Sau Khi Bị Tra Tôi Nhặt Về Tôn Nghiêm Alpha

Chương 68

Trước Sau
Tiếng gầm gừ hết đợt này tới đợt khác khiến mọi người trên đảo sợ hãi, đội viên của các tiểu đội đa số đều là alpha, thính giác tương đối nhạy bén, từ một ít góc độ có thể trực tiếp nhìn thấy tình huống ở bờ biển phía nam. 

Đám người bắt đầu sôi trào.

“Trùng tộc, thật nhiều trùng tộc!”

“Phía trên còn có bao nhiêu người, nhanh lên, mau!”

“Độ trưởng đâu? Đội trưởng ở đâu?!”

…..

Mọi người cực kỳ căng thẳng, các đội viên chưa từng gặp qua nhiều trùng tộc như vậy, cho dù cách thật xa cũng khiến cho người ta cảm thấy khó thở.

Bước chân cõng người của Triệu Việt nhanh chóng chạy xuống điểm tập trung, cả mặt đều là mồ hôi, quay mặt nhìn lại, phía sau còn có ba người, hắn cúi đầu nhìn thời gian, mười chín phút năm mươi giây.

Kim Trạch ở những giây cuối cùng cõng người tới điểm tập hợp, lúc thả người xuống đột nhiên không còn một chút sức lực nào, được Triệu Việt đỡ cánh tay.

Kim Trạch lập tức đứng vững, đẩy tay hắn ra, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Làm gì, tôi nói lại một lần, cho tới bây giờ với tôi mà nói chỉ là làm nóng thân thể mà thôi, thể lực còn rất nhiều không có chỗ tiêu đây.”

Triệu Việt không rảnh đấu võ mồm với hắn, chờ xe huyền phù tới, bọn họ đưa mọi người xuống chân núi, bên ngoài điểm tập hợp có dựng hệ thống phòng ngự, dụng cụ khởi động, vô số đường sáng bao phủ điểm tập hợp vào bên trong.

Sau khi hoàn thành tất cả Triệu Việt nhìn thời gian, đã qua 24 phút.

Mọi người không nói một lời mà thu dọn tốt trang bị, đi về phía nam chắn trước mọi người.

Nhiệm vụ của bọn họ là cứu viện, nhưng hiện giờ trùng tộc tới trước phi thuyền cứu hộ của quân bộ, bọn họ không có đường lui, chỉ có thể che chở trước dân đảo, tranh thủ thời gian cứu viện cho bọn họ.

Càng tới gần, càng thấy rõ tình huống bên kia, mùi máu tươi gay mũi tràn ngập khắp không khí, nhưng giờ phút này, ở trong mắt mọi người chỉ có mình Hứa Yến đang đứng giữa đàn trùng tộc.

Toàn thân hắn bị mồ hôi làm cho ướt sũng, giống như không biết mệt mỏi mà nhảy lên trốn tránh những con sâu kia, đôi tay cầm súng, mỗi lần ra tay bắn thắng vào nơi yếu hại.

Tới giờ khắc này, bọn họ rốt cuộc hiểu được, lúc ban thưởng quân công, điểm độc lập bắn chết hơn 4000 con công trùng là tới như thế nào.

Khi tác chiến, Hứa Yến quét mắt vào biển, nơi đó vẫn đỏ đậm như cũ, số lên bờ chỉ là số ít.

Toàn bộ vốn di chuyển lên trên đảo, nhưng hiện giờ không biết có phải là cảm nhận được hơi thở của hắn hay không, hay là những con công trùng truyền tin tức cho nhau, những phiến màu hồng đỏ này dẫn dần tản ra, có chiều hướng di chuyển về phía ngược lại.

Cho dù hắn có lợi hại cũng không có khả năng đối phó hơn vạn con công trùng, thể lực là hữu hạn, dùng nhiều dị năng sẽ gia tăng tiêu hao thể lực.

Thế nhưng, chỉ cần kiên trì vài phút là đủ rồi.

Hắn tóm lấy móng vuốt quơ qua, mượn lực nhảy lên trên người một con công trùng khác, họng súng chống vào điểm trí mạng, ấn cò súng.

Cùng với tiếng thét chói tai, công trùng tẽ ngã trên đất.

Trước khi nó té ngã, Hứa Yến nhảy lên lưng nó, chạy vài bước nhảy tới trên người một con công trùng khác.

Còn chưa đứng vững, cảm giác phía sau truyền tới sát khí, hai sợi dây xích từ trên lưng vọt ra, nháy mắt cuốn lấy hai móng vuốt của công trùng đang lao tới, xiềng xích xoắn chặt, máy tươi vẩy ra.

Hứa Yến đứng lên, gió biển thổi lên mái tóc hắn.

Dưới mồ hôi, cặp mắt hẹp dài kia sâu thăm thẳm.

Mấy km dọc theo bãi biển đều xuất hiện công trùng, Hứa Yến thừa dịp khe hở mà quan sát, phát hiện chúng nó dẫn dần tản ra đi vào trong đảo.

Khi hắn phát hiện điểm này, hắn đã chạy tới, nhưng vẫn để một hai con công trùng chạy thoát.

Đám người Triệu Việt xuống khỏi xe huyền phù, lấy ra quang pháo mini cài thật tốt.

Thứ này nhìn không lớn, nhưng lực công kích lại lớn hơn súng xạ tuyến hàng vạn lần.

Mới vừa gắn xong, Triệu Việt đang chuẩn bị thử điều chỉnh, đồng đội đứng ở trước hắn nhìn sau lưng hắn lộ vẻ mặt hoảng sợ.

“Trùng….. trùng tộc!”

Triệu Việt bị dọa cho ra một thân mồ hôi, lập tức xoay người lui về phía sau vài bước.

Những người khác rút súng ra bắn, nhưng xạ tuyến bắn vào người nó giống như gãi ngứa, không có tác dụng gì.

Mọi người trong đội đều hoảng sợ, bọn họ đều có kinh nghiệm đối phó với công trùng máy móc, nhưng khi đối mặt với công trùng lại phát hiện không có cách nào.

Miệng mọc đầy răng nanh chảy xuống dịch nhầy tanh tưởi, trên mười mấy cái chân bự toàn là gai nhọn, tiếng gầm gừ làm người ta không rét mà run, tất cả đều nhắc nhở bọn họ, công trùng và công trùng máy móc khác nhau.

“Bình tĩnh một chút!” Triệu Việt và một đội viên khác thao tác quang pháo, nói với những người khác: “Nghĩ cách để nó lộ điểm trí mạng!”

Điểm trí mạng của loại công trùng này nằm ở bụng, ví trí đó rất khó bắn chuẩn.

Kim Trạch líu lưỡi, từ khi công trùng chạy ra trước mặt, hắn đã bắn mấy phát vào nó.

Công trùng bị hắn hấp dẫn lực chú ý, sau khi xác định mục tiêu vẫn luôn đuổi theo hắn không bỏ.

Khi né tránh, hắn hô to với Triệu Việt: “Chuẩn bị tốt chưa?!”

Trên quang pháo xuất hiện âm thanh tích một tiếng, Triệu Việt phấn khởi trả lời: “Được rồi!”



Kim Trạch nắm lấy nhánh cây bên cạnh, xoay người mấy cái nhảy lên cành cây kia, cũng không ngừng bò lên trên.

Công trùng vì muốn bắt lấy hắn, mà bò thẳng người lên.

Chính là lúc này!

“Những người khác tránh ra!” Triệu Việt dùng sức ấn vào cái nút khởi động.

Trong nháy mắt quang pháo khởi động, bọn họ nhanh chóng quay đầu lấy cổ tay áo che lại hai mắt của mình.

Chờ sung quanh khôi phục lại độ sáng bình thường, Triệu Việt nhìn qua, bụng Công Trùng đã bị đục lỗ, để lại một cái lỗ to như chậu rửa mặt, sau đó thực mau bị nội tạng chiếm đầy, ruột gì cũng trượt ra ngoài.

Công trùng rầm một tiếng ngã xuống đất, những người khác hơi dừng lại, rồi vỗ tay hoan hô.

Triệu Việt chạy xuống bên cạnh nơi Kim Trạch nhảy xuống, giữ chặt cánh tay hắn, từ trong túi lấy ra băng gạc.

“Phối hợp không tồi, cậu thật sự không suy xét làm tiểu đệ của tôi sao?”

Triệu Việt băng bó đơn giản vết thương trên cánh tay hắn, không nhiều lời, mọi người tiếp tục hướng về phía Hứa Yến.

Trong tai nghe đột nhiên truyền tới thanh âm của Hứa Yến, hắn hơi thở hổn hển, nhưng giọng vẫn khỏe, cũng không hề có dấu hiệu tiêu hao thể lực quá mức.

“Các cậu không cần phải đứng gần quá, giúp đỡ dọn dẹp những con len lén lên đảo đi, khống chế chiến trường ở khu vực này, chờ bộ đội cứu viện của quân đoàn tới.”

“Vâng!”

Lần này không có ai dị nghị, mọi người lớn tiếng đồng ý, bắt đầu tự động phân phối công tác.

Trùng tộc chạy từ bờ biển tới càng ngày càng nhiều, hơn ba mươi người trong đội cũng không ứng phó nổi, dần dần lùi về sau.

Trong lúc này, thời gian giống như bị kéo thật dài, mỗi một phút mỗi một giây trôi qua đều rất dài.

Cho tới khi bọn họ cách lớp bảo vệ của điểm tập hợp còn có mấy km, tiếng gầm rú và tiếng máy bay tinh nhuệ của bộ đội tác chiến xuất hiện trên bầu trời hòn đảo.

“Tới rồi, bọn họ tới rồi!”

“Được cứu rồi!”

“Qúa chậm!”

Vì ngăn cản đàn sâu đi vào trong đảo, Hứa Yến không thể không sử dụng phần lớn dị năng, nhưng tuy là như vậy vẫn có một số ít chạy trốn dưới xiềng xích.

Lại giải quyết một đám lần nữa, hắn mới vừa đứng vững, kinh mạch toàn thân đột nhiên hơi hơi đau.

Là sử dụng quá độ sao?

Mắt thấy công trùng lại đánh úp tới, hắn có lòng tránh né, thân thể lại xuất hiện chậm chạp ngắn ngủi.

Trong lúc này, cho dù chậm trễ một giây cũng là nguy hiểm chết người.

Trước ngực đột nhiên bay ra một sợi phát sáng mỏng, run run rẩy rẩy quấn lấy vuốt của Công trùng.

Giống như một sợi bông, kéo nhẹ một cái là sẽ bị đứt.

Nhưng dây nhỏ khi công trùng giãy giụa lại không hề đứt, nhưng thao tác lạ không thuần thục, rất nhiều lần thiếu chút nữa đã buông ra, lại bối rối quấn trở về, giống như một cái dây thun, cho dù Công Trùng có động đậy rít gào như thế nào, cũng không kéo xuống được.

Này…. quả nhiên cũng chỉ có nó thôi, Hứa Yến co rút khóe miệng, cúi đầu nhìn lại, một dây nhỏ khác lại bay ra từ vỏ trứng.

Trong tầm mắt của Hứa Yến, trên vỏ trứng lại run run rẩy rẩy bay ra một cái dây thun, chậm rì rì mà bay qua chỗ công trùng, xoay quanh đầu công trùng vài vòng rồi buộc chặt, công trùng rít gào được một nửa, miệng đã bị cột lại, chỉ có thể phát ra thanh âm nức nở buồn cười.

“Phụt…..” Đây là thấy ồn ào sao? Hứa Yến không nhịn nữa, cười ra tiếng.

Tác phong làm việc này thật là không khác An Nhiên.

Công trùng bị chọc giận, cảm nhận được sức mạnh này khác với của Hứa Yến, dần dần trở nên càn rở lên, làm lơ dây nhỏ tiếp tục công kích Hứa Yến.

Có một lát nghỉ ngơi này, Hứa Yến đã điều chỉnh lại, khi hắn còn chưa ra tay, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng gầm rú non nớt.

“Gào!” giọng nghe mềm nhẹ, nhưng lại tràn ngập tức giận và uy nghiêm.

Sức mạnh này truyền từ dây nhỏ ra ngoài, dây thun nhìn không có tác dụng gì, nhưng ngay sau đó toàn bộ công trùng bị ném đi, trực tiếp đè lên một con công trùng khác, hai con đều mất đi sinh mạng.

“Ôi! Bảo bảo thật lợi hại!” trực tiếp dùng quái lực vật ngã chết hai con công trùng, khó lường.

Trứng Non lắc lắc, dây nhỏ trong không trung ngay sau đó liền biến mất.

Hứa Yến sờ sờ vỏ trứng, ngẩng đầu nhìn lại, công trùng xung quanh lui đi càng nhanh.

Hắn như suy tư gì nhìn Trứng Non.

Hành vi của công trùng rất rõ ràng biểu đạt chúng nó sợ hãi, nhưng vừa rồi hắn không dùng dị năng, cho nên là do Trứng Non sao?

Tiếng gầm rú và tiếng gió lao tới đập vào mặt, vô số chiến cơ bay về phía bên này.



Tiếng nổ mạnh vang lên xung quanh, một máy bay chiến đấu ngừng ở trên không, thả thang cứu hộ xuống.

Một tay Hứa Yến bám lấy, vỗ vỗ vỏ Trứng Non.

Trứng Non ngoan ngoãn chui vào trong quần áo của hắn.

Trên chiến cơ, sau khi ngồi xuống, Hứa Yến dần dần cảm thấy được mệt mỏi, hắn đã gửi thông tin cho bộ cứu viện và đội viên, xác định phi thuyền cứu viện đã tới, tất cả dân cư trên đảo không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra.

Triệt Việt trong video đang giúp nhóm dân trên đảo dọn hành lý: “Bên chi viện đã tới kịp thời, hệ thống phòng ngự chúng tớ thiết lập cũng chưa bị phá, tất cả mọi người đều không sao cả.”

Hắn vừa mới nói xong, hắn liền nghe thấy thanh âm oán giận của ai đó.

“Không bị trùng tộc làm bị thương, nhưng lại bị các cậu thô lỗ cõng xuống núi, trên đùi bị tìm một mảng.”

Triệu Việt quay đầu cười cười xin lỗi người kia: “Xin lỗi, thời gian gấp rút quá, thứ lỗi.”

Lúc này lại có thanh âm của người thứ ba vang lên: “Đừng so đo, tím so với chết vẫn tốt hơn.”

“Nói cũng đúng.”

Mấy người nói vài câu sau đó nở nụ cười, vừa nói vừa cười, không khí thực nhẹ nhàng.

Triệu Việt quay đầu nhìn về phía màn hình: “Hiện giờ bên này chính là loại tình huống như vậy, cậu yên tâm, chúng tớ nhất định đảm bảo mỗi người lên phi thuyền an toàn.”

“Ừ, vất vả.” Hứa Yến cắt đứt liên lạc, dựa ra sau, sau khi chiến đấu kịch liệt hắn bắt đầu mệt rã rời.

Từ hình ảnh theo dõi trên chiến cơ hắn nhìn thấy hình ảnh của chiến trường, Hứa Yến đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền nói với đội trưởng bộ đội tác chiến.

“Phía sau những công trùng đi lên bờ cát còn rất nhiều công trùng, dựa vào số bộ đội tác chiến sắp xếp ban đầu e là không đủ, mong sau khi điều tra xong hãy xin tăng số người chi viện.”

“Được.” Đội trưởng đội tác chiến lập tức hạ mệnh lệnh để máy điều tra bay tới phiến hải vực kia tiến hành điều tra trên không, quay đầu nhìn về phía Hứa Yến: “Các cậu không có thiết bị điều tra, sao cậu biết trong biển có công trùng?”

Hứa Yến hơi mệt, đầu liền không thể suy nghĩ, theo bản năng mà trả lời một câu: “Tôi nhìn thấy.”

Đội trưởng đội tác chiến hai mắt trợn to, trong nháy mắt cho rằng hắn nói đùa.

“Đội trưởng, đáy biển có ít nhất mấy vạn con công trùng! Còn cần mười phút mới có thể có số liệu chính xác.”

“Ngọa tào! Thật là tà môm.” Đội trưởng vội vàng liên hệ tổng bộ tăng số người chi viện cho bên này.

Sau khi ngắt liên lạc cả người giống như bị ngốc. Đọc thêm nhiều truyện ở _ TRUMtгuyen . ог G _

Cho dù là có mấy vạn con công trùng chui ra từ đáy biển, hay là Hứa Yến nói mình nhìn thấy đáy biển, chuyện nào cũng khiến hắn không thể hiểu được.

“Người bình thường thật sự có thể không dựa vào bất cứ thiết bị nào mà có thể nhìn thấy đáy biển sao?” tuy rằng bờ biển cách đáy biển cũng không bao xa, nhưng người bình thường không thể nhìn thấy đáy biển.

Phó đội trưởng nghe hắn lẩm bẩm lầu bầu, liền trả về một câu: “Hắn là bậc thầy vẽ đại sào huyệt trùng tộc cấp 5, nhìn thấy đáy biển thì có làm sao, tôi cảm thấy cũng không phải chuyện xấu.”

Dù sao trên người người nọ đã có kỹ năng hạng nhất khó có thể tin được, hai hạng hay một hạng cũng không có gì khác nhau.

Chờ tất cả các phi thuyền quân dụng rời khỏi đảo, nơi này hoàn toàn chở thành chiến trường.

Nửa giờ sau, chủ hạm của quân đoàn Thắng Lợi xuyên qua tầng khí quyển ngừng trên không đảo nhỏ.

Máy bay chiến đấu bay vào trong khoang của chủ hạm, Hứa Yến đi xuống, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Vưu Lợi đang đi về phía bên này.

“Cậu không sao chứ?”

Hứa Yến lắc đầu: “Anh tới vừa khéo, tôi đang có chuyện muốn tìm anh.”

Vưu Lợi nâng nâng cằm, ý bảo Hứa Yến đi theo: “Vừa đi vừa nói chuyện.”

Đến khoang chỉ huy trung tâm, Hứa Yến đã nói ra toàn bộ tình huống trên đảo.

“Cậu xác định những công trùng đó là từ đáy biển đi lên?”

Vưu Lợi hỏi như vậy, nhưng trên thực tế hắn cũng rõ ràng, vấn đề này không thể nghi ngờ, mấy chục con công trùng vì đi săn mà cố ý trốn trong biến đã có chút miễn cưỡng, nhưng mấy vạn con công trùng cùng nhau hành động, bọn họ không có khả năng không phát hiện ra, hơn nữa nếu như vậy, người trên đảo đã sớm bị bọn nó ăn tươi, không có khả năng còn sống yên ổn tới bây giờ.

“Trong những con công trùng đó còn có những con vừa mới lột xác chưa qua một tuần, hơn nữa trên người trúng nó có vây, hẳn là đã sống trong biển từ rất lâu.”

Lúc ấy không có nhiều thời gian suy nghĩ, tới lúc này, Hứa Yến cũng cảm giác trong đó không bình thường.

Đồng dạng, nếu đã sớm chui vào trong đáy biển, nếu mấy vạn con công trùng cùng nhau hoạt động, lúc ấy khẳng định sẽ bị phát hiện, nếu hoàn toàn không phát hiện ra, nếu vậy lúc đó quy mô của những con công trùng này không lớn.

Muốn phát triển chở thành mấy vạn con công trùng, vậy thì phải tốn bao nhiêu thời gian? Vậy chúng nó rốt cuộc trốn ở dưới đáy biển bao lâu, lại vì sao mà trốn dưới đáy biển?

Hứa Yến càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, thừa dịp Vưu Lợi đang chỉ huy, hắn đi toilet phát video qua cho An Nhiên.

Một thân quân trang thiếu tướng, An Nhiên ngồi trên ghế chỉ huy, hắn cũng đang chỉ huy chiến đấu.

“Em nói cái gì? Mấy vạn trùng tộc trốn dưới đáy biển?”

“Ừ.” Hứa Yến hơi lo lắng: “Chỗ chiến trường bên anh nếu có thủy vực hoặc là hải vực thì kêu người để ý một chút, nói không chừng cũng có.”

An Nhiên híp mắt im lặng một lát, như đang suy nghĩ cái gì: “Nếu như vậy, có rất nhiều chuyện đã được giải thích thông suốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau