết cho cuộc thi.

Các đồ vật khác Khương Khả có thể hiểu, nhưng khi nhìn đám rau có màu sắc kỳ dị trước mặt, Khương Khả liền không nghĩ ra chúng dùng để làm gì.

“À, đây là nguyên liệu mà tất cả các tuyển thủ ở bảng B phải sử dụng trong đợt tuyển chọn đầu tiên,” có lẽ nhìn thấy sự nghi ngờ của Khương Khả, nhân viên nhanh chóng giải thích, “Không giới hạn cách làm, không giới hạn dụng cụ, chỉ cần dùng bắp cải làm nguyên liệu chính để chế biến món ăn, đến lúc đó ban giám khảo sẽ thống nhất cho điểm, cuối cùng quyết định ai là người được thăng cấp. "

Cải thảo.

Thứ lộn xộn này thực chất là cải thảo.

Khương Khả trừng mắt cạn lời... Ồ, xét về hình dáng thì vẫn có thể nhận ra là cải thảo, nhưng bề ngoài lớn hơn một chút, hình dáng có chút lộn xộn.

Nhưng cái màu này là như thế nào, hình như là hỗn hợp của màu xanh và màu tím, cho dù nhìn thế nào đi chăng nữa vẫn cứ cảm thấy khó chịu.

Khương Khả bây giờ đã là một con mèo trắng, không thể ăn thức ăn của người, nhưng để xác định mùi vị của "cây cải thảo" trước mặt, cậu chỉ có thể lấy một ít để nếm thử.

Nó có vị chua và chát, còn có mùi tanh rất lạ.

Khương Khả âm thầm nôn ra cải thảo trong miệng ra, đặc biệt muốn hỏi loại này thật sự có thể cho vào món ăn sao, cậu luôn cảm thấy vô luận chế biến như thế nào cũng đều không ngon.

[Nhắc nhở đặc biệt, "Thực đơn cải tiến của tinh tế" không chỉ cung cấp các công thức nấu ăn được cải tiến, mà còn cung cấp những công thức khác quan trọng hơn, xin ký chủ đừng quên sử dụng. 】

Khương Khả nghi ngẩng đầu: "Có ý gì?"

[Chờ ký chủ thử qua sẽ biết.】

Khương Khả: "..." Được rồi.

- -----------

Không ai thả tim cho tui dỗi ghê á.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau