Chương 22
Lâm Dịch với tay lên đầu giường lấy di động, đặt vào tay cậu, hỏi: “Em sao hôm nay nghe lời thế? Khí thế khi nói phải kết hôn hôm đó đâu rồi?”
“Không sao hết,” Lâm Gia Duệ cúi đầu tìm số của Bạch Vi Vi, nói: “Dù sao cũng đăng kí kết hôn rồi, hôn lễ chẳng qua chỉ đi qua đi lại sân khấu, hủy thì hủy.”
Vừa dứt lời chợt nghe “Bộp”, Lâm Dịch hất tay đánh rơi di động của Lâm Gia Duệ.
Di động lập tức bay xa, rơi lả tả trên mặt đất.
Lâm Gia Duệ có chút tiếc hận: “Ít nhất cũng để tôi gọi điện cho anh ba của tôi chứ, đột nhiên không thấy tôi, anh ấy khẳng định sẽ lo lắng.”
Lâm Dịch cũng không để ý, tóm lấy tay cậu hỏi: “Đăng kí kết hôn… là chuyện lúc nào?”
“Chính là hôm mời chú tham gia đám cưới đó. Buổi sáng vừa làm xong thủ tục, tối liền gặp chú, thật khéo. À, quên nói, chú là người đầu tiên biết tin vui đấy.”
Lâm Dịch nhìn thẳng cậu, bàn tay nắm cánh tay cậu thật chặt, trên cánh tay trắng nõn thêm mấy dấu tay.
Lâm Gia Duệ như bừng tỉnh, mở miệng hỏi: “Chú bắt tôi đến đây làm gì? Tình hình công ty, vẫn còn… ưm!”
Câu trả lời của Lâm Dịch là dùng miệng ngăn chặn miệng cậu.
Hai người vốn ở tư thế tứ chi dây dưa, Lâm Dịch thuận thế chen vào giữa hai chân Lâm Gia Duệ, ngón tay rất quen thuộc di chuyển trên người cậu, Lâm Gia Duệ không chịu nổi những trêu chọc ấy, miệng khẽ hừ, cơ thể dần có phản ứng.
Lâm Dịch đã sớm cởi đồ của cậu, lúc này liền nắm lấy hạ thân yêu ớt của cậu, dùng kĩ xảo vân vê.
“A…”
Nửa người trên của Lâm Gia Duệ giật bắn, rồi lại ngã xuống giường, chỉ cảm thấy thống khổ tới cực điểm rồi lại vui sướng đến cực hạn, ngay cả cổ họng cũng khàn, hoàn toàn rơi vào lòng bàn tay Lâm Dịch.
Lâm Dịch đưa tay còn lại nhét vào miệng Lâm Gia Duệ, đến khi mấy ngón tay đều ẩm ướt mới rút ra, sờ xuống cái miệng phía dưới của cậu, chậm rãi đi vào.
Lâm Gia Duệ thở hổn hển, thân thể đã lâu chưa trải qua chuyện này trở nên căng thẳng.
Lâm Dịch gắt gao đè trên người cậu, vừa đâm ngón tay vào trong cơ thể cậu vừa cúi xuống liếm lỗ tai, tháp giọng: “Bên trong vừa mềm lại nóng, còn cắn chặt như thế… Tôi rất ngạc nhiên, thân thể em như này thì cùng phụ nữ kiểu gì?”
Lâm Gia Duệ miễn cưỡng duy trì một chút thanh tỉnh, đứt quãng nói: “Cùng chú… không quan hệ…”
Con ngươi Lâm Dịch trầm lại, bỗng rút ngón tay ra, kéo cậu từ trên giường xuống.
Lâm Gia Duệ cảm thấy một trận choáng váng, sau đó đã bị kéo xuống giường đi vài bước, hai má dán lên một vật lạnh lẽo. Cậu mở to mắt nhìn, thì ra là một chiếc gương lớn. Lúc này ánh đèn sáng chiếu hắt lên tấm gương, soi rõ, phản chiếu toàn bộ thân thể cậu trần trụi, ánh mắt mơ hồ.
Lâm Gia Duệ giống như bị đâm một nhát, cuống quýt dời ánh mắt.
Lâm Dịch mạnh mẽ tóm lấy đặt cả người cậu trên tấm gương, nâng một chân của cậu, cứ thế xông vào cơ thể cậu.
“A… Không cần…”
Lâm Gia Duệ càng giãy dụa càng nhìn rõ bản thân xấu xí qua chiếc gương, ngay cả nơi cơ thể hai người gắn kết cũng nhìn rõ ràng. Hai tay cậu vô lực đặt trên gương, thân thể như bị kích thích càng trở nên mẫn cảm, huyệt khẩu gắt gao bao lấy vật cứng nóng bỏng đang ở bên trong.
Lâm Dịch nắm lấy thắt lưng mềm mại tinh tế của cậu, hạ thân ra vào liên tục, đột nhiên va chạm thật mạnh, chạm vào nơi yếu ớt nhất bên trong.
Lâm Gia Duệ “A” một tiếng, tiếng rên ngắn mà dồn dập, dục vọng dưới hạ thân càng thêm đứng thẳng, phía trên chảy ra chất dịch trong suốt, khiến chiếc gương trở nên lộn xộn.
Lâm Dịch cười đắc ý, thổi nhẹ bên tai cậu: “Như này em còn muốn kết hôn ư? Ừ, có kết hôn rồi cũng không sao cả, lúc nào li hôn chả được, nhỉ?”
Cả người Lâm Gia Duệ chấn động, đột nhiên mở to hai mắt: “Chú muốn làm gì?”
Lâm Dịch xuyên qua gương nhìn thẳng cậu: “Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, việc gì cũng không phát sinh, nếu không.. tôi cũng không dám đảm bảo.”
Nói xong, há miệng cắn xuống cần cổ Lâm Gia Duệ.
Hắn dùng sức cắn, trên chiếc cổ trắng nõn hằn lên dấu răng, giống như muốn khắc lên ấn kí vĩnh viễn, nhả từng chữ: “Nhớ kĩ, em là của tôi.”
Lâm Gia Duệ lắc đầu, muốn phản bác câu nói ấy nhưng há miệng lại là tiếng rên rỉ mê người. Cậu đành cắn chặt răng, nhắm mắt dán lên tấm gương, mặc cho Lâm Dịch ở phía sau đưa đẩy. Mãi đến khi hắn ở trong cơ thể cậu phát tiết, cậu kiệt sức ngã trên mặt đất.
Lâm Dịch không làm lần thứ hai, hắn ôm cậu trở về giường, đưa tay tắt đèn, tung chăn đắp cho hai người. Lâm Gia Duệ đương nhiên không ngủ được. Cậu chờ Lâm Dịch ngủ rồi mới theo thói quen kéo ngăn kéo đầu giường, tìm lọ thuốc. Tìm một hồi mới nhớ lọ thuốc để ở căn nhà kia, mà giờ, Lâm Dịch hiển nhiên đã thay đổi chỗ.
… Không có thuốc.
Lâm Gia Duệ căng thẳng nhìn đêm đen yên tĩnh, mở to mắt nhìn trần nhà, biết đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Cậu bắt đầu lo lắng khi nào Lâm Dịch mới bằng lòng thả cậu ra.
Cậu không rõ Lâm Dịch cuối cùng muốn cái gì?
Cổ phần công ty đã vào tay, từ lúc hắn nắm giữ công ty, suy bại của Lâm gia đã định, hắn còn điều gì không hài lòng?
Lâm Gia Duệ càng nghĩ càng cảm thấy thái dương ân ẩn đau.
Cậu không nghĩ ra bản thân còn giá trị nào để lợi dụng.
Trừ… mạng của cậu.
“Không sao hết,” Lâm Gia Duệ cúi đầu tìm số của Bạch Vi Vi, nói: “Dù sao cũng đăng kí kết hôn rồi, hôn lễ chẳng qua chỉ đi qua đi lại sân khấu, hủy thì hủy.”
Vừa dứt lời chợt nghe “Bộp”, Lâm Dịch hất tay đánh rơi di động của Lâm Gia Duệ.
Di động lập tức bay xa, rơi lả tả trên mặt đất.
Lâm Gia Duệ có chút tiếc hận: “Ít nhất cũng để tôi gọi điện cho anh ba của tôi chứ, đột nhiên không thấy tôi, anh ấy khẳng định sẽ lo lắng.”
Lâm Dịch cũng không để ý, tóm lấy tay cậu hỏi: “Đăng kí kết hôn… là chuyện lúc nào?”
“Chính là hôm mời chú tham gia đám cưới đó. Buổi sáng vừa làm xong thủ tục, tối liền gặp chú, thật khéo. À, quên nói, chú là người đầu tiên biết tin vui đấy.”
Lâm Dịch nhìn thẳng cậu, bàn tay nắm cánh tay cậu thật chặt, trên cánh tay trắng nõn thêm mấy dấu tay.
Lâm Gia Duệ như bừng tỉnh, mở miệng hỏi: “Chú bắt tôi đến đây làm gì? Tình hình công ty, vẫn còn… ưm!”
Câu trả lời của Lâm Dịch là dùng miệng ngăn chặn miệng cậu.
Hai người vốn ở tư thế tứ chi dây dưa, Lâm Dịch thuận thế chen vào giữa hai chân Lâm Gia Duệ, ngón tay rất quen thuộc di chuyển trên người cậu, Lâm Gia Duệ không chịu nổi những trêu chọc ấy, miệng khẽ hừ, cơ thể dần có phản ứng.
Lâm Dịch đã sớm cởi đồ của cậu, lúc này liền nắm lấy hạ thân yêu ớt của cậu, dùng kĩ xảo vân vê.
“A…”
Nửa người trên của Lâm Gia Duệ giật bắn, rồi lại ngã xuống giường, chỉ cảm thấy thống khổ tới cực điểm rồi lại vui sướng đến cực hạn, ngay cả cổ họng cũng khàn, hoàn toàn rơi vào lòng bàn tay Lâm Dịch.
Lâm Dịch đưa tay còn lại nhét vào miệng Lâm Gia Duệ, đến khi mấy ngón tay đều ẩm ướt mới rút ra, sờ xuống cái miệng phía dưới của cậu, chậm rãi đi vào.
Lâm Gia Duệ thở hổn hển, thân thể đã lâu chưa trải qua chuyện này trở nên căng thẳng.
Lâm Dịch gắt gao đè trên người cậu, vừa đâm ngón tay vào trong cơ thể cậu vừa cúi xuống liếm lỗ tai, tháp giọng: “Bên trong vừa mềm lại nóng, còn cắn chặt như thế… Tôi rất ngạc nhiên, thân thể em như này thì cùng phụ nữ kiểu gì?”
Lâm Gia Duệ miễn cưỡng duy trì một chút thanh tỉnh, đứt quãng nói: “Cùng chú… không quan hệ…”
Con ngươi Lâm Dịch trầm lại, bỗng rút ngón tay ra, kéo cậu từ trên giường xuống.
Lâm Gia Duệ cảm thấy một trận choáng váng, sau đó đã bị kéo xuống giường đi vài bước, hai má dán lên một vật lạnh lẽo. Cậu mở to mắt nhìn, thì ra là một chiếc gương lớn. Lúc này ánh đèn sáng chiếu hắt lên tấm gương, soi rõ, phản chiếu toàn bộ thân thể cậu trần trụi, ánh mắt mơ hồ.
Lâm Gia Duệ giống như bị đâm một nhát, cuống quýt dời ánh mắt.
Lâm Dịch mạnh mẽ tóm lấy đặt cả người cậu trên tấm gương, nâng một chân của cậu, cứ thế xông vào cơ thể cậu.
“A… Không cần…”
Lâm Gia Duệ càng giãy dụa càng nhìn rõ bản thân xấu xí qua chiếc gương, ngay cả nơi cơ thể hai người gắn kết cũng nhìn rõ ràng. Hai tay cậu vô lực đặt trên gương, thân thể như bị kích thích càng trở nên mẫn cảm, huyệt khẩu gắt gao bao lấy vật cứng nóng bỏng đang ở bên trong.
Lâm Dịch nắm lấy thắt lưng mềm mại tinh tế của cậu, hạ thân ra vào liên tục, đột nhiên va chạm thật mạnh, chạm vào nơi yếu ớt nhất bên trong.
Lâm Gia Duệ “A” một tiếng, tiếng rên ngắn mà dồn dập, dục vọng dưới hạ thân càng thêm đứng thẳng, phía trên chảy ra chất dịch trong suốt, khiến chiếc gương trở nên lộn xộn.
Lâm Dịch cười đắc ý, thổi nhẹ bên tai cậu: “Như này em còn muốn kết hôn ư? Ừ, có kết hôn rồi cũng không sao cả, lúc nào li hôn chả được, nhỉ?”
Cả người Lâm Gia Duệ chấn động, đột nhiên mở to hai mắt: “Chú muốn làm gì?”
Lâm Dịch xuyên qua gương nhìn thẳng cậu: “Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, việc gì cũng không phát sinh, nếu không.. tôi cũng không dám đảm bảo.”
Nói xong, há miệng cắn xuống cần cổ Lâm Gia Duệ.
Hắn dùng sức cắn, trên chiếc cổ trắng nõn hằn lên dấu răng, giống như muốn khắc lên ấn kí vĩnh viễn, nhả từng chữ: “Nhớ kĩ, em là của tôi.”
Lâm Gia Duệ lắc đầu, muốn phản bác câu nói ấy nhưng há miệng lại là tiếng rên rỉ mê người. Cậu đành cắn chặt răng, nhắm mắt dán lên tấm gương, mặc cho Lâm Dịch ở phía sau đưa đẩy. Mãi đến khi hắn ở trong cơ thể cậu phát tiết, cậu kiệt sức ngã trên mặt đất.
Lâm Dịch không làm lần thứ hai, hắn ôm cậu trở về giường, đưa tay tắt đèn, tung chăn đắp cho hai người. Lâm Gia Duệ đương nhiên không ngủ được. Cậu chờ Lâm Dịch ngủ rồi mới theo thói quen kéo ngăn kéo đầu giường, tìm lọ thuốc. Tìm một hồi mới nhớ lọ thuốc để ở căn nhà kia, mà giờ, Lâm Dịch hiển nhiên đã thay đổi chỗ.
… Không có thuốc.
Lâm Gia Duệ căng thẳng nhìn đêm đen yên tĩnh, mở to mắt nhìn trần nhà, biết đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Cậu bắt đầu lo lắng khi nào Lâm Dịch mới bằng lòng thả cậu ra.
Cậu không rõ Lâm Dịch cuối cùng muốn cái gì?
Cổ phần công ty đã vào tay, từ lúc hắn nắm giữ công ty, suy bại của Lâm gia đã định, hắn còn điều gì không hài lòng?
Lâm Gia Duệ càng nghĩ càng cảm thấy thái dương ân ẩn đau.
Cậu không nghĩ ra bản thân còn giá trị nào để lợi dụng.
Trừ… mạng của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất