Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 24: Não Biến Mất...

Trước Sau
Chờ khi Hạ Nhạc Thiên đỡ Đường Quốc Phi ra ngoài, hành lang không có một bóng người, chỉ có hai ba cái đầu từ bên trong cánh cửa lén lút dòm ra, trên mặt đều là sợ hãi.

Không bao lâu, cảnh sát tới.

Thi thể Từ Kiến Triều bị nâng đi, mà Hạ Nhạc Thiên và Đường Quốc Phi cũng bị tạm thời mời về đồn thẩm vấn.

Hai người bị tách ra giam giữ trong phòng thẩm vấn, dò hỏi nguyên nhân chết của Từ Kiến Triều.

Hạ Nhạc Thiên nói: "Chỉ sợ các anh không tin, Từ Kiến Triều là bị lệ quỷ giết chết."

Cảnh sát hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng đập bàn, nổi giận đùng đùng: "Nói dối cũng phải hợp lí một chút, không cần chuyện gì cũng ụp lên đầu lệ quỷ, chúng ta đang sống trong xã hội văn minh, mọi việc có khoa học giải thích."

Cho dù mọi người đều kiêng kị quỷ thần, nhưng đến lúc thật sự gặp quỷ, ngược lại sẽ theo bản năng phủ nhận sự tồn tại của nó.

Hạ Nhạc Thiên cũng đoán được cảnh sát sẽ có phản ứng này, dứt khoát lấy ra những bức ảnh lúc trước chụp được con quỷ, nhưng khi cậu nhìn thấy ảnh chụp, biểu tình trở nên kỳ quái.

Tất cả những bức ảnh chụp được nữ quỷ đều bị xóa bỏ một cách khó hiểu.

Cậu lật tìm album, cũng không thể tìm được những ảnh chụp đó.

Thật giống như -- bị nữ quỷ cố ý hủy đi dấu vết.

Xem ra cậu không thể chứng minh nữ quỷ tồn tại.

Hạ Nhạc Thiên dứt khoát không nói chuyện nữa, lẳng lặng chờ kết quả điều tra của cảnh sát.

Mà cảnh sát đối diện lại lộ ra vẻ mặt quả nhiên như thế: "Tiểu tử, muốn lừa tôi? Còn non lắm!"

Trên đời này, làm gì có quỷ.

Mấy câu chuyện quỷ giết người này, vừa nghe đã thấy buồn cười.

******

Thời điểm Hạ Nhạc Thiên cùng Đường Quốc Phi bị tạm thời giam giữ thẩm vấn, pháp y và cảnh sát đang chờ kiểm tra nguyên nhân chết của Từ Kiến Triều.

Bọn họ không tìm thấy bất kỳ hung khí gây án nào trong ký túc xá, trên người Từ Kiến Triều cũng không có miệng vết thương, cứ như vậy mà lăn ra chết, hơn nữa trên người Từ Kiến Triều cũng không có vân tay của Hạ Nhạc Thiên và Đường Quốc Phi.

Hiềm nghi của hai người nháy mắt bị giải trừ.

***

Phòng giải phẫu.

Hai pháp y chuẩn bị tiến hành giải phẫu thi thể Từ Kiến Triều, để xác nhận thời gian và nguyên nhân tử vong.

Nhưng lúc một vị pháp y trong đó sờ soạng làn da người chết, sắc mặt chợt tái mét, gã nhìn gương mặt vặn vẹo thống khổ khi chết của Từ Kiến Triều, ban ngày ban mặt lại đột nhiên sinh ra cảm giác sởn tóc gáy.

Một pháp y là phụ nữ, lập tức sợ tới mức phát run: "Đàn anh, chúng ta, chúng ta kêu người của tổ chuyên án lại đây đi."

Xúc cảm làn da của thi thể này thật sự quá mức quỷ dị.

Pháp y kia sắc mặt trắng bệch gật đầu.

Chờ đến khi một đám cảnh sát đầy nghi hoặc vào phòng giải phẫu, pháp y mới nói: "Các anh đứng một bên nhìn là được."

Một đám đại lão gia ngoan ngoãn gật đầu, đầy mặt ngơ ngác.

Cô bé pháp y cố ý chọn những cảnh sát thân hình cao lớn, thoạt nhìn sức chiến đấu rất cao.

Nhưng dù vậy.

Cô cũng không dám tiến lên như cũ.

Trên thực tế, cô đã giải phẫu không biết bao nhiêu thi thể.

Chẳng sợ đối mặt với thi thể lúc chết vừa nát vừa tàn, cô cũng có thể mặt không đổi sắc mổ ra, thậm chí còn có hơi thèm ăn tiết canh cho đỡ buồn miệng.

Nam pháp y hít sâu, dùng công cụ chậm rãi cắt mở làn da người chết.

Ban đầu các cảnh sát hoàn toàn không để ý, chỉ khi pháp y dùng dụng cụ mở ra lớp da, mọi người lập tức mặt lộ vẻ hoảng sợ, có người thậm chí lui về phía sau vài bước, kinh sợ không thôi.



Dưới làn da người chết, thế nhưng quấn rậm rạp tóc dài màu đen, mùi vị tanh tưởi tràn ngập phòng giải phẫu.

Pháp y sắc mặt tái nhợt, tay run lên kột chút, nhưng vẫn kiên trì cắt xuống.

Phía dưới tấm da bao quanh thi thể này, tất cả đều là tóc, tổ chức sọ não không cánh mà bay, thay vào đó là tóc dài tối đen như mực.

Phía dưới mỗi một mạch máu, mỗi một lỗ chân lông, đều có tóc!

Bọn họ lúc này mới hậu ý thức được, những chấm đen trên mặt thi thể, căn bản không phải là nốt ruồi hay đồi mồi, mà là một đầu tóc dài hết sợi này tới sợi khác.

Tuy cảnh sát đã gặp qua rất nhiều hiện trường vụ án giết người, nhưng vẫn ghê tởm tới mức quay đầu nôn mửa, có người trực tiếp mềm chân ngồi trên mặt đất.

Chết kiểu này.....căn bản không giống như là con người có thể làm ra.

Theo như lời khai của những người chứng kiến, người chết còn từng tung tăng nhảy nhót đi vào trong ký túc xá, bên phòng còn mơ hồ truyền đến âm thanh bùm bùm, sau đó cứ như vậy chết một cách khó hiểu.

"Nguyên nhân chết là do hít thở không thông, tóc dài không biết từ đâu xuất hiện quấn toàn bộ lá phổi của hắn, dẫn tới hắn không thể hô hấp mà tử vong."

Nguyên nhân tử vong của Từ Kiến Triều quá mức quỷ dị, các cảnh sát chỉ có thể đem chuyện này báo cao cấp trên, yêu cầu tra rõ chuyện này.

Kết quả cấp trên lại cảnh cáo bọn họ, không cho phép điều tra chuyện này, thậm chí không được tiếp xúc những người liên quan tới người chết, giọng điệu phi thường nghiêm túc.

Các cảnh sát hai mặt nhìn nhau, ai cũng ngửi thấy mùi bất an từ tin tức này.

Sau đó, Hạ Nhạc Thiên và Đường Quốc Phi được thả ra ngoài.

Cảnh sát đưa hai người rời khỏi đồn, giải thích nói: "Pháp y vừa mới kiểm tra thi thể, các cậu quả thật không phải hung thủ, nhưng nếu sau này các cậu phát hiện manh mối gì, nhớ rõ cho chúng tôi biết."

Đường Quốc Phi lập tức nhẹ nhàng thở ra, "Cảm ơn ngài."

Vị cảnh sát gật đầu, sau đó rời đi.

Chỉ còn lại một cảnh sát nhỏ đứng tại chỗ, y do dự nhìn bóng lưng Hạ Nhạc Thiên đi xa, cắn răng chạy theo vội vàng nói: "Xin đợi một chút."

Hạ Nhạc Thiên dừng lại, quay đầu, "Vâng? Còn có chuyện gì sao?"

Cảnh sát nhỏ khó khăn sắp xếp từ ngữ, do dự nói: "Lúc trước các cậu nói hắn bị quỷ giết chết, đây là......Thật sao?"

Hạ Nhạc Thiên rất có hứng thú nói: "Xem vẻ mặt này của anh, có vẻ như tin tưởng lời tôi nói rồi?"

Cảnh sát nhỏ lập tức lắc đầu, "Tôi còn tin tưởng khoa học, quỷ quái linh tinh gì đó đều là mê tín." Nói xong lời này, lại nhìn trái nhìn phải một cái, xác định không có người khác mới nhỏ giọng nói: "Các cậu biết hắn chết như thế nào không."

Đường Quốc Phi tuy rằng biết người là do nữ quỷ giết, nhưng quả thật không biết Từ Kiến Triều rốt cuộc là chết như thế nào, theo bản năng hỏi: "Chết như thế nào?"

Cảnh sát giống như nhớ lại cái gì, sắc mặt có chút trắng bệch, "Hắn chết vì hít thở không thông, trong phổi đều là tóc, bao gồm mạch máu, làn da, thậm chí là trong đầu cũng đều là tóc, cả tổ chức não đều biến mất."

Đường Quốc Phi da gà da vịt đều xông ra, hắn không nghĩ tới ngay cả não Từ Kiến Triều cũng không còn.

"Quá thảm...." Đường Quốc Phi thổn thức nói.

Hạ Nhạc Thiên nhìn cảnh sát nhỏ, trong đầu chợt loé lên, tựa hồ nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Có thể giúp tôi một việc không?"

Cảnh sát nhỏ ngẩn người, "Chúng tôi có quy định, không thể tùy tiện tiết lộ bất kỳ tin tức gì."

Hạ Nhạc Thiên nói: "Không cần anh nói gì cả, anh có thể giúp tôi điều tra vụ án nhảy lầu tử vong gần đây không? Người chết là một cô gái, mặc màu váy trắng, tóc rất dài."

Cảnh sát nhỏ không nói chuyện.

Hạ Nhạc Thiên nói: "Làm ơn, chuyện này rất quan trọng."

Cảnh sát gật đầu: "Thôi được, việc này tôi trực tiếp tìm lại hồ sơ một chút là được, nhưng không thể tiết lộ thêm tin tức cho cậu."

Hai người trước khi đi đã trao đổi liên lạc với nhau.

Trên đường trở về, Đường Quốc Phi đột nhiên nhớ tới gì đó, nhìn Hạ Nhạc Thiên nói: "Lão tam, cái bùa vàng vàng cậu lấy ở đâu vậy?"

Bùa vàng kia có thể đánh được lệ quỷ, hắn cũng muốn mua một chút để phòng thân.

Nhưng cũng không biết tại sao, Đường Quốc Phi cảm thấy bùa vàng này hơi quen quen, hình như đã thấy qua ở đâu.

Nhưng nghĩ mãi không ra.

Hạ Nhạc Thiên nói: "Thứ này không mua được, may mắn nên tớ mới có thôi."



Đường Quốc Phi thất vọng thở dài.

Hạ Nhạc Thiên vốn dĩ còn muốn tiếp tục điều tra chuyện này, nhưng thân thể cậu lúc này đang rất yếu, chỉ có thể theo Đường Quốc Phi về ký túc xá nghỉ ngơi.

Đám người Trương Kiều Minh vội vàng ùa tới đón, vội vàng hỏi: "Các cậu không xảy ra chuyện gì chứ?"

Đường Quốc Phi đỡ Hạ Nhạc Thiên ngồi xuống trước, sau đó thao thao bất tuyệt kể lại hết thảy những chuyện xảy ra hôm nay, đám người Trương Kiều Minh nghe xong đều dựng tóc gáy.

Trương Kiều Minh càng thêm lo lắng, nói với Hạ Nhạc Thiên: "Lão tam, lần sau cậu đừng đi tra mấy chuyện này nữa, những việc này không liên quan đến người thường như chúng ta, vạn nhất cậu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"

Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Tớ biết, tớ không đi nữa."

Trương Kiều Minh lúc này mới gật đầu, nhẹ nhàng thở ra.

Nửa đêm.

Hạ Nhạc Thiên không ngủ, mà là nằm ở trên giường chơi điện thoại, cậu mở app Trò Chơi Tử Vong, màn hình hiện lên thời gian đếm ngược khoảng cách vào trò chơi lần sau.

Mà đạo cụ trong thương thành vẫn là giữ nguyên như cũ, không có xuất hiện đạo cụ mới nào khác.

Còn Kênh Thế Giới, yên lặng hơn cả ve sầu mùa đông.

"Leng keng......"

Âm thanh nhắc nhở của trò chơi vang lên.

Hạ Nhạc Thiên mở kênh trò chuyện, phát hiện là [Phong Thanh Vân Đàm] nhắn tin trò chuyện riêng.

[Phong Thanh Vân Đàm]: Cuối cùng cậu cũng online, tôi đã đợi cậu vài ngày.

Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, nhắn lại.

[Da Da Hạ]: Có chuyện gì sao?

Bên kia yên tĩnh trong chốc lát mới gửi tiếp.

[Phong Thanh Vân Đàm]: lúc cậu ở trong thế giới thực...... Có phát hiện Trò Chơi Tử Vong phát nhiệm vụ thần quái cho cậu không?

[Da Da Hạ]: Ừm, tôi đã nhận một nhiệm vụ.

[Phong Thanh Vân Đàm]: Cái gì? Cậu nhận? Cậu có hoàn thành nhiệm vụ được không? Trò chơi thật sự cho thưởng điểm sinh tồn cho cậu sao?

Hạ Nhạc Thiên có thể cảm nhận được tâm trạng vội vàng của đối phương, tiếp tục gõ chữ nhắn lại.

[Da Da Hạ]: Hoàn thành nhiệm vụ, nhưng suýt nữa tôi cũng bỏ mạng ở đó, nếu có thể, tốt nhất anh không nên nhận sự kiện thần quái cấp bậc Quỷ Giới.

Đây là lời khuyên cậu dành cho anh ta.

Sự kiện thần quái cấp bậc Quỷ Giới thực sự rất khủng bố.

[Phong Thanh Vân Đàm]: Cảm ơn cậu nói cho tôi chuyện này, tôi biết rất nguy hiểm, nhưng lần chơi trò chơi tiếp theo rất nhanh sẽ đến, ngay cả một đạo cụ tôi cũng không có, ít nhất lúc này tôi đang ở hiện thực, có thể tìm người khác cùng giúp tôi đối phó con quỷ kia.

Hạ Nhạc Thiên nhíu mày,

[Da Da Hạ]: Tôi khuyên anh tạm thời không nên xúc động, quỷ không dễ dàng giải quyết như vậy đâu.

Nhưng tin nhắn này lại không gửi được, bởi vì đối phương đã offline.

Hạ Nhạc Thiên lại ấn nút gửi đi thêm lần nữa, nhưng vẫn không được.

Ngay cả gõ tin nhắn lại cũng không được.

Trong lòng cậu vừa vội vừa bất đắc dĩ.

Đồng thời cũng hiểu vì sao đối phương chờ mình onl lâu như vậy.

Nhưng mặc kệ thế nào, chuyện có thể làm cậu cũng làm hết rồi.

Dù sao, ai cũng đều muốn nỗ lực sống sót trong trò chơi.

******

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau